CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Lingling thấy cô còn rất nhiều năng lượng để tán tỉnh liền bật dậy vào phòng tắm. Tắm xong cô được mời xuống nhà ăn. Lingling bèn nhìn Orm ngồi trên giường lủi thủi cầm laptop làm việc.

   " Em không xuống ăn à "

   " Chị ăn đi, một lát sẽ có người đem đồ ăn lên cho em rồi " - Orm nói nhưng mắt vẫn nhìn lấy laptop, trong đầu ngẫm nghĩ có phải Lingling chưa từng chú ý đến cô dù chỉ một lần phải không, chân cô cũng bị thương khá nặng làm sao có thể đi xuống ăn được cô chứ. Nếu bây giờ bắt view cõng cô xuống thì còn ra dáng chị đại gì nữa, thật là mất mặt quá đi, đành ở lại đây chờ vậy.

   " Lingling, làm gì vậy hả? " - Đang loay hoay trong đầu thì một lực đạo nhấc bỗng cô lên, hóa ra là chị ta đang bế cô, chị ta thực sự có nhìn đến vết thương của cô sao?

   " Không thấy sao còn hỏi? " - Lingling trả lời không cần biết trước mặt là người có quyền chức như thế nào.

   Orm cũng im lặng không dám cãi vì cô đang tận hưởng cái cảm giác này, cảm giác được ở trong vòng tay người mình luôn thầm thương trộm nhớ.

   Bước xuống nhà tiến tới chỗ bàn ăn, người ngạc nhiên không còn là Orm nữa, mà là đám người làm đang đứng phục vụ, mà là View, Film và những thuộc hạ đang ngồi tại bàn. View mong rằng đây không phải bữa ăn cuối cùng khi mơ tưởng những cảnh này. Đã từ 2 năm kể từ lúc Lingling về đây cô chỉ thấy hai người bất hòa chứ chưa bao giờ thấy cảnh cơm tró này cả, thật là không dám ăn cơm mà.

   " Chị đại, nên xử lý bọn truy đuổi chúng ta ở Macau hay khen thưởng đây? " - View liếc mắt cười với Orm.

   " Nếu bớt nói, sẽ không phải qua Châu Phi để lập nghiệp " - Orm liếc View một cái rõ lạnh sống lưng.

   Trên bàn ăn giây phút này thật ngượng ngùng nhưng ai nấy đều biết rõ chị đại của bọn họ đang nở hoa trong lòng làm gì có ý định sa thải ai chứ, khéo lại còn tăng lương nên cả đám cười tủm tỉm khiến mặt Orm  sượng hơn sầu riêng chưa chín.

   Tối đến cô lau người cho Orm vì bây giờ những vết thương vẫn chưa thể trực tiếp đụng nước được. Cô cẩn thận từng tí để không chạm vào vết thương của Orm. Lau xong cô đắp mền và cả hai cùng tắt đèn đi ngủ.

   " Lingling, em có thể ôm chị không? " - Đây là câu hỏi thứ N trong năm cô hỏi chị ấy, cô luôn sợ chị ấy khó chịu nên lần nào cũng hỏi và lần nào cũng bị từ chối.

   " Không " - Lingling từ tốn trả lời.

   Dù đã biết sẵn cũng trả lời nhưng Orm vẫn thấy buồn, cô buồn vì tình yêu cô chưa đủ lớn để chị ấy cảm nhận được sự trân thành này mà đón nhận cô. Cô ngồi dậy cầm lấy laptop tiếp tục làm việc còn dang dở.

   " Hôm nay em bị thương, hãy ngủ sớm " - Lingling xoay người lại về phía Orm, gập hẳn cái laptop đang trên người Orm lại rồi ôm lấy cô.

Cô thề là người sai khiến em từ trước giờ mà không khiến cô khó chịu đó giờ cũng chỉ có mình Lingling mới dám thôi. Orm co rút vào người cô, cảm nhận được từng hơi thở ấm nóng của cô. Cảm giác như mình đang mơ vậy, nếu là mơ thì Orm không muốn tỉnh lại nữa.

    Buổi sáng hôm sau mặt trời chưa kịp lên đã có khách tới thăm. Chẳng ai khác ngoài Prigkhing, cô gái đã từng ở trên giường của Orm hôm trước, cô ấy thần tượng Orm và luôn theo đuổi Orm.

   " Chị có sao không làm em lo muốn chết, em rất nhớ chị luôn đó " - Prigkhing sà đến ôm lấy cổ Orm khi thấy cô đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh nhà.

   " Ùm, không sao " - Orm đang làm việc thì chợt giựt mình rồi đáp trả.

   " Không sao thì tốt rồi làm em lo lắm biết không hả? " - Prigkhing tiến đến hôn lấy mặt cô.

   " Tưởng đâu là cáo chín đuôi đến nhà, nào ngờ là chồn lắm lông " - Lingling từ trên lầu nhìn xuống cầm ly nước lọc vừa khoanh tay vừa nói.

    " Chị..có gan nói lại xem hả? Ai là chồn cơ chứ " - Prigkhing bực dọc đáp trả.

   Orm cũng nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng nhưng để mặc cho hai người đấu khẩu vì cô thích nhìn thấy thái độ ghen tuông của Lingling, điều đó chứng tỏ trong lòng chị ấy cũng có cô dù là không nhiều.

   Lingling chẳng thèm đáp lại rồi trở về phòng, 5 phút sau cô bước ra với bộ đồ cũng khá là hở hang khiến Orm nhìn không rời mắt.

   " Đi đâu vậy? " - Orm bèn lên tiếng.

   " Cafe cùng bạn, hai người cứ ở nhà tận hưởng đi, chị không quấy rầy đâu " - Lingling trả lời như một phong tục khi muốn bước ra khỏi nhà

   Orm liếc đám vệ sĩ như một khẩu hiệu ra lệnh đi theo Lingling, Orm không muốn bắt ép chị ấy ở nhà vì sẽ thấy không thoải mái và vui vẻ nhưng để chị ấy đi một mình cô quả thật không yên tâm. Thêm cái lần cô bị ám sát tại Macau cô càng không thể lơ là với người cô thương được.

   " Về đi, tôi cần nghỉ ngơi " - Orm quay lại nhìn Prigkhing khi Lingling đã chính thức rồi khỏi vinh thự.

   " Chị..không cần em nữa sao? " - Prigkhing mè nheo với Orm.

   " Không cần, cút đi " - Orm cảm thấy bực mình với cái thái độ nhỏng nhẽo đó của cô, ngoài Lingling ra với ai cô cũng thấy chán ghét. Mục đích cô luôn dẫn người khác về nhà là muốn chị ta ghen cơ mà.

   Prigkhing lặng lẽ rời đi, lời nói của Orm xưa nay thật chắc nịch không thể thay đổi mà.

   " Này, có chuyện gì khiến cậu bực tức sao? Người yêu bé nhỏ của cậu lại đem thêm người khác về nhà à? Sao mặt cậu lại khó coi đến thế " - Namtan quay sang nhìn Lingling rồi nói.

   " Đó là dấu hiệu của ghen rồi đó cưng " - Ying thấy vậy liền trêu trọc theo.

   " Cái gì mà là ghen chứ, tôi không yêu em ấy, em ấy có người khác là chuyện bình thường, tôi còn mong em ấy sớm buông tha cho tôi " - Lingling trừng mắt nhìn cả hai rồi nói

   " Sớm buông tha, tha cậu lên giường thì có " - Ying cười chế nhiễu, rõ ràng khuôn mặt này là đang khó chịu tuổi tam còn nói dối.

Bên đây Orm đang ngồi làm việc thì nhận được cuộc gọi từ những thuộc hạ đi theo Lingling.

" Chị đại, chúng tôi nhận thấy hai chiếc xe đang theo dõi cô Lingling "

" Gửi định vị, nhanh lên " - Orm chợt hoảng hốt quát to.

Chưa đầy 15 phút cô đã có mặt ở quán cafe đó với dàn lực lượng xe xịn phía sau. Toàn bộ điều là xe chống đạn khiến cả quán khiếp sợ.

" Lingling, về nhà thôi " - Orm vào cùng đám vệ sĩ năm lấy tay chị ta kéo ra ngoài.

" Có chuyện gì vậy...chờ đã Orm " - Cô vừa nói vừa cầm theo túi xách mà đi theo lực tay nắm của Orm.

Cả quán cafe được một phen hú vía, tưởng đâu đóng phim không đó. Ying và Namtan đều ngơ ngác nhưng không dám cản lại, ai không biết đến Orm Kornnaphat là người không thể đụng đến chứ. Thôi cầu nguyện cho bạn trẻ Lingling tai qua nạn khỏi vậy.

Orm dắt cô ra xe ôm trầm lấy Lingling khi đã ngồi yên vị trên xe. Lúc trên đường đến đây cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô sợ cô không đến kịp, sợ Lingling xảy ra chuyện nên đã hối thúc View chạy thật nhanh cùng dàn cận vệ phía sau. Cô không hề làm quá, chỉ vì cô không phải như những người bình thường mà không lo sợ bị ám sát, cô có thể không lo cho bản thân nhưng Lingling phải được an toàn tuyệt đối vì chị ta là lý do sống cuối cùng của cô.

Từ lúc lên xe tới giờ Lingling vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sao Orm lại lo lắng tới như vậy. Sau một hồi được View kể lại tường tận Lingling cũng hiểu rõ. Hóa ra em ấy vẫn cho người theo sát cô, không phải là không tin tưởng cô mà là vì lo cho sự an toàn của cô sao? Một chị đại máu lạnh lại biết suy nghĩ cho cô sao?

   Kể từ ngày đó đến nay đã được một tuần, ngày nào Lingling cũng băng bó lại vết thương và chăm sóc cho Orm. Nhờ sự chăm sóc nhiệt tình của cô mà Orm không muốn lành lại vết thương, ngày nào cũng canh không có Lingling là cô đấm mạnh vào vết thương cho tiếp tục chảy máu. Cô sợ nếu như vết thương khỏi rồi sẽ không được Lingling quan tâm đến nữa. Lingling cũng thấy rất lạ, rõ ràng là một bác sĩ giỏi luôn kế thuốc tốt cho Orm, băng bó vết thương mỗi ngày nhưng mỗi lần tới băng bó là vết thương lại chảy máu.

Hôm nay cô cho người đi đón ba mẹ Lingling đến nhà ăn cơm, mỗi tháng cô đều mời họ đến chủ ý để mọi người gặp mặt nhau.

" Chào ba mẹ " - Cô cúi chào ba mẹ Lingling khi ông và đến.

" Chào con " - Hai ông bà cũng cúi chào lại, đường đường là ba mẹ chồng mà cũng phải kính nể cô. Bởi vì nếu không phải là gả con gái cho Orm thì nghe đến tên cô ai mà chẳng sợ chứ.

   " Lingling hôm nay phải đi chữa bệnh cho trẻ em ở vùng cao, chắc khoảng chiều mới về tới đây, ba mẹ cứ thoải mái, con đã cho người dọn phòng sẵn để ba mẹ nghỉ ngơi trên lầu " - Orm vừa nói vừa bước đến bàn ăn.

   " Ba mẹ cảm ơn con " - Mẹ Kwong thấy thế cũng liền bước tới bên bàn ăn.

   " À con à, số tiền đó, ba đang nợ nần chưa thể trả lại.." - Ông Kwong bây giờ mới lên tiếng vì ông ấy có mượn thêm tiền từ cô, hứa sẽ trả vào tháng trước nhưng vẫn chưa hồi âm.

   " Số tiền kia không cần phải trả, còn đây là số tiền thêm để ba làm ăn, đừng đến làm phiền Lingling nữa, nếu không..." - Cô lên tiếng cắt ngang lời ông Kwong rồi nói chưa dứt câu đã cười 1 nụ cười không lạnh không tỏ ý thái độ khi ông đến gây rắc rối cho Lingling.

   Nhìn thấy thái độ đó của Orm, ông Kwong chợt lạnh người nhận lấy số tiền rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý của Orm.

   " Sau này có việc gì, ba cứ trực tiếp tìm đến tập đoàn Sethratanapong " - Orm vừa nói vừa ăn không hề nhìn đến ôngKwong

P/s : Tôi biến cô ta thành kẻ si tình trong tình yêu rồi mấy ní ơi. Thích cái cách cô ta làm mình đau để được quan tâm kkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro