47. Em mệt rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa chịu một lực tác động lớn cuối cùng cũng đã phá ra được, nhìn thấy Chaeyoung ngồi trên lan can ánh mắt xa xăm không hề thực tế, Lisa lo sợ nàng sẽ làm chuyện dại dột đã muốn lao nhanh đến.

"Em đừng sợ." - vừa rồi lúc bọn họ ở bên ngoài phá cửa, nàng cũng biết rất nhanh Lisa vào được mà.

"Chỉ cần chị leo xuống, em ở ngay bên cạnh chị. Chaeyoung, nghe lời em từ từ thôi..."

Lisa không dám kích động nàng, chỉ có thể từng bước tiến đến, hy vọng Chaeyoung có thể nghe được thanh âm của cô lúc này, đã vô cùng hoảng loạn.

"Em để chị ngồi đây nhìn thêm một chút nữa được không? Sau này chị chỉ có thể nằm trên giường, trước mắt mãi mãi là một bóng đen tịch mịch, sẽ chán lắm."

Khi biết được hậu chấn thương nàng sẽ phải gánh chịu những gì, một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi xuống. Không biết có phải vì não bộ của nàng bây giờ tiếp thu không rõ ràng, hay thật sự trong lòng đã chết từ lâu, cảm thấy cho dù có khóc đến như thế nào đi nữa, ông trời cũng không ban cho nàng bất cứ sự thương hại nào.

"Bọn họ lừa chị thôi, chị rất khỏe mạnh làm sao lại có chuyện được." - không đâu, không một người nào khẳng định chắc chắn nàng sẽ để lại những di chứng đó, số liệu thống kê cũng không hề tuyệt đối. Tất cả chỉ là phỏng đoán của các người thôi.

"Người duy nhất lừa chị chính là em đó, Lisa, chị sắp tàn phế rồi, ngay cả mắt của chị cũng sẽ không nhìn thấy nữa..."

Những tưởng đâu nàng sẽ không thể nào khóc được nữa, nhưng khi Lisa tiến tới vươn tay kéo nàng rời khỏi lan can, Chaeyoung trong nhất thời không kìm chế được nỗi uất ức dâng lên không kiểm soát. Ở trong vòng tay của người đó khóc đến sắp ngất đi, không thể nào dừng lại được.

"Chị sẽ không sao cả. Chị sẽ không có chuyện gì hết, em không để cho chị phải như vậy. Không bao giờ!"

Cho dù có phải lật ngược cả Đại Hàn này lên, cô cũng nhất định phải tìm ra được cách chữa trị cho nàng. Nếu như thật sự xảy ra tình huống xấu nhất, Lalisa Manoban cũng không cho phép nàng phải gánh chịu một mình. Chắc chắn không bao giờ.

Giấc ngủ ngày hôm đó của Chaeyoung có được hoàn toàn nhờ vào thuốc an thần, bác sĩ tâm lý kê một đơn thuốc cho nàng bình tĩnh lại. Cô ấy là một người vô cùng có tiếng, nhất định quen biết được những y bác sĩ hàng đầu. Trong lĩnh vực của họ có một người rất giỏi chuyên môn khoa thần kinh, khả năng tạo ra kỳ tích là hoàn toàn có thể.

"Anh ta đang ở đâu? Cho dù cái giá có đắc đến thế nào tôi cũng không từ chối." - chỉ cần có một tia hy vọng, cô cũng không muốn bỏ lỡ.

"Bác sĩ Oh...anh ấy đúng thật là một bác sĩ giỏi, nhưng tháng vừa rồi anh ta xui xẻo bị gia đình bệnh nhân khởi kiện sau một cuộc phẫu thuật thất bại." - người này là bạn rất thân với cô ta, cô ta cũng có thể khẳng định vụ kiện đó hoàn toàn vô lý.

"Anh ta từng phẫu thuật thất bại dẫn đến chết người, cô còn giới thiệu anh ra cho tôi." - ly rượu trên bàn vừa rồi uống dở bị Lisa ném xuống sàn, mạng người không thể đem ra đùa được.

"Cô bình tĩnh đã. Ca phẫu thuật rất thành công nhưng do người nhà bệnh trong lúc chăm sóc không tuân thủ kĩ dẫn đến bệnh nhân bị tai biến."

Giới chuyên môn đều cho rằng sự cố đó xuất phát từ gia đình bệnh nhân, nhưng họ có quyền cao chức trọng muốn ép một bác sĩ rơi vào bước đường cùng không có gì khó khăn.

"Tôi biết Nhà Manoban so với họ chỉ hơn chứ không kém, chỉ cần cô nhúng tay vào một chút, giúp anh ấy trắng án. Ca phẫu thuật của Chaeyoung sẽ thuận lợi..."

Vị bác sĩ tâm lý đó nói cho cô biết tất cả về anh ta, cũng như gia đình của bệnh nhân xảy ra sự cố. Đúng là chỉ cần cô chịu ra tay giúp đỡ, anh ta tuyệt đối có thể dễ dàng trắng án. Có điều có bao nhiêu phần trăm có thể tin tưởng được, liệu ca phẫu thuật của nàng trong tay anh ta sẽ thành công. Không thể nào dễ dàng đưa ra quyết định, cách tốt nhất lúc này chính là ổn định lại tinh thần của nàng, không thể để có bất cứ sự cố nào xảy ra nữa.

Đêm hôm đó sau khi Chaeyoung ngủ dậy, một câu cũng không hề mở miệng, mệt mỏi đem tấm chăn dày bao phủ lấy cả cơ thể của mình. Không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa, hoàn toàn rơi vào trầm lặng.

-----------

"Có nhớ hôm nay là ngày gì không?" - sáng sớm Lisa đã đưa Chaeyoung ra ngoài, hôm nay cô xin nghỉ phép một ngày vì có chuyện vô cùng quan trọng.

"Lisa, chị..."

Đã nhiều ngày trôi qua, trí nhớ của nàng khôi phục hầu như hoàn toàn. Đoạn đường này dẫn đến studio áo cưới trước đây nàng đặt thiết kế riêng, hôm nay đúng hẹn là ngày đi thử áo. Nhưng hiện tại Chaeyoung rất sợ cảm giác những nơi đông người, càng sợ khi phải càng lúc càng đến gần với ngày nàng cùng Lisa kết hôn.

"Đừng bướng nữa, em yêu chị." - nhiều ngày trôi qua Lisa luôn cố gắng phấn chấn lại tinh thần giúp nàng, hy vọng chuyện kết hôn phần nào sẽ giúp Chaeyoung ít nghĩ ngợi đến những chuyện lung tung.

Chính vì trí nhớ dần dần khôi phục, đồng nghĩa với việc Chaeyoung không còn ngây thơ như trước nữa. Nàng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về tương lai của họ, không muốn Lisa cả đời phải chịu đựng sự tàn tật của mình, chỉ cần nghĩ đến điều đó, chân của nàng tự nhiên sẽ không thể nhấc lên nổi nữa.

"Cô ích kỷ lắm, cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi."

Trong góc khu vực thử đồ có một cô gái liên tục mắng chửi cô gái kia, sự tình sau khi nghe một thời gian đã có thể hiểu được. Cô gái đang thử váy cưới là chị dâu tương lai của cô gái buông lời miệt thị, nhưng có vẻ như mối quan hệ của họ thật sự không tốt.

"Cô biết rõ bản thân mình không sống được bao lâu, cô còn kết hôn với anh của tôi." - người này bị ung thư giai đoạn cuối, tóc trên người cô ta lúc này cũng chỉ là tóc giả mà thôi.

"Em điên đủ chưa? Cho dù cô ấy có sống được bao nhiêu ngày, bọn anh vẫn làm lễ kết hôn."

Chàng trai đang mặc trên người bộ quần áo chú rể vô cùng tức giận, ôm lấy người phụ nữ của mình không để cho cô ấy chịu thêm tổn thương nào nữa.

"Trước đây thì không sinh được con, bây giờ thì không biết sống được bao lâu. Cô thực chất không nghĩ đến anh của tôi, loại ích kỷ như cô tốt nhất là chết càng sớm càng tốt." - cô ta liên tục chỉ tay vào người chị dâu tương lai của mình, chiếc vòng bạc trên tay liên tục phát ra âm thanh.

Cô gái đó sau khi mắng chửi một lúc đã bỏ đi, chú rể cũng đưa vợ chưa cưới của mình rời khỏi. Khi sự việc phát sinh, từ đầu đến cuối Chaeyoung đều chứng kiến hết, sau khi Lisa đem mẫu váy thiết kế hôm trước cho nàng, cũng nghe được một câu nói đã vô cùng mệt mỏi.

"Chị không muốn kết hôn nữa."

Thật ra bản thân nàng so với cô gái vừa rồi không có khác mấy, chấn thương của nàng rất nặng. Chẳng những có thể tàn phế bất cứ lúc nào, việc mang thai là hoàn toàn không thể nếu như điều đó xảy ra. Tất cả dự định trước đây đều không thể thực hiện được, sự mong chờ khi trước cũng không còn trọn vẹn.

"Nếu như chị không yêu em nữa, em có thể không kết hôn. Nhưng nếu như vì chuyện đó, em không cho phép chị trốn chạy."

Cho dù tàn phế thì đã sao? Nàng không đi được cô có thể cùng nàng ở một chỗ, một đứa trẻ con có hay không đối với cô trước giờ chưa từng quan trọng. Thứ duy nhất cô cần là nàng, ngày hôm đó khi Chaeyoung nằm trong phòng hồi sức, cô chỉ cầu mong ông trời sẽ thương xót giữ lại được hơi thở yếu ớt đó, ngoài ra cái gì cũng không màn đến nữa.

"Em có biết em càng như vậy, chị sẽ càng cảm thấy em đang thương hại chị hay không?" - chưa bao giờ cảm thấy bản thân là gánh nặng cho người khác đến thế này, thà rằng ngày hôm đó Seung Woon một dao giết chết nàng còn hơn.

"Em làm sao lại thương hại chị?"

Cô rất muốn giải thích cho nàng hiểu, nhưng có vẻ như thần kinh của chị ấy lại bị kích động. Liên tục ôm lấy đầu của mình kêu lên đau đớn, sau đó hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Sau khi biết được chuyện ở studio váy cưới, ông nội cho người lái xe đến nhà của họ xem tình hình. Buổi chiều chỉ vì kích động quá mức khiến chị ấy mệt mỏi ngất đi, cũng may tình trạng không có gì nguy hiểm. Nhưng đến hiện tại cho dù trong giấc ngủ, giữa đôi chân mày vẫn không thể nào ngưng lo lắng.

"Hủy hôn lễ đó đi con." - ông đã suy nghĩ rất lâu, tình trạng bây giờ thật sự không thích hợp để tính đến chuyện này.

"Ngay cả ông cũng kêu con hủy hôn?" - cô thật sự không hiểu, việc cô tiếp tục tiến hành hôn lễ chẳng phải thay cho một lời khẳng định hay sao ? Cho dù có bất cứ hoàn cảnh nào, Lalisa Manoban cũng không rời xa chị ấy.

"Nếu như bây giờ kết hôn, Chaeyoung nhất định sẽ cho rằng con thương hại nó. Bản thân nó biết tương lai mình sẽ là gánh nặng của con, thử hỏi nó làm sao có thể vui vẻ tiến hành buổi hôn lễ đây."

Chuyện gì cũng có lý do của nó, nếu như trước đây Chaeyoung không phải là một cô gái quá mức hoàn hảo, có lẽ bây giờ cũng dễ dàng gục ngã như vậy. Sinh ra trong gia đình quyền thế, cả nửa đời sống trong sung sướng. Trí tuệ hơn người, kinh doanh nhạy bén. Có thể nói bước ra bên ngoài, lúc nào cũng có thể ngẩng cao đầu đối diện với ánh mắt của người đời.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Đầu óc lúc tỉnh lúc không, đôi mắt cũng bị chèn ép cứ một thời gian lại trở nên tăm tối. Người ta còn nói nàng có thể sẽ bị liệt nửa người, đến lúc đó cũng hoàn toàn mất đi khả năng làm mẹ. Giờ phút này chẳng khác nào một con rùa nhỏ, không hề có chiếc mai nào bao bọc, hoàn toàn hoảng loạn với thế giới xung quanh. Cảm thấy rằng bản thân mình chậm chạp vô dụng đến đáng thương, lúc này có người khác đến càng khiến cho nàng cảm thấy mình vướng đường , giống như một kẻ cần sự thương hại thì đúng hơn.

"Ông nghe nói có một bác sĩ có thể chữa cho nó, tại sao con lại giấu chuyện này?" - bác sĩ tâm lý có nói với ông chuyện đó, nhưng cô ấy lại nói dường như Lisa không đồng ý.

"Cô ấy có nói với ông nếu như thất bại, chị ấy sẽ thế nào không?" - nói đến đây Lisa lại buông một tiếng thở dài, không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Chuyện này vốn dĩ không nên thuộc về quyền quyết định của ai, chính Chaeyoung mới là người có thể đưa ra lựa chọn cho mình. Lisa đã suy nghĩ rất lâu, có nên nói chuyện này cho nàng biết không? Cô biết nếu như chị ấy nghe nói đến vẫn còn một hy vọng, cho dù có dùng mạng của mình để cược, nhất định cũng không dễ bỏ qua cơ hội này.

"Chaeyoungie nè, nói chuyện với em một chút có được không?"

Bước vào phòng sau khi ông nội ra về không lâu, Lisa hoàn toàn có thể đoán ra được Chaeyoung đã tỉnh lại từ lâu rồi. Chẳng qua nàng không muốn ra ngoài gặp bất cứ ai, điều đó càng cho thấy bây giờ đối với thế giới xung quanh mình, chị ấy đã hoàn toàn đánh mất tất cả sự tự tin khi trước.

"Em mệt rồi đúng không?" - đứa nhỏ này nếu như không phải lúc sắp chạm đến giới hạn, cũng sẽ không dùng chất giọng nặng trĩu như bây giờ.

"Trong lòng em rất mệt."

Nếu như đã bước vào đây, cô cũng không nghĩ muốn giấu nàng điều gì nữa. Ông nội nói đúng, cô không có quyền quyết định tất cả mọi thứ về một người, lựa chọn như thế nào nên để cho Chaeyoung tự mình chọn lựa.

"Chị làm em mệt mỏi có phải không?"

Kể từ khi tỉnh lại nàng cũng đã suy nghĩ rất nhiều về ngày tháng sau này, tuy tình cảm đó của Lisa dành cho nàng trước sau không thay đổi, nhưng hiện tại thứ Chaeyoung đánh mất chính là sự tự tin đón nhận.

Trước đây nàng là ai chứ? Bây giờ lại trở thành cái gì rồi. Tất cả những thứ trước đây luôn làm nàng kiêu ngạo nhất, vững vàng nhất để đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt này, hiện tại đều trở nên mơ hồ đến khó hiểu.

Mỗi khi bước chân được xuống giường, hầu như là một tiếng thở dài trong vô vọng. Ngày mai, ngày kia, hay vài ngày nữa đôi chân của nàng sẽ không còn cảm giác. Mắt nàng có thể chữa khỏi hẳn hay không? Hay từng khắc từng khắc trở thành một kẻ tàn phế như họ đã nói, nàng sẽ sống một cuộc sống như thế nào khi mãi mãi cũng không nhìn thấy Lisa nữa, mãi mãi nằm trên một chiếc giường chỉ khiến người ta mệt mỏi từng ngày.

Nếu như ngày đó thật sự xảy ra, Chaeyoung tin chắc một điều Lisa sẽ càng yêu thương nàng, càng ở bên cạnh nàng lâu nhất có thể. Nhưng thứ Chaeyoung không muốn nhất chính là lúc này, không muốn bản thân trở nên hoàn toàn phụ thuộc vào Lisa, vô dụng đến đáng thương.

Nàng muốn Lisa lúc nào cũng phải lưu giữ hành ảnh đẹp nhất của họ, không phải cảnh tượng mỗi một ngày đều là mệt mỏi chăm sóc nàng trên giường bệnh, mệt mỏi gánh chịu sự uất ức, sẽ dễ dàng biến thành những cơn giận dữ mà bản thân Chaeyoung không thể khống chế được mình. Chi bằng...

"Chúng ta chia tay đi."

Nếu như đã không thể tiếp tục tạo ra được những thước phim đẹp đẽ, chi bằng đừng tiếp tục quay lấy những thước phim vội vàng, miễn cưỡng. Dừng lại chính là cách tốt nhất không làm hủy hoại những thứ tốt đẹp trước đây, ít nhất sẽ mãi mãi lưu giữ lại cho người thương của mình những thước phim đẹp nhất.

"Chị nhắc lại một lần nữa..."

Trước đây cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù có tức giận như thế nào chị cũng không hề đề cập đến câu này. Bởi vì đó chính là nỗi ám ảnh của chị, chị đã từng nói giữa chúng ta không thể có bất cứ ai nói ra câu chia tay một lần nữa, nhưng nếu như nói ra tương lai tuyệt đối không thể quay lại lần thứ hai.

"Chị mệt rồi, chúng ta ở bên nhau đã mệt đến thế này rồi."

Nếu như ba năm trước Lisa để lại cho nàng sự tiếc nuối, uất hận. Hiện tại câu chia tay này lại giống như sự giải thoát, Chaeyoung không phải trong lúc mệt mỏi nhất thời mới nói ra, từ lâu nó đã trở thành một ý nghĩ luôn luôn xuất hiện trong đầu, kể từ khi nàng biết bản thân mình phải chịu hậu chấn thương.

Không nghe thấy bất cứ câu trả lời nào sau đó, cửa phòng chịu một lực tác động lớn đóng sầm trong tích tắc. Nếu như trước đây chắc hẳn Lisa đã lái xe ra ngoài, tìm một chút không gian riêng tư để trút giận. Nhưng kể từ sau khi nàng liên tiếp xảy ra chuyện, Lisa hoàn toàn không yên tâm việc để lại nàng một mình ở đâu đó. Bên ngoài âm thanh tịch mịch đến não nề, cơ bản chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng so với 3 năm trước về khoảng cách giữa hai trái tim, lại càng xa hơn gấp bội.

To be continued...

P/s: đọc chap này thấy Lisa hơi ích kỷ nhỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro