Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Thùy Linh đưa Đỗ Hà trở về chung cư, đồ đạc đã được để sẵn trong nhà, cô đơn giản dọn qua một chút. Tuy xa nhà đã khá lâu nhưng vẫn có người giúp việc đến dọn dẹp, nhà cửa cơ bản là sạch sẽ.
Đỗ Hà ngồi trên ghế sofa, tiện tay rót một cốc nước, uống sạch.
– Sao em không uống nước ấm?
Lương Thùy Linh vừa quay ra thì thấy Đỗ Hà uống xong, ân cần hỏi.
– Khát nên uống một chút, cũng không sao.
– Ừm, từ bây giờ phải uống nước ấm nghe chưa? Uống nước lạnh như thế không tốt.
Lương Thùy Linh đem cái cốc Đỗ Hà vừa dùng xếp lại cẩn thận, sau đó quay sang nói.
– Em biết mà, cũng sắp làm mẹ rồi còn gì.
Đỗ Hà cười cười, đùa nói. Lương Thùy Linh cũng mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc cô. Hai người cùng nhau nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười rộ lên, Lương Thùy Linh cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, với cô hạnh phúc chỉ cần như vậy là đủ.
– Ngày mai chị đi làm, cũng lâu rồi không đến công ty.
Lương Thùy Linh nói, thật ra khoảng thời gian cô và Đỗ Hà ở nước ngoài, một số tài liệu quan hoặc vấn đề gì quan trọng Bảo Ngọc đều gửi qua mail, đa số vẫn là do cô giải quyết, công ty làm sao có lúc nào không cần đến tổng giám đốc được?
– Ừm, cũng được, em ở nhà khác tự lo liệu.
Đỗ Hà gật nhẹ đầu.

***

Thời gian cũng đã là gần cuối năm, sắp tới dịp Tết âm lịch. Đây là lần đầu tiên Lương Thùy Linh và Đỗ Hà cùng nhau đón Tết. Ông Hoạt và bà Hương cũng chưa trở lại nước ngoài, quyết định ở lại Việt Nam ăn Tết.
Bụng Đỗ Hà so với trước lớn hơn một chút, cô càng ngày càng cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của đứa nhỏ, cũng mong muốn sớm được nhìn thấy mặt nó, nghĩ đến đây bàn tay vô thức áp lên vùng bụng, nhẹ nhàng xoa, đôi môi mỉm cười. Lương Thùy Linh nhìn thấy cảnh này, vui vẻ đến gần Đỗ Hà đang ngồi trên ghế sofa, cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
– Em đang cười gì thế?
– Không có gì, chỉ là thấy đứa nhỏ này ngoan quá, không chịu đạp mẹ luôn.
Đỗ Hà cười tươi, khuôn mặt thật xinh đẹp.
– Em là mẹ mới ngốc, mới chưa được bốn tháng, làm sao con đạp được.
Lương Thùy Linh cười lớn, đưa tay búng nhẹ trán Đỗ Hà, sau đó ghé tai vào bụng cô, chăm chú nghe. Vài giây sau liền rời ra.
– Đấy, em nghe thấy không? Con nói mẹ Hà của nó ngốc quá.
Lương Thùy Linh cười cười, nói như thể thuật lại lời gì vừa nghe được.
– Chị mới ngốc, vừa mới nói con chưa đạp được bây giờ lại bảo nó nói được, haha..
Đỗ Hà cười nói, hai người nói qua lại với nhau được mấy câu nữa thì có chuông cửa, Lương Thùy Linh nhanh chóng đứng dậy ra mở cửa.
– Chào chị ạ.
Là Ngọc Hằng và Trịnh Linh.
– Hai đứa, vào nhà đi.
Lương Thùy Linh mỉm cười, mở rộng cánh cửa.
Ngọc Hằng bước vào phòng khách, nhìn thấy Đỗ Hà ngồi trên sofa, khuôn mặt rất vui vẻ, có vẻ tâm trạng đang rất tốt. Cô bước đến gần hơn, chợt để ý vùng bụng Đỗ Hà có chút thay đổi, môi hơi nhếch lên trêu đùa.
– Chị Linh, chị chăm người ta tốt quá, để người ta mập như thế. Chị Hà tăng mấy cân rồi đấy?
Ngọc Hằng vừa nói, bàn tay không quên sờ xuống vòng eo thon thả của mình mà trêu đùa.
Trịnh Linh cũng bước vào nhà, kể từ cái hôm chơi ở nhà Lương Thùy Linh đến hôm nay mới gặp lại hai người này, cũng đã hơn ba tháng rồi, hôm nay mới có thời gian đến chơi, nhìn Đỗ Hà trông khác quá! Khuôn mặt vẫn xinh đẹp như thế, chân tay cũng nuột nà, chỉ có một điều là cái vùng bụng kia lớn hơn, nhìn thế nào cũng thấy kì lạ.
– Ngồi xuống uống nước nói chuyện đi, không cần vừa đến đã chê chị như thế.
Đỗ Hà rót hai cốc nước, đặt trên mặt bàn, mời hai vị khách quý kia ngồi xuống. Lương Thùy Linh cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Chờ cho ngồi thoải mái rồi, Đỗ Hà mới cười cười nói.
– Hai đứa thấy chị mập lên vẫn đẹp chứ?
Ngọc Hằng và Trịnh Linh nghe xong liền quay sang nhìn nhau, sau đó bĩu môi trả lời.
– Đẹp.
– Haha, hai đứa em nghĩ chị mập lên thật à?
Đỗ Hà nghe xong câu trả lời không tính là thật lòng lắm kia rất sảng khoái, thật sự nghe người khác khen mình vẫn rất thích.
– Chị Hà đang mang thai.
Trần Thiên Hương gác chân lên, nhẹ nhàng nói ra, Trịnh Linh vừa uống một ngụm nước suýt nữa phun ra ngoài. Hai mắt mở to đùng.
– Cái gì? Chị bảo cái gì?
– Chị bảo chị Hà đang mang thai.
– Nhưng mà... Của ai?
Trịnh Linh nghe lại vẫn khó hiểu, mang thai?
– Của chị.
Cái gì? Lương Thùy Linh làm gì có cái 'chức năng' kia? Trịnh Linh càng nghe càng khó hiểu.
– Nhưng mà, làm thế nào được?
Ngọc Hằng thấy người bên cạnh liên tiếp đặt câu hỏi, ngạc nhiên như thể nhìn thấy ma vậy. Lấy tay dẩy dẩy cái đầu kia.
– Ngu dốt, y học phát triển, có cái gì không làm được? Nghe qua thụ tinh nhân tạo chưa?
Trịnh Linh lấy tay xoa xoa đầu, nhíu mày nói.
– Em biết, nhưng không áp dụng được giữa nữ với nữ. Làm sao đẩy đầu em đau thế?
– Có đấy em ạ, nghiên cứu sách báo nhiều hơn nhé, chị thấy không? Ở cùng mấy đứa dốt dốt khó chịu lắm.
Ngọc Hằng quay sang nhìn Lương Thùy Linh, lắc lắc đầu chê bai người kia. Trịnh Linh mặt mũi nhăn nhó lại, véo mạnh vào tay cái người xấu tính kia.
– Biết chị thông minh hiểu biết, từ nhỏ ở nước ngoài, em không sánh bằng.
Nói rồi ngồi sang ghế gần Đỗ Hà, đăm chiêu nhìn vào vùng bụng cô ấy. Ngọc Hằng thở dài, Trịnh Linh càng ngày càng dễ giận.
– Ồ, thế đứa nhỏ này là con của hai chị? Thật là mong nhìn thấy nó.
Nói xong liền lấy tay nhẹ đặt lên bụng Đỗ Hà. Sau đó liền mỉm cười.
– Chào cháu, bạn nhỏ, dì là dì Linh, sau này ra đời cứ gọi dì là dì Linh xinh đẹp.
Ba người còn lại ngồi nghe Trịnh Linh nói chuyện với đứa nhỏ, cười đến sặc cả lên mũi, sau đó là cả một câu chuyện cổ tích dài ngoằng, Trịnh Linh nói chuyện không biết mệt, chắc chắn sau này khi đứa nhỏ này được sinh ra sẽ vô cùng yêu quý nó đây.
– Thích thật, sắp Tết rồi, năm nay thật là đặc biệt nha. Hay mấy ngày nghỉ Tết em với Ngọc Hằng sang đây chơi nhỉ.
Trịnh Linh suy tính.
– Sao em chắc là Tết chị ở đây? Chị về bên kia thì sao?
Ngọc Hằng cười cười nói.
– Chị về nhà bên kia á? Sao Tết không ở đây?
Trịnh Linh nghe Ngọc Hằng nói sẽ đi, tự nhiên khuôn mặt trầm xuống, trong lòng hơi buồn buồn.
– Thôi nào, bỏ cái mặt đấy đi, chỉ đùa thôi, không về đâu.
Ngọc Hằng nhìn mặt người kia buồn tới sắp rụng xuống rồi liền dỗ dành.
Bốn người ngồi cùng nhau một chỗ, vui vẻ nói chuyện, không khí vô cùng ấm áp, Lương Thùy Linh chỉ mong muốn khoảng thời gian tốt đẹp này sẽ lưu lại mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro