Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Linh.

– Ừ?
Lương Thùy Linh mệt mỏi đáp.

– Chuyện đó.. Sao không nói với em?
Đỗ Hà giọng nói buồn rầu hỏi. Lương Thùy Linh tâm trạng so với Đỗ Hà còn tệ hơn nhiều, chỉ là trong bóng tối, không thấy rõ được khuôn mặt buồn bã kia.

– Chị định nói, nhưng mà..

– Chị lo em hiểu lầm chị phải không?

Đỗ Hà tiếp lời. Lương Thùy Linh thở dài, sau đó nhẹ gật đầu.

– Ừ.

Trong bóng tối, không gian im lặng. Lương Linh và Đỗ Hà nằm đối diện nhau, nhưng lại không thể thấy mặt nhau, chỉ mơ hồ cảm nhận được hơi thở của đối phương.

– Xin lỗi, là chị lo lắng em sẽ hiểu lầm, nghĩ chị bởi vì không sinh được con cho nên mới phải lợi dụng em. Nhưng mà không phải như thế, trong lòng chị là thật sự muốn có con với em.
Lương Thùy Linh thật lòng nói, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ lợi dụng Đỗ Hà để có con cả, bởi vì người này là người cô yêu nhất, hiện tại là điều quan trọng nhất với Lương Thùy Linh, giữa bọn họ dù có một đứa con hay không có, thì tình cảm vẫn sẽ không bao giờ thay đổi. Chỉ là vì muốn thuyết phục bố mẹ nên mới phải sử dụng cách này, và hơn hết, là bởi vì Đỗ Hà nói muốn có một đứa con, điều gì Đỗ Hà muốn, Lương Thùy Linh cũng sẽ thực hiện cùng cô.
Đỗ Hà xúc động ôm lấy Lương Thùy Linh, từ lúc chị ấy nói tin động trời kia, cô có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cô biết chắc chắn, Lương Thùy Linh là thật lòng đối với mình.

– Ngốc, có phải lỗi tại chị đâu, xin lỗi cái gì. Em biết Linh thật lòng yêu em, em cũng không hiểu lầm chị. Chị nói gì em đều tin.

Lương Thùy Linh cũng ôm Đỗ Hà, trong lòng thấy ấm áp. Thật hạnh phúc. Khi cô mất đi Minh, cô đã nghĩ thế giới này hoàn toàn sụp đổ rồi, ông trời đã thực sự tước đoạt hạnh phúc của mình, Nhưng sau khi cô gặp Đỗ Hà, trái tim lần nữa được mở ra, đây chính là người yêu mình nhất, người tốt đẹp nhất. Gặp được Đỗ Thị Hà chính là may mắn nhất của cuộc đời Lương Thùy Linh.

– Hà, cảm ơn em.

Lương Thùy Linh nhẹ thủ thỉ.

– Cảm động thì hôn em một cái đi.

Đỗ Hà đùa vui nói, bàn tay đưa lên tìm đến khuôn mặt Lương Thùy Linh vuốt nhẹ. Lương Thùy Linh đặt môi mình lên môi Đỗ Hà, chỉ đơn giản chạm lên, một lúc liền rời đi. Nụ hôn rất nhanh chóng, đơn giản nhưng chất chứa đầy tình cảm.

– Em đây là lần đầu tiên muốn cảm ơn bố mẹ vì đã sinh ra em với khuôn mặt xinh đẹp.

Đỗ Hà ôm Lương Thùy Linh nói.

– Vì sao thế?

– Bởi vì xinh đẹp như vậy, mới quyến rũ thành công tổng giám đốc chị.

Lương Thùy Linh bật cười, lâu lâu lại thấy Đỗ Hà lộ ra một cái tính trẻ con. Có ai cần em phải tự khen mình đẹp như thế đâu.

– Tốt lắm, người đẹp, ngủ đi.

– Thật là muốn vận động một chút.

Đỗ Hà cựa quậy, cánh tay không yên phận chạy lung tung trên người người kia. Lương Thùy Linh nhận biết được người kia đang muốn cái gì liền đè lại cánh tay kia, bắt nó phải đứng im, sau đó gắt gao ôm lấy Đỗ Hà vào lòng, nhẹ nhàng nói.

– Đừng nghịch, ngủ đi.

***

Lương Thùy Linh đứng phía cao của phòng họp, khắp người tỏa ra một khí chất của kẻ lãnh đạo, khiến ai cũng phải hướng mắt lên ngước nhìn đầy tâm phục.

– Lí do tôi triệu tập các vị trong buổi họp ngày hôm nay chính là để công bố phó tổng giám đốc mới của công ty chúng ta.

Lương Thùy Linh lãnh đạm nói. Bên dưới mọi người đã bắt đầu bàn tán, Bảo Ngọc nghe đến liền nhíu mày. Công ty trước nay chưa từng có phó tổng giám đốc, chỉ có duy nhất một tổng giám đốc là Lương Thùy Linh, từ trước đến nay luôn là một tay Lương Thùy Linh lãnh đạo, lúc nào cũng trên đà phát triển, hiện tại vẫn phát triển bình thường, bỗng nhiên lại muốn có một vị phó tổng giám đốc là có ý gì? Một điều tò mò hơn nữa là ai có may mắn được ngồi vào cái ghế phó tổng giám đốc kia? Đếm trong công ty này có rất nhiều nhân viên cực giỏi, có đến sáu trưởng phòng, năng lực đều rất xuất chúng, vắt óc nghĩ cũng không ra Lương Thùy Linh sẽ chọn ai ngồi vào vị trí kia.

– Từ trước đến nay công ty chỉ có mình tôi là tổng giám đốc, cũng có những bước phát triển tốt, nhưng đó vẫn là nhỏ, sau này công ty còn tiếp tục phát triển, tiếp tục lớn mạnh, đương nhiên phải có thêm người lãnh đạo, có như vậy mới đem công ty từng đà thêm phát triển.

Lương Thùy Linh lưu loát nói.

– Phó tổng giám đốc mới của chúng ta chính là chị Phạm Ngọc Phương Anh.

Lương Thùy Linh tăng âm lượng. Phương Anh ngồi cạnh đó có chút bất ngờ, nhưng không để quá lộ liễu trên mặt. Trong lòng suy nghĩ vì sao Lương Thùy Linh lựa chọn mình.

Thực chất thì Lương Thùy Linh cũng khá đắn đo trong việc chọn người, Phương Anh trong số sáu trưởng phòng kia không phải là người xuất sắc nhất, nhưng lại là người khiến cho cô tin tưởng nhất. Lương Thùy Linh trên thương trường đích thị là một con cáo, cái gì trong làm ăn cũng thông hiểu, cô biết điều quan trọng nhất để kiếm được tiền chính là quản lí cấp dưới của mình, qua nhiều lần tuyển chọn, bây giờ hầu hết những người trong công ty đều là trung thành, ít người có ý đồ gì khác. Tuy nhiên không phải không có người có ý đồ, cho nên việc lựa chọn Phương Anh là điều đúng đắn, chị ta là một người đáng tin cậy, cũng rất có năng lực, nhân viên trong công ty đối với Phương Anh cũng rất đề cao.

– Mọi người cho một tràng vỗ tay chào đón phó tổng giám đốc của chúng ta.

Lương Thùy Linh mỉm cười nói.

– Mời phó tổng giám đốc phát biểu ý kiến.

Phương Anh nhẹ cười đứng dậy, ánh mắt mang theo một tia sắc xảo.

– Cảm ơn giám đốc, cảm ơn mọi người. Tôi hôm nay thật vinh dự được tổng giám đốc Thùy Linh tin cậy giao phó trách nhiệm, để không phụ sự tin tưởng của giám đốc và sự tín nhiệm của các bạn, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức mình, cùng với mọi người xây dựng công ty LH ngày một phát triển.

Sau khi Phương Anh phát biểu là một tràng pháo tay lớn. Lương Thùy Linh đứng dậy tiếp lời.

– Khoảng thời gian sau này vì công việc cá nhân mà tôi phải ra nước ngoài một thời gian ngắn, phó tổng giám đốc Phương Anh sẽ thay tôi lãnh đạo công ty, cuộc họp đến đây kết thúc, chúc mọi người làm việc hiệu quả.

Lương Thùy Linh nói xong liền rời khỏi phòng họp, trở về phòng làm việc, Bảo Ngọc theo ngay bên cạnh. Phương Anh cũng lập tức đi theo.

– Giám đốc, nói cho tôi biết vì sao được không?

Phương Anh ngồi ở ghế đối diện hỏi.

– Em có việc riêng, sẽ ra nước ngoài một thời gian, chị là người em tin tưởng nhất, vậy nên mọi việc nhờ vả chị.

– Nhờ vả gì chứ, đây là công việc được giao cho, tất nhiên phải hoàn thành tốt rồi, giám đốc cứ yên tâm.

Tuy không biết Lương Thùy Linh ra nước ngoài vì việc gì, nhưng Phương Anh biết được đó là việc quan trọng.

– Em thật không chọn nhầm người. Cảm ơn chị.

Lương Thùy Linh vươn tay, cùng với Phương Anh bắt tay một cái.

– Bao giờ sẽ đi?

Phương Anh quan tâm hỏi.

– Nếu không có gì thay đổi thì ngày kia em đi.

– Ừm. Cứ yên tâm đi. Công ty tôi sẽ hết sức lo liệu.

Lương Thùy Linh gật đầu, quay sang nhìn Bảo Ngọc đứng một bên nãy giờ im lặng.

– Ngọc, thời gian chị ra nước ngoài em hãy giúp việc cho chị Phương Anh. Chị ấy cũng là chị, phải tận tâm nghe chưa?

– Vâng, em hiểu.

Bảo Ngọc nhẹ gật đầu đáp.

– Tốt, trong ngày hôm nay đem sổ sách và hồ sơ cần kí và giải quyết của chị chuyển qua cho chị Phương Anh. Còn nữa, phòng phó tổng giám đốc hiện vẫn còn chưa có, cũng không thể để chị làm việc trong phòng cũ được, vậy trong thời gian em đi chị cứ dùng tạm phòng tổng giám đốc đi. Sau đó bảo người sửa sang lại phòng mới cho chị. Chuyện này chị Phương Anh tự mình giải quyết nhé.

Lương Thùy Linh phân phó công việc, đối với Phương Anh mà nói việc sắp xếp phòng làm việc không bao giờ là khó, chỉ cần giao cho chị ta, mọi nơi đều được sắp xếp hợp lí và đẹp đẽ. Lương Thùy Linh rất thích điểm này ở Phương Anh.

– Được, không có vấn đề gì.

– Vậy được, từ ngày mai em sẽ không đến công ty nữa, mọi chuyện nhờ chị vậy, có chuyện gì có thể trực tiếp liên lạc với em.

***

Hai ngày sau.

Lương Thùy Linh sau khi đem hết công việc sắp xếp ổn thỏa thì cùng Đỗ Hà ra nước ngoài. Hiện tại đã đặt chân đến nước Mĩ. Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi trong khách sạn liền hỏi Đỗ Hà.

– Em có đói không? Chị dẫn em đi ăn cái gì nhé?

– Không sao, em không đói. Nghỉ ngơi một chút sau đó đi gặp bác sĩ thôi

Đỗ Hà mỉm cười.

– Không cần vội vàng như thế, cứ từ từ, mình còn nhiều thời gian mà.

Lương Thùy Linh xoa xoa đỉnh đầu Đỗ Hà, yêu chiều nói.

– Nhưng mà là em muốn sớm một chút, càng nhanh càng tốt.

Đỗ Hà nắm lấy bàn tay người kia, nhẹ nhàng nói, cảm giác lúc này thật không nói nên lời.

– Được, vậy một lát nữa đến gặp bác sĩ. Để chị gọi điện thoại trước.

– Vâng.

***

Lương Thùy Linh và Đỗ Hà theo lời giới thiệu của Thái Mỹ đến gặp vị bác sĩ kia. Đến một bệnh viện lớn, Lương Thùy Linh giao tiếp bằng tiếng Anh rất tốt, trước đây ở trường đại học cô học tiếng Anh tương đối tốt, sau này thường xuyên ra nước ngoài công tác, du lịch, cho nên việc giao tiếp không có gì quá khó khăn, cũng không cần mang theo người phiên dịch.

Đỗ Hà mỉm cười nhìn Lương Thùy Linh rất thông thạo trao đổi với một người ngoại quốc, trong lòng cảm thấy Lương Thùy Linh thật đa năng, từ việc nhà, việc công ty đến nói tiếng nước ngoài cũng đều làm được, mình gặp được Lương Thùy Linh thật là quá may mắn.

– Cười gì thế?

Lương Thùy Linh hỏi cô y tá xem phòng làm việc của vị bác sĩ kia ở đâu, sau đó mỉm cười cảm ơn rồi dẫn Đỗ Hà đi tiếp, nhưng thật không hiểu sao người này cứ vừa nhìn vừa cười, thật chẳng lịch sự gì cả, sau này phải bảo ban lại mới được.

– Không có gì, chỉ là thấy chị thật giỏi, nói tiếng Anh tốt quá.

– À, cũng chẳng có gì, trước đây chị rất cố gắng học tiếng Anh, sau này cũng ra nước ngoài nhiều nên nói cũng tạm được. Biết nói khi gặp đối tác sẽ rất có lợi, khỏi cần phiên dịch mà còn tạo được kết quả tốt hơn.

– Giám đốc, chị thật cao cường.

Đỗ Hà cười lớn, vỗ vỗ vai người kia. Lương Thùy Linh cũng mỉm cười.

– Đến rồi.

Đến trước một cửa phòng, Lương Thùy Linh lịch sự gõ cửa, cho đến khi có giọng nói truyền đến mới nhẹ đẩy cửa vào.

Ở trong phòng có một người đàn ông cao to, da trắng, mắt xanh mũi lõ, khoác áo blouse trắng, bên trong còn mặc một chiếc áo sơ mi xanh, nhìn khá lịch thiệp, Lương Thùy Linh thoải mái đánh giá. Đỗ Hà chỉ cảm thấy người này so với mấy người Tây da trắng khác chẳng có gì khác nhau, cho nên không có cảm nhận gì nhiều.

– Xin chào, tôi theo lời giới thiệu của một người bạn đến đây.

Lương Thùy Linh mỉm cười, dùng tiếng anh trôi chảy nói, đưa tay ra cùng người đàn ông kia bắt tay.

– Xin chào, rất vui được gặp hai bạn, tôi là Bill Clinton.

Nói rồi lịch sự bắt tay với cả Lương Thùy Linh và Đỗ Hà.

– Rất vui được gặp bác sĩ.

Đỗ Hà cũng mỉm cười đáp.

– Oh, cứ gọi tôi là Bill.

Bill mỉm cười.

– Mời hai bạn ngồi.

– Cảm ơn.

Lương Thùy Linh và Bill bắt đầu trao đổi, không khí khá vui vẻ, Đỗ Hà bên cạnh chỉ có việc là ngồi nghe, câu hiểu câu không, nhưng cũng man mác hiểu được vấn đề.

– Vậy được, vài ngày nữa chúng tôi sẽ trở lại làm xét nghiệm, cảm ơn anh.

Lương Thùy Linh đứng dậy mỉm cười, cùng Bill bắt tay.

– Ok, cứ như vậy đi.

Đỗ Hà cũng mỉm cười.

– Cảm ơn anh.

Bill vẫy tay tạm biệt, thân thiện nói thêm một câu.

– Hai bạn rất đẹp đôi, chúc hai bạn luôn hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro