Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh không muốn nói nữa.

- Em cũng vậy, hôm nay không cần gọi cho em, mai em gọi cho anh.

Tôi tắt máy bản thân cảm thấy mệt mỏi quá rồi, chưa được 10 câu lại tiếp tục cãi vả, tình yêu đầu là những xung đột nhỏ nhặt này sao ?

Vừa tắm xong bước ra, tôi thấy Mai đang ngồi trong phòng tôi, làm tôi giật mình. Ánh mắt Mai nhìn tôi có gì đó lạ lắm nhưng nhanh chóng thay đổi bằng ánh mắt cười vui trở lại. Là tôi hoa mắt hay tại Mai quá nhanh nhe đậy điều gì đó. Mai đưa ly cam cho tôi, tôi vừa uống vừa nghe Mai hỏi.

- Chị Vy, lúc nảy em đứng bên ngoài nghe chị cãi nhau với Khải ?

- Ừm, bọn chị cãi nhau từ tối.

- Có chuyện gì vậy chị kể em nghe đi.

- Không có gì đâu. Chị xuống dưới trước nha.

Tôi nói xong liền đi ra khỏi phòng cũng quên mất Mai đang trong phòng, điện thoại tôi cũng chẳng đem xuống theo. Từ giờ tôi cũng chưa bao giờ nghi ngờ ai vào phòng mình làm gì vì trong phòng tôi cũng đâu có gì để lấy. Vả lại Mai là em tôi, chẳng lẽ chỉ có việc em mình vào phòng mà tôi còn phải chấp nhận.

Xuống lầu tôi và Sen cùng ngồi nói chuyện cười đùa với nhau quên mất điện thoại trên đất không biết Khải có gọi cho tôi hay không. Sen đứng lên đi lấy thức ăn cho tôi, một đĩa ốp la nóng hổi bưng ra tôi vẫn còn chưa kịp ăn. Tiếng cửa phòng đóng mạnh vang lên làm tôi giật mình, vội buông miếng bánh mì trên tay xuống chạy lại cầu thang thì Mai chạy vội xuống nhìn tôi.

- Mai có chuyện gì vậy ?

- Chị Vy em vừa nhận được điện thoại từ một số lạ.

- Có chuyện gì sao Mai ?

- Ai đó gọi cho chị nói từ bệnh viện gọi đến nói Vũ bị tai nạn giao thông, em phải đi lại đó ngay bây giờ chị giúp em lại nhà của Vũ lấy một ít đồ trong phòng anh ấy giúp em được không.

- Được được, đưa chìa khóa nhà cho chị.

Tôi thấy Mai đang rất gấp mắt rưng rưng sắp khóc liền lo lắng, không nghĩ thêm gì nhiều tôi lập tức lại nhà Vũ như địa chỉ của Mai đi bằng taxi. Trên xe tôi không đem theo gì cả chỉ có chìa khóa nhà, lắc tay Khải tặng cũng tháo ra để ở nhà. Phải chăng là ý trời ?

Bước xuống taxi tôi vội vàng chạy lên phòng Vũ, phòng Vũ cũng là Mai chỉ hướng cho tôi, tôi bước vào phòng máy lạnh mở lạnh ngắt. Kì lạ ở chỗ, nhà không có ai sao lại mở máy lạnh như vậy. Chẳng có thời gian để tôi nghĩ thêm, tôi vội mở cửa tủ thấy vài bộ đồ liền gom vào túi giấy. Quay đi, đầu tôi bắt đầu choáng váng, không còn thấy rõ, nhìn mọi thứ như đảo lộn cả lên, trong người giống như có cái gì đó đang khiến tôi lâng lâng, cả người rụng rời. Cảnh cửa phòng tắm mở ra, tôi thấy bóng dáng một người đàn ông không rõ mặt. Anh ấy nhìn tôi hay sao đó, đi lại gần tôi. Tôi cố gắng lắc đầu mình để tỉnh táo lại nhưng không được. Hình như người đó....rất quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro