Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lương Thùy Linh trở về phòng làm việc, ngồi ngay ngắn vào ghế tổng giám đốc, chuyên tâm làm việc.

Đỗ Hà trong giờ nghỉ lập tức chạy tới phòng tổng giám đốc.tay gõ gõ cửa.

– chị, em vào nhé.
Lương Thùy Linh chỉ cần nghe chữ "chị" đã biết là Đỗ Hà.

– ừ.

Đỗ Hà mở cửa phòng bước vào. nhìn thấy Lương Thùy Linh ngồi trên bàn làm việc thật xinh đẹp nhã nhặn. mái tóc dài được cột lên, không giống mọi hôm được thả ra. nhìn Thùy Linh không giống mọi hôm quyến rũ mà lại rất thanh nhã.

– ồ chị buộc tóc lên trông khác quá.

Đỗ Hà lên tiếng, lúc này Lương Thùy Linh mới ngẩng mặt lên nhìn người kia. Đỗ Hà mặc dù nhìn mặt Lương Linh cũng không ít lần nhưng cũng không tránh được rung động. Đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao cao, môi hồng hơi nhợt nhạt có lẽ do cô mệt mỏi.

– có gì khác sao ?

Lương Thùy Linh nhìn quanh người mình, bàn tay nhẹ sờ sờ lên mặt.

– ừm, nhìn chị xinh lắm.

 Đỗ Hà nói xong liền cười rộ lên một tiếng, tiện tay kéo cái ghế dựa vào ngồi đối diện với Lương Thùy Linh.

– sáng nay chị đi đâu sớm thế ?

– đi thăm mẹ chị. sao em biết chị đi sớm ?

Lương Linh hơi ngạc nhiên, không phải sáng nay người này chạy sang tìm mình chứ?

– em sang nhà chị, gặp em chị. haha. em chỉ định hỏi xin đi nhờ xe, nhưng mà chị đi mất rồi cho nên là tự đi thôi.

– em gặp Ngọc Hằng à?

– vâng, nhưng mà sao trông con bé như là vừa tỉnh rượu ấy.

– ừ, giống hệt em hôm say rượu còn gì.

Thùy Linh vừa nghe thấy từ "rượu" lập tức trong lòng tức giận vô bờ. Tặng cho người trước mặt một ánh mắt "yêu chiều" đến phát run

– này, em đã bảo chị quên chuyện đấy đi rồi cơ mà.
Đỗ Hà nhăn mặt, tay nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của Lương Thùy Linh lắc lắc. Lương Thùy Linh ban đầu cười rất tươi nhưng sau đó lại thấy bất thường. Đỗ Hà cứ cầm tay mình không bỏ ra, mà nắm lâu như vậy thật ra cũng ngại ngùng quá.

Đỗ Hà nhận thấy vẻ mặt có vẻ khác thường của người kia liền nhận thức mình hơi quá trớn, khéo léo thu tay về đưa tay lên vuốt vuốt tóc.

– chị à, tháng này cho em bám chị nhé!

Đỗ Hà ánh mắt sáng rực rỡ nhìn Thùy Linh, dù sao người này cũng khiến cho mình yêu thích rồi, sau này nhất định phải tiến tới. có thể người biết chuyện sẽ nghĩ Đỗ Hà khá nóng vội, nhưng trong suy nghĩ của đại minh tinh thì không có gì cả, đã mất cả một đêm suy nghĩ, mà cô có linh tính, bây giờ và sau này, người mà cô chọn nếu không phải Lương Thùy Linh thì không được!
– bám? sao lại bám?

– à là.. thì cả tháng này không phải em toàn làm việc ở công ty chị à? đương nhiên là trông cậy ở chị rồi, không những thế chúng ta còn là hàng xóm, là hàng xóm đấy. vậy nên em sẽ bám chị, chị đi đâu em theo đấy.^^

– em nhà cửa đầy đủ còn có quản lí chăm sóc bám chị làm cái gì? hahaa

Lương Linh nhìn người xinh đẹp trước mắt, tự nhiên lại tỏ ra ý kiến bất bình thường, cũng không biết là nói đùa hay nói thật.

– không, em toàn ở một mình thôi, cô đơn lạc lõng lắm, cứ để em theo chị, nhé nhé.

Đỗ Hà thấy người kia khéo léo từ chối quyết tâm không bỏ cuộc lại tiếp lời.

– em đừng đùa, ở với người nổi tiếng lắm chuyện lắm. hahaa

– chị từ chối em à, hay là chị sợ em làm ảnh hưởng đến thời gian của chị và người yêu?

Đỗ Hà cười cười trêu đùa, không để ý trên mặt Lương Linh biến sắc."người yêu"? ngay trong đầu Lương Thùy Linh nảy ra một cái tên, Minh.
– người yêu cái gì.

– không phải tối hôm vừa rồi chị đi thăm mẹ người yêu chị à ?

– em thì biết gì, im.
 

Lương Thùy Linh lườm người kia một cái. Đỗ Hà vẫn cười cười, không biết mình đang vô tình chọc vào buồn khổ của người kia.

cửa phòng mở ra, Bảo Ngọc nhẹ nhàng nói

– giám đốc, có người muốn gặp chị.

– ai? không cần thiết thì khỏi đi.

Lương Thùy Linh nghe xong liền nói.

– là con trai giám đốc Thái Hoàng.

Lương Thùy Linh nghe đến hai chữ Thái Hoàng liền nhận ra ngay người kia là ai.

– mặc kệ anh ta, đến không có việc gì chỉ tốn thời gian, nói chị đang bận, không tiện gặp.

Bảo Ngọc vâng dạ xong liền đóng cửa đi ra ngoài, thực chất cô cũng không muốn để cho người kia gặp được Thùy Linh, lần trước ở trong bữa tiệc liên tục cố gắng tỏ ra thân mật với giám đốc khiến cô vô cùng chướng mắt, trong lòng cũng càng khó chịu.
– giám đốc đang bận việc, không tiện gặp mặt anh, nếu có việc gì mong anh thông báo lịch gặp để chúng tôi được sắp xếp lần sau.

Bảo Ngọc đứng trước mặt Nguyễn Hoàng Huy ở lễ tân nói, cũng rất nể mặt nói có thể xếp lịch lần sau nhưng trong lòng cô thực sự không mong có lần sau.

Nguyễn Hoàng Huy nghe người này nói có vẻ rất nể mặt nhưng thừa biết đang đuổi khéo, lần này bận, lần tiếp tới sẽ lại bận, sau đó lại tiếp tục bận, các người tưởng Nguyễn Hoàng Huy này ngu ngốc chắc? xem ra phải tự mình đi tìm Lương Thùy Linh rồi.

– vậy sao?

Nguyễn Hoàng Huy cười cười nhướn mày nhìn Bảo Ngọc, sau đó đi thẳng qua người cô đến thang máy.

Lương Thùy Linh đang nói chuyện với Đỗ Hà tự nhiên cửa phòng bật mở, mà mở mạnh hơn lần trước rất nhiều. cô nhíu mày nhìn. Là Nguyễn Hoàng Huy, tên điên này lại còn dám xông thẳng vào đây nữa.
Đỗ Hà ở bên cạnh nhìn thấy người vừa bước vào. Quần áo complet bảnh bao, tóc tai chải chuốt, mà khuôn mặt thì rất sáng, rất đẹp, liền tự trong đầu đánh giá người này.

– Giám đốc Linh, rất vui gặp lại cô.

– này anh, anh không làm thế được đâu

Bảo Ngọc ngay lập tức chạy đến.

– không sao, em cứ đi làm việc đi.

Bảo Ngọc nghe Thùy Linh nói xong, nhìn sang Nguyễn Hoàng Huy, dần dừ một chút mới chịu rời khỏi phòng.

– chào anh, có việc gì tìm đến tôi sao?

Lương Linh sắc mặt hoà nhã nhìn người này, thế nhưng lại tản ra chút lạnh lùng khó gần. một chút này chỉ có Đỗ Hà nhìn thấy thu hết vào tầm mắt.

– không có việc, chẳng qua tôi cảm thấy muốn gặp giám đốc thôi.

– thật là quý hoá quá, nhưng xem ra bây giờ không được rồi, anh thấy đấy, tôi đang tiếp khách.
Lương Thùy Linh khách khí nói, nếu không nể mặt giám đốc Thái Hoà, cô ngay lập tức gọi bảo vệ đuổi cổ tên này ra ngoài cửa công ty rồi.

Nguyễn Hoàng Huy bây giờ mới để ý nhìn sang Đỗ Hà, cô gái xinh đẹp đến động lòng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro