Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Thùy Linh trở về công ty, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới vào. Sau đó mới trở về nhà.

Khi cô trở về nhà đã khá muộn, Đỗ Hà vẫn đang ngồi trên ghế sofa giữa phòng khách chờ. Vừa nghe tiếng cửa mở, em chắc chắn là Lương Thùy Linh, liền chạy ngay đến bên cạnh.

– Sao? Chị đi ăn với bố mẹ vui không?

Đỗ Hà mỉm cười, ân cần hỏi, Thùy Linh nặn ra một nụ cười.

– Tốt, bố mẹ lâu không gặp nên nói rất nhiều chuyện, nói nhiều quá nên quên cả thời gian, mãi đến bây giờ mới về được.

Lương Thùy Linh nói dối trôi chảy, việc tối nay làm sao tính là vui vẻ cùng tốt đẹp được chứ? Cô đành nói dối Đỗ Hà, nếu để cô ấy biết sẽ suy nghĩ nhiều lắm. Cô không muốn như thế. Nhưng Lương Thùy Linh không biết, hôm nay Đỗ Hà cũng đã nói dối cô một lần, vậy là trong cùng một buổi tối, cả hai đều nói dối nhau. Nhưng tất cả đều là vì muốn tốt cho đối phương.

– Vậy tốt, chị ăn tối no chưa?

Lương Thùy Linh chợt nhớ, cô đã ăn được gì đâu, đã xảy ra màn cãi nhau rồi, cho nên bây giờ bụng trống rỗng, để qua đêm thật không tốt, Thùy Linh bao giờ cũng đối đãi bản thân rất tốt.

– Mải nói chuyện, chị chẳng ăn được mấy, em đã ăn chưa? Ăn cùng chị nhé.

– Được, để em đi úp mì.

Đỗ Hà cười tươi, chạy nhanh vào trong bếp, Lương Thùy Linh bỏ áo khoác ngoài, cũng nhanh chóng theo sau.

ngồi trên ghế, chăm chú nhìn người kia lượn qua lượn lại như con ong mật, cũng buồn cười, chỉ làm có hai bát mì, có cần bận rộn như vậy không. Đỗ Hà đem hai bát mì đặt trên bàn, đẩy một bát về phía Thùy Linh, kiêu ngạo hất cằm.

– Ăn hết không còn một sợi nào cho em.

Sau đó không khách khí liền ngồi xuống ăn mì. Cũng không hiểu sao vừa nãy một mình ăn cơm chẳng có cảm giác ngon gì cả, bây giờ ngồi ăn bát mì gói với Lương Thùy Linh, lại cảm thấy ngon kì lạ, cho nên mới nói, ăn ngon còn tuỳ thuộc vào thời gian, không gian, và đặc biệt là người cùng ăn. Ăn cùng với người yêu, rất ngon miệng phải không nào.

(Sự thật nó là vậy đấy các sốp :( )

Lương Thùy Linh cũng nhiệt tình ăn mì, thật sự rất ngon, không biết có phải do đói hay không. Cô cũng tự nhiên nghĩ, từ khi ở cùng với Đỗ Hà, tần suất mình ăn mì gói càng ngày càng tăng.

– Mì ai nấu mà ngon thế Linh nhỉ?

Đỗ Hà ăn hết mì, lại thò đũa sang bát Lương Linh, rất tự nhiên gắp mì về bát mình ăn tiếp, vừa gắp vừa hỏi.

– Này, mì của chị mà.

Lương Thùy Linh nhìn thấy mì trong bát bị gắp mất, không chịu thua kém thò đũa sang gắp lại, nhưng lại chậm tay hơn, tất cả đều người kia ăn rồi. Đỗ Hà trong miệng vẫn còn mì, vừa ăn vừa nói.

– Nhưng mà em ăn rồi, giỏi thì sang mà đòi.

Sau đó lè lưỡi làm mặt quỷ trêu ngươi Lương Thùy Linh. Giám đốc hơi nhíu mày, không thể để thua như thế được. Em đã dám trêu ngươi, đừng trách chị giở trò.
Nghĩ đến liền đứng dậy khỏi ghế, đi sang phía Đỗ Hà ở đối diện, liền một mạch, kéo cổ người kia vào hôn lên môi, lưỡi trơn nhanh nhẹn tách môi em ra, đưa vào trong miệng người kia khuấy động, đem toàn bộ mì chuyển về phía mình, sau đó tách môi ra. Lương Thùy Linh rất tự nhiên nhai mì vừa cướp về. Đỗ Hà không thể ngờ được Thùy Linh làm cái trò này, tự nhiên cảm thấy hơi ghê ghê.

– Hạt tiêu, chị bẩn quá.

Sau đó đánh vào người chị. Khuôn mặt nhăn nhúm lại, chạy nhanh đến rót một cốc nước lọc, uống hết sạch.

– Sao? Bẩn á, chị còn không thấy bẩn thì thôi em ngại cái gì.

Lương Thùy Linh ôm bụng cười, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Đỗ Hà thật buồn cười mà.

– Còn cười? Sở thích biến thái.

Đỗ Hà vẫn chưa hết bất ngờ, không tưởng tượng được cô gái trắng trẻo, thanh nhã như Lương Thùy Linh nghĩ ra được cái việc này, càng ngày chị càng mất hình tượng mà.

– Cái gì? Ai biến thái?

– Chị chứ ai.

Đỗ Hà quay đi, không thèm nhìn mặt Thùy Linh nữa, càng nhìn càng thấy mất hình tượng đẹp đẽ mà.

– Ừ biến thái, chị đi ngủ đây, dọn bàn nhé.

Lương Thùy Linh cười cười, sau đó nhanh chân chuồn khỏi nhà bếp, Đỗ Hà nhìn hai cái bát trống trơn đặt trên bàn, liền dọn bỏ vào bồn rửa bát, sau đó cũng chạy theo chị. Vào phòng, người kia đã an vị trên giường từ lúc nào, Đỗ Hà vào nhà tắm thay đồ, làm vệ sinh cá nhân, sau đó mới ra lên giường. Nhìn Thùy Linh cuộn tròn trong chăn như con sâu vậy, chỉ thở nhè nhẹ, cứ như đã ngủ rồi, liền tắt điện đi, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.

– Hạt Tiêu, chị ngủ rồi à?

Đỗ Hà nhẹ nói, để cho Lương Thùy Linh nếu chưa ngủ vẫn có thể nghe thấy, nhưng nếu ngủ rồi sẽ không bị làm phiền.

– Chưa ngủ.

Lương Linh chùm chăn qua đầu, từ trong lớp chăn truyền đến âm thanh nhỏ bé.

– Ừm. Chị thử nghĩ, nếu nói chuyện của chúng ta với bố mẹ chị, liệu có ổn không?

Đỗ Hà rúc vào trong chăn, ôm lấy eo Lương Thùy Linh đang cuộn tròn kia, thật ấm.

– Ổn thôi.

Lương Thùy Linh nghĩ một chút, sau đó trả lời, nhưng trong cô đang vướng bận rất nhiều, sao mà ổn được chứ, chuyện cãi nhau hôm nay với mẹ, như vậy chưa phải đã xong, trước mắt còn phải đối diện với thành kiến và phản đối của mẹ, Thùy Linh nghĩ không ra cách thuyết phục.

– Chị, nếu bố mẹ chị không đồng ý, Chúng ta buộc phải xa nhau đấy, em không muốn một chút nào, cứ nghĩ đến tương lai đẹp đẽ em đã sắp sẵn, lại không thể thực hiện, cứ có cảm giác khổ sở.

Đỗ Hà càng nói, càng rúc sâu vào, ôm chặt lấy eo chị.

– Không đâu, chị đã bảo chỉ cần em đủ dũng cảm ở bên chị, dù là ai phản đối chị cũng chống đối hết. Chị không nghĩ bỏ em.

Lương Thùy Linh nắm lấy bàn tay người kia đang nắm chặt áo mình, bàn tay này, thật sự chỉ muốn nắm suốt đời.

– Nhưng..

– Đừng nhưng gì cả, tin chị có được không?

Thùy Linh xoay người lại, đưa bàn tay tìm đến khuôn mặtĐỗ Hà, trong bóng tối cô không thấy được khuôn mặt kia, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng phác trên khuôn mặt em. Thật đẹp! Lương Linh không nhìn, nhưng chỉ cảm nhận, lại khiến cô có cảm giác sâu sắc hơn, khiến cô ghi tạc khuôn mặt đẹp đẽ này vào lòng.

– Tương lai đẹp đẽ em sắp sẵn là gì thế?

Thùy Linh dịu dàng nói, ở gần Đỗ Hà, lúc nào cũng chỉ mong người này được vui vẻ, hạnh phúc, không phải lo nghĩ, cho nên đối với vấn đề kia tạm thời không muốn đề cập nữa. Chỉ muốn nói những chuyện tốt đẹp.

Đỗ Hà cảm nhận ngón tay mềm mại của Lương Thùy Linh di động khắp mặt mình, dễ chịu thật. Nhẹ nhàng trả lời.

– Ừm.. Em muốn sau này, chúng ta có thể sống cùng nhau, ngày nào cũng như thế này, chị đi làm, em ở nhà, sau đó buổi tối chúng ta cùng ăn một mâm cơm, cùng xem tivi trên một chiếc sofa, rồi cùng ngủ trên một chiếc giường. Em trước đây quen một mình rồi, nhưng từ khi có chị, em lại không muốn ở một mình nữa, ngày nào cũng mong chị có thể làm việc nhanh nhanh để về sớm một chút. Thế nên em muốn bằng cách nào đó, chúng ta có thể có một đứa con, sáng chị đi làm, em sẽ ở nhà chơi với nó, chăm sóc cho nó, đợi tối chị về, cả ba chúng ta lại cùng ăn, cùng xem tivi, cùng ngủ. Cuộc sống như thế, chẳng phải rất tốt sao..

Lương Thùy Linh nghe từng câu nói của Đỗ Hà, cô ấy muốn thế, cô cũng muốn như thế, thực sự mơ ước như thế.

– Có thể em quá mơ mộng rồi, tình cảm của chúng ta theo ý họ là sai trái, là nghịch lí vì thế mình làm gì có quyền mơ mộng. Nếu thật sự không thể được như em mong muốn, em chỉ mong có thể được ở cạnh chị, chỉ ở cạnh chị thôi.

Thùy Linh nghe Đỗ Hà nói, vô cùng đau lòng.

– Chị chưa từng nghe chuyện một người yêu một người lại là sai trái. Phải là một nam một nữ xứng đôi vừa lứa mới là đúng à? Hợp nhau, hiểu nhau, yêu thương nhau mới thực sự là điều cần thiết nhất.

– Chẳng phải ai cũng hiểu đâu.

Đỗ Hà không biết vì sao, càng ngày trong cô càng trở nên yếu đuối, chỉ nghĩ đến chuyện bố mẹ Lương Thùy Linh phản đối, đã cảm thấy mệt mỏi rồi.

– Thế ai từng nói với chị: yêu thích một người không cần phải phân ra nam với nữ. Tình cảm là thứ mà ai cũng có thể dành cho ai, không nhất thiết phải là nam dành cho nữ hay ngược lại. Giống như của em dành cho chị, đơn giản là hai người yêu nhau, là của Đỗ Thị Hà dành cho Lương Thùy Linh. Chị có nhớ sai chỗ nào không? Ai nói làm cho chị mềm lòng nhỉ?

– Là em nói. Chị còn nhớ đến thế à?

Đỗ Hà trong bóng tối bất giác mỉm cười, khoé môi nhẹ cong lên. Hoá ra lời nói của mình Lương Thùy Linh chưa bao giờ bỏ xót. Kiểu quan tâm này, thật khiến người ta ấm lòng.

– Thế là em hiểu còn gì. Chuyện này, chỉ cần chị hiểu, em hiểu, thế là đủ rồi. Còn cần gì ai can dự vào. Chị biết là em rất dũng cảm, nếu không ngay từ đầu đã không vì chị mà từ bỏ cả sự nghiệp. Mọi việc làm của em chị chưa bao giờ bỏ quên cả, em bỏ được cả sự nghiệp, là qua được bước đầu rồi, bây giờ là bước tiếp theo, sau này, còn nhiều khó khăn, chúng ta đều phải cùng nhau vượt qua, chị biết Hà giỏi mà, đừng yếu đuối có được không?

Lương Thùy Linh hôn nhẹ lên trán em, sau đó ôm chặt lấy người kia.

– Được, chắn chắn là được.

Đỗ Hà cũng vòng tay ôm lại Trần Thùy Linh, cô nhớ lại hôm đó, khi cô ném thẻ tín dụng xuống đất rời khỏi công ty, trong cô đã quyết định rồi, cô là Đỗ Thị Hà, không phải đại minh tinh Đỗ Hà nữa, bỏ qua ánh hào quang, bỏ qua ánh mắt mọi người, cô chỉ là cô gái, một lòng một dạ yêu Lương Thùy Linh. Cô cảm giác như mình và chị kiếp trước đã nợ nhau cả một tấm chân tình, để đến bây giờ, lại khó khăn gắng sức để được bên nhau.

– Vậy tốt.

Lương Thùy Linh vuốt ve mái tóc mềm của Đỗ Hà. Cảm giác lòng bàn tay thật dễ chịu.

– Chị, thế chúng ta có thể có con à?

Đỗ Hà nho nhỏ hỏi.

– Đương nhiên, việc em muốn làm, chúng ta đều thực hiện hết.

Lương Thùy Linh chắc chắn nói, nghe Đỗ Hà nói, trong đầu lại chợt loé lên một tia suy nghĩ. Cô chợt nghĩ ra một cách để khiến mẹ phải đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro