Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Hà luyến tiếc tách rời cánh môi mềm mại kia, sau đó lần lượt hôn lên trán, mắt, mũi, rồi chuyển xuống cằm. Động tác thật mềm mại, cũng mang theo đầy yêu thương, có lẽ chỉ dành cho Lương Thùy Linh.

Tiếp tục dải từng nụ hôn, xuống đến cổ, Đỗ Hà vươn đầu lưỡi, nhẹ liếm lấy mảnh da thịt mềm mại nơi cần cổ trắng nõn của người kia, khiến cho Lương Thùy Linh trong nháy mắt rùng mình, có chút tê dại, Đỗ Hà chính xác là đang ở tại trên người mình hành hạ mình mà.

Đỗ Hà ngậm lấy hạt đậu nhỏ trên vùng núi cao nõn nà kia, sau đó nhẹ mút lấy, dùng đầu lưỡi miết qua, càng làm cho Lương Thùy Linh xúc cảm trở nên mạnh mẽ, hai hạt hồng đậu vì thế mà cương cứng lên, nhiệt tình hưởng ứng hành động của người kia, mà Đỗ Hà cũng không hề rảnh rỗi, một bên ngậm lấy nhũ cổn, bên còn lại lại dùng bàn tay nhẹ nhàng ma sát, xoa nắn, Lương Thùy Linh đỏ mặt tía tai, thêm men rượu càng làm cô say đắm, chịu không nổi liền bật ra tiếng kêu..

– Ưmm..

Đỗ Hà buông ra hạt đậu nhỏ, chuyển dần xuống phía hạ bộ, đi qua vùng bụng bằng phằng không quên nhẹ hôn lên. Trước mắt đối diện với vùng cấm địa như ẩn như hiện của Lương Thùy Linh, trong lòng tự nghĩ nếu mình hôn lên nơi ấy thì Lương Thùy Linh sẽ phản ứng như thế nào? Nghĩ là làm, đem môi mình chạm lên nơi mềm mại mẫn cảm kia, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy động, Lương Thùy Linh cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi người kia cùng thân dưới của mình tiếp xúc, cảm xúc chân thật càng trở nên mãnh liệt, trong cổ họng bật ra nhiều hơn tiếng kêu yêu mị kia, càng kích thích Đỗ Hà muốn làm thêm chuyện xấu. Đỗ Hà chồm dậy, ôm lấy Lương Thùy Linh, đặt lên môi người kia một nụ hôn thật sâu. Ngón tay không hẹn trước thật nhanh tiến vào huyệt động. Đỗ Hà cảm giác nơi ấm áp kia như hút chặt ngón tay mình, ấm nóng lạ kì, liền di chuyển ngón tay nhanh hơn một chút, cảm giác thật tốt. Lương Thùy Linh cảm nhận ngón tay người kia ra vào trong cơ thể mình, khoái cảm đánh ập đến, trong giây phút đầu óc trống rỗng, vòng tay ôm lấy cổ Đỗ Hà, hàm răng nhẹ ghì lên bả vai người kia, ngăn cản không cho phát ra tiếng kêu quá lớn. Đỗ Hà cảm giác hơi đau ở vai, lại thấy Lương Thùy Linh khó khăn kìm nén tiếng rên, khó chịu sao? Cô muốn Lương Thùy Linh thật thoải mái, không cần phải như vậy. Đỗ Hà bàn tay tăng tốc độ, tay còn lại vuốt mái tóc Lương Thùy Linh.

– Mở miệng ra, nói đi, gọi tên em..

Đỗ Hà nói nhỏ bên tai Lương Thùy Linh, sau đó ngậm luôn lấy vành tai mà gặm nhấm.

Lương Thùy Linh sắp không chịu nổi nữa rồi, cảm giác như có luồng điện chạy khắp người, thật nóng, ngay trong mùa đông mà mồ hôi vẫn tiết ra, càng làm không khí trong phòng trở nên mờ ám, đầy dục vị. Lương Thùy Linh nghe đến Đỗ Hà một bên tai khích lệ mình, ưỡn cổ, khó khăn thoát ra từng chữ..

– Đỗ.. ah.. Hà.. ah ah

Đỗ Hà cảm giác nơi ấm nóng của Lương Thùy Linh co thắt lại, cơ thể mềm mại nhẹ rung lên, đoán được Lương Thùy Linh đến rồi, liền di chuyển nhanh hơn một chút. Dịch mật trào ra, Đỗ Hà cũng đình chỉ hoạt động, nằm úp sấp trên người Lương Thùy Linh đang thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt chìm đắm chìm trong đê mê, thật xinh đẹp. Đỗ Hà hôn lên môi Lương Thùy Linh.

– Chị thật xinh đẹp.

Lương Thùy Linh đạt đến khoái cảm chưa từng có, nghe lời khen của Đỗ Hà như trở về thực tại, đối diện là khuôn mặt xinh đẹp kia, cũng nhiễm đỏ trông thật quyến rũ, Lương Thùy Linh mỉm cười, nhẹ tán thưởng.

– Hà cũng thật xinh đẹp.

Đỗ Hà tự nhiên trong người cũng có cảm giác khô nóng, có chút khó chịu, ngồi trên bụng Lương Thùy Linh vặn vẹo, tư thế rất là mờ ám. Lương Thùy Linh cảm thấy nơi ướt át kia đang dán lấy vùng bụng mình, Đỗ Hà lại định làm gì. Chưa kịp để cho cô phải suy đoán, Đỗ Hà nhấc chân Lương Thùy Linh lên, nhẹ nhàng tiến đến, lấy nơi mềm mại ướt át của cô tiếp xúc với bộ phận mẫn cảm cũng ướt át không kém của Lương Thùy Linh, sau đó nhẹ nhàng ma sát. Cật lực đưa đẩy vòng eo nhỏ, Lương Thùy Linh cũng tiếp nhận, vòng eo cũng theo nhịp mà đưa đẩy, hoà làm một với Đỗ Hà, mềm mại nhu nhuyễn mềm mại, kích thích vô cùng.

***

Ngọc Hằng sáng sớm liền tỉnh giấc, nhìn thấy người bên cạnh vẫn đang ngủ ngon lành, chắc chắn là do uống quá nhiều rượu, ngủ đến không hay biết trời trăng gì. Kéo chăn qua cổ Trịnh Thùy Linh, Ngọc Hằng không quên ngắm nhìn khuôn mặt kia, vẫn là như thế, hài hoà thật dễ nhìn. Khi ngủ càng giống đứa trẻ, trông rất khả ái, Ngọc Hằng không tự chủ nhẹ hôn lên trán Trịnh Linh. Trịnh Linh tự nhiên thấy có động, liền giật mình, nhưng không tỉnh giấc, vội vàng ôm lấy Ngọc Hằng bên cạnh, khuôn mặt vùi vào cần cổ người kia. Ngọc Hằng mỉm cười, cũng vòng tay ôm lấy cô bé này. Trong lòng tự nhiên nảy ra một cái cảm xúc. Hạnh phúc.

Cuối cùng thì Trịnh Linh cũng tỉnh giấc, cả hai nhanh chóng sửa soạn rồi ra ngoài phòng khách.

– Chị Hà.

Trịnh Linh vừa ra phòng khách liền nhìn thấy Đỗ Hà, thật vui vẻ chào.

– Đã dậy rồi à?

Đỗ Hà mỉm cười nhìn hai cô gái trước mặt.

– Vâng, chị Linh đâu ạ?

Trịnh Linh nhìn quanh, không thấy Lương Thùy Linh liền hỏi.

– Chị ấy vừa đi làm, hai đứa dậy muộn một chút nên không gặp.

– À, vậy ạ.

– Ừ, thế chị làm bữa sáng cho hai đứa nhé?

Đỗ Hà đứng dậy khỏi ghế, hỏi.

– Không cần đâu ạ, em với Hằng về luôn đây.

– Ăn xong rồi hãy về.

– Không cần mà, bọn em tự ăn được ạ, lại mắc công chị làm. Thôi, em chào chị, bọn em về đây.

Trịnh Linh cười tươi, sau đó vẫy tay chào. Ngọc Hằng bước ngay sau cũng nhẹ cúi đầu.

– Chào chị.

Đỗ Hà mỉm cười gật đầu, sau đó vẫy tay chào.

Ngọc Hằng và Trịnh Linh đi rồi, trong nhà chỉ còn lại mình mình. Đỗ Hà đem một số sách ra đọc. Đọc được một lúc liền có chuông cửa. Liền đặt sách trên bàn đi ra mở cửa. Đỗ Hà bất ngờ, là mẹ của Lương Thùy Linh.

– Cháu chào bác.

Đỗ Hà cúi đầu chào, sau đó mở lớn cánh cửa, để bà Hương tự nhiên bước vào.

– Linh đi làm sao?

Bà Hương ngồi xuống sofa, thản nhiên hỏi Đỗ Hà.

– Vâng, chị Linh đi làm.

– Cháu ở cùng con tôi được bao lâu rồi?

Bà Hương hỏi tiếp, trong câu nói có phần lạnh nhạt, giống như là không đem Đỗ Hà đặt vào mắt, khinh bỉ nói.

– Được sáu tháng thưa bác.

Đỗ Hà nắm chặt vạt áo, lo lắng trả lời.

– Tại sao phải căng thẳng thế? Tôi ăn thịt cháu sao?

Bà Hương nhíu mày hỏi, mình còn chưa cả to tiếng, cô gái này sợ sệt cái gì?

– Cháu không có ý đấy ạ.

– Tốt, ngồi đi.

Đỗ Hà theo lệnh ngồi xuống đối diện với bà Hương. Sau đó im lặng không nói gì.

– Tôi biết quan hệ của cháu và con gái tôi.

Bà Hương lên tiếng, phá tan không khí im lặng.

– Dạ?

– Cháu chưa làm mẹ, không biết điều người mẹ mong muốn nhất đối với con mình là như thế nào. Cháu có nghĩ người mẹ nào vui vẻ đồng ý chấp nhận mối quan hệ của con gái mình với một người con gái khác?

-...

Đỗ Hà cúi đầu, nghe bà Hương nói.

– Cháu nghĩ như thế nào?

Bà Hương hỏi tiếp. Đỗ Hà vẫn im lặng.

– Với tư cách là một người mẹ, tôi mong cháu, hãy rời xa con gái tôi có được không? Cháu thật xinh đẹp, có nhiều người tốt ước mong được yêu thương cháu. Mà Thùy Linh, cháu thấy không? Nó là đứa con gái xuất sắc của tôi, mặc dù cách xa nó, nhưng chưa một giờ một phút nào tôi không quan tâm đến nó. Có lẽ cháu biết, anh chàng bác sĩ trước đây Linh yêu đã chết, con bé đau khổ như thế nào, ba năm liền như vậy nó đau khổ, cho nên tôi đoán chắc do gặp cháu, vì một lí do nào đó mới dẫn đến chuyện như thế này. Có lẽ tại nó cô đơn quá nên gặp thứ mới lạ bị cuốn hút thôi. Tôi biết, bản chất của nó không như thế. Vì thế, mong cháu, kết thúc chuyện này đi được không?

Đỗ Hà nghe bà Hương nói, trong lòng chợt trở nên cứng rắn, cái gì mà gặp thứ mới lạ nên bị cuốn hút? Lương Thùy Linh là thực lòng yêu cô mà. Bản chất? Ý bà ấy là gì? Vậy là chê bai tình cảm của hai người là xấu?

– Cháu thật vui khi được gặp bác. Nhưng yêu cầu của bác, cháu không thực hiện được. Vì cháu với chị Linh là thật lòng yêu nhau.

Đỗ Hà nói, trong lời nói có phần kiên định.

– Thật lòng? Nữ với nữ mà yêu nhau cái gì? Cháu không thấy phi lí sao?

– Không hề ạ, chúng cháu yêu nhau, không có gì là sai ạ. Còn bác nói bản chất của chị ấy không phải thế thì bác nhầm rồi ạ, Lương Thùy Linh chính là như thế.

– Cô đang chống đối phải không? Vậy tôi nói thẳng, cô nghe cho rõ, tôi không mong, mà là yêu cầu cô tránh xa con gái tôi, đừng làm ảnh hưởng đến nó sau này.

Bà Hương lớn giọng, như cảnh cáo người trước mắt đừng làm mình phải tức giận. Lương Thùy Linh là con gái của tôi, nhất định tôi không bao giờ đồng ý để cô làm xấu nó.

– Cháu không làm thưa bác, chị Linh cũng không mong muốn cháu làm như thế, mong bác hiểu cho, cháu không thể.

– Cô nói lại xem?

Bà Hương trừng mắt nhìn Đỗ Hà, đứa con gái này, thật đáng ghét mà.

– Cháu không thể làm được.

Đỗ Hà nói lại.

Bà Hương cảm tưởng cục tức như tắc nghẹn ở họng, tiện thấy cốc nước ở trên bàn liền cầm lên hắt vào mặt Đỗ Hà.
– Làm càn.
Bà Hương hắt nước xong không hề hối hận, lần trước chính mình hắt rượu vang vào người con gái ở nơi đông người còn không có chút mủi lòng, nay lại có mỗi chút nước lọc, hắt vào người Đỗ Hà không quen không biết thật đáng ghét này lại càng cảm thấy bình thường. Thế càng cho thấy, bà Hương tư tưởng đối với chuyện tình cảm đồng giới là kì thị, là không chấp nhận. Bà sẽ phản đối đến cùng. Như vậy, sau này chuyện tình của Lương Thùy Linh và Đỗ Thị Hà còn gặp rất nhiều khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro