Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, là một nữ bác sĩ, khoảng bốn mươi lăm tuổi, khuôn mặt có phần hiền hậu. Lương Thùy Linh ngay lập tức chạy đến.

– Bác sĩ, cô ấy có sao không?

Vị nữ bác sĩ để ý thấy thái độ khẩn trương của Lương Thùy Linh từ lúc mang bệnh nhân vào đến bây giờ. Trong lòng cũng có chút gì đó ngờ ngợ, lại thêm sau khi cấp cứu xong cho Đỗ Hà, càng cảm thấy kì lạ.

– Cháu là người nhà bệnh nhân?

– Vâng.

– Hiện tại thì đã ổn rồi, đưa đến muộn một chút nữa thì tim ngừng đập mất. Bây giờ bệnh nhân đang truyền nước, sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Bác sĩ ôn tồn nói, Thùy Linh thở phào, trong lòng như vừa trút được gánh nặng, Hà không sao, thật tốt rồi. Thế nhưng có một điều cô bây giờ mới quan tâm, vì sao đang nhiên Đỗ Hà lại bị như vậy, nhưng thôi, trước tiên vào thăm cô ấy đã.

– Cháu có thể vào thăm được ngay không ạ?

– Ừ.

Lương Thùy Linh mở cửa phòng cấp cứu, toan định đi vào thì nữ bác sĩ kia lại gọi.

– Chờ đã.

– Còn chuyện gì nữa, bác sĩ?

Thùy Linh quay lại, nán lại một chút xem bác sĩ còn gì dặn dò.

– Không. Chỉ là, tôi không biết lí do vì sao, nhưng bệnh nhân hình như là bị ai đó bóp cổ cho đến ngạt, cháu lưu ý một chút.

Bác sĩ nói xong liền đi ngay, không chờ Thùy Linh nói thêm một câu nào nữa.

Lương Thùy Linh ngạc nhiên, Đỗ Hà bị hại thành ra như thế này? Là ai chứ? Hay là giám đốc công ty cũ cho người hại? Chắc không, Đỗ Hà đã bồi thường đủ tiền cho công ty đó rồi, xét thấy cô và giám đốc công ty đó đã cùng hoạt động lâu như thế, anh ta sẽ không giở trò này đâu. Mà nếu làm hại đến Đỗ Hà, anh ta cũng chẳng được gì. Vậy ai làm? Lương Thùy Linh hiện tại không nghĩ ra.


Nhìn Đỗ Hà nằm trên giường bệnh, tay còn gắn với một đống giây lằng nhằng, ống thở đặt trước mũi. Thùy Linh không khỏi đau lòng, ngồi xuống nắm lấy bàn tay cô. Nhìn gương mặt thất sắc của Đỗ Hà, tuy còn nhợt nhạt, nhưng so với lúc vừa đưa vào bệnh viện đã khá hơn một chút, cũng khiến cô đỡ lo lắng. Tuy nhiên, điều cô vướng bận bây giờ là ai đã ra tay với Đỗ Hà? Nếu để cô biết được, dù là ai cũng sẽ khiến kẻ kia phải thật khổ sở.

***

Bảo Ngọc vẫn đến công ty như mọi ngày, tuy nhiên hôm nay có chút kì lạ, người cứ như không có hồn. Thỉnh thoảng lại thẫn thờ ra. Có người gọi lại liên tục giật mình. Cô đã cố gắng tiết chế cảm xúc, nhưng trong lòng luôn là lo sợ.

– Ngọc....Ngọc

Lương Thùy Linh vỗ vào vai Bảo Ngọc, ngay lập tức người kia giật mình.
– Giám đốc..

– Em bị làm sao thế? chị gọi từ nãy đến giờ không nghe.

Lương Thùy Linh lạ lùng, lần đầu tiên trông thấy Bảo Ngọc thẫn thờ như thế, trước đây người này bao giờ cũng tập trung vào công việc, mình chỉ cần gọi một tiếng là có mặt ngay.

– Giám đốc, chị hôm nay đi làm muộn.

– Ừ, Đỗ Hà mệt, mà, mẹ em sao rồi.

Lương Thùy Linh trước nay rất thoải mái chia sẻ chuyện cá nhân cho Bảo Ngọc, bởi vì cô coi Bảo Ngọc như em gái, mà cũng là người duy nhất hợp để thân cận, cho nên chuyện cô và Đỗ Hà thân mật ra sao, cũng không ngại nói cho Nguyễn Thuỳ Linh. Chỉ tiếc càng nói càng khiến Bảo Ngọc thêm ghen tuông mà làm càn.

– Mẹ em đã ổn rồi. Mà, mệt? Vậy cô ấy tỉnh chưa.

bảo Ngọc nghe Lương Thùy Linh nói thì biết ngay Đỗ Hà không xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ người kia tỉnh dậy nói cho Lương Thùy Linh biết chuyện, như thế sao có thể? Liền nhanh dò hỏi tin tức, thế nhưng lại không phát hiện câu nói của mình có chút đáng ngờ.
– Làm sao em biết Đỗ Hà đang bất tỉnh?

Lương Linh tinh ý nhận ra ngay trong câu nói của Bảo Ngọc có quỷ. Chuyện này chỉ có mình và vài người ở đó trông thấy, cũng chưa được tung tin lên mạng.

– À.. à.. em. Dạ, em chỉ đoán thế.

Bảo Ngọc bị câu hỏi của Lương Thùy Linh doạ cho đến mức lạnh gáy, tim đập liên hồi, mặt nóng lên, ấp úng trả lời.

– Ừm, em tập trung làm việc đi.

Lương Thùy Linh nói xong cũng thôi, trở về bàn làm việc của mình ngồi xuống. Bảo Ngọc hơi thở phào, may mắn là Thùy Linh không hỏi tiếp, nếu không thì lộ mất. Cũng tự trách mình thật ngu ngốc, đương nhiên lại hỏi như thế, lần sau tuyệt đối ngậm miệng. Còn có lần sau nữa sao?

***

– Ngọc Hằng, chuyện chị Lương Linh với chị diễn viên kia theo chị có phải thật không?
Ngọc Hằng mấy hôm nay đăm chiêu suy nghi, như thế nào mà Đỗ Hà đã làm cho Lương Thùy Linh yêu cô ta nhanh như vậy? Cô nghĩ chắc chỉ có một mình Đỗ Hà tự mình đa tình thôi, còn Lương Thùy Linh thì không, nhưng hình như không phải thế nữa, nhìn mấy bức ảnh nhà báo chụp được, ánh mắt Lương Linh nhìn cô ta, chắc chắn có tình ý. Ngọc Hằng trong lòng sinh khó chịu.

– Soi mói người ta làm cái gì? Nghe gì chuyện báo chí vớ vẩn.

Ngọc Hằng bực mình, lại quay sang to tiếng với Trịnh Thùy Linh.

– Sao chị lại quát em?

Trịnh Linh vừa bị to tiếng một chút, mắt đã suýt ướt, cô chỉ là muốn hỏi một chút thôi, sao phải to tiếng như thế? Nhìn gương mặt như sắp mếu của Trịnh Thùy Linh, Ngọc Hằng khổ sở, biết mình trút giận nhầm chỗ rồi. Liền dịu giọng xin lỗi.
– Được rồi, xin lỗi em.

– Nhưng chị Linh không phải người ta, tin tức đăng hình như cũng đúng mà. Hai lần em gặp chị Linh đều thấy đi với chị kia.

Trịnh Thùy Linh đang từ mếu chuyển hẳn sang bàn tán. Đối lập hẳn với Ngọc Hằng, Trịnh Thùy Linh thực sự rất "lắm mồm".

Ngọc Hằng đứng dậy, không nói không rằng liền đi thẳng.

– Này, chị đi đâu?

Trịnh Thùy Linh không biết vì sao người này đột muốn đi như thế, liền đuổi theo.

– Chị đi một chút, em ở nhà.

– Đi đâu, em đi với.

Trịnh Linh nằng nặc đòi theo.

– Ở nhà!

Ngọc Hằng lạnh lùng toát ra nói, Trịnh Thùy Linh đã lâu không thấy thái độ này, liền có chút sợ hãi lùi về phía sau, sau đó đứng nhìn Ngọc Hằng đi mất. Trịnh Thùy Linh có cảm nhận, người này vừa rồi trong ánh mắt không hề có mình, còn có tâm tư khác, tự giác cảm thấy đau lòng.
Ngọc Hằng tìm đến công ty Lương Thùy Linh, nhanh chóng lên phòng giám đốc, cuối cùng thì cũng đứng trước mặt Lương Thùy Linh, nhìn người kia ngồi trên ghế giám đốc, toả ra khí độ không nói lên lời. Cứ nhìn thấy Lương Thùy Linh như vậy, lạnh lùng cao ngạo của Ngọc Hằng đều biến mất hết.

– Chị Linh.

– Ngọc Hằng à?

Lương Linh đã lâu không nhìn thấy Ngọc Hằng, vẫn như vậy, không mập lên cũng chẳng gầy đi, chân chính là đẹp.

Ngọc Hằng tiến đến ôm lấy Lương Thùy Linh. Ôm thật chặt, Lương Thùy Linh là của cô mà, tại sao Đỗ Hà lại dành được. Trong cái ôm của Ngọc Hằng chất chứa toàn là tình cảm và nhớ nhung, thế nhưng, Lương Thùy Linh tiếp nhận, chỉ như cái ôm của em gái đối với chị. So với ôm Trịnh Thùy Linh không khác gì cả. Lương Thùy Linh ôm lại Ngọc Hằng, vỗ vỗ vào lưng cô.
– Được rồi, biết là cao hơn chị rồi.

Lương Linh đùa nói.

– Lương Thùy Linh, chị yêu người kia là thật à?

Ngọc Hằng vẫn ôm lấy Lương Linh, đây mới chính là vấn đề cô muốn nói.

– Ừ, Đỗ Hà ấy.

Lương Thùy Linh thấy người không nói gì nữa, chỉ ôm chặt thôi, càng ngày càng chặt. Còn cảm thấy bàn tay Ngọc Hằng nắm chặt lấy áo mình.

– Chị, yêu người kia thật lòng sao?

– Ừ, có lẽ cô ấy đã rất quan trọng với chị rồi, bây giờ không ai quan trọng bằng. Chị yêu cô ấy thật lòng.

Thùy Linh nhẹ nhàng nói, cũng không hiểu vì sao lại nói những lời này với Ngọc Hằng. Mà Ngọc Hằng sao lại đau lòng thế này. Nghe Lương Thùy Linh nói yêu người khác, thực sự rất tổn thương.

– Tại sao em đã từng nói em thích chị, đã bảo cho em một cơ hội, mà lại không cho em?
Ngọc Hằng nhìn Lương Thùy Linh, mắt đã ướt đẫm. Lương Linh sửng sốt, cô ấy khóc sao? Ngọc Hằng cũng khóc sao? Mình thực sự đã làm ảnh hưởng đến cô ấy như thế nào, khiến con người lạnh như khối băng này chảy nước mắt. Cô đâu biết, lời cô nói yêu người khác chính là liều thuốc công kích lớn nhất đối với Ngọc Hằng.

– Đừng khóc, không giống em đâu. Nhìn thật khác.

Lương Thùy Linh đưa ngón tay mang đi giọt nước mắt đọng trên mi người kia.

– Chị Linh thật lòng thích một người, em sau này sẽ không bắt ép chị nữa, thật tốt chúc phúc cho chị. Chỉ có điều, nếu về sau người đó làm chị khổ sở, cứ tìm em.

Ngọc Hằng thực sự rất yêu Lương Thùy Linh, nhưng ngược lại với Bảo Ngọc, cô mong Lương Thùy Linh được hạnh phúc với người chị ấy thực lòng yêu thương, thà mình khổ một chút, còn hơn thấy chị ấy phải khổ. Ngọc Hằng tuy lạnh lùng, nhưng bản tính thật sự rất lương thiện. Không hề ích kỉ cho riêng mình.
– Sẽ không đâu, nhưng Ngọc Hằng sau này, sẽ luôn là em ngoan của chị.

Lương Thùy Linh xoa xoa đầu Ngọc Hằng, gột bỏ vẻ lạnh lùng, nhìn cô trông rất nhu mì, dễ gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro