Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng những điều anh trước giờ anh chưa từng nói với Kiều Kiều, xuất phát là muốn cho Kiều Kiều có thể sống tốt, anh biết Kiều Kiều thích anh cả.....

Kiều Kiều vẫn thấy mấy thứ này quá đắt:

"Đừng mua nhiều như vậy, lãng phí, em ở nhà xuống ruộng ra nương không cần mặc quần áo và giày tốt như vậy."

"Anh không để em ra đồng, em ở nhà mặc là được."

Đột nhiên Lý Phong đến gần bên tai cô, thổi khí vào trong:

"Mặc để anh làm là được."

Tô Kiều Kiều đỏ bừng mặc đẩy anh ra, đứng lên khỏi ghế. Lý Phong tiếp tục nói:

'Đừng quên, tối quan chúng ta đã nói rồi."

Cô quay đầu lại nhìn anh, thấy mắt anh đầy ý cười, môi hơi nhếch nhìn cô.

Anh không nói, nhưng trong lòng hai người biết rõ, tối qua anh nói, lần tiếp sẽ làm cúc hoa....

Cô cởi giày đặt trong hộp, nâng niu sau đó cầm trên tay, không để ý đến anh chạy ra khỏi phòng.

Bánh bao lớn hấp nhanh chín, buổi tối, Tô Kiều Kiều làm một ít rau trộn.

Ăn cơm xong, cô bảo anh đưa ít bánh bao cho chú Tư.

Vợ chú Tư chết mấy năm rồi, có một con trai đã cưới vợ nhưng đã đi làm thuê trong thành phố, cháu gái nhỏ cũng đi học ở thành phố, cho nên một người nấu ăn cũng đơn giản.

Hôm nay cô hấp nhiều, để Lý Phong đưa chút qua.

Lý Phong rất nghe lời cầm một túi bánh bao ra cửa. Chú Tư biết là Kiều Kiều làm bánh bao bảo anh đưa đến, sau đó khen cô hết lời, làm bánh bao cũng ngon, nhà họ Lý thật là có phúc khi cưới được con dâu xinh đẹp đảm đang.

Lý Phong coi như chú Tư khen vợ anh, cười không khép được miệng, nói chuyện với chú hai ba câu, nhưng mà thất thần, nhớ đồ đĩ nhỏ ở nhà vội vàng đi về.

Vừa về đến nhà, không thấy ở nhà chính, anh nghĩ cô ở phòng đông, đẩy cửa phòng cũng không thấy ai.

Anh vội vã đẩy cửa phòng tây đang sáng, đúng thật, Kiều Kiều đang ngồi trên giường anh gấp quần áo.

Trên người cô mặc quần áo hôm nay anh mua cho cô, áo sơ mi màu trắng hoa hồng váy hoa hướng dương, trên chân đi đôi giày thể thao kia.

Anh chợt nghĩ lại lúc nãy anh đã nói cô mặc quần áo cho anh làm.

Cô thế mà mặc thật.

Lý Phong nuốt nước miếng đến gần cô.

"Đẹp không?"

Tô Kiều Kiều thẹn thùng cúi đầu, dù sao đây cũng là lần đầu cô mặc như vậy.

Lý Phong nhìn đôi giày thể thao trên tay cô, giống như không hợp với váy lắm:

"Đẹp, nhưng mà váy với giày da hợp hơn, lần sau anh sẽ mua cho em."

"Em thấy vậy là đẹp rồi."

Cô cúi đầu nhìn áo sơ mi mới, anh mua những thứ cô thích, cô thấy rất đẹp.

"Anh muốn em xinh hơn nữa."

Lý Phong đến gần, tay chống bên người cô, mặt đến gần mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hồng thuận:

"Chỉ để cho mình anh xem."

Tô Kiều Kiều đỏ bừng mặt, cúi đầu:

"Em không phải mặc cho anh nhìn."

Lý Phong cười nói:

"Anh muốn em mặc cho anh làm."

Tô Kiều Kiều hơn dỗi liếc nhìn anh một cái, ném quần áo mới gấp xong về phía anh, chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc.

Lý Phong cười ngây ngô, cởi quần áo cửa mình, đè cô dưới người, nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, thấy sao cũng thích, sau đó cúi đầu hôn mặt cô.

Hôn cũng không nghiêm túc, hôn chỗ này chỗ kia, còn ăn vành tai cô làm cô rất ngứa, thở dốc không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro