CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH
Tác giả: Tâm Văn
Dịch giả: Lê Thanh Quỳnh
Nguồn: http://truyenvang.com/
Giới thiệu : Cô bé lọ lem cũng có hoàng tử yêu thương, đóa hoa dại xuân sang cũng sẽ nở. Lần đầu gặp gỡ, cô là cô nữ sinh gày gò xanh xao, chẳng ai chú ý tới, bị người ta lãng quên. Tô Hàng, 14 tuổi, như vầng thái dương, xuất hiện trong cái thế giới ảm đạm của cô, mang đến cho cô những hơi ấm đầu tiên. Rồi cuối cùng mới nhận ra rằng, anh không phải là người thuộc về cô, mà chỉ là người khách qua đường. Lần đầu gặp gỡ, anh là cậu thiếu niên ngỗ ngược lầm lì ít nói, với bảng thành tích gây lộn, trốn học lẫy lừng. Là cô đã nắm lấy tay anh, đem đến cho anh tình bạn và niềm an ủi. Từ đó, hình bóng nhỏ bé và yếu ớt đó nhẹ nhàng xâm chiếm tâm tư anh, kéo dài tới tận 18 năm. Có biết bao mối tình khắc cốt ghi tâm, biết bao thâm tình sâu nặng, lúc đó cũng chỉ là chuyện thường tình. Vận mệnh xoay vòng, trải qua bao thăng trầm, ai mới là người có thể khiến cô sống chết không buông tay?
Chương 1: Ngày chi tử nở hoa
Trước toà giảng đường trường trung học cơ sở thành phốC có trồng hai cây chi tử (dành dành). Bước vào tháng Sáu, hương bay ngào ngạt, tưởng như có ai đó vô tình làm đổ lọ nước hoa, cả ngôi trường chìm đắm trong hương thơm ngây ngất.
Một vài nữ sinhđem giấu những bông hoa chi tử trong hộc bàn, khiến mỗi lần bước qua hương hoa cũng len lén quyện theo chân người.
Tịch Nhan bất giác nhớ lại thuở nhỏ, trong làng của ông nội cũng có mấy cây chi tử. Mỗi năm đến mùa hoa nở, các cô bé trong làng lại hái những bông chi tử trắng tinh, cài lên tóc, cài lên áo hay bỏ trong cặp sách. Dẫu chỉ là những cô bé nông thôn quê mùa, mặt mũi lấm lem, quần áo cũmèm, nhờ có hương hoa bỗng trở lên dịu dàng, đáng yêu biết bao.
Những ngày chi tử nở hoa ấy, những niềm vui cũng đầy ắp như hoa nở trắng cành, rực rỡ, tươi đẹp.
“Bài học của chúng ta hôm nay tạm dừng tại đây”. Tịch Nhan đứng trên bục giảng, mỉm cười nhìn học trò, “Mời cả lớp nghỉ”.
“Các bạn, đứng!”, tiếng hô dõng dạc của lớp trưởng Liêu Khải cất lên, cả lớp đồng loạt đứng nghiêm, cúi chào.
“Cô chào các em!”
“Chúng em chào cô ạ!”
…
Tịch Nhan ôm một chồng dầy những tập làm văn của học trò, bước xuống bục giảng hướng ra phía cửa.
Lớp học vốn yên ắng là thế bỗng xôn xao.
“Cô giáo Đỗ!”,sau lung có tiếng gọi ngập ngừng, Tịch Nhan quay đầu lại, ra là lớp phó học tập môn ngữ văn Tiết Đình Chi.
“Sao vậy em?”. Tịch Nhan nhìn cô học trò nhỏ, một cô bé gầy nhỏ xanh xao, tướng mạo bình thường, dù không mấy nổi bật trong lớp nhưng lại viết văn rất hay.
“Cái này…em tặng cô”. Khuôn mặt Tiết Đình Chi dần ửng hồng, chìa tay về phía Tịch Nhan. Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo là một chuỗi những bông hoa chi tử được xâu lại thành vòng.
Tịch Nhan đón lấy vòng hoa trong tay cô bé, đưa lên mũi hít hà, “Uhm, thơm quá!”
“Là bà ngoại em mới xâu sang nay đấy ạ, bà bảo em mang tặng cô giáo Đỗ”. Tiết Đình Chi áy náy nói, cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt váy trắng.
“Vậy cho cô gửi lời cảm ơn bà ngoại của em nhé”. Tịch Nhan vuốt nhẹ lên mái tóc cô trò nhỏ. Cô bé có hoàn cảnh thật đáng thương, bố mẹli hôn, không ai chịu nuôi con,cô bé chỉ biết nương tựa vào người bà đã gần bảy mươi tuổi. Cô đơn lại sống nội tâm, trên lớp cô bé hầu như không có bạn.
Không hiểu vì soa mỗi khi nhìn thấy Tiết Đình Chi, Tịch Nhan lại nhớ tới thời ấu thơ của chính mình mà thật lòng xót thương cho cô bé. Không chỉ cho cô bé là lớp phó học tập môn ngữ văn, mà còn nộp giúp học phí cho em lúc khai giảng.
Tịch Nhan đeo vòng hoa vào cổ tay trái, bước ra khỏi lớp học, hướng về phía toà nhà giáo vụ.
Hoa chi tử là ký ức ngát hương suốt thời thơ ấu của cô. Những cánh hoa dày dặn trắng tinh , đeo trên cành cây, trốn trong kẽ lá, như chú chim câu trắng vừa rời tổ. Mùi hương ngào ngạt như có sức nặng, phảng phất khắp nơi.
Đưa tay lên ngắm nhìn từng cánh hoa trắng muốt, hình ảnh cánh đồng làng năm nào chợt hiện ra trước mắt, một bầy trẻ nhỏ chạy nhảy trên con đường mòn, trên mái tóc đen rối bù, cài mấy bông hoa chi tử trắng xinh , hương bay trong gió …
Tịch Nhan cúi đầu bước, lên đến tầng ba, tại chỗ quẹo hành lang, cô đâm vào một người.
Những cuốn tập trong tay rơi cả xuống sàn.
“Xin lỗi”, Tịch Nhan cất lời, cúi xuống nhặt những cuốn tập rơi dưới sàn. Người kia cũng cúi xuống, và bằng một phong thái ung dung tựtại, giúp cô nhặt lên từng cuốn, từng cuốn một.
Tịch Nhan bất giác ngước lên nhìn, mắt gặp mắt, tim cô bỗng đập loạn nhịp.
Đó là một chàng trai khôi ngô tuấn tú khiến người ta nghẹt thở, các đường nét trên khuôn mặt đều rất hài hoà, hàng long mày rậm và thẳng, đôi mắt dài và sâu, lông mi dày, sống mũi cao và thẳng, đôi môi gợi cảm, từng góc cạnh đâu ra đấy.
Kỳ lạ nhất là đôi đồng tử, rõ rang là màu nâu đậm, nhưng lại trong sáng và long lanh như hổ phách, tưởng như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện chỉ qua một ánh nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh lung mà sâu thẳm ấy khiến cô ngừng thở trong tích tắc.
Trong lúc Tịch Nhan vẫn chưa hoàn hồn thì người kia đãđứng dậy, đưa tập vở trong tay về phía cô.
“Cảm ơn anh”. Tịch Nhan ấp úng câu cảm ơn trong miệng,đón lấy tập vở, ôm lại vào lòng. Người kia không nói lời nào, ánh mắt thoáng vẻmơ hồ, chăm chú nhìn cô.
Cô có chút nghi hoặc, chớp chớp mắt, mình đâu có quen anh ta. Một chàng trai kiệt xuất như thế, nếu có từng gặp, nhất định phải có ấn tượng sâu sắc lắm chứ.
Ánh mắt anh ta không chút bối rối,cũng phải thôi một anh chàng khôi ngô như thế, có người đẹp nào mà chưa từng gặp, làm sao lại phải kinh ngạc trước một cô gái tướng mạo bình thường quá đỗi thế này, cũng chẳng phải hiếu kyg, chẳng qua là đang mải nghĩ suy điều gì mà nhìn cô vậy thôi.
Tịch Nhan trước nay vốn là người điềm tĩnh nhã nhặn, làm việc gì cũng hết sức đúng mực, không tính toán hơn thua , nhưng đối diện với ánh mắt thế này, nhất thời trong lòng cũng có chút bất an.
Có gì đâu, chỉ là một người lạ mặt thôi mà.
Nghĩ vậy, cô ôm chặt tập vở trong tay , nhanh chân bước qua anh ta , hướng thẳng về phòng giáo vụ mà không hề quay đầu lại.
Vừa bước vào cửa tổ giảng dạy lớp 6, một bóng người nhỏnhắn từ trong chạy vụt ra
Tịch Nhan bất ngờ, nhanh chóng tránh sang một bên. Vừa mới đụng độ với người ta xong, cô không muốn lại tiếp tục va chạm lần nữa.
Người vừa chạy lướt qua là Trác Thanh Y, cô giáo dạy tiếng Anh mới được phân về trường, nghe nói gia cảnh cũng khá, phục sức đều rất hợp thời, đi dạy luôn có xe ô tô đưa đón, nhìn qua cũng đủ biết tiểu thư con nhà danh giá.
Tịch Nhan hiếu kỳ ngoảnh mặt lại nhìn, Trác Thanh Y chạy theo anh chàng kia, không biết nói với nhau những gì, rồi khoát lấy tay anh ta bước đi.
Tịch Nhan bước vào phòng giáo vụ, còn chưa kịp ngồi xuống thì cô giáo Trần dạy toán bên cạnh đã sáp lại gần: “Ban nãy có nhìn thấy anh chàng đó không? Liệu có phải bạn trai cô giáo Trác đó không nhỉ?”
“Có lẽ là vậy”. Tịch Nhan thuận miệng tiếp lời, hai người họ xem chừng có vẻ thân thiết, trai tài gái sắc chẳng phải rất xứng đôi hay sao.
Cô giáo Tống ngồi phía đối diện tham gia: “Theo tôi thì không phải, cái người lần trước lái con BWM tới đón cô ấy mới là bạn trai”.
“Ối dào, con gái vừa xinh đẹp, gia đình lại có điều kiện như cô ấy, thay đổi bạn trai có gì là lạ? Ai như chúng ta, sống chết mãi một nơi một chốn”.
“Cô giáo Trần, chị quên là tháng sau chị kết hôn sao,đến giờ vẫn còn nói những lời như vậy, không sợ ông xã tương lai mà nghe thấy thì…”
“Nghe thì nghe chứ sợ gì, đàn ông vừa có sắc vừa có tiền, không câu kéo được đã đành, kêu ca một tý cũng không được sao?”
“Làm sao chị biết anh ta lắm tiền?”, cô giáo Tống tỏ vẻhiếu kỳ.
“Cô không thấy sao, dưới nhà đậu con Mercedes bóng loáng đó thôi”.
…
Câu chuyện này mà để học sinh nghe được thì không biết giấu mặt vào đâu nữa, hoá ra các cô giáo của chúng cũng toàn là các “bà tám” cả.
Tịch Nhan thì không hứng thú gì với những anh chàng đẹp trai lắm tiền. Một người lạ mặt, một ngừoi bạn đồng nghiệp, nó cách xa cái thếgiói của cô cả vạn dặm.
Cô tháo vòng hoa trên tay ra, đặt lên bàn, tiện tay giởmột cuốn tập, chuyên tâm chấm bài.
Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.(*)
Tịch Nhan dù có trí tưởng tượng phong phú thế nào cũng không thể nghĩ được rằng, “người lạ mặt “ ấy lại có thể làm thay đổi cả cuộc sống của cô.
(*) Là 1 vế của câu thơ nổi tiếng của Trung Quốc: “ Hữu duyên thiên lý lai tương hội, nhân sinh hà xứ bất tương phùng”, có nghĩa là chỉ cần có duyên với nhau thì sẽ gặp được nhau, cuộc đời nào thiếu chỗ gặp mặt.
Chương 2: Anh là ánh sáng của đời em
Cuối tuần này là sinh nhật cô giáo Tống. Hết giờ học, cô hô hào mọi người đi ăn cơm, rồi đi hát, lời mời được hưởng ứng nhiệt tình, công việc bộn bề căng thẳng, mấy khi có dịp đi xả stress thế này.
Trong khi mọi người í ới gọi hẹn nhau, Tịch Nhan vẫn cắm cúi đọc sách, cả buổi không lên tiếng.
Từ từ gấp cuốn sách lại, Tịch Nhan lắc đầu: “Thôi, lát nữa mình có chút việc, các bạn đi đi.”
“Hẹn hò với bạn trai à?”, cô giáo Trần nháy nháy mắt, hỏi bằng giọng hết sức mờ ám.
Tịch Nhan thoáng ngẩn người rồi nhún vai: “ Mình đâu đã có bạn trai?”
Ai ai cũng biết, thầy giáo thể dục của lớp 7/3 Trình Uyên đang theo đuổi Tịch Nhan, lúc nào cũng đặc biệt để ý, quan tâm đến cô.
“Vậy tụi mìnhđi đây, mai gặp nhé!”
“Bye bye!”
Tiếng bước chân dần mất hút nơi hành lang. Văn phòng trở lại vẻ tĩnh lặng. Sợi nắng cuối cùng của ngày hè lọt qua khung cửa sổ hợp kim nhôm rọi vào phòng, hơi chói mắt.
Phòng đang mở điều hoà. Trong cái không khí khô ráo ấy, có hương thơm dìu dịu lan toả, dần thấm vào lòng người.
Vòng hoa chi tử trên bàn,đã hai ngày trôi qua, những cánh hoa trắng ngần trước đã dần chuyển sang màu vàng. Sau vài ngày nữa sẽthành vàng sậm, rồi héo khô. Nhưng hương hoa không hề thay đổi, vẫn ngào ngạt ngất ngây. Cái mùi hương thanh thanh nền nã ấy, chỉ cần đặt chân tới của phòng là đã ngửi thấy.
Đúng là hoa chi tử, thơm là thơm đến tân cùng, dẫu cho thân thể úa tàn thì hồn hoa vẫn cứ ngát hương, đọng mãi trong tâm trí người ta.
Cũng giống như chàng trai của mối tình đầu.Năm tháng trôi đi, như dòng nước trôi chảy không ngừng, khi bạn tưởng như đã từ bỏ. Nhưng không, dù ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần nghĩ tới anh ấy, một góc sâu kín trong trái tim lại nhói lên, vết thương như mới chỉ hôm qua.
Hoá ra hình bóng ấy chưa khi nào rời xa. Hạt giống ta trồng thuở thiếu thời, nay đã đâm rễ nảy mầm, ăn sâu vào từng tế bào cơ thể,cành lá quấn quit, mọc thành mụn ruồi nơi chân mày, thành đường vân trong lòng bàn tay, muốn một luc nhổ sạch gốc rễ, đâu có dễ dàng?
Dẫu rằng người đó đã biến mất trong biển người, mà không nhắn lại một lời.
Muộn phiền và bi thương nhạt nhoà, tự do lan toả bao trùm bầu không khí .
Không cô tự an ủi trong tim mình, Tô Hàng, em không nhớanh, đó chỉ là hoài niệm về quá khứ, hoài niệm về một thời tươi đẹp nhưng thuần khiết mà thôi.
Tịch Nhan đứng dậy, với tay tắt điều hoà, hót sạch đống vỏ dưa hấu đổ vào thùng rác. Lúc chiều, Trình Uyên mua dưa hấu đem tới, bảo đểgiải khát mùa hè cho chị em, nhưng kỳ thực là mang cho cô.
Trình Uyên cao lớn, ưa nhìn, tính tình cởi mở thân thiện, thường thích mặc bộ quần áo thể thao màu trắng. Tâm ý của anh không phải cô không hiểu, chỉ là không làm sao đón nhận được mà thôi.
Bước ra khỏi toà nhà giáo vụ. Ngôi trường sao mà trống trải, những tiếng ồn ào náo nhiệt của ban ngày đã lùi sau. Ngoài những hoc sinh có nhiệm vụ trực nhật đang quét dọn, ngôi trường gần như không một bóng người.
Tịch Nhan bước trên con đường thẳng tắp rợp bóng cây, trở về ký túc xá. Hai bên đường là những cây ngô đồng rợp mát, cành lá đan xen như ngăn không cho ánh nắng lọt qua. Bên tai nghe tiếng kêu râm ran của những chú ve , những tán lá ngô đồng trên cao cùng gió hoà tấu bản nhạc xoà xạc.
Đi qua sân bóng rổ, có một vài nam sinh đang thi nhau ném phạt, xem xem ai ném trúng nhiều hơn. Đều là những nam sinh nội trú cuối tuân không về quê, mới ăn cơm xong, thi nhau tim người thua cuộc lãnh trách nhiệm rửa bát.
Riêng vơi ném phạt trong bóng rổ, nữ sinh thường có tỷlệ ném chính xác cao hơn nam sinh. Bởi con gái thường cẩn thận, chỉ ném khi đã nắm chắc phần trúng, không tuỳ tiện ném cho xong; còn con trai thì khác, không cần quan tâm thành công hay không, chỉ cần ném bóng ra đã, trúng hay không tính sau.
Cũng giống như thái độ của con gái và con trai đối với tình yêu vậy.
Hôm qua trong lúc chấm bài, khi mở tập vở của TiếtĐình Chi, Tịch Nhan vô tình phát hiện phía sau vở viết: Liêu Khải, Liêu Khải, Liêu Khải,…bằng nét bút rất mảnh màu xanh nhạt, chi chít, kín đặc cả một trang vở.
Liêu Khải là lớp trưởng lớp 7/3, đồng thừoi là cán bộphụ trách học tập của lớp, tất cả các thầy cô giáo đều hết mực cưng chiều cậu trò cưng này. Ăn nói lưu loát, có năng khiếu thể dục thể thao, tuy mới chỉ mười ba tuổi nhưng đã ra dáng một cậu thanh niên cao ráo, mặt mũi khôi ngô sáng sủa, khi cười còn để lộ ra hàm răng trắng bóng.
Một nam sinh ưu tư nhường vậy, các cô bé nữ sinh đem lòng yêu mến cũng là điều dễ hiểu.
Tiết Đình Chi thầm thương trộm nhớ cậu cũng không có gì là lạ. Cũng như cô bé không có đặc điểm gì nổi bật là cô năm xưa, đem lòng thương nhớ nam sinh ưu tú Tô Hàng.
Lần đầu tiên gặp Tô Hàng, là mùa hè năm cô mười bốn tuổi.
Chiều hè năm ấy, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, ve sầu ra rả kéo đàn trên ngọn cây ngô đồng. Bụi phấn hoà cùng nước bọt của cô giáo dạy sinh vật bay lượn trong không trung, học sinh trong lớp đều đang trong trạng thái gà gật. Tịch Nhan nằm bò ra bàn, hai mắt nhắm nghiền, khoé miệng còn vương cả nước miếng.
Chỗ ngồi của Tịch Nhan ở hàng ghế cuối cùng sát góc tường, vị trí qua ư là thích hợp để đánh một giấc mà không sợ bị phát hiện. Chỗ ngồi bên cạnh trước nay vẫn trống, bởi chẳng có ai muốn ngồi cùng bàn với cô cả.
Tịch Nhan khi đó không hứng thú gì với học hành, không thích chơi với các bạn đồng trang lứa, thứ duy nhất cô ưa thích là khu vườn nhỏphía sau trường. Cô thường một mình trốn vào vườn chơi, quên hết mọi thứ xung quanh, thậm chí cả giờ lên lớp.
Thành tích học tập lẹt đẹt, ngoại trừ môn thể dục, các môn khác chưa khi nào cô đạt mức trung bình. Mỗi lần trả bài kiểm tra, cô cầm bài kiểm tra đầy những dấu gạch chéo đỏ chót, một mình trốn vào vườn trèo lên cây, giấu mình trong đám lá cây rậm rạp, cảm giác thật an toàn.
Nhưng dù có trốn kỹ đến thế nào, cuối cùng cũng vẫn phải trở về nhà. Những lời trách móc của mẹ không những không giảm bớt mà còn thậm tệhơn. Người mẹ với bản tính hiếu thắng, nhìn thấy bản thành tích của cô, không nói không rằng cho ngay cái bạt tai, rồi còn phạt cô quỳ trên bàn giặt quần áo(1). Người cha hiền lành dường như cũng bó tay với cô, ông không mắng cũng không đánh, chỉ thở dài an ủi mẹ cô: “Cha mẹ snh con trời sinh tính, có đứa thếnày đứa thế kia, âu cũng là số mệnh”.
“Đứa kia” không ai khác là chị Triều Nhan, học trên Tịch Nhan một lớp, là học trò cưng trường điểm của thành phố, là “tài năng thiên bẩm”trong mắt thầy cô, đại diện cho trường đi tham gia nhiều cuộc thi khác nhau, được xưng là “hoa khôi khối trung học cơ sở thành phố C”, tài mạo song toàn.
Đối với chị Triều Nhan, Tịch Nhan chưa bao giờ cảm thấyđố kị. Bởi một thứ khi đã hoàn mỹ tới đỉnh điểm của nó, lúc đó cảm giác nó đem lại cho người khác , chỉ là sự ngưỡng mộ, chứ không phải là đố kị.
Nếu nói Triều Nhan là người ai ai cũng yêu mến, là đoá mẫu đơn xinh đẹp kiều diễm, thì Tịch Nhan, như chính cái tên của cô, là bông hoa hồ lô không chút bắt mắt, sống cô đơn trong góc tối âm u, cằn cỗi.
Tô Hàng mười bốn tuổi, như một chùm ánh sáng, chiếu rọi vào thế giới tối tăm u ám của cô, đem đến cho cô những hơi ấm đầu tiên của cuộc sống.
(1) Dụng cụ giặt đồ ngày xưa làm bằng gỗ, trên có các rãnh.
Chương 3:Cuộc đời nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ
Cuộc đời nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Rất nhiều năm sau này, Tịch Nhan vẫn nhớ như in cái buổi chiều tháng Năm năm ấy.
Cơn gió ấm áp đầu hạ hiu hiu thổi, ánh nắng chói chang chiếu qua kính cửa sổ loá cả mắt, óng ánh như mật ong, nhưng tất cả những thứtưởng chừng như đẹp đẽ ấy lại đang phá hoại giấc ngủ ngon lành của cô.
Tịch Nhan nhoài người sang chỗ trống bên cạnh, chậm rãi nằm bò ra bàn, thả hồn theo gió mây.
“Cô giáo Lưu…tôi xin phép làm phiền cả lớp một chút!”
Cô giáo Đường chủ nhiệm lớp xuất hiện trước cửa lớp, nét mặt hớn hở.
“Không sao”, giảng xa xả cả buổi mà học trò bên dưới chẳng mấy người chăm chú lắng nghe, cô giáo sinh vật ngượng ngùng đưng sang một bên.
Cô giao Đường tinh thần phấn chấn bước vào lớp, khác hẳn với vẻ nghiêm khắc thường ngày, miệng cười tươi như hoa:
“Chào các em, hôm nay cô đến giới thiệu với cả lớp một thành viên mới của lớp…” Ngừng một chút, cô hướng ra phía cửa lớp, “Em có thểvào được rồi”.
Còn đang chìm đắm trong giấc mộng chưa biết chuyện gì xảy ra, cả lớp bỗng xôn xao. Đang dung thì bị đánh thức, Tịch Nhan bực bội cau mày, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Cô chủ nhiệm lớp mở volume to hết cỡ, tiếp tục cái giọng oang oang phá vỡ giấc ngủ người khác:
“Bạn theo bố mẹ chuyển từ Sơn Đông về thành phố C, bắtđầu từ hôm nay, bạn sẽ là một thành viên của tập thể lớp chúng ta, cả lớp hoan nghênh bạn nào!”
Một tràng pháo tay “bôm bốp” giòn giã vang lên, phá tan tành ý định ngủ nghê của Tịch Nhan.
Đúng là cái đồ đáng ghét, sớm không chuyển, muộn không chuyển, lại nhằm đúng lúc người ta đang ngon giấc…
Dù chẳng hứng thú gì với cậu bạn mới chuyển tới này, Tịch Nhan vẫn ngẩng đầu mở mắt nghía qua một cái, vừa hay bắt gặp cái dáng cao cao gầy gầy từ phía , cửa bước vào, ung dung tự tại đứng trên bục.
“Chào các bạn, mình tên là Tô Hàng, chữ Tô trong Tô Châu, chữ Hàng trong hàng hải, rất mong nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của các bạn”, một giọng nam với âm phổ thông chuẩn vang lên, tròn vành rõ chữ, rồi khom lung 90 độ cúi chào.
Từ chỗ ngồi của Tịch Nhan chỉ nhìn thấy bóng bên cạnh,đường nét rõ rang, tóc cắt ngắn, áo sơ mi trắng. Sống lưng gầy gầy cong thành mộtđường cung lớn, lộ ra những khớp xương gồ ghề.
“Woah, người Nhật Bản!”, không biết ai ở dưới bỗng thốt ra một câu, khiến cả lớp cười nghiêng ngả.
Không lâu sau, cùng với củ động từ từ đứng thẳng lưng lên của nam sinh đứng trên bục, lớp học im ắng trở lại, không một tiếng ồn.
Một tia nắng vàng óng từ của rọi vào, chiếu chênh chếch lên bục giảng.
Trong ánh nắng lung linh, cậu từ từ ngẩng đầu lên, đôi mày tuấn tú, song mũi cao thẳng, nét môi dịu dàng mềm mại, lại them nước da trắng trẻo, không cần bàn cãi gì nữa đúng là một tiểu mỹ nam, như nhân vật trong manga Nhật bước ra.
Ngoại trừ Tịch Nhan, nhãn cầu của toàn bộ nữ sinh trong lớp không hẹn mà cùng giãn nở hết cỡ, trên mặt không giấu nổi vẻ si mê.
Chúng nín thở chờ đợi,dỏng tai chờ nghe cô giáo sắp xếp chỗ ngồi – nếu may mắn được trở thành bạn cùng bàn với cậu bạn mới này, nhất định sẽ nhảy múa reo mừng, không khéo lại còn xúc động đến mất ngủ cả tháng cũng nên.
Chủ nhiệm lớp đảo mắt một vòng quanh lớp: “Tô Hàng, em tới ngồi hàng ghế số 7 tổ 5”.
“Ôi…”,một loạt tiếng kêu thất vọng, Tịch Nhan lại cau mày. “Sao lại để cậu ta ngồi cùng bàn với mình?”
Cô giáo cũng không còn cách nào khác, cả lớp chỉ còn có mỗi chỗ của Tịch Nhan ngồi một mình một bàn. Vả lại, với chiều cao của Tô Hàng , cũng chỉ có thể ngồi ở dãy ghế cuối mà thôi.
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
“Tô Hàng, em tạm thời ngồi ở chỗ đó, nếu cần sẽ xem xét đổi chỗ sau”. Cô chủ nhiệm nhẹ nhàng căn dặn, rồi cùng cô giáo sinh vật rờiđi. Các bạn trong lớp vẫn ngồi nguyên một chỗ, mắt không rời cậu bạn mới chuyển tới. Cậu gật đầu mỉm cười với mọi người, bước xuống, băng qua từng dãy bàn ghế,tới chỗ trống bên cạnh Tịch Nhan.
Kỳ thực, chỗ ngồi của Tịch Nhan, thoáng ngập ngừng rồi nhẹ nhàng: “Cảm phiền bạn nhường chỗ cho mình một chút”.
Thanh âm ngắn gọn mà rõ ràng như chính người phát ra âm thanh ấy vậy.
Tịch Nhan bộ dạng uể oải, tiếp tục nằm bò ra bàn, vờnhư không hề nghe thấy.
“Bạn à, bạn nhường chỗ cho mình được không?
Lần này Tô Hàng cao giọng hơn. Nhưng cô vẫn chẳng thèmđoái hoài, thể hiện rõ ràng ý đồ muốn khiêu chiến, “ra oai phủ đầu” với cậu.
Cả lớp nặng như tờ.
Đám nữ sinh thì mắt chữ O miệng chữ A, còn hội nam sinh thì đang mở cờ trong bụng. “Tiểu ma nữ” Đỗ Tịch Nhan danh tiếng lẫy lừng này, học hành lẹt đẹt, thường xuyên đứng đội sổ, tính khí thì kỳ quái, đến thầy cô giáo còn chẳng quản nổi, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
“Đỗ Tịch Nhan, cậu quá đáng quá rồi đấy”
Cuối cùng cũng có người lên tiếng rồi, anh hùng đến cứu mỹ… mà không, phải là mỹ nhân xuống cứu anh hùng mới đúng!
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía phát ra tiếng nói– ra là lớp trưởng Diệp Quân. Cô bạn học giỏi đa tài, trượng nghĩa nghiêm nghị,là cánh tay phải đắc lực của cô chủ nhiệm, là bảo bối tổng quản của lớp 7/3.
“Lớp trưởng thì có gì mà ghê gớm? Cậu có giỏi thì đi mà mách cô giáo!” Tịch Nhan ngẩng đầu lên khỏi bàn, hừ mũi vẻ coi thường, dù sao thì điếc rồi cũng đâu biết sợ súng nữa.
Diệp Quân tức khí, buột miệng: “Tô Hàng, tớ đổi chỗ cho cậu!”
Cả lớp lại được phen xôn xao.
Một lớp trưởng, một học sinh bét lớp, nước song không phạm nước giếng, nay lại khiêu chiến với nhau vì một nam sinh mới chuyển tới lớp!
Mọi người gần như nín thở, hồi hộp chờ màn tiếp theo của vở kịch.
Diệp Quân đã bước lên phía trước, thẳng thắn nói với Tô Hàng: “Cậu qua chỗ mình ngồi đi”.
Tịch Nhan tay chống cằm, dửng dưng liếc xéo theo dõi màn kịch. Hoá ra đẹp trai lại có lợi như thế, ngày đầu tiên chuyển đến, ngay lập tức đã có một nữ đại hiệp đứng ra hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình chẳng tha rồi!
Tô Hàng quay qua Diệp Quân, nói nhỏ một tiếng “cảm ơn”,rồi hướng con mắt về phía Tịch Nhan. Đôi đồng tử đen sâu hun hút ấy, thuần khiết không chút tạp chất, như biển đêm thăm thẳm nhấn chìm mọi thứ.
“Đây là chỗ ngồi của mình, Đỗ Tịch Nhan, bạn trả lại chỗ cho mình được không?”
Lần thứ ba cậu nói câu này với Tịch Nhan, ngữ điệu vẫn không hề thay đổi, miệng vẫn mỉm cười thân thiện.
Đối diện với sự khiêu khích ngang nhiên của cô, cậu thiếu niên tuấn tú này không những không tức giận, trái lại còn mỉm cười với cô.
Tịch Nhan chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mơ hồ kia, ngẩn ra trong giây lát, rồi từ từ đứng lên khỏi ghế, trả lại chỗ ngồi cho cậu.
Mọi chuyện đã ngã ngũ, cả lớp thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là đám nữ sinh, có cảm giác chẳng khác gì Tịch Nhan cũng vừa gây khó dễ cho họ trước đám đông vậy.
Chương 4: Ban đầu không liên quan tới tình yêu
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Tịch Nhan nói được là làm được. Mặc dù Tô Hàng là bạn cùng bàn với cô, nhưng cô chẳng thèm nó ngàng đến cậu, coi cậu coa cũng nhưkhông.
Cả tháng trời kể từ ngày Tô Hàng chuyển tới trường trung học cơ sở C, hai người chưa nói với nhau câu nào.
Nhưng cung trong một tháng ngắn ngủi đó, cũng đủ để mọi người nhân ra sự ưu tú của cậu. Bài kiểm tra chất lượng đầu tiên, văn học, số học, anh văn, vật lí, điểm thành phần từng môn cũng như tổng điểm bốn môn, Tô Hàng đều xêpa thứ nhất, đồng thời nhanh chóng trở thành thành phần chủ lực trong đội bóng rổ của trường.
Giò thì mọi người đã hiểu, vì sao cái ngày đầu tiên cậu chuyển tới, cô giáo Đường lại vui mừng đến vậy.
Một học sinh ưu tú như vậy, cô chủ nhiệm xũng không thểcứ để cậu ngồi bàn cuối mãi, nhưng khi cô đặt vấn đề đổi chỗ cho cậu liền bị từchối.
Theo nguồn tin tiết lộ, lý do Tô Hàng không muốn chuyển chỗ ngồi, là để giúp đỡ Tịch Nhan học hành tiến bộ, từ học sinh bét lớp thành trò khá giỏi. Nghe vậy cô giáo Đường lại càng ca tụng Tô Hàng, khen cậu nhiệt tình và có tinh thần trách nhiệm, dũng cảm đứng ra giải quyết một vấn đề lớn của lớp.
Nguồn tin bắt nguồn từ Diệp Quân, chức lớp trưởng của cô cũng nhanh chóng bị Tô Hàng thay thế, đành ngậm ngùi làm uỷ viên hoc tập kiêm lớp phó học tập môn tiếng Anh.
Trên lớp Tịch Nhan không có bạn, nên sự thay đổi này cũng chẳng ai báo với cô. Cô vẫn đến muộn, về sớm, ngủ gật trên lớp như trước, chẳng vì bên cạnh có thêm một người mà có chút thay đổi.
Sáng hôm đó, tiết học cuối cùng là tiết Toán. Cô giáođang chép đề bài kiểm tra lên bảng, Tịch Nhan như thường lệ nằm bò ra bàn ngủgà ngủ gập.
Bên phải là cánh củ sổ mở toang, ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng vào mắt nhức nhối. Cô đành quay mặt về phía bên trái, cũng chính phia bên Tô Hàng ngồi. Đúng lúc đó, cô chuẩn bị chìm vào giấc mộng, chợt bị aiđó gõ nhẹ lên đầu hai cái.
Cứ tưởng bị cô giáo bắt quả tang ngủ gật trong giờ, Tịch Nhan giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu lên, cô giáo toán vẫn đứng nguyên trên bục giảng.
Kẻ đầu têu không ai khác chính là Tô Hàng, bạn cùng bàn với cô. “Cảm phiền cậu, Đỗ Tịch Nhan”, đối phương điềm đạm, “Cậu ngủ như vậy làm ảnh hưởng đến tớ”.
Cô cũng chẳng có hứng nói chuyện với cậu, dùng ánh mắt thiếu thiện cảm liếc xéo cậu một phát, rồi định nằm ra bàn tiếp tục giấc ngủ dởdang.
“Cậu ở bên cạnh ngủ say tít thò lò, lại rớt cả nước miếng ra, mình biết học kiểu gì đây?”, cậu bạn cùng bàn ý kiến ý cò.
Rớt nước miếng ư? Tịch Nhan đưa tay vuốt lên mặt, quảnhiên trên tay vẫn còn nước bọt vẫn đang dinh dính. Được thôi, thế thì ta quay sang bên phải vậy. Nhưng ánh nắng vẫn không ngừng nhảy nhót trên khung cửa sổ,chói hết cả mắt thế kia.
Cô đành lấy khuỷu tay làm gối, giấu mặt vào trong khuỷu tay mà ngủ. Không ngờ hai mắt vừa khép lại, đầu lại bị cốc hai cái.
“Lớp trưởng đại nhân”. Tịch Nhan cuối cung không nhượng bộ nổi nữa, trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai mà vô dung đáng ghét bên cạnh, “Cậu năm lần bảy lượt phá hỏng giấc ngủ của tớ, rốt cục là cậu có ý gì?”
Tiết ngữ văn hồi nãy, vừa học văn ngôn văn xong, nên lời nói của Tịch Nhan cũng bị ảnh hưởng chút xíu.
Khoé môi Tô Hàng khẽ cử động vẻ như muốn cười nhưngđang cố nín lại: “Cậu có thể không ngủ gật trên lớp, chú ý nghe giảng được không?”
Cô trợn mắt nhìn sang phía cậu, vẻ khiêu khích: “Tớkhông thích học đấy , liên quan gì tới cậu?”.
Tịch Nhan bực bội, muốn ngủ thôi mà không được yên thân! Nhưng trong mấy phút sau đó, đầu cô không ngừng bị cốc, hết cái này tới cái khác.
Cái gì mà học sinh ưu tú, cái gì mà lớp trưởng gương mẫu, có mà tên lưu manh chuyên bắt nạt phụ nữ yếu đuối thì có!
Cô tức tối nghĩ, ngẩng đầu lên, nộ khí bừng bừng: “Đừng có động vào tôi!Nam nữ thụ thụ bất thân, Do you know?”
“I don’t know”. Tô Hàng ghé mắt liếc cô một cái, nửa cười nửa không: “Cậu thi tiếng Anh thì không qua, hoá ra cũng vẫn biết mấy câu tiếng Anh đấy chứ nhỉ”.
Cơn tức giận của Tịch Nhan đã lên đến đỉnh điểm. Nhìn về phía cô giáo trên bục giảng, cô nén giận trừng mắt nhìn cậu ta, tay nắm chặt nắm đấm: “Tô Hàng, cậu đừng có mà quá đáng quá thể! Tôi đã nhịn cậu lâu lắm rồi.”
Tô Hàng nhếch mép cười lớn, điệu cười phô trương kiểu trong phim của Châu Tinh Trì.
Tiếng cười của cậu ta làm chấn động cả lớp, và cả cô giáo toán đang cắm cúi viết trên bảng.
“Có chuyện gì vâỵ?”, cô giáo quay người lại, ánh mắt nghi hoặc hướng về phía họ.
Cũng ngay lúc ấy, Tô Hàng làm một việc mà đến nằm mơ Tịch Nhan cũng không bao giờ mơ tới…
Cậu chủ động đứng dậy, nói một cách rành mạch rõ ràng:“Dạ thưa cô, Bạn Tịch Nhan không lo làm bài, mà toàn quay đầu sang nhìn em thôiạ!”
Cô giáo ngớ người ra mất một luc, một cô giáo trẻ mới ra trường, cô đương nhiên không thể ngờ có một ngày lại nhận được lời báo cáo như vậy. Cô lúng túng nghiêm mặt lại: “Đỗ Tịch Nhan, lên lớp phải chú ý vào bài học chứ!”. Cả lớp lắng nghe câu chuyện lạ kỳ, rồi ồ lên cười. Hai nữ sinh bàn trên thì thào: “Đúng là cái đồ mặt dày! Tưởng mình là ai cơ chứ, ngoại hình tầm thường , học hành lẹt đẹt, bạn ấy dựa vào cái gì mà đòi thích Tô Hàng cơ chứ?”.Những câu nói khó nghe cứ thế lọt đến tai Tịch Nhan, thực không nỗi sỉ nhục nào bằng.
Cô cúi gằm mặt, nhìn xuống ngăn bàn, nghiến răng ken két: “Tô Hàng, sao cậu không chết đi cho rồi?”
Từ hôm đó trở đi, mỗi lần Tịch Nhan bước chân vào cửa lớp, đều thấy mọi người nhìn mình rồi đưa mắt nhìn nhau, cười chê cô “không biết liêm sỉ”.
Cô từ một “người vô hình” mọi người nhìn thấy cũng nhưkhông, bỗng chốc trở thành “kẻ thù chung” của toàn bộ nữ sinh trong lớp.
Tất cả đều tại Tô Hàng. Cậu là người vốn sinh ra là đểnổi bật, không chỉ tướng mạo hơn người, thành tích ưu tú, mà còn rất được lòng mọi người. Sau giờ học, cậu cùng các nam sinh trong lớp chơi bóng rổ, không biết từ khi nào đã trở thành người lãnh đạo của cả đội. Còn hội nữ sinh trong lớp thì vây quanh, ríu rít thảo luận về chủ đề “Tô Hàng”/
Nụ cười ấm áp, tính cách phóng khoáng cởi mở, bảng thành tích học tập cao ngất ngưởng, cộng thêm phong thái mạnh mẽ, nhanh nhẹn trên sân bóng của cậu con trai miền Bắc…khiến hơn nửa số nữ sinh trong lớp đều mê mệt anh chàng thư sinh tuấn tú này.
Ngày thứ ba Tô Hàng chuyển tới, đã nhận được thư tình của nữ sinh trong lớp. Sau này, lại tiếp tuc có không ít nữ sinh, hoặc công khai hoặc ngấm ngầm thể hiện tình cảm với cậu. Cậu vẫn mỉm cười đón nhận tất cả,và đối xử với tất cả mọi người như nhau, duy chỉ trừ có Tịch Nhan.
Tô Hàng dường như coi việc trêu chọc Tịch Nhan làm thú vui, cậu hay đem chuyện của cô thưa với thầy cô, cố ý làm cô tức điên lên, buộc cô phải nói chuyện với mình, mặc cho cô lườm nguýt, mắng chiếc, căm ghét, coi thường cậu.
Không giống những cô nàng ái mộ Tô Hàng, Tịch Nhan đối với cậu không chút thiện cảm, chỉ cần cậu để cánh tay vượt qua “đường ranh giới”,cô liền dung khuỷu tay huých cho vài chưởng, song cậu vẫn nhơn nhơn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sau một thời gianbij cậu làm phiền đến mức không chịu nổi, Tịch Nhan rút ra kết luận: hắn là một tên tiểu nhân của tiểu nhân!
Kỳ thực, Tô Hàng từ lâu đã để ý đến cô.
Ngày đầu tiên chuyển đến, vừa bước vào lớp, cậu đã đểý đến cô bạn ngồi bàn cuối, từ đầu đến cuối nằm bò ra bàn ngủ gật là cô. Rồi lạiđược xếp ngồi cùng bàn với cô, cậu phát hiện rằng, Tịch Nhan trong lớp rất côđơn, không có ai là bạn thân thiết.
Phải mất một tháng sau đó, Tô Hàng mới hiểu được Tịch Nhan là người như thế nào – học hành thì lẹt đẹt bét lớp, không được thầy cô và bạn bè chú ý tới, lầm lì, không hoà nhập.
Cậu ngầm quan sát, cả tháng trời, Tịch Nhan chỉ nói chuyện với bạn cùng lớp đúng ba câu. Mọi người cũng không thích nói chuyện vềcô, căn bản không quan tâm đến sự tồn tại của cô. Khi lớp tổ chức các hoạt động tập thể, cô thường không có tên trong danh sách, một mình lặng lẽ đứng một góc.
Nhưng cậu cũng phát hiện ra rằng, cô viết chữ rất đẹp. Chạy bộ, nhảy xa, ném bi sắt, môn nào cũng rất xuất sắc. Một nữ sinh như vậy, thực sự không nên bị loại trừ ra khỏi tập thể.
Trong giờ học toán, cậu nhẹ nhàng quay sang, nhìn vềphía cô bạn đang nằm bò ra bàn ngủ ngon lành. Ánh nắng chói loá xuyên qua kính cửa sổ, chiếu lên mặt cô, dung mạo thanh tú, nước da trắng ngần, nét mặt khi ngủthuần khiết như trẻ thơ.
Tô Hàng cố tình năm lần bảy lượt gây rối giấc ngủ của cô, ngắm cái cách cô nổi cáu, phùng mang trợn má, bướng bỉnh trừng mát nhìn cậu, như một đứ trẻ, nhưng lại rất đáng yêu.
Tan học, trong khi các bạn khác có bè có đôi rủ nhua cùng về, riêng cô đơn độc lẻ loi, một mình một bóng. Nhìn cái bóng áo trắng váy xanh gầy gầy,có chút hiu quạnh ấy dần mất hút trên con đường dài rợp bóng cây, lòng cậu không khỏi xót thương.
Tô Hàng thích xem tiểu thuyết Kim Dung – Cổ Long(1), trong huyết quản lại mang dòng máu hiệp nghĩa của người Sơn Đông. Cậu quyết định phải giúp đỡ Tịch Nhan, đưa cô thoát khỏi chốn bùn lầy tối tăm.
Mới đầu những tình cảm tốt đẹp Tô Hàng dành cho cô, hoàn toàn không liên quan tới tình yêu.
Rất lâu, rất lâu sau đó, Tịch Nhan mới hiểu rõ điều này. Có điều , tới khi cô hiểu được, thì đã quá muộn rồi.
(1) Kim Dung, Cổ Long: hai tác giả viết truyện kiếm hiệp nổi tiếng của Trung Quốc.
Chương 5: Đương thời niên thiếu xuân áo mỏng
Biết được bí mật mà Tiết Đình Chi viết sau cuốn tập, là chủ nhiệm lớp, Tịch Nhan không quá ngạc nhiên,vẫn từng chữ sửa bài cho học trog như bình thường.
Một cô trò nhỏ bé, yếu ớt kiệm lời, vậy mà lại có thểviết lên những câu văn đẹp khiến người ta kinh ngạc. Cô biết, trong trái tim cô bé này là cả một thế giới rực rỡ sắc màu, đủ để cô chống chọi với thế giới u ám thê lương bên ngoài.
Là vì cái tên mà cô đã giấu kín trong tim, vì cậu nam sinh có nụ cười ấm áp ấy?
Gặp người thầy hay vị phụ huynh nghiêm khắc, cứng nhắc nào đó, rất có thể đã coi đây là “yêu sớm”. Thế nhưng, đó liệu có thực đã là tình yêu?
Đối với học sinh cấp hai, đó có thể gọi là “ái mộ”, âm thầm lặng lẽ thích một người, hoặc có thể bị các bạn gán ghép thành một đôi, hay chỉ vì không muốn cô đơn mà kiếm một tình yêu nho nhỏ, liệu có mấy người thực sự hiểu được “tình yêu” là gì? Chẳng qua chỉ là xem vài bộ truyện tranh Nhật Bản và phim thần tượng Đài Loan, rồi gặp một người khác giới khiến mình ngưỡng mộ,trong lòng hiếu kỳ, cũng muốn học theo diễn tập thực tế một phen.
Thế nhưng, không ai có thể phủ nhận sức mạnh của chữ“yêu”, và biết đâu đấy, đó lại là ánh chớp bừng lên trong đêm dài tăm tối, là ánh sáng và hơi ấm duy nhất trong cuộc đời học sinh ảm đạm.
Nhờ vào vầng hào quang của Tô Hàng, Tịch Nhan đã đấu tranh giải phóng bản thân mình ra khỏi chốn u ám thê lương, nếu không, cô mãi bịcái thế giới tăm tối ấy trói buộc.
Ngày đầu tiên tới trường báo danh, tại hành lang văn phòng, cô gặp lại cô giáo Đường, giáo viên chủ nhiệm cấp hai ngày trước. Người mà cô từng sợ hãi căm ghét suốt một thời niên thiếu, nay gặp lại chợt thấy thân thiết vô cùng.
Đối diện với cô giáo cũ bây giờ hai bên tóc mai đã chuyển màu hoa râm, cô cung kính cất tiếng chào: “Em chào cô, cô giáo Đường!”
Cô giáo Đường nheo nheo mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nhận ra: “Ồ, Đỗ Tịch Nhan, là Đỗ Tịch Nhan ngồi ở dãy bàn cuối, lên lớp toàn ngủ gật, là học sinh cá biết điển hình lười học phải không?”.
Tịch Nhan cười, có chút ngại ngần: “Cô vẫn nhớ hết vậy sao?”
“Đương nhiên là nhớ rồi”, cô giáo Đường cười vui vẻ,“Khi ấy nghe tin em và Tô Hàng yêu nhau, cô còn nghiêm khắc phê bình em một trận. Có điều, năm đó em thay đổi nhiều quá, lại còn thi đỗ trường cấp ba có tiếng của thành phố nữa, giờ lại thành giáo viên, thực sự khó mà có thể tưởng tượng được!”
Đúng là khó mà tưởng tượng được, một học sinh với thành tích hạng bét như Tịch Nhan, chỉ bằng nỗ lực của một năm cuối cấp, lại có thể làm nên kì tích, bứt phá lên tốp đầu của lớp, rồi được trường cấp ba có tiếng của thành phố tuyển chọn với thành tích xuất sắc hơn 30 điểm thi tốt nghiệp.
“Thế còn Tô Hàng, em có tin tức gì của cậu ta không?, cô giáo Đường đột nhiên hỏi.
Tịch Nhan thất sắc, nhẹ lắc đầu: “Dạ, em cũng không rõ lắm ạ”.
“Tô Hàng trước khi ra nước ngoài, còn trở lại trường thăm cô một lần”, cô giáo chăm chú nhìn Tịch Nhan bằng ánh mắt hiếu kì, “Nghe nói, em và cậu ta từng yêu nhau, có thật vậy không?”
Mười hai năm trước, cũng dãy hành lang này, cũng chính cô giáo này, từng nghiêm mặt trách cứ cô tuổi còn nhỏ mà không lo học hành, lạiđi dụ dỗ cậu học sinh ưu tú là Tô Hàng yêu đương sớm, là con sâu bỏ rầu nồi canh.
Vậy mà giờ đây, cũng chính cô giáo già sắp về hưu nhàn rỗi ấy, lại quan tâm tới “chuyện tình yêu” của cô và Tô Hàng.
“Cô xem, kể cả em và Tô Hàng có những tình cảm vượt qua ranh giới tình bạn thật đi nữa, cũng bị cô tiêu diệt từ trong trứng nước rồi còn đâu”cô trả lời qua loa.
Cô giáo Đường thoáng bối rối, lung ta lung túng: “Là cô giáo chủ nhiệm, cô cũng có cái khó của mình,chẳng qua là sợ yêu đương sớm ảnh hưởng đến việc học của các em mà thôi?”
“Các em” ở đây khi ấy không bao gồm “Đỗ Tịch Nhan”. Tô Hàng là học trò cưng nghĩ cho thành tích của lớp, là một giaó viên chủ nhiệm, tuyệt đối không thể để một học trò ưu tú như thế bị học sinh yếu kém lôi kéo được.
Điều này thì Tịch Nhan hiểu, đã bao nhiêu năm trôi qua, cô từ lâu đã quên đi những lời tổn thương mà cô giáo nói năm ấy.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc mà tất cả đã thành quá khứ, còn có gì mà không thể tha thứ? Ngôi trường năm xưa cô chán ghét, nay lại trở về, và còn trở thành một cô giáo, một thành viên ở đó.
Cô đã trưởng thành, đã có đủ dũng khí để có thể mỉm cườiđối diện với cô giáo từng làm tổn thương lòng tự trọng của mình, dáng vẻ nhẹnhõm như mây bay gió thổi.
Thế nhưng, trong thâm tâm, cô vẫn sợ phải nghĩ đến quá khứ. Mỗi khi nghĩ tới, lại không ngăn được cảm giác âu sầu.
Đương thời niên thiếu xuân áo mỏng. Trong những ngày tháng ấy, càng đặt mình vào giữa mọi người, lại càng cảm thấy cô đơn.
Rời xa ông nội hiền từ, chuyển tới một nơi xa lạ. Niềm vui gia đình sum vầy từng mất đi, không những không được bù đắp mà càng trở nên xa cách, hời hợt bởi chia li đã quá lâu. Ở nhà, nhìn bố mẹ và chị Triều Nhan ngày ngày vui vẻ nói cười thân mật với nhau, cô có cảm giác như mình là người ngoài vậy.
Sáu tuổi nhập trường đi học, vẫn chưa hiểu biết, thành tích kém đến không thể kén hơn. Trong con mắt khinh khi xem thường của thầy cô và bè bạn, cô bắt đầu chán ghét chính bản thân mình, mặc cảm tự ti mình là người vô dụng.
Tịch Nhan mười bốn tuổi, tự giam mình trong cái thế giới hoang vu tối tăm. Ngồi ở góc khuất nhất của lớp, thờ ơ nhìn các bạn cùng lớp hò la huyên náo, trong lòng không hiểu vì sao chúng lại cao hứng đến vậy.
Không có tình bạn, không có tình thân, không chút hơi ấm, phần lớn thời gian cô đều cụp mắt, trốn tránh con mắt soi mói của người xung quanh.
Tuổi dậy thì, trong khi Triều Nhan trước sau phổng phao, nở nang đầy đặn ra dáng một thiếu nữ, thì cô lại ngày càng gầy đi, cao trội hơn so với các bạn nữ đồng lứa, không còn chỗ nào để ẩn náu. Giữa mọi người, có những ánh mắt vô tình hay hữu ý, tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Không ai biết rằng, cô chán ghét trường học, sợ phải lên lớp đến như thế nào. Mỗi sáng chờ đón xe buýt, cô chỉ mong nó sẽ không bao giờ tới bến. nhìn xe gần đến trường, trong lòng cô lại dấy lên nỗi tuyệt vọng. Cánh cổng trường mở to như chỉ chực chờ cô bước tới là nuốt tọt vào trong.
Bước trên conđường rợp bóng cây trong trường, từng bước, từng bước, cô đơn, chán chường, mẹt mỏi không sao tả xiết, trong lòng lại chợt nghĩ, những ngày tháng u ám ê chề thếnày, còn có thể gắng gượng đến bao giờ nữa?
May thay, cuối cùng cô đã thoát ra được, không để cuộc sống dày vò bản thân trong những ngày tháng tưởng như không bao giờ kết thúc ấy.
Nhớ lại năm xưa, cô còn thấy rất cảm kích những tháng ngày trưởng thành ấy, nó giúp cô hiểuđược tâm trạng bị người ta coi thường và bài xích là như thế nào, giúp cô hiểu rằng mỗi con người đều có lòng tự tôn, cần được đối xử công bằng.
Con vịt xấu xí ẩn náu trong góc tối trước kia bỗng lột xác trở thành thiên nga trắng thu hút ánh mắt bao người. Cởi mở, phóng khoáng, biết tiến biết thoái. Bước lên bục giảng, ăn nói đĩnh đạc, phong thái sôi nổi. Lúc không nói chuyện thì nhã nhặn hiền hoà, ung dung quan sát xung quanh.
Thế nhưng, trong nhiều trường hợp, cô vẫn hết sức quan tâm đến những học sinh trầm tư, kiệm lời. Nhìn thấy ánh mắt hoặc hờ hững hoặc trốn tránh của chúng, rồi lại nghĩ, liệu chúng có may mắn mà lột xác được nhưmình?
Tịch Nhan theo học tại một trường sư phạm. Học kỳ một năm thứ tưcoo tới thực tập tại một trường trung học gần đó, cũng quen với một cậu thiếu niên như thế. Cậu tên Tiểu Kha, là học sinh cá biệt của lớp, nghịch ngợm, chán học, thường xuyên trốn học đi chơi, đánh điện tử, thi mười môn trượt chín. Trước mặt thầy cô giáo, cậu toàn cúi gằm mặt, nín thing, nhưng trên khuôn mặt còn chưa hết nét ngây thơ ấy lại đầy vẻ bướng bỉnh, ngỗ nghịch.
Giáo viên chủ nhiệm lớp Tiểu Kha, thầy Vương, là một người đàn ông trung niên nóng tính, nghiêm khắc. Ngày đầu tiên Tịch Nhan đến lớp thực tập, gặp đúng lúc thầy đang phạt Tiểu Kha, thẳng tay cho cậu một cái bạt tai, rồi véo tai cậu, lôi xềnh xệch ra hành lang phía ngoài lớp, còn dùng chânđá cậu.Tịch Nhan trông thấy mà thương xót, bèn chạy tới ngăn lại. Thầy giáo Vương một tay gạt cô lui ra, giận dữ quát: “Nó hôm qua lại trốn học. Một học sinh hư như thế không đánh thì làm sao mà dạy được!”
“Không có học sinh hư, chỉ có người thầy và phụ huynh chưa làm tròn bổn phận của mình”. Tịch Nhan buột miệng, thầy Vương sững lại giây lát, mắt chăm chú nhìn cô gái nhỏ bé yếu ớt đứng trước mặt, ngực ưỡn thẳng, nét mặt chăm chú.
Thầy giáo Vương thở dài: “Tôi hiểu tâm ý của cô, có điều, gặp phải học sinh như thế này, chẳng ai có đủ kiên nhẫn cả, đến bố mẹ cậu ta cũng bó tay rồi”.
Tịch Nhan bình tĩnh lại, thành khẩn nói: “Thầy Vương, thầy cứ lên lớp đi ạ, còn cậu nhóc này thầy cứ giao cho em”. Được sự đồng ý của thầy Vương, Tịch Nhan đưa thằng cậu nhóc về phòng làm việc của mình, dung khăn giấy lau sạch mặt mũi cho cậu. Hoá ra cũng là một cậu nhóc trắng trẻo, xinh trai, có đôi mắt to, tròn, đen láy.
Có trong một tháng thực tập ngắn ngủi,Tịch Nhan đặc biệt quan tâm tới Tiểu Kha, tuyệt đối không mắng cậu;đối với từng tiến bộ nho nhỏ của Tiểu Kha, đều không tiếc lời khen ngợi, động viên. Giờ lên lớp, cô để ý gọi tênđặt câu hỏicho cậu trả lời. Sau giờ học, cô cùng lũ trẻ chơi trò chơi, mở tiệcđốt lửa trại, còn chuẩn bị món quà nhỏ cho riêng Tiểu Kha, bởi đó là sinh nhật lần thứ 21 của cậu.
Mới đầu, Tiểu Kha vẫn mang tâm lý thù địch và không hợp tác với cô, rồi dần dần, cậu chấp nhận cô, không còn cau mày nữa, mà thương xuyên để lộ nụ cười tươi tắn.
Trước khi kết thúc kỳ thực tập, buổi lên lớp cuối cùng, Tịch Nhan đứng trên bục giảng, nói lời từ biệt với cả lớp. Tiểu Kha giơtay xin phát biểu: “Thưa cô, năm sau cô tốt nghiệp rồi, cô sẽ quay lại dạy chúng em nữa chứ ạ?”
Tịch Nhan lắc đầu: “Cô trò chúng ta ở bên nhau vui vẻ,giờ chia tay cũng vẫn phải tươi cười chứ!” Cả tiết học sau đó, cô không dám nhìn Tiểu Kha, bởi cô biết cậu đang nhìn cô không chớp mắt, mà trong mắt thì ngấnđầy những giọt lệ.
Sau khi trở về trường, Tịch Nhan thường xuyên nhận được thư của Tiểu Kha, gần như mỗi tuần một lá. Thật không ngờ, một cậu nhóc trên lớp vốn kiệm lời như thế, lại có biết bao điều muốn nói, muốn sẻ chia.
Trong thư, Tiểu Kha hình dung ba của cậu như là “ác ma”, mẹ là “mụ phù thuỷ”, còn thầy chủ nhiệm lớp là “yêu quái”, duy chỉ có “cô giáo Đỗ thân thương nhất” thì được là thiên sứ xinh đẹp:
“Cô giáo Đỗ, hôm qua em mơ được gặp cô, một thiên sứ đẹp như tiên nữ, với mái tóc dài đen nhánh, mắc bộ váy lụa màu hồng phấn,xinh đẹp cực kỳ. Có đôi cánh rực rỡ, trong tay còn cầm cả cây trượng lấp lánh nữa!"
Khi ấy đang là lúc chuẩn bị tốt nghiệp, Tịch Nhan cũng bận nộp hồ sơ, tìm việc, không thể trả lời từng bức thư của Tiểu Kha. Sau này Tiểu Kha cũng không gửi thư cho cô nữa. Cứ như vậy một thời gian, đến một ngày tình cờ đi xe qua trường trung học ấy, qua làn kính xe, cô bất giác đưa mắt ngóng trông.
Trong ô cửa nào đó của ngôi trường kia, có một đám học sinh từng cùng cô chơi trò chơi, cùng cười vui vẻ. Trong số đó có Tiểu Kha vớiđôi mắt sáng tinh anh ấy.
Tịch Nhan vốn không dự định làm cô giáo, khi cô đi thực tập tỏng lòng chỉ mang một tâm trạng lãng mạn hoài cổ, những mong qua những khuôn mặt trẻ thơ ấy, làm sống lại một thời thơ ngây hạnh phúc thuở thiếu thời.
Hôm đó, không hiểu vì sao, đột nhiên cô có cảm giác kỳlạ, một nỗi sợ không tên, mơ hồ ùa đến. Cô xuống xe trước cổng trường, bước vào trong.
Trong lớp 7/1, lũ trẻ đang trong giờ tự học. Nhìn thấy“cô giáo Đỗ” cả lớp phấn chấn hẳn lên, vội quay trong quanh cô giáo, líu lo kểchuyện, hỏi thăm cô giáo, còn có cô bé tinh nghịch hỏi: “Cô giáo Đỗ, sao cô không dẫn bạn traii đi cùng?”
Tịch Nhan cười không đáp, nhìn quanh lớp một vòng, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Kha đâu? Sao hôm nay lại không đến lớp?”
Cả lớp bỗng tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.
Hồi lâu sau, mới có một cô bé mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng cất tiếng: “Tiểu Kha mất rồi. Một tháng trước trên đường tới trường, bị xe đâm mất rồi”.
Tịch Nhan đờ người, cảm giác như vừa bị móc mất trái tim.
Thảo nào không thấy cậu bé viết thư cho cô nữa. Cậu nhóc trong sáng đáng yêu ấy, đã ra đi không một lời từ biệt.
Nếu có thể quay ngược về quá khứ, trở về một tháng trước, cô nhất định sẽ cẩn thận trả lời tùng bức thư của cậu, chăm chú lắng nghe từng câu chuyện cậu kể, và nhất định sẽ không quên dặn cậu, trên đường đi học phải chú ý an toàn giao thông…
Trên xe buýt về trường, Tịch Nhan đưa hai tay ôm tròn quanh mình, trông ra ngoài cửa xe nhìn từng toà nhà lướt qua trước mắt. Tất cả đều không có gì thay đổi, ngừoi xe như nước, thanh âm huyên náo, bụi trần cuốn lên, tạp âm đinh tai.
Thành phố vẫn phồn hoa như thế, hồng trần cuồn cuộn. Duy chỉ có một sinh linh bé nhỏ đã lặng lẽ rời xa.
Trong mười hai năm ngắn ngủi của cuộc đời, cậu luôn bịngười ta xem thường, khinh bỉ, ghét bỏ, chỉ bởi vì cậu là học sinh cá biệt.
Trong suốt những ngày tháng qua,cô đã luôn cố gắng lìm nén bản thân.
Ông nội mát, cô không khóc; Tô Hàng rời xa, cô cũng không hề rơi lệ. nay vì một cậu trò nhỏ mới quen chưa đầy năm, cuối cùng khiến cô không thể kìm nén thêm nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tịch Nhan cuộn tròn người lại, ngăn nỗi đau bỗng nhói lên từ ngực, kêu khóc thảm thiết.
Trên xe lúc đó chỉ lác đác vài người, đều bị cô làm kinh động, lần lượt đưa mắt nhìn cô đầy vẻlo ngại.
“Này, cô không sao đấy chứ?”, một người ngồi gần cất tiếng hỏi.
“Không sao…” cô nghẹn ngào, cố ngăn dòng lệ, nhưng không ngăn được tiếng nức nở.
Trong tiếng nức nở ấy, cô đã thề với bản thân mình…
Đời này kiếp này, phải cố gắng làm tròn bổn phận của người thầy, hết lòng yêu thương từng học trò nhỏ.
Chương 6 Hoá ra yêu là đau như thế
Ăn tối xong, Tịch Nhan như thường lệ ngồi trước bàn máy tính.
Bạn trai không, hẹn hò không – cuối tuần “hai không”thế này mới vô vị làm sao.
Theo thói quen, cô mở QQ (1), rồi đặt ở trạng thái im lìm.
Sở dĩ như vậy, là bởi cô không muốn để quá nhiều người làm phiền mình. Lúc nào muốn nói chuyện cô tự khắc để đèn sáng, còn không thì thay vào đó là một màu xám im lìm.
Chỉ có rất ít người ban thân biết được thói quen này của cô, biết rằng đằng sau màu xám im lìm kia, là cô lúc nào cũng trong trạng thái online.
Tịch Nhan gần như mất ngủ hàng đêm, bởi màn đêm dễ khơi dậy bức rèm hồi ức, khiến người ta không sao ngủ được. Cô chỉ còn lựa chọn duy nhất là lên mạng. Mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, một mình ngồi bên của sổ trước bàn máy tính, xem đủ các thể loại tiểu thuyết ái tình, nếu không thì xem phim, hết đĩa này tới đĩa khác.
Một giờ sáng, sau khi xem xong một bộ phim Hồng Kông, phim từ lâu lắm rồi, “Trái tim xao động” do Lương Vịnh Kỳ và Kim Thành Vũ thủvai chính. Bầu trời xanh sẫm ngoài cửa sổ, không có trăng cũng không có sao. Nhữngđám mây nặng nề như bức rèm phong kín cả bầu trời đêm.
Máy CD lặp đi lặp lại bài “Hoá ra yêu là đau như thế”của Lương Vịnh Kỳ:
“Anh từng ngự trị trái time m
Nay trống trải vô vàn
Hoá ra yêu là đau như thế
Nỗi đau không sao tưởng tượng nổi
Nước mắt không biết nghe lời
Hạnh phúc chốn nơi nao không lên tiếng
…”
Cô không muốn để mình chìm đắm trong hố đen hồi ức, càng không muốn nhớ tới người con trai đã gây cho cô vết thương suốt đời không bao giò lành miệng.
Anh ở nơi viễn xứ trùng dương, cách xa cô nửa vòng trái đất, còn cô vẫn đứng ở đây, đúng nơi anh đã gây tổn thương cho cô.
Cô vẫn mong được cứu vớt, nhưng mãi mà chưa gặp người trong mộng.
Đêm càng khuya, thời khắc mà mọi tiếng động như ngưng lại, con người ta cũng trở nên yếu đuối và chán nản. Cô sửa lại status trên QQ: “Hoá ra yêu là đau như vậy”. Rồi đứng dậy tắt máy tính đi ngủ.
Bất giác trời đã sáng bảnh mắt. Ánh nắng rọi buổi sớm rọi qua kính của sổ, sáng lấp lánh.
Tịch Nhan vẫn còn đang say giấc nồng, thì tiếng chuôngđiện thoại vang lên chói tai làm cô tỉnh dậy.
Từ đầu dây bên kia, một giọng nữ rành rọt với sức xuyên thấu cao lảnh lót bên tai: “Tịch Nhan, Tịch Nhan, dậy mau, dậy mau!”
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, mới có bảy giờ sáng. Không do dự tắt phụt điên thoại, quay người tiếp tục giấc mơ đẹp.
“Ding ding ding…”, điện thoại lại cất lên một hồi chuông. Tịch Nhan dứt khoát vờ như không nghe thấy, lấy chăn che kín đầu, chẳn khác gì lúc nhỏ, hễ cô ngủ mà bị ai đánh thức, kiểu gì cũng bị lãnh đủ.
Đối phương vẫn kiên quyết không bỏ cuộc, dường như đang cố ý thử thách tính kiên nhẫn của cô. Khi điện thoại tiếp tục đổ đến hồi chuông thứ mười, Tịch Nhan cuối cùng tung chăn, nhằm điện thoại mà hét lên: “Tống Anh, cậu có thôi đi không hả?”
“Tịch Nhan, cuối tuần đẹp trời nhường này, mà cậu lại hoang phí ở trên giường thế kia, không thấy vô vị sao? Mau dậy đi, đi xem mặt cùng với tớ!”
Lại là xem mặt? Cô trợn tròn mắt: “Riêng tháng này đã là lần thứ ba rồi… cậu có thể tha cho tớ được không?”
“Không được!” Tống Anh chắc như đinh đóng cột “Tớ đã thề độc rồi, từ giờ đến cuối năm phải giải quyết xong việc chung thân đại sự của tớ. Cậu xem, giờ đã tháng sáu rồi, hoàng tử bạch mã của tớ vẫn chưa thấy xuất hiện, tớ nhất định phải đi tìm anh ấy!”
Tống Anh là bạn cùng bàn với Tịch Nhan hồi cấp ba, cũng là người bạn thân nhất của cô từ nhỏ tới lớn.
Cũng như bao cô nữ sinh thân thiết khác, họ cùng nhau lên lớp, tan lớp, cùng nhau ăn cơm, dạo phố, cùng đi nhà vệ sinh, cùng thảo luận về những cậu nam sinh mình ưa thích. Tuy mỗi người một tính, nhưng không vì thếmà làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa họ.
Tống Anh hơn Tịch Nhan hai tuổi, trông hao hao Angelina Jolie, thân hình đầy đặn, đôi môi dày gợi cảm. Vẻ xinh đẹp và phong tình của cô , khiến biết bao nam sinh mê mẩn, đông thời cũng làm cho cô bạn thân là Tịch Nhan ngưỡng mộ, rồi thầm mong hai năm sau mình cũng có được vẻ đẹp hoàn mỹ như vậy. sau này cô mới hiểu, vẻ đẹp ấy chẳng can hệ gì với tuổi tác cả.
Tịch Nhan thuộc nhóm nữ sinh dậy thì muộn, cứ tằng tằng mười sáu tuổi mới bắt đầu có kinh nguyệt, về mặt sinh lí là vậy, tâm lí lại càng đúng. Chính Tống Anh đã dậy cô cách sử dụng băng vệ sinh, cách chon mau áo ngực và cả cách kết hợp quần áo.
Tống Anh sớm trưởng thành sớm tinh thông nhân tình thếthái., từ cấp hai đã bắt đầu biết liếc mắt đưa tình, tán tỉnh bạn trai, lên đến cấp ba số lượng vệ tinh vây xung quanh cô nhiều vô số kể. Cô đối với họ vừa nhưgần mà lại vừa như xa, không xa cách, cũng không quá thân mật, lúc nào cũng rất khôn khéo linh hoạt.
Chỉ riêng Tịch Nhan biết, Tống Anh thầm yêu Dương Tranh, một nam sinh học ban khoa học tự nhiên trên các cô một khoá,ít nói, thích chơi bóng rổ.
Sau giờ học, hai người ngồi trên bậc tam cấp cạnh sân vận động trường.
Ánh nắng ban chiều xuyên qua đám cành lá cây ngô đồng rậm rịt, chiếu xuống những bóng râm loang lổ. Tống Anh ngồi dưới bóng cây, hào hứng nói: “Cậu xem, Dương Tranh kìa, anh ấy đang tiến về phía chúng ta!”
Cách đó không xa trên sân bóng rổ, một tốp nam sinhđang chạy tới chạy lui dưới cái nắng chói chang , kéo theo những bóng người lênh khênh. Tịch Nhan căn bản không rõ ai là Dương Tranh. Chỉ biết cứ mỗi lần cô kể chuyện Tô Hàng, là y như rằng Tống Anh lại nhắc tên Dương Tranh. Đó là bí mật mà chỉ những người bạn thân thiết mới biết.
“Dương Tranh quả là đẹp trai, mặt mũi khôi ngô, đầuđinh căng tràn sức sống, mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh pha trắng, trông cực chất”.
Khi Tống Anh nhắc tới từ “Dương Tranh” lần thứ một trăm linh hai, Tịch Nhan không kiềm chế nổi nữa: “Nếu đã thích anh ta như vậy thì đi nói cho anh ta biết, chẳng lẽ cứ giấu trong lòng cả đời vậy sao?”
Tống Anh dựa đầu vào vai cô, khuôn mặt xinh đẹp dưới nắng chiều ửng lên say dắm lòng người.
“Hay là, cậu nói giúp mình với anh ấy âi?”, Tống Anh khe khẽ thủ thỉ.
Thế là, Tịch Nhan mất cả một buổi tối, trầm tư suy nghĩ, giúp Tống Anh thảo ra một bức thưtình.
Lúc viết bức thư tình ây, trong đầu Tịch Nhan toàn nghĩ đến Tô Hàng. Bởi vậy, thư viết vừa chân thành, vừa mãnh liệt khiến cô đọc còn cảm động rót nước mắt nữa là.
Chiều ngày hôm sau, trên sân bóng rổ huyên náo. Một nam sinh đầu đinh, mặc quần áo thể thao màu xanh pha trắng chạy lại phía đường biên, cầm một chai nước khoáng, rồi ngửa cổ tu ừng ực đầy sảng khoái.
Anh ấy nhất định là Dương Tranh! Tịch Nhan bước tới trước, tay túm lấy bộ quần áo của anh ta lắc lắc.
Cậu nam sinh cúi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Xin hỏi, anhđã có bạn gái chưa?
Ngụm nước vừa uống trong miệng cậu nam sinh xém chút nữa thì phun hết cả ra ngoài. Cậu lắc đầu: “Chưa”.
Tịch Nhan dúi bức thư vào trong tay anh ta: “Có người thầm thương trộm nhớ anh, đây là thư cô ấy viết cho anh”.
Cậu nam sinh xem chừng muốn hỏi gì đó, nhưng Tịch Nhanđã quay lưng co giò bỏ chạy rồi.
Sau lưng cô, cậu nam sinh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ngẩn ngơ nhìn theo bóng cô, như người mất hồn.
Sau này, Tịch Nhan mới biết, anh chàng hôm đó không phải là Dương Tranh, mà là một nam sinh khác của lớp 11/7, đội trưởng đội bóng rổtrường, là truyền thuyết nổi như cồn của trường trung học Dật Dương.
Nghe nói gia đình khá giả, toà nhà giảng dạy mới cũng là do bố mẹ anh ta bỏ tiền ra xây, cho nên, các thầy cô giáo trong trường bao gồm cả thầy hiệu trưởng đối xử với cậu đều rất khoan dung, chỉ cần không phạm lỗi lớn, những chuyện như trốn học, hút thuốc, chơi điện tử, các thầy cô đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Anh chàng này hcoiw khá thân với Dương Tranh, bức thư hôm đó sau cũng được gủi đến tay Dương Tranh. Sau chuyện đó, Dương Tranh còn hay trêu đùa Tịch Nhan: “làm sao em có thểchuyển thư tình đi mà không buồn hỏi tên người nhận?”.
Tịch Nhan mặt đỏ tía tai, Tống Anh vội vàng giải vây:“Mặc dù có chút sơ suất nhưng chẳng phải chúng ta vẫn đến được với nhau đó thôi, cho nên, phải cảm ơn bà mối Tịch Nhan của chúng ta chứ!”
Tống Anh mừng thầm, may mà cô bạn vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, để nguyên ba chữ “Đỗ Tịch Nhan” trong mục người gửi thư.
Tống Anh và Dương Tranh bắt đầu yêu từ đó, thơm má, thơm môi, tay nắm tay, người trước người sau dính nhau như sam/
Sau này, họ đều đỗ đại học, Tống Anh đi Thượng Hải, Dương Tranh đi Quảng Châu. Một năm sau hai người họ chia tay.
Trong thời gian học đại học,Tống Anh thay người yêu thậm chí còn thường xuyên hơn thay quần áo, cô cũng chăm thư từ với Tịch Nhan, kểcho Tịch Nhan nghe tình hình từng cậu bạn trai mới,còn gửi kèm cả ảnh. Tịch Nhan hồi âm viết, trong bao nhiêu bạn trai như thế, cô vẫn thấy Dương Tranh hợp với Tống Anh nhất.
Tốt nghiệp đại học, Tống Anh trở về Thành phố C, vào làm tại một doanh nghiệp nước ngoài. Qua vài năm phấn đấu, cuối cùng cũng lênđược chức quản lí bộ phân tài vụ, nhưng đời song tình cảm vẫn nguyên một trang giấy trắng.
Thời gian trôi qua thật mau, mới chỉ có mấy năm mà hai người họ từ cô nữ sinh ngày nào giờ đã người phụ nữ trưởng thàh, cuối cùng lại thành ra thục nữ. Phụ nữ hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi như sen mùa hạ , rực rỡ đấy, nhưng cũng sắp lụi tàn.
Lần đầu Tống Anh rủ cô cùng đi xem mắt, cô còn tròn xoe mắt chữ “O”.
“Xem cậu kìa, đi xem mặt cùng tớ chứ có gì mà ngạc nhiên đến thế? Chả phải cậu name lần bảy lượt bảo tớ đi đâu tìm lấy một anh chàng để kết hôn đó sao?”
Kỳ thực, Tống Anh đã trở thành một “chuyên gia xem mặt”rồi, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Vốn là năm ngoái, thông qua danh sách bạn học trên mạng, cô và mối tình đầu Dương Tranh khôi phục liên lạc.
Hai người add QQ của nhau, ngày nào cũng trò chuyện tới hai ba giờ sáng vẫn không hết chuyện, như củi khô gặp lửa, cùng nhau hâm nóng tình yêu thuở nào.
Một tối nọ, Tống Anh và Dương Tranh trên QQ trò chuyện quên trời quên đất, bỗng phía bên kia chat lại: “Tháng mười năm nay anh lấy vợ,lúc đó em bớt chút thời gian đến Quảng Châu uống li rượu mừng được không?”
Tức khắc, có gáo nước lạnh dội lên đầu, dập tắt hoàn toàn những tia lửa vừa nhen nhóm lên trong lòng Tống Anh. Cô gằn giọng : “Không được rồi! Vì lúc đó em cũng phải chuẩn bị hôn lễ nữa”.
“Ồ, thế bao giờ vậy?”
“Trước Tết”.
“Chúc mừng, chúc mừng”.
“Anh cũng thế nhé”.
Tống Anh viết xong 4 chữ cuối, liền liệt ngay nick của Dương Tranh vào danh sách đen. Từ đó. Cô thề rằng, từ nay đến cuối năm nhất định phải lấy chồng!
Hoá ra yêu và không yêu đều cô đơn như nhau.
Lúc không yêu thì cứ tưởng cô đơn vì không có tình yêu, yêu rồi mới biết, tình yêu chẳng qua chỉ là nỗi cô đơn bịa ra mà thành
Chương 7
Xe hương đậu cửa nhà ai
Nhớ lại kỷ niệm lần đầu đi xem mặt với Tống Anh, Tịch Nhan không rét mà run.
Thời gian hẹn là buổi sáng ngày thứ bảy, là phía bên kia định giờ. Buổi tối ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ, chim chóc lơ mơ, người cũng thành ra lờ mờ, nào đâu nếp nhăn, tàn nhang,… tất cả đều nhìn không ra. Hơn nữa, có cô buổi tối nhìn thì là “mỹ nhân”, sáng ra lại hóa “khủng long”.
Giờ hẹn là 11 giờ trưa, là phía nữ bố trí, tất cả đều có dụng ý cả.
Nếu vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình thì có thể cùng ăn cơm trưa, còn không thì cũng dễ kiếm cớ để từ biệt, mà không bị xem là thất lễ.
10 giờ 55 phút, họ tới một quán cà phê nằm ở trung tâm thành phố. Tống Anh nhìn quanh thấy bên kia chưa tới, mặt liền xị ra.
Tịch Nhan ngó đồng hồ: “Vẫn còn 5 phút nữa mà, biết đâu người ta là người đặc biệt quý trọng thời gian thì sao”.
Quả nhiên, 10 giờ 59 phút, đàng trai có mặt đúng giờ, lại còn đi cùng một đại tỷ tuổi tầm U40, chị ta vừa tới đã bước lên bắt tay hai cô, vẻ rất nhiệt tình.
Tống Anh và Tịch Nhan đưa mắt nhìn nhau – chiêu gì thế này hả trời?
Đại tỷ tươi cười giải thích: “Chị là chị họ của tiểu Tưởng. Cậu ấy chưa có kinh nghiệm đi xem mặt, chị tới để giúp khuấy động không khí. À, các em nói chuyện đi, cứ tự nhiên!”
Tịch Nhan và Tống Anh cùng quay ra nhìn cậu “tiểu Tưởng” ấy, tuổi chưa tới ba mươi, mặc bộ comple rất vừa vặn, đeo kính không gọng, da trắng, dáng thư sinh, nho nhã lịch sự… Về ấn tượng mà nói, xem như đạt yêu cầu. Dù không hẳn là đẹp trai, nhưng nhìn thì không thấy ghét.
Chưa kịp mở miệng, tiểu Tưởng liền từ trong túi lấy ra một tờ giấy, đưa cho Tống Anh, Tịch Nhan nhỏm dậy nhìn, ngẩn người.
Hóa ra là một bản lý lịch trích ngang, bao gồm ngày tháng năm sinh, tốt nghiệp trường nào, thành phần gia đình, bối cảnh chính trị, đơn vị công tác, lương, thưởng. Buồn cười nhất là còn có cả chòm sao, nhóm máu, thích ăn hoa quả gì, yêu loài vật nào, rồi cả màu sắc đầy đủ và nghiêm túc như hồ sơ của một minh tinh chưa thành danh.
Tình trạng đối phương thế nào thoáng trông đã rõ, cũng chẳng biết hỏi thêm gì, chỉ biết giữ im lặng. Phía bên kia bắt đầu xuất quân.
“Cô Tống năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”, bà chị họ lên tiếng.
“Em hai mươi tám tuổi”, Tống Anh thành thực trả lời. Chị họ kinh ngạc, chớp mắt nhìn cô lần nữa: “Đúng là nhìn không ra, trông vẫn còn trẻ lắm…”
Tiểu Tưởng lập tức lên tiếng: “Còn lớn hơn tôi một tuổi lận!”
Tống Anh đá đá vào chân Tịch Nhan, cô biết ý, bèn đỡ lời: “Anh Tưởng đây có bản lý lịch thật là đặc biệt, thật chẳng giống đi xem mặt, mà cứ như đi cạnh tranh ứng tuyển vậy”.
Bà chị họ tiếp lời, tỏ ý không vừa lòng: “Bây giờ người tài cũng đâu có dễ tìm”.
Tiếp sau đó, hai bên không biết nói thêm gì, sượng sùng ngồi nhìn nhau. Tống Anh vươn người, phá tan bầu không khí căng thẳng: “Xin lỗi! Chúng tôi xin phép đi nhà vệ sinh một chút”.
Vào đến nhà vệ sinh, Tịch Nhan hỏi Tống Anh cảm thấy thế nào. Tống Anh tỏ vẻ xem thường: “Xem bản lý lịch của anh ta, có khi phải in đến cả trăm bản cũng nên!”
“Vậy cậu có định qua lại với anh ta không?”
“Không biết”, Tống Anh dậm chân, chau mày, “Anh ta không phải tuýp người tớ thích, có điều… có điều… ở tuổi như tớ đây, cũng ngấp nghé đầu ba rồi, còn kén cá chọn canh làm sao được nữa…”.
“Nếu ngay từ đầu đã không có cảm tình, thì đừng miễn cưỡng bản thân làm gì”. Tịch Nhan kiên định nói, đưa tay kéo Tống Anh ra khỏi nhà vệ sinh.
Về tới phòng ăn, hai người còn chưa kịp ngồi xuống, tiểu Tường và bà chị họ đã đứng lên.
Bà chị họ giọng hậm hực, vẻ ngạo mạn: “Nói thật, bây giờ các cô gái có điều kiện tốt không thiếu, còn những chàng trai có điều kiện như em họ tôi đây, thì lại không nhiều… Chúng tôi còn bận chút việc, xin phép đi trước”.
Tống Anh cướp lời: “Vừa hay, chúng tôi cũng có việc phải đi bây giờ”.
Tiểu Tưởng nhìn hai người họ, tay khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tôi đã thanh toán rồi, hẹn gặp lại!”
“Bái bai”
Tống Anh quay sang phía Tịch Nhan: “Nhất định là khi chúng ta đi nhà vệ sinh, hai chị em họ đã bình phầm từ đầu đến chân tớ một lượt rồi”, mặt tiu ngỉu như vừa mất của.
Lần đầu ra trận đã đụng ngay Waterloo[1], phải ai cũng đều thấy không thoải mái.
Việc gì phải tự mình làm khổ mình như thế! Tịch Nhan trong bụng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng thì nói: “Có gì ghê gớm đâu! Người thì gầy đét như con cá mắm, lại còn dẫn theo nguyên một bà chị họ, tùy tiện không chấp nhận được. Tìm người quân sư như thế, đủ biết phẩm cách anh ta đến đâu rồi”.
Tống Anh nhìn đồng hồ, thẫn thờ: “Mới có tám phút đồng hồ, chẳng phải gần đây mấy chỗ môi giới hôn nhân đang tổ chức hẹn hò 8 phút đấy thôi? Thật chả ra làm sao cả!”
Hai người vừa dợm bước đi, liền bị cô nhân viên ngăn lại: “Ấy, các chị còn chưa thanh toán mà!”
Hai cô còn ngây ra chưa biết thế nào, cô nhân viên nhanh miệng giải thích: “Người ta mới chỉ thanh toán phần của họ thôi, 50/50 mà!”
Bước ra cửa, ánh nắng giữa trưa chói chang lóa cả mắt.
Tống Anh và Tịch Nhan quay ra nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng cười phá lên. Tiếng cười rơi vào khoảng không, ánh nắng xuyên qua đám lá cây vương đầy vai. Biết đi đâu tìm người trong mộng đây? Không phải họ kén cá chọn canh, mà bởi đàn ông tử tế giờ biết có mấy người!
Sau lần đó, Tịch Nhan còn cùng Tống Anh đi xem mặt thêm vài lần nữa, những người đàn ông họ gặp ngày càng cao cấp hơn.
Cô cực kỳ khâm phục sự kiên trì và dũng khí của Tống Anh, trên hành trình xem mặt càng đánh càng thua, mà càng thua lại càng dũng mãnh.
“Tớ không tin, Tống Anh tớ lại không tìm được một người đàn ông để kết hôn!”
Tịch Nhan thì trước nay luôn xem thường cái kiểu xem mặt với quá nhiều toan tính thế này.
Tình yêu vốn thuần khiết lãng mạn như thế, nay trở nên công thức hóa và thực dụng, cứ như đang tính toán thiệt hơn, cân đo đong đếm xem đối phương được mấy cân mấy lượng, rồi đem so sánh với bản thân, nếu cân tài cân sức thì tiếp tục, còn chênh lệch quá thì thôi stop, đúng tác phong con buôn.
Trải qua bao năm lăn lộn trên thương trường, Tống Anh lấy nguyên lý kinh tế học ra khuyên nhủ Tịch Nhan: “Tuổi trẻ và sắc đẹp của người con gái, ví như món hàng chờ định giá. Kiểu tự do yêu đương, giống như cửa hàng chuyên doanh. Cửa hàng chuyên doanh nếu cứ vắng khách, rồi xem xét tới chi phí cơ hội, cũng sẽ phải chuyển thành cửa hàng bách hóa như những trung tâm môi giới hôn nhân. Còn hẹn hò 8 phút, thì như tiệm ăn nhanh, vừa tiết kiệm thời gian, lại kinh tế”.
Sau khi thất bại với kiểu gặp mặt “một chọi một” truyền thống, Tống Anh chuyển hướng sang “hẹn hò 8 phút”. Cô còn tự ý, đăng ký “giúp” cho Tịch Nhan: “Cậu dù sao cũng đang là “lính phòng không”, tỷ phú thời gian rảnh rỗi, cứ đi thử cho biết”.
“Thử cái gì mà thử?” Tịch Nhan bực mình trút vào điện thoại: “Chẳng qua là xem mặt thôi mà? Tớ hồi nào rớt giá thê thảm vậy chứ? Lại cần phải đi xem mặt sao?”
“Nghe rõ rồi! Không phải đi xem mặt, là đi hẹn hò 8 phút!” Tống Anh cũng to tiếng không kém, “Đúng chín giờ, có mặt tại tiệm bánh Diệu Diệu, cậu đến hay không thì tùy!”
Vốn định nằm trên giường tranh luận với Tống Anh thêm một lúc, có điều điện thoại đầu kia đã vang lên tiếng tút tút báo ngắt.
Tịch Nhan đành bò dậy thay quần áo, ai bảo cô hai mươi mấy năm trời chỉ có mỗi cô bạn thân. Cô đánh răng rửa mặt, soi gương chải chuốt, ăn vận gọn gàng, bắt xe tới tiệm bánh Diệu Diệu.
Tới tiệm bánh, trong tiệm đầy những người, cứ như chuẩn bị có buổi biểu diễn vậy. Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Tống Anh ngồi sát bên cửa sổ, vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô. Tịch Nhan bước tới ngồi xuống.
“Không phải cậu bảo không tới sao?” Tống Anh châm chọc.
“Ôi đại tỷ của tôi ơi, tôi làm sao dám đắc tội với chị hả trời”, Tịch Nhan thủng thẳng đáp.
Tống Anh trợn mắt: “Không phải miễn cưỡng”.
“Có gì miễn cưỡng đâu”, Tịch Nhan quan sát chung quanh, “Coi như đi chơi miễn phí một chuyến thôi mà”.
Đó là trò chơi xem mặt tập thể. Người quản trò chia gần bốn mươi nam thanh nữ tú tuổi ngoài ba mươi hoặc gần ba mươi thành tám bàn, mỗi bàn ba nữ hai nam.
Tống Anh than vãn: “Sao năm nay đi tham gia xem mặt lại toàn là nam ít hơn nữ nhỉ? Các đấng nam nhi đi đâu hết cả rồi?”
Đằng nào cũng đến rồi, cùng chơi thử xem sao. Nguyên tắc của trò chơi là phía nữ ngồi nguyên tại vị trí, cứ mỗi tám phút, các đấng nam nhi ở mỗi bàn lại theo tuần tự di chuyển sang một bàn khác, cho đến khi hết một vòng thì thôi.
Điều khiến cánh nam giới hứng thú đương nhiên là vẻ bề ngoài, cô nào trông càng bắt mắt lại càng được nhiều người săn đón hỏi han. Haizzzz, phụ nữ mà, thứ nhất là phải đẹp, thứ hai cần phải đẹp, thứ ba vẫn là phải đẹp! Cái gì mà trí tuệ, năng lực, tố chất, nhân phẩm, nếu không có dung mạo xinh đẹp, nam giới cũng chẳng hứng thú gì mà tìm hiểu.
Phía nữ trông cũng không tệ, trang điểm người đậm người nhạt nhưng tổng thể cũng ưa nhìn. Phía nam tuyệt nhiên không dám tâng bốc câu nào, trông ra chỉ toàn thấy ếch nhái. Hai lượt đầu còn tạm được, ít nhất thì mặt mũi còn cân đối, càng về sau càng thê thảm.
“Không có rung động nhất, chỉ có rung động hơn! Càng ngày càng khiến người ta rung động!”
Đầu tiên là anh vừa lùn vừa mập, sau rồi tới anh hói đầu, tiếp lại là anh răng hô, tiếp sau nữa là anh… mắt lác, lúc anh ta nhìn mình, có trời mới biết rốt cục anh ta đang nhìn đi đâu.
Tống Anh như muốn phát điên, bởi cô ngồi ở vị trí phía ngoài cùng, các chàng trai lại không ngớt hỏi cô phương thức liên hệ. Cô ngại ngần không cho cũng không xong, cố ý viết thật ẩu, thế mà lại bị người ta yêu cầu viết rõ ràng từ chữ một!
Trong suốt những 8 phút ấy, Tịch Nhan liên tục gà gật, phải cố gắng lắm mới nhịn để không ngáp dài ngáp ngắn. Người ngồi đối diện là ai, trông ra làm sao, cô hoàn toàn không chút ấn tượng, họ đã nói những chuyện gì, sau về vò tai bứt tóc mãi, mới nhớ được một đoạn:
- “Người đẹp yêu mấy lần rồi?”
- “Hai lần” (Có ngốc cũng biết là phải nói hai lần, một thì hơi giả dối, ba thì lại hơi nhiều, hai là vừa đẹp).
- “Lần gần đây nhất thất tình là khi nào?”
- “Khoảng hơn một năm trước” (Thời gian dài quá, người ta lại bảo mình không có ai để ý, mà ngắn quá thì lại đánh giá là yêu đương lăng nhăng, thay người yêu như thay áo).
- “Trong suy nghĩ của em hôn nhân là gì?”
- “Là hai người bên nhau sống qua ngày đoạn tháng.”
- “Tiêu chuẩn về bạn đời tương lai của em như thế nào?”
- “Không có tiêu chuẩn gì”.
- “?”
- “Dân tộc: không hạn chế, chủng tộc: không hạn chế, tuổi tác: không hạn chế, chiều cao: không hạn chế, cân nặng: không hạn chế, học vấn: không hạn chế, nghề nghiệp: không hạn chế, giới tính: không hạn… à không, giới tính có hạn chế, phải là nam giới!”
- “!”
- “……”
Tống Anh bị hai anh “mỹ” nam bao vây, lúc đầu còn cố gượng cười lịch sự, sau không thể chịu nổi, kéo Tịch Nhan gần như là chạy trốn khỏi chỗ hẹn.
Bước ra khỏi thang máy, quay đầu lại nhìn tấm áp phích dán trên tường, với dòng chữ to tổ chảng: “Hẹn hò tám phút, gặp duyên tiền định!”
Hai người cười đau khổ: “Tám phút mà đòi gặp được nhân duyên tiền định, họa có ma quỷ mới tin được!”
Thời thiếu nữ, đã bắt đầu mơ giấc mơ mặc váy cô dâu trắng muốt, thề thốt suốt đời không bao giờ rời xa.
Nhưng nay, xe hương đậu cửa nhà ai?
Biết đến lúc nào, chúng ta mới tìm thấy một nửa còn lại của cuộc đời mình?
Chương 8
Chim sẻ và Phượng hoàng
Thứ hai trở lại trường, Trình Uyên vừa thấy Tịch Nhan, từ xa đã cất tiếng chào:
“Cô giáo Đỗ, sáng hôm thứ bảy tôi gọi điện thoại cho cô, sao cô không bắt máy?”
“Ồ, tôi ra ngoài vội quá, quên không mang điện thoại”.
“Cuối tuần cô đi chơi à?” Trình Uyên hỏi thăm dò.
“Không, tôi đi xem mặt với cô bạn”, Tịch Nhan thản nhiên trả lời.
“Cô? Đi xem mặt?”. Trình Uyên mắt không chớp nhìn gương mặt không chút biểu cảm đứng đối diện, ngập ngừng hỏi.
“Vâng, đi xem mặt ạ”, Tịch Nhan bình thản đáp, “Vui lắm anh ạ”.
Trình Uyên vẻ mặt không thể tin được, có cảm giác như bị thương ở đâu đó.
“À phải rồi, thầy Trình, thầy gọi điện thoại cho tôi có việc gì không.” Tịch Nhan quay lại chủ đề chính.
“À không, không có gì đâu”, Trình Uyên nói xong, vội vàng quay lưng bước đi.
Nhìn theo cái bóng cao lớn khỏe mạnh khuất dần sau những rặng ngô đồng um tùm, khóe môi Tịch Nhan thoáng nở nụ cười.
Rõ ràng biết người ta có cảm tình với mình, lại còn ngang nhiên kể chuyện đi xem mặt, Đỗ Tịch Nhan, mi đã quá tàn nhẫn chăng?
Có điều một anh chàng đến dũng khí để tỏ tình cũng không có, đàn ông như vậy, liệu có đáng để gửi gắm cả cuộc đời?
Thế cũng tốt, tất cả đều chưa ngã ngũ, sau này gặp nhau cũng đỡ ngại. Dù sao cũng vẫn là đồng nghiệp trong trường, khó mà tránh không chạm mặt nhau được.
Giờ ngữ văn, Tịch Nhan cho cả lớp làm một bài kiểm tra nhỏ, kết quả là, Tiết Đình Chi và Liêu Khải cùng xếp thứ nhất.
Lúc Tịch Nhan gần như cùng lúc xướng tên hai người, cô nhìn thấy, Tiết Đình Chi lập tức quay đầu lại, liếc nhìn Liêu Khải ở phía sau lưng một cái, Liêu Khải cũng đang nhìn cô bé.
Bắt gặp ánh mặt lạ thường ấy, hai gò má vốn xanh xao của Tiết Đình Chi bỗng ửng hồng.
Thứ tình cảm mơ hồ mà khó cắt nghĩa ấy, cũng như những bông chi tử nở rộ ngoài cửa sổ, thuần khiết ngát hương, trong trẻo đẹp đẽ.
Trong hương thơm chi tử ngạt ngào, Tịch Nhan chầm chậm bước, hướng về tòa nhà giáo vụ. Trong giờ học, sân trường lúc nào cũng ầm ĩ huyên náo, trên con đường giữa hai hàng cây, có mấy cậu nam sinh đang chạy đuổi nhau.
Trước cửa tòa nhà giáo vụ, một chiếc xe im lìm nằm chờ đợi. Chiếc xe này, một chiếc Benz màu đen, gần đây cô bắt gặp không chỉ một lần
Tới gần, mới phát hiện ra, có bóng người cao lớn đang đứng cạnh xe.
Người đàn ông đó nghiêng người dựa vào cửa xe, ngửa mặt lên trời, hai mắt khép hờ, vẻ lười biếng mà thư thái, trông như đang hưởng thụ ánh nắng ngày hè.
Thân hình cao to vạm vỡ như người mẫu, áo sơ mi trắng, khuôn mặt anh tuấn nhưng nghiêm nghị, dưới ánh nắng phản chiếu thành một khối nhức mắt.
Loại mỹ nam cao cấp thế này, sao không xuất hiện trong những buổi xem mặt nhỉ? Tịch Nhan nói rồi lập tức tự trào, anh chàng bảnh bao thế này, cần gì phải đi xem mặt hả trời?
Cô cố gắng bước nhẹ hết mức có thể, định bước qua mà không gây tiếng động nào.
Ai dè, vừa bước tới cạnh xe, người đó đột nhiên mở to mắt, đôi mắt sáng sâu thẳm nhìn ra.
Tịch Nhan hoảng hết cả hồn, tim đập thình thịch, đứng chôn chân tại chỗ. Đôi đồng tử trong veo, sáng ngời, trầm tĩnh, tựa như một hồ thủy tuyền sâu thăm thẳm, từng chút từng chút một bao bọc lấy cô.
Trong khoảnh khắc, cô không thốt nên lời, quên là mình đang bước tới, chỉ còn biết mê mẩn nhìn. Đôi đồng từ trong veo kia cũng chăm chú nhìn lại cô, chân mày hơi nhăn dần dần giãn ra. Cô trông thấy trên khóe môi đẹp đẽ kia, dần tách ra một nụ cười hàm ý sâu xa.
Nụ cười ấy đã đánh thức Tịch Nhan, cô lập tức từ trạng thái hôn mê tỉnh lại, trong lòng rủa thầm, Đỗ Tịch Nhan, hóa ra nhà ngươi cũng háo sắc như vậy, lại còn bị một gã đàn ông lạ mặt làm cho hồn xiêu phách lạc thế này.
Nhưng mà, đó có phải là người đàn ông lạ mặt? Tại sao, cô lại có cảm giác kỳ lạ như đã quen từ lâu, kinh qua trăm sông ngàn núi, nay bỗng phút chốc trùng phùng?
Cũng không có gì là lạ, mỗi lần gặp được anh nào đẹp trai, cô đều cảm giác như đã gặp ở đâu, những người đàn ông anh tuấn ít nhiều cũng có những điểm tương đồng.
Tịch Nhan đang định bước qua thì Trác Thanh Y từ trên gác “lộp cộp” bước xuống, nhìn thấy cô thì có chút ngạc nhiên, rồi lễ phép gật đầu chào: “Cô giáo Đỗ, giờ mới tan lớp sao?”
“Ừ”, Tịch Nhan cười đáp lại, “Cô giáo Trác, bây giờ về nhà hả?”
“Vâng, trời nóng nực khó chịu quá!” Trác Thanh Y dùng tay quạt quạt mấy cái, quay đầu về phía anh chàng kia, “Anh, sao anh lại đến đón em, không phải em đã bảo là không cần sao?”
Tịch Nhan chân bước nhanh về phía văn phòng, trong lòng không khỏi ghen tị, đúng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, đi đâu cũng có xe đưa rước, trời nóng bức còn có thể về nhà sớm để tránh nóng, còn bọn cô thì còn phải tiếp tục trường kỳ kháng chiến.
Bước vào văn phòng, cô dùng tay gõ nhịp lên bàn, lớn tiếng: “Hôm nay ai xung phong đi mua dưa hấu?”
“Đương nhiên là Trình Uyên rồi”. Cô giáo Trần còn đang ngập đầu trong đống bài vở cất lời, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, “À mà đúng rồi, sao gần đây không thấy bóng dáng thầy Trình đâu cả nhỉ?”
“Có một bí mật muốn bật mí với các chị em”. Tịch Nhan hắng giọng, mắt chớp chớp, “Tôi đã rõ thân phận của mỹ nam cao cấp kia là thế nào rồi”.
“Anh ta là ai?”, các cô giáo trong phòng nhanh chóng quây cả lại
“Muốn biết đúng không?”, Tịch Nhan chìa bàn tay ra, “mỗi người góp một ít, mua quả dưa hấu thật to về đây bồi dưỡng tôi cái đã”.
“Xí!”. các cô giáo liếc xéo Tịch Nhan vẻ coi thường, nhưng cuối cùng, không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mỹ nam kia, lục tục quyên tiền, xuống lầu mua lên một quả dưa.
Tịch Nhan tay cắt dưa, miệng thao thao bất tuyệt: “Anh ta là anh trai của Trác Thanh Y”.
“Anh trai?”, cô giáo Tống tỏ vẻ tinh thông tin tức, “Ra là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trác Thị, doanh nghiệp tư nhân lớn nhất thành phố ta, vừa du học bên Mỹ trờ về?”
“Nghe nói thân thế anh chàng này rất phức tạp, là con riêng của ông chủ tịch Trác. Mãi sau này, mới được nhận tổ quy tông”.
Chuyện phong lưu của chủ tịch Trác lưu truyền rộng rãi khắp nơi, phiên bản “uy tín” nhất như sau:
Nhiều năm trước, chủ tịch Trác trẻ tuổi đem lòng yêu cô gái con nhà nghèo, hai người từng thề non hẹn biển, nguyện sống chết có nhau, song do địa vị chênh lệch, cuối cùng vẫn không thể đến được với nhau. Rồi cô gái có thai, cô bất chấp ánh mắt cười chê của người đời, quyết tâm sinh đứa bé, rồi vất vả cực nhọc nuôi con khôn lớn. Sau này, nguyên đại phu nhân của chủ tịch Trác ốm mà qua đời, chỉ để lại một cô con gái. Chủ tịch Trác bỗng nhớ tới mối tình đầu của mình, quay lại tìm, lúc đó mới biết cô đã sinh cho mình một đứa con trai. Và việc gì đến cũng phải đến, ông đón cậu con trai độc nhất ấy về nhà họ Trác, để cậu kế thừa sản nghiệp nhà họ Trác.
“Khổ tận cam lai, chờ được đến ngày tan mây để đón ánh nắng rạng rỡ, chẳng khác gì chuyện Vương Bảo Xuyến phiên bản hiện đại”, cô giáo Tống vừa nhai dưa, miệng vẫn không ngừng tấm tắc.
Tịch Nhan cảm thấy một số tình tiết của câu chuyện này đã từng nghe ở đâu đó, chỉ là nhất thời không nhớ ra.
Chuyện ân oán tình thù của nhà danh gia vọng tộc, đại đa số đều tương tự nhau, như trong phim Hàn Quốc, hay phim thần tượng Đài Loan, vai nam chính thường là con riêng của gia đình giàu có. Chuyện lần này dù là chuyện thật ngoài đời, nhưng dẫu sao vẫn cách cái thế giới của cô xa lắc xa lơ.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, chưa bao giờ tham vọng bay lên ngọn cây hóa phượng hoàng. Thậm chí, dù cho chim sẻ có bay lên tới ngọn cây, vẫn chẳng thể thành phượng hoàng, vẫn sẽ có một ngày bị rớt khỏi ngọn cây, vậy cứ an phận làm con chim sẻ như vốn có của nó có phải hơn không.
Cô không phải là chị Đỗ Triều Nhan, không có dã tâm tranh đấu.
Mục tiêu trong đời của Triều Nhan, là trở thành người phụ nữ giống như bà Wendy Deng, phu nhân ông trùm truyền thông nước Mỹ Murdoch, chinh phục thế giới thông qua việc chinh phục đàn ông.
Có lẽ, Triều Nhan sinh ra đã là phượng hoàng, còn cô, chỉ là chú chim sẻ bé nhỏ.
Tịch Nhan ngẩng đầu, ngoài cửa sổ là bầu trời cao rộng, lãng đãng vài đám mây trắng trôi nhởn nhơ.
Một không gian yên tĩnh, hiền hòa.
Cùng lúc ấy, trên chiếc xe đang lao đi vun vút, Trác Thanh Y chăm chú ngắm gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông tuấn tú bên cạnh, nửa cười nửa như không: “Anh, không phải anh đã nhắm cô giáo Đỗ rồi đấy chứ?”
Người đàn ông vẫn nhìn phía trước, ánh mắt điềm tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng không thay đổi.
“Nếu không, sao lần nào tới cũng đều dán mắt nhìn người ta không chớp như thế”. Trác Thanh Y thấy anh không đáp lời, bèn bồi thêm, “Cô giáo Đỗ trong trường được rất nhiều người yêu mến, học sinh cực kỳ quý cô ấy, còn các thầy giáo theo đuổi thì nhiều không kể xiết”.
“Thế thì làm sao?”, một giọng nam trầm cất lên, vẻ ngạo mạn không quan tâm, “các thầy giáo trong trường em, làm gì có ai có điều kiện hơn anh?”
“Anh!”, Thanh Y khẽ kêu lên, “Anh thích chị ta thật sao? Bị trúng tiếng sét ái tình à? Không phải chứ, chị ta cũng đâu có gì nổi bật, chỉ được cái cao thôi, nhưng mà lại gầy tong teo, trước sau như một…”
Cô còn chưa nói hết câu, đầu đã bị cốc cho một cái.
“Trác Thanh Y, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có ăn nói hồ đồ như thế!”
“Em đâu có?”, Trác Thanh Y tủi thân mếu máo, nhăn nhó khổ sở: “Thì chị ta làm gì có ngực đâu, bọn em sau lưng toàn gọi chị ta là “Thái Bình công chúa” mà”.
Đối phương quay qua, ánh mắt cố ý lướt qua vòng một đầy đặn của cô, gật đầu: “Ừ cũng phải, ngực to óc bằng hạt nho, câu này chắc để chỉ những người như em phải không?”
“Trác Thanh Liên!”. nộ khí của đại tiểu thư đã lên tới đỉnh điểm, “Anh đừng có mà quá đáng, sự nhẫn nại của bổn cô nương đây cũng có giới hạn thôi đó…”
“Đừng nổi cáu, có tức thì tìm vị hôn phu Phó Viêm của em mà trút giận, tức giận với anh cũng vô ích thôi”. “Thế thì anh cũng không cần giả bộ quan tâm tới đón em làm gì!”, Thanh Y giận dỗi.
“Thế em tưởng là anh đến đón em thật à?”, khóe môi Trác Thanh Liên nhếch lên, để lộ nụ cười kỳ lạ, “Trác Thanh Y, em đừng tưởng ai cũng phải phủ phục dưới chân em đâu”.
“Đồ vô nhân tính!Gian trá, xảo quyệt, bỉ ổi vô liêm sỉ…”, Thanh Y không tiếc lời mắng nhiếc.
Trác Thanh Liên chỉ cười không nói.
Cảnh sắc tươi đẹp dưới nắng trưa qua lớp kính chắn gió như vỡ vụn trong mắt anh.
Đỗ Tịch Nhan. Anh thầm gọi tên cô.
Hóa ra em đã quên tôi thật rồi!
Chương 9
Anh không phải cố nhân, chỉ là khách qua đường mà thôi
Bước ra khỏi cửa hàng chuyên doanh điều hòa mát rượi, một luồng gió nóng hầm hập phả tới. Đỗ Triều Nhan buộc phải đưa tay ra chắn những tia nắng bỏng rát.
Một năm bốn mùa, cô ghét nhất là mùa hè, ánh mặt trời như muốn nung chảy con người ta, tâm trạng cũng đâm ra bực bội. Hơi nóng ẩm dán chặt trên da thịt, cái kiểu ẩm ướt làm người ta khó chịu.
Trong con mắt những người xung quanh, cô tuyệt đối là một cô gái tràn đầy sức sống. Nói đơn giản là thông minh, lanh lợi, xinh đẹp, được bao người yêu mến. Sau khi ra trường, hết sức khôn khéo phát huy toàn bộ tài năng tố chất của bản thân, con đường công danh trải thảm hoa hồng, học trường cấp ba trọng điểm, vào đại học trọng điểm. Tốt nghiệp xong lại suôn sẻ vào làm tại đài truyền hình thành phố C, đảm nhiệm vai trò phát thanh viên chương trình thời sự, bao con mắt nhìn vào trầm trồ ngưỡng mộ. Thế nhưng, Triều Nhan không thấy vui, không vui một chút nào.
Trong cửa hàng đồ hiệu vừa rồi, cô thích mê một bộ váy dạ hội màu đen cổ chữ V khoét sâu, cảm giác như may ra là để dành cho cô vậy, nó làm tôn lên nước da mềm mịn và vóc dáng thanh mảnh của cô. Triều Nhan mặc thử, duyên dáng yêu kiều đứng trước gương, xung quanh là biết bao ánh mắt trầm trồ. Nhưng giá của nó thì như cắt cổ, tương đương với tiền lương nửa năm trời của cô.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định cởi trả. Sắc mặt nhân viên của tiệm rất khó coi, nhận bộ váy từ tay cô, khinh khỉnh bĩu môi: “Không mua nổi thì lần sau đừng có vào nữa!”
Triều Nhan cảm thấy mặt nóng bừng hết cả lên, tựa hồ như giữa phố bị ai đó tát một cú trời giáng. Cô nghiến răng, quyết tâm, mua ngay bộ váy vừa thử. Cô là ai cơ chứ, Đỗ Triều Nhan từ nhỏ đến lớn ai ai cũng phải chú ý, người người phải ngưỡng mộ, sao có thể chịu nổi nỗi sỉ nhục và khinh mạn này?
Nhưng lời người nhân viên trong tiệm, vẫn từng câu từng chữ như kim châm vào lòng cô. Cảnh khốn khó túng quẫn thế này, trước đây cô cũng từng một lần gặp phải.
Lúc ấy, cô mới học lớp 11, trong đầu chỉ biết có học hành, gần như không biết gì về thế giới bên ngoài sách vở. Trong lớp có cô bạn tên Lệ Mạn Lợi, bố mẹ có công ty riêng, sống trong khu biệt thự cao cấp, trong nhà còn có người ở và bảo mẫu.Nhưng thành tích học tập rất kém, bố cô ta phải bỏ ra một số tiền lớn quyên góp xây dựng trường mới xin cho cô vào được.
Triều Nhan khi ấy rất xem thường cô ta, thế nhưng, Lệ Mạn Lợi là một cô gái rất trong sáng, tính tình ngay thẳng phóng khoáng, lại còn rất rộng rãi, bình thường có món gì ngon, có món đồ nào đẹp, đều mang đến chia cho Triều Nhan. Bởi ngồi cùng bàn, hai người trở nên khá thân thiết. Ngày sinh nhật lần thứ 17 của Lệ Mạn Lợi, cô mời một vài người bạn thân trong lớp tới nhà dự tiệc, Triều Nhan cũng là một trong số đó. Trong căn biệt thự hào hoa đẹp đẽ ấy, lần đầu tiên Triều Nhan được biết thế nào là cuộc sống xa hoa của giai cấp thượng lưu. Nhà đẹp, xe xịn, trang sức quý giá… Những thứ xa xỉ mà những cô gái như cô không dám nghĩ tới, Lệ Mạn Lợi đều hết sức dễ dàng có được.
Trong tiệc sinh nhật, mọi người được thưởng thức bánh gatô cao cấp, nếm thử rượu vang ngoại nhập, lại còn có cả dàn nhạc biểu diễn góp vui. Có cô bạn đùa bảo Lệ Mạn Lợi xa xỉ quá, cô trâng tráo: “Bố mẹ giàu có đâu phải lỗi của mình, tớ cũng chẳng phải kiểu người khí khái, nhất nhất dựa vào sự nỗ lực của bản thân đi kiếm tìm hạnh phúc. Các cậu đừng xem thường tớ học hành lẹt đẹt, là bởi tớ ngốc nghếch. Thực ra có học đại học hay không, đối với tớ không có gì khác cả. Mẹ tớ bảo, tớ chỉ cần học cách tiêu tiền là được rồi!”
Triều Nhan nghe mà mê mẩn cả người, trong lòng cũng thấy xao động, không chú ý cạnh mình có người bước qua, va vào làm đổ đĩa thức ăn trên tay cô, bao nhiêu kem bánh gatô như bùn nhão đổ cả lên thảm. Cô hốt hoảng, vội vàng nói: “Xin lỗi”.
Lệ Mạn Lợi bảo “không sao”, rồi gọi gia nhân đến dọn dẹp. Kem dính đầy tấm thảm sáng màu, rất khó làm sạch. Hai gia nhân vừa lau chùi vừa trách. Một người khẽ lẩm bẩm: “Ai bảo mời thứ bần cố nông ấy đến làm gì kia chứ, bánh tận miệng còn không biết đường mà ăn!”, người kia phụ họa theo: “Đúng đấy, xem xem chúng mặc cái thứ gì trên người kìa, đều là thứ hàng rẻ tiền bày bán vỉa hè. Cô có thấy ai mặc áo phông quần bò đi dự tiệc không? Đã thế tất lại còn rách một lỗ to tướng nữa chứ”.
Triều Nhan tối hôm đó đúng là đang mặc áo phông màu hồng, váy bò ngắn màu xanh, lúc ra cửa không biết vướng phải cái gì, khiến tất bị rút sợi tạo thành một lỗ dài. Cô không nghĩ rằng đấy cũng thành chủ đề cho người ta nhạo báng mình.
Phòng khách rộng là thế, ánh đèn rực rỡ, tiếng nói cười huyên náo, tiếng vi-ô-lông réo rắt như suối chảy. Nhưng cô lại thấy chân tay lạnh cóng, cuối cùng thì cô đã hiểu thế nào là thói đời đen bạc.
Cô đem chuyện này về kể với mẹ, bà an ủi cô: “Sau này, đừng kết bạn với những người giàu có khác xa chúng ta quá. Con chỉ cần cố gắng học thật tốt, thi đỗ đại học danh tiếng, nhất định sẽ có ngày đổi đời!”
Triều Nhan nghe lời mẹ, càng phấn đấu chăm chỉ học hành, cũng không thèm quan tâm tới Lệ Mạn Lợi nữa. Sau kỳ thi hết cấp ba, cô không gặp lại cô bạn ấy lần nào nữa. Vào đại học, cô được bạn bè ca ngợi là “tài mạo song toàn”, năm nào cũng giành học bổng hàng đầu, còn đảm nhiệm vai trò đội trưởng đội văn nghệ của trường.
Kỳ nghỉ đông năm thứ ba đại học, họp lớp cấp ba, cô như thường lệ trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi người, các bạn nữ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ. Nhưng rồi, sự xuất hiện của Lệ Mạn Lợi đã thay đổi hoàn toàn cục diện.
Mấy năm không gặp, cô bạn đã xinh đẹp hơn trước rất nhiều, khuôn mặt búp bê tròn trịa khi trước, giờ thành mặt trái xoan thanh tú, nước da sáng mịn ngọc ngà, sống mũi cao thẳng, miệng nhỏ xinh, lại thêm bộ trang sức tinh xảo trang nhã, cứ như một người hoàn toàn khác. Duy có tính cách Lệ Mạn Lợi là không hề thay đổi, vẫn rộng rãi phóng khoáng như xưa, cùng bạn bè trò chuyện rôm rả. Hóa ra, năm đó cô không thi đại học, tốt nghiệp cấp ba xong là gả ngay cho một quý tử nhà giàu khác, hai nhà liên minh với nhau, làm ăn ngày một phát đạt, cô cũng vì thế mà thay đổi, xứng danh là bà chủ giàu có.
Trước mặt các bạn đồng môn khi trước, Lệ Mạn Lợi kể tường tận cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của mình: sở dĩ cô lột xác trở nên xinh đẹp như ngày hôm nay, là do cô sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, gọt cằm, nâng ngực, nâng mũi, vịt con xấu xí phút chốc hóa thiên nga xinh đẹp. Ngày ngày đi spa cao cấp chăm sóc sắc đẹp, nên da dẻ mới mịn màng như thế. Chồng cô thì bận bịu với công việc, không có thời gian đi cùng cô, nhưng năm nào cũng dành ra một tháng, đưa cô đi du lịch nước ngoài.
Lệ Mạn Lợi mặc áo khoác hiệu Tweed, tay cầm túi LV da cá sấu, đeo nhẫn kim cương sáng lấp lánh, toàn thân toát lên vẻ cao quý thanh nhã, tất cả những thứ ấy nhanh chóng lu mờ “tiêu điểm” Triều Nhan. Cô mặc dù trong lòng khinh mạn cái vẻ sặc mùi tiền của Lệ Mạn Lợi, song cũng không khỏi ngưỡng mộ cuộc sống giàu có xa hoa của cô ta. Lệ Mạn Lợi một lần nữa chứng minh cho cô thấy – Làm có giỏi đến đâu, cũng không bằng kiếm được tấm chồng tốt. Đối với phụ nữ mà nói, hôn nhân chính là lần đầu thai thứ hai. Thời buổi hiện nay, tri thức chưa chắc đã thay đổi được vận mệnh, nhưng hôn nhân thì hoàn toàn có thể!
Trở về trường, Triều Nhan dứt khoát chia tay bạn trai, dẫu bạn bè ca ngợi họ là đôi “tiên đồng ngọc nữ”, nhưng anh lại không phải là “tiên đồng” thật, cũng giống như cô, anh xuất thân từ một gia đình bình dân. Dù cũng là người tài hoa xuất chúng, là chủ tịch hội sinh viên, nổi tiếng khắp trường, nhưng cô vẫn kiên quyết: “Em biết anh sau này nhất định có tương lai, nhưng em không muốn đợi, đợi không nổi nữa rồi!”
Trong sân trường tràn ngập ráng chiều, một nam sinh đứng dưới cột đèn đường, khuôn mặt anh tú ấy, một nửa khuất trong bóng râm, một nửa ngoài sáng. Dáng vẻ bướng bỉnh trầm mặc, mắt cụp xuống, lặng im hồi lâu.
Cô biết, anh là hoàng tử bạch mã trong lòng em gái Tịch Nhan, là người cứu cô bé ra khỏi chốn bùn lầy. Không sai, người nam sinh đó là Tô Hàng, là cái tên được giấu kín trong nhật ký của Tịch Nhan.
Tịch Nhan từ cấp hai đã thầm yêu anh, nhưng không dám thổ lộ. Còn anh chỉ coi cô là người bạn tri kỷ, cãi lộn trêu chọc nhau, hi hi ha ha cười nói vui vẻ, nhưng đó không phải là tình yêu nam nữ, mà là tình bạn, là chiến hữu.
Thi chuyển cấp năm đó, Tịch Nhan vì muốn được học cùng trường với Tô Hàng, bằng quyết tâm và ý chí sắt đá, chuyên tâm học hành, và cuối cùng lập nên kỳ tích. Nhưng ba năm sau, kỳ tích đó không có cơ hội lặp lại. Tịch Nhan chỉ thi đỗ một trường đại học bậc trung. Còn Tô Hàng thì dễ dàng bước vào một trường danh tiếng, trở thành đồng môn thân thiết với Triều Nhan, và còn cùng gia nhập hội sinh viên.
Bên trai tài, bên gái sắc, tình yêu giữa họ đến như điều tất yếu, đẹp như câu chuyện cổ tích. Dù Triều Nhan khi đối diện với Tịch Nhan cũng thấy có chút áy náy, cảm giác như mình cướp người yêu em gái. Nhưng tình yêu là do duyên số, và duyên ấy dành cho cô với Tô Hàng.
Ba năm yêu nhau, đủ để cô nhận ra Tô Hàng thực sự là một nam sinh ưu tú, giỏi giang, đẹp trai, tình cảm sâu sắc, là hình mẫu lý tưởng để làm người yêu, người chồng và cùng nắm tay đi suốt cuộc đời.
Nhưng cuối cùng Triều Nhan vẫn chọn buông tay. Cô dù đang cưỡi trên lưng bạch mã, song đó lại không phải chàng hoàng tử mà cô mong đợi.
Tô Hàng sau khi chia tay với cô, có qua lại với Tịch Nhan trong một thời gian ngắn. Không biết hai người họ bắt đầu ra sao, nhưng sau cùng vẫn là một kết thúc không lời. Tốt nghiệp đại học, Tô Hàng chọn đi Mỹ du học, năm năm lên thạc sỹ rồi tiến sỹ.
Người con trai mặt mũi sáng sủa, ánh mắt trong veo ấy, cuối cùng cũng khuất xa tầm mắt của hai chị em cô, từ đó nghìn trùng xa cách.
Lúc đầu, anh đến trong ánh nắng, tiếng vó ngựa lộc cộc khiến hai chị em họ lầm tưởng.
Mãi sau này mới nhận ra, anh không phải cố nhân, chỉ là khách qua đường mà thôi.
Chương 10
Tôi xứng đôi với anh
Cuộc sống hàng ngày của Triều Nhan đều rất có nề nếp, sáng 7 giờ 40 tỉnh dậy, mất ba mươi phút vệ sinh cá nhân, trang điểm kỹ càng, đúng 8 giờ 30 ra khỏi nhà, chờ chuyến xe buýt 8 giờ 40, 9 giờ 30 có mặt ở đài truyền hình.
Chen chúc trên xe buýt đối với cô rõ ràng là một cực hình. Trên xe những người là người như nêm cối, cô mặt mày nhăn nhó, cố không để người khác xô vào mình.
Một Triều Nhan dung mạo và khí chất nhường này, phương tiện giao thông công cộng căn bản không phù hợp với cô, cô cũng từng không ít lần thề rằng, đời này nhất định phải có xe riêng, mà còn phải là dòng xe cao cấp nhập khẩu, bóng loáng sang trọng thì mới xứng với cô!
Thế nhưng, với một người làm công ăn lương, chỉ trông chờ vào đồng lương như cô thì ước vọng đó là điều không tưởng. Đương nhiên, cũng có không ít “công tử Bạc Liêu” tranh nhau đòi mua xe cho cô.
Triều Nhan vừa xuống trạm xe gần đài truyền hình, đã có một chiếc xe đua màu vàng cam, “kít” một tiếng thắng lại ngay trước mặt cô. Kính xe màu nâu từ từ hạ xuống, anh chàng ngồi sau vô lăng đưa tay vẫy Triều Nhan: “Hi, phát thanh viên Đỗ, đi làm sớm vậy?”
Anh chàng này “trang điểm” đến là diêm dúa, mặc áo sơ mi hiệu Gaudy, tóc nhuộm sáng màu, đeo kính mắt hồng nhạt, miệng còn nhai kẹo cao su, trên mặt nở nụ cười cợt nhả mà anh ta tưởng là có sức hút ghê gớm lắm, đúng kiểu anh chàng playboy điển hình.
Từ lúc Lệ Mạn Lợi giới thiệu cô quen với Đào Chính Kiệt sáu tháng trước, anh ta như ruồi nhặng không ngừng bám theo cô. Trong số đông vệ tinh theo đuổi Triều Nhan, vị thiếu gia họ Đào này điều kiện cũng không tồi, bố là phó thị trưởng thành phố C, cao to đẹp trai, ngoại trừ cái vẻ đào hoa đa tình, thì cũng không có gì đáng để chê trách. Nhưng Triều Nhan lại không hề có cảm tình với anh chàng này, chê anh đầu óc rỗng tuếch, chỉ giỏi đỏm dáng, nội tâm nhạt nhẽo, chẳng khác gì bông hoa nhựa.
Cô trước nay vẫn thích mẫu đàn ông thông minh, bởi với bộ óc tinh anh của cô, chỉ những người đàn ông IQ cao mới khiến cô hứng thú.
Song Triều Nhan cũng không dứt khoát từ chối anh ta, vẫn cười nói xởi lởi, xem Đào Chính Kiệt là phương án dự phòng. Từ nhỏ tới lớn sống trong vòng vây các vệ tinh theo đuổi, cô biết làm thế nào để giữ đúng chừng mực, không quá xa cách, cũng không hẳn là thân mật. Mà chính điều này lại càng tăng thêm sức hấp dẫn của cô đối với công tử họ Đào, người phụ nữ càng khó chinh phục bao nhiêu, lại càng kích thích đàn ông quyết tâm bấy nhiêu.
“Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé?”, Đào thiếu gia cất lời mời mọc
“Được thôi” Lần này, Triều Nhan vui vẻ nhận lời, đồng thời, còn ngẩng mặt lên, quay qua nở nụ cười mê hồn.
Nét mặt xinh tươi hiếm thấy này khiến Đào Chính Kiệt hồn xiêu phách lạc. Nữ phát thanh viên xinh đẹp nhất đài truyền hình thành phố C, đâu có khó gần như thiên hạ vẫn đồn đại.
Giải quyết xong Đào Chính Kiệt, Triều Nhan bước vào tòa văn phòng, ngang qua Phòng chuyên đề ở tầng 1, chợt nghe bên trong có tiếng bàn tán xôn xao.
Cô không nén nổi tò mò bước vào, chỉ thấy toàn các chị em đồng nghiệp đang vây quanh phía trước bàn làm việc, dõi theo màn hình không ngớt xuýt xoa:
- “Woah, đẹp trai quá đi mất, đúng là hiếm có khó tìm mà!”
- “Phải đấy, mặt mũi sáng sủa, lại thêm đôi mắt biết cười thế kia, nam diễn viên Hàn Quốc cũng còn thua xa, căn bản là không chê vào đâu được!”
- “Xời, đừng so với diễn viên Hàn Quốc. Họ đều qua thẩm mỹ hết rồi, còn đây là hàng nguyên bản, tự nhiên 100%. Cuối cùng thì cũng xuất hiện “hàng nội” chất lượng cao!”
- “Chị Gia Kỳ, làm sao chị biết anh ta chưa qua thẩm mỹ?”
- “Hôm qua lúc thu dọn hậu trường, chính mắt tôi nhìn thấy ảnh chụp hồi nhỏ của anh ta mà, từ bé đã đẹp trai rồi, ngắm không biết chán luôn í!”
- “Chị thật là may mắn! Trời ơi, giá mà hôm qua em đi cùng với chị… giờ hối hận không kịp rồi!”
- “Không chỉ có thế đâu! Tuổi chưa đến ba mươi đã là giám đốc điều hành của tập đoàn Trác Thị rồi. Trác Thị khởi nghiệp từ kinh doanh đá quý, giờ đã mở rộng sang bất động sản, chuỗi siêu thị, công ty, cửa hàng, khắp nước đâu đâu cũng có, gia sản lên tới ba tỷ nhân dân tệ; hơn nữa lại còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trác cơ đấy”.
“Woah! Woah! Woah!”, một tràng những tiếng thán phục vang lên.
Đúng là đồ háo sắc! Triều Nhan lắc đầu, đang định bước ra, bỗng nghe tiếng Thẩm Gia Kỳ ỏn ẻn gọi lại: “Phát thanh viên Đỗ, không vào xem “zai đẹp” sao?”
Triều Nhan bất giác chau mày. Cái cô Thẩm Gia Kỳ này vốn tốt nghiệp từ một trường văn hóa của tỉnh, qua một cuộc thi tài năng, nhờ vẻ trẻ trung xinh đẹp, được nhận vào đài truyền hình thành phố C. Cô thì gợi cảm quyến rũ, Triều Nhan thì thông minh trang nhã, mỗi người một phong cách khác nhau, song do ca tụng của mọi người, bỗng nảy sinh cuộc chiến giành ngôi “hoa hậu” nhà đài. Vai trò MC của tiết mục phỏng vấn “Thế giới doanh nhân” vốn định dành cho Triều Nhan, nhưng Thẩm Gia Kỳ dựa vào mối quan hệ “cá nhân” với giám đốc đài truyền hình, liền chen chân vào.
Nghe đồn, trước khi Thẩm Gia Kỳ vào đài truyền hình thành phố C, từng được một ông chủ quán rượu bao, còn tặng cho cả chiếc xe thể thao màu đỏ. Dựa sắc tiến thân, đầu óc nông cạn, Triều Nhan rất xem thường tuýp phụ nữ như thế, nên cũng chả hứng thú tranh đấu với cô ta.
Trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, cô cũng không tiện tỏ thái độ, chỉ khẽ xua tay: “Để khi khác, tôi còn có chút việc bận!”
“Chẳng phải phát thanh viên Đỗ vẫn muốn câu con rùa vàng hay sao?”. Thẩm Gia Kỳ khẽ nhướn mày, giọng điệu mỉa mai: “Giám đốc Trác này đúng là một Kim cương Vương Lão Ngũ. Chỉ tiếc là, chương trình hôm qua lại không phải do cô dẫn, nếu không giám đốc Trác hẳn đã “quỳ dưới gót chân” của phát thanh viên Đỗ của chúng ta rồi cũng nên!”
Triều Nhan nhếch môi cười: “Chỉ có tiền thôi thì sao được gọi là kim quy? Chị cũng biết rồi đấy, tiêu chuẩn của tôi trước nay rất cao, những kẻ vô giáo dục, kiểu nhà giàu mới phất toàn thân sặc mùi tiền, tôi cũng không thèm ngó tới đâu!”
Thẩm Gia Kỳ biến sắc, Triều Nhan rõ ràng là cố tình nhằm vào cô đây mà. Vừa lơ là một chút, liền bị đối phương chiếm ngay thế thượng phong. Trong cơn lồng lộn, cô ném luôn đống tài liệu đang cầm trong tay về phía Triều Nhan.
“Thẩm Gia Kỳ, chị làm thế là có ý gì?”, Triều Nhan sắc mặt u ám, lạnh lùng hỏi.
“Để dẫn tốt chương trình này, tôi đã tốn không ít công sức. Đây, toàn bộ tài liệu chi tiết về Trác Thanh Liên đấy, cô mang về mà xem!”. Thẩm Gia Kỳ nghiến răng, tức tối phản công, “Xem xem anh ta có xứng với nữ phát thanh viên xinh đẹp cao ngạo như cô không?”
Về tới phòng làm việc của mình, Triều Nhan thả mình lún sâu vào ghế, rồi từng trang từng trang lật giở tập tài liệu trên bàn, trên giấy chi chít những chữ là chữ, tất cả đều là những thông tin liên quan đến Trác Thanh Liên, nhân tài tuổi trẻ, tài cao của giới kinh doanh thành phố C.
“Trác Thanh Liên, giới tính nam, tốt nghiệp đại học Ohio State (Mỹ), hiện là giám đốc điều hành tập đoàn Trác Thị. Năm nay hai mươi tám tuổi, cao 1m82, nặng 75kg. Nhóm máu AB, cung Bảo bình, lúc rảnh rỗi thích đi bắn cung, loại hoa quả ưa thích: quýt; thích màu đen, loài vật yêu thích: rắn;….
Quả nhiên lần này Thẩm Gia Kỳ đã chuẩn bị rất cẩn thận, những thứ viết trong này thậm chí còn đầy đủ hơn cả những chuyện linh tinh của ngôi sao giải trí. Ánh mắt Triều Nhan dừng lại trên tấm ảnh. Những năm gần đây cũng đã phỏng vấn không ít anh chàng tuấn tú, các nam phát thanh viên trong đài, ai ai cũng to cao sáng sủa, nhưng so với vóc dáng và khuôn mặt này, thật là khó mà so sánh, đẹp trai khiến người ta nghẹt thở, lại thêm nụ cười mê hồn, đúng là lần đầu tiên được thấy.
Cô chăm chú nhìn đôi mắt trên tấm ảnh, đôi đồng tử màu nâu sâu thăm thẳm, vừa có chút kiêu ngạo, lại thêm tí lạnh lùng, nguy hiểm nhưng lại rất cuốn hút.
Theo như đống tài liệu viết, anh ta hiện vẫn độc thân, thậm chí còn chưa có bạn gái. Trong giới kinh doanh hiện nay, đàn ông biết giữ mình trong sạch, không chút tai tiếng trăng hoa cũng không còn nhiều nữa.
Triều Nhan đóng tập hồ sơ lại, nụ cười tự tin nở trên môi. Trên bàn, một bông hồng bạch cắm trong lọ thủy tinh trong suốt, tỏa hương thấm vào lòng người.
Hồng bạch là loại hoa cô yêu thích nhất, thuần khiết không giả tạo, cao quý mà thanh nhã. Ý nghĩa của nó, là tôi xứng với anh.
Trác Thanh Liên, trên thế gian này, người phụ nữ xứng đôi với anh, còn ai khác ngoài Triều Nhan này?
Chương 11: Tình
Rr
tình đầu Để tiếp cận Trác Th
anh
Rr
Liên, Triều Nhan đã dốc toàn lực tính kế.
Trước tiên thông quaông bố thị trưởng của Đào Chính Kiệt, cô nh
anh
Rr
chóng thay thế vị trí của ThẩmGia Kỳ, trở thành MC của chương trình "Thế giới do
anh
Rr
nhân", tiếp đếntác động giám đốc đài, tổ chức một buổi phỏng vấn Trác Th
anh
Rr
Liên, lấy lý do làchương trình kỳ trước đạt tỷ lệRr
người
x
em
rất cao, xô đổ
những
3MuMVZ
kỷ lục được lậpra trước đây của nhà đài.Thế
Rr
ng, đối phương lại từ chối phỏng vấn. TriềuNhan gọi điện cả trăm lần, đều chỉ gặp trợ lý đặc biệt của Trác Th
anh
Rr
Liên, mộtgiọng nữ ngọt ngào điềm đạm cất lên, lễ phép:
"Rất lấy làm tiếc,giám đốc Trác của chúng tôi từ trước đến nay không nhận lời phỏng vấn của giớitruyền thông".
"Vậy sao lần trước
anh
Rr
ta lại tham gia chương trình của chúng tôi?", Triều Nhan thẳng thừng,không úp mở.
"Đó là do yêu cầuquảng bá của công ty", Rr
người
trợ lý lãnh đạm trả lời, "Gần đây TrácThị giành được một lô đất ở Thành Nam, hiện đang chuẩn bị xây dựng một khu vuichơi quy mô lớn".
Triều Nhan tỉ mẫn x
em
đi x
em
lại chương trình hôm đó, quả đúng Trác Th
anh
Rr
Liên trong khi phỏng vấn cóđôi ba lần nhắc tới, đây cũng là dự án trọng điểm quy hoạch xây dựng thành phốcủa nhà nước trong năm nay.
Trùng hợp làm sao, vùngđất đó cũng là nơi Triều Nhan trải qua thời thơ ấu, ngõ Tử Trúc. Nhắc tới ngõ TửTrúc, Triều Nhan không có chúc thiện cảm nào, thậm chí còn cố gắng xóa đi đoạnhồi ức ấy. Không ai tưởng tượng được rằng, cô phát th
anh
Rr
viên xinh đẹp nhất đàitruyền hình thành phố C, lại sinh ra ở con hẻm cũ kỹ bẩn thỉu ấy.
Lúc ấy, cô đang học tiểuhọc, nhờ xinh xắn ngoan ngoãn lại thêm thành tích nổi trội, cô được thầy cô cưngchiều, bạn bè ngưỡng mộ. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy tự ti là phải sốngtrong chốn hang cùng ngõ hẻm. Triều Nhan chưa bao giờ mời bạn đến nhà chơi. Thỉnhthoảng cô cười và nói với mọi Rr
người
, rằng mình sống trong tòa nhà 5 tầng rộngrãi sáng sủa, có phòng ngủ riêng hướng về phía mặt trời, và còn được bài trí vôcùng trang nhã, thoải mái.
Thực tế là, cô và
em
gái Tịch Nhan ở chung một phòng, hoàn cảnh gia đình chỉ là tạm no ấm. Bố cô chỉlà
anh
Rr
nhân viên quèn, không đủ điều kiện để được đơn vị phân nhà, cả gia đìnhbốnRr
người
chen chúc trong căn nhà cũ kĩ bà ngoại để lại ở ngõ Tử Trúc. Trước cử
anh
Rr
à là rãnh nước bốc mùi hôi thối,
những
3MuMVZ
con chuột cống to đùng nhảy nhót trênđám rác nổi lềnh bềnh, cầu thang gỗ hẹp bao năm không ai tu sửa, mỗi bước chânlại phát ra tiếng kêu cọt kẹt. Và căn gác xếp chật chội thấp lè tè tối om om,ban ngày cũng phải bật điện, một tấm vải bông giặt tới bạc màu che ngăn phòngngủ với phòng khách.
Mẹ cô là giáo viên trườngtiểu học trên phố, vốn cũng là Rr
người
đoan trang có học thức, sau vì hoàn cảnhkhó khăn đâm ra lôi thôi. Cả ngày đầu tóc bù xù, mặt mũi x
anh
Rr
xao, sau dần dầnxa vào ham mê mạt chượt. Bà chê chồng thật thà vô dụng, vô cùng bất mãn về cuộchôn nhân của mình, và còn đ
em
những
3MuMVZ
bất mãn của mình đổ lên đầu Triều Nhan. Bàngưỡng mộ cuộc sống giàu có phát đạt của Rr
người
ta, kỳ vọng Triều Nhan sẽ thaymình thực hiện ước mơ đổi đời. Bà nhịn ăn nhịn mặc, dành tiền mua quần áo đẹpcho Triều Nhan, không tiếc tiền cho cô đi học đàn piano, khiêu vũ, th
anh
Rr
nhạc,lễ nghĩa, nhằm đào tạo cô trở thành một thục nữ tiêu chuẩn, trở thành một sinhviên đại học d
anh
Rr
tiếng tiền đồ rộng mở.
May thay,
những
3MuMVZ
thángngày ác mộng đó không quá dài. Năm Triều Nhan mười tuổi, gia đình họ đã rời ngõTử Trúc, chuyển đến khu đô thị do nhà nước xây dựng.
Triều Nhan không hiểu,Trác Th
anh
Rr
Liên vì sao lại hứng thú với mảnh đất đó. Theo tiết lộ của Lệ Mạn Lợi,không lâu sau khi
anh
Rr
ta từ Mỹ trở về, liền bắt tay loại bỏ các ý kiến trái chiều,thuyết phục chủ tịch Trác tiến hành dự án này, đồng thời tích cực xúc tiến,tham gia đấu thầu trong thành phố, dốc toàn bộ tinh lực vật lực mới giành đượcquyền khai thác mảnh đất ở Thành Nam đó.
Chồng của Lệ Mạn Lợi cóquan hệ làm ăn với Trác Th
anh
Rr
Liên, cô bảo với Triều Nhan: "Xét trên góc độkinh do
anh
Rr
, mảnh đất ở Thành Nam mà để phát triển bất động sản thì không có lời,bởi phải tái định cư rất nhiều hộ di dân. Mà theo tiêu chuẩn bồi thường giảiphóng mặt bằng giờ cao hơn trước rất nhiều, nhà đầu tư dù chấp nhận đi khai phámảnh đất nửa thành thị nửa đất hoang ấy, cũng sẽ không phá dỡ thành phố cũ. Hơnnữa, ngõ Tử Trúc hiện có hàng trăm hộ dân đang sinh sống! Có điều, thành phố Chiện vẫn chưa có khu vui chơi quy mô lớn nào, Trác Th
anh
Rr
Liên dám đổ một đốngtiền vào đầu tư
Rr
thế, nhất định có cái lý của
anh
Rr
ta".
Những năm gần đây, nhànước không ngừng nỗ lực đẩy mạnh xây dựng thành phố, cải tạo thành phố cũ đượcx
em
là trọng điểm của trọng điểm. Một loạt các khu ổ chuột qu
anh
Rr
ngõ Tử Trúccũng sẽ được cải tạo, đối với thành phố C, đây rõ ràng là một đại sự.
Ngày di dời giải phóngmặt bằng ngõ Tử Trúc, tập đoàn Trác Thị cùng ủy ban thành phố phối hợp tổ chứcmột buổi lễ khởi công nho nhỏ. Đài truyền hình cũng cử phóng viên đến quay phimphỏng vấn. Là giám đốc điều hành của tập đoàn Trác Thị, Trác Th
anh
Rr
Liên khôngthể không có mặt. Triều Nhan sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này? Bất chấpánh nắng chói chang, cô cùng với phóng viên quay phim Tiểu Nhiếp, cùng xuất hiệntại hiện trường buổi lễ.
Mặt trời rừng rực chiếurọi trên đầu khiến Triều Nhan hoa mày chóng mặt, lại thêm bụi mù mịt từ mấy cáimáy xúc to tổ chảng, khiến cô phải đưa tay bịt mũi. Lớp hóa trang cầu kì xinh đẹpbị mồ hôi túa ra làm l
em
nh
em
hết cả, làm cô phải liên tục lôi ra bộ đồ trangđiểm trong túi ra dặm lại phấn.
"Trác Th
anh
Rr
Liênsao giờ vẫn chưa tới? Để bao nhiêu quan khách lãnh đạo thành phố đứng đợi mộtmình
anh
Rr
ta, thật chẳng ra làm sao!"
Tiểu Nhiếp ngó nhìn đồnghồ, đã 9 giờ 5 phút rồi. "Rùa ngoại" học ở Mỹ về thì sao chứ? Vẫnkhông thay đổi được cái thói lề mề. Hàng nghìn con Rr
người
chỉ vì
anh
Rr
ta mà phảiđứng dưới cái nắng tháng bảy thiêu đốt, mồ hôi vã ra
Rr
tắm, đúng khiến Rr
người
ta khó chịu.
"Anh ta thật quángạo mạn", Triều Nhan nhận xét, nếu không cô cũng không phải nhọc công nămlần bảy lượt đến thế, "Có điều, ai bảo Trác Thị là do
anh
Rr
nghiệp lớn nhấtthành phố, hàng năm nộp thuế tới quá nửa ngân sách thành phố. Trên phố chẳng phảiRr
người
ta vẫn kháo nhau, Trác Thị mà hắt xì một cái, cả cái thành phố C này run
Rr
cầy sấy đấy thôi!"
"Mẹ nó chứ, tưởnglắm tiền là ghê gớm lắm sao!", Tiểu Nhiếp hậm hực chửi thề.
Đúng là không ăn đượcnho thì bày đặt chê nho x
anh
Rr
! Triều Nhan nghĩ thầm. Bỗng mọi Rr
người
xôn xao cảlên, nhao nhao hướng về phía lối vào, mặt tràn đầy vẻ chờ đợi phấn khích:"Đến rồi, đến rồi!"
Triều Nhan đưa mắt nhìntheo đám đông, một chiếc xe Benz màu đen đang từ từ tiến vào. Xe vừa đỗ lại, mấyRr
người
đồng phục nh
anh
Rr
chóng bước lên phía trước, cung kính mở cửa: "Giám đốcTrác, xin mời!"
Cô vội đứng thẳng Rr
người
lên, tim đập mạnh
Rr
có ai đó bóp nghẹt.
Trác Th
anh
Rr
Liên, ngôisao mới nổi của giới do
anh
Rr
nhân, rốt cuộc là Rr
người
đàn ông
Rr
thế nào? Câu đốcuối cùng cũng sắp tìm được lời giải rồi.
Anh ta bước xuống xe, sảibước về phía bục chủ tịch, vẫy tay chào các vị lãnh đạo và khách quý, lễ độ chutoàn.
Triều Nhan không nhìn đượcthẳng mặt
anh
Rr
ta, chỉ thấy dáng Rr
người
cao lớn rắn rỏi, mặt áo sơ mi cotton màuk
em
đơn giản, phối với quần màu ghi đậm, vừa thoải mái vừa sang trọng, nổi bậtgiữa một giàn các ông bụng phệ hói đầu.
Sau cùng, Trác Th
anh
Rr
Liên quay Rr
người
, hướng về phía đông đảo quần chúng đang đứng dưới lễ đài. TriềuNhan chính thức được diện kiến dung nhan
anh
Rr
, trong lòng không khỏi ngợi khen,dáng vẻ ưa nhìn, Rr
người
thật thậm chí còn đẹp hơn trong ảnh và trên truyền hìnhbội phần!
Thật khó để diễn tả vẻđẹp của
anh
Rr
chàng bằng lời, hay đơn giản có thể mượn câu nói nổi tiếng của"
em
gái" Châu Tấn: "Anh ta thỏa mãn tất cả
những
3MuMVZ
mộng tưởng củaphụ nữ về Rr
người
đàn ông lý tưởng".
Trong bảng tiêu chuẩn củaTriều Nhan, đầu tiên đương nhiên là chiều cao, cô không hứng thú gì với mẫu đànông kiểu Võ Đại Lang[1]. Trong tài liệu của Thẩm Gia Kỳ đưa cho cô viết rõ,Trác Th
anh
Rr
Liên cao 1m82, đúng chiều cao tiêu chuẩn đối với nam giới.
[1] Nhân vật trong truyệnThủy Hử,
anh
Rr
trai Võ Tòng, có chiều cao rất khiêm tốn.
Tiếp đến là vóc dáng.Cô không thích mấy
anh
Rr
chàng thư sinh dáng vẻ yếu ớt, cũng không ưa kiểu vai uthịt bắp. Người đàn ông này dáng cao to, rắn rỏi, vai rộng, vòng ba săn chắc,đúng là ma nơ c
anh
Rr
bẩm sinh, mặc cái gì cũng đẹp.
Thứ ba là tướng mạo.Anh không thuộc tuýp da trắng môi đỏ, cũng chẳng phải kiểu mắt to mày rậm. Màytuy có rậm,
Rr
ng mắt không phải là to lắm, đuôi mắt hơi xếch, hẹp dài
Rr
ng gợicảm. Lại thêm sống mũi cao thẳng, đôi môi vừa phải không dày không mỏng, đẹptrai quá thể.
Thứ tư là khí chất, bướcvào thời đại nhan sắc ngày nay, đàn ông có ngoại hình đẹp thì không thiếu,
Rr
ng
những
3MuMVZ
Rr
người
có khí chất hơn Rr
người
lại không nhiều. Trác Th
anh
Rr
Liên là Rr
người
đànông có chiều sâu, khí chất thậm chí còn nổi trội hơn cả vẻ khôi ngô tuấn tú bênngoài.
Mặc dù lăn lộn trong chốnthương trường, lại là một đại gia trẻ tuổi,
Rr
ng từ đầu đến chân không vươngchút dung tục hay dáng vẻ con buôn thường thấy, ngược lại ngời ngời phong độ củaRr
người
có học thức. Cặp kính không gọng trên sống mũi, che giấu vẻ sắc sảo mà cuốnhút trong ánh mắt ấy, suốt buổi lễ nhộn nhịp huyên náo, trên môi luôn nở nụ cườiđiềm tĩnh khiến mọi Rr
người
xung qu
anh
Rr
chỉ còn biết thốt lên bốn chữ: "Ônnhã tựa ngọc".
Lãnh đạo thành phố vàcác vị khách quý lần lượt lên phát biểu, ai nấy phát biểu hùng hồn, "mưaxuân" tung tóe, duy chỉ có Trác Th
anh
Rr
Liên từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ trầmtĩnh nho nhã.
Mười một giờ, buổi lễ kếtthúc trong tiếng pháo đinh tay nhức óc và
những
3MuMVZ
tràn pháo tay nhiệt liệt. Trôngthấy Trác Th
anh
Rr
Liên dợm bước về phía bãi đỗ xe, Triều Nhan vội vàng giục TiểuNhiếp, đưa mắt ra hiệu: "Mau, mau chặn
anh
Rr
ta lại!"
Không đợi Tiểu Nhiếp kịpphản ứng, cô đã xông lên phía trước, chạy đuổi theo Trác Th
anh
Rr
Liên, gọi lớn:"Giám đốc Trác, xin đợi một chút!"
Trác Th
anh
Rr
Liên nghe tiếnggọi dừng bước, quay Rr
người
lại, nhìn cô bằng ánh mắt có chút nghi hoặc.
Lúc đó, Tiểu Nhiếp đã bắtkịp, miệng vẫn đang thở phì phò. Triều Nhan nở nụ cười chuyên nghiệp, chìa d
anh
Rr
thiếp của mình ra: "Xin chào, giám đốc Trác. Tôi là Đỗ Triều Nhan, MC đàitruyền hình thành phố C, tôi muốn thực hiện một bài phỏng vấn ngắn với ngài,không biết có tiện không?"
Trác Th
anh
Rr
Liên cầm tờd
anh
Rr
thiếp, nhìn chằm chằm vài giây, rồi ngẩng đầu, ánh mắt xoáy sâu trên khuônmặt cô: "Cô đúng là Đỗ Triều Nhan?"
"Vâng". Khônghiểu vì sao, ba chữ "Đỗ Triều Nhan" phát ra từ miệng
anh
Rr
ta, th
anh
Rr
âmtrầm trầm, lại mang chút từ tính, cực kì êm tay.
"Nghe d
anh
Rr
đãlâu!" Trác Th
anh
Rr
Liên thu lại ánh mắt phức tạp, khẽ mỉm cười, cả khuôn mặtbỗng trở nên sinh động: "Cô Đỗ, rất vui được biết cô".
Anh chủ động đưa tayra, Triều Nhan vội vàng bắt chặt, ngón tay thon dài, một cảm giác êm ái ấm ápbao trùm lấy cô, khiến hai gò má bất giác ửng hồng.
Trước mặt Rr
người
khácphái, Triều Nhan rất ít khi đỏ mặt. Vậy mà Rr
người
đàn ông đứng đối diện này lạikhiến cô đỏ mặt e thẹn
Rr
cô gái ngây thơ mới chập chững yêu lần đầu, trống ngựcđánh thình thịch.
Lần đầu tiên gặp TôHàng, cũng là cái cảm giác này.
Năm ấy, cô mới là sinhviên năm nhất, tại góc quẹo hành lang văn phòng hội sinh viên, gặp cậu con traitay ôm quả bóng rổ, không sớm một bước không chậm một chân, chạm trán với cậuta. Cùng lúc ngẩng đầu lên, không hẹn mà khuôn mặt cả hai đều ửng đỏ.
Chính trong khoảnh khắcđó, cô đã biết thế nào là yêu.
Có Rr
người
nói, gặp đúngRr
người
vào đúng lúc, rồi đỏ mặt tim run, thì đó, chính là tình yêu.
Chương 12: Kí ức phủ bụi
Học sinh nghỉ hè rồi, Tịch Nhan đâm ra rãnh rỗi, nằmcuộn tròn trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm điều khiển hết bấm trái rồilại bấm phải.
Đột nhiên, một cảnh trên tivi thu hút được sự chú ýcủa cô.
Trong khói bụi mù trời, mấy cái máy xúc to đùng kêu ầmầm, khung cảnh một buổi lễ khởi công náo nhiệt...
Cô quay đầu nói vọng vào buồng trong: "Bố, he
người
ta sắp phá dỡ khu nhà cũ ở ngõ Tử Trúc rồi kìa, bố có biết không?"
Ông Đỗ chậm rãi từ phòng trong bước ra, tay cầm cốctrà: "Biết chứ, mấy tháng trước he
người
ta đã thông báo rồi mà. Mẹ con chênhà tái định cư nhỏ quá, lại ở chốn hoang vu hẻo lánh, nên chỉ lấy tiền đền bùthôi".
Tịch Nhan quay đầu lại, buồn bã chăm chú nhìn mànhình tivi, ngõ Tử Trúc, con ngõ nhỏ tồi tàn cũ kỹ từ
những
itL3KM
năm bao nhiêu của thếkỷ trước,
he
ng lại lưu giữ hết thảy
những
itL3KM
kỷ niệm thời ấu thơ của cô. Giờ đâypháo nổ đùng đoàng, máy xúc chạy ầm ầm,
những
itL3KM
vết tích của cuộc sống năm nàocũng tiêu tan theo cát bụi kia, xóa sạch hết rồi.
Bà Đỗ nghe tiếng cũng chạy ra, trên tay là chiếckhăn len đang đan dở, ánh mắt cũng dán lên màn hình, bỗng mắt đột nhiên sáng rực:"X
em
kìa, là Triều Nhan của chúng ta đó! Nó đang phỏng vấn ở hiện trườngkia kìa!"
Ông Đỗ đặt tách trà trên tay xuống, ngồi vào ghếxích đu cạnh sofa khẽ đung đưa xích đu vẻ nhàn tản: "Con gái bà ngày nàochả xuất hiện trên tivi, có gì là lạ đâu?"
"Triều Nhan của chúng ta lên tivi thật là xinhđẹp, cần diện mạo có diện mạo, cần vóc dáng có vóc dáng, muốn khí chất cũng cóluôn cả khí chất".
Bà Đỗ không tiếc lời ngợi khen, mê mẩn
he
đang thưởnglãm một món đồ thủ công tinh xảo, mặt nở nụ cười mãn nguyện, say mê. Có cô congái xinh đẹp tài giỏi
he
thế, bạn bè thân thích ai cũng kính phục bà, không uổngcông bao năm bà chăm chút cho Triều Nhan.
Ông Đỗ nhạy cảm đưa mắt qua nhìn cô con gái thứ hai,Tịch Nhan vẫn ngồi nguyên
he
cũ, vẻ mặt dửng dưng, không biểu lộ chút cảm xúc.
Tục ngữ có câu, lòng bàn tay, mu bàn tay, đâu đâucũng đều là thịt. Hai cô con gái của ông, luận diện mạo, khí chất, tài năng,Triều Nhan có chút nổi trội hơn, bà Đỗ cũng chỉ toàn coi cô là niềm vinh dự củagia đình,
he
ng ông Đỗ thì trong lòng yêu quý Tịch Nhan hơn, tuy cô không có vẻđẹp rực rỡ
he
cô chị,
he
ng tính tình hiền lành điềm đạm, sống rất chân thành.Ông thầm nghĩ, cô con gái út đã kế thừa một vài nét tính cách của mình, ví dụ
he
tâm hồn th
anh
he
tịnh, bằng lòng với hoàn cảnh, không ham hư vinh. Từ nhỏ đếnlớn, tiêu điểm được mọi he
người
chú ý đều tập chung vào Triều Nhan. Cô rất đượclòng bạn khác giới, ngay từ lúc tiểu học đã có bạn cùng lớp viết thư tình chocô. Sau này lớn lên, điện thoại hẹn hò liên tục không ngớt, bạn trai cũng lần lượtđổi từ he
người
này qua he
người
khác, mà đều là
những
itL3KM
anh
he
chàng đẹp trai phóngkhoáng. So sánh với vẻ trẻ trung sáng chói của chị Triều Nhan, Tịch Nhan nền nãhơn. Trong suốt bao nhiêu năm, cô chưa từng yêu ai, lúc nào cũng cô đơn mộtmình, khiến ông không khỏi lo nghĩ. Biết đi đâu tìm he
người
hiểu được giá trị côcon gái út của ông đây?
Lúc ông nội Tịch Nhan còn sống, ông cực kì yêu thươngcô. Kể cả khi cô ngang bướng nghịch ngợm, học hành đứng đội sổ. Dạo ấy, sự nghiệpcủa ông bắt đầu khởi sắc, bao tâm sức dồn cả vào công việc, việc giáo dục haicô con gái giao cả cho vợ. Mà bà Đỗ tính tình nóng nảy, vì bảng thành tích lẹtđẹt của Tịch Nhan mà đâm ra bực dọc, không ngớt quát mắng. Tối tối trở về nhà,ông thường thấy
những
itL3KM
dấu tay hằn trên má Tịch Nhan, sưng đỏ cả lên, nhìn màđau lòng. Mà con bé này cũng rất bướng bỉnh, bị đánh cũng không khóc, chỉ ngàycành lầm lì ít nói hơn.
Có lần, ông nội Tịch Nhan từ quê lên thăm, vô tìnhphát hiện ra dấu tích của
những
itL3KM
trận đòn, liền giận tím mặt, tay nâng mặt đứacháu tội nghiệp, vội vàng hỏi: "Tiểu Tịch, mẹ cháu lại đánh cháusao?" Tịch Nhan mắt ngấn lệ, lao vào lòng ông nội, khóc không biết trời đấtgì nữa. Ông nội cũng nước mắt lã chã, vừa lau nước mắt cho cháu, vừa nựng dỗcháu: "Đi, đi về quê với ông!"
Ông Đỗ từ cơ quan về, hết lời khuyên can mới làmnguôi bớt cơn giận của bố. Ông nội thở dài: "Con bé Tiểu Tịch tư chấtkhông hề kém cỏi, thông minh l
anh
he
lợi, trong sáng lương thiện, chỉ cần biếtcách dạy dỗ, nhất định rất có tương lai".
Lúc ấy, ông có phần hoài nghi. Ai mà có thể tưởng tượngđược rằng, sau này Tịch Nhan không chỉ thi đỗ đại học, mà còn trở thành cô giáodạy dỗ he
người
khác. Cô nhóc nghịch ngợm khiến bố mẹ đau đầu ngày nào, lớn lên lạithành he
người
chừng mực khuôn phép. Trong trường thì hòa nhã với đồng nghiệp,khiêm tốn cẩn thận, với công việc thì chăm chỉ thật thà, thành tích nổi trội. Họcsinh trò nào trò nấy ngoan ngoãn vâng lời, các bậc phụ huynh thì tr
anh
he
nhau muốngửi gắm con
em
mình vào lớp của cô. Chưa đầy bốn năm, cô đã trở thành cô giá trẻđược biết đến nhiều nhất ở thành phố C, liên tục hai năm liền được bầu là chủnhiệm ưu tú.
Cho nên, tuy Triều Nhan xuất sắc,
he
ng Tịch Nhancũng không thua kém gì, chỉ có điều một he
người
thì ngoài sáng, còn một he
người
lặnglẽ trong bóng tối mà thôi. Đối với sự "nhất bên trọng, nhất bênkhinh" của vợ, ông Đỗ cũng có ý kiến: "Đường đường là sinh viên trườngđại học có tiếng, mà lại đi làm he
người
dẫn chương trình. Chưa nói chuyện khôngđúng chuyên môn, cũng chỉ được tí thời nhan sắc tuổi trẻ thôi, chẳng có tươnglai gì cả!"
"Ông đúng là quê mùa!". Bà Đỗ đáp trả vẻkhinh thường ra mặt, "Dẫn chương trình trên truyền hình có gì là không tốt,giao tiếp xã hội rộng, có cơ hội gặp mặt biết bao nhiêu he
người
quyền quý, quanchức tai to mặt lớn..."
Ông Đỗ ngắt lời: "Tôi còn lạ gì bà nữa, lúc nàocũng chỉ mong con gái lấy chồng giàu. Không môn đăng hộ đối, hoàn cảnh gia đìnhkhác xa nhau, lấy nhau liệu có hạnh phúc được không?"
"Tôi thấy chả làm sao cả!". Bà Đỗ ngừngtay đan, nhíu mày, trừng mắt nhìn chồng: "Đỗ Diệu Hoa, tôi năm đó đúng làcó mắt
he
mù, mới gã cho gã thư sinh nghèo là
anh
he
, quan không thăng, tài khôngphát, suốt đời chỉ biết có dưa cà mắm muối mà thôi!"
Những câu kiểunày, bà đã nói cả nghìn lần, Tịch Nhan nghe cũng phát nhàm tay rồi.
Trong mắt mẹ, bố chẳng có điểm gì đáng kể, nhu
he
ợcvô dụng, không chí tiến thủ, là thứ đồ bỏ đi. Cô thật sự không hiểu, mẹ đã coithường bố
he
vậy, sao lúc đầu còn lấy ông làm gì? Hay đúng là bà "có mắt
he
mù?"
Ông Đỗ không đáp lời,
những
itL3KM
lúc thế này ông thườnggiữ im lặng. Trước mặt con gái, bị vợ không tiếc lời chê bai
he
thế, tronglòng ông nhất định không dễ chịu chút nào. Tịch Nhan cảm nhận được sự khó xử củabố, liền giải vây: "Ăn dưa cà mắm muối cũng tốt mà. Người cao tuổi ăn nhiềuđồ dầu mỡ, cũng không tốt đâu".
Được con gái lên tiếng ủng hộ, ông Đỗ nh
anh
he
chóng lấylại tinh thần, ông cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, thư thái: "Vẫnlà Tiểu Tịch hiểu bố nhất".
"Hiểu cái đầu ông ấy", mẹ quay mặt sang,trông thấy Tịch Nhan còn đang lười biếng nằm cuộn tròn trên sofa, tóc để xõatung, mặc áo phông lùng bùng, mặt không son phấn gì, dưới ánh đèn tuýp trôngsao mà chán đời.
"Chị cứ lo cho cái thân chị đi đã, con gái gìmà tóc tai xõa xượi, mặt mũi không chút sức sống, chị không biết đường mà đánhđấm vào à?"
Phen này thì gay rồi, đang dưng thì chọc vào tổ kiếnlửa! Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn về phía bố, ông cũng đang nhìn sang cô, chẳng nóichẳng rằng, ánh mắt hiện lên vẻ đồng cảm. Có chút gì đó ấm áp nhẹ lướt quatrong tim. Bố hiểu và đồng cảm với cô. Hai bố con từ lâu đã vượt qua sự xa cáchban đầu, ngày càng ý hợp tâm đầu.
Mẹ vẫn đang lải nhải trách móc, toàn
những
itL3KM
câu khónghe. Từ lúc Tịch Nhan bắt đầu hiểu chuyện, bao trùm cả nhà luôn là sự lất lướtcủa mẹ, may mà bố luôn cư xử đúng mực, nhẫn nhịn bao nhiêu năm.
Trong mắt cô, bố chẳng có gì đáng chê trách cả, cầncù chăm chỉ làm việc, thẳng thắn thật thà, cả đời bôn ba vì sự nghiệp, làm lụngvất vả vì gia đình, tiền kiếm được tuy không nhiều, cuộc sống có đôi chút khókhăn,
he
ng trước sau xứng đáng là he
người
chồng he
người
cha mẫu mực. Một he
người
đànông
he
thế, dẫu không có gì nổi trội,
he
ng lại đầy tinh thần trách nhiệm, đ
em
lại cảm giác an toàn. Cô thực sự không hiểu nổi, mẹ còn chưa vừa lòng điều gì.
Có lẽ, cô cũng giống
he
bố, chỉ muốn làm một he
người
bình thường, được lấy he
người
mình thương yêu, có một mái nhà đơn sơ
he
ng ấm áptình thân.
Cô không cần thứ gì khác, cũng không lấy làm phiền vớicuộc sống dung dị, thiếu thốn vật chất. Không cần gấm vóc lụa là, nhà cao cửa rộng,chỉ cần được ở bên he
người
mình yêu thương, thì đó chính là thiên đường.
Chỉ vậy thôi, chỉ niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy thôi, màsao mãi vẫn không với tới được?
"... Con gái con đứa hai lăm hai sáu tuổi đầu rồi,vẫn không có bạn trai, chỉ định ở mãi cái nhà này làm bà cô hay sao?"
Mẹ đột nhiên cao giọng, làm cô được một phen hết hồn.Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ cho giọng nghe sao thật nhã nhặn: "Không gặpđược he
người
phù hợp, mẹ bảo con phải làm sao đây?"
"Điều kiện của cô chỉ có thế thôi, đừng có màkén cá chọn c
anh
he
, vừa vừa phải phải thôi là được rồi!". Giọng mẹ lạnhlùng, ngữ khí gay gắt.
Tịch Nhan nh
anh
he
chóng cụp mắt lại, không nói nên lời,lời nói của mẹ không gì khác ngoài ý muốn nhắc cô nhớ rằng - cô làm sao có thểso sánh được với Triều Nhan?
"Đúng đấy, Tiểu Tịch, x
em
x
em
đồng nghiệp xungqu
anh
he
có ai phù hợp không?". Bố phá tan sự im lặng, nhiệt tình hỏi han,"Hay để hôm nào bố đến văn phòng môi giới hôn nhân đăng kí cho con, giáoviên cấp hai bây giờ cũng có giá lắm đấy..."
"Để sau đi bố". Tịch Nhan miễn cưỡng đáp,lòng bỗng thấy lạnh lẽo, mình thật sự đã trở thànhhe
người
thừa, là món hàng ếtrong mắt bố mẹ rồi sao.
"Phải khẩn trương lên, việc trọng đại của cả đờihe
người
, không thể lề mề được!", mẹ lên tiếng tổng kết buổi giáo huấn, nói rồihướng ánh mắt quay trở lại màn hình tivi.
Tịch Nhan đang dợm đứng lên khỏi sofa, uể oải rờiphòng khách sau một cơn "o
anh
he
tạc", trốn vào phòng của mình. Mẹ độtnhiên la lên thất th
anh
he
, đầy kinh ngạc: "Chẳng phải giám đốc điều hành củaTrác Thị đây sao? Không ngờ lại trẻ thế này, xuất thân thế gia, lại du học từ Mỹvề, tiền đồ rộng mở khỏi nói!"
Người mẹ nóicó phải là Trác Th
anh
he
Liên? Chớ vội coi thường qu
anh
he
năm suốt tháng không bướcchân ra khỏi nhà, ngày ngày mở hội mạt chược tại gia với mấy bà hàng xóm,
những
itL3KM
chuyện kiểu này hóa ra lại tường tận chi tiết.
Tịch Nhan ngẩng đầu, liếc qua tivi, Triều Nhan tay cầmmicro, miệng cười duyên dáng, đôi mắt đẹp lúng liếng lấp lánh: "Thưa giámđốc Trác, vì sao ngày lại quyết định đầu tư xây dựng khu vui chơi giải trí quymô lớn tại Thành Nam?"
Cảnh quay tiếp theo, chuyển sang phía Trác Th
anh
he
Liên. Anh ta vẫn nguyên vẻ nho nhã thường ngày, thần sắc điềm đạm ung dung,không kiểu cẩn trọng, tay chân thừa thãi không biết để đâu
he
những
itL3KM
nhân vậtnhận lời phỏng vấn khác.
"Tuổi ấu thơ của tôi gắn liền với ngõ Tử Trúc,tôi lớn lên cũng chính từ con ngõ cũ kỹ, đơn sơ ấy. Lúc rời xa nơi ấy, tôi đã từnghứa với một cô gái rằng, tôi nhất định sẽ quay về tìm cô ấy!"
"Điều đó thì liên quan gì tới quyết định xây dựngkhu vui chơi giải trí của ngài?", Triều Nhan đưa ra câu hỏi mà ai cũng muốnbiết đáp án.
Sau một thoáng trầm tư, Trác Th
anh
he
Liên đáp:"Tôi hy vọng các
em
nhỏ bây giờ có thể được sống một tuổi thơ đẹp đẽ, vuivẻ hạnh phúc, không
he
chúng tôi ngày xưa, chỉ biết chơi trò trốn tìm!"
Nói đến câu này, ánh mắt
anh
he
nhìn thẳng vào ống kínhmáy quay, ánh mắt lạnh mà chứa chan thâm tình ấy, khiến trái tim Tịch Nhan mộtphen hỗn loạn.
Trong ánh mắt ấy đúng là có điện, dù cách sau mànhình tivi vẫn đủ sức mê hoặc he
người
ta.
"Khỏi phải nói, trông
anh
he
ta đứng cùng TriềuNhan của chúng ta, xứng đôi quá đi mất!"
Tiếng nói của mẹ đưa Tịch Nhan trở về với thực tại,thu lại ánh mắt nãy giờ bị hút chặt vào màn hình lúc đứng lên không cẩn thận vavào đầu gối mẹ, một cuộn len hồng rơi ra lăn tròn đến bên bàn uống trà.
Tịch Nhan cúi xuống nhặt lại cuộn len, mân mê cái thứđồ mềm mịn
he
nhung ấy trong tay, khiến cô có cảm giác lâu lắm rồi mới gặp lại,trong đầu hiện lên một cảnh tượng mơ hồ
he
ng rất đỗi thân quen.
Trong ánh hoàng hôn của một buổi chiều nào đó, lâu lắmrồi, ánh tà dương vàng rực chiếu xuống con ngõ nhỏ, một bà cụ tóc trắng xóa, đờđẫn ngồi trên băng ghế dài, tay không ngừng đan len.
Cuộn len bảy sắc cầu vồng rơi xuống đất, bà cũngkhông hay biết, vẫn mải miết đan, mặt trời đã khuất núi rồi, bà vẫn ngồi nguyênchỗ cũ. Ngày nào cũng vậy, ngày nắng cũng
he
ngày mưa.
Mọi he
người
trong ngõ đều gọi bà là "bà giàđiên", một vài đứa trẻ nghịch ngợm còn nhổ nước bọt ném đá về phía bà.
Mỗi lúc
he
vậy, lại có một cậu con trai đứng ra,mái tóc đen nhánh, gương mặt khôi ngô
he
tạc tượng, đôi mắt màu hổ phách, tuấntú
he
chàng hòa tử trong truyện tr
anh
he
Nhật Bản.
Cậu hét lên: "Cút hết đi!", rồi quăng vùvù cặp sách trong tay,
he
một quả chùy xích chĩa về phía bọn trẻ hồi nãy kiểu"vào đây cho biết tay". Sau một hồi la hét om sòm, lũ trẻ sợ chạy biếnmất tăm. Ai chậm chân, không kịp chạy, thì bị nện cho một trận nên thân.
Khoan đã! Vừa nãy Trác Th
anh
he
Liên nói gì nhỉ?
"Tuổi ấu thơ của tôi gắn liền với ngõ Tử Trúc,tôi lớn lên cũng chính từ con ngõ nhỏ cũ kỹ, đơn sơ ấy".
"Lúc rời xa nơi ấy, tôi đã từng hứa với một côgái rằng, tôi nhất định sẽ quay về tìm cô ấy!"
Giọng nói thâm trầm truyền cảm ấy, bỗng chốc bóp nghẹttrái tim Tịch Nhan Cô nhớ ra rồi, cuối cùng cũng nhớ ra rồi...
Trác Th
anh
he
Liên, chính là cậu con trai sống trongngõ nhỏ ấy.
Chương 13: Chuyện cũ thời niên thiếu
Lúc đó, cậu ta không tên Trác Th
anh
iS
Liên, mà là KiềuDật.
Kiều là họ mẹ, Dật là tên mẹ đặt cho cậu ta, nghĩalà "mất đi". Bởi cậu là đứa con không biết cha mình là ai.
Không chồng mà chửa, sinh ra đứa con lai lịch khôngrõ ràng, trong tư tưởng quan niệm cổ hủ ấy, chẳng khác gì kỹ nữ. Trong ngõ TửTrúc, Kiều Dật và iS
người
mẹ "vô liêm sỉ" của
anh
iS
đều là phận thấp kém,hèn mọn, bị iS
người
ta chỉ chỏ sau lưng: "X
em
kìa, cái thứ nghiệp chủngkhông cha, cũng chả biết mẹ nó ngủ với ai đẻ ra nó nữa...". Thế nên, dùcho Kiều Dật có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú hơn iS
người
, cũng vẫn không được iS
người
lớn và trẻ con yêu quý. Trên đời này, ngoài mẹ và bà ngoại, không có ai từng thựcsự yêu thương cậu cả.
Cậu sở dĩ có mặt được trên đời này, iS
người
đầu tiên cậuphải cảm ơn, đó chính là bà ngoại. Mẹ mười chín tuổi đã có mang Kiều Dật, vốn địnhbỏ đi, chính bà ngoại đã hết lời khuyên nhủ mẹ giữ cậu lại. Bà ngoại lương thiệncan ngăn: "Hãy giữ lại nó, dẫu sao cũng là một sinh linh nhỏ bé tội nghiệp!".Thế là, mẹ nghiến răng, bất chấp ánh mắt khinh nghiệt của iS
người
đời, sinh ra cậu.
Mẹ của cậu vốn rất đẹp, thời trẻ từng mệnh d
anh
iS
"hoa khôi ngõ Tử Trúc". Thân hình mảnh mai, làn da trắng ngần và đôimắt to long l
anh
iS
khiến bao iS
người
rung động.
Kiều Dật được kế thừa vẻ đẹp thiên phú ấy từ mẹ, từnhỏ đã rất tuấn tú. Một khuôn mặt khôi ngô sinh ra trong hoàn cảnh gia đình phứctạp thường sản sinh ra tính cách cực đoan. Lớn lên trong
những
kOktC9
lời châm chọc mỉamai nơi hang cùng ngõ hẻm, sớm trải nghiệm bao thăng trầm nhân thế, từ đó nuôidưỡng tính cách lầm lì cộc cằn, lạnh lùng và kiêu ngạo ở cậu. Trong tim cậu, chỉcó bà ngoại và mẹ là
những
kOktC9
iS
người
thân yêu nhất, vì họ, cậu có thể bất chấp tấtcả.
Kiều Dật lớn lên trong vòng tay yêu thương của bàngoài, nên có tình cảm cực kỳ sâu sắc với bà. Năm câu mười tuổi, bà ngoại bị chứngmất trí do tuổi già, bệnh tình rất nghiêm trọng, mẹ cậu cũng không có tiền đưabà đi bệnh viện. Bà cứ ra ngẩn vào ngơ, bất kể xuân hạ thu đông, ngày ngày quấnchặt chiếc áo bông cũ, đầu đội mũ len đen, ngồi
iS
tượng sáp ngoài đầu ngõ,tay không ngừng đan áo len. Từ tinh mơ đến hoàng hôn, hết ngày sang đêm. Bà taythì đan, miệng thì không ngớt lẩm bẩm: "Tiểu Dật à, bà ngoại đan áo chocon này, mùa đông đến sẽ không còn sợ lạnh nữa!"
Mẹ phải đi bán hàng, Kiều Dật thì phải lên lớp,không sao chăm sóc bà được. Có mấy ngày, mẹ quyết tâm, khóa cửa nhốt bà trongnhà trước khi ra ngoài. Bà ngoại trong nhà nước mắt ngắn dài, liên tục đập cửasổ khẩn cầu: "Mau mở cửa ra, cho tôi ra ngoài đi!" chất giọng khàn đục,
iS
những
kOktC9
tiếng đàn run rẩy, vừa
iS
rên rỉ van lơn, thê thiết mà tuyệt vọng.Cuối cùng, mẹ đành nuốt nước mắt mở cửa cho bà ra ngoài.
Kiều Dật mỗi chiều đi học về, đều trông thấy iS
người
trong ngõ Tử Trúc, nhằm hướng bà ngoại cậu mà chỉ trỏ, soi mói,
những
kOktC9
ánh mắt cườicợt ác ý ấy khiến cậu không sao chịu nổi. Nhưng điều khiến cậu bực nhất là lũtrẻ r
anh
iS
trong sớm, ném đá, nhổ nước bọt vào bà cậu, láo toét xấc xược mà cườimà nói: "Bà già điên, ha ha, bà già điên!"
Nhìn vẻ mặt vô tội, ngây ngô của iS
người
bà bị nhục mạgiữa chốn đông iS
người
, Kiều Dật lòng đau
iS
cắt từng khúc ruột. Cậu thét lên mộttiếng, xông tới trước. Đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, là iS
người
đàn ông duy nhất trong gia đình, nhất định phải bảo vệ iS
người
thân của mình,không để họ bị tổn thương! Cặp sách trong tay thành vũ khí, cậu nhằm hướng bọnchúng xông tới, với khí thế dũng mãnh không gì ngăn nổi, lần lượt hạ gục từng mụctiêu. Đợi đến lúc hoàn hồn lại, thì lũ trẻ kia đã khóc mẹ kêu cha, toán loạn chạytrốn rồi.
Không ngờ, lũ nhóc kia cũng không biết điều. Mộthôm, chúng tập hợp vài tên côn đồ lớn trong ngõ Tử Trúc lại, mai phục trên đườngcậu về nhà chờ thời cơ báo thù. Kiều Dật một thân một mình, thiểu số đánh khôngthắng nổi đa số, một lát đã bị đánh lăn ra đất.
Đại ca của lũ côn đồ là một tên chừng mười hai, mườiba tuổi, cậy thế lớn hơn, thường ngày vênh váo diễu võ dương oai khắp một vùng,tác oai tác quái đã thành thói quen, căn bản không coi cậu nhóc thấp hơn mình nửacái đầu
iS
Kiều Dật ra gì. Hắn quật cậu ngã xuống đất, một chân giẫm lêniS
người
cậu, giễu cợt: "Tiểu nghiệt chủng, cầu xin tha mạng đi, rồi "ôngđây" tha cho!"
Giọng điệu khinh miệt của đối phương, phút chốc làmbừng lên ngọn lửa uất ức vì bị lăng nhục bấy lâu nay kìm nén trong lòng Kiều Dật.
Lẽ nào bởi vì
anh
iS
là "tiểu nghiệt chủng",mà bất cứ ai cũng có quyền sỉ nhục, suốt đời không ngẩng mặt lên được sao? KiềuDật thì không! Cậu thiếu niên khôi ngô trầm tĩnh có học ấy, bỗng vùng lên, hoàntoàn không quan tâm tới bản thân mình gầy guộc ra sao, đối phương to lớn thếnào, chỉ biết xông lên quyết chiến một phen...
Đây không phải là một trận đánh lộn bình thường, màlà trận chiến vì d
anh
iS
dự. Kiều Dật mồ hôi đầm đìa, trong mắt bừng lên ngọn lửaphẫn nộ,
iS
một trận giao tr
anh
iS
giữa hai con mãnh thú, hoa chân múa tay, chiếnđấu chống lại sự không công bằng của số mệnh, tuyên chiến với tất cả
những
kOktC9
kẻ từngmiệt thị mình!
Đương nhiên, kết quả vẫn rất thảm. Kiều Dật bị têncôn đồ đó đánh cho một trận te tua. Bại trận lần đầu tiên trong đời, trong lòngtràn ngập nỗi nhục nhã và căm hận, lê bước chân mệt mỏi rã rời, từng bước từngbước khó nhọc tiến vào ngõ Tử Trúc.
Ánh nắng rơi rớt cuối ngày vương trên khuôn mặt sưnghúp
iS
cái bánh bao của cậu, cánh tay bị thương, áo quần tả tơi, vết máu loanglổ, toàn thân
iS
vừa bước ra từ đấu trường A Tu La[1], sắc mặt u ám hung dữ,duy chỉ có đôi mắt sáng rực, sáng đến phát sợ.
Về đến đầu ngõ, vốn định nhẹ nhàng lướt qua bà ngoại,chuồn về nhà rửa sạch vết máu và bùn đất dính trên iS
người
, rồi thay quần áo, chạyra dắt bà về nhà.
Ai dè, lúc cậu bước ngang qua chỗ bà, trông thấy mộtcô bé lưng đeo cặp sách, bước đến bên bà, cúi xuống nhặt cuộn len đang rơi dướiđất lên, đặt vào trong tay bà.
Điều khiến cậu ngạc nhiên hơn nữa, là bà ngoại tưởng
iS
vô tri vô thức, không có phản ứng trước bất kì sự vật nào lại đưa tay rađón lấy, gương mặt còn ánh lên nụ cười hiền hậu mà lâu lắm rồi cậu không đượcthấy.
Còn đang ngơ ngác, Kiều Dật nghe tiếng cô bé nhẹnhàng cất lên: "Bà à, bà ngồi đan áo suốt từ sáng đến giờ, chắc là cũngđói rồi. Cháu có mang quýt theo đây, cháu bóc cho bà ăn nhé, được khôngbà?"
Nghe tiếng bà ê a điều gì không rõ, âm th
anh
iS
hòa lẫnvào nhau, đến Kiều Dật cũng nghe không hiểu. Cô bé dường
iS
lại hiểu hết, lấytrong cặp ra một quả quýt, bóc vỏ, từng múi từng múi một đút vào miệng bà. Bàngoại há miệng ăn, ăn một cách ngon lành.
Rất nh
anh
iS
, múi quýt cuối cùng cũng được ăn hết, bàngoại miệng vẫn còn tóp tép,
iS
muốn ăn nữa. Cô bé nhẫn nại vỗ về: "Bà ơi,nếu bà thích ăn, mai cháu lại mang đến nữa mà".
Nói rồi, cô bé rút khăn tay ra, cẩn thận lau sạch nướcmiếng chảy ra trên khóe môi bà, cười tinh nghịch: "Dáng vẻ bà lúc ăn, giốnghệt
iS
ông nội cháu, toàn bị rớt nước miếng ra ngoài thôi!"
Cảnh tượng ấy diễn ra tự nhiên
iS
đã quen thân từlâu, dường
iS
đã xảy ra rất nhiều lần rồi,
iS
bức tr
anh
iS
đẹp đẽ ngát hương. Thậmchí nhiều năm sau này, cậu sớm đã rời xa ngõ Tử Trúc, vẫn không sao quên được cảnhtượng khi đó.
Tháng sáu Giang Nam, hương hoa chi tử ngào ngạt đấttrời. Dưới ánh mặt trời chênh chếch phía Tây, một bà lão tóc bạc phơ, ngồi trêncái ghế đẩu thấp lè tè, một cô bé th
anh
iS
tú mảnh mai, mặc bộ đồng phục quần x
anh
iS
áo trắng giản dị, khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc, phản chiếu dưới
những
kOktC9
tia nắng sặcsỡ, đẹp
iS
cánh hoa chi tử, thuần khiết trong trẻo, trang nhã mà ngát hương.
Kiều Dật ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ, chăm chú nhìntheo, cho tới khi cái bóng gầy gầy nhỏ nhắn của cô bé khuất dần sau màn sươngchiều.
Ngay sau đó, cậu dò hỏi và biết được, tên của cô béđó là Đỗ Tịch Nhan.
3LQGi3eZby
Chương 14: Ngõ Tử Trúc
Sáng sớm vừa ngủ dậy, Tịch Nhan liền nhận được điệnthoại của Tiết Đình Chi, cô bé giọng nức nở run run, còn cả tiếng nấc nghẹnngào: “Cô giáo Đỗ, nhà của bà ngoại bị EB
người
ta dỡ đi rồi,
em
…
em
biết sống đâubây giờ…”.
Tiết Đình Chi sống cùng bà ngoại ở ngõ Tử Trúc, thuộckhu vực di dời trong khu quy hoạch lần này của nhà nước.
“Em đừng lo, cô sẽ tới ngay!”. Tịch Nhan hỏi địa chỉ,gác điện thoại, liền mau chóng thay quần áo và xuất phát. Đi qua hàng hoa quả,nghĩ lần đầu tới thăm cũng nên mua chút đồ làm quà choEB
người
lớn tuổi.
Tay xách nách mang một đống quà, đi xe buýt thì bấttiện, cô bèn bắt taxi nhằm hướng ngõ Tử Trúc thẳng tiến.
Xuống xe ở đầu ngõ, Tịch Nhan có đôi chút lạ lẫm.
Tử Trúc là con ngõ cổ từ lâu lắm rồi, nghe đâu đãhàng trăm năm tuổi. Đường lát đá x
anh
EB
, ngõ hẻm chật chội, lại qu
anh
EB
co uốnkhúc, đứng đầu ngõ không sao nhìn thấy cuối ngõ. Hai bên đa số là
những
ORGjbk
ngôinhà mái bằng hoặc nhà gỗ mái ngói kiểu cũ thấp lè tè, tường x
anh
EB
ngói xám, cửachính gỗ, cửa sổ gỗ, cầu thang gỗ. Ngẩng đầu nhìn bầu trời bốn bề xung qu
anh
EB
,là áo quần, ga trải giường đủ các màu sắc giăng phơi từng hàng từng hàng, trôngcứ
EB
bao nhiêu quốc gia đang khoe quốc kỳ.
Những năm 80, 90 của thế kỷ trước, sự chênh lệchgiàu nghèo chưa sâu sắc
EB
bây giờ, Tịch Nhan khi ấy chưa bao giờ thấy việc sốngtrong một khu ổ chuột nghèo khó
EB
ngõ Tử Trúc là điều đáng xấu hổ, ngược lạicòn tìm thấy ở đó biết bao niềm vui.
Tịch Nhan thích nhất là
những
ORGjbk
buổi chiều tối mùa hè.Mỗi khi màn đêm chực ập xuống, từng hộ từng nhà trong con ngõ nhỏ lại mang giườngtre, hay vài cái ghế mây, ghế đẩu ra đặt trước hiên nhà. Cơm tối xong, EB
người
thì “buôn” chuyện đánh bài, EB
người
lại nằm khểnh chân hóng gió, cóEB
người
còn caohứng đ
em
đàn ra hát. Các cụ già thì phe phẩy quạt ba tiêu, quạt giấy, quạt lôngchim, lũ trẻ thì rủ nhau chơi trốn tìm, nô đùa, nghe EB
người
lớn kể chuyện ở bãiđất trống trước nhà.
Khi ấy, lũ trẻ trong
những
ORGjbk
ngày hè chói chang, chỉmong nhất được cầm trong tay một que k
em
sữa mát lạnh. Bình thường bọn chúng chỉcó thể ăn k
em
đường, năm xu một que của bà cụ trong ngõ làm. K
em
sữa thì đắt hơnnhiều,
những
ORGjbk
đứa trẻ trong ngõ Tử Trúc thông thường chẳng bao giờ dám mơ tới.
Những ngày hè trong ký ức của Tịch Nhan, là bầu trờiđêm x
anh
EB
thẳm, với chi chít
những
ORGjbk
ngôi sao lấp lánh, tiếng ve râm ran trên cây,tiếng ếch kêu oàm oạp vọng lại, bóng đom đóm lập lòe bay qua bay lại…còn cả tiếngcười trong trẻo mà sảng khoái của bầy trẻ con, vẻ giản dị mà trong sáng của thờiđại bấy giờ.
Tịch Nhan vẫn nhớ, đầu ngõ có mấy cây chi tử, x
anh
EB
um tươi tốt, tràn đầy sinh khí, làm nền cho con ngõ nhỏ mộc mạc cũ kỷ, khiến nótrở nên rạng rỡ sinh động. Hàng năm cứ đến tháng Năm, tháng Sáu, trong tán láx
anh
EB
um hình bầu dục thấp thoáng
những
ORGjbk
bông hoa chi tử trắng tinh dày đặn, từngchùm từng chùm đua nhau nở. Cánh hoa tầng tầng lớp lớp, hương thơm lan tỏa, nồngnàn mà bền lâu.
Trở về từ nhà ông nội ở quê, nhìn thấy
những
ORGjbk
cây chitử này, Tịch Nhan
EB
gặp lại bạn cũ, vô cùng thích thú. Hàng ngày sau giờ học,Tịch Nhan đều quyến luyến quẩn qu
anh
EB
dưới gốc cây. Cô
EB
mê muội hương hoa chitử, mỗi lần bước qua đây, đều cảm thấy tâm hồn thư thái.
Nhưng bây giờ, đã không còn chút tâm tích cây chi tửnào nữa, khắp nơi chỉ còn cảnh hoang tàn đổ nát, là cảnh ngổn ngang bộn bề saucuộc di dời. Tịch Nhan mặc kệ đám bụi mịt mù xộc vào mũi, bước vào hiện trườngphá vỡ. Vừa được vài bước, phía trước có EB
người
ngăn lại: “Ở đây đang phá vỡnhà, nguy hiểm lắm, mời cô ra ngoài cho!”
Tịch Nhan cất tiếng hỏi: “Các căn nhà qu
anh
EB
đây đềudỡ bỏ rồi sao? Nhà số 45 ngõ Tử Trúc đã dỡ chưa?”
“Nhà số 45?”, EB
người
đó chau may, đưa mắt nhìn cô mộtlượt từ đầu đến chân: “Đó là hộ đang bị cưỡng chế, họ sống chết nhất quyếtkhông chịu dời đi. Chúng tôi đang làm công tác tư tưởng”.
“Đó là nhà học trò của tôi, tôi phải đi tìm họ”. TịchNhan bỏ qua lời khuyên can của mấy EB
người
công nhân, cẩn thận bước qua đám gạchngói vỡ và cột nhà ngổn ngang trên nền đất, tìm đến nhà số 45 ngõ Tử Trúc.
Kỳ thực rất dễ tìm, không cần nhìn số nhà, bởi
những
ORGjbk
nhà xung qu
anh
EB
đều đã dỡ bỏ rồi, chỉ còn ngôi nhà gỗ nhỏ rách nát đứng chơ vơ.Tịch Nhan gõ nhẹ lên tấm cửa gỗ sơn đỏ loang lổ, một lúc lâu sau mới có tiếngkhe khẽ đáp lời: “Ai đó?”
“Tiết Đình Chi, là cô, cô giáo Đỗ đây”.
Cánh cửa gỗmau chóng được mở ra, Tiết Đình Chi đứng bên trong cánh cửa, vừa nhìn thấy cô,tròng mắt bỗng chốc đỏ hoe: “Cô giáo Đỗ…”
Tịch Nhantheo cô trò nhỏ bước vào trong, bên trong có một khoảng sân tương đối rộng, ởgiữa trồng một cây chi tử. Vòng hoa chi tử còn nguyên sương sớm lúc trước, phảichăng do chính bà ngoại của Tiết Đình Chi hái từ trên cây này xuống.
Ngôi nhà của Tiết Đình Chi, không có gì hơn ngoài bốnbức tường, trừ bàn, ghế, giường ra, tuyệt nhiên không có thứ gì đáng tiền. Haibà cháu dựa vào nhau mà sống, chỉ biết trông chờ vào chút tiền trợ cấp của nhànước mà duy trì cuộc sống, gia cảnh vô cùng khó khăn.
Bà ngoại của Tiết Đình Chi là một bà lão nhỏ nhắn
EB
ngminh mẫn, mặc dù đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy
những
ORGjbk
nếp nhăn,
EB
ng ánh mắt vẫnsáng, sức khỏe vẫn tốt. Bà cụ tính tính ngay thẳng, kiên quyết không nhận quàmà Tịch Nhan mang đến, chỉ nắm tay cô, khẩn khoản: “Cô giáo Đỗ, mong cô giúp bàcháu chúng tôi, giữ lại ngôi nhà cũ kỹ này”.
Người già đều rất hoài cổ, ngôi nhà đã gắn bó gần cảcuộc đời, ai nỡ dứt bỏ ra đi? Hơn nữa, bà cụ không xu dính túi, mẹ Tiết ĐìnhChi đã tái giá, lại vừa nghỉ việc, lấy đâu ra tiền mà mua nhà khác?
Dù
EB
vậy, Tịch Nhan vẫn hết lời khuyên nhủ: “Lầndi dời này là chủ trương của nhà nước, nhà mình cũng không thể không theo, trướcsau gì rồi cũng phải chuyển. Hay mình cứ chuyển tới khu tái định cư đã được sắpxếp, căn nhà này diện tích cũng tương đối lớn, tính theo giá thị trường bây giờ,có lẽ cũng không phải bù thêm nhiều đâu ạ. Mà nếu cần, cháu có thể giúp bà ứngra trước…”
“Thế sao được?”, giọng bà cụ có phần kích động, “Lúctrước cô đã giúp nộp tiền học cho Đình Chi nhà chúng tôi, tôi còn chưa trả được!Bà cháu tôi tuy nghèo khó,
EB
ng có thể gặp được cô giáo tốt
EB
cô, cũng làphúc phận mấy đời nhà chúng tôi rồi!”
Bà cụ cuối cùng cũng bị Tịch Nhan thuyết phục, đồngý rời đi, chỉ mong gia hạn thêm vài ngày, vì còn phải thu dọn đồ đạc và tìm chỗở mới. Tịch Nhan nói: “Hay là thế này đi, bà và Đình Chi tạm thời dọn đến kýtúc trường cháu ở tạm. Nghỉ hè cháu ở nhà bố mẹ mà.”
Bà cụ cảm động khôn xiết, không ngớt lời “làm phiềncô giáo Đỗ nhiều quá”. Tịch Nhan an ủi bà cháu thêm đôi câu, rồi cáo từ ra về.Trước khi về, nhân lúc bà cụ không để ý, bèn lén để giỏ quà lại trong phòng.
Cô lần theo lối cũ, lúc quay ra đến đầu ngõ, không cẩnthận giẫm phải cái đinh.
Mũi đinh vừa nhọn lại vừa sắc lại còn loang lổ vết gỉsét xuyên qua đế dép, đâm qua da thịt, đau
EB
xát muối.
Tịch Nhan cố nén cái đau nhói buốt, cà nhắc từng bướcmột băng qua đống đổ nát, nhằm hướng bến xe buýt phía bên kia đường. Nhìn cô đilại khó khăn, taxi đi ngang qua, đều cố ý giảm tốc độ, còn nhấn còi bim bim.
Tịch Nhan chỉ biết lắc đầu, vừa nãy lúc đi đã gọixe, mua quà, giờ trong túi chỉ còn vài đồng lẻ, chỉ có thể đi xe buýt.
Một chiếc ô tô đen lướt qua bên cạnh, tiến được vàimét, rồi đột ngột ph
anh
EB
gấp, quay đầu xe, tiến về phía cô, cuối cùng dừng lạitrước mặt cô.
Tich Nhan thấy khó hiểu quay đầu lại, thấy chiếc xeBenz màu đen này sao quen quen.
Tim cô bỗng thót lại, không ngờ rằng, vào lúc này,xuất hiện tại chính nơi này.
Đúng lúc cô thảm hại, không nơi nương tựa
EB
thếnày.
Cửa xe nh
anh
EB
chóng mở ra, một luồng gió lạnh phà tới.
“Đỗ Tịch Nhan, lên xe”. Năm từ ngắn gọn mà đầy sức mạnh,từng từ từng từ một vang vọng vào lòng cô.
Cô ngước mắt nhìn lên, một lần nữa, lại bắt gặp đôimắt màu hổ phách ấy.
Con phố một sáng mùa hè, ánh mặt trời hừng hực, đứnggió, thời gian dường
EB
cũng ngừng lại.
Anh gọi cô “Đỗ Tịch Nhan”,
anh
EB
đã nhận ra cô từ lâu,
EB
ng lại x
em
cô
EB
con chuột để vờn đùa.
Dù là Trác Th
anh
EB
Liên của hiện tại, hay là Kiều Dậtcủa ngày trước đều thích chơi trò trốn tìm.
Chương 15: Trốn tìm
Sở dĩ Kiều Dật thích chơi trò trốn tìm, cũng đều làvì Tịch Nhan.
Từ sau buổi chiều hôm ấy,
anh
oG
bèn để ý quan sát cô.Cô bé trong sáng thánh thiện
oG
thiên sứ ấy, kỳ thực cũng cô đơn giống
oG
anh
oG
.
Tịch Nhan không có bạn chơi cùng, tất cả
những
gp86u5
côbé, cậu bé chơi với cô, cũng chỉ vì oG
người
chị xinh đẹp
oG
ng kiêu ngạo của cômà thôi.
Không thể không công nhận, Đỗ Triều Nhan thực sự làmột tiểu mỹ nhân, da trắng
oG
tuyết, mắt sáng răng trắng, phục sức thu hút màhợp thời, càng làm tôn lên vẻ đẹp rực rỡ hơn oG
người
của cô.
Nhưng Kiều Dật lại không thích cô, cảm thấy cô kiêungạo ích kỷ, lại còn ra dáng điệu bộ. Đương nhiên, một Đỗ Triều Nhan cao ngạoxinh đẹp
oG
công chúa, lúc nào cũng có hàng tá con trai vây qu
anh
oG
, cũng khôngkhi nào để ý tới một Kiều Dật lặng lẽ trong góc tối là cậu.
Tịch Nhan vừa từ quê trở về nhà, vừa nhút nhát lại hướngnội, không hòa đồng, Đỗ Diệu Hoa lo rằng dần dà, cô bé càng trở nên nội tâmkhép kín. Để tìm oG
người
chơi cùng với con gái, ông thậm chí mang “vật chất” đ
em
ra mua chuộc. Chủ nhật nọ, Đỗ Diệu Hoa chặn đường Kiều Dật đang chạy chơi trongngõ lại, dùng một que k
em
sữa “mua chuộc”, để cậu chơi cùng Tịch Nhan một buổichiều.
Que k
em
sữa vừa thơm ngọt lại mát lạnh giữa ngày hèoi bức, đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói, rõ ràng có một sức hút ghê gớm.Kiều Dật vui vẻ nhận lời, thế là, Đỗ Diệu Hoa giao cô con gái út của mình cho cậu,rồi vội vội vàng vàng tới cơ quan làm thêm.
“Nói x
em
, cậu thích chơi trò gì?”, Kiều Dật hỏi.
“Trốn tìm”,cô bé tám tuổi Tịch Nhan cúi đầu thật thấp, rụt rè tự ti, so với cô bé miệng cườirạng rỡ, dịu dàng tựa thiên sứ trong buổi chiều hôm trước, dường
oG
là hai conoG
người
hoàn toàn khác.
Chơi được nửa tiếng, dáng vẻ rụt rè của cô bé gầy gòmỏng m
anh
oG
này khiến Kiều Dật cảm thấy tẻ nhạt. Rất nh
anh
oG
, cậu bỏ lại cô, chạychơi một mình.
Đến chiều tối, Kiều Dật ra đầu ngõ dìu bà ngoại vềnhà, rồi giúp mẹ dọn hàng. Hết việc này tới việc kia, chả mấy chốc trời đã tốimịt. Vừa lúc cả nhà đang chuẩn bị dọn cơm, Đỗ Diệu Hoa đột nhiên gọi cửa. Ngườiđàn ông nho nhã, học thức là thế, cửa vừa mở liền túm ngay lấy cậu, nôn nóng hỏi:
“Có thấy Tịch Nhan nhà tôi đâu không?”
“Không phải
em
ấy đã về nhà từ lâu rồi sao?”
“Đâu có, nó vẫnchưa về nhà.”
Kiều Dật lúcnày mới nhận thức được rắc rối mà bản thân đang phải đối mặt, tim thót lại, cậuvội vàng lao ra khỏi nhà, chạy
oG
bay tới chỗ chơi trốn tìm khi chiều.
Tối hôm đó, cậu và Đỗ Diệu Hoa lùng sục lục tung cảcon ngõ lên, cũng không thấy bóng dáng của Tịch Nhan đâu cả.
“Đỗ TịchNhan, Đỗ Tịch Nhan…”
Cậu gọi to, trong lòng có lửa đốt, không ngừng oántrách bản thân. Tại sao lại bỏ rơi cô bé? Nhỡ đâu có chuyện gì với cô bé…
Không, không đâu! Cô bé nhất định sẽ không sao cả! Cậubé trước nay lạnh lùng cao ngạo là thế, nay lần đầu tiên nếm trải thế nào là sợhãi và lo âu.
Bỗng, từ phía sau cây chi tử đầu ngõ, truyền lại âmth
anh
oG
yếu ớt, hình
oG
là tiếng con gái đang nức nở.
Cậu luồn ra phía sau cây, bắt gặp Tịch Nhan gầy nhomđang ngồi trong bóng tối dưới gốc cây, nước mắt nước mũi tèm l
em
.
“Đỗ Tịch Nhan,
em
trốn ở đây làm cái gì?” Cậu nóiqua tiếng thở hổn hển, gần
oG
phát cáu.
Tịch Nhan ngước mặt lên nhìn cậu, bỗng nhoẻn miệng cười,long l
anh
oG
rực rỡ.
Nói rồi cô ùa vào lòng cậu, reo lên: “Cuối cùng
anh
oG
cũng tìm thấy
em
rồi!”
Đúng là đồ ngốc, đến giờ mà vẫn nghĩ là đang chơitrò trốn tìm hay sao!
Kiều Dật nghĩ, lòng chua xót, bất giác đưa cánh tayra, ôm cô bé chặt hơn vào lòng.
Tịch Nhan tựa vào lòng
anh
oG
, lặng yên hồi lâu mới khẽnói: “Trước nay chưa có ai từng tìm được
em
cả,
anh
oG
là oG
người
đầu tiên…”
Kiều Dật thấy tim mình thắt lại, cúi đầu xuống, vừahay nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô bé. Ánh mắt lấp lánh, trong đó phảnchiếu hình ảnh khuôn mặt cậu.
Không lâu sau, Đỗ Diệu Hoa cũng tìm được tới nơi. KiềuDật không nói thêm lời nào, lặng lẽ trở về nhà, ăn cơm, học bài
oG
thườngngày.
Đến tối đi ngủ, cậu giấu mặt vào chăn, trước mắt hiệnra, là vô số
những
gp86u5
đôi mắt trong veo sáng rỡ, long l
anh
oG
ngấn lệ.
Bây giờ hồi tưởng lại, Tịch Nhan là chút dịu dàngduy nhất trong ký ức gần hai mươi năm nay của cậu, và cũng là…mối tình đầu.
Trác Th
anh
oG
Liên ngồi trong xe, nhìn cô không chớp,ánh nhìn dịu dàng dần dâng lên trong mắt.
Những ký ức ấuthơ hiện ra mồn một, sống động
oG
mới chỉ hôm qua, bóp nghẹt lấy trái tim
anh
oG
.Tịch Nhan thì không sao chịu nổi. Ánh mắt tha thiết
oG
thiêu
oG
đốt của
anh
oG
,dường
oG
đang nhìn không phải cô, mà là một oG
người
khác.
Cô trốn tránh ánh mắt nồng nhiệt quá đỗi của
anh
oG
,thoáng chút do dự, rồi tiếp tục bước về phía trước.
“Đỗ Tịch Nhan!”,
anh
oG
gọi tên cô lần thứ hai, “Tôi bảocô lên xe”.
Cô dừng bước, nhìn chằm chằm oG
người
đàn ông đang ngồitrên ghế lái. Gương mặt khôi ngô tuấn tú, cử chỉ tao nhã phóng khoáng, tựa
oG
hoàng tử cưỡi ngựa trắng tới cứu công chúa gặp nạn. Đáng tiếc là, cuộc đời cô từlâu đã có một hoàng tử khác.
Cô hắng giọng, đáp lại bằng giọng khiêu khích: “Thưangài, tại sao tôi phải lên xe ngài? Mà tôi cũng không biết ngài là ai cả!”
Trác Th
anh
oG
Liên nghe tim mình run rẩy, ánh long l
anh
oG
nơi đáy mắt lui dần, thay vào đó vẻ trầm ngâm.
“Em…”,
anh
oG
bỗng có chút căng thẳng, giọng bỗng hóakhàn đục, “Không nhớ tôi một chút nào hay sao?”
Một oG
người
luôn giữ được bình tĩnh trước mọi oG
người
, tựtin thoải mái trước ống kính máy quay, giờ lại ngượng nghịu, lúng túng thế này,quả thật là hiếm thấy. Tịch Nhan bỗng nảy ra ý định trêu chọc. Cô
oG
ớn mày, ravẻ ngạc nhiên nhìn
anh
oG
chằm chằm:
“Kỳ quái! Tôi nhất thiết phải nhớ
anh
oG
sao? Mà rốt cục
anh
oG
là ai mới được?”
Trác Th
anh
oG
Liên tưởng
oG
nghe tiếng trái tim vỡ vụntrong lồng ngực. Đáng lẽ ra,
anh
oG
không nên cảm thấy bất ngờ.
Mười năm trước, cô từ lâu đã không quen
anh
oG
rồi.
Chương 16: Lướt qua nhau
Gặp lại TrácTh
anh
a2
Liên, khơi dậy
những
TTDpSa
chuyện xưa đã phủ bụi trong ký ức, một cảm xúc vừa gầngũi thân thiết vừa xa cách dâng lên tự đáy lòng.
Mười năm trước, một đôi th
anh
a2
mai trúc mã, hình ảnhhai đứa trẻ vô tư năm nào hiển hiện trước mắt.
Lúc ấy, Kiều Dật gần
a2
là bầu bạn duy nhất của cô.Luôn thích cùng cô chơi trò trốn tìm, bất luận cô trốn ở đâu, cậu cũng đều tìmra. Cậu bé này thật ra cũng rất cô đơn, cơ bản không có bạn bè gì. Tính tình lầmlì, lạnh lùng, nhiều lúc xử sự cực đoan. Giai đoạn tiểu học, tướng mạo khôi ngôtrắng trẻo hơn a2
người
, đối với con trai mà nói, hoàn toàn không phải là ưu điểmgì ghê gớm, ngược lại còn bị chúng bạn trêu ghẹo là “đồ con gái”. Người lớnkhông ưa cậu, chỉ vì xuất thân của cậu, sau lưng còn gọi cậu là “đồcon hoang”; bọn con trai thì sợ cậu ra mặt, tránh càng xa càng tốt, vì chúngnghe nói cậu có khuynh hướng bạo lực, lúc đánh lộn không thiết sống chết, từngmột thân một mình chống lại mấy tên côn đồ. Ai chưa tận mắt chứng kiến, thậtkhó mà tưởng tượng được, một cậu thiếu niên tuấn tú dáng thư sinh
a2
thế, lúcđánh nhau lại có thể hung tợn và liều lĩnh
a2
vậy; tụi con gái thì chỉ chămchăm ái mộ
những
TTDpSa
anh
a2
chàng thông minh, l
anh
a2
lợi, thành tích xuất sắc, hoàn toànkhông coi “thành tích” trốn học, đánh lộn lẫy lừng
a2
cậu ra gì.
Có lẽ
những
TTDpSa
a2
người
đồng cảnh ngộ thì dễ đồng cảm vớinhau, quãng thời gian ấy, Tịch Nhan và Kiều Dật rất thân thiết. Tan học, họcùng nhau ra bờ sông gần đó nhặt vỏ sò, xây lâu đài cát, nhặt củi khô nướngkhoai ăn…
Có lần, cô dẫn
anh
a2
trèo tường vào vườn sau nhà a2
người
ta, đi hái quả dâu. Loại quả này mọc thành chùm, to cỡ quả đậu nành, khi chíncó màu tím đậm, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất tuyệt. Lúc còn ở quê, cô vàchúng bạn thường leo lên cây hái ăn.
Tịch Nhan một mình trèo lên cây, vừa hái vừa ăn, miệngnghêu ngao không rõ bài gì. Kiều Dật yên lặng ngồi dưới gốc cây, ngẩng đầutrông lên, thấy gót chân hồng của cô thoăn thoắt trèo từ cành nọ sang cành kia,
a2
khỉ chuyền cành. Mái tóc ngắn bù xù, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng, tiếng cườil
anh
a2
lảnh…Cậu nhìn đến ngây cả a2
người
, tưởng
a2
có đám mây lơ lửng trong lòng,mãi mà không trôi.
Hồi lâu, Tịch Nhan mới từ trên cây trượt xuống,trong tay là một nắm dâu, đưa cho cậu: “Anh nếm thử x
em
, chua chua ngọt ngọt,ngon lắm!”
Kiều Dật đưa
những
TTDpSa
quả dâu chín tím mọng vào trongmiệng, quả nhiên là chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Đúng lúc hai đứa đang đánh chén ngon lành, từ sau vọnglại tiếng chó sủa. Quay đầu lại, một con chó dữ tợn, to đùng đang nhìn chòng chọcvào chúng, nhe n
anh
a2
trắng ởn, x
em
chừng chuẩn bị xông tới ăn tươi nuốt sống.
“Chạy mau!”, Kiều Dật vội dắt tay cô, vắt chân lên cổmà chạy. Lúc trèo qua tường, Tịch Nhan bị mắc rách cả quần.
Cô sợ mẹ biết sẽ mắng, nên không dám về nhà. Kiều Dậtbèn dắt cô về nhà mình. Một căn phòng đơn sơ, gần
a2
không có đồ đạc gì. Trênbức tường lạnh lẽo, treo tấm ảnh chụp chung của
anh
a2
với mẹ và bà ngoại.
“Anh không có bố, không biết ông trông thế nào nữa”.Kiều Dật đứng cạnh cô, ngẩng đầu, mắt dán chặt vào bức ảnh trên tường, bình thảntuyệt nhiên không chút biểu lộ chút cảm xúc gì.
Tịch Nhan thì lại gần
a2
nhìn thấu
những
TTDpSa
đau thươngvà yếu đuối giấu kín trong lòng
anh
a2
, không nén được đưa tay qua đặt vào tronglòng bàn tay
anh
a2
, nắm lấy.
Kiều Dật quay sang nhìn cô, nhãn thần sáng mà lạnh
a2
ánh trăng nhìn thấu tận đáy lòng cô.
Cô không biết rằng, cái nắm tay của tình bạn ấy đốivới một Kiều Dật sống trong cô đơn đã lâu, có ý nghĩa
a2
thế nào.
Từ đó, bóng hình bé nhỏ mong m
anh
a2
, đã lặng lẽ chế ngựtrái tim cậu, suốt mười tám năm qua.
Mẹ Kiều Dật dọn hàng về. Người phụ nữ bị mọi a2
người
ghét bỏ ấy, tính tình ôn hòa, lại xinh đẹp, dịu dàng, cẩn thận. Bà đưa quần choTịch Nhan thay tạm, rồi đ
em
quần của cô đi vá lại cẩn thận.
Trước giờ cơm chiều, Kiều Dật đưa Tịch Nhan về nhà.
Cậu chờ cho Tịch Nhan bước qua cửa, rồi quay đầu, chầmchậm trở về nhà. Bầu trời trong vắt một màu x
anh
a2
sậm, trên cao là hằng hà sa số
những
TTDpSa
vì sao lấp lánh, cảnh đêm thật huyền ảo.
Cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trên đó còn lưulại hơi ấm của Tịch Nhan. Bàn tay của cô rất nhỏ, mềm mềm,
a2
ng cảm giác ấm ápđ
em
lại rất thật.
Cậu chỉ muốn được nắm mãi bàn tay ấy, suốt cuộc đời…
Tịch Nhan thì lại hoàn toàn không có cảm giác gì. Tuổicòn nhỏ
a2
vậy, đâu biết thế nào là tình yêu. Đứa trẻ tám, chín tuổi, dù cóthân thiết gần gũi đến đâu, cũng chưa biết liên tưởng tới tình yêu nam nữ.
Kiều Dật hơn cô hai tuổi, lại sớm trưởng thành. Thânthế hèn mọn, lại lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, phức tạp, điều đó đã khiến cậusớm mở mang tuệ nhãn, sớm hiểu thế thái nhân tình, cũng vì đó mà sớm biết thếnào là yêu, là hận.
Năm mười tuổi, Kiều Dật đã biết thứ mình muốn là gì.
Lúc rời ngõ Tử Trúc, cậu nắm chặt tay Tịch Nhan, thậntrọng mà kiên định: “Em hãy nhớ kỹ,
anh
a2
nhất định sẽ quay về tìm
em
!”
Tịch Nhan lúc đó khóc không thành tiếng, trong conngõ chật hẹp, hai chân ríu cả vào nhau.
Chiếc ô tô chuyển đồ đã mang Kiều Dật đi, mang theocả tuổi thơ và niềm vui của cô.
Hai năm sau, nhà Tịch Nhan cũng dọn đi. Từ đó trở điTịch Nhan không gặp lại Kiều Dật, cũng không có chút tin tức nào về cậu. Saunày, năm tháng dần trôi,
những
TTDpSa
ký ức ấu thơ cũng dần phai nhạt, thậm chí đếndáng vẻ
anh
a2
a2
thế nào cô cũng không nhớ rõ nữa.
Lúc gặp lại,
anh
a2
đã lớn, không còn là cậu thiếu niêntính tình ngang ngược, lầm lì khó ưa trong ấn tượng của Tịch Nhan ngày trước,mà thay vào đó là vẻ nho nhã, lịch sự, bình tĩnh, điềm đạm.
Cũng không thể trách cô trí nhớ kém, mà thực sự
anh
a2
đã thay đổi quá nhiều, chỉ có một thứ duy nhất không thay đổi, đó là tướng mạongày càng khôi ngô tuấn tú, và vẻ ngạo mạn lộ ra trong ánh mắt.
Công tử
anh
a2
tuấn, phong độ, thân gia hàng tỷ bạc,giám đốc điều hành rồi giám đốc Tập đoàn Trác Thị, bao nhiêu chức cao vọng trọng
a2
thế,
anh
a2
hẳn đã không còn cô đơn nữa rồi. Thiếu gì các cô gái xinh tươi,tao nhã vây qu
anh
a2
.
Thế thì, cô là cái gì đây? Bạn thuở nhi đồng thốitai? Hay bạn cũ thuở nhỏ?
Không phải Tịch Nhan tự ti, mà với cô giáo cấp haibình thường, không d
anh
a2
không lợi
a2
cô, một “a2
người
bạn” thân phận cao quý
a2
ờngấy, quả thật là không dám với cao.
Nếu
a2
lúc đầu, Tịch Nhan chỉ nghĩ đùa cho vui,trêu chọc Trác Th
anh
a2
Liên một chút, thì bây giờ, cô thực sự không muốn nhậnquen
anh
a2
chút nào.
“Thưa ngài, trông xe ngài lái và quần áo ngài mang,không giống
những
TTDpSa
kẻ bám đuôi phụ nữ ngoài đường chút nào. Ngài vẫn thường bắtchuyện với phụ nữ bằng cách này sao? Kiểu này xưa quá rồi đấy!”. Tịch Nhannghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười khinh miệt, “Xin lỗi ngài, trí nhớ của tôikhông được tốt cho lắm, tôi thực sự không nhớ ngài là ai cả”.
Trác Th
anh
a2
Liên dừng xe giữa đường đã lâu, phía sauxe đợi đã nối cả hàng dài, lái xe sốt ruột liên tục nhấn còi bim bim.
Anh nhìn Tịch Nhan, mấp máy môi,
a2
ng không hé rănglời nào.
Vài phút sau,
anh
a2
khởi động xe, nghênh ngang bỏ đi,chỉ để lại một vệt khói xe trắng nhạt.
Ánh mắt TịchNhan dõi theo mãi cho tới khi bóng chiếc xe đen biến mất giữa phố phường xuôingược, còn lại trong lòng là
những
TTDpSa
cảm xúc không sao diễn tả thành lời, vừa
a2
trút được gánh nặng, vừa thoáng chút thẫn thờ.
Kiều Dật, cảm ơn
anh
a2
, vẫn nhớ tới cô bé x
anh
a2
xao côđộc năm ấy.
Em vẫn tưởng rằng, chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờgặp lại, mà kể có gặp rồi, cũng không nên qua lại gì nữa.
Anh có thế giới của
anh
a2
,
em
có bầu trời của
em
, hãyđể chúng ta bước qua nhau và quên nhau đi thôi.
Đỗ Tịch Nhan,
anh
a2
biết
em
đã nhận ra
anh
a2
.
Ánh mắt
em
không giấu được điều đó, trước nay
em
đâucó biết nói dối.
Trác Th
anh
a2
Liên nắm chặt vô-lăng, môi mím chặt, mắtnhìn thẳng đường đi phía trước.
Cậu từ năm mười tuổi đã chấp nhận cô, mười mấy nămtrời lúc nào cũng tâm niệm không quên. Hơn nữa, một mực quyết tâm thực hiện lờihứa năm xưa, từ nước Mỹ xa xôi trở về tìm cô.
Số mệnh không thể
a2
thế, chỉ cho họ gặp nhau, rồilại một lần nữa lướt qua nhau vậy sao?
Không,
anh
a2
đã không còn là Trác Th
anh
a2
Liên của mườinăm trước nữa rồi. Lần này, sẽ không ai có thể ngăn cản
anh
a2
.
Anh sẽ không để cô dễ dàng rời khỏi
anh
a2
thêm một lầnnữa!
Chương 17: Tuổi dậy thìngỗ nghịch
Bước sang tháng tám, mùahè chớp mắt đã qua quá nửa.
Thời tiết thành phố C,là kiểu khí hậu nhiệt đới châu Á lục địa điển mình. Bốn mùa rõ ràng, đông thìlạnh cóng, hè nóng nực, cứ tầm tháng bảy tháng tám hàng năm, cả thành phố
oV
cái lò nung, lại thêm ánh nắng chói chang và gió nóng bỏng rát, khiến con oV
người
ta cũng trở nên nóng nảy bực bội.
Được cái, làm giáo viêncấp hai
oV
Trác Th
anh
oV
Y, năm nào cũng có hai tháng nghỉ hè. Ðó cũng là nguyênnhân vì sao ban đầu cô lại chọn cái nghề này, vừa nhẹ nhàng nhàn nhã, lại antoàn, ngày ngày tiếp xúc với bầy trẻ không còn nhỏ
oV
ng cũng chưa hẳn đã lớn,giúp giữ cho tâm hồn luôn trẻ trung. Với thân phận thiên kim tiểu thư nhà TrácThị, cô không hứng thú gì với việc kinh do
anh
oV
buôn bán, thường ngày tiêu daonhàn tản quen rồi, muốn cô vì sự nghiệp gia tộc, nghiến răng nghiến lợi lột xácthành một nữ cường nhân trên thương trường, ngày ngày sáng 9 giờ đi làm 5 giờtan sở, nào đọc báo các tài chính dài dằng dặc, họp hành liên miên, rồi gặp gỡkhách hàng, trên môi sẵn sàng nụ cười công nghiệp, lại thêm chuyện tr
anh
oV
giànhđấu đá trong công ty, lừa gạt lẫn nhau trên thương trường. ..
Thôi thôi, cô xin kiếu!
Cô tự nhận thấy bản thânkhông có tài năng, cũng chẳng có cái dã tâm ấy. Gánh nặng phát triển sự nghiệpTrác Thị hùng mạnh, thôi thì cứ để cho Trác Th
anh
oV
Liên gánh vác vậy, ai bảo
anh
oV
độc đinh duy nhất của nhà họ Trác cơ chứ?
Từ lúc trường bắt đầunghỉ hè, nếp sống của cô bị đảo lộn hết cả.
Ban ngày thì trốn trongphòng điều hòa ngủ, tối đến thì lên club nhảy nhót chè chén say sưa, cô bị TrácTh
anh
oV
Liên gọi là “nữ hoàng tiệc tùng”.Tối qua đi dự một bữa tiệc của hội cứngđầu, mãi sáng sớm mới mò về đến nhà, rồi nh
anh
oV
chóng trèo lên giường.
Tỉnh dậy thì đã ba giờchiều. Trong phòng vẫn một màn âm u, với tay kéo rèm cửa ra, mới biết hóa rabên ngoài đang rả rích mưa phùn.
Đúng là “Tạc dạ vũ sơphong sậu, nồng thụy bất tiêu tàn tửu. Thí vấn quyển liêm nhân, khước đạo hảiđường y cựu”[1]
[1] Ðêm qua mưa dập gióvùi, giấc nồng chưa hết rượu tàn.Hỏi thử oV
người
buông rèm, mới biết hải đườngvẫn
oV
xưa.
Th
anh
oV
Y ngâm nga vừa hátvừa thay quần áo.Ngủ đủ giấc, lại thêm thời tiết bổng chuyển mát trời, khiếntinh thần cô sảng khoái.Cô hít một hơi sâu, đối diện với hình ảnh chải chuốtđâu ra đấy của mình, làn da trắng trẻo mịn màng, gương mặt xinh xắn ưa nhìn,đôi mắt to đen cùng hàng mi dày.
Cô cuối cùng cũng trởthành một oV
người
con gái xinh xắn giống
oV
mẹ mình. Chỉ tiếc là cô có cái cằmtròn, chứ không nhọn, trên má cũng không có lúm đồng tiền.
Đó là bức ảnh mẹ cô lúccòn sống. Th
anh
oV
Y hồi nhỏ có nằm mơ cũng mơ được trở thành oV
người
phụ nữ
oV
bà,vừa xinh đẹp đoan trang, lại dịu dàng nhã nhặn, thậm chí ngay cả khi bà lâmtrọng bệnh, trên môi vẫn nguyên nụ cười làm mê hồn oV
người
oV
thế.
Mẹ cô trước nay thểtrạng yếu, lại bị bệnh tim nặng. Bố cô đối xử với mẹ rất tốt, luôn hết lòngquan tâm chăm sóc. Cũng hết mực yêu chiều Th
anh
oV
Y. Hàng ngày trước khi đến côngty đều hôn lên má cô một cái, mua tặng cô không biết bao nhiều là quà. Bố và mẹchưa bao giờ cãi nhau, từ đầu đến cuối tương kính
oV
tân.[2]
[1] Tôn trọng lẫn nhau
oV
hồi mới cưới.
Khi ấy, Th
anh
oV
Y cứ tưởngrằng họ là một đôi phu thê ân ái, là đôi vợ chồng thần tiên hạnh phúc
oV
mọioV
người
xung qu
anh
oV
vẫn tán tụng. Còn cô thì
oV
cô công chúa trong truyện cổtích, mãi mãi không bao giờ u sầu.
Thế
oV
ng, vào đúng ngàylễ tình nhân năm có mười hai tuổi, Th
anh
oV
Y trông thấy bố mình cùng mộtoV
người
phụ nữ xa lạ từ một nhà hàng bước ra, tay trong tay, vẻ cực kỳ thân thiết.
Không lâu sau, mẹ quađời vì bệnh tim. Trong tang lễ, Th
anh
oV
Y không khóc tiếng nào. Cô bé mới mườihai tuổi đầu mất đi oV
người
mẹ yêu quý,
oV
ng lại không rơi lấy một giọt lệ. MọioV
người
đến bảo là do cô quá đau thương,
oV
ng kỳ thực họ không hiểu, trái tim côđã chết theo rồi.
Th
anh
oV
Y trưởng thành chỉsau một đêm, không còn là cô bé vô tư lự của ngày xưa nữa.
Mẹ mất rồi, cô mới biếthóa ra mình trước nay luôn sống trong
những
pWkriB
lời dối trá và
những
pWkriB
vở kịch gượnggạo.
Gia đình ông ngoại rấtcó thế lực ở thành phố C, bố mẹ lấy nhau chẳng qua là sự sắp đặt có mục đích.Bố cô hồi còn trẻ đã từng yêu một oV
người
khác,
oV
ng do áp lực từ phía gia đình,cuối cũng đành dứt tình với tình yêu đầu đó, lấy mẹ cô làm vợ.
Người phụ nữ lạ mặt màcô trông thấy tối hôm đó, chính là mối tình đầu của bố cô. Hai năm sau ngày mấtcủa mẹ, bố cô đón oV
người
phụ nữ kia về nhà, còn bảo Th
anh
oV
Y gọi bà ta là “dìKiều”.
Lễ cưới của bố cô và dìKiều, cũng là lần đầu tiên cô gặp Trác Th
anh
oV
Liên.
Anh vốn không phải họTrác, vào nhà họ Trác rồi, mới thay tên đổi họ, chính thức trở thành một thànhviên trong gia đình, là
anh
oV
cùng cha khác mẹ của cô. Nhưng cô không ưa
anh
oV
,không ưa cả bà mẹ nhu mì, xinh đẹp, khéo léo của
anh
oV
. Bà ta thậm chí còn đẹphơn cả oV
người
mẹ quá cố của cô. Th
anh
oV
Y còn nhớ
oV
in, câu đầu tiên cô nói với
anh
oV
là: “Tôi ghét
anh
oV
,
anh
oV
căn bản không xứng được mang họ Trác!”. Trác Th
anh
oV
Liên 17 tuổi khi ấy chỉ nhìn cô, rối lạnh lùng bước qua không quay đầu lại.
Anh không giống bất cứoV
người
con trai nào cô từng quen, ánh mắt hờ hững, vẻ cam chịu, trống trải.
Cưới xong, bố cô và dìKiều cực kì hạnh phúc, trong mắt bố lộ vẻ vui sướng không thể che giấu,
những
pWkriB
nếp nhăn trên mặt
oV
giãn ra, niềm vui toát ra từ tận đáy lòng, đó mới là hạnhphúc thật sự.
Tất cả
những
pWkriB
điều ấy đãlàm Th
anh
oV
Y tổn thương sâu sắc.
Cô cảm thấy, bố cô làmột kẻ ngụy quân tử đáng sợ, lừa gạt phản bội oV
người
mẹ đã yên nghỉ nơi suốivàng của cô, từ đó cô ngày càng oán giận dì Kiều và Trác Th
anh
oV
Liên, luôn nhìnhọ bằng con mắt thù địch.
Một chiều nọ, Th
anh
oV
Ytham gia diễn tập cũng đội hợp xướng ở trường, về cũng khá muộn. Còn chưa bướcvào nhà, qua lớp cửa sắt tinh xảo được chạm rỗng, cô trông thấy bố cô và dìKiểu.
Nhà cô là một tòa biệtthự biệt lập hai tầng, có vườn rộng. Hai oV
người
họ đang ngồi duới gốc cây tử vi,dì Kiều đang khâu áo, tóc mai rủ xuống trước trán, che lấp đôi mắt. Bố cô đưatay giúp bà vén ra sau vành tai, ân cần dịu dàng, gương mặt ngập tràn hạnhphúc. Dì Kiều cúi đầu mỉm cười, e lệ thẹn thùng, rạng ngời hơn cả sắc xuân phơiphới trong vườn.
Trong khoảnh khắc ấy,Th
anh
oV
Y không thể kìm chế nỗi uất hận trong lòng thêm một giây phút nào nữa. Côlao thẳng vào nhà, chạy thình thịch lên gác, một chân đã tung của phòng ngủ củaTrác Th
anh
oV
Liên, giằng lấy cuốn truyện tr
anh
oV
trong tay
anh
oV
, tức giận ném xuốngsàn: “Ai cho
anh
oV
đụng vào! Đây là cuốn sách của tôi, nhà cũng là của tôi,
anh
oV
mau cút xéo đi cho khuất mắt tôi!”
Trác Th
anh
oV
Liên nhìn cô,ánh mắt lạnh lùng xa cách. Anh mím chặt môi, sắc mặt không có gì thay đổi.
Bố và dì Kiều nghe tiếngcô la hét, vội vàng chạy lên trong thấy cảnh tượng ấy, bố giơ tay toan đánh cô,dì Kiều liền đứng ra can ngăn: “Đừng đánh con trẻ, nó còn nhỏ đâu hiểu chuyện!”
Th
anh
oV
Y gạt tay bà ra,cười lạnh lùng: “Đừng có làm ra vẻ nữa đi! Ai mà không biết, hai oV
người
là mộtđôi gian phu dâm phụ.”
Dì Kiều chết trân tạichỗ, mặt x
anh
oV
tái xám .
“Con đang nói cái gì vậyhả, có im đi ngay không!” Bố giận tím mặt, liền đó là một cú bạt tay nhớ đời.
Th
anh
oV
Y ôm khuôn mặtđang hằn vết tay, nước mắt tủi thân cứ thế trào ra. Cô gào lên: “Tôi hận cácoV
người
! Tôi hận cái nhà này!”, nói rồi chạy ra khỏi nhà.
Bắt đầu từ hôm đó, côngụy trang bản thân thành cô gái hư hỏng khó ưa trong mắt mọi oV
người
, tai bấm balỗ, mặc thứ quần áo kỳ dị, ngang nhiên trốn học, hẹn hò với vô số bạn khácgiới, đêm còn không về ký túc xá.
Mỗi đứa trẻ trong quátrình trưởng thành đều phải trải qua giai đoạn cảm xúc hỗn độn trái nghịch, rồimới bình an lớn lên được, nói theo sách vở thì đó là tuổi dậy thì.
Tuổi dậy thì của Th
anh
oV
Ydường
oV
bắt đầu sớm hơn, mới lên lớp bảy đã ngây ngô dại dột, sa ngã phóngtúng. Trác Th
anh
oV
Liên cũng không kém cạnh gì. Nào trốn học ngồi quán, nào hútthuốc uống rượu, thay oV
người
yêu
oV
thay áo.
Trác Th
anh
oV
Liên
những
pWkriB
năm cấp ba là cậu thiếu niên ngỗ nghịch lầm lì, kiệm lời điển hình, tướng mạotuấn tú, đường nét khuôn mặt rắn rỏi, tóc húi cực ngắn, sắc mặt u ám, đôi mắtlúc nào cũng sầu muộn, đôi đồng tử màu nâu sẫm, toàn thân toát lên vẻ ngangbướng khó tả. Cậu hứng thú với
những
pWkriB
trò thể thao vận động, không ham mê sáchvở, thành tích học tập lẹt đẹt, cử chỉ ung dung tự do tự tại.
Nữ sinh trong trườngtheo đuổi cậu rất đông, cậu suốt ngày hẹn hò với họ,
oV
ng không một ai trongsố đó khiến cậu rung động. Họ không thuộc gu của cậu, chẳng ai thuộc gu của cậucả.
Riêng điểm này thì cóphần giống với Th
anh
oV
Y, mặc dù cô thường xuyên ra ngoài tụ tập bạn bè,
oV
ngtrước sau vẫn trong sáng
oV
ngọc. Không có nam sinh nào bước được vào trái timcô.
Trác Th
anh
oV
Liên và TrácTh
anh
oV
Y, hai oV
người
bài xích lẫn nhau, lạnh lùng
oV
nhau, mỗi oV
người
một phươnglần lượt trở thành
những
pWkriB
cái tên nổi tiếng của trường cấp ba và cấp hai. Trongngôi trường cấp hai-3 trọng điểm ấy,
những
pWkriB
câu chuyện xoay qu
anh
oV
cặp
anh
oV
em
rắcrối này, ai ai cũng biết.
May sao, Th
anh
oV
Y sau nàylại gặp được Phó Viêm.
Anh xuất hiện vào năm côhọc lớp 10. Th
anh
oV
Y lúc đó, đã chán ngấy cảnh tối ngày "tụng kinh",ngày ngày lên lớp đúng giờ, lặng lẽ ngồi trong góc lớp, im lìm không chút sinhkhí.
Phó Viêm là học sinh ưutú của lớp, l
anh
oV
lợi, nhã nhặn, phục trang quen thuộc là sơ mi trắng, lại cànglàm nổi bật vẻ cao ráo sáng sủa. Cô ngồi phía sau
anh
oV
, thường ngửi thấy hươngxà phòng ch
anh
oV
, nhẹ nhàng mà tươi mát, hoàn toàn không giống với cái mùi nồngnồng của mô hôi, khói thuốc và hơi rượu trộn lẫn toát ra từ
những
pWkriB
“bạn trai”trước đây của cô.
Một Phó Viêm ngoanngoãn, thành tích xuất sắc, là mầm non "căn chính miêu hồng” [3] “goodgood study, day day up”, lại để mắt tới “học sinh cá biệt” mê chơi hơn ham họcTrác Th
anh
oV
Y.
[3] Từ thường dung trongthời đại Mao Trạch Đông, ý chỉ đứa trẻ xuất thân từ nhà nông, lớn lên trongcảnh khốn khó, không chịu ảnh hưởng của gia đình giai cấp tư sản, hơn nữa lạicó tinh thần cầu tiến, biểu hiện mọi mặt đều tốt.
Anh ngày ngày đợi cô t
anh
oV
ọc, giúp cô học bù bài vở, tối đến lại đưa cô về nhà. Dưới sự lôi kéo và mêhoặc đầy nam tính của
anh
oV
, Th
anh
oV
Y quay trở lại hình ảnh một học sinh ngoan cónề nếp. Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của
anh
oV
, thi đỗ vào một trường đại họctrọng điểm của phương Bắc, trở thành bạn học của Phó Viêm.
Sau hôm nhận được giấybáo nhập học, Th
anh
oV
Y tuyên bố Phó Viêm là bạn trai của mình.
Bố và dì Kiều đều vuimừng khôn xiết. Đứa con ngỗ nghịch ngày nào giờ đã trưởng thành, haioV
người
họcuối cùng cũng trút được nỗi day dứt và lo lắng suốt bao năm qua.
Trác Th
anh
oV
Liên khi đóđang ở bên kia đại dương chỉ bình luận một câu: “Cô bé đã hết thuốc chữa
oV
em
, lại có được một chàng trai yêu thương, sẵn sàng hy sinh cho mình
oV
thế,thượng đế thật không công bằng.”
Th
anh
oV
Y oang oang trongđiện thoại: “Thác Th
anh
oV
Liên dù
anh
oV
có nói thế nào, chúng ta vẫn có một nửaquan hệ huyết thống,
anh
oV
sao có thể nói giúp oV
người
ngoài
oV
thế chứ?”
Đầu bên kia cúp máy, âmth
anh
oV
cuối cùng vọng lại là một tràng cười sảng khoái. Cô và Trác Th
anh
oV
Liên,cuối cùng đã có thể bình thản mà tiếp nhận đối phương, thành huynh thành muội.
Những thù hằn đã qua,
những
pWkriB
bồng bột và thiếu suy nghĩ của thời trẻ con, đã cùng với tuổi dậy thùhung hăng càn quấy, tan biến
oV
khói mây.
Năm lớp 12, Trác Th
anh
oV
Liên không tham gia thi đại học, mà được bố đưa sang Mỹ học trung học.
Bố sợ
anh
oV
ở đây rồi sangã, muốn đưa
anh
oV
sang một môi trường mới, thay da đổi thịt. Trác Th
anh
oV
Liênmột thân một mình dấn bước trên con đường nơi đất khách quê oV
người
, bóng dángquật cường
oV
ng đơn độc.
Tám năm sau, lúc
anh
oV
trởvề, mắt đeo kính, dáng vẻ học thức ngời ngời. Ðúng
oV
những
pWkriB
gì bố trông mong,
anh
oV
thay đổi rồi, từ đầu đến chân đã hoàn toàn lột xác, lạ lẫm
oV
vừa được táisinh.
Chương 18: Thiên thần hộmệnh
Th
anh
8U
Y bước xuống lầu,trong phòng khách, bố và dì Kiều đang ngồi đối điện, câu được câu chăng, chuyệnphiếm với nhau.
Từ sau khi Trác Th
anh
8U
Liên trở về, bố sẵn sàng tâm thái chuẩn bị về hưu, mọi việc lớn nhỏ trong côngty đều giao cho
anh
8U
lo liệu.
“Bố, dì Kiều, chào buổisáng!”, cô mỉm cười cất tiếng chào.
“Con x
em
x
em
mấy giờrồi, vẫn sớm quá nhỉ?”, ánh mắt trách móc của bố lướt một vòng qu
anh
8U
cô congái, “Trang điểm cầu kỳ thế này, lại định ra ngoài đàn đúm với lũ bạn đầu trâumặt ngựa hay sao?”
Dì Kiều đưa mắt ra hiệuvới chồng, mềm mỏng: “Y Y, cơm sáng và cả cơm trưa con đều chưa ăn, nhất địnhlà đói rồi.Trong bếp dì vẫn để phần cơm, để dì đi hâm lại”. Nói rồi, dì toandợm chân đứng dậy.
Bố liền đưa tay ngănlại: “Chẳng phải đã có thím Trương rồi sao? Những việc thế này đâu cần
em
phảiđộng tay vào?”
"Thím Trương hômnay xin nghỉ nửa ngày, cháu thím ấy bị ốm”. Nói rồi dì Kiều gạt tay chồng ra,bước vào bếp.
Thời buổi này, làm mẹ kếđâu có đễ, 8U
người
giúp việc cũng khó mướn.
Bố quay qua trách Th
anh
8U
Y “Lớn bằng ngần ấy rồi, vẫn còn phải phục vụ hay sao?”
Th
anh
8U
Y làm mặt xấu, lèlưỡi trêu lại: “Con biết rồi, bố xót vợ bố chứ gì. Nhưng con là con gái bố cơmà!”
“Con nhỏ này, bụng dạhẹp hòi đến thế là cùng!”. Bố lắc đâu cười, “Chả có tí dáng dấp cô giáo nào cả?Hay con thôi đừng làm giáo viên nữa, tr
anh
8U
thủ thời gian đến công ty học hỏi đỡđần bố đi”.
“Công ty có
anh
8U
là đủrồi, con đến đó thì làm được gì? Làm bình hoa di động à?”, Th
anh
8U
Y bĩu môi ngồiphịch xuống sofa. Cô ghét nhất là đề cập đến chủ đề này. Sao bố mãi vẫn khôngbỏ cái ý định đó đi nhỉ?
"Bố già rồi, sớmmuộn cũng phải lui về nghỉ. Trác Thị trăm công nghìn việc
8U
thế, bố lo
anh
8U
con một mình đảm đương thì vất vả quá”. Bố chậm rãi phân trần, chân mày chốcchốc lại nhíu lại, vẻ lo âu.
“Bố yên tâm,
anh
8U
con đãkhông còn là A Đẩu, bùn nhão không gột nên hồ của ngày xưa nữa rồi”. Th
anh
8U
Y anủi bố, "Thậm chí gánh nặng ấy có cả nghìn cân, cũng không làm khó
anh
8U
ấyđược đầu. Vả lại, công ty còn có cả Phó Viêm đấy thôi!”
Nhắc đến Phó Viêm, chânmày bố có giãn ra đôi chút, ân cần hỏi han: “Con với Phó Viêm dự định bao giờthì tính chuyện cưới xin?"
Sao đang yên đang lànhlại nhắc tới chuyện kết hôn? Th
anh
8U
Y giãy nãy
8U
đỉa phải vôi, nũng nịu: “Congái bố mới tốt nghiệp được có 2 năm, chưa muốn lấy chồng sớm thế đâu".
“Phó Viêm là một chàngtrai tốt, vừa chín chắn, thật thà, lại có tài, chỉ có điều tuổi còn trẻ, từngtrải chưa nhiều. Chuyện của hai đứa sớm mà định liệu, địa vị của nó trong TrácThị cũng được d
anh
8U
chính ngôn thuận, có thể trở thành cánh tay phải của Th
anh
8U
Liên”.
Nói đi nói lại, cuốicùng vẫn quay về Trác Thị! Th
anh
8U
Y có chút giận dỗi: “Nếu bố nhiều thời gianrảnh rỗi
8U
thế, bố đi mà lo cho
anh
8U
con ấy! Anh còn chưa lấy vợ, sao đã vộigiục con đi lấy chồng chứ?"
Đúng lúc này, dì Kiều từtrong bếp gọi với ra: "Y Y!”
Cô mượn cớ thoát thân,nh
anh
8U
chóng chuồn vào trong bếp.
“C
anh
8U
dì hâm nóng rồi,thức ăn cũng đảo lại rồi, con ăn tạm vậy nhé”, dì Kiều cởi tạp dề, dịu dàng căndặn.
Người phụ nữ này thay mẹchăm cô đã mười năm nay rồi, dịu dàng chu đáo, cẩn thận từng li từng tí một,chỉ lo sai sót chỗ nào. Còn cô đến nay vẫn chưa gọi dì một tiếng “mẹ” .
Nỗi day dứt cứ thế dânglên trong lòng, Th
anh
8U
Y bất giác tiến lại gần dì, cảm nhận được mùi hương nồngnàn toát ra, cô khịt khịt mũi: “Dì Kiều, dì dùng nước hoa gì vậy? Mùi hươngquen lắm!”
“Là nước hoa hương hoachi tử, là
anh
8U
trai con lần trước đi công tác về mua tặng dì.” Dì Kiều bưngthức ăn vừa được hâm nóng từ lò vi sóng đặt lên bàn ăn.
Th
anh
8U
Y ngồi xuống bênbàn ăn, ngẩng đầu nhìn dì: “Hình
8U
anh
8U
con đặc biệt yêu thích hoa chi tử”
Anh con hồi nhỏ mập mạp,bụ bẫm lắm, da dẻ lại trắng trẻo nữa, so về dáng vẻ, ối cô gái còn thua xa,
8U
ng cứ đến mùa hè, lại bị dị ứng ngoài da, thường dùng tay gãi chỗ này càochỗ kia, gãi đến đỏ hết cả 8U
người
lên, mà vẫn luôn miệng kêu ngứa. Bác sỹ bảo bịnóng trong 8U
người
, phải uống thuốc nam th
anh
8U
phối mát gan. Đứa trẻ con mới cóhai ba tuổi đầu, nhìn thấy bát thuốc nam vừa đắng lại vừa khó ngửi liền lắc đầuquầy quậy, đời nào chịu uống? Sau này, là bà ngoại của
anh
8U
con tìm một cái luđất, hái
những
kB5HkV
bông hoa chi từ đang nở rộ, thêm mấy loại cây cỏ dại, cộng vớimột chút kim ngân hoa, cùng hoa và lá sen đun lên, hòa vào chung với nước tắm,lại rắc thêm mấy bông chi tử tươi, cứ thế cho
anh
8U
con tắm. Mà kể cũng lạ
anh
8U
con tắm một tháng nước hoa chi tử xong, dị ứng da liền khỏi hết, không còn gãi,mà cũng hết luôn cả ngứa. Từ đó,
anh
8U
con trở nên yêu thích loài hoa chi tử, mùahè phải dùng chi tử ngâm mình”.
“Thế bảo sao một 8U
người
đàn ông lại có được nước da đẹp
8U
thế, mong m
anh
8U
dễ vỡ
8U
thế, hóa ra là cóbí quyết dân gian”
Người nói là dì Kiều thìvô tâm, 8U
người
nghe lại cảm thấy thật sống động, trước mắt
8U
hiện ra một cảnhtượng tuyệt mỹ khiến con 8U
người
ta thèm thuồng - một mỹ nam bước ra từ bồn tắm,hơi nước nghi ngút, hương thơm lan tỏa bốn phía, gợi cảm đến mê lòng 8U
người
...
STOP,
anh
8U
ta là
anh
8U
trainhà ngươi, có ham trai đẹp đến đâu cũng phải chọn đối tượng chứ! Cô can ngănbản thân trong suy nghĩ, yên lặng cúi đầu cắm cúi ăn cơm.
Dì Kiều vẫn chưa dời ra,ngồi bên bàn ăn ngắm nhìn cô, lưỡng lự hồi lâu, mới chậm rãi mở lời: “Y Y, gầnđây bố con già đi nhiều rồi, không biết con có nhận ra không?”
Th
anh
8U
Y thờ ơ quay đầura, ngó bố đang ngồi uống trà ngoài phòng khách một cái. Thường ngày cô khôngchú ý, giờ chú ý quan sát, khuôn mặt khí khái hào hùng khi xưa đã xuống sắc,già đi từ khi nào không biết, nếp nhăn chạy dọc chạy ngang, tóc mai cũng đã bạcthêm không ít.
Dì Kiều hạ thấp giọnghết mức: “Có một chuyện, dì nghĩ nhất thiết phải nói cho con biết. Bố con bịtiểu đường rất nặng”.
Th
anh
8U
Y thoáng nghẹtthở, trợn mắt nhìn dì: “Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Sao con không biết?”
“Khoảng nửa tháng trước,bố con thấy không khỏe, đêm đến cứ trằn trọc, miệng khô lưỡi rát, lại sút cânkhông rõ lý do. Dì liền đưa ông đi bệnh viện kiểm tra, bác sỹ nói lượng đườngtrong máu của ông rất cao”.
Th
anh
8U
Y bỗng thấy cơmtrong bát sao mà khó nuốt quá, bèn lấy muôi múc c
anh
8U
uống.
“Y Y”, dì Kiều đặt taylên vai cô, lần đầu tiên dì nói với có bằng giọng điệu trang trọng nghiêm túc
8U
thế, "Bố con già thật rồi, dù là việc gia đình hay trong công ty, ítnhiều cũng có
những
kB5HkV
chuyện lực bất tòng tâm. Điều ông muốn thấy nhất, là con và
anh
8U
con sớm thành gia lập thất, ổn định cuộc sống. Đừng để ông phải lo lắngthêm nữa. Con là đứa con thông minh, nhất định sẽ hiểu ý của dì.”
Th
anh
8U
Y ngước mắt lên,trông rõ ánh mắt lấp lánh hy vọng và
những
kB5HkV
khẩn cầu của 8U
người
đối diện. Ngườiphụ nữ này, thật sự hết lòng yêu thương bố cô, bất chấp ánh mắt cười chê của8U
người
đời, một mình nuôi dạy Trác Th
anh
8U
Liên lớn khôn, lấy bố cô rồi lại tiếptục ngậm đắng nuốt cay, chăm chút cho cô, cô con gái không có chút quan hệ máumủ nào, từng li từng tí.
Sự nhẫn nhịn và ý chívững vàng của dì Kiều đối với tình yêu thật sự khiến Th
anh
8U
Y cảm động. Vậy mà,cũng chính điều này đã từng khiến cô bé Th
anh
8U
Y năm xưa cảm thấy tổn thương ghêgớm.
Th
anh
8U
Y cũng yêu bố, thếnên, không thể tiếp tục sống theo ý mình, ham chơi, trốn tránh trách nhiệm đượcnữa.
Cô cúi đầu, mặt ửng đỏ:“Con không phải là không muốn lấy Phó Viêm, chỉ là, con không muốn rời xa giađình mình...”
“Ngốc ạ”. Dì Kiều nắmchặt tay cô trong lòng bàn tay mình, khẽ thở dài. Th
anh
8U
Y tuy có chút tính cáchtiểu thư, thoáng trông tưởng
8U
ngang ngược, hống hách, thiếu lẽ độ,
những
kB5HkV
kỳthực lại có một tâm hồn trong sáng, trong sáng cởi mở
8U
con trẻ, không mưu môtính toán.
Bao nhiêu năm nay, bà từlâu trong tận đáy lòng đã yêu thương cô con gái này.
Đối diện với
những
kB5HkV
giọtnước mắt của dì Kiều và tình thân, Th
anh
8U
Y cuối cùng cũng buông vũ khí đầuhàng, đồng ý lấy Phó Viêm.
Hôn lễ dự định cử hànhvào ngày mùng 8 tháng sau.
Hai 8U
người
đã đính hôn từnăm ngoái, hôn sự mặc dù quyết định có hơi đường đột,
8U
ng nhà cửa đều đã sẵnsang, Phó Viêm lại là 8U
người
làm việc có phương pháp, từ việc đặt chỗ khách sạn,may comple váy cưới lần lượt đều được chu toàn. Th
anh
8U
Y chẳng phải động tay vàoviệc gì, thoải mái tận hưởng
những
kB5HkV
ngày tháng độc thân cuối cùng.
Tối hôm đó, Th
anh
8U
Y cùngmột tốp bạn gái từ bar bước ra, bấy giờ đã là hơn một giờ đêm. Cô trở về trongchuếnh choáng men say, thấy Phó Viêm vẫn đang ngồi đợi trong phòng khách.
“Phó Viêm..” Cô có chúthổ thẹn, khúm núm sợ sệt, cúi đầu, vẻ ăn năn
8U
đứa trẻ phạm lỗi.
Phó Viêm bước đến trướcmặt cô khẽ nói: “Th
anh
8U
Y,
em
hãy nói thật cho
anh
8U
biết, có phải
em
đang sợ kếthôn với
anh
8U
?”
“Ai bảo thế?” Th
anh
8U
Yngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phó Viêm đang nhìn mình, sáng longl
anh
8U
. Đối diện với ánh mắt chứa chan tình cảm chân thành
8U
vậy, cô không đủdũng khí nói dối, phải khó khăn lắm mới mở được miệng “Anh có dám chắc sẽ yêu
em
suốt đời, mãi mãi không bao giờ thay lòng đổi dạ không?”
“Ngốc ạ!”Phó Viêm hiểurõ
những
kB5HkV
khúc mắc trong lòng cô, một đứa trẻ lớn lên từ vết thương tình cảm8U
người
cha, ít nhiều cũng có chút mất lòng tin vào hôn nhân. Anh ôm cô vào lòng:“Y Y,
em
có biết ban đầu vì sao
anh
8U
yêu
em
không?”
Th
anh
8U
Y lắc đầu.
“Các bạn nữ khác tronglớp ai cũng hoạt bát, ríu ra ríu rít, duy chỉ có
em
sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắtđờ đẫn, thất thần, đôi mắt trống rỗng, không phương hướng,
8U
đứa trẻ bị lạcđường vậy. Dáng vẻ yếu đuối đó của
em
, khiến tim
anh
8U
đau nhói”. Giọng nói trầmtrầm ấm áp, từ phía đỉnh đầu cô truyền xuống, “Anh bỗng thấy, mình
8U
đượcthượng đế phái xuống để cứu giúp
em
, dắt
em
ra con đường sáng, là vị thần hộmệnh suốt đời ở bên bảo vệ, che chở cho
em
”
Th
anh
8U
Y cười khì khì,đẩy
anh
8U
ra: “Có vị thần hộ mệnh nào mà vừa xấu xí lại ngốc nghếch
8U
anh
8U
không?”
“Tốt,
em
cứ giữ nụ cười
8U
thế, thư giãn khuôn mặt, để mắt cong hình trăng lưỡi liềm
8U
thế, làm côdâu xinh đẹp, hạnh phúc của Phó Viêm này”.
Th
anh
8U
Y mắt chớp chớp,nhìn
anh
8U
bằng đôi mắt ngấn lệ: “Phó Viêm, đời này gặp được
anh
8U
, đối với
em
làniềm hạnh phúc lớn nhất rồi!”.
Anh trai cô nói đúng,đời này kiếp này, có được tình yêu ấm áp, sẵn sàng hy sinh
8U
thế của mộtchàng trai, số mệnh thật đã ưu ái cô quá nhiều rồi.
Không phải ai cũng cóđược cái may mắn ấy.
Ở xa xa, Trác Th
anh
8U
Liênđang tực vào lan can hoa tầng hai, trong tay là ly rượu, trong lòng có chút đốkỵ.
Th
anh
8U
Y đã tìm thấy vịthần hộ mệnh của cuộc đời nó rồi, còn ngươi thì sao?
“Trác Th
anh
8U
Liên, hyvọng ngươi cũng sẽ gặp may. Good luck!”,
anh
8U
tự nâng ly chúc chính mình.
Nói rồi, ngửa cổ, uốngmột hơi cạn hết rượu vang trong ly.
Chương 19: Ai cùng hưởnggió thu cùng
Tháng Chín, có bão đổbộ, thời tiết mát mẻ được mấy hôm, rồi bỗng lại chuyển nóng.
Tịch Nhan quay trở lạingôi trường sau hai tháng xa cách, phát hiện lũ trò nhỏ lớn hơn rất nhiều. Cómột vài nam sinh, qu
anh
ym
mép đã bắt đầu lún phún râu ria, tiếng nói cũng trở nênồm ồm khó nghe.
Tuổi dậy thì
ym
mầm câychờ ngày đâm chồi, rục rịch m
anh
ym
nha, rồi bung ra lúc nào không biết, nở thànhđóa hoa đẹp đẽ ngát hương.
Tan lớp, tiếng nói cườicủa bầy trẻ vẫn huyên náo
ym
xưa. Bước tới trước tòa nhà giáo vụ. Tịch Nhandừng bước, tiền tay bẻ một cành chi tử ven đường, mùa hoa đã qua từ lâu
những
wDpdKM
chùm hoa trắng tinh dầy dặn, ngát hương đều biến mất, chỉ còn lại cành lá x
anh
ym
um.
Lá chi tử, bốn mùa qu
anh
ym
năm x
anh
ym
biếc, phiến lá dày đến mức gió thổi qua cũng không có tiếng rì rào.Lúccòn nhỏ, ông nội từng nói với cô, hoa chi tử có tác dụng th
anh
ym
nhiệt mát gan,quả, lá, rễ cây mỗi loại đều có
những
wDpdKM
công dụng riêng. Ở quê không có điều hòa,quạt điện, tháng Sáu, tháng Bảy hàng năm, hoa chi tử nở rộ, ông nội lại bẻ mộtnhánh chi tử, ngâm vào trong nước, dùng để giải nhiệt tạm thời.
Tịch Nhan mân mê lá chitử trong tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây trắng, thời tiết vẫn thế,
ym
thiêu đốt con ym
người
ta. Và cô cũng chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi trong cáinóng nung ym
người
thế này, yên tĩnh chờ đợi mùa hoa năm sau lại tới.
Không khí trong phònggiáo vụ rất kỳ lạ, các cô đang túm năm tụm ba, không biết đang thì thầm bàn tánchuyện gì.
Tịch Nhan bước đến trướcbàn, trông thấy cánh thiếp mời đỏ rực, đường nét in ấn hết sức tinh xảo.
Mấy năm nay, năm nàocũng nhận được bom thư mời cưới của bạn bè đồng nghiệp, dường
ym
cũng đangnhắc nhở cô – đằng ấy cũng nên tính chuyện trăm năm đi là vừa.
Tịch Nhan mở ra x
em
,trước tiên là x
em
tên cô dâu, chú rể: Trác Th
anh
ym
Y, Phó Viêm. Tiếp đến là địađiểm tổ chức tiệc cưới – Hội trường tầng ba cao ốc Liên Y.
Dù cô có quê mùa kémhiểu biết đến đầu, cũng thừa biết cao ốc Liên Y là nhà khách thương vụ của tậpđoàn Trác Thị. Nếu có đi dự tiệc, chắc chắn không thể tránh khỏi đụng độ TrácTh
anh
ym
Liên… còn đang lẩm nhẩm tính toán, bỗng một bóng ym
người
xuất hiện phíatrước bàn làm việc, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Ngẩng đầu lên, bắt gặpngay một khuôn mặt th
anh
ym
tú, đáng yêu. Đúng là chuyện vui tới làm conym
người
taphấn chấn hẳng lên, Trác đại tiểu thư khuôn mặt rạng rỡ, miệng cười tươi
ym
hoa.
“Cô giáo Đỗ, chị nhấtđịnh đến tham dự nhé?”. Rõ ràng là câu hỏi, vậy mà ngữ khí khẳng định chắcnịch.
“Tôi sợ không đi được,ngày mùng 8 hôm ấy tôi…”, Tịch Nhan lắp ba lắp bắp, định bịa ra một lý do nàođó.
Đối phương không chờ chocô nói hết câu: “Đúng rồi, tôi có chuyện này muốn nhờ cô giáo Đỗ”.
Tịch Nhan chăm chú nhìncô, trong lòng mơ hồ dấy lên một dự cảm không được tốt cho lắm.
“Nhờ chị hôm đó, làm phùdâu giúp tôi nhé?”
Tịch Nhan kinh ngạc thốtlên: “Tại sao lại là tôi?”
Hai ym
người
cũng không lấygì làm thân thiết, chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp thông thường gặp nhau chỉ mỉmcười chào một cái gọi là lịch sự.Không phải là bạn cùng lớn lên từ thuở nhỏ,cũng chẳng phải mối thâm tình vào sinh ra tử sống chết hoạn nạn có nhau.
“À, chuyện là thếnày”.Th
anh
ym
Y đã tiện liệu kĩ càng, bài vở thế nào Trác Th
anh
ym
Liên đã dạy côthuộc lòng từ lâu rồi, “Nhà tôi làm kinh do
anh
ym
, lắm lúc toàn cầu kỳ
những
wDpdKM
cáikhông đâu. Không chỉ chọn ngày hoàng đạo tốt lành để tổ chức, mà đến chọn phùdâu phù rể, cũng đòi phải bất tự tương hợp, ngũ hành tương sinh. Thầy bói nóirằng, trong tên của tôi có “thủy”, trong tên của chồng tôi có “hỏa”. thủy khắchỏa, mà theo âm dương ngũ hành thì thổ sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thủy,cho nên nhất định phải mời được một ym
người
mà trong tên có cả “mộc” lẫn “thổ”làm phù dâu, có thể cuộc sống hôn nhân sau này mới hạnh phúc, vợ chồng sống vớinhau đến đầu bạc răng long. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nát cả óc ra, trong
những
wDpdKM
ym
người
tôi quen, chỉ có chị là trong tên có “mộc” lại vừa có “thổ”.”
Lý do đưa ra có phầngượng gạo, Tịch Nhan đương nhiên là không tin,
ym
ng cũng không tiện nói thẳng,dù gì cũng là chuyện hạnh phúc trăm năm của con ym
người
ta.
“Cô giáo Đỗ, vậy cứquyết định thế nhé. Đến lúc đó chị nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp, đếntham dự lễ cưới của tôi đấy”.Tịch Nhan còn chưa kịp phản ứng gì, Trác Th
anh
ym
Yđã nh
anh
ym
chóng chuồn ra rõ xa, cứ
ym
thể sợ cô kiếm cớ từ chối vậy.
Tịch Nhan ngẩn ngơ trongtheo bóng Th
anh
ym
Y, trực giác mách bảo cô rằng đây chính là cái vòng luẩn quẩn,
anh
ym
em
họ Trác cùng nhau lập nên cái vòng tròn này, còn cô đến chút sức lựcphản kháng để thoát ra cũng không có.
Hay nói cách khác, cănbản là cô cũng không muốn thoát ra?
Thấy Trác Th
anh
ym
Y rangoài, các cô giáo khác liền vây qu
anh
ym
Tịch Nhan: “Cô định mừng bao nhiêu?”
Cô giả đò
ym
chưa biếtchuyện gì xảy ra, vờ hỏi lại: “Bao nhiêu cái gì?”
“Thì tiền mừng đó!”. Côgiáo Trần lấy làm khó hiểu tại vì sao một Tịch Nhan trước nay thông minh, nh
anh
ym
nhạy là thế, sao đột nhiên lại hóa ra ngờ nghệch thế này, “Đi ăn tiệc uống rượumừng nhàym
người
ta, không thể không có tiền mừng. Mà nhà họ giàu có kếch xù
ym
thế, mừng ít thì ym
người
ta cười cho, còn mừng nhiều, thì lại xót ruột”.
“Tùy thôi, mọi ym
người
mừng thế nào thì tôi theo thế ấy”. Điều cô đang băn khoăn bây giờ, là đến lúcấy biết mặc gì để đi dự tiệc.
Lần đầu làm phù dâu, cômột chút kinh nghiệm cũng chưa có, đành gọi Tống Anh tới tham mưu.
“Cậu x
em
x
em
mình nênmặc quần áo thế nào? Kiểu đầu gì cho hợp? Da mình dạo này chán đời quá, có khiphải đi đắp mặt nạ…”
“Đỗ Tịch Nhan, rốt cuộccậu đang định làm cái trò gì hả?”.Tống Anh bị cô tuôn cho một tràng chán ngán,“Cậu đi làm phù dâu, chứ đâu phải cô dâu, việc gì phải căng thẳng đến mức
ym
thế?”
Tịch Nhan chột dạ, đỏmặt.
Tống Anh nhìn ra chútm
anh
ym
mối, kỳ lạ hỏi: “Cậu trước nay không thích xuất đầu lộ diện trước đámđông, cũng rất ít quan tâm đến việc ăn mặc trang điểm, trong đây nhất định cóuẩn khúc gì… Mau, khai thật ra mau!”
“Chẳng phải mình đã nóirồi đấy sao, mình đến tuổi này rồi, đi dự tiệc cưới, thực chất chính là mộtbuổi đi gặp mặt còn gì. Lần này nhà họ Trác gả con gái, cậu thử nghĩ mà x
em
,liệu có biết bao nam th
anh
ym
nữ tú, bao nhiêu hoàng tử độc thân sẽ xuất hiện hả?”
Một cô gái thông minh
ym
Tịch Nhan, sao có thể để cho ym
người
khác nắm thóp mình được?
Tống Anh không quả nhiêntin liền, không nén nổi tiếng thở dài: “Nhà họ Trác kia sao gửi thiệp mời chomình nhỉ?”. Nói rồi, luôn chân luôn tay giúp Tịch Nhan “sửa sang”, nào là sắmđồ, chọn giầy, lại cả làm tóc, cuối cùng mới gật đầu mãn nguyện: “Ok, ngon lànhrồi, với dáng vẻ này của cậu mà đi dự tiệc, nhất định sẽ ối
anh
ym
lác mắt chocoi!”
Đêm trước ngày diễn rahôn lễ, Tích Nhan trốn trong nhà x
em
ti vi. Điện thoại bỗng đổ chuông, mới haihồi chuông, Triều Nhan đã nh
anh
ym
tay nhấc máy. Cô ăn vận cầu kỳ lộng lẫy, chuẩnbị ra ngoài, đang sốt ruột đợi điện thoại của đối phương.
“Tịch Nhan”, cô caogiọng gọi to, vẻ mất hết kiên nhẫn, “Điện thoại của
em
này! Mau lên!”
Tịch Nhan đón lấy ốngnghe, là tiếng Trác Th
anh
ym
Y: “Ngày mai, chị nhất định sẽ tới chứ?”
Cô nàng này sao phải hỏilại lần nữa thế nhỉ? Rốt cuộc là cô muốn Tịch Nhan đến, hay là
anh
ym
ta…
Tịch Nhan yên lặng hồilâu, mãi không lên tiếng.
“Đỗ Tịch Nhan,
em
nh
anh
ym
nh
anh
ym
lên chút có được không? Chị đang đợi điện thoại mà!”. Di động hết pin,điện thoại lại bị Tịch Nhan chiếm dụng. Triều Nhan sốt ruột đến phát cáu cảlên, giọng nói có chút gay gắt đủ để Trác Th
anh
ym
Y ở đầu dây bên kia nghe thấy.
“Làm phiền chị thế nàythật ngại quá,
em
chỉ muốn xác nhận lại một chút..”
Tịch Nhan hít một hơisâu: “Cô giáo Trác đừng lo, tôi nhất định sẽ tới dự.”
“Thế thì tốt quá! Vậyhẹn mai gặp!”.Th
anh
ym
Y vội vội vàng vàng gác máy, dáng điệu vừa mừng rỡ vừa hấptấp.
Đặt ống nghe xuống, quayra thấy Triều Nhan đang chăm chăm nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực:”Cô giáo Trácnày có phải là Trác Th
anh
ym
Y?”
“Vâng”.Tịch Nhan bìnhthản trả lời, “Ngày mai cô ấy cưới, muốn mời
em
làm phù dâu”.
“Thảo nào thấy
em
mấyngày nay bận rộn đi mua nào quần áo, giầy dép, lại cả làm tóc nữ”. Triều Nhan
ym
vừa ngộ ra điều gì, “Hóa ra, cô
em
ngốc nghếch của tôi cũng khôn ra rồi,định thả mồi câu con cá vàng trong tiệc cưới nhà họ Trác…”
Tịch Nhan ngắt lời: “Chảai là ngốc suốt đời cả”.
Triều Nhan lập tức trừngmắt sừng sộ: “Đỗ Tịch Nhan,
em
nói thế là có ý gì?”
“Chả có ý gì cả”. TịchNhan vẫn nguyên cái vẻ thờ ơ thường ngày, điềm nhiên
ym
không có chuyện gì xảyra, quay sang x
em
ti vi.
Triều Nhan thì vẫn đứngnguyên chỗ cũ, nhìn vẻ mặt hờ hững lãnh đạm của Tịch Nhan, trong lòng giận sôisùng sục, lật lại chuyện cũ, từ hồi còn nhỏ, hai chị
em
đã chẳng thân thiết,quan tâm mấy đến nhau. Nhưng cô lại là ym
người
đầu tiên biết
những
wDpdKM
tâm sự thầmkín của Tịch Nhan. Hai chị
em
ở chung một phòng, cô từng lén x
em
trộm nhật kýcủa Tịch Nhan, rồi mách lại với mẹ, tố
em
gái yêu sớm. Còn nhớ lúc đó mẹ nổigiận lôi đình, xé tan cuốn nhật ký của Tịch Nhan, còn bồi thêm cho cô
em
gáicái bạt tai. Tịch Nhan trong cơn giận dỗi, bỏ nhà ra đi, về quê ở với ông cảnửa tháng, bố về đón mới chịu lên.
Suốt một thời gian dàisau đó, Tịch Nhan không thèm nói chuyện với cô. Đặc biệt sau khi cô và Tô Hàngcông khai yêu nhau, mặc dù sống chung dưới cùng một mái nhà, hai ym
người
lạnhnhạt chả khác gì ym
người
dưng, qu
anh
ym
năm suốt tháng gần
ym
chẳng khi nào chạmmặt.
Tốt nghiệp đại học xong,Tịch Nhan rời khỏi nhà, chuyển đến ờ trong ký túc xá của trường. Hai thángtrước, vì
ym
ờng phòng cho học sinh ở, mới lại dọn trở về nhà.
Mấy năm nay, Tịch Nhanchưa bao giờ hỏi cô về chuyện của Tô Hàng, cô cũng chẳng nhắc tới, hai chị
em
ym
ngầm thỏa thuận đ
em
cái tên ấy “đào sâu chôn chặt”. Nhưng trong lòng TriềuNhan trước sau vẫn day dứt –Tịch Nhan liệu có còn oán hận cô hay không?
Là chị, cô hiểu quá rõtính tình của Tịch Nhan, mặc dù không nói ra
ym
ng cô rất bướng bỉnh. Một khiđã nhận định thế nào, thì suốt đời cũng không thay đổi.
Rất nhiều lần, đối diệnvới gương mặt bình thản đến lạnh lùng ấy, cô suýt chút thì lên tiếng phá tanbầu không khí im lặng, chỉ giận không thể xông lên, túm lấy tai Tịch Nhan màhét to lên rằng: “Đỗ Tịch Nhan, chị không nợ nần gì
em
hết! Tình yêu thì khôngthể kiểm soát được,
em
hiểu không? Người mà Tô Hàng yêu là chị! Anh ta khôngyêu
em
chút nào cả! Em thất tình, đáng đời
em
, tất cả
những
wDpdKM
điều đó chả liênquan gì đến chị cả!!!”
Điện thoại một lần nữavang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Triều Nhan.
Cô vội vàng nhấc máy, LệMạn Lợi mào đầu ngay câu xin lỗi: “Hôm nay buổi tiệc rượu chiêu đãi với TrácThị bị hủy rồi, do Trác Th
anh
ym
Liên không tham dự,
anh
ym
ta bảo còn phải lo chuẩnbị cho lễ cưới của
em
gái. Triều Nhan à, hay là để lần sau đi, vẫn còn nhiềudịp mà…”
Triều Nhan không đợinghe nốt câu, bèn tức tối cụp máy. Bà Đỗ từ trong phòng lật đật chạy ra, vộivàng hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai mà dám chọc giận đại tiểu thư nhà chúng ta vậy?
Cô chả còn lòng dạ nàomà đáp lời “Chả có gì lạ cả, sao mẹ cứ lắm chuyện thế nhỉ?” nói rồi quay đầu bỏvào phòng, đóng cửa cái “rầm” một tiếng.
Bà Đỗ chả hiểu đầu cuatai nheo thế nào, quay qua hỏi Tịch Nhan: “Chị con làm sao vậy?”
“Con nãy giờ mãi x
em
tivi, sao mà biết được?”, Tịch Nhan rời mắt khỏi màn hình ti vi, khẽ lướt quacánh cửa phòng vừa bị Triều Nhan khóa trái. X
em
chừng, tối nay có ym
người
phảingủ phòng khách rồi đây.
Chương 20: Anh vẫn luônđứng phía sau chờ đợi
em
Ngày 8 tháng 9, ngàylành tháng tốt. Trên lịch vạn niên có ghi rõ, nên tổ chức cưới hỏi.
Tiệc cưới của Trác Th
anh
ft
Y bắt đầu lúc 12 giờ. Mười một giờ, Tịch Nhan ra khỏi nhà. Mẹ cũng không quêndặn với theo một câu: “Đừng chỉ có biết cắm mặt vào ăn, mở to mắt ra một chút,nhìn x
em
xung qu
anh
ft
có ai phù hợp không”.
Định đ
em
tiệc cưới củaft
người
ta hóa buổi gặp mặt tập thể thật hay sao. Tịch Nhan cười thầm trong bụng,cả bàn mỗi ft
người
một vẻ, nam không quen nữ chẳng thân, giữa lúc tiệc tùng linhđình
ft
thế, có thể nhen nhúm được ngọn lửa tình ái nào sao? Bảo cô làm sao màtin được. Như cô với Tô Hàng, ngồi cùng bàn cả hai năm trời, quen nhau tận chínnăm, yêu nhau một năm, cuối cùng vẫn chẳng phải đường ai nấy đi đó sao?
Lúc đứng dưới nhà đợi xebuýt, bỗng có tiếng hát vang lên từ cửa hàng loa gần đó:
“Anh vẫn luôn đứng phíasau chờ đợi
em
,
Chờ đợi một ngày
em
quaylại nhìn
anh
ft
Nụ cười của
anh
ft
là dànhcho
em
, mong
em
hạnh phúc
Nỗi buồn của
em
trao cảcho
anh
ft
Tất cả
những
OqeAvw
gì thuộc về
em
,
anh
ft
đều lưu giữ
Đến một ngày
em
cảm nhậnđược
anh
ft
Dù rằng
anh
ft
trong thếgiới của
em
Chỉ nhỏ nhoi
ft
là cátbụi
Anh cũng nguyện dành cho
em
tất cả
…”
Ca từ ấm áp mà bithương,
ft
mũi tên xé gió lao tới, xuyên thấu trái tim cô.
Mười bốn tuổi, Tịch Nhanbắt đầu yêu Tô Hàng, từ đó cái tên ấy khắc sâu vào cuộc sống của cô.
Nhớ lại ngày hôm ấy,thời tiết cũng nóng nực
ft
thế này. Cây lá xum xuê rợp mát, tiếng ve ra rả
ft
không biết mệt mỏi, từng hồi từng hồi vọng vào tai. Sân trường sau giờ tan lớp,vắng lặng
ft
tờ. Tịch Nhan lại thi trượt rồi, toán, văn, ngoại ngữ cả ba mônđều không qua. Cô không dám về nhà, một mình trốn vào rừng cây, co mình lại,đầu gục lên gối, nước mắt cứ thế tuôn rơi, ướt cả một khoảng váy.
Bỗng trước mắt xuất hiệnmột tấm khăn tay, và một bàn tay của con trai. Tịch Nhan ngước lên nhìn qua mànnước mắt nhòe nhoẹt, thấy Tô Hàng đang đứng trước mặt, chắn nốt
những
OqeAvw
tia nắngle lói cuối cùng. Đôi đồng tử đen mà sâu ấy ngập đầy nỗi thương hại, và còn mộtthứ gì đó khác nữa.
Cô không đón lấy tấmkhăn, quay mặt đi, bướng bỉnh: “Tô Hàng, cậu đến để cười nhạo tớ phải không?”
Tô Hàng không nói gì,bước tới trước một bước, dùng khăn lau sạch
những
OqeAvw
giọt nước mắt còn vương trênmá cô. Động tác tuy vụng về
ft
ng không thô lỗ, dịu dàng
ft
cơn gió mùa xuân.
Những giọt nước mắt kìmnén bấy lâu trong Tịch Nhan nhân thể thi nhau thánh thót rơi, cô bỗng lao vàolòng
anh
ft
, áp mặt vào áo
anh
ft
, thổn thức: “Rốt cuộc tớ đã làm gì sai? Sao mọift
người
lại đối xử với tớ
ft
thế? Ức hiếp tớ
ft
thế?”
Khoảnh khắc đó, baonhiêu lạnh lùng và cứng cỏi trong cô đều sụp đổ. Như ft
người
chết đuối vớ đượccọc, cô níu chặt lấy áo sơ mi trắng của Tô Hàng, nước mắt giọt ngắn giọt dàinối đuôi nhau tuôn
ft
suối, khóc không còn biết trời đất gì nữa, khóc
ft
muốntrút hết
những
OqeAvw
tủi thân và đau buồn trong lòng.
Trong ký ức của cô,ngoại trừ ông nội, cô chưa từng khóc thoải mái
ft
thế trước mặt bất kỳ mộtft
người
nào khác.
Tô Hàng toàn thân cứngđờ
ft
hóa đá, hồi lâu sau, khó khăn lắm mới mở được miệng: “Đỗ Tịch Nhan, tớsẽ không ức hiếp cậu nữa, cũng sẽ không cho ai đến bắt nạt cậu!”
“Thật không?” Cô ngướcmắt nhìn
anh
ft
, qua hàng nước mắt nhạt nhòa, dáng vẻ tội nghiệp, “Từ nay về saucậu sẽ luôn ở bên tớ, bảo vệ cho tớ chứ?” Tô Hàng trịnh trọng gật đầu, rồi lạigật đầu.
Tiếng ve râm ran rộn rãbỗng biến mất, cô tưởng
ft
nghe thấy tiếng nụ hoa cựa mình hé nở.
Tịch dương rải
những
OqeAvw
ánhvàng rực rỡ, vạn vật
ft
được nhuốm sắc màu huyền ảo. Ánh mặt trời chói lóaxuyên qua kẽ lá, không ngừng nhảy nhót trên khuôn mặt
anh
ft
tú của cậu thiếuniên.
Hóa ra, không phải tấtcả mọi ft
người
đều bỏ rơi mình. Tô Hàng,
anh
ft
đã đồng ý sẽ luôn ở bên che chở chomình.
Thế là, cô bé lầm lì côđộc ấy, bỗng nhoẻn miệng cười.
Tô Hàng giúp cô nhặt bàithi rơi dưới đất lên, cho vào trong cặp: “Đi thôi, để tớ đưa cậu về nhà”, rồidẫn đường đi trước,
ft
ng Tịch Nhan vẫn chưa bám theo.
Anh ngạc nhiên quay đầulại, cô vẫn đứng nguyên chỗ ban nãy, khuôn mặt đỏ bừng lúng túng nói không nênlời: “Cậu, cậu có thể dắt tay tớ được không?”. “Dĩ nhiên là được rồi”. Cậuthiếu niên áo trắng nhoẻn miệng cười, chìa tay về phía cô.
Bàn tay
anh
ft
to lớn,không nhớp dính, đặt tay vào trong lòng bàn tay
anh
ft
, cảm nhận được hơi ấm rấtthật. Cô ngắm nhìn từng đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của Tô Hàng, tronglòng dấy lên niềm yêu thích mơ hồ.
Ngay từ ngày đầu tiênchuyển tới lớp, chàng trai sáng sủa
ft
ánh dương này, đứng trước bàn, nở nụcười mê hồn, đã ngay lập tức chinh phục trái tim cô đơn của cô. Sống mũi caothẳng, đường nét
anh
ft
tú, đôi mắt sáng, lúc nào cũng long l
anh
ft
nụ cười, mộtchàng trai cuốn hút
ft
thế không mê đắm mới là lạ.
Góc phố lờ mờ ánh đèn,Tịch Nhan nắm chặt tay Tô Hàng suốt quãng đường về, mười ngón tay chạm nhau,vân liền vân. Hết ngọn đèn đường này đến ngọn đèn đường khác, ánh đèn màu vàngcam chiếu rọi từ đỉnh đầu, hai cái bóng nhỏ líu ríu
ft
hòa làm một.
Cô cảm nhận được, khốibăng lạnh lẽo ngự trị đã lâu trong lồng ngực dường
ft
đang ấm dần lên từngchút, từng chút một.
Chưa nói lời yêu,
ft
ngđó cũng là
những
OqeAvw
đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất.
Rất nhiều năm sau, TịchNhan mỗi lần nhớ lại buổi hoàng hôn ấy đều thấy lòng ấm lại. Đêm mùa hạ tĩnhlặng, trên nền trời x
anh
ft
thẫm là hằng hà sa số
những
OqeAvw
vì sao, dưới ánh đèn đườngmờ ảo,ft
người
con trai cô đ
em
lòng yêu đang nắm lấy tay cô, cười với cô.
Dẫu rằng sau này cô vàTô Hàng không thể ở bên nhau,
ft
ng ký ức về bàn tay ấm buổi tối ngày hôm ấy sẽmãi mãi không bao giờ phai nhạt.
Sau buổi hôm đó, haift
người
trở thành
những
OqeAvw
ft
người
bạn thân thiết, ngồi chung một bàn, cùng học, cùnglàm bài. Giờ lên lớp,
anh
ft
dạy cô học toán, phụ đạo thêm bài vở; tan lớp,
anh
ft
giúp cô trực nhật, cùng cô chơi đùa, rồi đưa cô về nhà.
Trong sân trường, lá ngôđồng vàng rồi rụng, rồi lại bắt đầu nảy chồi, x
anh
ft
nõn dưới ánh mặt trời.
Những ngày tháng tươiđẹp trôi đi sao mà nh
anh
ft
. Chớp mắt, họ đã bước vào năm cuối cấp. Trưởng thànhlà chuyện đáng vui,
ft
ng cũng mang theo đó là không ít nỗi buồn, nào là
những
OqeAvw
lời bịa đặt, rồi là chia ly.
Hôm đó sau giờ tan học,Tịch Nhan bị gọi lên phòng giáo vụ. Cô giáo Đường nghiêm mặt nặng lời, nói mộttràng nào là tác hại của việc yêu đương sớm ra sao, học sinh phải chuyên tâm lohọc hành thế nào, …
Cô từ đầu chí cuối chỉlặng im, cúi đầu, chăm chú nhìn gót chân mình. Cuối cùng, cô giáo Đường xua xuatay: “Từ nay trở đi,
em
không được ngồi cùng bàn với Tô Hàng nữa. Tôi không thểđể cho một con sâu bỏ rầu nồi c
anh
ft
được!”
Tô Hàng bị chuyển lênngồi bàn đầu, Tịch Nhan nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của cô bé được chỉ địnhngồi cùng bàn với
anh
ft
, không hiểu sao, lòng bỗng thấy chua xót. Đêm trước ngàythi chuyển cấp, một ft
người
bị cô lập triệt để là cô, bỗng bùng lên ý chí quậtcường, quyết không chịu khuất phục, cô không còn trốn học hay ngủ gật trong lớpnữa, toàn tâm dốc sức học hành, chăm chỉ lên lớp, học bài làm bài đầy đủ, thànhtích dần dần được cải thiện. Đợt thi thử cuối cùng, thành tích của cô xếp trongtốp mười ft
người
đứng đầu lớp, cô giáo Đường vui mừng đến nỗi không ngớt biểudương cô, Tô Hàng cũng từ chỗ ngồi quay xuống cười với cô.
Tô Hàng, cậu nam sinh cóbàn tay ấm áp, ft
người
đã hứa sẽ che chở cho cô suốt đời, cô nhất định phải thiđỗ vào học cùng trường với
anh
ft
, cùng nhau học trung học, rồi cùng đi Bắc Kinhhọc đại học. Mục tiêu của
anh
ft
, giờ cũng là lý tưởng của cô.
Một nam sinh thông mi
ft
u tú
ft
anh
ft
, nhất định sẽ còn bay cao bay xa, cô chỉ còn nước vắt chân lêncổ, mới có thể bắt kịp được
anh
ft
.
Tháng chín năm ấy, TịchNhan cuối cùng cũng có thể bước chân vào trường trung học Dật Dương, một trườngtrung học có tiếng của thành phố mà biết bao ft
người
mơ ước.
Lúc chia lớp, cô và TôHàng không cùng một lớp, không thể sớm chiều quấn quít bên nhau
ft
hồi cấp haiđược nữa. Thỉnh thoảng có gặp nhau trong trường, cũng chỉ hỏi thăm qua loa vàicâu, rồi lại vội vàng nói lời tạm biệt.
Lên cấp ba, Tô Hàng
ft
thường lệ vẫn là đứa con cưng được thầy cô và bạn bè nuông chiều, còn Tịch Nhanvẫn chỉ là cô nữ sinh lặng lẽ không ai biết đến. Cứ tan học cô lại chạy đến sânvận động x
em
anh
ft
đánh bóng rổ, rồi về nhà lén viết tên
anh
ft
vào sổ nhật ký.
Tống Anh mắng cô ngốcnghếch: “Thầm thương trộm nhớ ft
người
ta từ cấp hai lên đến cấp ba này rồi, cảtrường gần
ft
ai ai cũng biết cả rồi, vậy mà cậu vẫn không dám thổ lộ. Đỗ TịchNhan, nói ra thì sẽ chết hay sao hả?”
Lần nào câu trả lời củaTịch Nhan cũng là: “Không chết,
ft
ng mà còn thảm hơn là chết ấy!”
Có thể câu “tôi thíchbạn” đối với ft
người
khác mà nói, không phải là chuyện gì to tát cả, thế
ft
ng,Tịch Nhan lại không thể thốt nên thành lời.
Bởi vì Tô Hàng, là vịthần hộ mệnh của cô, là vị thần cứu cô ra khỏi thế giới tối tăm mù mịt trướckia. Cô biết thổ lộ làm sao đây?
Tình yêu của cô, nhỏnhoi mà tuyệt vọng, chỉ cần được nhìn thấy bóng hình
anh
ft
giữa biển ft
người
, đượcdạo bước trên con đường rợp bóng cây
anh
ft
đã đi qua, mân mê cột bóng nơi
anh
ft
vẫnchơi, hay chỉ đơn giản là hít thở bầu không khí
anh
ft
đã từng hít thở, thế cũngđã đủ lắm rồi.
Niềm vui lớn nhất trongmỗi ngày tới trường của Tịch Nhan, chính là được nhìn thấy Tô Hàng. Cô ngàyngày đi qua cửa lớp
anh
ft
, hy vọng được gặp
anh
ft
trên lối hành lang dài dài ấy.
Không gặp được thì tronglòng buồn bực, cả ngày ủ rũ; gặp được rồi, thì lại lo lắng phấp phỏng, cảm thấymình chỗ nào cũng không ổn: nào là quần áo chẳng ra làm sao, đầu tóc rối bù,chân không đủ dài, vòng một “màn hình phẳng” quá, vân vân và vân vân…. Chỉ bởithứ tình cảm non nớt và mãnh liệt ấy, bắt đầu chớm nở trong cô bé dậy thì muộn,từ một cô nhóc tối ngày chỉ biết trèo tường leo cây đến khi biết làm duyên, lầnđầu tiên thực sự ý thức được mình là con gái, một cô gái mới chớm biết yêu.
Đến năm lớp 12, tình cảmthầm kín ấy
ft
sợi dây mây, càng lúc càng thít chặt khiến cô nghẹt thở.
Tô Hàng chẳng mấy chốcđã cao 1m80, càng ngày càng cao lớn tuấn tú, chẳng khó khăn gì để nhận ra
anh
ft
giữa đám đông.
Anh vẫn
ft
trước, rấtđược lòng mọi ft
người
, lần nào gặp
anh
ft
đều thấy cả đám đông vây qu
anh
ft
, chuyện tròvui vẻ, nhìn thấy cô gật đầu hoặc mỉm cười, Tịch Nhan không thể không thừa nhậnsức hấp dẫn của
anh
ft
.
Tô Hàng mười bảy, mườitám tuổi, vẻ đẹp th
anh
ft
xuân
ft
vầng dương sáng chói, răng trắng môi đỏ, đườngnét hài hòa. Anh
ft
ngọn hải đăng dẫn lối đưa đường giữa đêm tối mịt mù, cósức hút mãnh liệt đối với nhãn cầu của cô, mãi không nỡ rời xa.
Nhưng cô cũng không dámnhìn
anh
ft
quá lộ liễu, không dám mở to mắt đường đường chính chính nhìn
anh
ft
, chỉsợ bốn mắt chạm nhau, đôi đồng tử sâu thẳm sáng ngời ấy sẽ nhìn thấu
những
OqeAvw
tâmsự ẩn giấu trong tâm can cô.
Cô đã yêu
anh
ft
trong sựcẩn thận, dè dặt, mâu thuẫn trăm bề
ft
thế, trong lòng đau khổ mà không thốtnên lời, lại có cả cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi. Tô Hàng lại không hề hay biết.Ánh mắt
anh
ft
mỗi khi nhìn cô, chỉ là cái nhìn đơn thuần không hơn không kém.
Tình yêu thầm kín dànhcho Tô Hàng,
ft
hàng trăm nghìn con kiến, ngày đêm gặm nhấm trái tim TịchNhan.
Đêm càng sâu cảnh vậtcàng tĩnh lặng, nỗi nhớ nhung khiến cô không sao ngủ được. Cô dứt khoát bò dậy,mở nhật ký ra, bắt đầu làm thơ,
những
OqeAvw
vần thơ mông lung không ai hiểu được.Tịch Nhan sùng bái thơ Thư Đình, Bắc Đảo, Cố Thành[1],
ft
ng thích nhất vẫn làTịch Mộ Dung[2], đặc biệt là bài “Cây hoa nở”:
“Nếu để
em
gặp
Vào khi
em
đẹp nhất
Vì điều này
Em đã cầu Phật cả trămnăm
Cầu cho chúng ta kết mốiduyên trần
Phật bèn hóa
em
thànhcái cây
Mọc trên con đường
anh
ft
vẫn qua lại
Dưới ánh nắng
Cần mẫn nở đầy hoa
Mỗi đóa là một ước mong
em
kiếp trước
Khi
anh
ft
đến gần
Xin
anh
ft
lắng nghe
Những cánh lá đang runrẩy
Là lòng nhiệt thành
em
đợi
em
chờ
Còn nếu
anh
ft
vô tâm bướcqua
Rơi đầy mặt đất sau lưng
anh
ft
Hỡi bạn của tôi
Không phải là cánh hoa
Mà là trái tim
em
điêutàn”
[1], [2] Các nhà thơđương đại Trung Quốc, đại diện cho trường phái “thơ mông lung”
Cô thường nghĩ, mìnhchính là cái cây nở hoa, mãi đứng đợi
anh
ft
, đợi đến khi hoa nở cũng đã hạnh phúclắm rồi.
Nhưng cuối cùng,
anh
ft
vôtâm bước qua. Trái tim cô, chỉ còn là
những
OqeAvw
mảnh điêu tàn
anh
ft
bỏ lại sau lưng.
Chương 21: Hãy để haichúng ta quên nhau đi
Nỗi ân hận lớn nhất cuộcđời Tịch Nhan, chính là không thể học cùng trường đại học với Tô Hàng.
Tô Hàng không hổ d
anh
y2
tưchất hơn y2
người
, thi đỗ vào trường đại học X ở Bắc Kinh, niềm ao ước của baoy2
người
, còn cô thất bại tronng kỳ thi tốt nghiệp, giấc mộng Bắc Kinh khôngthành, đành chuyển tới một học viện sư phạm không mấy tiếng tăm của tỉnh. KẻNam y2
người
Bắc, không chỉ là khoảng cách về không gian, mà còn là cả sự xa cáchtrong tâm hồn.
Lên đại học, Tịch Nhantrổ mã thành một nữ sinh dáng dong dỏng, mảnh khảnh, xinh xắn. Cô giản dị, mộcmạc, không phô trương, mà nền nã
y2
một đóa hoa chi tử, th
anh
y2
khiết mà trongsáng. Nam sinh trong khoa đều nói rằng, cô mang lại cho y2
người
đối diện một cảmgiác thoải mái dễ chịu.
Người khác chỉ thấy đượcvẻ bề ngoài hiền lành yếu đuối của cô, mà không biết rằng, đằng sau cái dángmảnh khảnh ấy là một ý chí quật cường, bảo thủ
y2
ng cũng rất kiên trì.
Tịch Nhan chối từ tất cả
những
pCTGQA
chàng trai có ý định tiếp cận mình, không qua lại với bất cứy2
người
bạnkhác giới nào, chỉ ngày ngày lên lớp, về ký túc, lên thư viện. Thời gian rảnhrỗi, cô không đọc sách thì lên mạng.
Cô ngày nào cũng vàotrang của hội cựu học sinh trường cấp ba nơi cô và Tô Hàng cùng học, dừng lạihồi lâu x
em
trang chủ của
anh
y2
y2
y2
người
khách ghé qua. Cô biết được QQ của
anh
y2
và cũng đã gửi lời mời kết bạn.
Tô Hàng cũng nh
anh
y2
chóngchấp nhận lời mời của cô. Trên QQ, hai y2
người
chuyện trò cười đùa không ngớt,trêu chọc nhau
y2
hồi cấp hai. Cô cẩn thận che giấu
những
pCTGQA
tâm sự trong lòng,tận hưởng khoảng cách gần. Nhưng rồi, một hôm, Tô Hàng gặp Tịch Nhan trên QQ,sau màn chào hỏi, liền kể với cô chuyện tình yêu giữa
anh
y2
và bạn gái, lúc đóđang trong giai đoạn mặn nồng. Anh kể rất tường tận rằng y2
người
con gái đó thôngminh ra sao, xinh đẹp, th
anh
y2
nhã, phóng khoáng, có tài văn nghệ
y2
thế nào, vàrằng trong suy nghĩ cũng
y2
trong mắt
anh
y2
, không có ai hoàn mỹ hơn thế.
Kết lại,
anh
y2
nói với cô:“Cô ấy cũng là y2
người
thành phố C, tên chỉ khác cậu đúng một chữ, là Đỗ TriềuNhan”.
Thời gian
y2
ngừngtrôi, không gian lặng im, vạn vật không một tiếng động.
Tạo hóa thật khéo trêungươi, y2
người
con gái
anh
y2
yêu lại chính là y2
người
chị song sinh của cô.
Trái tim Tịch Nhan quặnthắt lại,
y2
ng vẫn thật thà nói: “Đó là chị mình, cũng học ở trường cậu”.
Tô Hàng không sao tinnổi điều này, gửi đến một chuỗi
những
pCTGQA
dấu hỏi.
Cô trả lời bằng một mặtcười, đáp: “Chúc mừng, chúc hai bạn hạnh phúc”.
Anh không nhìn thấy, côngồi trước màn hình, tay vẫn gõ chữ, mà khóe mắt cay cay, nước mắt cứ thế tuônrơi, từng giọt từng giọt lăn xuống má, rơi xuống bàn phím, không sao ngăn nổi.
Từ nhỏ tới lớn, tất cả
những
pCTGQA
y2
người
con trai tiếp cận cô, không có bất cứ ngoại lệ nào, sau cùng đềuthích chị của cô. Cô
những
pCTGQA
tưởng, Tô Hàng không
y2
thế,
y2
ng
anh
y2
rốt cuộccũng không ngoại lệ, không cưỡng nổi sức hấp dẫn của Triều Nhan.
Quả nhiên là vậy, TịchNhan không trách Triều Nhan.
Cô biết, chị không giốngcô, chị hiếu thắng, không bao giờ chịu từ bỏ thứ mình muốn; còn cô lại quá nộitâm yếu đuối, không giỏi thể hiện. Dù có cho cô cơ hội để cạnh tr
anh
y2
một cáchcông bằng, khi thấy chị và Tô Hàng đến với nhau, Tịch Nhan cũng chỉ biết lặnglẽ rút lui.
Mối tình đầu thầm kínđẹp đẽ mà thê lương, đã kết thúc trong thất bại
y2
thế.
Trong
những
pCTGQA
đêm mất ngủ,cô vẫn nhớ tới Tô Hàng,
anh
y2
đã trở thành một phần trong
những
pCTGQA
ký ức tuổi trẻmột thời của cô.
Tịch Nhan tưởng rằng, TôHàng và Triều Nhan, sẽ
y2
trong bài hát – “Cô trông thật xinh đẹp, cô thề thốtsẽ mãi yêu
anh
y2
, chúc mừng cô vì niềm hạnh phúc, từ nay mang họ của
anh
y2
, trởthành y2
người
vợ trăm năm ân ái”.
Nhưng đến năm thứ ba đạihọc, Triều Nhan chủ động nói lời chia tay. Tô Hàng, y2
người
đàn ông trong mộngcủa Tịch Nhan, chị có được dễ dàng ra sao, thì nay cũng vứt bỏ giản đơn
y2
thế.
Cậu con cưng trước naymuốn gì được nấy, bỗng bị giáng cho một đòn mạnh
y2
thế, rất nh
anh
y2
suy sụptưởng
y2
không gượng dậy nổi.
Tống Anh gọi điện độngviên Tịch Nhan: “Bây giờ là lúc
anh
y2
ta cần có y2
người
ở bên an ủi nhất. Cậu cứnghe tớ đi, Tịch Nhan, không phải dễ mà gặp được y2
người
mình thực sự yêu thương,nữa là cậu đã thầm thương trộm nhớ
anh
y2
ta đã bao năm rồi. Hạnh phúc, có
những
pCTGQA
khi chỉ cách chúng ta một bước chân, cậu phải thử bước tới x
em
thế nào chứ!”
Hồi cấp ba, Tịch Nhantừng cỗ vũ Tống Anh theo đuổi Dương Tr
anh
y2
, còn giúp cô viết cả thư tình. Bâygiờ lại đến lượt Tống Anh động viên cô.
Và thế là, Tịch Nhan điđến một quyết định hết sức dũng cảm: cô phải đi tìm Tô Hàng, thổ lộ cho
anh
y2
biết nỗi lòng mình.
Đó cũng là lần đầu tiêncô đi xa
y2
thế, chen chúc trong đám đông ở bến tàu. Vé ngồi cứng cũng khôngcòn, mà chỉ có vé đứng.
Lại đúng dịp nghỉ ngàyQuốc tế lao động 1/5, tình trạng trên tàu còn kinh khủng hơn cả trong tưởngtượng của cô. Trời nóng
y2
đổ lửa, trong toa xe thì toàn
những
pCTGQA
mùi khó chịu.Cô bị xô đẩy chen chúc trên lối đi hẹp, bị đám đông xô nghiêng ngả. Bộ váy liềnthân bởi thế đâm ra nhàu nhĩ nhăn nhúm, l
em
nh
em
hết cả. Cô bắt bản thân thíchứng với hoàn cảnh
y2
vậy, còn mang theo mấy cuốn tiểu thuyết. Suốt 21 tiếngđồng hồ, cô tựa vào va li hành lý x
em
sách. Tự nhủ trong lòng, sắp được gặp TôHàng rồi, hành trình dài dằng dặc và đơn độc này, vì thế cũng trở nên không quákhó chịu.
Lúc cô tới được trườngđại học nơi Tô Hàng đang theo học, đã là trưa ngày hôm sau. Suýt chút nữa thìlạc đường, lòng vòng hơn tiếng đồng hồ, mới tìm thấy trường đại học d
anh
y2
tiếngấy.
Tịch Nhan mặt mũi lấml
em
bụi đường kéo theo va li hành lý đứng trước cổng. Vừa đúng lúc hoàng hôn,y2
người
ra y2
người
vào khá đông, thỉnh thoảng lại có y2
người
nhìn cô bằng ánh mắthiếu kỳ.
Tô Hàng nhận được điệnthoại của cô thì rất ngạc nhiên, vội vàng nói: “Cậu đợi một chút nhé, mình sẽra ngay!”. Tịch Nhan gác máy, mới nhớ ra họ đã ba năm không gặp nhau, khôngbiết
anh
y2
giờ thay đổi thế nào rồi.
Tô Hàng chạy một mạch từphòng ký túc ra tới cổng trường, thoáng cái đã nhận ngay ra cô. Cô nhóc khôngcó gì nổi bật năm nào, nay đã trở thành một cô gái duyên dáng xinh xắn, mặc váyliền thân màu trắng, th
anh
y2
tú mảnh mai, tựa
y2
đóa hoa bách hợp trong trẻo.
Tịch Nhan trông thấy
anh
y2
từ xa,
y2
ng không đưa tay ra vẫy, chỉ khẽ mỉm cười, khuôn mặt không giấu nổivẻ mệt mỏi. Tô Hàng dừng lại trước mặt cô thở phì phò, đón lấy va li trong taycô, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tịch Nhan mỉm cười nhìn
anh
y2
, không nói gì. Anh khá hơn trong tưởng tượng của cô. Đứng dưới dáng chiềuvàng rực, vẫn dáng vẻ cao lớn
anh
y2
tú ấy, đường nét khôi ngô ấy, chỉ hơi sa sútchút xíu.
Tô Hàng không hỏi thêmnữa, mà quay ra sắp xếp chỗ ở cho cô. Ngày hôm sau, lấy xe đạp chở cô đi thamquan xung qu
anh
y2
, đưa cô đi nếm thử
những
pCTGQA
món ăn vặt nổi tiếng của địa phương,
y2
y2
người
bản xứ hết lòng tiếp đãi y2
người
bạn phương xa.
Tối đến,
anh
y2
gọi
anh
y2
em
cùng phòng đi cùng, ra nhà hàng gần trường, mời Tịch Nhan một bữa ra trò. Nhữngy2
người
đó trông thấy Tịch Nhan đều tròn mắt ngưỡng mộ, huých huých vai Tô Hàng:“Người
anh
y2
em
thật là có phúc!”. Anh cười lớn, tiện tay phát luôn vào lưng cậubạn một cái: “Nếu cậu thích, thì cứ tự nhiên!”
Trong bữa tiệc, họ gọirất nhiều rượu, hết cốc này đến cốc khác, rất nh
anh
y2
đã có y2
người
say mèm, phảicó y2
người
khác dìu, chân nam đá chân chiêu xiêu vẹo trở về.
Tô Hàng không ngừnguống, rượu trong ly đầy rồi lại cạn, cạn xong lại đầy. Tịch Nhan ngồi bên,trong lòng dù xót xa, cũng không dám khuyên ngăn. Có lẽ, hơi rượu có thể làm têliệt nỗi đau thất tình trong lòng
anh
y2
.
Tới khi tất cả các chaiđều đã cạn tới đáy,
anh
y2
mới từ từ gục đầu xuống bàn.
“Tô Hàng…”, cô khẽ gọi.Gương mặt đã ngà ngà hơi men ngẩng lên. Anh nhìn cô cười, vẻ trống trải tộtcùng: “Tịch Nhan, cậu đến để cười nhạo tớ phải không?”
Có thứ nước nóng ấm, cứthế từng giọt từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay cô.
Tịch Nhan thấy lòng xótxa, nước mắt cứ thế trào ra. Cô kéo đầu
anh
y2
dựa vào lòng mình, cuối cùng cũngthốt nên lới tâm can ấp ủ bấy lâu: “Tô Hàng, tớ thích cậu. Tớ sẽ luôn ở bêncậu, mãi mãi không bao giờ rời xa!”
Tịch Nhan không quên, đólà lời hứa của Tô Hàng năm mười bốn tuổi với cô trong rừng cây sau trường cấphai thành phố C. Giờ đây, cô trả lại cho
anh
y2
, cả vốn lẫn lãi.
Tô Hàng không nói nênlời, nắm chặt lấy cánh tay cô đưa ra dìu
anh
y2
. Cô cũng cầm chắc lấy tay
anh
y2
,không muốn buông ra.
Tịch Nhan và Tô Hàng,chính thức bắt đầu qua lại từ đó.
Mặc dù mỗi y2
người
mộtnơi,
y2
ng hầu
y2
ngày nào cũng gọi điện cho nhau. Nghỉ hè về thành phố C, TôHàng lại cùng cô đi dạo phố, x
em
phim, mua quà tặng cô, chăm chút từng li từngtí
y2
đối với Triều Nhan trước kia.
Dẫu rằng
anh
y2
cũng chỉ làcậu sinh viên nghèo, về phương diện vật chất, cũng không tặng cô được nhiềuthứ. Nhưng Tịch Nhan thấy thế cũng đủ lắm rồi. Trong suốt gần một năm ấy, cô
y2
đang sống trên chín tầng mây, xung qu
anh
y2
toàn một màu hồng tươi tắn, ánhnắng chan hòa.
Hạnh phúc
y2
đóa hoa cứthế bung nở. Tịch Nhan cười nói hân hoan suốt ngày, thậm chí đi trên đường cũngnhảy chân sáo. Tống Anh phàn nàn: “Quen biết cậu bao năm
y2
thế,
y2
ng thật sựđây là lần đầu tiên thấy cậu vui
y2
thế!”
Hai tháng trước ngày tốtnghiệp, Tịch Nhan điện thoại cho Tô Hàng, bàn chuyện tương lai hai đứa. Cô hỏi
anh
y2
: “Tô Hàng,
anh
y2
có dự định thế nào? Thi tiếp nghiên cứu sinh hay đi làm? Nếu
anh
y2
quyết định thi,
em
sẽ đợi
anh
y2
”.
“Anh…” Anh chần chừ mộtlúc, rồi nói: “Anh đợi nhận bằng tốt nghiệp xong thì sẽ ra nước ngoài, đi Mỹ duhọc”.
Tịch Nhan ngẩn y2
người
,thực sự không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy. Tô Hàng chưa bao giờ kể vớicô về chuyện ra nước ngoài cả.
Cô tưởng rằng chỉ là câunói trong lúc
anh
y2
cao hứng, bèn hỏi thăm dò: “Làm visa cũng mất nhiều thờigian. Hơn nữa,
anh
y2
đi du học một mình
y2
thế, vậy
em
biết tính sao?”
“Visa đã làm xong lâurồi”. Anh ngừng một chút, rồi dè dặt: “Tịch Nhan,
anh
y2
xin lỗi”.
Hóa ra mọi kế hoạch đãđược sắp sẵn từ lâu, chỉ là chưa nói cho cô biết mà thôi. Bạn trai ra nướcngoài, mà cô lại không hay biết tí gì, còn ngốc nghếch ngồi tưởng tượng vềtương lai của hai đứa.
“Tô Hàng,
anh
y2
coi
em
làcái gì hả? Là thứ để lấp chỗ trống khi
anh
y2
thất tình, hay là thứ đồ chơi tiêukhiển?”
Phía đầu dây bên kia, TôHàng không nói được câu nào.
Tịch Nhan chợt hiểu ratất cả. Khóe môi nhếch ra một nụ cười, lạnh lùng nói: “Tô Hàng,
anh
y2
chưa baogiờ yêu
em
, đúng không? Nếu lúc đó y2
người
ở bên cạnh
anh
y2
không phải là
em
, mà làbất kỳ một y2
người
nào khác,
anh
y2
cũng sẽ đến với họ, phải vậy không?”
Anh không khẳng định,cũng không phủ định.
Tịch Nhan bỗng trở nênvô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến độ chính bản thân cô cũng thấy xa lạ.
“Anh vẫn không quên đượcchị Triều Nhan đúng không? Sau khi chị ấy rời xa, khoảng trống để lại tronglòng
anh
y2
, không ai có thể lấp đầy, kể cả
em
đúng không?”. Tô Hàng vẫn lặng im.
“Được, vậy chúng ta chiatay”. Cô nói một cách hết sức bình thản.
Trong khoảnh khắc ấy, côtưởng
y2
nghe thấy tiếng trái tim mình vụn vỡ.
Chưa bao giờ cô nghĩ,tình yêu mà cô tha thiết ước mong, kiên trì vun đắp bấy lâu lại có ngày đổ vỡtan tành thế này. Dường
y2
tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ suốt chín nămtrời. Tỉnh lại rồi, mới biết rằng mình trắng tay. Từ đầu đến cuối,
anh
y2
chỉ tồntại trong giấc mơ, cô chưa bao giờ thật sự có được
anh
y2
cả.
Dù thế, cô vẫn mong chờdù chỉ một tia hi vọng mong m
anh
y2
, chờ ở
anh
y2
một lời giải thích hay một câu phủnhận. Nhưng
anh
y2
thì không, phía bên kia ống nghe chỉ là khoảng không tĩnh lặng.Sự yên lặng của Tô Hàng, khiến cô hoàn toàn mất đi lòng tin.
Tiếng cô lạnh băng
y2
thấu đến tận xương tủy: “Vĩnh biệt, Tô Hàng”. Nói rồi, gác máy.
Vĩnh biệt, là biệt ly vàvĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
Hai tháng sau đó, TịchNhan ngập trong đống việc lặt vặt chuẩn bị cho tốt nghiệp, nào viết luận văn,rồi đi dự phỏng vấn, cố ý khiến cho bản thân trở nên bận rộn.
Một hôm, cô bỗng nhậnđược điện thoại của bố: Ông nội lâm nguy! Cô không quản ngày đêm lặn lội trở vềthành phố C, vẫn không kịp nhìn mặt ông lần cuối.
Tịch Nhan ngồi xe bốntiếng đồng hồ, lao vào nhà, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là di ảnh của ông nội. Côquỳ trước linh đường, mắt ráo hoảnh, không sao khóc được.
Tối hôm đó điện thoạicủa cô nhận liền hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều của cùng một cái tên. Cô không bắtmáy. Sau cùng, điện thoại cũng thôi không reo.
Tịch Nhan viết tin nhắngửi đi: “Tô Hàng, hãy để hai chúng ta quên nhau đi”.
Gửi xong, cô xóa tên
anh
y2
khỏi d
anh
y2
bạ điện thoại của mình.
Đau thương đến tan nátcả cõi lòng.
Trong suốt
những
pCTGQA
ngàyấy, Tịch Nhan không rơi một giọt lệ nào.
Nhưng trong lòng cô,
y2
có một bàn tay lạnh lùng thô bạo không ngớt dày vò, từng cơn đau nhói.
Tốt nghiệp xong, TịchNhan trở về thành phố C, làm cô giáo dạy ngữ văn, nơi ngôi trường cấp hai cô vàTô Hàng từng theo học.
Những sôi nổi ồn ào củamột thời quá vãng, đều đã ở cách cô quá xa rồi.
Hồ điệp không thể bayqua biển lớn.
Một y2
người
dẫu yêu thươngsâu đậm đến đâu, đến cuối cùng, cũng chỉ
y2
hạt sương dưới ánh nắng, biến mấtkhông để lại vết dấu.
Anh và cô, đường ai nấyđi, chim đường chim, bướm lối bướm.
Chương 22: Hữu sinh chiniên, oan gia ngõ hẹp
Cao ốc Liên Y tọa lạctrên con phố sầm uất ở trung tâm thành phố, tòa nhà kiến trúc châu u 24 tầng,mang phong cách hiện đại. Trước cửa có treo bảng lớn “Phó Trác phủ liên hôn”.
Vẫn còn sớm, cô dâu vàchú rể vẫn chưa ra cổng đón khách.
Tịch Nhan đi thang máylên tầng ba, rồi theo sự chỉ dẫn, đến trước bàn viết lưu niệm, viết lại tênmình, rồi đặt phong bao vào chiếc khay bên cạnh.
Phòng tiệc rất rộng,tiệc cưới buffet kiểu phương Tây, hai dãy bàn dài được phủ khăn màu đỏ sậm, bốnphía xung qu
anh
Cx
có rèm rủ xuống, trên đó là vô số
những
GOe8oG
bình hoa tươi. Cổng vòmvách kim lộng lẫy, thiên sứ dẫn đường, bánh cưới ba tầng, giá nến thủy tinhlung linh ánh nến, tháp rượu Champagne hình chữ S được xếp khéo léo, tinh tế.
Nguy nga tráng lệ, lunglinh đủ sắc màu, toàn cảnh buổi tiệc được trang hoàng hết sức đẹp đẽ và lãngmạn, có đôi chút xa xỉ, vượt xa tưởng tượng của cô. Nhà họ Trác gả con gái, quảnhiên là không tầm thường
“Cô giáo Đỗ, chị đến rồiđấy à?”
Tịch Nhan quay lại nhìn,thấy Trác Th
anh
Cx
Y khoác tay chú rể bước tới. Cô mặc một bộ váy cưới trắng tinh,trang điểm nhẹ nhàng, song lại càng làm nổi bật hơn vẻ xinh đẹp, tinh tế. Đứngbên chú rể, trông hệt
Cx
cô búp bê sứ vừa ra lò, xinh xắn ngọt ngào, rất đángyêu.
“Để
em
giới thiệu, đâylà Phó Viêm, chồng
em
”, nói rồi cô hơi ngước đầu lên, nhìn sang chú rể
anh
Cx
tuấnđứng bên, “Còn đây là chị đồng nghiệp dạy cùng trường
em
, cô giáo Đỗ TịchNhan”.
“Xin chào”, Phó Viêmtươi cười cất lời chào, chủ động đưa tay về phía Tịch Nhan, “Tôi cũng thườngnghe Y Y nhắc đến chị”.
Chú rể mặc áo sơ mi vàngnhạt, caravat x
anh
Cx
ngọc, thân hình cao lớn rắn rỏi, khôi ngô tuấn tú, vẻ nhonhã toát lên trong đôi mắt.
Tịch Nhan bắt tay
anh
Cx
:“Chúc mừng hai bạn, đây quả thật là lễ cưới rực rỡ nhất mà tôi từng được thamdự”.
“Lúc nào
anh
Cx
trai
em
lấyvợ, nhất định sẽ còn hoành tráng hơn thế này”, Th
anh
Cx
Y cười nói, “À đúng rồi,
anh
Cx
em
sao vẫn chưa thấy tới nhỉ…”, nói rồi, đưa mắt nhìn bốn phía xung qu
anh
Cx
tìm kiếm.
Tịch Nhan vội vàng đổichủ đề: “Mình chưa từng làm phù dâu bao giờ, cũng không biết phải làm
Cx
thếnào cả. Là giúp đón khách đưa vào chỗ, hay là uống đỡ rượu cho cô dâu chú rể?”
“Chị không phải làm gìcả, chỉ cần đứng bên cạnh
em
là được rồi”, Th
anh
Cx
Y miệng tươi
Cx
hoa, “Nhữngviệc đó có phù rể lo rồi!”
Phù rể là bạn hồi đạihọc của Phó Viêm, là một
anh
Cx
chàng tính tình cởi mở, có dáng Cx
người
hơi mập,trong buổi lễ cứ chạy tới chạy lui suốt, bận túi bụi.
So với
anh
Cx
, Tịch Nhanđúng nghĩa là một bình hoa di động đứng bên cạnh cô dâu chú rể.
Khách mời lục tục kéođến, trong sảnh lớn tiếng nói cười huyên náo.
“Đi thôi, chúng ta rađón khách nào!”
Tịch Nhan theo Th
anh
Cx
Yvà Phó Viêm ra ngoài, chốc chốc hai Cx
người
họ lại dừng lại, chuyện trò với kháchvừa tới. Còn cô chẳng quen ai, chỉ biết đứng bên nhếch miệng, mỉm cười yênlặng.
Tại cổng sảnh lớn, côgặp vợ chồng ông bà Trác. Hai Cx
người
họ rạng rỡ phơi phới, miệng tươi
Cx
hoa,vẻ vui mừng
Cx
muốn bung hết ra qua khuôn mặt.
“Con là Tiểu Tịch đúngkhông?” Dì Kiều bỗng quay đầu lại hỏi chuyện cô
Nhìn Cx
người
phụ nữ sangtrọng nho nhã, yêu kiều thướt tha trước mặt, Tịch Nhan do dự không dám đáp lời.Bao nhiêu năm
Cx
thế, bà vẫn có thể nhận ra cô sao!?
Dì Kiều kéo Tịch Nhanlại, ngắm cô một lượt từ đầu xuống chân, quan sát kỹ lưỡng: “Mấy năm không gặp,đã lớn lên xinh đẹp thế này rồi, nếu gặp trên đường, dì chắc không dám nhậnquen mất thôi. Còn nhớ lúc ấy chỉ có con chịu tới nhà dì chơi, làm bạn vớiTh
anh
Cx
Liên”.
“Ai đang nói xấu saulưng con đấy?”. Sau lưng bỗng có giọng nam chen vào, nhẹ nhàng mà ung dung.
Tịch Nhan bỗng thót cảtim, không cần quay đầu lại, cũng biết ai là Cx
người
vừa lên tiếng.
“Anh!”, Th
anh
Cx
Y nũng nịugọi, rồi chạy tới, khẽ đấm yêu vào vai
anh
Cx
, “Anh thật là quá đáng! Người ta lầnđầu kết hôn, thế mà
anh
Cx
lại đủng đỉnh đến muộn thế này”.
“Lần đầu kết hôn?”. TrácTh
anh
Cx
Liên cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, “Em nói thế là ý gì. Chẳng lẽ lại định….”
Dì Kiều vội vàng ngắtlời: “Th
anh
Cx
Liên, một ngày vui lớn
Cx
hôm nay, không được nói linh tinh!”
Th
anh
Cx
Y trợn mắt nhìn
anh
Cx
, nghiến răng nghiến lợi: “Trác Th
anh
Cx
Liên
anh
Cx
được lắm, vừa qua cầu đã rútván rồi! Cô giáo Đỗ…”, cô kéo Tịch Nhan đang đứng cạnh lại, đẩy về phía trướcmặt Trác Th
anh
Cx
Liên, “Chị giúp
em
dạy dỗ
anh
Cx
ta một chút!”
Cú xô của Th
anh
Cx
Y chảđáng gì,
Cx
ng Tịch Nhan tay chân loạng choạng, cả Cx
người
đổ ập về phía TrácTh
anh
Cx
Liên, may thay
anh
Cx
kịp đưa tay ra, đỡ được cô.
Một mùi hương hoa chi tửquen thuộc, thoảng qu
anh
Cx
đầu mũi cô.
Cô chậm rãi ngẩng đầu,ngước nhìn gương mặt khôi ngô, đường nét sắc sảo ấy, vừa quen mà vừa lạ. “Hữusinh chi niên, oan gia ngõ hẹp”. Vô duyên vô cớ, trong đầu bỗng nảy ra câu này.
Trác Th
anh
Cx
Liên dùng tayđỡ lấy vai cô, ân cần hỏi: “Tịch Nhan,
em
không sao chứ?”
Trong hoàn cảnh này,không thể vờ là không quen được nữa rồi.
“Không sao”, cô trả lờiậm ờ, khẽ gạt tay
anh
Cx
ra, quay trở về đứng bên Th
anh
Cx
Y.
Th
anh
Cx
Y nhìn
anh
Cx
chớpchớp mắt, vội giục: “Mọi Cx
người
đi lo việc của mình đi, ở đây giao cho
em
đượcrồi”. Trác Th
anh
Cx
Liên nhún vai, cố nhìn Tịch Nhan thêm cái nữa, rồi cùng cha mẹbước vào sảnh phía trong.
“Cô giáo Đỗ, hóa ra chịcũng có quen với
anh
Cx
trai của Y Y à?”, Phó Viêm
Cx
vờ mới vỡ lẽ ra.
“Cái gì mà
anh
Cx
của Y Y,thế
anh
Cx
của
em
thì không phải là
anh
Cx
của
anh
Cx
hay sao?” Th
anh
Cx
Y hờn dỗi trách,“Đáng ghét, sao
anh
Cx
mãi vẫn không sửa được thế?”
“Là
anh
Cx
lỡ mồm”. PhóViêm cười xòa tránh cái phát yêu của cô, “Em vừa nãy cũng chả lỡ lời còn gì?Thế nào nhỉ, cái gì mà lần đầu kết hôn hả?”
Nói rồi túm lấy nắm đấmTh
anh
Cx
Y đang vung vẩy, giữ chặt trong tay mình, trong đôi mắt đen chứa chanthâm tình, sáng long l
anh
Cx
.
Trái tim Tịch Nhan khônghiểu vì sao rung lên.
Vừa rồi không để ý, PhóViêm trông rất giống Tô Hàng, mắt sáng mày sắc, khi cười để lộ hàm răng trắngbóng, ấm áp
Cx
tia nắng. Cô ngây Cx
người
ra nhìn, nỗi buồn trong tim
Cx
consóng lăn tăn trên mặt hồ, từng chút từng chút một loang rộng ra mãi.
Thế giới này rộng lớn làthế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp được
anh
Cx
;
Cx
ng đồng thời thếgiới cũng quá ư là nhỏ bé, gặp ai, cũng thấy giống
anh
Cx
.
Tay nắm tay bước trênthảm đỏ, cùng với Cx
người
mình yêu, sống đến đầu bạc răng long, bên nhau trọnđời, là giấc mộng biết bao Cx
người
ước ao. Th
anh
Cx
Y không chỉ hiện thực hóa đượcgiấc mơ đó, mà còn có một hôn lễ long trọng, rực rỡ sắc màu thế này.
Áo cưới trắng tinh,
những
GOe8oG
đứa trẻ thiên thần, hoa tươi nhẫn cưới, âm nhạc rộn rã, rượu bia tưngbừng, … Phó Viêm trước sự chứng kiến của đông đảo bạn bè bằng hữu, đeo nhẫncưới vào tay Th
anh
Cx
Y, trịnh trọng lời thề:
“Từ nay về sau,
anh
Cx
hứasẽ mãi yêu thương, che chở cho
em
, tôn trọng, thủy chung, suốt đời và mãi mãi”.
“Từ nay về sau, bất kểgiàu sang nghèo hèn, sinh lão bệnh tử, đều không thể chia lìa đôi ta”.
Th
anh
Cx
Y nhìn
anh
Cx
sayđắm, gương mặt rạng rỡ nụ cười hạnh phúc, khóe mắt không giấu nổi giọt nước mắtcủa tình yêu.
Trong buổi lễ còn phátmột video ca nhạc, kể lại câu chuyện tình yêu hai Cx
người
từ lúc mới quen.
Họ là đôi bạn th
anh
Cx
maitrúc mã từ thuở đi học, trung học, đại học đều học chung một trường. Trên nềnnhạc du dương, ai ai cũng lặng im lắng nghe, mọi Cx
người
Cx
chìm đắm trong câuchuyện cổ tích.
Những tình tiết tưởngchừng chỉ có trong
những
GOe8oG
cuốn tiểu thuyết, nay tái hiện mồn một trước mắt. TịchNhan ngơ ngẩn thất thần, trong mắt bỗng lóe lên hình ảnh của Tô Hàng.
Ký ức một thời tuổi trẻ
Cx
thủy triều xô tới,
những
GOe8oG
mối tình nhỏ nhoi, thầm lặng,
những
GOe8oG
niềm vui bénhỏ
Cx
ng suốt đời khắc cốt ghi tâm.
Còn cả ánh tịch dươngmàu máu, một mình ngồi trên xe buýt thênh thang, lặng lẽ khóc cho con tim tanvỡ.
Hóa ra, không phải tấtcả mọi mối tình đều bị phụ bạc.
Hóa ra, vẫn có
những
GOe8oG
câuchuyện cổ tích tốt đẹp.
Chỉ có điều, Đỗ TịchNhan, nhà ngươi vẫn chưa có được cái phúc ấy.
Tiếng Cx
người
huyên náo,tứ phía xôn xao, không ai chú ý tới cô gái với dáng vẻ thất thần. Cô chầm chậmquay lưng bước, định ra ngoài thay đổi không khí một chút. Tại hành lang phíasau sảnh lớn, cô bắt gặp dáng Cx
người
cao lớn.
Trác Th
anh
Cx
Liên dựa lưngvào lan can hoa sắt hành lang phía ngoài, sơ mi trắng muốt, không nhuốm bụitrần, khiến Cx
người
ta lo sợ nó bị vấy bẩn. Cũng chỉ có
anh
Cx
, mới khiến cho áo sơmi trắng mặc lên trông đẹp đến vậy.
Anh cúi đầu, tay cầm điện thoại, không biết đang nói chuyện gì, toàn thân rựcrỡ hào quang.
Vẫn
Cx
hồi còn nhỏ, đường nét tuấn tú tới cùng cực, chỉ có một thứ đã đổi khác,hoàn toàn không còn thấy vẻ lãnh đạm, âu sầu khi xưa nữa, thay vào đó là sự ônhòa, nhẹ nhàng.
Bước lại gần mới phát hiện ra, ánh mắt đăm chiêu, phía sau vầng trán rộng kiaẩn chứa biết bao suy nghĩ tr
anh
Cx
đấu, hoàn toàn không phù hợp với khí chất nho nhãtừ
anh
Cx
toát ra xung qu
anh
Cx
.
Trác Th
anh
Cx
Liên vẫn dựa vào lan can, cúi đầu nói chuyện điện thoại. Đợi đến lúccô bước ngang qua, đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười.
Nụ cười rạng rỡ chói lóa, khiến Cx
người
ta không thể không rung động. Người đànông này hiểu rõ sức hấp dẫn của mình ở đâu, và cũng triệt để tận dụng lợi thếđó.
Tịch Nhan biết không thể tránh mặt, ngoan ngoãn dừng bước, nghe theo sự sắp đặtcủa số phận.
“Em mệt phải không?”, Trác Th
anh
Cx
Liên gấp điện thoại, bước lại gần, “Sao sắcmặt lại x
anh
Cx
xao thế này?”
“Em không sao”. Cô không ngờ dáng vẻ thất thần của mình lại biểu lộ rõ ràng đếnthế, vội lắc đầu. “Có lẽ do không khí hơi khó chịu một chút thôi”.
Lời hỏi han ân cần, thân thiết của
anh
Cx
khiến Tịch Nhan có cảm giác, giữa họchưa từng có xa cách, bao nhiêu tháng năm cách xa
Cx
chưa bao giờ tồntại.
Tịch Nhan hôm nay mặc môt chiếc váy dài màu hồng cánh sen, mái tóc đen dày óngả được vấn gọn gàng phía sau, lại thêm mùi nước hoa chi tử th
anh
Cx
nhã nhẹ nhàngthoang thoảng, giữa một đám đông
những
GOe8oG
khách mời nữ ăn vận cầu kỳ, bỗng trở nênvô cùng cuốn hút.
Ánh mắt Trác Th
anh
Cx
Liên dừng lại trên Cx
người
cô, ngắm nghía hồi lâu, rồi khẽnói: “Tịch Nhan, hôm nay
em
đẹp lắm”.
Hai má dần dần ửng hồng, cô quay mặt đi: “Mời
em
làm phù dâu là chủ ý của
anh
Cx
đúng không? Lại còn bịa ra lý do cái gì mà tương sinh tương khắc nữa, thế mà
anh
Cx
cũng nghĩ ra được!”
Anh ngẩn ra, hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười rõ gian xảo: “Nếu đã biếtvậy, sao
em
còn đến?”
“Kiều Dật!”, cô tức giận hét lên, gọi thẳng luôn tên
anh
Cx
, “Anh…”
Bất ngờ không kịp trở tay, vì bàn tay cô đã bị
anh
Cx
nắm lấy, toàn thân run rẩyhoang mang.
“Em chịu gọi
anh
Cx
là Kiều Dật rồi sao?”,
anh
Cx
cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàngsay đắm, “Mười tám năm rồi, cuối cùng
anh
Cx
cũng bắt được
em
!”
Tịch Nhan sững sờ không thốt nên lời, mở to mắt ngẩng nhìn
anh
Cx
.
“Em còn nhớ trò chơi trốn tìm ngày xưa không?” Ánh mắt
anh
Cx
trở nên xa xăm, “Emnhào vào lòng
anh
Cx
, vừa khóc vừa nói, trước giờ chưa có ai tìm thấy
em
,
anh
Cx
chính là Cx
người
đầu tiên!”
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô
Cx
có luồng điện chạy ngang, chuyện cũ thuởấu thơ, từng trang từng trang lật giở lại trước mắt.
Hóa ra, Cx
người
đầu tiên tìm thấy cô, không phải Tô Hàng, mà là Kiều Dật.
Chương 23: Tình yêu và hẹn ước vĩnh cửu
Thế
sO
ng quá trình đó lại gián đoạn mất mười tám năm. Anh không còn là KiềuDật năm xưa, cô cũng không còn là Đỗ Tịch Nhan khi ấy.
Tịch Nhan định thần lại, rút lại bàn tay nãy giờ bị
anh
sO
nắm chặt, lùi lại saumột bước.
Không gian tưởng
sO
đột nhiên lắng đọng lại. Bầu không khí ám muội nãy giờ baotrùm hai
sO
người
tan đi.
“Trác Th
anh
sO
Liên, cuộc sống đâu phải là trò chơi trốn tìm”, cô cố nén cay caynơi sống mũi, “Mặc dù
anh
sO
là
sO
người
đầu tiên tìm thấy
em
,
sO
ng
sO
người
em
đợi lạikhông phải là
anh
sO
!”
Trác Th
anh
sO
Liên đăm đắm nhìn cô, ánh mắt lành lạnh, chăm chăm xoáy vào gươngmặt cô.
Hãy tha thứ cho sự tàn nhẫn của
em
. Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ,
những
qXeGbb
câuchuyện thời niên thiếu đã lắng xuống, chỉ còn là
những
qXeGbb
hồi ức đẹp. Anh giờ đãkhác xưa, không cần
sO
người
ở bên sưởi ấm trái tim, bên
anh
sO
giờ không thiếu
những
qXeGbb
bóng hồng xinh đẹp.
“Hôm nay
em
đến, chính là để nói với
anh
sO
những
qXeGbb
điều này”, nói rồi quay
sO
người
,định theo hành lang trở về đại sảnh. Trác Th
anh
sO
Liên nãy giờ im lặng, đột nhiêncất tiếng.
Cô khựng
sO
người
, kinh ngạc quay đầu lại.
“Tịch Nhan,
anh
sO
yêu
em
”. Tiếng
anh
sO
chậm rãi mà rõ ràng, ánh mắt kiên định hừnghực
sO
ánh nắng giữa trưa mùa hè.
Thực ra không cần
anh
sO
phải nói, Tịch Nhan cũng có thể cảm nhận được. Từ cái hômnhìn thấy
anh
sO
trên ti vi, nghe
anh
sO
nhắc lại lời hứa năm nào, cô đã biết rằng,
anh
sO
quay về là để tìm cô.
Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân[1]. Cô từng bị Tô Hàng làm tổn thương, cô biếtnỗi đau tưởng
sO
đã có được rồi lại tuột mất là
sO
thế nào. Nếu đã không yêu,thì không nên cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.
[1] Điều mình không thích thì đừng làm cho
sO
người
khác.
“Giám đốc Trác, nếu
anh
sO
đồng ý, chúng ta có thể làm bạn,
sO
ng tuyệt đối khôngthể là một đôi”, cô gượng gạo chống trả.
“Thế giới này không có cái gì là tuyệt đối cả”. Trác Th
anh
sO
Liên tiến về phíatrước một bước, rồi lại dừng bước, “Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngànbước, chỉ cần
em
bước tới một bước,
anh
sO
sẽ bước tiếp chín trăm chín mươi chínbước còn lại về phía
em
. Tịch Nhan,
anh
sO
sẽ mãi mãi ở đây đợi
em
, đợi
em
bướcmột bước về phía
anh
sO
.”
Tịch Nhan ngước lên nhìn
anh
sO
, gương mặt
anh
sO
nghiêng nghiêng trong nắng,
anh
sO
tuấn vô cùng, đôi mắt màu hổ phách sau mắt kính sáng lấp lánh.
“Không cần biết khó khăn ra sao,
anh
sO
vẫn sẽ đợi
em
quay lại. Bởi
anh
sO
đã đợimười tám năm rồi, thêm vài năm nữa thì có đáng gì”.
“Nếu đợi tới cuối cùng,
anh
sO
phát hiện ra mình đã sai thì sao?” Tịch Nhan cúiđầu, trong giọng nói có đôi chút khàn khàn.
“Anh không nhầm. Bởi
anh
sO
biết, trên thế giới này,
em
là
sO
người
tốt nhất và hợpvới
anh
sO
nhất!”. Giọng
anh
sO
trầm trầm,
sO
ng lại âm vang đầy nội lực.
Khóe mắt Tịch Nhan bỗng đỏ hoe, nỗi khổ tâm khắc sâu trong lòng.
Trên thế gian này, núi này cao đã có núi khác cao hơn, chờ đợi
em
, thế gian nàymãi mãi chỉ có
anh
sO
.
Năm đó cô với Tô Hàng chẳng phải cũng thế này ư?
Thế giới này thật rất công bằng. Người ta phụ mình, tất yếu sẽ có ngày có
sO
người
bị mình phụ.
Cô cam lòng làm
sO
người
phụ bạc, cũng không muốn vì sự cô đơn nhất thời mà lừagạt tình cảm của
sO
người
khác, rời xa là chọn lựa tối ưu.
“Thế giới này còn rất nhiều cô gái tốt hơn
em
, ví dụ
sO
chị gái Đỗ Triều Nhancủa
em
, vừa thông minh xinh đẹp, hơn nữa, lại rất yêu
anh
sO
”. Nói xong, không đợiTrác Th
anh
sO
Liên trả lời, cô vội vàng bước đi, đầu không ngoảnh lại.
Trác Th
anh
sO
Liên nhìn mãi theo dáng dong dỏng cao của cô, cho tới khi khuất hẳnsau ngã rẽ, bàn tay bất giác nắm lại thành nắm đấm. Đỗ Tịch Nhan,
em
còn địnhlàm mối cho chị của
em
nữa sao,
em
coi Trác Th
anh
sO
Liên
anh
sO
là cái gì hả?
Sao
em
không hiểu được rằng, có
những
qXeGbb
thứ không gì thay thế được?
Tịch Nhan quay lại đại sảnh lúc ấy đang tiệc tùng linh đình, đúng lúc bắt kịpcô dâu chú rể đang đi mới rượu, có
sO
người
cố ý làm khó Th
anh
sO
Y, bắt cô phải uốngcạn một ly rượu trắng. Phó Viêm định đứng ra đỡ cho vợ, thì
sO
người
đàn ông áoquần là lượt ấy không chịu, mà cứ khăng khăng: “Người tôi mời là cô dâu cơ mà.Anh bạn,
anh
sO
cũng nên nể mặt
sO
người
anh
sO
em
này chút chứ?”
Người đó là bạn cấp ba của Phó Viêm và Th
anh
sO
Y, lúc trước cũng từng theo đuổiTh
anh
sO
Y, sau khi bị từ chối cứ giữ mãi trong lòng, hôm nay
sO
người
trong mộng làmđám cưới,
sO
ng chú rể lại không phải là mình, trong lòng không khỏi cay đắng,bèn nhân dịp mượn rượu giở trò.
“Ly rượu này, tôi xin uống đỡ cô dâu!” Tịch Nhan mạnh dạn đỡ lời.
Các bàn xung qu
anh
sO
quay cả lại nhìn. Trông thấy một cô gái xinh đẹp, dáng th
anh
sO
tú mảnh mai,
anh
sO
chàng đó mắt sáng lên, cười cười: “Cô
em
xinh đẹp, phải cânnhắc cho kỹ đấy nhé, rượu trắng này hơi bị nặng đấy!”
“Thế thì sao?”, nói rồi ngửa cổ, làm một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Mọi
sO
người
ai nấy mắt tròn mắt dẹt,
anh
sO
chàng khi nãy vỗ tay tán thưởng: “Nữ nhihào kiệt, tửu lượng thật đáng nể!”
Th
anh
sO
Y thì lại lo sợ tái mét mặt mày. Đồng nghiệp cùng trường, cô biết rõ,Tịch Nhan bị dị ứng với rượu, bình thường đi tụ tập với đồng nghiệp chưa baogiờ đụng đến một giọt rượu nào. Hôm nay sao lại khác thường thế này?
Th
anh
sO
Y quay đầu lại, thấy Trác Th
anh
sO
Liên đang đứng cho tay vào túi quần, đôimày nhíu lại vẻ không hài lòng,
sO
ng ánh mắt thì vẫn trong veo, không rời TịchNhan một giây phút nào.
Anh chỉ đứng một bên nhìn, cũng không bước tới ngăn cản. Anh cảm thấy Tịch Nhanđã tỉnh táo quá lâu rồi, cũng cần có chút hơi men.
“Tôi chưa từng gặp cô gái nào phóng khoáng
sO
cô”. Anh chàng kia nhân cơ hộiniềm nở tiếp cận, “Cô
em
tên gì? Đang công tác ở đơn vị nào? Năm nay bao nhiêutuổi? Chúng ta có thể làm bạn với nhau được không?”
Phóng khoáng cái con khỉ mốc! Tịch Nhan trong lòng từ lâu đã hối hận chết điđược.
Ly rượu đó khiến cô tiệc chưa tàn đã đỏ mặt bừng bừng, đứng ngồi không yên. Bởicô bị dị ứng với rượu, toàn thân mẩn đỏ cả lên, đầu óc bắt đầu choángváng.
Cuối cùng, không thể chịu được nữa, đành cáo lỗi với cô dâu chú rể: “Xin lỗihai bạn, tôi xin phép về trước”. Th
anh
sO
Y không yên tâm, lo lắng đề nghị: “Để
em
nhờ
sO
người
đưa chị về?”
“Không cần đâu”. Tịch Nhan xua tay, rồi vội vã rời đi. Lòng thầm nghĩ, phen nàytoi đời rồi, nhận lời làm phù dâu, mà xém chút nữa say lăn ra tiệc cưới của
sO
người
ta.
Vừa bước ra tới cổng cao ốc Liên Y, Trác Th
anh
sO
Liên bèn chạy theo ra: “Để
anh
sO
đưa
em
đến bệnh viện.”
“Không cần đâu, tự
em
có thể đi được”. Cô mặc dù đầu óc quay cuồng, bước đixiêu vẹo,
sO
ng tửu túy tâm minh,
sO
người
càng say lòng càng tỉnh.
Anh một tay túm chặt lấy cánh tay cô: “Đỗ Tịch Nhan,
em
đừng làm ra vẻ mạnh mẽnữa!”
Trác Th
anh
sO
liên thô bạo nhồi cô vào trong xe. Rồi ngồi bên cạnh, ôm cô vàolòng, để đầu cô tựa lên vai mình.
Cô từ từ gục xuống vai
anh
sO
, tứ chi
sO
hoàn toàn mất cảm giác. Men rượu khiếntinh thần Tịch Nhan không còn tỉnh táo,
sO
ng vẫn còn ngửi thấy mùi hươngthoang thoảng trên
sO
người
anh
sO
.
“Hoa chi tử, là hương hoa chi tử…” cô lảm nhảm lơ mơ.
Anh nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Tịch Nhan,
em
có biết vìsao
anh
sO
lại thích hoa chi tử không?”
Tịch Nhan cười ngây ngô: “Không biết”.
Trong mơ hồ,
sO
nghe thấy tiếng
anh
sO
thì thầm bên tai: “Bởi thông điệp của hoachi tử chính là, tình yêu và hẹn ước vĩnh cửu”.
Chương 24: Nụ hôn hẹn thề
Tịch Nhan biết mình đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, Tịch Nhan lại trở về nhà ông nội, trở về khoảng sân nông giabiệt lập ấy.
Kim ngân hoa quấn qu
anh
xT
hàng rào tre, hoa từng chùm, từng chùm nở. Hà thủ ô ởgóc tường tươi tốt, lan theo tường gạch thành một mảng x
anh
xT
um, mang theo mộtmùi hương ngai ngái.
Vẫn nguyên
xT
trong ký ức, ông nội râu tóc bạc phơ, ngồi trên ghế tựa làm bằnggỗ tử đằng được chạm trổ công phu, tay lật giở cuốn sách buộc chỉ đã ố vàng.Rất nhiều lần
xT
thế, cô yên lặng ngồi bên nghịch đất, x
em
truyện tr
anh
xT
. Lưngdựa vào đầu gối ông, cảm giác cực kỳ an toàn.
Cứ sau một khoảng thời gian, ông nội lại phải đi khám bệnh một lần. Cô ngoanngoãn ngồi trên bậc thềm đá trước cửa, đợi ông nội về. Đợi đến lúc mặt trờikhuất núi, bụng dạ sôi ùng ục cả lên, ông nội khoác ráng chiều trên mình, taycầm hai xâu kẹo hồ lô xuất hiện ở cổng làng, cô từ xa đã trông thấy liền ào rađón.
Buổi tối hôm ông nội mất, ngoài trời mưa rất to. Cô nửa đêm tỉnh dậy, thấy ôngđứng đầu giường, ánh mắt ấm áp hiền từ.
“Ông nội!”, cô cất tiếng gọi. Ông nội mỉm cười: “Cháu ngoan của ông, ngủ ngoanđi. Ông phải đi rồi!”. Một cơn rùng mình từ sống lưng chạy dần lên trên, côhoảng hốt bò xuống giường, tay nắm chặt cánh tay ông nội không buông: “Ông đừngđi, đừng bỏ Tiểu Tịch lại một mình!”
“Tiểu Tịch, cháu nhất định phải kiên cường lên”. Tiếng ông nội cứ lãng đãngtrong không trung, rồi, không còn thấy bóng ông đâu nữa.
Bố nói, lúc lâm chung ông nội không ngớt gọi tên cô, trước sau không đành lòngrời xa đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất.
Thế
xT
ng, con xin lỗi ông, ông nội, con vẫn chưa đủ kiên cường.
Trong cơn mơ hồ, cô thấy mình đang đứng trong sân, trong tim dấy lên nỗi đau mơhồ. Ông nội ngẩng đầu nhìn thấy cô, liền vẫy tay: “Con cún nhỏ của ông, sao màkhóc đến nỗi mặt mũi l
em
nh
em
xT
mèo thế này?”
Cô đưa tay sờ lên má, mới biết mặt mình nhòe nhoẹt nước mắt.
“Ông ơi,
anh
xT
ấy đi rồi”.
“Ai cơ?”
“Chính là”, cô lầm rầm hạ thấp giọng, yếu ớt mong m
anh
xT
xT
đứa trẻ, “Chính là
anh
xT
chàng mà con đã thích từ lâu, lâu lắm rồi, và cũng đã đợi, đợi rất lâurồi”.
“Cô bé ngốc ạ!”, . ông nội cười nói, “Con nhầm rồi, cậu ta không phải là
xT
người
con đang đợi đâu”.
Tịch Nhan choàng tỉnh, mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường.
Trước mắt là một khoảng âm u, hồi lâu sau, mới dần dần hồi phục lại thị giác.Cô nhận ra mình đang ở trong một phòng ngủ được trang trí hết sức trang nhã vàtinh tế. Bên dưới là chiếc giường tráng lệ, êm ái, trên mình đắp chăn lụa mỏng,điều hòa chỉnh 24 độ ổn định, rèm cửa buông thấp, đèn ngủ đầu giường điều chỉnhở mức ánh sáng dễ chịu nhất…
Rốt cuộc đây là đâu? Tịch Nhan lo lắng thấp thỏm, lòng tràn ngập mối nghihoặc.
“Em tỉnh rồi à?” Giọng nam trầm ấm truyền đến từ bên cạnh.
Cô kinh ngạc quay qua, Trác Th
anh
xT
Liên đang ngồi trong khoảng tối cạnh giường,trong phòng mờ tối, cô nhất thời không trông thấy
anh
xT
.
Anh ngồi đây đã bao lâu rồi? Cứ ngồi yên nhìn cô ngủ
xT
thế sao?
Tịch Nhan cảm thấy cực kỳ khó xử, vội vàng tung chăn bước xuống giường,
xT
ngkhông tìm thấy giày đâu cả.
Trác Th
anh
xT
Liên vội đứng lên, bước lại hỏi: “Em đang tìm thứ này đúng không?”.Tịch Nhan quay sang, trong tay
anh
xT
là một đôi giày hở mũi cao gót màuđen.
Anh liếc nhìn đôi chân mảnh khảnh và trắng ngần của cô một cái, nửa cười nử
anh
xT
ư không: “Hay để
anh
xT
xỏ giúp
em
nhé?”
“Trác Th
anh
xT
Liên!” Cô nghiến răng ken két, “Anh đừng có bày trò nữa!”
“Hãy gọi
anh
xT
là Kiều Dật”, ánh mắt
anh
xT
trìu mến, giọng nói tràn ngập yêuthương, khiến
xT
người
ta muốn bực cũng không bực nổi, “Gọi
anh
xT
là Kiều Dật, rồi
anh
xT
sẽ trả lại cho
em
”.
Tịch Nhan ương bướng không chịu nghe theo sự chỉ đạo, dứt khoát cứ thế chântrần dẫm lên thảm, vừa bước hai bước, liền bị Trác Th
anh
xT
Liên choàng qua eo bếbổng cô lên.
“Anh định làm gì?”. Cô kinh ngạc thốt lên, “Mau thả
em
ra!”
“Đây là hậu quả của việc rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt”. TrácTh
anh
xT
Liên bế cô ra khỏi phòng ngủ. Tịch Nhan tức tối la hét ầm ĩ mà không làmgì được.
Anh tiếp tục bế cô ra sofa ngoài phòng khách, rồi mới buông cô ra: “Em muốnuống gì? Nước hoa quả?? Hay coca?”
“Thế nào cũng được”. Tịch Nhan tựa
xT
người
vào tay ghế sofa, day day huyệt tháidương. Tỉnh lại sau cơn say, đầu óc vẫn còn váng vất, còn cả đôi chút đauđầu.
Hồi nãy chân vừa chạm đất, cô đã thấy đầu ong ong, đứng cũng không vững. Anhnhất định là đã trông thấy vẻ ngượng nghịu của cô, mới cố ý lấy cớ trừng phạtđể bế cô ra ngoài.
Trác Th
anh
xT
Liên rót một ly nước hoa quả, đưa đến trước mặt cô: “Đầu còn đaukhông? Hay để
anh
xT
mát xa cho nhé!”
Cô lắc đầu, đón lấy ly nước, uống một ngụm, đảo mắt quan sát xung qu
anh
xT
. Đây làmột căn hộ rộng rãi, sang trọng, trang hoàng lộng lẫy. Một mặt tường kính suốttừ sàn lên đến trần nhà, bên ngoài là cảnh đêm phồn hoa, ánh đèn xe qua lại
xT
mắc cửi,
những
mPA20v
ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy và ngọn đèn của bao hộ gia đình,tất cả đều ở dưới chân.
Tịch Nhan đột nhiên tỉnh ngộ, đây là tầng 24 cao ốc Liên Y, là phòng chuyêndùng tiếp khách của tập đoàn Trác Thị.
“Sao lại đưa
em
đến đây?” cô hỏi bằng giọng ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, “Giờlà mấy giờ rồi?”
Trác Th
anh
xT
Liên ngó đồng hồ: “Sắp tám giờ rồi”.
“Trời ạ, mình đã ngủ lâu thế rồi sao?”
Anh khẽ cười: “Suốt từ lúc truyền nước biển xong ở bệnh viện,
em
vẫn cứ ngủ libì, cũng được sáu tiếng rồi”.
“Sao
anh
xT
không gọi
em
dậy?”, cô hỏi.
“Điệu bộ
em
lúc ngủ rất đáng yêu, ngây thơ trong sáng
xT
một đứa trẻ, khiến
xT
người
ta chẳng nỡ đánh thức”. Anh đăm đăm nhìn cô, đôi đồng tử màu hổ phách,nét dịu dàng, chân thành đong đầy trong mắt.
Cô vội vã né tránh ánh nhìn ấy, hồi lâu mới cất tiếng: “Em phải về đây”.
“Đợi
anh
xT
uống nốt ly rượu này đã”, Trác Th
anh
xT
Liên nói rồi bước đến cạnh quầyrượu, rót cho mình một ly rượu vang.
Tịch Nhan đưa mắt nhìn sang, một quầy rượu nho nhỏ, trên bày đủ kiểu đủ loạirượu ngoại nổi tiếng, trong đó nhiều nhất là rượu vang Pháp, la liệt muôn hìnhvạn trạng. Thứ chất lỏng màu đỏ đậm ấy phản chiếu dưới ánh đèn, rực rỡ đầy mêhoặc.
“Em có thích uống rượu vang không?”. Trác Th
anh
xT
Liên khẽ lắc ly rượu trong tay,thứ chất lỏng màu đỏ sậm sóng sánh chuyển động vòng tròn.
“Không thích”, cô thật thà trả lời, “Em ghét tất cả các loại rượu”. Bởi cô sinhra đã dị ứng với rượu rồi.
“Trong tất cả các loại rượu,
anh
xT
thích nhất là rượu vang”. Anh nhấp một ngụmrượu, chậm rãi nói, “Uống ly đầu tiên, cảm giác rất chua, rất đắng,
xT
ng uốngvài ly rồi,
em
dẽ thấy nó rất ngọt. Đắng trước ngọt sau, hệt
xT
cảm giác màtình yêu đ
em
lại”.
Nghe
anh
xT
nhắc tới hai chữ tình yêu, Tịch Nhan tinh ý không hó hé tiếngnào.
Trác Th
anh
xT
Liên nhìn cô chăm chú, chầm chậm cất tiếng: “Tịch Nhan, tình yêukhông phải lúc nào cũng ngọt ngào cả”.
Cô nghe tiếng tim mình đập thình thịch liên hồi trong lồng ngực. Anh nói thế làcó ý gì? Sao ánh mắt
anh
xT
lại lạ thường thế kia?
“Có thể
em
không biết, rượu vang không thể sử dụng chai tái chế để đựng, tứclà, mỗi chai rượu chỉ được dùng một lần duy nhất. Sẽ không có ai tiếc nuối làmgì cái chai đã cạn rượu, bởi chỉ khi đ
em
quăng nó vào sọt rác, mới có thểthưởng thức được hương vị ngon nhất, tươi mới nhất của rượu. Có
những
mPA20v
khi, tìnhyêu lại giống
xT
chai rượu vang ấy, không còn gì bên trong, cố níu giữ cái vỏkhông cũng chẳng để làm gì, chỉ khi dứt khoát vứt bỏ, mới có thể tìm được niềmhạnh phúc mới”.
Tịch Nhan
xT
vừa chạm điện, toàn thân cứng đơ, đứng ngây
xT
người
nhìn
anh
xT
.
Trác Th
anh
xT
Liên đứng trước quầy rượu, lặng im nhấm nháp rượu, tuy biểu cảm trênkhuôn mặt không thay đổi,
xT
ng trong đôi mắt sâu thẳm ấy, lấp lánh thứ ánhsáng mà
xT
người
đối diện không sao đoán biết được.
Có
những
mPA20v
khoảnh khắc, cô tưởng
xT
anh
xT
nhìn thấu hết tâm can cô, biết được tấtcả mọi chuyện của cô.
Nhưng, sao có thể thế được,
anh
xT
căn bản không quen biết Tô Hàng!
Cô gắng hết sức trấn tĩnh lại, cúi đầu, khẽ hỏi: “Bây giờ,
em
có thể đi đượcchưa?”
Trác Th
anh
xT
Liên nhìn cô, rồi một hơi uống cạn ly rượu vang, bước tới: “Chúng tađi thôi!”
Anh đưa tay kéo cô lại gần, nắm chặt lấy
những
mPA20v
ngón tay lạnh
xT
băng của cô,dùng lực hơi quá, khiến toàn thân Tịch Nhan ngã vào lòng
anh
xT
.
Tịch Nhan giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng gì,
anh
xT
đã cúi xuống, đặt lênmôi cô một nụ hôn.
Cảm giác chếnh choáng của cơn say vẫn chưa hết hẳn, cô vẫn còn choáng váng,chân tay không chút sức lực, tinh thần vẫn đang mơ hồ, lơ lửng
xT
bay trênchín tầng mây.
Khứu giác nh
anh
xT
chóng cảm nhận được hương thơm hoa chi tử, lại phảng phất hươngrượu vang, thật khó chối từ.
“Vừa nãy lúc
em
còn ngủ,
anh
xT
cũng đã định đánh thức
em
bằng một nụ hôn thếnày”. Tiếng
anh
xT
thì thầm quấn quít bên tai, nụ hôn từng chút, từng chút mộtthâm nhập sâu hơn. Cô hoàn toàn không có chút phản kháng chống cự nào, đôi môidần hé mở theo bản năng, để
anh
xT
mặc sức điều khiển trò chơi mềm mại, ướt át mànóng bỏng ấy.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Trác Th
anh
xT
Liên cuối cùng cũng kết thúcnụ hôn dài tưởng cả thế kỷ ấy,
xT
ng vẫn ôm lấy cô không buông. Anh vùi đầu vàocổ cô, hơi thở nóng rực của
anh
xT
phả lên làn da cổ để trần của cô, khiến cô bấtgiác rùng mình.
“Tịch Nhan, hãy cho
anh
xT
một cơ hội, cũng là cho
em
một cơ hội, có được không?”Tiếng
anh
xT
vừa mê đắm, vừa
xT
khẩn cầu, trăn trở bên tai cô.
Tịch Nhan không nén nổi nỗi xúc động. Người đàn ông này, dáng vẻ th
anh
xT
tao, đẹptrai phong độ ngời ngời, một thân hội tụ tất cả
những
mPA20v
gì ưu ái của tạo hóa, vậymà lại ngốc nghếch đợi cô ngần ấy năm trời.
Cô đã quá thấm thía dư vị của nỗi đợi chờ, hiểu rõ nỗi tuyệt vọng và cay đắngấy, lòng chợt dâng lên nỗi xót xa.
“Được không
em
?”,
anh
xT
hỏi lại lần nữa.
Cô bất lực thở dài, rồi nhẹ nhàng nhất có thể, khẽ đáp: “Em nhận lời
anh
xT
”.
Khoảnh khắc ấy khiến Trác Th
anh
xT
Liên
xT
ngừng nhịp thở, không sao tin nổi taimình. Khẽ buông lơi cánh tay, rồi lại choàng ôm cô chặt hơn nữa.
Bàn tay
anh
xT
ấm nóng, mạnh mẽ ghì cô sát vào lòng mình,
xT
muốn giấu cô vàolồng ngực, thành một phần cơ thể, không thể tách rời.
Chương 25: Nửa băng hà, nửa liệt hỏa
Lúc Trác Th
anh
4z
Liên trở về nhà, đã là hơn mười giờ đêm.
Phòng khách đèn điện sáng trưng, Th
anh
4z
Y và Phó Liêm đều có mặt, đang ngồi uốngcà phê, chuyện phiếm với bố mẹ.
“Này, hai
4z
người
sao vẫn chưa về nhà?”. Trác Th
anh
4z
Liên nháy nháy mắt trêu chọc,“Hôm nay không phải đêm động phòng hoa chúc hay sao?”
“Vợ chồng già cả hết rồi, còn động phòng hoa chúc cái nỗi gì nữa?” Th
anh
4z
Y bướchai bước lên trước, túm lấy cánh tay
anh
4z
, “Em đang rất hứng thú với câu chuyệncủa
anh
4z
và Đỗ Tịch Nhan đây, nói nghe x
em
, tiến triển đến đâu rồi?”
“Dù gì cũng là phụ nữ có gia đình rồi, đừng có ăn nói lung tung
4z
thế”. Anhrút tay ra khỏi tay cô, quay qua Phó Liêm, “Phó tiên sinh, mau đưa phu nhân củangài về nhà đi, đừng có để cho nó cứ om sòm tung tăng
4z
con chim sẻ thế nàynữa!”
Dì Kiều mỉm cười đỡ lời: “Liên à, con cứ thỏa mãn nỗi hiếu kỳ của
em
nó đi,bằng không đêm nay nó có về nhà chồng cũng không ngủ nổi đâu”.
“Exactly!”[1], Th
anh
4z
Y chu môi, “Dù thế nào, thì
em
cũng được x
em
là một bà mốichứ”.
[1] Exactly: Chính xác.
Trác Th
anh
4z
Liên ấp úng hồi lâu, hạ thấp giọng: “Cô ấy đã đồng ý qua lại với conrồi”.
“Bingo![2] Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc!”. Th
anh
4z
Y một lần nữa túm lấy tay
anh
4z
,
[2] Bingo: từ tiếng Anh, có nghĩa là “đoán trúng rồi”, là một kiểu chơi bạc đãcó từ rất lâu đời của phương Tây.
“Giám đốc Trác,
anh
4z
đã nói nếu việc này thành công sẽ thưởng cho
em
rồi, nóilời thì phải giữ lời đấy nhé!”
“Anh đồng ý cho Phó Viêm nghỉ phép thêm 1 tháng, đưa
em
đi nghỉ trăng mật ởPháp”. Trác Th
anh
4z
Liên thoát khỏi tay cô, đi thẳng lên gác. Th
anh
4z
Y vẫn chưathôi, tiếp tục theo lên gác: “Còn gì nữa?”
“Còn nữa?”,
anh
4z
liếc xéo cô một cái, “À, sợi dây chuyền kim cương
em
thích ởtiệm đá quý hôm trước,
anh
4z
sẽ tặng
em
, coi
4z
là quà cưới”.
“Chưa đủ, chưa đủ đâu!”, Th
anh
4z
Y vẫn chưa giở hết mánh lới, “Đỗ Tịch Nhan khôngthể chỉ có thể có giá
4z
vậy được,
anh
4z
cũng đã từng nói, chị ấy là báu vật vôgiá trong lòng
anh
4z
. Phải thêm một con xe thể thao mui trần Porsche màu đỏ, hayMercedes, Lamborghini cũng được…”
“Trác Th
anh
4z
Y,
em
đúng là một con quỷ tham lam!”, Trác Th
anh
4z
Liên đứng trướccửa phòng ngủ, bất mãn kêu lên.
“Anh, đây là lần đầu tiên
em
mở miệng xin
anh
4z
mà”. Trác Th
anh
4z
Y xị mặt, “Lúcđầu
anh
4z
cũng đã hứa, sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu của
em
…”
“Thôi được rồi”, Trác Th
anh
4z
Liên khẽ thở dài, “Mai
em
ra hãng xe, x
em
thíchloại nào, rồi gọi điện cho
anh
4z
,
anh
4z
đi th
anh
4z
toán”.
“Thật chứ? Anh thật sự không tiếc đấy chứ?”. Th
anh
4z
Y có chút bất ngờ, chớp chớpmắt nhìn
anh
4z
.
“Ai bảo tôi lại có một cô
em
gái tham của, thịt
4z
người
ăn cả xương cơ chứ?”,Trác Th
anh
4z
Liên nhún vai, làm điệu bộ không còn cách nào khác, mở cửa bước vàophòng.
Th
anh
4z
Y cũng bước vào theo, thả mình xuống ghế sofa, hai chân gác cả lên bànuống trà làm bằng lim, điệu bộ không được th
anh
4z
tao cho lắm.
“Trác tiểu thư, xin hãy chú ý giữ gìn hình tượng”, Trác Th
anh
4z
Liên nhíu mày,nhắc nhở cô.
“Dù sao thì
em
cũng chẳng phải là thục nữ, dâu có được
4z
cô giáo Đỗ của
anh
4z
”.Th
anh
4z
Y nhoài
4z
người
về phía trước, vênh mặt lên: “Anh, sao bao nhiêu cô nàngxinh đẹp vây qu
anh
4z
, tình nguyện dâng tình yêu cho
anh
4z
, mà
anh
4z
lại cứ mê mẩn mộtĐỗ Tịch Nhan dung mạo bình thường, không có gì nổi bật cả
4z
thế? Hay là thịtăn mãi đâm chán rồi, nay muốn đổi khẩu vị sang ăn rau?”
Trác Th
anh
4z
Liên phì cười, “Thế đối với
em
, Phó Viêm được coi là thịt, hay làrau?”
Th
anh
4z
Y nghiêng đầu ra vẻ trầm tư: “Anh ấy không phải thịt, cũng chẳng phảirau, mà là cơm, bữa nào cũng phải có”.
Trác Th
anh
4z
Liên ngồi xuống ghế đối diện cô, nói bằng một giọng điệu cực kỳ dịudàng: “Đỗ Tịch Nhan đối với
anh
4z
, chính là không khí”.
Ha ha, cái này còn quan trọng hơn này, không thể thiếu một giây một phút nào!Ánh mắt
anh
4z
, lời nói
anh
4z
, khiến ngay cả Th
anh
4z
Y ngồi bên cũng thấy rưng rưngxúc động, chứ đừng nói đến Đỗ Tịch Nhan kia.
“Anh biến thành vị thánh tình yêu từ bao giờ thế hả?”. Th
anh
4z
y chớp chớp mắt,quyết tâm truy hỏi đến tận cùng, “Em còn nhớ, hồi cấp ba
anh
4z
cực kỳ đa tình,liên tục đổi bạn gái, rõ ràng là một lãng tử tình trường. Lãng tử biến thànhthần tình yêu, Đỗ Tịch Nhan kia có sức hấp dẫn lợi hại vậy sao? Sao
em
khôngnhìn ra…”
“Những điều
em
nhìn không ra, còn cả tá ấy chứ!”, Trác Th
anh
4z
Liên cười nhạt,một tay kéo cô lên khỏi sofa.
Giây tiếp theo, Th
anh
4z
Y bị đẩy ra khỏi cửa. Cánh cửa trạm trổ màu cà phê ấyđóng rầm một cái không chút thương tiếc, ngay chỗ cách chóp mũi cô chưa đầy3cm.
Th
anh
4z
Y ngẩn
4z
người
mất hơn 30 giây, mới ý thức được rằng bản thân vừa bị xua rangoài. Lửa giận bừng bừng: “Trác Th
anh
4z
Liên,
anh
4z
quá đáng vừa chứ! Hôm nay làngày cưới của
em
, sao
anh
4z
có thể đối xử với
em
4z
thế?...”
“Y Y, đừng gõ nữa,
anh
4z
ấy sẽ không mở đâu”. Phó Viêm không biết đã đứng ngoàihành lang từ bao giờ.
“Lẽ nào lại
4z
vậy?”, Th
anh
4z
Y vẫn đang lửa giận ngút trời, “Anh ấy sao có thểvậy được?”
Phó Viêm đưa tay vuốt vuốt tóc cô, ôn tồn bảo: “Em không cảm thấy, hôm nay mìnhhơi làm quá rồi sao?”
“Em…”, cô ấp a ấp úng, “Em chỉ muốn quan tâm
anh
4z
ấy thôi”.
“Anh biết”. Phó Viêm quẹt quẹt mũi cô, “Nhưng tính cách
anh
4z
trai
em
thế nào,
em
đáng lẽ phải hiểu hơn
anh
4z
chứ. Trừ phi bản thân
anh
4z
ấy muốn, bất kỳ ai cũngkhông thể biết được tâm sự trong lòng
anh
4z
ấy. Bề ngoài mặc dù dịu dàng
4z
ngọc,
4z
ng ẩn chứa trong đó là một nội tâm vô cùng cứng rắn”.
Th
anh
4z
Y cũng từng có lúc
4z
vậy. Có lẽ do thời thơ ấu đã phải chịu quá nhiềuáp lực và đả kích,
những
V9GldG
ngày mới bước chân vào nhà họ Trác, Trác Th
anh
4z
Liênluôn giữ một thái độ lễ phép
4z
ng lạnh lùng với tất cả mọi
4z
người
, khuôn mặttrưởng thành trước tuổi thờ ơ, ủ dột, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn thấu mọi buồnvui.
Ngoại trừ bố,
anh
4z
là
4z
người
thân duy nhất trên thế gian này của Th
anh
4z
Y. Cô ướcao có được tình cảm yêu thương của
4z
người
anh
4z
ruột thịt,
4z
ng từ đầu đến cuối vẫnkhông sao chạm được tới trái tim
anh
4z
. Sau này, có một chuyện, đã khiến cô thayđổi suy nghĩ.
Lên lớp 11, có một nam sinh vừa bị Th
anh
4z
Y “đá”, tức tối liền giở trò nói xấusau lưng, chê cô “hàng quá đát”. Chuyện đến tai Trác Th
anh
4z
Liên,
anh
4z
đứng ra“xử” tên kia một trận nên thân, và còn cảnh cáo: “Trác Th
anh
4z
Y là
em
gái tao,tao không cho phép bất cứ ai làm hại đến nó!”. Thế
4z
ng trước mặt Th
anh
4z
Y,
anh
4z
vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Th
anh
4z
Y sau đó nghe
4z
người
khác kể lại, vô cùng xúc động, lúc đó cô mới hiểurằng,
anh
4z
là
4z
người
anh
4z
tốt nhất trên thế gian này!
“Phó Viêm,
anh
4z
hiểu nhầm
anh
4z
em
rồi. Anh ấy không phải
4z
người
lạnh lùng thếđâu”. Cô thở dài, “Anh ấy đã yêu ai, thì không chỉ một ngày, một tháng mà cả mộtđời”.
Nửa băng hà, nửa liệt hỏa. Có thể có được tình yêu chân thành mà sâu sắc của
4z
người
đàn ông
4z
thế, Đỗ Tịch Nhan quả là có phúc!
Cách sau cánh cửa, Trác Th
anh
4z
Liên cầm bao thuốc trên bàn trà lên, lấy ra mộtđiếu, châm lửa.
Anh hít một hơi sâu, rồi từ từ nhả khói. Đôi đồng tử màu hổ phách, trên nềnkhói thuốc bàng bạc, sâu thẳm
4z
màn đêm ngoài cửa sổ.
Vừa nãy, Th
anh
4z
Y nhắc đến thời cấp ba, đó là quãng đời nổi loạn, suy sụp,
những
V9GldG
tháng ngày mà
anh
4z
không muốn nhớ lại.
Cậu bé Kiều Dật mười tuổi, cùng với mẹ và bà ngoại rời khỏi ngõ Tử Trúc, chuyểnđến một tòa nhà rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ.
Cuối cùng
anh
4z
cũng tìm được cha mình,
4z
ng
4z
người
cha ấy lại đang có một mái ấmkhác, với
4z
người
vợ xinh đẹp dịu dàng và cô con gái thông minh l
anh
4z
lợi. KiềuDật hận ông đã bỏ rơi mình bao nhiêu năm, hận ông đã cho
anh
4z
cái xuất thânkhông ra gì, hận ông khiến mẹ
anh
4z
phải rơi vào cảnh khó xử.
Một
4z
người
đàn ông, đã không bảo vệ được
4z
người
phụ nữ mình yêu, lại làm tổnthương, đẩy họ vào cảnh mâu thuẫn khổ sở, ông ta có tư cách gì mà nói tiếngyêu?
Ngày cuối cùng của kỳ thi lên cấp ba, bà ngoại đột nhiên bị xuất huyết não. Anhthi xong về đến nhà, thì bà đã đi xa.
Người yêu thương
anh
4z
nhất trên đời này đã ra đi. Kiều Dật quỳ trước giường bà,âm thầm rơi lệ suốt một đêm.
Có kết quả thi, Kiều Dật không đủ điểm vào trường điểm. Nhưng nhờ có bố nhậnlời quyên tiền cho trường Dật Dương xây tòa giảng đường mới, thế là,
anh
4z
đườnghoàng bước vào trường cấp ba có tiếng của thành phố.
Năm mười sáu tuổi,
4z
người
vợ hợp pháp của cha
anh
4z
ốm và qua đời. Năm sau, ông vàmẹ
anh
4z
tổ chức hôn lễ linh đình. Kiều Dật cũng đổi tên thành Trác Th
anh
4z
Liên,trở thành
4z
người
con trai duy nhất kế thừa tập đoàn Trác Thị, thành “thiếu gia”trong mắt mọi
4z
người
.
Thói đời nóng lạnh khó lường. Những
4z
người
trước đây từng coi khinh, bài xích
anh
4z
và mẹ, ngay lập tức đổi thái độ, ra vẻ cung kính lễ độ, khúm núm nịnh bợ.Mẹ
anh
4z
khoan dung độ lượng, bỏ qua mọi hiềm khích trước đây, còn Trác Th
anh
4z
Liên thì không sao quên được. Đặc biệt là ánh mắt hằn thù của Trác Th
anh
4z
Y dànhcho
anh
4z
và mẹ mình.
Anh không sao quên được ánh mắt của Trác Th
anh
4z
Y nhìn
anh
4z
trong hôn lễ của bốmẹ. Hôm ấy, cô ta mặc một bộ váy công chúa màu hồng phấn, trước mặt mọi
4z
người
thì cười nói ngọt ngào, xinh đẹp
4z
một con búp bê.
Nhưng khi trên hành lang chỉ còn lại hai
4z
người
anh
4z
và cô, cô lập tức thu lại nụcười trên môi, đứng thẳng lưng, mắt mở to, nhìn
anh
4z
bằng ánh mắt hung tợn. Nếukhông thật sự đối diện,
anh
4z
sẽ không bao giờ có thể tin được, một cô bé mớimười hai, mười ba tuổi đầu, lại có thể có một ánh mắt dữ tợn, oán hận chấtchồng
4z
thế.
Cô nói: “Tôi căm ghét
anh
4z
,
anh
4z
căn bản không xứng được mang họ Trác!”
Trác Th
anh
4z
Liên không đáp lại, trong khoảnh khắc đối diện lặng im,
anh
4z
rõ ràngđang ở thế yếu, cảm thấy một sự yếu đuối mà mệt mỏi không tên.
Đúng vậy,
anh
4z
cũng căm ghét, căm ghét cái thứ hạnh phúc hoang đường, giả tạonày.
Từ đó, Trác Th
anh
4z
Liên bắt đầu trốn học. Những môn thấy hứng thú còn miễn cưỡngngồi nghe, phải môn không hứng thú gì, quăng sách vở cái “xoạch”, ngang nhiênlướt qua vai thầy cô giáo bước ra khỏi lớp. Thầy cô cũng vì kiêng nể cái thânthế tập đoàn Trác Thị nhà
anh
4z
, chỉ biết nhìn cái vẻ mặt lãnh đạm xấc xược ấy màkhông dám ngăn lại.
Trong trường không ai dám hé răng báo lại về nhà, mà bố
anh
4z
thì ngày bận việccông ty, tối lo tiếp khách, bận tối tăm mặt mũi lấy đâu thời gian mà để ý. Trốntiết, bùng học, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, đi bar, nhảy disco, …tất cả
những
V9GldG
thói hư tật xấu của th
anh
4z
niên, Trác Th
anh
4z
Liên đều coi
4z
thứ trò tiêukhiển, lần lượt “thử sức”.
Một lũ du côn choai choai trong vùng đều bám chặt lấy
anh
4z
4z
keo. Gặp đúng lúcloạt phim “Cổ Hoặc Tử”[3] đang ăn khách, bọn chúng liền học theo lập bang hội,kết nghĩa
anh
4z
em
, tr
anh
4z
nhau tôn Trác Th
anh
4z
Liên lên làm “đại ca”.
[3] Tên một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu VỹCường.
Tướng mạo khôi ngô sáng sủa, cá tính trầm lặng kiệm lời, ra tay phóng khoáng,đánh nhau bất chấp sinh tử…tên tuổi Trác Th
anh
4z
Liên lừng lẫy trong ngoài trườngDật Dương, rất nhiều nam sinh ví
anh
4z
với Trần Hạo Nam[4] trong “Cố Hoặc Tử”,nghe tới tên vừa kính vừa lo.
[4] Nhân vật chính, đại ca của một băng nhóm trong phim.
Anh thường cầm đầu một toán đàn
em
qua lại trong trường, miệng phì phèo thuốclá, trông thấy nữ sinh xinh xắn nào ngang qua, liền ngả ngớn huýt sáo trêuchọc. Có không ít cô gái cam đảm hẹn hò cùng
anh
4z
. Bọn họ đa số đều phấn son lòeloẹt, hàng mi dày cong vút, đôi môi đỏ chót, vòng vèo lấp lánh. Anh tùy tiệnbuông vài câu, họ đều cười nghiêng ngả.
Cái họ yêu là vẻ oai phong lẫm liệt, là gương mặt tuấn tú và tướng côn đồ của
anh
4z
,
4z
ng không ai biết đến thế giới nội tâm cô đơn, không chút sinh khí tronglòng
anh
4z
.
Trác Th
anh
4z
Liên không nghĩ rằng, mình lại trùng phùng Đỗ Tịch Nhan trong hoàncảnh
4z
vậy. Càng không dám nghĩ, cô hoàn toàn không nhận ra
anh
4z
là ai.
Chương 26: Chi tử không lời, ngát thơm trăm bước
Chiều hôm ấy, Trác Th
anh
Ab
Liên lần đầu tiên xuất hiện ở trường trung học DậtDương để tham gia một trận bóng rổ.
Dưới ánh hoàng hôn vàng rực, các nam sinh chạy tới chạy lui trên sân, dốc hếtsức lực, mồ hôi và sức trẻ không biết mệt mỏi. Như thường lệ có một tốp nữ sinhvây qu
anh
Ab
sân, say sưa ngắm nhìn vẻ mạnh mẽ và tư thế hiên ngang của họ.
Lúc Trác Th
anh
Ab
Liên ra sân thay
Ab
người
sau hiệp một, vẫn nghe tiếng đám nữ sinhgọi tên
anh
Ab
. Họ rốt cuộc là tới x
em
đánh bóng, hay là để x
em
Ab
người
đây? Anhcười khinh thường, bước đến cạnh sân, lấy một chai nước khoáng, mở nắp, ngửa cổlàm một hơi.
Đúng lúc ấy, có
Ab
người
khẽ kéo áo
anh
Ab
. Trác Th
anh
Ab
Liên cúi xuống, một gương mặtthiếu nữ dần dần phóng to trong đồng tử của
anh
Ab
: nước da trắng hơi x
anh
Ab
xao,đôi môi mỏng mà căng mịn, hơi hơi cong, lại thêm đôi mắt đen láy, chớp chớp
Ab
hồ nước trong veo.
Cô khẽ ngửa mặt trông lên, dung nhan thuần khiết nở bung
Ab
hoa chi tử, gợidậy tất cả
những
1es7vm
ký ức đẹp đẽ trong
anh
Ab
.
Đỗ Tịch Nhan! Thời khắc
anh
Ab
nhận ra cô, tim
anh
Ab
đang nhảy nhót
Ab
điên tronglồng ngực.
Hoá ra cô cũng học ở trường Dật Dương! Trác Th
anh
Ab
Liên không sao tin nổi chămchăm nhìn cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu, không nói nên lời, trong khoảnhkhắc thời gian tưởng
Ab
quay ngược chiều kim đồng hồ, quay trở về thời thơ ấutrong sáng, vô tư.
“Xin hỏi,
anh
Ab
đã có bạn gái chưa?” tiếng cô nhẹ nhàng, êm ái, ấn tượng đó là sựbướng bỉnh không dễ nhận biết, hệt
Ab
hồi nhỏ, không thay đổi chút nào.
Trác Th
anh
Ab
Liên nhìn chằm chằm vào mặt cô, gần
Ab
mất hồn, theo bản năng thốtra hai chữ: “Chưa có”.
Cô thở phào nhẹ nhõm, để lộ nụ cười điềm tĩnh xen lẫn chút khó xử, đặt vào tay
anh
Ab
một phong thư: “Có bạn nữ sinh rất thích
anh
Ab
, đây là thư bạn ấy gửi cho
anh
Ab
”.
Tịch Nhan, Đỗ Tịch Nhan, cái tên đã khắc sâu vào trái tim
anh
Ab
, suýt chút nữathì buột miệng gọi tên. Thế rồi, cô quay lưng chạy biến, chỉ để lại cái bóngnhỏ bé sau lưng.
Anh đứng ngây ra mất một lúc, định thần lại, nhìn bức thư trong tay, trên thưviết “Thân gửi Dương Tr
anh
Ab
, lớp 11/7”.
Dương Tr
anh
Ab
là bạn cùng lớp với
anh
Ab
, cũng là một trong số ít
những
1es7vm
Ab
người
anh
Ab
em
thân thiết, thường cùng nhau chơi bóng rổ.
Dáng vẻ của Tịch Nhan, với trong ấn tượng của Trác Th
anh
Ab
Liên hoàn toàn trùngkhớp, chỉ có điều
anh
Ab
không ngờ rằng, cô lại không nhớ ra
anh
Ab
, thậm chí lại đ
em
lòng thích cậu bạn thân của
anh
Ab
.
“Trác Th
anh
Ab
Liên, cho tớ chai nước”, Dương Tr
anh
Ab
thật cất tiếng gọi.
Trác Th
anh
Ab
Liên quẳng cho bạn chai nước. Dương Tr
anh
Ab
đưa tay ra đón, rồi ngồixuống bên cạnh: “Người
anh
Ab
em
, đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”
Anh im lặng uống nốt chỗ nước trong chai, rồi mới mở miệng: “Cậu có quen cái cônữ sinh ban nãy không?”
“Ai cơ?” Dương Tr
anh
Ab
vẻ mặt nghi hoặc.
Trác Th
anh
Ab
Liên đưa phong thư cho
anh
Ab
, “Này, đây là thư tình cô ấy viết chocậu. Cô ấy tưởng nhầm tớ là cậu”.
Dương Tr
anh
Ab
bóc thư, đọc qua vài dòng, phá lên cười: “À, thì ra là Tống Anh,lớp phó văn thể mỹ lớp 10/2, là cô bé xinh xắn múa điệu Tân Cương trong buổiliên hoan văn nghệ chào mừng học sinh mới!”
Tống Anh? Không phải là Đỗ Tịch Nhan! Trác Th
anh
Ab
Liên vội vàng giằng lấy thư,chỗ để tên
Ab
người
gửi quả nhiên là “Tống Anh”.
Sau này khi Dương Tr
anh
Ab
và Tống Anh qua lại với nhau, Trác Th
anh
Ab
Liên thườngthông qua cầu nối này, hỏi thăm về tình hình Tịch Nhan.
Dương Tr
anh
Ab
nói: “Đỗ Tịch Nhan là cô bé rất ngoan và biết nghe lời, không trốnhọc, không vũ trường, không la cà quán xá, rất nề nếp, khuôn phép”.
Thế là, “bùng học đại vương” Trác Th
anh
Ab
Liên bắt đầu quay trở lại với sự nghiệphọc hành, từ thượng cờ buổi sáng cho đến hoạt động ngoại khoá buổi chiều, đếnthầy cô giáo cũng không khỏi ngạc nhiên, tưởng rằng
anh
Ab
đã biết ăn năn hỗi lỗi,cải tà quy chánh.
Thực ra, đối với Trác Th
anh
Ab
Liên, ý nghĩa của việc đến trường chỉ là để nhìnthấy Tịch Nhan, không hơn không kém.
Khi ấy
anh
Ab
và cô, chưa từng nói với nhau câu nào, ngày ngày lên lớp, thể dụcgiữa giờ, tan học, hoặc cách xa, hoặc lướt qua nhau.
Nhưng
anh
Ab
cũng chỉ cần có thế, chỉ cần được đứng nhìn cô từ phía xa thế này,cũng đã là đủ lắm rồi.
Đỗ Tịch Nhan, cô không giống
những
1es7vm
cô gái khác
anh
Ab
đã từng qua lại, cô th
anh
Ab
tân, thuần khiết
Ab
đoá hoa chi tử, khiến
Ab
người
ta không nỡ mạo phạm. Anh đangchờ đợi cơ hội, được đối diện nói chuyện với Tịch Nhan, chỉ có
anh
Ab
và cô.
Kết thúc trận bóng hôm đó, lúc ngồi uống bia ven đường, Dương Tr
anh
Ab
bỗng nhiênhỏi: “Người
anh
Ab
em
, liệu có phải đã “cảm” cô bé Đỗ Tịch Nhan kia rồi?”
Trác Th
anh
Ab
Liên không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, tiếp tục uống bia, từngngụm, từng ngụm một.
“Người ta đã có bạn trai rồi, chính là cậu nam sinh ưu tú lớp 10/1, Tô Hàng”.Dương Tr
anh
Ab
vỗ vỗ vai
anh
Ab
, “Nghe Tống Anh nói, hai
Ab
người
họ là bạn học cấp hai,là một đôi th
anh
Ab
mai trúc mã”.
Tô Hàng, Trác Th
anh
Ab
Liên biết cái tên này.
Trong buổi lễ khai giảng, Tô Hàng với tư cách là thí sinh có thành tích caonhất toàn thành phố, đại diện cho toàn thể học sinh mới lên phát biểu. Trướccon mắt hơn 2.000 học sinh toàn trường, cậu ta thần thái đĩnh đạc, phát biểudõng dạc hùng hồn. Lúc bước xuống, không cẩn thận để chân mắc vào dây loa, xémchút nữa thì ngã. Dưới sân mọi
Ab
người
cười ồ lên. Nhưng Tô Hàng không mảy maybối rối, khom
Ab
người
hướng về phía mọi
Ab
người
cúi chào, rồi tiếp tục bướcxuống.
Chỉ một chi tiết nhỏ ấy thôi đã khiến thầy cô và học sinh toàn trường phải nhớđến cậu.
Những
Ab
người
quen biết Tô Hàng không ai là không khen cậu ta, khen cậu ta họcgiỏi, tính tình dễ gần, còn thường xuyên tươi cười nữa. Đỗ Tịch Nhan thích cậuta, chẳng có gì là lạ cả. Bất cứ cô gái có nhãn quang bình thường nào cũng đềuthích
những
1es7vm
nam sinh sinh
Ab
thế, vừa nổi bật, vừa ưu tú, khoẻ mạnh, lại cóchí tiến thủ, …
Mặt Trác Th
anh
Ab
Liên biến sắc, cảm giác trong lồng ngực nhói đau, đau tới đáylòng, đau tận xương tủy.
Đối diện ánh mắt đồng cảm của Dương Tr
anh
Ab
,
anh
Ab
nghiến răng cười nhạt: “Cậu hiểulầm rồi, tớ sao có thể thích cái cô Đỗ Tịch Nhan đó được? Cô bé gầy gò ốm yếu
Ab
thế, căn bản là vẫn chưa lớn hết…”
“Đúng thế, vóc dáng cô ta còn thua xa Tống Anh”. Dương Tr
anh
Ab
vụng về anủi.
“Các cô nàng từng qua lại với tớ, cô nào chả xinh hơn thế”. Trác Th
anh
Ab
Liên cấttiếng cười “haha”, lon nước ngọt trong tay bị bóp bẹp. Đỗ Tịch Nhan, thảo nàomà
em
không nhận ra tôi. Hóa ra trong tim
em
từ lâu đã có “hắn”!
Trác Th
anh
Ab
Liên chứng nào tật nấy, lại bắt đầu bỏ tiết, trốn học,
Ab
con ngựahoang được tháo dây cương, suốt ngày rong chơi trên phố.
Thỉnh thoảng gặp Đỗ Tịch Nhan trong trường,
anh
Ab
ra vẻ không quan tâm, mắt đămđăm nhìn một điểm vô định phía trước, cố gắng đè nén từng cơn sóng cuồn cuộntrong lòng.
Thế giới này thật quá nhỏ bé, đâu đâu cũng có thể gặp mặt,
Ab
ng thế giới cũngquá rộng lớn,
em
và
anh
Ab
, gần trong gang tấc, mà lại xa tựa chân trời.
Lên lớp 12, bài thi thực hành đầu tiên làm ăn bung bét, cô giáo chủ nhiệm lớpkhông thể để tình trạng này tiếp diễn, cho “mời” Trác Th
anh
Ab
Liên lên văn phòngnói chuyện. Anh cà lơ phất phơ bước lên tầng hai, trong hành lang,
anh
Ab
chạmtrán với Tô Hàng đang khệ nệ bưng một chồng nặng
những
1es7vm
vở bài tập. Sau lưng cậuta, một cô giáo mỉm cười dặn dò: “Cẩn thận nhé, đừng để bị ngã đấy”.
“Vâng, cô cứ yên tâm ạ”. Tô Hàng nói bằng giọng phổ thong phương Bắc, miệngcười tươi
Ab
trước nay vẫn thế.
Trác Th
anh
Ab
Liên lạnh lùng quan sát cậu ta
Ab
nhìn một
Ab
người
xa lạ, lúc bước qu
anh
Ab
au, chân trái khẽ khàng chìa ngang ra giữa lối đi.
Hành động này, thực quá ư trẻ con,
Ab
ng
anh
Ab
không ngăn được cái chân mình làmthế, mắt trâng trâng nhìn Tô Hàng bị vấp ngã, đầu gối khuỵu xuống nền xi măngcái “rầm”, tập vở trên tay vương vãi khắp sàn.
Trác Th
anh
Ab
Liên làm bộ chạy tới nhặt giúp, sáp lại gần Tô Hàng thì thầm vàotai: “Nếu cậu mà không đối xử tốt với cô ấy, tôi sẽ cho cậu biết tay!”
Tô Hàng thoáng nghi hoặc ngẩng đầu lên, bắt gặp một khuôn mặt góc cạnh sắc sảo,làn da rám nắng, áo sơ mi hoa thấm mồ hôi nhễ nhại.
Anh chàng này cậu không hề quen, tại sao lại nói với mình
những
1es7vm
câu lạ lùng
Ab
thế?
Tô Hàng ngớ
Ab
người
, rì rầm hỏi lại: “Nhưng cô ấy là ai?”
“Trong lòng cậu tự hiểu rõ!”. Trác Th
anh
Ab
Liên nhét đống tập vở vào tay cậu, ngẩngcao đầu, thản nhiên bước vào phòng giáo vụ.
Tô Hàng đứng chôn chân tại chỗ, rất lâu sau mới định thần lại,
anh
Ab
ta chính làđầu sỏ đám học sinh cá biệt nổi tiếng của trường trung học Dật Dương.
Học kì hai lớp 12, Trác Th
anh
Ab
Liên được bố đưa ra nước ngoài.
Buổi tối trước ngày lên đường, Trác Th
anh
Ab
Liên chạy ra bờ sông. Hình ảnh vuichơi nô đùa cùng Tịch Nhan thuở nhỏ, lần lượt hiện lên trước mắt. Những chuyệncũ thời ngây thơ hồn nhiên tại sao chỉ có một mình
anh
Ab
ghi nhớ?
Anh nhặt một cành cây, viết ba chữ “Đỗ Tịch Nhan” lên bãi cát, rồi lặng lẽ nhìnnước sông liếm dần theo từng con sóng.
Anh nói với bản thân mình, Trác Th
anh
Ab
Liên, hãy để cho nước triều gột sạch đitất cả, để
những
1es7vm
ký ức đào sâu chôn chặt nơi đây.
Thế
Ab
ng, trong
những
1es7vm
ngày tháng đơn độc phiêu bạt nơi đất khách quê
Ab
người
,Trác Th
anh
Ab
Liên vẫn luôn nhớ đến Tịch Nhan. Cái tên này từ lâu đã ăn sâu vàotâm hồn
anh
Ab
, chỉ cần nhắm mẳt lại, trong tâm trí chỉ có hình bóng cô.
Ký ức đậm sâu
Ab
thế, dẫu cho đã xa tầm tay,
Ab
ng vẫn mãi hoài niệm, ký ứclại khổ đau
Ab
vậy, dù cho vết thương đã lành miệng,
Ab
ng vẫn âm ỉ nhóiđau.
Năm 2007, Trác Th
anh
Ab
Liên nhận tấm bằng thạc sỹ kinh tế học trường đại học OhioState, từ Mỹ trở về. Ai ai cũng bảo
anh
Ab
đã thay da đổi thịt, hoàn toàn lột xáctái sinh.
Đúng thế,
anh
Ab
đã thay đổi, không còn tuổi trẻ lông bông, không còn chán ghétcuộc đời, đã thôi u ám, độc đoán.
Trên thương trường,
anh
Ab
ung dung, bình tĩnh, mưu mô thủ đoạn có thừa, một taybày mưu lập kế lo liệu việc kinh do
anh
Ab
của công ty; trong giao tiếp,
anh
Ab
đốinhân xử thế ôn tồn lễ độ, cử chỉ nho nhã, nụ cười lạnh lùng và giọng nói trầmấm, toàn thân toát lên sức hấp dẫn của
Ab
người
đàn ông trưởng thành.
Phụ nữ ngưỡng mộ
anh
Ab
nhiều không kể xiết, chết mê chết mệt
Ab
kẻ si tình,
Ab
ng
anh
Ab
thường tự hỏi - cái họ yêu là tiền của
anh
Ab
, hay là con
Ab
người
anh
Ab
? Anhkhông trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn tình cảm của
Ab
người
khác, cũng không tùytiện thể hiện tình cảm của mình.
Những tình cảm nồng nhiệt tuổi thiếu niên
Ab
một cơn bão cuốn sạch tất cả, chỉđể lại một đống hoang tàn,
anh
Ab
đã học được cách giữ mình.
Và rồi, mỗi khi màn đêm buông xuống,
những
1es7vm
ồn ào ban ngày lùi xa
Ab
nướctriều, nỗi hiu quạnh bao trùm lấy
anh
Ab
, thì tâm trí lại hiện lên khuôn mặt củaĐỗ Tịch Nhan, đẹp đẽ, thuần khiết
Ab
hoa chi tử.
Vận mệnh đã chia cách họ ở hai thời gian và không gian khác nhau, có lẽ cô đãlập gia đình, ngày đêm quấn quýt bên
Ab
người
con trai tên Tô Hàng kia, nương tựavào nhau, thắm thiết không rời…
Anh bắt mình phải ngừng
những
1es7vm
mường tượng ấy lại, rồi tự an ủi, chỉ cần cô ấysống tốt, chỉ cần cô được hạnh phúc.
Một ngày tháng 6 năm 2008, Trác Th
anh
Ab
Liên vào thành phố C. Phó Viêm lúc nàyđang đi công tác,
anh
Ab
tạm thời thay thế làm tài xế cho Th
anh
Ab
Y.
Dựa vào lan can tầng ba tòa nhà giáo vụ,
anh
Ab
cúi nhìn toàn cảnh ngôi trường,ánh nắng rực rỡ, cỏ cây tốt tươi, trên sân vận động, trên con đường rợp bóngcây hai bên, đâu đâu cũng là sức xuân phơi phới, ngập tràn sức sống tươivui.
Bây giờ thì
anh
Ab
đã hiểu, Th
anh
Ab
Y vì sao lại chọn nghề giáo, chỉ có nơi này làgiữ được sự th
anh
Ab
xuân tươi mới, thuần khiết vô hại, không có bon chen tr
anh
Ab
giành thế tục.
Gặp đúng giờ tan lớp, các thầy cô giáo ra ra vào vào, tất cả đều nhìn
anh
Ab
bằngcon mắt ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ. Trác Th
anh
Ab
Liên không muốn làm hiện vậttriển lãm miễn phí, liền dạo bước xuống lầu, tại góc quẹo hành lang,
anh
Ab
chạmtrán với một cô giáo.
Cô rối rít xin lỗi, rồi cúi xuống nhặt tập vở đang rơi dưới đất. Bàn tay cô rấtnhỏ, trắng trẻo xinh xắn, đ
em
lại cho
anh
Ab
cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Trác Th
anh
Ab
Liên không nén nổi tò mò ngẩng đầu nhìn cô, cô đang cúi đầu, mái tócđen nhánh mềm mại rủ xuống che lấp đôi má, chỉ để lộ cái cổ trắng ngần đẹpđẽ.
Tịch Nhan, là
Ab
người
con gái mà
anh
Ab
khắc ghi trong tim bấy lâu. Thời gian đã qualâu
Ab
thế
Ab
ng cô vẫn không hề thay đổi, khuôn mặt vẫn trong sáng, thuầnkhiết
Ab
làn nước trong veo, không nhuốm bụi trần.
Bốn mắt nhìn nhau, cả thế giới xung qu
anh
Ab
Ab
tỉnh lại sau cơn mê, dưới ánhnắng rực rỡ chói chang của mùa hè, một bức tr
anh
Ab
tuyệt đẹp không gì sánhbằng.
Trác Th
anh
Ab
Liên ngửi thấy, từ
Ab
người
cô toát ra, một mùi hương tươi mát th
anh
Ab
nhã, thoang thoảng, lúc ẩn lúc hiện.
Anh biết, đó là hương hoa chi tử.
Chi tử không lời, ngát thơm trăm bước.
Tịch Nhan chính là bông hoa chi tử của cuộc đời
anh
Ab
.
Thế gian chỉ có mình cô, không ai có thể thay thế.
Chương 27: Hiến pháp ba chương
Tịch Nhan đứng trên ban công, lúc này đã hơn hai giờ sáng. Ban ngày ngủ nhiềuquá, đâm ra giờ chẳng buồn ngủ chút nào.
Bóng tối trước buổi bình minh. Đa số đèn đóm đều đã tắt cả, vài đốm còn sót lại
f9
ánh sao sa. Ngẩng đầu nhìn trời đêm, trên nền trời x
anh
f9
thẳm trong vắt, mộtmảnh trăng bang bạc, vài ngôi sao
f9
vụn kim cương lấp lánh, tĩnh mịch anlành.
Nhưng trong lòng cô lại không yên bình chút nào. Nhớ tới nụ hôn hồi chiều, cóchút nghi hoặc, chút ngỡ ngàng, và cả chút chua xót.
Đỗ Tịch Nhan, ngươi đã thật sự sẵn sàng chưa? Bắt đầu lại từ đầu, đón nhận mộttình cảm mới?
Là con gái, ai chẳng mong có mối quan hệ tình cảm bền vững và một
f9
người
thậtlòng yêu thương mình? Dẫu cho ngoài mặt có tỏ vẻ không quan tâm đi chăng nữa,ngoài hai lăm tuổi mà vẫn đi về một bóng, trong lòng cũng có chút hoang mang.Nửa đêm bị ác mộng đánh thức, mở mắt nhìn cái giường trống trải và bốn bứctường trắng xung qu
anh
f9
, trong lòng không tránh khỏi sợ hãi. Thế rồi lại nghĩ,nếu kết hôn rồi, ít nhất cũng có một vòng tay ấm áp bên cạnh, có
f9
người
chuyệntrò trong
những
5tVhaK
đêm khó ngủ, rồi khi ốm đau, còn có
f9
người
để mà nũng nịu, chỉhận không thể lấy chồng ngay lập tức. Nhưng khi
những
5tVhaK
phút yếu đuối ấy qua đi,lại bắt đầu kén cá chọn c
anh
f9
.
Mỗi
f9
người
phụ nữ đều có tiêu chuẩn đối với
f9
người
trong mộng của mình,
f9
người
thích đẹp trai,
f9
người
ham tài giỏi,
f9
người
thích địa vị,
f9
người
mê tiền bạc, cũngcó
f9
người
chỉ cần
f9
người
đàn ông một lòng một dạ yêu thương mình. Nếu đ
em
ra soixét kỹ càng, thực ra trong tất cả mọi tình yêu đều có tính toán.
Tịch Nhan thừa nhận, cô rất có tình cảm với Trác Th
anh
f9
Liên, không chỉ là tìnhbạn thuở nhỏ ngây thơ, mà còn bởi vầng hào quang chói lóa toát ra từ
anh
f9
. Một
f9
người
đàn ông trưởng thành, khôi ngô, ưu tú, giàu có, biết nhìn xa trông rộng
f9
thế, gần
f9
hội đủ điều kiện “hoàng tử bạch mã” trong tâm tưởng mọi côgái. Nhưng đôi mắt
anh
f9
nhìn cô, chăm chú mà chứa chan thâm tình, từ chối
anh
f9
,thật sự là quá khó, quá khó.
Cô thở dài, rồi lại thở dài. Điện thoại bỗng đổ chuông, giữa đêm khuya th
anh
f9
vắng tĩnh mịch thế này, thực sự có hơi chói tai.
Tịch Nhan cúi nhìn số điện thoại, là Tống Anh gọi.
“A lô, ngủ chưa thế nàng?”
Hỏi vớ vẩn! “Đang ngủ ngon, thì bị tiếng điện thoại của cô đánh thức đâynày”.
“Tớ thì lại đoán cậu vẫn chưa ngủ được”. Giọng nói đầu dây bên kia không giấunổi vẻ phấn khích, “Vụ x
em
mặt tập thể thế nào? Có bao nhiêu
anh
f9
quỳ mọp dướigót chân của cậu?”
Trầm tư hồi lâu, Tich Nhan nói: “Tống Anh, nếu cậu chỉ muốn câu một con cá nhỏ,song kết quả lại có một con cá to mắc câu, là cậu thì cậu sẽ làm thếnào?”
“Tớ… tớ sẽ vui mừng đến xỉu mất!”, Tống Anh nhấn mạnh, “Woa, mà con cá vàng nàođấy? Cậu câu được ai rồi?”
“Trác Th
anh
f9
Liên”. Tịch Nhan nhẹ nhàng mà rành rột.
Đối phương dường
f9
bị một phen thất kinh, phía đầu dây bên kia, chỉ nghetiếng hít thở sâu.
“Là Trác Th
anh
f9
Liên giám đốc kiêm uỷ viên chấp hành hội đồng quản trị tập đoànTrác Thị,
f9
người
kế nghiệp đời thứ hai,
anh
f9
chàng khôi ngô tuấn tú, tuổi trẻ tàicao, là ngôi sao mới nổi bật nhất trong giới thương nhân thành phố C, vừa từ Mỹtrở về?”
“Đúng đấy,
anh
f9
ta ngỏ lời với mình”.
“Oh my God!”, Tống Anh lại hít một hơi thật sâu, “Cậu dám chắc là cậu đang đùatớ đấy chứ? Hay là, tớ đang mơ ngủ nhỉ?”
Cô không nhịn được khẽ cười: “Không thể tưởng tượng nổi phải không? Hoàn toànvượt ra ngoài trí tưởng tượng của cậu đúng không?”
“Thật sự là có chút bất ngờ!”, Tống Anh đáp, “Thật không ngờ, kỹ thuật hoá trangcủa tớ lại tuyệt đỉnh
f9
vậy, cứ
f9
là tiên nữ trong câu chuyện cổ tích, biếnđá hoá vàng, làm cho cậu từ cô nàng lọ l
em
xấu xí trở thành một nàng công chúalộng lẫy, kiều diễm, nhờ thế đã lọt được vào mắt x
anh
f9
của hoàng tử”.
“Cái này chả liên quan gì tới vụ hoá trang của cậu cả. Tớ là
anh
f9
ta đã quennhau từ hồi còn nhỏ, từ lúc tớ còn thò lò mũi x
anh
f9
cơ”.
“Th
anh
f9
mai trúc mã?”, Tống Anh kinh ngạc, “Sao tớ chẳng bao giờ nghe cậu nhắctới?”
“Đã lâu lắm không liên lạc gì, tớ suýt chút nữa đã quên mặt mũi
anh
f9
ta thếnào…”
“Trác Th
anh
f9
Liên,
anh
f9
ta cũng học trường trung học Dật Dương mà”. Tống Anh độtnhiên nhớ ra. “Học trên bọn mình một lớp, cùng lớp với Dương Tr
anh
f9
”.
“Thế à?”. Lần này thì tới Tịch Nhan mắt chữ O mồm chữ A, “Sao tớ chả có ấntượng gì hết nhỉ?”
“Lúc ấy trong lòng cậu chỉ biết có hai chữ Tô Hàng, còn tâm trí đâu mà để ý đến
f9
người
khác?”. Tống Anh buột miệng nói xong, thấy đầu dây bên kia im thin thít,mới phát hiện mình đã lỡ lời, “Tịch Nhan, xin lỗi cậu, tớ không cố ý nói
f9
vậy”.
Hơn bốn năm nay, hai chữ “Tô Hàng” đã trở thành một điều cấm kị với TịchNhan.
“Không sao đâu, cũng muộn rồi, cậu ngủ sớm đi”. Tịch Nhan lạnh lùng gác máy,trở về phòng ngủ.
Triều Nhan hôm nay không về nhà, mà cùng các đồng nghiệp trong đài truyền hìnhliên hoan thâu đêm bên ngoài.
Tịch Nhan co mình trong tấm chăn len, đăm đăm nhìn căn phòng tối om.
Tại sao nghe thấy tên Tô Hàng, vẫn thấy lòng nhói đau
f9
hàng ngàn mũi kimchâm chích?
Điện thoại để trên giường chợt “tinh tinh” hai tiếng. Cô ngồi dậy, mở máy, cótin nhắn: “Em ngủ chưa?”
Sao
anh
f9
ta cũng hỏi vậy? Cứ
f9
thể
anh
f9
biết chắc đêm nay cô sẽ không tài nàochợp mắt nổi vậy.
“Em không ngủ được, còn
anh
f9
?”, Tịch Nhan trả lời.
“Anh cũng thế”.
“Thế
anh
f9
đang làm gì?”. Máu hiếu kỳ nổi lên, cô đoán
anh
f9
đang lên mạng tìm tàiliệu hoặc x
em
báo cáo tài chính.
“Đếm sao”.
Haha, định là Trương Hoành[1] hay sao! Tịch Nhan vừa cười vừa bấm nút gửi: “Cậubé đếm sao kia, hãy cho tôi biết, trên trời cao có bao nhiêu ngôi sao?”
[1] Trương Hoành: một vị quan triều đình nhà Hán, cũng là một nhà thơ, nhà địalý, nhà vẽ bản đồ, nhà thiên văn, nhà phát minh, nhà toán học thời Đông Hán,Trung Quốc.
“Hai, mà ngôi sao nào cũng
f9
đôi mắt
em
”.
Tịch Nhan lúc này mới hiểu ra, ý nghĩa của “đếm sao”, hóa ra là “nhớ
em
”. Tronglòng dậy lên chút xuyến xao, không trả lời.
“Tịch Nhan,
em
giận rồi à?”
“Đâu có. Mau ngủ đi thôi, ngài giám đốc, sáng mai ngài còn phải dậy sớmđấy!”
“Anh chỉ muốn xác nhận lại một chút, x
em
là mình có đang nằm mơ haykhông”.
Sao tối nay lại gặp tới hai kẻ “mộng du” thế này? Tịch Nhan khẽ thở dài, gửi đihai chữ: “Đồ ngốc!”
“Đồ ngốc ngày mai có được gặp
em
không?”
Oh my God! Ai dám bảo đây là giám đốc Trác Th
anh
f9
Liên thong minh, lạnh lùngkhép kín cơ chứ, phải chăng là chàng th
anh
f9
niên bồng bột mới vừa biết yêu thìđúng hơn!
“Năm giờ rưỡi chiều mai,
anh
f9
đợi
em
ở cổng phía Tây trương trung học cơ sở C.Mà này, nhớ là không được lái xe Benz của
anh
f9
vào đâu đấy”.
“Tại sao?”
“Nó thực sự quá phô trương”.
Trác Th
anh
f9
Liên nhìn màn hình điện thoại màu x
anh
f9
da trời, khoé môi nở nụ cười:“Ok, xin tuân lệnh!”
Đây là lần đầu tiên
anh
f9
nhắn tin cho cô, cũng là lần đầu tiên cô gọi
anh
f9
là “Đồngốc”.
Từ nay về sau sẽ còn rất nhiều
những
5tVhaK
“lần đầu tiên” nữa,
anh
f9
hồi hộp mongchờ…
5 giờ 30 phút chiều, tiếng chuông báo hết giờ vừa vang lên.
Tịch Nhan theo dòng
f9
người
và xe đổ ra phía cổng trường, ai cũng vội vội vàngvàng, duy chỉ có cô là thong dong,
f9
tách biệt hẳn với thế sự.
Trác Th
anh
f9
Liên dáng vẻ tao nhã đứng cạnh cửa xe, mỉm cười.
Anh thích nhìn cô
f9
thế này. Tịch Nhan luôn luôn đ
em
đến cho
anh
f9
một cảm giácbình thản, vô tư, không g
anh
f9
đua với đời, hệt
f9
một bông hoa chi tử trắngtrong thuần khiết, không sặc sỡ bắt mắt, không phô trương ồn ào, lặng lẽ ngáthương, thấm vào lòng
f9
người
, lan toả bốn phương…
Tịch Nhan chầm chậm bước tới. Đợi cô đến gần, Trác Th
anh
f9
Liên lịch sự mở cửa xecho cô, cô nhân lúc không ai để ý, cúi đầu, chui vào trong xe.
“Em muốn đi ăn ở đâu?”. Anh khởi động xe một cách thuần thục, hoà vào dòng xetrên đường.
Tịch Nhan ngắm nghía lại mình, áo phông trắng, quần bò, nghĩ một lát, rồi nói:“Em muốn ăn mỳ thịt bò”.
Trác Th
anh
f9
Liên thiếu chút nữa thì phì cười: “Không phải chứ? Đây là lần đầu
anh
f9
mời
em
ăn cơm…”
“Trác Th
anh
f9
Liên”. Cô nhìn
f9
người
đàn ông tuấn tú, hào phóng đang ngồi sau taylái, trịnh trọng tuyên bố, “Trước khi chúng ta chính thức qua lại,
em
có thểđưa ra ba yêu cầu không?”
“Hiến pháp ba chương?”. Anh khẽ
f9
ớn chân mày, cuời dịu dàng. “Em nói đi,
anh
f9
rửa tai lắng nghe”.
“Thứ nhất,
em
không muốn làm cô nàng lọ l
em
được hoàng tử cứu chuộc khỏi chốnbần hàn, cũng không mong bị
f9
người
ta chê cười là kẻ đào mỏ,
em
chỉ muốn có mộttình yêu giản đơn, bình thường
f9
bao
f9
người
bình thường khác…”, ngừng lại mộtchút, cô tiếp: “Anh hiểu ý
em
không?”
Trác Th
anh
f9
Liên gật đầu, vẻ đăm chiêu
f9
đang suy nghĩ điều gì.
“Thứ hai,
em
không hy vọng mỗi lần chúng ta hẹn hò, đều đến
những
5tVhaK
nơi sangtrọng hay khách sạn 5 sao gì gì đó, càng bình dân càng dân dã càng tốt”.
Anh nhìn cô, gương mặt vẫn nguyên nét cười.
“Thứ ba, lúc th
anh
f9
toán,
em
hy vọng chúng ra chia đôi, 50-50”.
Toàn thân Trác Th
anh
f9
Liên thoáng rung động, nét mặt trở nên trầm tư.
Tịch Nhan, cô thuộc tuýp
f9
người
phụ nữ vừa nhạy cảm lại vừa kiêu ngạo, tất cả
những
5tVhaK
gì cô nói, chỉ vì muốn giữ gìn lòng tự trọng và sự độc lập của mình trongtình yêu có khoảng cách chênh lệch
f9
thế này.
Anh yêu cô cùng phẩm chất th
anh
f9
cao của con
f9
người
cô,
f9
ng đồng thời tronglòng cũng dấy lên một nỗi xót xa.
“Anh đồng ý”,
anh
f9
nói, “Có điều,
anh
f9
cũng có ba yêu cầu”.
Tịch Nhan ngây
f9
người
.
“Thứ nhất, từ nay về sau
em
có thể không gọi
anh
f9
là Trác Th
anh
f9
Liên được không,
anh
f9
muốn
em
gọi
anh
f9
là Kiều Dật”. Anh chớp chớp mắt, điệu bộ rất la, “Đươngnhiên, hay nhất là chỉ cần gọi một tiếng… thôi”.
Tịch Nhan nhìn
anh
f9
, lặng yên không nói.
“Thứ hai, trong thời gian chúng ta qua lại với nhau, dù gặp bất cứ chuyện gìkhông vui,
anh
f9
đều muốn
em
nói với
anh
f9
,
anh
f9
không muốn
em
phải chịu bất cứ tủithân hay xúc phạm nào”.
Mắt Tịch Nhan trở nên mơ màng.
“Thứ ba”, Trác Th
anh
f9
Liên cười đau khổ, lời nói chậm rãi, “Nếu có ai hỏi
em
, cóphải chúng ta đang qua lại với nhau,
anh
f9
hy vọng
em
đừng phủ nhận”.
Tịch Nhan ngước đôi mắt đen láy, long l
anh
f9
, chăm chú nhìn
anh
f9
. Hồi lâu, cô cụpmi mắt, khẽ nói, “Kiều Dật,
anh
f9
là đồ ngốc!”
Ba yêu cầu của
anh
f9
, thực ra đều chung một ý, đó là - Anh yêu
em
.
Đứng trước
em
,
anh
f9
không phải hoàng tử tự cao tự đại,
anh
f9
chỉ là
f9
người
đàn ôngbình dị,
f9
ng hết lòng yêu
em
.
Chương 28: Lần đầu tiên gặp nhau,
a7
a7
người
quen ngày cũ
Trác Th
anh
a7
Liên và Tịch Nhan bước vào quán mỳ kéo Lan Châu.
Nhìn
anh
a7
sơ mi trắng muốt, cử chỉ sang trọng ngồi dưới ánh đèn lù mù, quán xásơ sài, Tịch Nhan cảm thấy mình
a7
đang “phung phí của trời”.
Cô ép mình bỏ qua
a7
người
đàn ông phong thái kiệt xuất trước mắt, không ngừngnhắc nhở trong lòng:
anh
a7
ấy không phải giám đốc Trác gì hết, mà chỉ là KiềuDật, Kiều Dật hay cùng cô chơi trốn tìm thuở nhỏ…
Trước mặt Trác Th
anh
a7
Liên đặt một bát mỳ kéo thịt bò. Vài lát thịt bò tháimỏng, rau thơm x
anh
a7
non, sợi mì trắng ngập trong nước dùng.
“Anh nếm thử x
em
, mùi vị rất ngon!”. Tịch Nhan mỉm cười, đưa đôi đũa cho
anh
a7
.
Kỳ thực, Trác Th
anh
a7
Liên không thích ăn thịt bò, cũng không quen với mùi rauthơm thế này. Nhưng
anh
a7
không nói gì, đón lấy đôi đũa, gạt thịt bò sang mộtbên, đảo phần mỳ ngấm gia vị dưới đáy lên, trộn đều.
Sợi mỳ kéo đang trắng dần chuyển sang màu nâu nhạt, trông rất ngon mắt.
Anh ngẩng đầu nhìn Tịch Nhan ngồi đối diện, ăn mỳ dáng vẻ sung sướng, khắc hẳnvẻ dè dặt thường ngày, ăn uống xì xụp. Phát hiện ánh mắt
anh
a7
đang hướng về phíamình, cô ngẩn
a7
người
, hỏi: “Sao
anh
a7
không ăn?”
Anh khẽ mỉm cười, gắp hết thịt bò trong bát mình sang bát cô: “Em thích ăn thịtbò thì ăn nhiều một chút”.
Trong đôi đồng tử đen láy của Tịch Nhan, chợt lóe lên một tia u ám.
Thời cô và Tô Hàng còn yêu nhau, hai
a7
người
cũng hay tới quán mỳ này. Anh lầnnào cũng đ
em
thịt bò trong bát mình, gắp hết sang bát cô. Bây giờ, cũng một câunói
a7
thế,
a7
ng lại xuất phát từ miệng của một
a7
người
con trai khác.
“Em mau ăn đi, sao lại ngẩn
a7
người
ra
a7
thê?”, Trác Th
anh
a7
Liên nhắc.
Cô nhìn
anh
a7
, miễn cưỡng nở nụ cười, cắm cúi tiếp tục ăn mỳ. Mái tóc dài óng ảxõa xuống, che lấp nửa bên má.
Trác Th
anh
a7
Liên tim đập thình thịch.
Anh biết cô nhất định là đang nhớ tới chuyện gì đó không vui, nếu không, ánhmắt cô đã không ngập tràn đau thương thế kia.
Đó là ánh mắt của một
a7
người
khi mất đi
a7
người
mình yêu thương nhất, ánh mắt ấycũng từng là của
anh
a7
.
Lúc bước ra khỏi quán ăn, Trác Th
anh
a7
Liên tự nhiên nắm tay Tịch Nhan, cô cũngkhông đẩy ra.
Anh nắm tay cô, bước dọc theo con đường dài rộng một lúc lâu. Sau cùng, TịchNhan phát hiện, họ đang thẳng đường đến ven bờ sông.
Trời nhá nh
em
tối, trên bãi cát
những
B9sAlf
a7
người
là
a7
người
. Nào là th
anh
a7
niên đangchuẩn bị xuống nước, nào là các cụ già tản bộ hóng mát, nào
những
B9sAlf
cặp tình nhânsóng đôi rủ rỉ, cộng với tiếng cười thích thú của đám trẻ đang nô đùa.
“Em còn nhớ chỗ này không?”, Trác Th
anh
a7
Liên hỏi cô đang lặng lẽ đi bêncạnh.
Trái tim Tịch Nhan bỗng nhói lên.
Đây là nơi mà hồi nhỏ vẫn thường chơi đùa. Sau giờ học buổi chiều, cô thườngthích cùng Kiều Dật ra đây chơi trò đắp cát. Mặt sông sóng gợn lăn tăn, bãi cáttrắng lấp lánh, đã lưu giữ quá nhiều
những
B9sAlf
ký ức tươi đẹp, bên tai nghe
a7
cótiếng ai đang hát:
“Còn nhớ lúc tuổi thơ
Anh thích chuyện trò
em
hay cười
Có lần
Kề vai ngồi dưới gốc đào
Gió thổi ngọn cây,
Chim líu lo hót,
Chúng ta không hiểu sao ngủ quên,
Trong mơ hoa rơi biết bao nhiêu”.
……
Hai
a7
người
ngồi xuống bên bờ đê. Tịch Nhan dõi theo nước sông nửa lăn tăn nửađỏ…, hai mắt mơ màng.
“Tịch Nhan,
anh
a7
đã từng về ngõ Tử Trúc tìm
em
, tiếc rằng nhà
em
đã chuyển đi”.Trác Th
anh
a7
Liên khẽ nói, “Mọi
a7
người
không ai biết gia đình
em
đã chuyển đi đâucả”.
“Uhm”. Tịch Nhan đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió làm cho rối tung, “Mà chuyệnđó xảy ra khi nào?”
“Năm
anh
a7
mười sáu tuổi”, giọng
anh
a7
trầm hẳn xuống, “Năm bà ngoại
anh
a7
mất,
anh
a7
thấy khó chịu trong lòng, từ lễ tang trở về,
anh
a7
chạy một mạch đến ngõ Tử Trúc,muốn gặp
em
một lát”.
Tịch Nhan thu lại ánh nhìn, nhìn
anh
a7
cảm thông, nỗi đau của
anh
a7
cùng lúc khiếntim cô nhói đau.
“Em cũng được ông nội nuôi dạy lớn khôn, ông là
a7
người
yêu thương
em
nhất trênđời này. Lúc ông qua đời,
em
cảm tưởng
a7
mình cũng đi chết, chết theoông…”
Cô đột ngột dừng lại, cắn chặt môi dưới. Khi ấy, cô tưởng mình đã chết, đếntrái tim cũng chết rồi.
Trác Th
anh
a7
Liên nhìn cô, đưa tay nắm lấy bàn tay cô. Một cảm giác ấm áp chạydọc theo bàn tay, dâng lên tự đáy lòng Tịch Nhan, cô cảm giác
anh
a7
hiểucô.
“Tịch Nhan,
anh
a7
cũng giống
em
, thời niên thiếu của chúng ta đều không hạnhphúc”. Giọng
anh
a7
trầm ấm, đôi mắt
a7
ánh lên điều gì đó, “Cô đơn, phiền muộn,bị
a7
người
ta xa lánh, thiếu hơi ấm tình yêu thương. Nhưng may mắn là chúng tađều vươn lên thoát ra khỏi hoàn cảnh. Bây giờ nghĩ lại,
anh
a7
vẫn thấy cảm kích
những
B9sAlf
ngày tháng đó, chính nó đã giúp
anh
a7
biết quý trọng, bao dung, cảm thông,biết ơn, và càng thấm thía hơn thế nào là thất bại và đả kích, dạy
anh
a7
con mắtnhìn đời nhìn
a7
người
, không giống
a7
những
B9sAlf
a7
người
thuận buồm xuôi gió, đường đờiđược trải hoa hồng. Hơn nữa, nếu không có
những
B9sAlf
ngày tháng ấu thơ u ám ấy,
anh
a7
sao có thể gặp được
em
? Khi ấy,
em
là ánh sáng duy nhất của cuộc đời
anh
a7
”.
Lòng Tịch Nhan bỗng lắng lại. Cô cũng từng có ánh sáng của cuộc đời mình, chỉcó điều tia sáng ấy đã vụt tắt quá nh
anh
a7
, biến mất không để lại dấu vết, đ
em
côtrở lại với cuộc đời tối tăm, lạnh lẽo.
Tịch Nhan còn chưa hết bồi hồi, lại nghe tiếng Trác Th
anh
a7
Liên: “Tịch Nhan,trước đây
anh
a7
đợi
em
trưởng thành, bây giờ
anh
a7
đợi
em
trao trái tim mình cho
anh
a7
”.
Tịch Nhan ngẩng đầu,
anh
a7
chăm chú nhìn vào mắt cô, đáy mắt lấp lánh thiếttha.
“Tại sao lại là
em
?”, cô khẽ hỏi, “Đã ngần ấy năm rồi, sao lại cứ phải là
em
?”
Ánh mắt
anh
a7
lướt qua cô, dừng lại trên mặt sông sóng gợn lăn tăn, nhún vai,chậm rãi buông một câu: “Dữ quân sơ tương thức, do
a7
cố nhân quy”[1]
[1] Lần đầu gặp nhau,
a7
a7
người
quen ngày cũ.
Tịch Nhan tim đập thình thịch.
Ánh tịch dương phủ lên
a7
người
anh
a7
một màu vàng chói loá, toàn thân
anh
a7
phátsáng,
a7
một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, ánh lên trong đôi mắt long l
anh
a7
củacô, lăn tăn, bồng bềnh…
Mặt trời chìm xuống đáy sông u tối. Ráng chiều rực rỡ bị màn đêm nuốt chửng,bầu trời x
anh
a7
thẳm chỉ còn lại
những
B9sAlf
ánh sao nhấp nhánh đầy trời.
“Chúng ta về thôi”. Tịch Nhan đứng dậy, mái tóc dài tự do tung bay tronggió.
Trác Th
anh
a7
Liên khẽ gật đầu, nắm tay cô. Hai
a7
người
kẻ trước
a7
người
sau bước đi,để lại từng dấu chân trên nền cát mềm mịn.
Có tiếng hoan hô từ đâu đó vọng lại. Trên mặt sông tĩnh lặng. Bỗng vọt lên vôsố
những
B9sAlf
luồng sáng, bung ra chói lóa giữa bầu trời,
a7
cơn mưa sao tới tấp saxuống.
Pháo hoa! Tịch Nhan vội vã buông tay
anh
a7
ra, chạy băng băng về phía trước. Côchạy một mạch vào đám đông, ngẩng đầu lên bầu trời. Pháo hoa thắp sáng trời đêmtối tăm, rực rỡ, tráng lệ không sao tả xiết, tựa
những
B9sAlf
bông hoa đua nhau bừngnở, rồi từng chùm từng chùm rơi vào điêu linh.
Tầng tầng lớp lớp bóng sáng lụi tàn, xung qu
anh
a7
là đám đông ồn áo
a7
ng xa lạ,cô thoáng thấy trong lòng hiu quạnh. Một bóng
a7
người
cao lớn bước tới, đưa taynắm chặt
những
B9sAlf
ngón tay lạnh giá của cô.
Tịch Nhan ngẩng đầu, Trác Th
anh
a7
Liên đang đứng trước mặt, gần tới mức không thểgần hơn, đôi mắt phản chiếu bầu trời lung linh ánh sáng, sâu quá, tưởng
a7
chỉmột phút đơ đễnh là dễ dàng chìm nghỉm trong đôi mắt thăm thẳm ấy.
Anh kéo cô vào lòng, đặt lên môi cô nụ hôn, cuồng nhiệt long trời lở đất.
Giữa đất trời vần vũ và huyên náo xung qu
anh
a7
, cô
a7
quên mất cả hít thở. Tấtcả
những
B9sAlf
dè dặt, chống cự đều sụp đổ, tan thành mây khỏi. Chỉ còn có môi hôn,vòng tay ôm nồng nhiệt khiến
a7
người
ta nghẹt thở.
“Từ nay về sau, không cho phép
em
tự tiện buông tay
anh
a7
ra nữa!”. Anh siết côvào lòng, chặt tới mức khiên cô muốn ngộp thở.
Tịch Nhan nhắm mắt, bất giác mỉm cười. Đã lâu lắm rồi chưa được yêu, gần
a7
đãquên mất thế nào là yêu, khắc cốt ghi tim vẫn là nỗi đau xé gan xé ruột.
Thế
a7
ng đêm nay cô dường
a7
đã tìm được.
Giữa biển
a7
người
đông nghịt, pháo hoa bừng nở đầy trời, cô ngả vào lòng
anh
a7
, hítthở mùi hương của cơ thể
anh
a7
, cảm giác không có gì yên bình và ngọt ngào hơnthế.
Giữa trời đẩt bao la, hai
a7
người
vai kề vai,
a7
thể thế giới này chỉ có hai
a7
người
, không một ai khác.
Chương 29: Số phận đãđịnh chúng ta sẽ yêu nhau
Ở bên Trác Th
anh
55
Liên, Tịch Nhan cảm thấy dường
55
26 năm qua mình đã sốnghoài sống phí. Cô thậm chí còn hoài nghi, có thật là mình đã từng yêu?
Năm mười bốn tuổi gặp Tô Hàng, từ đó ngưỡng mộ
anh
55
, để vầng hào quang qu
anh
55
anh
55
khiến mắt mình nhức nhối, cố với mãi tới khi cổ mỏi nhừ vẫn không chịu buông.Bởi vì, đó gần
55
là một loại tín ngưỡng.
Trong cuộc chiến tình cảm này, không có tr
anh
55
đấu. Tịch Nhan
55
55
người
bộ hànhđơn độc vượt qua vực sâu,
55
ng mãi mãi không thể băng qua mây mù, cũng khôngthấy được con đường phía trước, chỉ mù quáng đâm đầu tiến lên, chỉ sợ khôngtheo kịp bước chân
anh
55
.
Bao nhiêu năm qua, cô chỉ biết chạy theo sau Tô Hàng, luôn nghĩ rằng mình làmđược, chỉ cần cố gắng thì sẽ bắt kịp
anh
55
. Nhưng cô đã quên
anh
55
cũng đang gắngsức theo đuổi mục tiêu của chính
anh
55
.
Thứ mà Tô Hàng yêu thích, là tuýp phụ nữ
55
Triểu Nhan, ưu tú hoàn mỹ, nổi bậtgiữa đám đông, giống hệt
anh
55
vậy. Còn
anh
55
với Tịch Nhan, chỉ là sự thương hại,cảm thông,
55
ng tuyện đối không phải là tình yêu.
Nếu
anh
55
yêu cô, sao
anh
55
có thể bỏ mặc cô? Sao đành lòng khiến cô tổn thương,đau khổ?
Nói cho cùng, chỉ có mình cô yêu đơn phương mà thôi.
Tịch Nhan từng nghĩ đó mới là tình yêu. Yêu một
55
người
, chỉ đơn thuần là yêu,không toan tính, không cần được đáp lại, thậm chí chẳng cần thiết phải sởhữu.
Sau này, cô mới hiểu ra, tình yêu
55
thế, thật sự quá mệt mỏi, cứ
55
một
55
người
một mình đơn độc tự hát tự nghe.
Con
55
người
ai cũng có ham muốn, đã yêu ai thì cũng mong tình cảm của mình đượcđáp lại. Đặc biệt là phụ nữ, có ai không muốn được một lần làm công chúa, được
55
người
yêu nâng niu trong tay, tận hưởng dư vị được yêu thương che chở.
Không thể phủ nhận, thời gian cô và Tô Hàng yêu nhau,
anh
55
cũng hết lòng quantâm chăm sóc cô,
55
ng Tịch Nhan vẫn luôn có cảm giác mình
55
vật thế thân,không ngừng đ
em
bản thân ra so sánh với Triều Nhan, rồi lại cố gắng bằng 120%sức lực của mình để đạt đến sự hoàn mỹ.
Không còn cảnh đầu bù tóc rối, cô bắt đầu để ý tìm mua
những
GktCXE
bộ váy áo đẹp, đồtrang sức, hóa trang, trang điểm cho mình trở nên gọn gàng, xinh xắn, cử chỉ tựnhiên, đúng mực, muốn biến mình thành
55
người
con gái xinh đẹp, th
anh
55
nhã, hiệnđại
55
Triều Nhan.
Nhưng suy cho cùng cô vẫn không phải Triều Nhan,
những
GktCXE
gì thay đổi chỉ là vẻ bềngoài, cô vẫn là cô, một Tịch Nhan không ưa màu mè lòe loẹt, có chút biếngnhát, không thích ra khỏi nhà.
Cô đã yêu khổ sở
55
thế, tủi thân
55
thế,
55
ng cuối cùng, Tô Hàng vẫn rời bỏcô mà đi.
Người xưa có câu: “Nam truy nữ, cách tọa sơn; nữ truy nam, cách tầng sa”[1].Thực ra, câu này không đúng. Nếu một
55
người
đàn ông, ngay từ lúc bắt đầu, khôngrung động trước bạn, thì dù bạn có cố gắng đến thế nào,
anh
55
ta cũng không thểyêu bạn.
[1] Đàn ông theo đuổi phụ nữ, khó khăn
55
phải vượt núi, còn khi phụ nữ là
55
người
theo đuổi đàn ông, dễ dàng
55
xé toạc tờ giấy.
Thậm chí, dù có xuất phát từ sự cảm thông hay thương hại, cố gắng bù đắp chobạn, cố gắng đối tốt với bạn,
55
ng trái tim
anh
55
ta không thuộc về bạn, bất cứlúc nào cũng có thể rời xa.
Tịch Nhan nhớ rất rõ, từ đầu tới cuối, Tô Hàng chưa bao giờ nói với cô một câu:Anh yêu
em
.
Trác Th
anh
55
Liên thì hoàn toàn khác. Anh biết nói
những
GktCXE
lời ngọt ngào,
anh
55
quantâm tới cô, không bỏ sót bất cứ biểu hiện bất an nào từ cô. Trước mặt
55
người
khác
anh
55
mạnh mẽ, quyết liệt bao nhiêu, ngược lại duy chỉ có với cô, thì lạikhiêm
55
ờng và dịu dàng bấy nhiêu. Và điều quan trọng nhất là,
anh
55
không ngầnngại chứng minh cho cô thấy, cô là
55
người
tuyệt vời nhất trên thế giannày!
Đúng vậy, trong mắt
anh
55
, cô mãi mãi là
55
người
tuyệt vời nhất, chính cô chứ khôngphải ai khác. Người mà
anh
55
yêu, chính là Đỗ Tịch Nhan, là Đỗ Tịch Nhan có mộtkhông hai trên đời này.
Hư vinh cũng được, nông cạn cũng chẳng sao,
anh
55
thật lòng thích và ca ngợi,thổi lửa nhiệt tình và dũng khí của mình vào cuộc sống của cô, biến bức tr
anh
55
vốn buồn tẻ, đơn điệu ấy trở nên phong phú, sinh động.
Hẹn hò với
anh
55
, trái tim cô tràn ngập hạnh phúc dịu dàng; tối trở về nhà, cô ômgối ngồi thừ trên sôfa, hồi tưởng lại từng giây từng phút hai
55
người
ở bên nhau,hơi ấm của
anh
55
trên từng ngón tay vẫn quấn quýt không rời.
Và cứ thế, trong một thời gian rất ngắn, tình cảm của họ tiến triển nh
anh
55
chóng.
Tịch Nhan thường nghĩ, hai
55
người
họ dường
55
đã yêu nhau từ lâu, nếu không saohai trái tim có thể quyện vào nhau, hòa hợp với nhau ngọt ngào và nồng đượm đếnthế?
Hoàng hôn vừa buông xuống, ráng đỏ rực một góc trời. Trong quán cà phê ánh đènmờ mờ, tiếng nhạc dìu dắt. Ở một góc sát cửa sổ, chậu cây x
anh
55
ngăn cách tạo ramột không gian yên tĩnh cách biệt.
Tịch Nhan nửa ngồi nửa tựa trên sôfa, đầu ngối trên cánh tay Trác Th
anh
55
Liên,khe khẽ gọi tên
anh
55
55
trong mơ: “Kiều Dật, tính đến hôm nay chúng ta ở bênnhau được bao lâu rồi?”
“Mười tám năm”. Anh vuốt vuốt mái tóc dài của cô, say đắm.
“Không phải, ý
em
là chúng ta…”, giọng cô có chút thẹn thùng, “chính thức qualại”.
“Tính đến hôm nay, thiếu hai ngày nữa là tròn một tháng”.
“Mới thế thôi sao?”. Tịch Nhan khẽ thở dài, qua qua nghịch nghịch
những
GktCXE
ngóntay thon dài của
anh
55
,
55
đứa trẻ còn chưa lớn hết.
Anh xích lại gần cô, hôn nhẹ lên trán: “Hai ngày nữa là ngày kỉ niệm một thángchúng ta yêu nhau,
em
muốn được tặng quà gì nào?”
“Cái này cũng cần tặng quà sao?”. Cô ngước đôi mắt mơ màng nhìn
anh
55
.
“Đương nhiên rồi”. Trác Th
anh
55
Liên cầm cốc nước trên bàn, đưa đến tận miệng cô,“Cái này
anh
55
gọi riêng cho
em
, đau họng uống trà hoa cúc sẽ giúp th
anh
55
nhiệt,mát họng”.
Cổ họng Tịch Nhan đau đã mấy ngày, bản thân cô cũng không mấy để tâm: “Chẳngtrách được, đây là bệnh nghề nghiệp của nghề giáo viên, lúc nặng nhất, cổ họngkhan đến độ nói không ra tiếng”.
“Cái gì mà bệnh nghề nghiệp? Tối qua
anh
55
lên mạng tìm hiểu rồi, bệnh của
em
làdo bị nhiệt, phải uống nhiều trà hoa cúc, ăn uống tốt nhất chọ đồ ăn th
anh
55
đạmmột chút”. Anh dỗ dành cô uống một ngụm to trà hoa cúc, “Đây là cúc trắng HàngChâu, cúc Trừ còn hiệu quả hơn (Trừ: Trừ Châu, một địa d
anh
55
ở tỉnh An Huy,Trung Quốc), để hôm nào
anh
55
nhờ
55
người
mua cho
em
một ít cúc Trừ Châu”.
Sự quan tâm chăm sóc của
anh
55
khiến Tịch Nhan vô cùng cảm động. Lúc ấy, trái timtrở nên mềm yếu, cô nắm lấy tay
anh
55
: “Kiều Dật, đừng tốt quá với
em
55
thế,
anh
55
chiều
em
sinh hư thì sao”.
Anh cúi xuống hôn lên đôi môi hồng hồng xinh xinh của cô, “Chiều chuộng
55
người
phụ nữ mình yêu cũng là một niềm hạnh phúc,
em
có biết không?”
Em đương nhiên là biết rồi.
Em còn biết, được
55
người
đàn ông mà mình yêu thương nuông chiều, cũng là mộtniềm hạnh phúc.
Ra khỏi quán cà phê, Trác Th
anh
55
Liên cố ý kéo cô đi mua quà.
Bước vào trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố C, đứng ở cửa thang máy,
anh
55
độtngột dừng bước, nhìn sang Tịch Nhan, nháy mắt: “Chúng ta cùng chơi một trò chơinhé?”
“Chơi trò gì?”, Tịch Nhan tò mò.
“Người ta vẫn nói, tình yêu là sự sắp đặt của số mệnh. Bây giờ chúng ta hãy thửx
em
, giữa hai chúng ta có thần giao cách cảm hay không. Từ tầng một, mỗi
55
người
sẽ bước vào một thang máy khác nhau để đi lên, mà không biết
55
người
kia sẽ đilên tầng mấy, để x
em
chúng ta có cùng đi lên một tầng hay không”.
“Thế liệu có mơ hồ quá không?”, Tịch Nhan hỏi bằng một giọng không thể tinnổi.
“Không thử x
em
, làm sao biết được?”. Nói rồi
anh
55
đẩy cô vào thang máy phía bêntrái, rồi tự mình bước vào thang máy bên phải.
Sau khi cánh cửa thang máy khép lại, Tịch Nhan bấm nút chỉ tầng năm.
Thang máy từ từ đi lên,
những
GktCXE
con số màu đỏ không ngừng thay đổi, chỉ báo sốtầng.
“Tinh” một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng năm. Tịch Nhan từ trong bước ra,đập ngay vào mắt là cái bóng cao lớn, th
anh
55
tú của Trác Th
anh
55
Liên.
Oh my God! Không hề hẹn trước, mà
anh
55
và cô thực sự bước ra cùng mộttầng.
Cảm giác hạnh phúc trào dâng, nhấn chìm tất cả.
Cô bước tới, đón
anh
55
bằng vòng tay ôm nồng nhiệt
“Tịch Nhan,
em
thấy không?”,
anh
55
thì thầm vào tai cô, “Số mệnh đã định rằngchúng ta là một đôi”.
“Em tin”. Mắt long l
anh
55
, ươn ướt, cô ôm chặt
anh
55
hơn trong vòng tay.
Nhiều khi, tình yêu, là một thứ số mệnh, không can hệ gì tới giàu hay nghèo, xahay gần.
Tình yêu đích thực, là tiếng gọi thiết tha nhất từ sâu thẳm tâm hồn, là sự sắpđặt kì diệu của số phận mà dù muốn trốn tránh cũng không sao tránh khỏi.
“Cô giáo Đỗ!”, bỗng dưng sau lưng vang lên tiếng gọi l
anh
55
lảnh.
Toi rồi, phen này nhất định là bị học sinh bắt gặp rồi. Tịch Nhan lạnh toátsống lưng, vội thoát ra khỏi vòng tay Trác Th
anh
55
Liên, quay
55
người
lại.
Qủa nhiên, trước mặt là hai cô nhóc nữ sinh, còn mặc nguyên đồng phục áo trắng váyx
anh
55
, trước ngực đeo huy hiêu ghi “Lớp 7/3 trung học cơ sở C”.
“Lý Lệ, Vương Tường, các
em
cũng tới mua đồ à?”, Tịch Nhan cố gắng giữ bìnhtĩnh. Trước mặt học sinh của mình, sự tôn nghiêm của
55
người
thầy tuyệt đối khôngthể đánh mất.
“Tuần sau là sinh nhật của mẹ Vương Tường,
em
cùng bạn ấy đi chọn quà”. Lý Lệnói thẳng một lèo, mắt không rời Trác Th
anh
55
Liên đang đứng bên cạnh Tịch Nhan.Người đàn ông này mới tuấn tú, manly[2] làm sao, vượt xa
những
GktCXE
anh
55
chàng thamgia cuộc thi “Khoái lạc nam th
anh
55
”[3] trên truyền hình. Khuôn mặt sáng sủa,sinh động, sống mũi cao và thẳng, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt nâu màu hổ pháchsâu hun hút, khiến
55
người
ta hồn xiêu phách lạc.
[2] Đàn ông.
[3] Cuộc thi tìm kiếm giọng ca nam xuất sắc của đài truyền hình Hồ Nam.
Cô bé bắt đầu quay lưng lại với con mắt nhìn đàn ông trước đây của mình, nào làLý Tuấn Cơ, Ngô Tôn[4], rồi
những
GktCXE
chàng trai F4 – Flower boys[5], cũng khônghấp dẫn bằng tuýp đàn ông cao to, lịch lãm thế này.
[4] Diễn viên nam Đài Loan nổi tiếng với vẻ đẹp baby ngọt ngào.
[5] Những chàng trai đẹp
55
hoa.
Tịch Nhan dường
55
đã nhận ra, trong ánh mắt cô trò nhỏ đã xuất hiện vô số
những
GktCXE
tia sáng long l
anh
55
. Sức hút của
anh
55
chàng Trác Th
anh
55
Liên này quả là vôđịch, trẻ không tha già không thương!
Cô thầm cười trong bụng, khẽ hắng giọng hỏi: “Vương Tường,
em
muốn mua quà gì,có cần cô giúp một tay không?”
“Dạ…thôi ạ!”, khuôn mặt xinh xắn, th
anh
55
tú của Vương Tường đỏ lựng cả lên, thựcra, cô không phải đi mua quà cho mẹ, mà là định mua quà tặng Liên Khải.
Vương Tường là lớp phó văn thể mỹ của lớp, thường cùng Liên Khải tổ chức cáchoạt động của lớp. Bạn bè trong lớp vẫn trêu hai
55
người
là “đôi trai tài gáisắc”, Vương Tường cũng rất có cảm tình với cậu lớp trưởng Liên Khải vừa chămhọc lại ngoan ngoãn này.
Tịch Nhan nhìn thấy vẻ ngượng ngịu và mất tự nhiên của Vương Tường, bèn vẫy tayvới hai cô trò nhỏ: “Vậy thôi, các
em
đi đi”.
Vương Tường kéo tay bạn dợm bước đi, Lý Lệ đột nhiên thốt lên: “Cô giáo Đỗ,
55
người
này chắc là bạn trai cô?”
Câu hỏi này khiến Tịch Nhan trở tay không kịp, mặt đỏ bừng, không biết trả lờithế nào.
Cô trò nhỏ cười tinh nghịch: “Hơn đứt thầy giáo Trình rồi, cô thật có mắt nhìn
55
người
!”.
“Nhóc con, nói linh tinh!”, Tịch Nhan làm bộ giận dỗi, giơ túi xách trong taylên, hướng về phía đầu Lý Lệ. Cô bé cười kh
anh
55
khách rồi nghiêng đầu tránhxa.
“Tạm biệt cô giáo! Tạm biệt ông xã cô giáo!”. Nói rồi hai cô bé dắt tay nhauchạy biến, tiếng cặp sách lạch xạch theo từng bước chân.
Tich Nhan vẫn đứng nguyên tại chỗ, cười không nổi mà khóc cũng khôngxong.
“Học sinh cấp hai đều trưởng thành sớm vậy sao?”. Trác Th
anh
55
Liên quay
55
người
côlại, ánh mắt đong đầy niềm vui, “Có điều, cái từ ông xã cô giáo,
anh
55
thích”.
“Đáng ghét!”. Tịch Nhan vẫn chưa hết đỏ mặt.
Trác Th
anh
55
Liên thích nhất là dáng vẻ ngượng ngịu của cô. Thực ra, cô không hềlãnh đạm
55
vẻ bề ngoài, nét bướng bỉnh và tự do phóng khoáng đều ẩn sau vẻ elệ. Chỉ khi ở bên
55
người
thân thuộc, cô mới trút bỏ sự dè dặt, trở nên hoạt bátvà nhõng nhẽo
55
trẻ con.
“Anh muốn biết, thầy giáo Trình vừa nãy là thần thánh phương nào vậy?”, mắt
anh
55
ánh lên sự nghi hoặc.
“Là thầy giáo thể dục của trường
em
,
anh
55
ấy rất có thiện cảm với
em
”. Tịch Nhanmỉm cười đáp, “Sao nào, không phải
anh
55
ghen rồi đấy chứ?”
“Hơn cả ghen ấy chứ, thật ra là
anh
55
ghen tỵ”, Trác Th
anh
55
Liên đáp, “Tịch Nhan,
anh
55
ghen tỵ với bất cứ
55
người
đàn ông nào ở cạnh
em
”.
Giọng nói trầm trầm, ấm áp vang lên bên tai, vô tình làm rung động lòng
55
người
,ngọt ngào
55
thế.
Cảm giác này, kỳ diệu chưa từng có.
Tịch Nhan biết, đó là cảm giác yêu và được yêu.
Chương 30: Ngày kỉ niệm một tháng
Trác Th
anh
1O
Y trở về nước sau tuần trăng mật, phát hiện ra một Trác Th
anh
1O
Liênhoàn toàn khác.
Anh của trước đây, vầng trán lúc nào cũng có chút gì u ám, cả vẻ cô đơn khôngsao xóa hết. Thì nay sắc mặt hồng hào, chân mày, ánh mắt sáng lên niềm vuikhông thể che giấu.
Sau bữa tối, Th
anh
1O
Y đứng rửa bát trong bếp, thì thầm với dì Kiều: “Dì có nhậnra không? Anh con khác trước nhiều lắm”.
“Chẳng phải vì Tiểu Tịch đó hay sao”. Dì Kiều mủm mỉm cười, “Hai đứa nó đếnđược với nhau, tất cả là nhờ con đó”.
Kỳ thực, Th
anh
1O
Y cũng đã thay đổi rất nhiều. Trước đây rất hiếm khi cô vào bếp,đặc biệt căm thù thứ công việc tẻ nhạt là rửa bát. Sau khi kết hôn, cô ra sứcthay đổi
những
N53oK6
thói quen không tốt, không đi quán xá đêm hôm, ra sức học làm
1O
người
vợ hiền thục, dịu dàng.
Tình yêu, có
những
N53oK6
lúc thực sự làm thay đổi cả một con
1O
người
.
Hôm sau, Trác Th
anh
1O
Y về trường trả phép. Người khác thông thường nhiều nhấtđược nghỉ cưới hai tuần, riêng với cô thân phận đại tiểu thư nhà họ Trác, đượcnghỉ hẳn một tháng trời, còn phải có
1O
người
lên lớp thay. Một số giáo viên tronglòng không phục, khó tránh khỏi mặt nặng mày nhẹ với cô.
Th
anh
1O
Y lại hoàn toàn chẳng để tâm, coi
1O
gió thoảng bên tai, bước thẳng tớichỗ Tịch Nhan, đưa cho cô một túi nhỏ: “Tịch Nhan, đây là nước hoa
em
mua từPháp về tặng chị”.
Tịch Nhan đón lấy, điềm đạm: “Cảm ơn
em
, cô giáo Trác”.
“Với
em
có cần phải khách sáo
1O
thế không?”. Th
anh
1O
Y cười, mắt cong thànhhình lưỡi liềm, “Chẳng bao lâu nữa, chúng ta đều là
1O
người
một nhà cảrồi”.
Tiếng cô không to,
1O
ng cũng đủ cho mọi
1O
người
trong văn phòng nghe thấy.
Tịch Nhan ngây
1O
người
, ngẩng đầu lên, thấy Th
anh
1O
Y đang chớp chớp mắt nhìn mình,trong mắt lóe lên tia nhìn r
anh
1O
mãnh.
“Hay là, không nên gọi là Tịch Nhan, mà phải gọi là chị dâu mới đúng”. Cô cố ýcao giọng.
Đúng lúc ấy tiếng chuông báo giờ học bắt đầu vang lên. Giữa ánh mắt kinh ngạccủa mọi
1O
người
, Tịch Nhan vơ vội tập giáo án trên bàn, nh
anh
1O
chóng tìm đườngthoát thân.
Chưa đi được mấy bước, cô liền nhận được điện thoại của Trác Th
anh
1O
Liên. Khôngđợi
anh
1O
mở lời, Tịch Nhan không kìm nổi oán trách: “Rốt cuộc
em
gái
anh
1O
địnhgiở trò gì vậy hả?”
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Trác Th
anh
1O
Liên cười nói: “Con nhỏ này là vây,vẫn thích đùa dai,
em
đừng chấp nó làm gì”.
“Không phải là âm mưu của
anh
1O
đấy chứ”. Tịch Nhan nhớ lại vụ “phù dâu” lầntrước, “Ai mà không biết,
anh
1O
em
nhà
anh
1O
là cùng một giuộc, vào hùa vớinhau!”.
Trác Th
anh
1O
Liên do dự một lúc, rồi nói: “Tịch Nhan,
em
không muốn công khai mốiquan hệ của chúng ta sao?”
“Không phải”. Tịch Nhan lập tức phủ nhận, “Em chỉ không muốn rêu rao khắp nơi,rồi câu chuyện tình yêu vốn đẹp là thế, lại trở thành đề tài bàn tán, thànhchuyện phiếm cho
1O
người
ta truyền tai nhau”.
“Anh hiểu suy nghĩ của
em
”, giọng
anh
1O
trầm trầm, “Nhưng chuyện
em
và
anh
1O
qualại với nhau, thiên hạ quan tâm để ý, dường
1O
là chuyện không thể tránhkhỏi”.
“Rắc rối vậy sao?”, đầu dây bên kia vọng lại tiếng cô khẽ thở dài, có thể tưởngtượng ra vẻ cau mày đăm chiêu của cô lúc này. Tim Trác Th
anh
1O
Liên chợt rộnlên.
“Haizz, đúng là rắc rối vậy đấy”. Anh nhại theo giọng điệu của cô.
“Nhưng mà, có cách gì giấu được?”. Cô tự hỏi, sau cùng, thở dài thườn thượt,“Hừ, ai bảo
em
lại tự dưng đi thích
anh
1O
làm gì”.
Trác Th
anh
1O
Liên ngớ ra: “Em vừa nói cái gì?”
“Em nói
em
thích
anh
1O
, ngốc ạ!” Tịch Nhan khẽ cười, gác máy.
Trác Th
anh
1O
Liên lưu luyến không muốn gập điện thoại lại, trợ lý Phương Quỳnhnhìn
anh
1O
đăm đăm.
Bắt gặp đôi mắt
anh
1O
, cô lập tức nở nụ cười ngọt lịm, nhẹ nhàng: “Giám đốc Trác,tôi muốn hỏi một chút, vé máy bay đi Thượng Hải ngày kia, đã xuất vé được chưaạ?”
Anh suýt nữa thì quên mất, ngày kia phải đi công tác Thượng Hải, một tuần saumới về.
“Trước mắt không có gì thay đổi”. Suy nghĩ một chút,
anh
1O
tiếp, “Cô ra cửa hànghoa giúp tôi đặt một bó hoa, gửi tặng cô giáo Đỗ Tịch Nhan, chủ nhiệm lớp 7/3trung học cơ sở C”.
Phương Quỳnh biến sắc. Gần đây nghe đồng nghiệp trong công ty kháo nhau rằnggiám đốc Trác đang yêu, hóa ra là sự thật.
Từ ngày đầu tiên bước vào Trác thị, cô đã lập tức ngưỡng mộ
anh
1O
, dần dần thànhra thương thầm nhớ trộm, tận tâm dồn hết sức cho công việc. Chưa đầy một nămsau, từ một nhân viên văn phòng, cô được thăng chức thành trợ lý đặc biệt củagiám đốc.
Phương Quỳnh không thể ngăn được lòng mình yêu Trác Th
anh
1O
Liên, trong mắt cô nữsinh vừa bước chân ra khỏi cánh cửa trường đại học, tuýp đàn ông thành đạt, ưutú, gần
1O
hoàn mỹ
1O
Trác Th
anh
1O
Liên, khiến cô vô cùng tôn sùng. Khác với
những
N53oK6
chàng trai tuổi trẻ, nông nổi trong trường đại học, Trác Th
anh
1O
Liên lúcthì ma mị kỳ quái, lúc lại kiêu ngạo lạnh lùng, khi thì hài hước, ôn hòa, khilại cứng rắn, độc tài, ánh mắt sâu thẳm, ngữ điệu biến ảo, từng cái cúi đầu,khẽ chau mày, cười nhạt, ánh mắt linh hoạt, đã nh
anh
1O
chóng chinh phục tâm hồnthiếu nữ.
Người đàn ông bí ẩn ấy,
1O
thỏi nam châm hút chặt lấy Phương Quỳnh. Cô chủđộng tìm cơ hội tiếp cận với
anh
1O
. Sáng nào cũng vậy, cô đều cẩn thận giúp
anh
1O
rửa cốc uống nước, tưới bồn cảnh; lúc đặt cơm trưa, cô để ý chọn
những
N53oK6
món
anh
1O
thích, mặc dù trước nay
anh
1O
không phát hiện ra…
Khôi ngô phong độ, lại giàu có nhất nhì thành phố, song Trác Th
anh
1O
Liên khônghề nhiễm
những
N53oK6
thói hư tật xấu thường thấy ở các đại gia. Không xốc nổi ngạomạn, chẳng phong lưu đa tình, trước nay chưa từng bước chân vào chốn tìnhtrường, cách ly với thị phi.
Đàn ông
1O
thế, hoặc bẩm sinh đã lạnh lùng, vô cùng khắt khe với phụ nữ; hoặctrái tim đã có chủ, không còn quan tâm đến
những
N53oK6
đối tượng khác nữa, Trác Th
anh
1O
Liên chắc chắn thuộc vế sau.
Nhìn
anh
1O
nói chuyện điện thoại, ánh mắt đắm đuối, giọng nói ấm áp, Phương Quỳnhvốn đã quen với vẻ lạnh lùng xa cách, trầm mặc điềm tĩnh của
anh
1O
, không khỏingạc nhiên, hóa ra
1O
người
đàn ông này cũng có
những
N53oK6
lúc dịu dàng
1O
thế!
Qua giọng điệu ân cần, dịu dàng của
anh
1O
, Phương Quỳnh thấy rõ một tình yêu chứachan.
Anh không phải vô tình, mà là quá đa tình. Chỉ có điều, tất cả tình cảm của
anh
1O
, chỉ dành cho một
1O
người
duy nhất.
“Cô giáo Đỗ Tịch Nhan” kia, có điểm gì khác
1O
người
, mà có thể khiến
anh
1O
si mêđắm say đến vậy?
Trước giờ tan lớp, Tịch Nhan nhận được điện thoại của Tống Anh, hẹn cô cùng điăn tối.
Chỉ một câu “Đỗ Tịch Nhan, nếu cậu giám nói một chữ “không”, tớ sẽ tuyện giaovới cậu” đã dễ dàng chặn đứng họng Tịch Nhan, không còn cách nào khác, cô đànhnhắn tin cho Trác Th
anh
1O
Liên: “Tối nay
em
có hẹn với Tống Anh,
anh
1O
không cầnphải qua đón
em
nữa”.
Lúc Tịch Nhan bước ra khỏi cổng trường, Tống Anh đã ngồi trong xe đợi sẵn từbao giờ.
“Cậu mua xe từ bao giờ vậy hả?” Cô mở cửa xe, ngạc nhiên hỏi.
“Tớ vừa được thăng chức, giờ làm trưởng phòng tài vụ, từ nay về sau có thể sửdụng xe của công ty”. Tống Anh xinh đẹp, tươi trẻ từ đầu tới chân, mái tóc xoănmới nhuộm buông xõa xuống bờ vai, kiều diễm bội phần.
“Thảo nào hôm nay hào phóng đòi mời cơm tớ, hóa ra là có tin vui”, Tịch Nhanliếng thoắng, “Chúc mừng, chúc mừng”.
Trưởng phòng tài vụ, điều đó có nghĩa là từ nay Tống Anh sẽ nắm trong tay địavị mà bao
1O
người
thèm muốn, và cả mức lương mà khối
1O
người
ước ao.
“Người nên nói câu chúc mừng, là tớ mới phải chứ?”. Tống Anh cười châm chọc,“Nghe nói chuyện của cậu với
anh
1O
chàng Trác Th
anh
1O
Liên kia tiến triển thuậnlợi, chẳng bao lâu sẽ lấy được chồng giàu”.
“Lấy chồng giàu?”, Tịch Nhan không hề đếm xỉa đến câu đùa của bạn, “Tớ đâu phảiQuách Tinh Tinh[1]!”
[1] Quách Tinh Tinh: vận động viên nhảy cầu của Trung Quốc, lấy chồng là HoắcKhởi Cương, con trai gia đình giàu có, chuyên kinh do
anh
1O
bất động sản ở HồngKông.
Tống Anh quay mặt sang phía Tịch Nhan, cô hôm nay mặc áo len mỏng màu hồng,quần ống côn, toàn thân ngập trong ánh sáng, đôi má ánh lên sắc hồng rựcrỡ.
Thực ra mà nói, dung mạo Tịch Nhan cũng không phải là quá xuất sắc,
1O
ng lạikhiến
1O
người
ta chú ý bởi nét đẹp dịu dàng, nhất là đôi mắt đen láy, trong veo
1O
nước hồ thu.
“Chúng ta quen nhau cũng phải chục năm rồi ấy nhỉ? Thời gian qua thật nh
anh
1O
”.Cô nhìn Tịch Nhan, bùi ngùi, “Tớ vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu. Cậu buộc tócđuôi ngựa cao cao, để lộ vầng trán trắng trẻo và đôi mắt đen trong sáng, nước datrắng mịn, khuôn mặt lạnh
1O
băng. Lúc ấy tim tớ rộn lên, sao lại có
1O
người
congái th
anh
1O
tú mà mộc mạc
1O
thế…Lúc ấy, tớ đã để ý đến cậu, muốn tiếp cận cậu.Con
1O
người
cậu thoạt nhìn thì có vẻ thờ ơ, lãnh đạm, chả để tâm điều gì,
1O
ngthực ra lại rất cố chấp, bảo thủ, đã nhận định thế nào thì đố ai thay đổi được,đặc biệt là trong chuyện tình cảm, một khi đã nảy sinh tình cảm, thì nhất quyếtkhông chịu bỏ cuộc. Trong thời buổi
1O
người
ta coi tình yêu
1O
là đồ ăn nh
anh
1O
bây giờ, rõ ràng tính cách ấy không phù hợp chút nào,
1O
ng cõ lẽ, đó chính làđiểm hấp dẫn
1O
người
khác của cậu”.
Tịch Nhan lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn cảm động, cười ngượng ngạo: “Tống Anh, cậuvẫn chưa già mà đã bắt đầu viết hồi kí rồi. Thăng chức là chuyện đáng chúc mừngmà, sao tự nhiên lại học theo Lâm muội muội đa sầu đa cảm thế này?”
“Sự nghiệp có thành công thế nào chăng nữa thì cũng có ích gì?”, Tống Anh buồnbuồn, “Tớ sẵn sàng đánh đổi chức vị hiện nay và cả cái xe này, để đổi lấy một
1O
người
đàn ông yêu mình tha thiết, là chỗ dựa đáng tin cậy cho mình”.
Tịch Nhan căng thẳng nhìn cô lom lom: “Hay là đi x
em
mặt lại khôngthành?”
“Haizz, chuyện đau lòng ấy đừng nhắc lại nữa”. Tống Anh miễn cưỡng nặn ra mộtnụ cười, đánh trống lảng, “Lỗi một phần cũng là ở mình, trẻ tuổi chẳng biết gì,cứ đi yêu đương lung tung, không chú ý giữ mình. Đợi đến tuổi nên yêu, cần phảiyêu, thì lại chẳng có ai mà yêu. Tịch Nhan, tớ ngưỡng mộ cậu, giản dị mà thuầnkhiết, trong trắng, trao thân gửi phận cho
1O
người
đàn ông xứng đáng”.
Tịch Nhan đoán chuyện tình cảm của bạn lại gặp phải trắc trở gì rồi, nếu khôngđã chẳng nói ra
những
N53oK6
lời chán chường, suy sụp
1O
thế. Lúc ăn cơm, cô phải hếtlời khuyên giải, Tống Anh mới dần bình tâm trở lại.
Cách đây không lâu, thông qua lời đồng nghiệp giới thiệu, Tống Anh có quen vớimột
anh
1O
chàng tên Lý Trác, năm nay ba mươi lăm tuổi, phó giáo sư trường đại họcX, tướng mạo nho nhã, lịch sự, sự nghiệp cũng có chút ít thành tựu, có nhà, cóxe, có thể x
em
là khá khẩm nhất trong số
những
N53oK6
1O
người
Tống Anh đã x
em
mặt.
Không bỏ lỡ cơ hội, Tống Anh mừng vui khôn xiết,
1O
1O
người
chết đuối vớ đượccọc lim. Biết Lý Trác thích kiểu con gái trong trắng, thuần khiết, cô thay đổihoàn toàn, gạt bỏ
những
N53oK6
diêm dúa lòe loẹt khi xưa, tóc dài chấm vai, để mặtmộc, đúng mực ngọc nữ đoan trang. Sau hai lần hẹn hò, Lý Trác mời Tống Anh vềnhà chơi, hai
1O
người
chuyện trò hết sức tâm đầu ý hợp, thoắt cái đã tới nửa đêm.Lý Trác hỏi cô: “Đêm nay
em
ở lại được không?”
Kết cục của việc ở lại đêm đó là chia tay. Lý Trác tức tối nói với cô: “Khôngthể tưởng tượng được một
1O
người
con gái thuần khiết, trong trắng
1O
thế, hóa rachỉ là đồ giả tạo”. Tống Anh không nói câu nào, lặng lẽ mặc quần áo, rờiđi.
“Lý Trác,
anh
1O
ta…” Tịch Nhan nhìn gương mặt xinh xắn
1O
ng u ám của bạn, bốirối không biết nói sao cho phải, “
anh
1O
ta phát hiện cậu không còn là trinh nữ?”.Tống Anh cười đau khổ gật đầu.
“Vì thế mà
anh
1O
ta bỏ rơi cậu?” Tịch Nhan không kiềm chế nổi sự phẫn nộ, “Saotrên đời lại có lại đàn ông vô sỉ
1O
thế?”
“Trên đời này, đàn ông tốt vốn đã không nhiều”. Trong quá trình dốc bầu tâm sự,Tống Anh đã uống cạn cả chai rượu vang. Cô tay cầm chai rượu đã rỗng không,giọng đầy bất mãn, “Đàn ông chất lượng cao
1O
Trác Th
anh
1O
Liên, không phải aicũng gặp được đâu”.
Câu cuối cùng, khiến Tịch Nhan vô cùng đau xót. Cô bước đến, vòng tay ôm TốngAnh vào lòng, cũng
1O
cô ôm Tô Hàng, khi
anh
1O
thất tình mượn rượu giải sầu nămấy.
Ánh mắt Tịch Nhan lang thang bên ngoài cửa sổ, cô trông thấy một mảnh trănglạnh lẽo, lơ lửng trên bầu trời trống trải. Bốn phía xung qu
anh
1O
không một ánhsao.
Rồi cô sực nhớ ra, hôm nay là ngày kỉ niệm đầu tiên của hai
1O
người
.
Chương 31: Em phải cảmơn
anh
6a
đã cho
em
thời gian để yêu
Tống Anh đưa Tịch Nhan về, lái xe đến tận cổng khu nhà. Tịch Nhan xuống xe, vẫnchưa yên tâm, dặn đi dặn lại: “Đường đi phải cẩn thận, cậu uống nhiểu rồi,không được vượt đèn đỏ đấy”.
“Mình biết rồi… Còn chưa về làm vợ
6a
người
ta, mà đã lắm điều
6a
bà già thếnày”. Tống Anh sốt ruột vẫy tay tạm biệt, rồi cả
6a
người
và xe nh
anh
6a
chóng biếnmất khỏi tầm nhìn của cô.
Ngẫm lại
những
rguoCz
lời Tống Anh ban nãy, kỳ thực, cô không nói sai chút nào. Nếukhông phải trong tim đã có hình bóng Tô Hàng, rất có thể cô cũng đi yêu đươnglăng nhăng. Hết lần này đến lần khác tích lũy một đống kinh nghiệm thất tình, thươngtích đầy mình, hoặc giả đã kết hôn qua loa đại khái cho xong, sống lay lắt chịuđựng cuộc hôn nhân không tình yêu, sao có thể gặp được Trác Th
anh
6a
Liên?
Tô Hàng, là số mệnh của cô, cũng là một điểm đông, đóng băng tất cả tình cảmcủa cô, và định hướng
những
rguoCz
bước đi sơ khai nhất, trong sáng nhất của tình yêu.Xét trên phương diện này, cô nên cảm ơn Tô Hàng – Cảm ơn
anh
6a
, đã tặng
em
những
rguoCz
niềm vui trống rỗng.
Lần đầu tiên, bằng tâm thái cực kì bình thản, cô nhìn nhận lại Tô Hàng, nhìnnhận lại tình yêu một thời thiếu niên nông nổi. Không oán giận, không đau khổ,không thù hận, chỉ có tri ân và hoài niệm.
Những chuyện khi ấy tưởng
6a
đau đớn không vực dậy nổi, chỉ cần vượt qua đượcgiới hạn ấy, nhìn lại cũng chỉ là chuyện thường tình. Tiểu Vương Tử có câu:“Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất”. Đúng thế, sống sót là một thắng lợi,vết thương nào rồi cũng có sớm có ngày lành miệng.
Rồi ở ngã rẽ tiếp theo, chúng ta đều sẽ gặp được
6a
người
khiến cho tâm hồn ta cảmthấy yên bình khi ở bên,
6a
người
cùng ta chia sẻ khổ đau, giúp ta vượt qua nỗi sợhãi, cô đơn khi một mình độc bước, không chốn nương thân.
Như có thần giao cách cảm, Tịch Nhan ngẩng đầu lên, có chiếc ô tô đậu trongbóng tối phía dưới tòa nhà cô ở.
Cô chầm chậm bước đến cạnh xe, gõ gõ vào cửa sổ phía sau, là khuôn mặt nhìnnghiêng có chút tiu nghỉu của Trác Th
anh
6a
Liên.
“Hi!”, Tịch Nhan khẽ cất tiếng chào.
Trác Th
anh
6a
Liên quay đầu lại, đúng vào khoảnh khắc
anh
6a
nhìn thấy cô, đôi đồngtử ánh lên ánh sáng rực rỡ.
“Em nhận được hoa của
anh
6a
chưa?”
“Em nhận được rồi”. Cô thật thà trả lời, hai tay để sau lưng, hơi cúi đầu,
6a
đứa trẻ biết mình làm sai chuyện gì.
“Thế
em
có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Em xin lỗi, là
em
sai rồi”. Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp, “Anh phạt
em
thếnào cũng được”.
Trong màn đêm đen kịt, khuôn mặt Trác Th
anh
6a
Liên lóe lên nụ cười “gianxảo”.
“Lên xe đi!”
“Tuân lệnh!”. Tịch Nhan lách qua một bên,
anh
6a
giúp cô mở cửa, khởi độngxe.
Trác Th
anh
6a
Liên cho xe chạy nh
anh
6a
6a
bay, Tịch Nhan cũng không hỏi x
em
anh
6a
muốn đi đâu.
Bóng cây hai bên đường và đèn đường sáng rực vụt qua phía ngoài cửa xe,
6a
chuyện cũ trong sâu thẳm kí ức, mơ hồ và không sao chạm tới được.
Ô tô dừng lại bên bờ sông. Đêm đã khuya, bãi cát không một bóng
6a
người
, mặt songyên ả, từng lớp sóng bạc lăn tăn, hát mãi bài ca dạt dào muôn thuở.
Trác Th
anh
6a
Liên quay đầu lại, nhìn cô mỉm cười: “Là
em
nói đấy nhé,
anh
6a
phạt
em
thế nào cũng được”.
Anh tắt đèn xe, trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời khác thường.
“Khoan đã,” cô hỏi mà bồi hồi lo lắng không yên, “Cho
em
rút lại câu đó đượckhông?”
“Không được, một lời đã nói
6a
mũi tên đã bắn ra khỏi cung, làm sao lấy lạiđược!”. Trác Th
anh
6a
Liên nghiêng
6a
người
lại, một tay luồn qua ghế tựa, đôi môi ápchặt lên môi cô, không cho bất cứ cơ hội kháng cự nào.
Tịch Nhan thoáng kinh ngạc, định vùng ra,
6a
ng lại
6a
một
6a
người
bị rơi xuốngnước, càng vùng vẫy lại càng chìm xuống nh
anh
6a
hơn, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy
anh
6a
cùng chìm xuống…
Hai
6a
người
ôm chặt lấy nhau, trong không gian nhỏ hẹp, nụ hôn nóng bỏng, nuốttrọn toàn bộ hơi thở.
Cô cảm nhận được, bàn tay ấm nóng của
anh
6a
, đang trượt trên da thịt của mình,từng chút từng chút một, đi tới đâu là dấy lên cơn run rẩy tới đó,
6a
có thứgì đó bị ngón tay
anh
6a
điểm huyệt, nóng rực
6a
thiêu
6a
đốt.
Ánh mắt Trác Th
anh
6a
Liên nóng bỏng, hơi thở ấm nóng trầm đục, phả vào vành taicô: “Anh muốn
em
, có được không?”
Có được không? Có được không?
Tịch Nhan bị thứ dục vọng lạ lẫm
6a
ng mãnh liệt giày vò, mê hoặc, đẩy cô tớir
anh
6a
giới giữa thiên đàng và địa ngục.
26 năm qua, cô chỉ có duy nhất mối tình trong sáng với Tô Hàng, có nắm tay, cóhôn môi,
6a
ng chưa bao giờ vượt qua phòng tuyết cuối cùng. Tống Anh là
6a
người
phổ cập giáo dục giới tính với cô, hay miêu tả khi nam nữ yêu nhau thì thườngcó
những
rguoCz
cảm xúc mãnh liệt ra sao,
những
rguoCz
đụng chạm gần gũi thế nào. Tịch Nhannghe mà tim thình thịch, mặt đỏ bừng,
6a
ng tất cả chỉ dừng lại ở tưởng tượng,chưa bao giờ dám thử nghiệm.
Cô
6a
nàng công chúa ngủ trong lâu đài, cần một
6a
người
, bằng nụ hôn có sức mạnhcải tử hoàn sinh, đánh thức cô dậy, cùng nhau mở ra cánh cửa mới của cuộcđời.
Người đó, chính là Trác Th
anh
6a
Liên sao? Cô có thể trao gửi thân mình cho
anh
6a
,hoàn toàn trọn vẹn, không chút đắn đo hay không?
Hai
6a
người
mới qua lại được một tháng ngắn ngủi, còn chưa tới lúc bàn chuyệncưới hỏi. Hơn nữa, kinh nghiệm xương máu của Tống Anh dạy cho cô, con gái phảihiểu giữ gìn bản thân quan trọng đến thế nào.
Cô từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục truyền thống, không được dung túng bản thânđắm chìm trong niềm vui thể xác, mà xô đổ r
anh
6a
giới cuối cùng đó.
Tịch Nhan lấy lại tỉnh táo, đẩy tay
anh
6a
ra, nói một cách bình tĩnh mà rõ ràng:“Xin lỗi
anh
6a
,
em
vẫn chưa chuẩn bị cho chuyện này”.
Như có một gáo nước lạnh, ào ào từ trên đầu trút xuống, tất cả mê loạn, cuồngnhiệt đều lụi tắt chỉ trong chớp mắt.
Sự thận trọng và dè dặt của cô, Trác Th
anh
6a
Liên có thể thông cảm,
6a
ng cũngkhông tránh khỏi cảm giác mất mát thẫn thờ.
Anh chầm chậm buông cô ra, giúp cô chỉnh lại áo quần, khẽ nói: “Tịch Nhan,
em
không phải xin lỗi
anh
6a
. Chuyện này cần sự tình nguyện của từ cả hai phía. Anhtuyệt đối không ép
em
!”
Nam nữ yêu nhau, nên để thuận theo tự nhiên, nước chảy rồi sẽ thành sông, là
anh
6a
hơi nóng vội mà thôi.
Trác Th
anh
6a
Liên quay trở lại con đường ban nãy, lái xe đưa Tịch Nhan về tớichân tòa nhà cô ở.
Anh tắt máy xe, ngồi trên ghế lái, toàn thân chìm trong lặng im sâu lắng.
“Em lên nhà đây,
anh
6a
cũng về nghỉ sớm đi”. Tịch Nhan tháo dây an toàn, chuẩn bịmở cửa xe, Trác Th
anh
6a
Liên đột nhiên chồm
6a
người
qua, giữ chặt lấy tay cô.
Cô hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn
anh
6a
, đôi đồng tử
6a
nước hồ sâu thẳm, có chúttrống trải, xen lẫn chút đau thương.
“Tịch Nhan,
em
nhất định phải ghi nhớ buổi tối hôm nay đấy”.
“Nhất định là thế”. Tịch Nhan khẽ xao động, nhẹ nhàng đáp. “Chúng ta sẽ còn rấtnhiều
những
rguoCz
ngày kỉ niệm nữa mà”.
Trác Th
anh
6a
Liên nhìn cô, vẻ muộn sầu trong mắt dần dần tan biến, chuyển thànhnụ cười ấm áp.
Anh xuống xe bước về phía cô, giúp cô mở cửa xe.
Tịch Nhan xuống xe, hai
6a
người
mặt đối mặt. Trác Th
anh
6a
Liên nói: “Tối mai
anh
6a
phải đi Thượng Hải công tác trong vòng một tuần,
em
sẽ nhớ
anh
6a
chứ?”
“Đương nhiên rồi”, cô mỉm cười đáp, “Em ngày nào cũng sẽ nhớ
anh
6a
, cho tới khi
anh
6a
quay trở về!”
Trác Th
anh
6a
Liên nâng khuôn mặt Tịch Nhan lên, nhìn ngắm hồi lâu, rồi nhẹ nhàngphủ lên đó một nụ hôn.
Nụ hôn này, không mãnh liệt, cuồng nhiệt
6a
nụ hôn khi nãy, không mảy may ẩnchứa dục vọng nào, chỉ có ấm áp và dịu dàng,
6a
hôn vào tận tâm hồn cô.
Trái tim Tịch Nhan gần
6a
tan chảy. Nghĩ tới
những
rguoCz
ngày xa cách sắp tới, chỉthấy trong lòng đau xót không nỡ rời xa.
Người đàn ông này, thật sự rất yêu cô, sẵn sàng cho đi mà không đòi đáp lại,chiều chuộng thậm chí tới mức dung túng. Cô chỉ là một
6a
người
con gái bìnhthường, không xinh đẹp, không có tài cán gì nổi trội, cũng chẳng phải con nhàd
anh
6a
gia vọng tộc.
Vậy mà
anh
6a
có thể yêu cô suốt một thời gian dài
6a
thế, Đỗ Tịch Nhan cô rốtcuộc có bản lĩnh gì ghê gớm?
Trên ban công tầng ba, Triều Nhan đứng lặng im, mắt không rời hai
6a
người
đắmđuối trong nụ hôn quên trời đất dưới lầu, toàn bộ sức lực dồn cả vào hai bàntay đang bóp chặt lấy nhau, móng tay đâm vào da thịt đau nhói.
Cô vẫn luôn không thể hiểu nổi vì sao Trác Th
anh
6a
Liên lại lạnh nhạt, coi thườngvà miễn cưỡng với mình, cuối cùng thì nay cũng tìm được lời giải.
Triều Nhan có thể chịu đựng việc Trác Th
anh
6a
Liên không đón nhận cô,
6a
ng khôngthể chịu đựng nổi việc mình phải chịu thua
em
gái Tịch Nhan.
Khung cảnh hai
6a
người
họ hạnh phúc ôm hôn thắm thiết trước mắt, thực sự đã vượtquá sức chịu đựng của Triều Nhan – Tịch Nhan dựa vào cái gì mà có được
6a
người
đàn ông ưu tú
6a
thế?
Từ thuở nhỏ, đến thiếu niên, rồi th
anh
6a
niên, Tịch Nhan đều không phải là đốithủ của cô, sao lần này lại để nó chiếm thế thượng phong?
Đố kị, suy sụp, phẫn nộ, thất vọng, căm ghét, oán hận, … ngần ấy tâm trạng giàyvò tâm can Triều Nhan, duy có chút ý thức là tỉnh táo lạ thường: Ván cờ này, cônhất định phải thắng, cô không cam tâm làm kẻ đại bại dưới tay Tịch Nhan!
Ánh đèn đường vàng lù mù, phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp
6a
ng trống rỗngcủa cô, để lại
những
rguoCz
vệt sáng loang lổ, trông u ám đến kì dị.
Chương 32: Chỉ cần
cq
người
ấy xuất hiện,
anh
cq
sẽ chỉ nhận phần thua
Tịch Nhan bước lên nhà, khẽ khàng mở khóa, rồi rón rén bước vào.
Trong phòng tối đen một màu, tưởng mọi
cq
người
trong nhà đều đã ngủ. Cô đưa tay,lần tìm công tắc trên tường, “tách” một tiếng, đèn phòng khách bật lên sángrực.
Cô giật mình vỗ vỗ ngực, nén giọng hỏi: “Chị chưa ngủ sao? Sao không bật điệnlên?”
“Chị đang đợi
em
về”. Triều Nhan nhìn cô chòng chọc, vẻ mặt nửa cười, nửa
cq
không, “Mùi vị yêu đương với giám đốc Trác Thị thế nào? Chắc là phải hạnh phúc,ngọt ngào lắm nhỉ?”
Tịch Nhan không hề ngạc nhiên, chuyện này, chị sớm muộn rồi cũng biết, cô thờ ơđáp: “Em mệt rồi, có chuyện gì để mai nói”, rồi quay lưng bước vào nhà tắm.Triều Nhan nh
anh
cq
chân bước tới, chắn trước mặt cô.
“Đỗ Tịch Nhan,
em
biết rõ chị đang theo đuổi Trác Th
anh
cq
Liên, mà vẫn qua lạivới
anh
cq
ta. Lẽ nào đây chính là thủ đoạn báo thù của
em
?”
Báo thù? Tịch Nhan khẽ chau mày: “Em sao phải báo thù chị?”
“Đừng có giả bộ ngớ ngẩn nữa!”. Triều Nhan dứt khoát chọc thủng giấy dán trêncửa sổ, “Em vì chuyện của Tô Hàng năm ấy, vẫn nuôi hận trong lòng, rắp tâm chờcơ hội báo thù...”
“Chị”, Tịch Nhan không thể nhẫn nhịn thêm nữa lên tiếng ngắt lời, “Lúc
em
và TôHàng qua lại với nhau, hai
cq
người
đã chia tay rồi, chuyện
anh
cq
ta ra nước ngoàicũng chẳng can hệ gì tới chị, là vấn đề giữa
em
và
anh
cq
ta. Cơn cớ gì mà
em
phảigiận cá chém thớt sang chị?”
Tịch Nhan bình thường chẳng bao giờ to tiếng,
cq
ng đã lên tiếng từng câu từnglời nhất định không chịu thua kém. Triều Nhan hậm hực tru tréo lên: “Tao lạichẳng tin bụng dạ mày rộng lượng đến thế. Lúc nào cũng làm ra vẻ là ta đâykhông tr
anh
cq
với đời, không bon chen này nọ, mày lừa được
cq
người
khác, chứ đừnghòng qua được mắt tao! Nếu quả thực mày trong trắng th
anh
cq
bạch
cq
thế, sao cònbám lấy
cq
người
quyền cao chức trọng
cq
Trác Th
anh
cq
Liên?”
“Có thể trong mắt chị Trác Th
anh
cq
Liên là
cq
người
quyền cao chức trọng,
cq
ng đốivới
em
,
anh
cq
ta cũng chỉ là một
cq
người
đàn ông bình thường, không hơn không kém”.Tịch Nhan hít một hơi sâu, “Em không phải là hạng
cq
người
vì tiền tài, địa vị của
cq
người
ta mà quấn lấy!’
“Phải đấy, tình yêu là vô giá mà!”. Triều Nhan cười mỉa mai, “Em gái tôi mới th
anh
cq
cao, mới thi vị, mới lãng mạn làm sao. Ai mà không biết, Trác Th
anh
cq
Liên ngoàitình yêu, còn dâng hiến cho mày nào nhà lầu xe hơi, nào kim cương châu báu. Màychẳng qua là mượn d
anh
cq
nghĩa tình yêu, để giành lấy hưởng thụ vật chất…”
“Đỗ Triều Nhan, không phải ai cũng hám của
cq
chị đâu!”, Tịch Nhan một lần nữangắt lời cô chị.
Triều Nhan trợn tròn mắt nhìn cô, đôi mắt vốn trong sáng đẹp đẽ là thế, nayngầu lên tức giận: “Mày có giỏi thì nhắc lại lần nữa!”
“Một
cq
người
con gái mà phải dựa vào hôn nhân hay tình yêu để mưu cầu lợi ích,chị không thấy, là rất đáng thương hại hay sao?”. Tịch Nhan hờ hững mà lạnhlùng nói, “Chị, Tô Hàng thực sự rất yêu chị. Chị bỏ rơi
anh
cq
ta năm ấy, có lẽ làsai lầm lớn nhất của cuộc đời chị”.
Triều Nhan lạnh lùng: “Chuyện của tao, không khiến mày phải lo, Tô Hàng đã trởthành dĩ vãng rồi,
cq
người
bây giờ tao muốn là Trác Th
anh
cq
Liên!”
“Trên đời này, chuyện gì cũng đều có nhân quả. Có rất nhiều thứ, phải dựa vàocố gắng của bản thân mình mới có được”. Tịch Nhan khẽ nói, “Nếu chỉ chăm chămnghĩ đến cái lợi trước mắt, chưa biết chừng được một lại mất
những
PX6yGt
mười”.
Nói xong, cô đi thẳng vào nhà tắm, tiện tay chốt luôn cửa lại.
Đỗ Tịch Nhan, mày lấy tư cách gì mà đòi dạy dỗ tao?
Triều Nhan siết chặt nắm tay, nghiến răng: “Thứ mà tao không có được, mày cũngđừng hòng mà dễ dàng lấy được!”
Trằn trọc suốt cả đêm. Sáng hôm sau, Triều Nhan đứng hồi lâu trong nhà tắm,ngắm nghía khuôn mặt mình trong gương, dung nhan kiều diễm khiến bao
cq
người
hồnxiêu phách lạc thế này, cớ sao Trác Th
anh
cq
Liên có mắt mà
cq
mù khôngthấy?
Cô nhất định phải gặp Trác Th
anh
cq
Liên! Cho
anh
cq
ta thấy cô xuất sắc thế nào. Để
anh
cq
biết cô không phải là bình hoa di động
cq
mọi
cq
người
vẫn tưởng, mà là mộtcô gái tự tin, trang nhã, thông minh, l
anh
cq
lợi. Chỉ có
cq
người
phụ nữ thông minhxinh đẹp
cq
cô, mới xứng đáng đứng bên cạnh
anh
cq
.
Buổi chiều, Triều Nhan với quyết tâm được ăn cả ngã về không, xông thẳng vàotập đoàn Trác Thị. Bước vào đại sảnh tầng một, cô nói với cô thư ký ngồi bàn lễtân: “Tôi muốn gặp Trác Th
anh
cq
Liên”.
Trước nay chưa có ai dám gọi thẳng tên cúng cơm của giám đốc
cq
thế. Cô thư kýthấy lạ ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chợt sáng lên. Cô gái này thật là xinh đẹp, datrắng
cq
tuyết, đường nét hài hòa, gương mặt trong sáng, thân hình cân đối, vòngnào ra vòng đấy… Hơn nữa, trông lại có nét quen quen.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”, cô lễ phép hỏi.
“Không”. Triều Nhan không một chút nao núng, “Phiền cô nhắn lại với
anh
cq
ta, tôihọ Đỗ”.
“Xin cô đợi cho một lát”. Cô thư ký gọi điện thông báo lên trên, là PhươngQuỳnh nhấc máy. Cô nghe nói cô gái họ Đỗ muốn gặp Trác Th
anh
cq
Liên, cứ tưởng làĐỗ Tịch Nhan, liền báo: “Cô dẫn cô ta lên đây”.
Cô thư ký hiểu ý, đặt điện thoại xuống quay qua Triều Nhan: “Cô Đỗ, mời cô đitheo tôi”.
Suốt dọc đường, Triều Nhan thu hút không ít ánh nhìn tán thưởng. Đâu đó cótiếng
cq
người
bình phẩm, hình
cq
là đang tấm tắc khen ngợi vẻ kiều diễm củamình, khóe môi cô bất giác khẽ
cq
ớn lên.
Càng
những
PX6yGt
lúc có đông
cq
người
, Triều Nhan càng đầu ngẩng cao, ngực ưỡn thẳng,hăng hái, phấn chấn. Nếu có một ngày không thu hút được sự chú ý nữa, cô nghĩ,chắc mình không sao chịu nổi.
Phương Quỳnh vừa trông thấy Triều Nhan, biết ngay là mình đã nhầm. Cô biếtTriều Nhan, nữ MC có tiếng nhất nhì đài truyền hình thành phố C này, và trướcđó cô còn nhận được vô số cuộc điện thoại hẹn phỏng vấn của cô nàng này.
Khá khen cho cô nàng thông minh này, chỉ nói mình họ Đỗ, mà không xưng mình làĐỗ Triều Nhan. Phương Quỳnh chán nản về cái sự râu ông nọ cắm cằm bà kia củamình,
cq
ng vẫn tươi cười dẫn cô ta vào phòng làm việc của Trác Th
anh
cq
Liên:“Giám đốc Trác đang họp ở phòng bên cạnh, chị vui lòng đợi một lát”.
Phương Quỳnh quay
cq
người
bước vào phòng họp bốn phía đều là kính trong suốt, nóikhẽ vào tai Trác Th
anh
cq
Liên. Anh hơi sững lại, bảo: “Cô giúp tôi tiếp đón cô tatrước, lát nữa họp xong tôi sẽ qua”.
Anh đã đoán ra lý do Triều Nhan tới đây. Nhưng khách đã tới, chủ cũng nên tiếpđón nhiệt tình, trốn tránh không phải là tính cách của
anh
cq
.
Cuộc họp hôm nay kéo dài khá lâu. Triều Nhan cố chịu đựng con mắt hiếu kỳ củamọi
cq
người
xung qu
anh
cq
, uống hết ba cốc cà phê, đọc xong bốn cuốn tạp chí, đúnglúc cô đang sốt ruột nhấp nhổm không yên, thì Trác Th
anh
cq
Liên bước vào.
Cuốn tạp chí cô vừa x
em
có nói, đàn ông lúc hấp dẫn nhất vào khoảng 3 – 4 giờchiều. Câu này
cq
thể dành riêng cho
cq
người
đàn ông đang đứng trước mặt cô vậy,
anh
cq
mặc bộ âu phục màu ghi nhạt, cổ áo mở rộng, vừa lịch sự vừa phong độ, hấpdẫn chết
cq
người
.
“Rất xin lỗi vì để cô đợi lâu quá”. Trác Th
anh
cq
Liên vừa nói, vừa ngồi xuống ghếsofa trước mặt cô.
“Giám đốc Trác, gặp được
anh
cq
quả là khó quá”. Triều Nhan cười điệu đà, vẻ tráchmóc hiện lên trong mắt, “Anh nhất định tưởng lầm tôi là Tịch Nhan, mới chịu gặptôi phải không?”
“X
em
ra cô đều đã biết cả rồi”. Trác Th
anh
cq
Liên nhìn cô, thần sắc không có gìthay đổi.
“Biết cái gì cơ? Chuyện
anh
cq
qua lại với
em
gái tôi á?”, Triều Nhan cười lạnhlùng. “Tôi đã vài lần trông thấy
anh
cq
đưa nó về nhà,
cq
ng chưa bao giờ lên nhà,rõ ràng là chuyện tình yêu ba lăng nhăng của lũ trẻ mới lớn, giấu giấu giếmgiếm, chỉ dám trốn dưới chân cầu thang nhà
cq
người
yêu”.
Mặt Trác Th
anh
cq
Liên biến sắc. Câu nói cuối cùng của cô đã đánh trúng vào điểmyếu của
anh
cq
.
“Là bởi Tịch Nhan căn bản không muốn công khai mối quan hệ của hai
cq
người
”,Triều Nhan nhìn thấu yếu điểm của đối phương, thừa thắng xông lên, “Nó là
cq
người
cố chấp hoài cổ, hay nói khó nghe một chút, là một đứa bảo thủ. Đến tận bây giờvẫn không sao quên được mối tình đầu của nó”.
“Thế thì sao?”, Trác Th
anh
cq
Liên hạ giọng, vẻ mặt sâu xa khó hiểu, “Họ dù saocũng chia tay rồi”.
Hóa ra,
anh
cq
ta đều biết cả! Triều Nhan thầm kinh ngạc,
cq
ng cố gắng không đểlộ ra ngoài: “Thế
anh
cq
có biết, Tịch Nhan suốt bao nhiêu năm trời không yêu ai,là đợi
anh
cq
ta quay trở về hay không?”
Trái tim Trác Th
anh
cq
Liêm thắt lại, ánh mắt tối sầm.
“Anh ta chỉ ra nước ngoài, học thạc sỹ, rồi tiến sỹ, năm năm thôi. Trước khiđi, Tịch Nhan đã hứa sẽ đợi
anh
cq
ta quay lại”. Triều Nhan cười càng lúc càngđong đưa hơn, thả từng từ chậm rãi, mờ ám không có vẻ gì là tử tế, “Năm năm dàilắm, nhất là với một
cq
người
con gái, cô đơn, trống vắng, cũng khó tránh
những
PX6yGt
lúc ngã lòng…”
“Đây chính là mục đích đến đây hôm nay của cô ư?”. Trác Th
anh
cq
Liên chau mày,nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất có thể, “Đỗ Triều Nhan, tôi thật sự khôngdám tin, cô có thể dùng
những
PX6yGt
lời lẽ
cq
vậy để nói xấu
em
gái mình!”
Triều Nhan ngớ
cq
người
, nụ cười trên môi tắt lịm, thay vào đó là sự lúng túng, êchề.
Ánh mắt Trác Th
anh
cq
Liên lạnh
cq
băng, vẻ không vui lộ rõ trên khuôn mặt: “Tôikhông biết giữa chị và Tịch Nhan từng có hiềm khích gì, có điều, tôi không chophép chị bôi nhọ cô ấy”.
Giọng điệu của
anh
cq
đã không còn khách khí gì nữa, thay vào đó là cảnh cáo vàbực bội. Triều Nhan chưa bao giờ phải chịu một vố mất mặt trước đàn ông
cq
thếnày, một Triều Nhan “miệng có gang có thép” trước nay vẫn lấn át
cq
người
khác naychỉ biết đứng đó thở dốc, không thốt nên lời.
“Tịch Nhan là
cq
người
thế nào, tôi hiểu rõ hơn chị”. Trác Th
anh
cq
Liên mặt lạnh
cq
băng,
cq
ng ánh mắt lại bừng bừng,
cq
ngọn lửa không bao giờ lụi tắt, “Chonên, tôi yêu cô ấy, và chỉ yêu duy nhất một
cq
người
là cô ấy!”
Khuôn mặt Triều Nhan tràn ngập kinh ngạc và hoang mang.
Cánh cửa phòng làm việc khép hờ, nghe rõ tiếng bước chân qua lại trên hànhlang, tiếng gõ bàn phím lạch cạch từ phòng bên vọng lại, và cả tiếng
cq
người
xìxầm to nhỏ.
Thế
cq
ng,
những
PX6yGt
âm th
anh
cq
đó sao mà mơ hồ, hư ảo, chỉ có câu “Cho nên, tôi yêucô ấy, vẫn mãi yêu cô ấy, và chỉ yêu duy nhất một
cq
người
là cô ấy” lượn lờ trongkhông trung, từng hồi từng hồi dội vào màng nhĩ cô, nhói buốt từng cơn.
Triều Nhan không nghĩ rằng,
anh
cq
lại có thể bộc lộ tình cảm với Tịch Nhan ngaytrước mặt mình; càng không thể tưởng tượng được, tình cảm của
anh
cq
đối với TịchNhan lại sâu sắc đến vậy…
“Xin lỗi, tôi rất bận, nếu không có việc gì, mời cô rời đi cho”. Trác Th
anh
cq
Liên đứng dậy, bước về phía bàn làm việc.
Anh ta đang đuổi mình! Mặt Triều Nhan chốc đỏ ửng chốc lại trắng bệch, nhụcnhã, buồn bực, oán giận,
cq
ng hơn hết là nỗi chua xót và mất mát.
Người đàn ông trước mặt,
anh
cq
ta có gương mặt tuyệt vời nhất thế gian, có tiềnbạc và địa vị mà bao
cq
người
ao ước, và có cả niềm tin và sự che chở vô hạn đốivới
cq
người
phụ nữ mình yêu. Một
cq
người
đàn ông
cq
thế, ai mà không thèmmuốn?
Cô hận Trác Th
anh
cq
Liên vô tình lạnh lùng,
cq
ng lại mê mẩn sự mạnh mẽ và nhạybén của
anh
cq
. Anh
cq
một thứ thuốc độc đầy ma lực, rõ ràng biết là có độc,
cq
ng vẫn không sao dừng lại được.
Khoảnh khắc đó, Triều Nhan thấy mình tỉnh táo hơn lúc nào hết, cô hiểu rõ rằng- nếu để vuột mất
cq
người
đàn ông này, đời này không còn gì ngoài nỗi côđơn!
Nhìn theo bóng dáng cao lớn mà lạnh lùng của
anh
cq
, cô tự trấn tĩnh lại, từng câutừng lời, rõ ràng, thẳng thắn,
cq
lời thề báo thù: “Trác Th
anh
cq
Liên, sẽ có mộtngày
anh
cq
hiểu ra, kẻ thù vô hình mới là kẻ thù thực sự. Chỉ cần
cq
người
đó xuấthiện,
anh
cq
sẽ nhận lấy phần thua mà thôi!”
Trác Th
anh
cq
Liên đứng im
cq
một cái máy, không quay đầu lại, cũng không đáplời.
Triều Nhan không trông thấy vẻ mặt
anh
cq
, chờ một lúc,
anh
cq
vẫn không có bất cứphản ứng nào.
Chợt thấy mình mới đáng thương làm sao, cô ưỡn thẳng lưng, nói một tiếng “Tạmbiệt!” rồi ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng làm việc của
anh
cq
.
Trác Th
anh
cq
Liên đợi cô đi xa, mới quay lại thả mình ngồi xuống ghế tựa, gươngmặt lộ vẻ mệt mỏi, ngẩn ngơ
cq
mất mát điều gì.
Tịch Nhan,
anh
cq
hy vọng
em
có thể đứng trước mặt
anh
cq
mà nói rằng,
những
PX6yGt
điều chị
em
nói đều là bịa đặt!
Chương 33: Hóa ra
anh
om
cũng ở đây
Từ hôm Trác Th
anh
om
Liên đi Thượng Hải, không hẹn hò, từng ngày của cô trôi quatrong nhàn rỗi.
Tịch Nhan ngoài
những
1kGQoD
lúc cùng Tống Anh đi dạo phố cho khuây khỏa, đa số thờigian đều là ở nhà. Nhưng không thể nào được yên bình
om
trước, nỗi nhớ cứ quẩnqu
anh
om
, vương vấn trong lòng.
Mỗi tối nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô lại tự hỏi lúc này
anh
om
đang làm gì?Trác Th
anh
om
Liên dù công việc ngập đầu,
om
ng vẫn dành thời gian gọi điện chocô. Có
những
1kGQoD
lúc, chỉ một câu hỏi thăm rất đỗi bình thường, cũng đ
em
lại cho côniềm vui ấm áp. Thường sau khi
anh
om
gác máy rồi, cô vẫn ngồi một mình cười ngâyngô.
Người con gái đang yêu, rất dễ bị
om
người
xung qu
anh
om
nhận ra. Tối hôm đó, chỉ cóTịch Nhan và bố ở nhà. Đỗ Diệu Hoa không nén nỗi tò mò hỏi con gái: “Tiểu Tịch,con đang yêu đúng không?”
Tịch Nhan không phủ nhận, mỉm cười gật đầu.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Nhân phẩm ra làm sao? Tính cách thế nào?”Đỗ Diệu Hoa hỏi luôn một tràng, vẻ tha thiết, quan tâm. Thật đúng là tấm lòngcha mẹ thương con vô bờ bến!
Tịch Nhan cúi đầu, nghĩ ngợi một lúc, rồi lại ngẩng lên: “Bố có nghe nói đếntập đoàn Trác Thị không?”
“Đây là tập đoàn tư nhân lớn nhất thành phố ta, bố sao mà không biết được?”. ĐỗDiệu Hoa hỏi lại, “Thế cậu ta làm ở đó à?”
“Anh ấy tên là Trác Th
anh
om
Liên, là giám đốc ở đó”. Cô khéo léo nói ra thân phậncủa bạn trai mình,
om
ng bố cô vẫn được phen giật nảy mình. “Chính là cái cậuquý công tử có gia sản tiền tỷ mà mẹ con gần đây cứ lải nhải suốt ấysao?”
Tịch Nhan một lần nữa gật đầu.
“Con làm sao mà quen được cậu ta?”. Đỗ Diệu Hoa có chút nghi hoặc, Tịch Nhanvốn giao tiếp không rộng, thường ngày cũng ít ra ngoài, lấy đâu ra cơ hội đểgặp gỡ quen biết
om
người
đàn ông có thân phận
om
thế? Nếu nói là Triều Nhan thìnghe còn được.
“Bố, bố cũng quen
anh
om
ấy mà. Anh ấy trước đây tên là Kiều Dật, cũng từng ởtrong ngõ Tử Trúc”.
“Kiều Dật?”, Đỗ Diệu Hoa lục tung ký ức đi tìm cái tên này, rồi bỗng nhiên nhớra: “À, nhớ ra rồi! Mẹ cậu ta tên là Kiều Quyên, lúc trẻ rất xinh đẹp, phảikhông?”
“Cô ấy bây giờ vẫn rất xinh đẹp”. Tịch Nhan cười, “Có điều, thân phận nay đãkhác trước, hiện là phu nhân chủ tịch HĐQT tập đoàn Trác Thị”.
“Nói vậy tức là, cô ta đã lấy Trác Diệp Phong rồi sao?”
Đỗ Diệu Hoa nhớ lại chuyện năm xưa, không khỏi xúc động. Năm ấy, trong ngõ TửTrúc, vì đứa con không cha của mình, Kiều Quyên đã phải chịu biết bao ánh mắtghẻ lạnh và khinh miệt của
om
người
đời. Ai biết được thế sự xoay vần, chỉ trongmười mấy năm trời đã đảo ngược càn khôn, một bước trở thành phu nhân quyền quýkhiến bao
om
người
ngưỡng mộ.
“Lúc ấy, bố đã rất thích cậu bé Kiều Dật này, tuy rằng tính tình có đôi chútbướng bỉnh, hay đánh lộn, bề ngoài thì trông thờ ơ, cứng đầu,
om
ng thực ra lạilà cậu bé có tấm lòng lương thiện, nhiệt tình, hết lòng hiếu thuận mẹ và bàngoại”.
“Bố,
anh
om
ấy giờ thay đổi nhiều rồi”, gương mặt Tịch Nhan ngời lên hạnh phúc,thẽ thọt, “Bố giờ có gặp lại
anh
om
ấy, chắc chắn không nhận ra nổi đâu”.
“Tuy rằng các con hồi nhỏ rất thân thiết”. Đỗ Diệu Hoa chăm chú nhìn con gái,lòng không khỏi lo âu, “Nhưng cậu ta nay đã khác xưa, thân phận thay đổi, mọithứ khác cũng thay đổi theo. Con phải suy nghĩ cho thật kỹ”.
“Con biết”. Tịch Nhan nghiêm túc nói, “Con cũng đã suy nghĩ rất lâu, mới quyếtđịnh qua lại với
anh
om
ấy”.
“Trong hai chị
em
con,
om
người
khiến bố lo lắng nhất là con, yên tâm nhất cũng làcon. Lo lắng cho con, bởi con bản tính trong sáng lương thiện, sợ con bị
om
người
ta làm tổn thương; còn yên tâm là bởi bố biết, con bề ngoài thì tưởng yếu đuối
om
ng nội tâm lại rất kiên cường, rất có chủ kiến, về một số phương diện còntrưởng thành hơn chị con. Đối với chuyện yêu đương và hôn nhân của con, bố sẽkhông can thiệp, bố chỉ mong con suốt đời này bình an, sống vui vẻ hạnh phúc,đó cũng là di nguyện của ông con trước lúc lâm chung”.
Tịch Nhan nhìn bố hồi lâu, khóe mắt ươn ướt, đây là cuộc trò chuyện tri kỷnhất, thân tình nhất của hai cha con, kể từ khi cô ra đời. Cô nắm tay ông, chậmrãi mà kiên định: “Bố yên tâm, con gái bố đã lớn khôn rồi! Con biết mình muốngì, cũng biết mình phải làm gì để có được điều đó. Bố hãy tin tưởng ở con, chứđừng vì con mà lo lắng!”
Đỗ Diệu Hoa lúc này mới nở nụ cười, ông buông tay ra, vỗ vỗ vào vai con gái,vui vẻ nói: “Tiểu Tịch, bố tin ở con”.
Nói rồi ông đứng dậy, vừa bước được hai bước, Tịch Nhan gọi ông lại: “Bố,chuyện này có thể khoan hãy nói cho mẹ biết được không?”
Đỗ Diệu Hoa nghe con gái nhắc nhở, cũng gật đầu tán đồng: “Uhm, hai bố con tatạm thời giữ bí mật, không mẹ con biết thì lại ầm ĩ, đi rêu rao khắp nơi cho màx
em
”.
“Con biết mà, con với bố là cùng một phe mà!”
“Đừng có nịnh bố làm gì, giờ con với cái cậu họ Trác kia mới là một phe!”. ĐỗDiệu Hoa cười ha ha, Tịch Nhan hờn dỗi kêu lên “Bố này”, điệu bộ vừa ngượngnghịu, vừa vui sướng.
Tịch Nhan trước nay sống lặng lẽ, lãnh đạm với xung qu
anh
om
, thậm chí khi cười,trong nụ cười vẫn có nét buồn. Đỗ Diệu Hoa rất hiếm khi thấy vẻ vui mừng lộ rõtrên khuôn mặt cô thế này. Chỉ mong, cái
anh
om
chàng Trác Th
anh
om
Liên kia có thểđ
em
lại hạnh phúc thật sự cho cô con gái của ông!
Chiều thứ bảy, Tịch Nhan sửa bài cho học trò xong, lại ra ban công thu quần áođã khô vào, gấp từng chiếc ngay ngắn, xếp vào tủ áo. Thực sự không còn việc gìđể làm nữa, nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ.
Nhẩm đi nhẩm lại, hôm nay đúng là ngày Trác Th
anh
om
Liên đi công tác về. Anhkhông gọi điện cho cô, cô gọi cho
anh
om
cũng không được. Chắc không xảy ra chuyệngì đấy chứ?
Bậy nào! Tịch Nhan lập tức xua ý nghĩ đó ra ngay khỏi đầu. Cô đứng dậy, đi mộtvòng qu
anh
om
phòng, cuối tuần không có ai chơi cùng, thật là vô vị. Cô đâm rathắc mắc không hiểu trước đây mình sống thế nào.
Không muốn giam mình trong phòng nghĩ ngợi lung tung, với tay lấy chiếc áo khoác,cô ra ngoài đi đổ rác. Tịch Nhan xuống nhà, còn chưa đặt túi rác xuống, vừangước lên, đập ngay vào mắt cô, trên khoảng trống trước nhà, đứng một thân mộtmình, là ANH.
Trác Th
anh
om
Liên hai tay đút túi quần,
om
cây cổ thụ cao lớn thẳng tắp, tư tháitĩnh lặng, cả thế giới
om
lặng im không một tiếng động.
Cảnh tượng trước mắt, khiến Tịch Nhan nhớ tới câu nói của Trương Ái Linh[1]:“Hóa ra
anh
om
cũng ở đây!”
[1] Trương Ái Linh: nhà văn nữ nổi tiếng của Trung Quốc, tác giả của các cuốntiểu thuyết: Sắc giới, Tình yêu khuynh thành…
Gặp
om
người
đã từng gặp, giữa hàng biển
om
người
mênh mông, trong hàng trăm hàngngàu năm, giữa hoang vu, vô hạn của thời gian, không sớm một bước, cũng chẳngchậm một bước, vừa đúng lúc gặp nhau, cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ duy nhấtmột câu hỏi: “Ồ,
anh
om
cũng ở đây sao?”
Gần
om
là cùng một lúc, Trác Th
anh
om
Liên cũng trông thấy cô. Chân mày đang chaulại bỗng giãn ra, hai mắt nhìn Tịch Nhan sáng rực, gương mặt xinh tươi thuầnkhiết ấy, chính là dấu ấn đẹp đẽ duy nhất lưu lại trong thời niên thiếu tối tămảm đạm của
anh
om
.
Trác Th
anh
om
Liên không bước lên, mà đứng nguyên tại chỗ, đợi cô bước tới.
Em có biết? Anh vẫn luôn ở đây, đợi
em
tìm tới!
Tịch Nhan quẳng túi rác xuống, bước hai bước tới trước mặt
anh
om
, nét mặt vừaphấn chấn vừa ngạc nhiên.
“Anh về rồi à?”. Cô ngước nhìn
anh
om
, do cô quá nhạy cảm hay ảo giác, nét mặt vừaphấn chấn vừa ngạc nhiên.
“Anh vừa xuống máy bay, điện thoại hết pin rồi. Anh chưa về công ty, gọi taxiđến dưới sân nhà
em
luôn đây”.
“Thế sao
anh
om
không lên?”, Tịch Nhan hỏi.
Sắc mặt Trác Th
anh
om
Liên từ từ xịu lại: “Hình
om
em
chưa từng nói với
anh
om
, nhà
em
ở là phòng bao nhiêu”.
Giọng nói và vẻ mặt của
anh
om
,
om
đứa trẻ bị tủi thân ghê gớm. Tịch Nhan cười xíxóa: “Bây giờ
em
nói cho
anh
om
đây, ừm, tầng ba của khu nhà này…”
Cô còn chưa nói hết,
anh
om
đã không nén được sự giày vò của nỗi nhớ nhung, ômchặt cô vào lòng.
Tịch Nhan có chút lo lắng, sợ bị hàng xóm xung qu
anh
om
bắt gặp, lại thành đề tàichuyện phiếm của họ,
om
ng lại không kìm chế được niềm vui chứa chan tronglòng.
“Có trời mới biết
anh
om
nhớ
em
đến thế nào!”. Anh siết chặt lấy cô, lời thì thầmnghe sao dịu dàng quá đỗi.
“Em cũng vậy”. Tịch Nhan vòng tay ôm lấy
anh
om
, cách qua mấy tầng quần áo, nghetiếng tim
anh
om
đập đều đều, con tim trước nay trống trải ấy, cuối cùng cũng đượclấp đầy.
Trác Th
anh
om
Liên không đi xe, hai
om
người
bước chầm chậm dưới
những
1kGQoD
mái hiên, bắtđầu cuộc dạo chơi không mục đích.
Giữa dòng
om
người
ồn ào náo nhiệt, họ tay nắm tay, hòa vào đám đông tấpnập.
Phía ngoài hàng hiên kia, trên cao là bầu trời x
anh
om
thẳm không gợn chút tạpchất, gió hiu hiu thổi, ánh nắng dịu dàng. Tịch Nhan chưa bao giờ tưởng tượnglại có
những
1kGQoD
phút giây
om
thế này, thật yên bình, hạnh phúc!
“Tối nay
anh
om
muốn ăn gì? Hôm nay để
em
chủ chi”.
“Mỳ kéo thịt bò”.
“Anh không thích ăn thịt bò mà”. Tịch Nhan liếc xéo
anh
om
một cái: “Kiều Dật,
anh
om
không phải lo tiết kiệm cho
em
đâu”.
“Thời gian
anh
om
ở Thượng Hải, bỗng thấy thèm món mỳ kéo da diết, đến món thịt bòtrước nay chẳng hứng thú gì, cũng đâm nhớ lây rồi”.
Tịch Nhan lập tức dịu dàng trở lại, “Chúng ta đi tìm tiệm mỳ”.
Hai
om
người
khó khăn lắm mới tìm được một tiệm mỳ, nằm trong một con ngõ nhỏ,sung sướng ngồi xuống.
Hai bát mỳ kéo thịt bò nghi ngút khói được bưng lên, Trác Th
anh
om
Liên lấy đũađưa cho cô, Tịch Nhan đón lấy, chuyên tâm ăn mỳ.
“Tịch Nhan, mai
em
có rảnh không?”. Anh hỏi.
“Em có”. Cô nói rồi ngẩng đầu nhìn
anh
om
, thấy đối phương vẻ mặt nghiêm trọng,dường
om
còn có chút lo lắng.
“Mẹ
anh
om
muốn mời
em
ngày mai đến nhà chơi”. Trác Th
anh
om
Liên nhìn cô không chớp,cẩn thận quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cô, “Được không
em
?”
Tịch Nhan cười mím chi, thế là biết
anh
om
lo lắng vì chuyện gì rồi nhé.
“Gặp bố mẹ
anh
om
á?”. Cô cố ý chau mày vẻ khổ sở, “Hình
om
hơi bị nh
anh
om
quá!”
“Em không muốn sao?”, Trác Th
anh
om
Liên hồi hộp hỏi.
Trầm tư trong giây lát, Tịch Nhan chầm chậm trả lời, nét môi nở nụ cười dịudàng: “Ai bảo thế? Em đương nhiên là muốn chứ!”
Trác Th
anh
om
Liên giờ mới tỉnh ngộ, hóa ra nãy giờ cô đang trêu đùa mình! Anh làmra vẻ
om
muốn bóp cổ cô, cô cười hi hi chạy trốn.
Bây giờ thì
anh
om
đã hiểu, Tịch Nhan là khắc tinh của cuộc đời
anh
om
.
Cô trông thì có vẻ dịu dàng, yếu đuối,
om
ng thực ra trong con
om
người
ấy bao hàmmột chút trẻ con, một chút cố chấp, một chút dí dỏm, một chút buông thả, lạicực kỳ kiêu ngạo. Thế
om
ng, cô là Đỗ Tịch Nhan, là Đỗ Tịch Nhan duy nhất trêntrái đất này.
Tịch Nhan hoàn toàn không giống với một Triều Nhan xinh đẹp lộng lẫy, sức hấpdẫn lan tỏa bốn phương,
những
1kGQoD
ưu điểm của cô, phải dốc công thể nghiệm mới cóthể cảm nhận được.
Nghĩ tới Triều Nhan, tâm trạng Trác Th
anh
om
Liên lại trùng xuống. Có
om
người
chịcậy thế và ích kỷ
om
thế,
anh
om
cảm thấy lo lắng thay cho Tịch Nhan.
Nhân lúc
anh
om
còn đang ngồi ngẩn ngơ ra đó, Tịch Nhan đã chạy tới quầy hàngth
anh
om
toán rồi. Cô quay lại cười với
anh
om
: “Hôm nay
em
mời!”
Trác Th
anh
om
Liên không biết làm thế nào khác đành nhún vai, đưa tay với áo khoácngoài cô để quên.
Hoàng hôn chiều mùa thu, hơi se lạnh. Anh giúp cô khoác áo ngoài, đưa tay chocô: “Đi thôi”.
Tịch Nhan trao tay mình cho bàn tay ấm nóng của
anh
om
. Cô tự nhủ với mình, thứđang nắm trong tay, đó chính là hạnh phúc thật sự.
Cô biết
anh
om
yêu cô,
om
ng tình yêu có nồng nhiệt, sâu sắc đến đâu, cũng khôngthể một mực đòi hỏi vô lối, mà không cần đáp lại.
Lần xa cách ngắn ngủi này, khiến cô nhận thức được tình yêu đang ngày một nảynở trong mình, và cũng lờ mờ cảm nhận được, sự thấp thỏm không yên và lo âuphiền muộn trong lòng Trác Th
anh
om
Liên, dẫu
anh
om
không nói ra.
Cô hy vọng, tình yêu của họ có thể lớn lên khỏe mạnh từ sự cảm thông và thấuhiểu lẫn nhau, chứ không phải dần dần nhạt phai bởi một chuỗi
những
1kGQoD
hiểu lầmnối tiếp.
Dù cho con đường phía trước mịt mùng, đầy rẫy chông gai, khấp khểnh, cô timmình có đủ dũng khí để đối đầu, cùng
anh
om
đồng tâm hiệp lực, kề vai chiếnđấu.
Chương 34: Nỗi sợ hãi ngọt ngào
Nam nữ trưởng thành, qua lại một thời gian nhất định, sẽ phải đi gặp mặt bố mẹđôi bên, rồi bàn chuyện cưới hỏi.
Tịch Nhan hiểu rõ ý nghĩa quan trọng của việc đi gặp bố mẹ Trác Th
anh
oX
Liên lầnnày, mặc dù cảm thấy có chút đường đột, bởi dẫu sao hai
oX
người
cũng mới qua lạiđược một tháng,
oX
ng nếu làm thế có thể giúp Trác Th
anh
oX
Liên an tâm, cô sẵnlòng thỏa hiệp.
Hai
oX
người
sống chung với nhau, không thể chuyện gì cũng theo ý mình được, cầnkhông ngừng điều chỉnh nhịp đi của mình, cho phù hợp với bước chân của
oX
người
kia.
Để thể hiện sự tôn trọng của mình, Tịch Nhan thay đổi thói quen thường ngày, đểý làm dáng, bới tóc gọn gàng, mặc lễ phục kiểu tây màu hồng tía, trang điểm nhẹnhàng, môi tô son bóng màu hồng nhạt, trông càng trẻ trung xinh tươi.
Trác Th
anh
oX
Liên lái xe đến đón cô, lập tức phát hiện ra sự khác lạ ở cô, liềncười trêu: “Nàng dâu xấu xí sắp phải gặp bố mẹ chồng rồi nhá!”
Tịch Nhan lên xe, thắt dây an toàn: “Lần đầu đến nhà chơi, nên mua chút quà mớiphải,
oX
ng mà nhà
anh
oX
dường
oX
chẳng thiếu thứ gì, thật khiến
oX
người
ta đauđầu…”
“Ai bảo không thiếu thứ gì?”. Anh mỉm cười nhìn cô, “Nhà chúng tôi còn thiếumột cô con dâu xinh đẹp nữa đây!”
“Kiều Dật!”. Cô trợn mắt nhìn
anh
oX
, “Em đang nói chuyện nghiêm túc với
anh
oX
đấy,đừng cười đùa cợt nhả
oX
thế”.
Trác Th
anh
oX
Liên nắm lấy tay cô, an ủi: “Không cần quá câu nệ mấy chuyện hìnhthức đó,
em
đồng ý đi gặp bố mẹ
anh
oX
, đối với họ mà nói, đã là món quà tuyệt vờinhất rồi!”
Trong đôi mắt màu hổ phách của
anh
oX
, chứa chan vô cùng thâm tình, cô biết,
anh
oX
đã đ
em
hạnh phúc của đời mình đặt cả vào đây rồi.
Cô cắn môi, cúi đầu: “Kiều Dật,
em
không được tốt
oX
anh
oX
vẫn nghĩ đâu. Em đãtừng yêu một
oX
người
con trai, khi đó rất yêu rất yêu
anh
oX
ta, đến tận bây giờ vẫnkhông sao quên được…”
“Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa”. Anh thả lỏng bàn tay, “Ai mà khôngcó quá khứ? Anh chỉ muốn biết, ở bên
anh
oX
,
em
có hạnh phúc không?”
Tịch Nhan tươi tắn hẳn lên, hai mắt long l
anh
oX
, đôi má ửng hồng.
“Em rất hạnh phúc”.
“Có hạnh phúc hơn khi bên
oX
người
ấy không?”. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thiếttha.
Cô vẫn tiếp tục gật đầu, trả lời thành thật: “Chưa bao giờ hạnh phúc thếnày”.
Trác Th
anh
oX
Liên nín thở chờ đợi giây phút này,
anh
oX
cúi xuống, hôn lên đầu ngóntay cô.
“Cám ơn
em
, Tịch Nhan”.
Tịch Nhan nghe thấy tiếng
anh
oX
thì thầm, mỉm cười lắc đầu, ngón tay khẽ lướttrên đôi môi mềm mại của
anh
oX
:
“Thực ra,
oX
người
nói cảm ơn phải là
em
mới đúng, chính
anh
oX
đã giúp
em
hiểu đượcthế nào là tình yêu chân chính. Hai
oX
người
yêu thương nhau, so với tình yêu đơnphương, đúng là một trời một vực!”.
Đến nhà họ Trác, trước mặt trưởng bối, Tịch Nhan cư xử hết sức đúng mực, mặc dùcó chút ngại ngùng,
oX
ng không vì thế mà luống cuống, trái lại rất lễ độ,chừng mực. Kiều Quyên trông thấy cô, tỏ vẻ vui mừng ra mặt, rồi tất bật cơmnước trong bếp với thím Trương.
Tịch Nhan muốn cùng giúp một tay,
oX
ng Th
anh
oX
Y ấn cô ngồi xuống ghế sofa, cườihi hi: “Có
oX
người
làm rồi, chị không cần phải động tay đâu!” vừa nói vừa quaysang nháy mắt với Trác Th
anh
oX
Liên, “Nếu để chị làm mệt ra đấy,
anh
oX
em
sẽ xót xalắm!”
Trác Th
anh
oX
Liên lại vờ
oX
không hiểu ý tốt của cô, nhân cơ hội chế giễu: “TịchNhan lên lớp thì đứng giảng đường, về nhà thì lo bếp lúc, đâu có được làm đạitiểu thư
oX
em
, được hôm về nhà bố đẻ thì chẳng chịu mó tay vào việc gì, chỉchăm ăn là giỏi thôi!”
“Này, Trác Than Liên,
anh
oX
nói gì thì cũng phải có chút lương tâm chứ!”, Th
anh
oX
Ytừ sofa nhảy phắt lên, “Ai bảo là
em
về nhà ăn không ngồi rồi? Bố, bố phải lấylại công bằng cho con, ít nhất thì bát cũng do một tay con rửa đấy chứ?”
“Th
anh
oX
Liên, lần này con nói oan cho
em
rồi”. Trác Diệp Phong đứng ra phân địnhtrắng đen, “Em nó từ sau khi lấy chồng đã chăm chỉ lên nhiều rồi”.
“X
em
ra
em
gái mình vẫn còn dạy bảo được”. Trác Th
anh
oX
Liên đ
em
hết công trạngtrao hết cho Phó Viêm, Th
anh
oX
Y tỏ ý không phục, quay qua xúi giục Tịch Nhan:“Anh
em
là
oX
người
rất kiêu căng, lại tôn thờ chủ nghĩa gia trưởng, chị mà lấy
anh
oX
ấy, sau này nhất định sẽ hối hận!”
Phó Viêm thấy tình hình có vẻ căng thẳng, hắng giọng giải vây: “Bà xã ạ, môi hởthì răng lạnh, đều là
anh
oX
em
trong nhà cả. Mà
anh
oX
thấy
anh
oX
trai đối xử với
em
cũng đâu có tệ, còn tặng xe hơi thể thao làm quà cưới cho chúng ta…”
“Tặng cái gì mà tặng, đều là
em
đáng được hưởng mà!”. Th
anh
oX
Y nói thầm vào taiTịch Nhan, “Anh
em
rất chi là gian xảo, vì muốn theo đuổi chị, mà tính toán kỹcàng từng đường đi nước bước, không từ thủ đoạn nào hết. Em nói cho chị biết,
anh
oX
ta là một cao thủ tình trường, hồi cấp ba còn thay
oX
người
yêu
oX
thay áo,lần này cũng phải khó khăn lắm mới hồi tâm chuyển ý được thế này đấy”.
Trác Th
anh
oX
Liên không khỏi lo lắng, lung túng, tuy rằng chỉ là chuyện cũ thờinông nổi,
oX
ng trước mặt Tịch Nhan vẫn chưa hay biết gì,
anh
oX
vẫn cảm thấy hổthẹn, khó xử.
Ai ngờ Tịch Nhan chỉ thờ ơ một câu: “Thế à?”, ánh mắt vẫn trong veo, “Ai màkhông có quá khứ? Có ai trải qua tuổi trẻ mà chưa từng bồng bột dại dột đâu?Chính bởi có
những
fu5zwb
ngông cuồng, nông nổi một thời tuổi trẻ ấy, thì chúng ta mớicàng biết trân trọng
những
fu5zwb
gì có được hôm nay”. Lịch sử ăn chơi hoành tráng củaTrác Th
anh
oX
Liên hồi trung học, cô đã nghe Tống Anh kể từ lâu. Cô hoàn toànkhông để tâm. Bởi Kiều Dật mà cô biết, đối với chuyện tình cảm, không dễ dàngmở lòng,
oX
ng một khi đã mở lòng, thì nhất định là toàn tâm toàn ý.
Sở dĩ Th
anh
oX
Y ngang nhiên kể xấu
anh
oX
trai mình trước mặt Tịch Nhan, là bởi cômuốn “tiêm” trước cho Tịch Nhan một liều “vắc-xin”, để cô không bị quá khứ củaTrác Th
anh
oX
Liên làm cho sợ hãi mà bỏ chạy.
Cô tuy ước mơ một tình yêu trọn vẹn, đẹp
oX
trong truyện cổ tích,
oX
ng cũngkhông đòi hỏi hoàn thiện tuyệt đối, không tự dựng lên cho mình một
oX
người
yêuhoàn mỹ, không tỳ vết.
Nghe Tịch Nhan nói vậy, Trác Th
anh
oX
Liên nãy giờ thấp thỏm lo lắng bỗng thở phàonhẹ nhõm. Trác Diệp Phong đứng bên cạnh gật đầu, vẻ hài lòng: “Con trai, conquả là có con mắt tinh tường. Cô gái này vẻ bề ngoài thì thuần khiết, nội tâmthì sâu sắc, không so đo thiệt hơn, rất hợp làm vợ tương lai của con”.
Đúng lúc ấy, Kiều Quyên tươi cười mang trà lên, gọi mời: “Tiểu Tịch, uống trànào”.
Tịch Nhan bưng cốc trà lên, khẽ nếm một ngụm. Th
anh
oX
Y bên cạnh cực kỳ đắc ý:“Chị đã uống trà nhà
em
, thì không thể không làm con dâu nhà họ Trácrồi”.
Bất luận dưới con mắt
oX
người
ngoài, thân phận của một cô giáo cấp hai bìnhthường so với giám đốc tập đoàn Trác thị có không tương xứng đến đâu, một Trácgia giàu có một vùng so với nhà họ Đỗ gia cảnh bình thường có không môn đăng hộđối thế nào,
oX
ng tình cảm giữa hai
oX
người
, lại được nhà họ Trác trên dưới mộtlòng ủng hộ.
Đến tối, Trác Th
anh
oX
Liên đưa Tịch Nhan về nhà. Cô nói muốn đi xe buýt,
anh
oX
chiều theo ý cô, hai
oX
người
tay nắm tay, suốt dọc con đường tới bến xe buýt.Dưới ánh đèn đường lờ mờ, hai bóng
oX
người
in đậm trên nền đất, ngắn rồi lạidài.
Trác Th
anh
oX
Liên bỗng nhiên dừng lại, mặt hơi nghiêng về phía Tịch Nhan: “Emthật sự không để tâm tới quá khứ của
anh
oX
sao?”
“Câu hỏi này, không phải vừa rồi
em
đã trả lời rồi sao”. Tịch Nhan bình thảnnhìn
anh
oX
.
“Thực ra, trong lòng
anh
oX
rất mâu thuẫn, vừa sợ
em
để tâm, lại càng lo
em
khôngđể tâm”.
Trong mắt Tịch Nhan, ánh lên nét dịu dàng trong sáng: “Một
oX
người
đàn ông chínchắn, lý trí
oX
anh
oX
, đều biết suy tính thiệt hơn, có thể thấy rõ ràng cuộctình này đã hành hạ con
oX
người
ta
oX
thế nào ”.
Khóe mắt Trác Th
anh
oX
Liên khắc khoải mong chờ: “Nếu
em
đồng ý lấy
anh
oX
,
anh
oX
sẽkhông còn phải lo suy tính thiệt hơn thế này nữa”.
“Mới qua lại có một tháng, đã muốn kết hôn rồi sao?”. Tịch Nhan thẹn thùng quẹtmũi
anh
oX
, “Thế có gọi là hôn nhân sét đánh không hả?”
Anh kéo cô vào lòng, tựa cằm lên trán cô, thong thả nói: “Tịch Nhan,
anh
oX
muốnsớm lấy
em
làm vợ”.
“Nếu giờ mà cưới, thì vội vàng quá, mọi
oX
người
sẽ tưởng là chúng ta vì “bác sỹbảo cưới”, hay là mình tổ chức đính hôn trước”. Tịch Nhan tính cách sao cho vẹncả đôi đường, “Em gái
anh
oX
cũng là đính hôn trước, rồi mới cưới mà”.
Trác Th
anh
oX
Liên trầm tư hồi lâu, khẽ gật đầu: “Cũng được. Em về thưa chuyện vớibố mẹ, rồi hai nhà hẹn một buổi gặp nhau, cùng chọn ngày lành tháng tốt”.
Mặt Tịch Nhan thoáng biến sắc, do dự một lúc, cô nói: “Kiều Dật,
anh
oX
có thểgiúp
em
tìm một căn phòng để ở được không,
em
muốn dọn ra ngoài”.
Chuyện tình yêu giữa cô và Trác Th
anh
oX
Liên ngày càng phát triển công khai hơn,nếu cứ tiếp tục ở cùng phòng với Triều Nhan, hiềm khích sẽ ngày một lớn, khó màvui vẻ với nhau được.
Trác Th
anh
oX
Liên đã đoán được tám chín phần nguyên do,
anh
oX
đáp: “Vừa hay
anh
oX
cósẵn một căn hộ, cách trường
em
không xa lắm. Em cứ dọn về đó trước, sau này sẽthành phòng tân hôn cho hai đứa mình”.
Nghe
anh
oX
nói phòng tân hôn cứ tự nhiên
oX
không, hai má Tịch Nhan đã đỏ lạicàng đỏ thêm, cô dùng sức đẩy
anh
oX
ra: “Cái gì mà phòng tân hôn? Người ta cònchưa đồng ý lấy
anh
oX
mà!”
Trên chuyến xe buýt trở về, Tịch Nhan dựa vào vai Trác Th
anh
oX
Liên ngủ ngonlành. Ánh trăng bàng bạc, chiếu qua cửa kính xe, phản chiếu lên khuôn mặt cô,trong sáng đến thánh thiện.
Anh chăm chú ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu
oX
trẻ con của cô, muốnchạm vào,
oX
ng chỉ sợ động tới, mới phát hiện tất cả chỉ là ảo giác.
Trong thế giới của
những
fu5zwb
oX
người
đang yêu, ngập tràn nỗi sợ hãi ngọt ngào, đó làniềm hạnh phúc nhỏ bé
oX
ng mãnh liệt của chúng ta.
Chương 35: Cùng
AX
người
mình yêu, làm
những
rrRC9V
điều vui vẻ
“Cái gì cơ? Con và Trác Th
anh
AX
Liên đang yêu nhau?”. Tịch Nhan vừa đ
em
chuyện côqua lại với Trác Th
anh
AX
Liên kể cho mẹ, bà không khỏi kinh ngạc gào lên, khôngthể tin nổi, “Mẹ không nghe nhầm đấy chứ?”
Tịch Nhan vẫn bình thản
AX
không: “Thứ bảy tuần này, bố mẹ
anh
AX
ấy đặt tiệc tạikhách sạn, mời bố mẹ đến bàn bạc về chuyện hôn sự của hai đứa”.
“Đỗ Diệu Hoa!” Bà hoảng hốt gọi chồng, “Những điều con gái ông nói có thậtkhông?”
“Đương nhiên là thật rồi”, Đỗ Diệu Hoa tủm tỉm cười, “Chuyện chung thân đại sựai dám mang ra đùa?”
“Nhưng mà…
AX
ng mà…”. Mẹ cô bỗng hóa cà lăm, mặt đỏ bừng bừng, “Hic, khôngphải Triều Nhan đang theo đuổi
anh
AX
chàng đó hay sao…”
“Chuyện tình cảm mà, sao ép buộc được”. Đỗ Diệu Hoa ngăn không cho bà nói tiếp,nói đầy ẩn ý, “Người mà cậu ta thích là Tịch Nhan, đây là duyên phận của haiđứa nó!”
“Tịch Nhan?” Bao nhiêu năm qua, trong mắt mẹ cô chỉ có Triều Nhan, đây là lầnđầu tiên bà đánh giá kỹ lưỡng cô con gái nhỏ của mình, cô con gái mà bấy lâunay bà không chú ý tới; dáng dong dỏng cao, da trắng mịn màng, mặt mũi đoantrang, đường nét hài hòa, tuy không rực rỡ bắt mắt
AX
Triều Nhan,
AX
ng vẻduyên dáng dịu dàng nữ tính, cũng khiến
AX
người
ta xao lòng…
“Mẹ!”, Tịch Nhan khẽ gọi. Vẻ mặt mẹ rất khó coi, luống cuống không biết phảilàm thế nào, cứ
AX
thể vừa làm điều gì sai trái.
“Cuối tuần này phải gặp nhà
AX
người
ta rồi. Bà xã, lo chuẩn bị cho tươm tất mộtchút!”. Đỗ Diệu Hoa chuyển chủ đề, mẹ bỗng nhiên tỉnh lại, thở dài: “Trời ơi,thời gian gấp gáp quá rồi! Tôi phải mau mau đi sắm bộ quần áo mới, rồi làm tóc.Kết thông gia với nhà họ Trác cơ mà, không thể để
AX
người
ra x
em
thường nhà mìnhđược!”.
Mẹ phấn chấn sôi nổi hẳn lên, trước tiên là sắm một bộ váy kiểu nhà Đường lụađỏ, rồi đến tiệm vừa uốn vừa nhuộm tóc, mất ngót nghét cả nghìn tệ. Hội bạn bàithắc mắc sao bà bỗng dưng trở nên hào phóng, chịu tiêu tiền
AX
thế? Bà mặt màyrạng rỡ: “Chút tiền ấy có đáng là bao? Tiểu Tịch nhà chúng tôi chẳng bao lâunữa sẽ thành thiếu phú nhân nhà học Trác, nửa đời sau này tôi được hưởng phúctheo nó rồi!”
Trước đây câu cửa miệng của bà là “Triều Nhan”, bây giờ thì lúc nào cũng “TiểuTịch nhà tôi” thế này, “Tiểu Tịch nhà tôi” thế kia. Một
AX
người
được cưng chiều,còn một
AX
người
đang dưng bị thất sủng, sự đối nghịch quá khốc liệt, khiến TriềuNhan càng căm hận hơn gấp bội.
Thứ bảy, hai nhà gặp nhau tại khách sạn, Kiều Quyên tự nhiên và nhiệt tình chàohỏi mẹ Tịch Nhan, bà ngớ
AX
người
mất một lúc, mới nhận ra
AX
người
hàng xóm mười mấynăm trước.
Năm ấy khi còn ở ngõ Tử Trúc, bà đối với mẹ con Kiều Quyên không được thânthiện cho lắm, lần này gặp mặt cũng khó tránh khỏi ngại ngùng,
AX
ng Kiều Quyênlại không để tâm gì tới chuyện cũ, thân mật kéo bà cùng ngồi xuống, uống tràhàn huyên.
“Tiểu Tịch là một cô gái ngoan, vừa hiểu biết lại cư xử đúng mực, đều là nhờcông chị chăm sóc dạy dỗ!”. Kiều Quyên không tiếc lời khen ngợi Tịch Nhan,khiến mẹ Tịch Nhan ngượng ngịu ra mặt: “Đâu có, đâu có, Tiểu Tịch nhà chúng tôitừ nhỏ đã rất hiểu biết, là tôi vẫn chưa quan tâm được nhiều đến nó…”, cứ
AX
là đang tự kiểm điểm. Điều bà càng không thể ngờ tới, là ông thông gia tương laiTrác Diệp Phong không có chút gì ra vẻ ta đây giàu có, kiêu căng lên mặt nạt
AX
người
, trái lại cực kỳ thân thiết, hòa nhã nói chuyện gia đình cùng vợ chồngbà, thực là ngoài sức tưởng tượng. Trác Th
anh
AX
Liên cũng thể hiện là
AX
người
nhonhã lễ độ, tận tình chu đáo, đối với Tịch Nhan lại càng hết mực yêu chiều, chechở.
Cô con gái mà trước giờ bà coi thưởng, đối xử tệ bạc, nay bước vào nhà
AX
người
talại được nâng niu cung phụng
AX
công chúa, thân làm mẹ không khỏi hổ thẹn,buồn vui lẫn lộn.
Trong không khí vui vẻ thoải mái, hai nhà nh
anh
AX
chóng định ngày tổ chức hôn lễ,vào mồng một tháng một năm tới.
Ngày 7 tháng 11, Tịch Nhan và Trác Th
anh
AX
Liên tổ chức lễ đính hôn, bày tiệcrượu tại cao ốc Liên Y, mời bạn bè thân thuộc của hai gia đình tới dự. TriềuNhan bận đi quay phim tại tỉnh ngoài, không tham dự được; Tống Anh mượn rượugiải sầu, uống hơi quá chén, không thể lái xe. Trác Th
anh
AX
Liên sắp xếp cho mộttrưởng phòng chưa lập gia đình trong công ty đưa cô về, kỳ thực là có ý maimối.
Tống Anh lảo đảo, chân nam đá chân chiêu bước tới, ôm chặt lấy Tịch Nhan xinh
AX
mộng: “Bạn yêu quý của tớ, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy nhé!”
“Tớ biết mà, tớ nhất định sẽ hạnh phúc!”. Tịch Nhan gật đầu dứt khoát, mi mắtngấn lệ, đưa mắt sang phía Trác Th
anh
AX
Liên,
anh
AX
nắm chặt bàn tay trái cô.
Tống Anh trợn mắt, nói với Trác Th
anh
AX
Liên: “Trác Th
anh
AX
Liên, tôi nói cho
anh
AX
biết! Tiểu Tịch là
AX
người
chị
em
thân thiết nhất của tôi,
anh
AX
phải đối tốt vớicô ấy, không được phép bắt nạt, khiến cô ấy bị tổn thương, mùa hè thì là điềuhòa, mùa đông làm đệm sưởi cho cô ấy…”
Không đợi cô nói hết, Tịch Nhan dùng tay che miệng cô lại, nửa muốn khóc nửamuốn cười: “Được rồi, cậu cứ yên tâm mà…”
“Không được!”, Tống Anh cố sức thoát ra khỏi tay cô, “Tớ muốn nghe chính miệngTrác Th
anh
AX
Liên hứa với tớ!”
“Tống Anh,
anh
AX
bảo đảm với
em
,
anh
AX
sẽ hết lòng chăm sóc, quý trọng Tịch Nhan,
AX
quý trọng chính sinh mệnh của mình vậy”. Trác Th
anh
AX
Liên vô cùng nghiêm túcnói, nắm chặt hơn nữa bàn tay trái Tịch Nhan trong tay mình.
Nghe
anh
AX
nói
AX
vậy, trong lòng Tịch Nhan vô cùng xúc động, gần
AX
rơilệ.
“Được, vậy giờ tôi giao cô ấy cho
anh
AX
!”. Tống Anh cầm bàn tay còn lại của TịchNhan, trao vào tay Trác Th
anh
AX
Liên, “Anh nhất định phải nhớ
những
rrRC9V
lời
anh
AX
nóihôm nay!”
Trác Th
anh
AX
Liên nắm chặt lấy tay Tịch Nhan, không có ý định buông ra. Tịch Nhancố ngăn dòng lệ đong đầy khóe mắt, không cho nó trào ra.
“Tịch Nhan, bao giờ cậu cưới, tớ muốn làm phù dâu…” Tống Anh mồm miệng líu ríu,một cơn choáng váng, toàn thân ngã nhào về sau, may nhờ có
anh
AX
chàng trưởngphòng kia kịp thời đỡ được.
“Tiết Giang, cậu lo đưa cô ấy về nhà an toàn nhé”. Trác Th
anh
AX
Liên dặn dò. TịchNhan nhìn
anh
AX
đầy cảm kích, quay sang Tiết Giang: “Vậy làm phiền
anh
AX
nhé”.
Vài ngày sau, Tịch Nhan dọn khỏi nhà bố mẹ, chuyển đến căn họ đứng tên TrácTh
anh
AX
Liên. Căn hộ đã được sửa sang cẩn thận, đồ đạc, điện gia dụng tất cả đềuđầy đủ, sẵn sàng, cô chỉ việc mang vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân làxong.
Cô và Trác Th
anh
AX
Liên tuy đã đính hôn,
AX
ng
anh
AX
chưa hôm nào ngủ lại, tối nàocũng đưa cô về tới cửa, rồi quay lưng bước đi. Anh một mực tuân thủ lời hứa củamình – Tuyệt đối không ép buộc cô!
Thái độ tôn trọng và dịu dàng của
anh
AX
, dần dần khiến Tịch Nhan mềm lòng. Nghĩngợi, rồi đấu tr
anh
AX
tư tưởng mãi, cô cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Tối nay, hai
AX
người
ra ngoài ăn tối, Trác Th
anh
AX
Liên
AX
thường lệ lái xe đưa côvề nhà. Nhìn cô mở cửa,
anh
AX
hôn nhẹ lên môi, dặn dò: “Em nghỉ sớm đinhé”.
Tựa lưng vào cửa, nhìn bóng
anh
AX
xa dần về phía thang máy, Tịch Nhan cất tiếnggọi: “Đừng đi!”
Trác Th
anh
AX
Liên đứng khựng lại, chầm chậm quay đầu, tiến đến trước mặtcô.
“Hay
anh
AX
vào nhà uống chén trà đã?”, cô bỗng thấy mặt mình nóng ran.
“Vậy cũng được”. Trác Th
anh
AX
Liên mỉm cười hiểu ý.
Anh cởi giầy theo cô bước vào nhà. Tịch Nhan xuống bếp pha trà, đến lúc cô bưngtrà lên, Trác Th
anh
AX
Liên đã ngủ gục trên sofa từ bao giờ.
Công trình cải tạo ngõ Tử Trúc đang trong giai đoạn nghiệm thu, dạo này TrácTh
anh
AX
Liên gần
AX
dành trọn thời gian trên hiện trường. Nhìn vẻ uể oải, mệtmỏi không giấu nổi trên gương mặt
anh
AX
, Tịch Nhan rất xót xa. Cô không nỡ đánhthức
anh
AX
dậy, lấy chăn từ phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp cho
anh
AX
.
Không biết ngủ đã bao lâu, lúc Trác Th
anh
AX
Liên tỉnh dậy, thấy Tịch Nhan đangngồi trên thảm phía trước sofa, x
em
phim câm. Trên bàn, là hai cốc trà vừa đượcchâm nước nóng, khói bốc nghi ngút. Cây đèn đứng trong góc phòng, được chỉnh vềđộ sáng thấp nhất.
Anh lưu luyến không rời mắt khỏi gương mặt nhìn nghiêng yên tĩnh của cô, chămchú
AX
thế, xinh đẹp
AX
thế. Anh muốn được ngắm cô mãi thế này, suốt cả cuộcđời.
Dường
AX
cảm nhận được ánh mắt đắm đuối của
anh
AX
, Tịch Nhan quay đầu lại: “Anhtỉnh rồi sao?”
Trác Th
anh
AX
Liên vén chăn ngồi dậy: “Mấy giờ rồi
em
?”
“À, hai giờ hơn rồi”. Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, bê cốc trà nóng lạicho
anh
AX
.
“Anh không quen uống trà buổi tối”. Trác Th
anh
AX
Liên cười cười.
“Anh ngồi trên sofa mà cũng ngủ được sao?”, cô hỏi han săn sóc, “Có phải banngày mệt quá không?”
“Không, là vì
anh
AX
bị mất ngủ”. Anh liếc nhìn cô, dụng ý sâu xa, “Anh ngày nàocũng đến sáng mới ngủ được”.
“Hả?”, Tịch Nhan vội vàng hỏi, “Sao lại thế? Hay là do áp lực công việc?”
“Thế theo
em
thì vì sao?”. Trác Th
anh
AX
Liên thấp giọng hỏi, ánh mắt lấp lánh,đăm đắm xoáy vào đôi mắt cô.
Tịch Nhan chợt tỉnh ngộ, mặt đỏ bừng, nín thinh, quay sang tiếp tục x
em
phim.
“Phim gì vậy?” Anh từ sofa bước xuống, vòng tay ôm cô từ phía sau.
“Một bộ phim cũ, của Mỹ, uhmm…”. Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị nhấn chìmtrong mê đắm, hơi thở rối loạn, bởi
anh
AX
đã cúi xuống, hôn lên cổ cô, hơi thở ấmnóng từ mũi
anh
AX
vương vít bên tai.
“Ngốc ạ,
anh
AX
vì
em
mà đêm đêm mất ngủ…”. Anh thì thầm trên cổ cô, tiếng nói ấmáp, du dương.
“Kiều Dật”, cô nắm lấy tay
anh
AX
, đặt lên trước ngực mình, giọng nói dịu dàng,run run, “Em đồng ý!”
“Đồng ý cái gì?”. Anh ngẩng đầu, đăm đắm nhìn cô. Ánh đèn lù mù, phản chiếutrên gương mặt
anh
AX
tú tuyệt vời của
anh
AX
, hàng mi dài và dày, ánh mắt dịudàng.
Tịch Nhan dùng tay vẽ lên bộ ngực trần của
anh
AX
, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Cho
anh
AX
!”
Trác Th
anh
AX
Liên
AX
nhận được một cơn chấn động cực đại,
anh
AX
ôm chặt Tịch Nhanvào lòng, hận một nỗi không thể nhét thân hình mảnh mai mềm mại của cô vào thânmình, mãi mãi không bao giờ chia xa.
Từng cơn, từng cơn mê loạn ập đến, áo quần từng chiếc từng chiếc được cởi bỏ,bên tai, bờ môi đâu đâu cũng ngập tràn hơi thở nóng bỏng của
anh
AX
, hồn xiêuphách lạc, chân tay mềm rũ.
Đêm đó, gối chăn mặn nồng. Tất cả lời nói, mọi câu thề non hẹn biển, tình yêukhắc cốt ghi tâm, đều hội tụ cả trong một cơn hoan lạc, quấn quýt dịu dàngkhiến ta dù chết cũng cam lòng.
Như Lục thế Đạt lai lạt ma Thương ương gia thố[1] từng viết: “Dữ hữu tình nhân,tố khoái lạc sự, biệt vẫn thị kiếp thị duyên”[2].
[1] Lục thế Đạt lai lạt ma Thương ương gia thố: Môn Ba tộc, thiền sư đời thứsáu Phật giáo phái Ninh Mã, là nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Tây Tạng, đồngthời là nhà thơ tình lãng mạn dưới thời vui Khang Hy.
[2] Hai
AX
người
yêu nhau được bên nhau, bất luận làm việc gì đều thấy vui vẻ, bởiduyên kiếp là
AX
vậy.
Chương 36: Người vợ
lt
thế, chồng còn cần gì?
Giữa ngày đông khô h
anh
lt
, lạnh lẽo, hai
lt
người
bắt đầu dọn về sống chung.
Mỗi sáng thức dậy, Tịch Nhan nhìn
lt
người
đàn ông nằm bên, trong lòng trào dângmột xúc cảm dịu dàng, cảm thấy mình thật hạnh phúc, cứ
lt
đang nằm mơvậy.
Năm thứ tư đại học, cô từng gặp một ông cụ x
em
tướng dưới chân cầu vượt thànhphố A. Ông nói với cô rằng, năm hai mươi sáu tuổi cô sẽ gặp được chân mệnhthiên tử của đời mình, rồi quen nhau, yêu nhau, che chở cho nhau, suốt đờikhông chia xa. Cô khi ấy không tin, bởi cô và Tô Hàng vẫn đang yêu nhau. Bâygiờ ngẫm lại, cô biết, Trác Th
anh
lt
Liên chính là
lt
người
mà lâu nay cô kiếmtìm.
Tịch Nhan rất tháo vát, việc nhà lo đâu ra đấy, chuyện cơm nước cũng cực kỳkhéo léo. Cô dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, ngày ngày tưới nước cho mấy chậuhoa ngoài ban công, làm vài món ăn hợp khẩu vị. Trác Th
anh
lt
Liên bận rộn vớicông việc bên ngoài, thỉnh thoảng về trễ, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Cô khôngtrách cứ, cũng chẳng truy vấn, mà pha một cốc trà nóng cho
anh
lt
uống giải rượu.Kẻ trước
lt
người
sau, cô và Trác Th
anh
lt
Liên đều vô cùng ân ái.
Th
anh
lt
Y và Phó Viêm, thỉnh thoảng cũng tới nhà họ ăn cơm, nhìn ngắm ngôi nhàcũng không phải là nhỏ, được dọn dẹp gọn ghẽ đâu ra đấy, trên bàn ăn đầy
những
nq9BqU
món ăn thịnh soạn, máy nghe nhạc dìu dặt
những
nq9BqU
bản nhạc không lời êm ái, thậtkhiến
lt
người
ta ngưỡng mộ quá đỗi.
Th
anh
lt
Y thầm khen ngợi tình cảm thắm thiết của hai
lt
người
,
lt
đôi uyên ươngthắm thiết không rời, có cho làm thần tiên trên trời cũng chẳng màng; còn PhóViêm thì lại ngưỡng mộ Trác Th
anh
lt
Liên tìm được
lt
người
phụ nữ đảm đang tháo vát,lại đoan trang hiền thục…
Tháng 12,
những
nq9BqU
cơn gió lạnh ùa đến, mang theo
những
nq9BqU
trận mưa rào rảrích.
Năm cùng tháng tận, công việc của Trác Th
anh
lt
Liên vô cùng bận rộn, đã lâu khôngvề nhà ăn cơm tối. Còn Tịch Nhan trừ
những
nq9BqU
lúc bận chuẩn bị hôn lễ, đa số thờigian còn lại đều ở nhà, lên mạng, x
em
đĩa.
Tối hôm đó, cô gặp một
lt
người
bạn tên “Nhất Diệp Quy Hàng” trên mạng, gửi cho côlời mời kết bạn.
Tịch Nhan ngó qua thông tin của đối phương, ra là đến từ thành phố A.
“Sao bạn lại lấy tên là Nhất Diệp Quy Hàng”, cô hiếu kỳ hỏi.
“Bạn đã x
em
bộ “Đại thoại Tây du”[1] của Châu Tinh Trì [2] chưa? Trong đó cómột câu thoại siêu kinh điển”.
[1] Đại thoại tây du (A Chinese Odyssey): phim do đạo diễn Lưu Trấn Vĩ thựchiện vào năm 1995, dựa theo tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa n, Châu Tinh Trìthủ vai chính – Tôn Ngộ Không.
[2] Châu Tinh Trì: diễn viên chuyên đóng phim võ thuật nổi tiếng của TrungQuốc.
“Tớ biết, câu ấy là – đã từng có một tình cảm chân thành bày trước mắt, mà takhông biết quý trọng, đợi đến lúc mất đi rồi mới hối hận không kịp, đau khổnhất trên thế gian không gì hơn thế. Nếu ông trời có thể cho ta thêm một cơhội, ta sẽ nói với
lt
người
con gái ấy rằng: “Tôi yêu
em
!” Nếu nhất thiết phải đặtra một thời hạn cho tình yêu đó, ta muốn là một vạn năm”.
“Cậu nhớ rất chính xác, gần
lt
không sót chữ nào”.
“Bởi bộ phim này tớ x
em
đi x
em
lại không dưới mười lần rồi, mà không lần nào làkhông khóc”.
“Rõ ràng là phim hài, mà sao cậu lại khóc?”
“Tớ cũng không biết nữa, có lẽ do trời sinh tớ tuyến lệ dồi dào hơn
lt
người
cũngnên”.
“Bạn là một
lt
người
đa sầu đa cảm, dịu dàng điềm đạm, ít nói, mà cũng chẳng haycười”.
“Bạn hình
lt
rất hiểu tớ”. Tịch Nhan cười.
“Tớ có thể tượng tượng. Bạn thích lên mạng, x
em
đĩa, nghe nhạc? Thích ăn mỳ kéothịt bò? Hay ngủ nướng?”
“Đúng, đúng, đúng”. Tịch Nhan ngón tay không rời bàn phím.
“Tớ cũng quen một cô gái
lt
vậy. Lúc đó thì cảm thấy cô ấy rất bình thường,không có gì đặc biệt,
lt
ng khi mất đi rồi mới hiểu được cô ấy quan trọng đến
lt
ờng nào, tiếc nuối, hối hận thì cũng chẳng kịp nữa rồi”.
“Ồ, bạn có thể tìm và theo đuổi lại
lt
người
ta”.
“Có được không? Vẫn còn kịp chứ?”
“Tớ không biết, bạn phải đi hỏi cô ấy chứ”.
Sau khi đối phương đăng xuất, Tịch Nhan mới trông thấy chữ ký của cậu ta: “Emvà tôi, đã đang và sẽ không bao giờ lìa xa”.
Trác Th
anh
lt
Liên lặng lẽ bước vào, ôm lấy cô từ phía sau.
“Đang nói chuyện với ai vậy?” Anh khẽ hỏi, cằm dười tì lên cổ Tịch Nhan, hơi thởphả lên má cô, ấm nóng.
“Một
lt
người
xa lạ”. Tịch Nhan vừa nói, vừa đưa tay tắt máy tính.
Trác Th
anh
lt
Liên xoay vai cô lại, áy náy nói: “Anh xin lỗi, dạo gần đây bận quá,không có thời gian ở bên
em
”.
“Chẳng phải là gặp gỡ, tiếp đãi khách hàng sao, chuyện bình thường thôi mà, đâucó phải
anh
lt
ra ngoài làm chuyện gì khuất tất”. Tịch Nhan lấy tay véo mũi
anh
lt
,sống mũi cao cao, thẳng tắp, vô cùng
anh
lt
tuấn, nếu không phải quen biết
anh
lt
từnhỏ, chắc cô đã nghi ngờ
anh
lt
đi thẩm mỹ.
“Tâm trí
anh
lt
lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của
em
, chẳng có hứng thú làm việcgì cả”. Anh nâng mặt cô lên, khẽ hôn lên chóp mũi, rồi dịch dần xuống làn môimềm hơi cong cong.
“Anh mệt rồi đúng không? Để
em
chuẩn bị nước cho
anh
lt
tắm”. Tịch Nhan toan đứngdậy, liền bị Trác Th
anh
lt
Liên kéo lại, hai
lt
người
ngồi vào sofa, cô ngồi trên đầugối
anh
lt
.
“Anh không mệt,
anh
lt
chỉ đói thôi”. Miệng nói, tay
anh
lt
lần cởi cúc áo ngủ củacô: “Tịch Nhan,
anh
lt
muốn chén sạch
em
!”
Hai
lt
người
họ cũng đã lâu không gần gũi,
anh
lt
hôm nào cũng tối đêm mới về tớinhà, rồi vùi đầu vào ngủ. Tịch Nhan vuốt ve mái tóc dày của
anh
lt
, để
anh
lt
mặc sứcvùi mặt vào bộ ngực mềm mại của cô, làn môi lướt dần xuống phía dưới.
Tịch Nhan trước nay chưa bao giờ dùng nước hoa,
lt
ng toàn thân lại toát lênmột hương thơm th
anh
lt
khiết, trang nhã, không xa hoa, không sặc sỡ, chỉ đơn giảnlà hương vị của nước sau khi tắm.
Trác Th
anh
lt
Liên hai mắt nhắm nghiền, tham lam chiếm đoạt lấy thứ hương thơm củađất trời ấy. Anh dùng đôi môi trêu chọc cô, uyển chuyển dịu dàng mà ngang ngược,độc chiếm, lưu lại trên da thịt mịn màng của cô không ít vết tích đo đỏ.
Tịch Nhan hổn hến, hai má bừng đỏ, tiếng gọi đứt quãng: “Kiều Dật… Dật…”
Anh mở to mắt, dưới ánh đèn lờ mờ, mái tóc dài của cô xõa tung, làn da trắngtrẻo trơn láng, đáy mắt ngời nét xuân quang.
Ánh mắt
anh
lt
chợt sẫm lại, đè cô xuống ghế sofa, cả thân hình cao lớn cườngtráng phủ kín lấy cô. Anh mạnh mẽ chiếm trọn đôi môi cô, mềm mại, ướt át
lt
hòa quyện làm một trong miệng.
Tịch Nhan khẽ rên rỉ, ngón tay bấm sâu vào da thịt
anh
lt
. Anh cuồng nhiệt
lt
vũbão, khiến cô choáng váng, và cũng ngây ngất.
Tịch Nhan trước nay không biết rằng, hai
lt
người
họ lại có thể hòa hợp đến thế,cảm giác nam hoan nữ ái lại tuyệt diệu đến vậy.
Lần nào cũng đều
lt
lần đầu tiên, lại cũng
lt
lần cuối cùng, quấn quýt tớikhi băng tan lửa tàn. Dường
lt
, đó không phải là nhu cầu thể xác, mà là khátkhao của tâm hồn, không muốn dừng lại, cũng không bao giờ thỏa mãn.
Trong cơn mơ màng, Trác Th
anh
lt
Liên ôm chặt lấy Tịch Nhan,
lt
sợ cô tan biến
lt
khói mây, rồi lại gắng sức kéo cô vào lòng mình.
Tịch Nhan dán mình lên tấm ngực trần rộng lớn ấm áp của
anh
lt
, khép đôi mi mãnnguyện.
Trời sáng, Trác Th
anh
lt
Liên phải lên công ty,
lt
ng cứ quyến luyến mãi cơ thểmềm mại, ấm nóng và ngát hương của cô.
Tịch Nhan giục
anh
lt
trở dậy, đưa khăn mặt, lấy k
em
đánh răng cho
anh
lt
. Hai
lt
người
chen nhau trong nhà tắm,
anh
lt
hỏi: “Hôm nay là thứ bảy,
em
có kế hoạch gìkhông?”
“Đương nhiên là bận chuẩn bị cho hôn lễ rồi”, Tịch Nhan liếc
anh
lt
một cái, tráchyêu: “Chỉ tiếc là, chú rể này đến thời gian để thử lễ phục, chụp hình cưới cũngkhông có”.
Trác Th
anh
lt
Liên vẻ đầy áy này, day dứt: “Tịch Nhan,
anh
lt
sợ rằng hôn sự củachúng mình phải lùi lại một thời gian”.
“Tại sao?”
“Khu vui chơi đã bước vào giai đoạn hoàn công,
những
nq9BqU
ngày này,
anh
lt
phải thườngtrực ở cơ quan giám sát xây dựng. Họ bảo công trình lớn
lt
thế, phải mờichuyên viên của tỉnh đến xét duyệt nghiệm thu mới được”. Trác Th
anh
lt
Liên nhúnvai, tỏ vẻ không làm sao khác được. “Nếu cưới vào Tết dương lịch, thực sự làkhông sắp xếp được thời gian. Anh đã bàn bạc qua với bố mẹ, họ bảo có thể luilại đến tháng ba. Tịch Nhan, giờ
anh
lt
muốn biết ý kiến của
em
thế nào”.
“Tháng ba cũng rất tốt, đúng tiết trời mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở”, TịchNhan dịu dàng nói, “Cũng vừa hay, may mà
em
chưa gửi thiệp mời đi”.
Trác Th
anh
lt
Liên kéo cô vào lòng: “Em không giận
anh
lt
chứ?”
Cô lắc đầu.
Anh cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô, khẽ nói: “Ban đầu là
anh
lt
hứa sẽ chăm sóc cho
em
, giờ lại thành ra
em
lo lắng cho
anh
lt
. Em có thấy cuộc sống
lt
thế này làkhô khan, nhàm chán không?”
“Kiều Dật,
em
từ lâu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi”, Tịch Nhan thẳng thắn, “Trướclúc chúng ta đính hôn, mẹ
anh
lt
đã tìm
em
nói chuyện. Mẹ nói, làm vợ thương nhânkhông hề sung sướng, hào nhoáng
lt
lt
người
ta vẫn tưởng. Làm vợ Trác Th
anh
lt
Liên,nhất thiết phải hội đủ ba điều kiện”.
Trác Th
anh
lt
Liên thay đổi nét mắt, trở nên dè dặt: “Ba điều kiện nào?”
“Thứ nhất, là phải rất, rất, rất yêu
anh
lt
, có thể cùng
anh
lt
đồng cam cộng khổ,sống chết hoạn nạn có nhau. Thứ hai, phải có tâm lý vững vàng. Thương trường
lt
chiến trường, cạnh tr
anh
lt
vô cùng khốc liệt, không ai biết tương lai sẽ thếnào, có thể phá sản chỉ trong một đêm, từ tỷ phú thành vô sản, ăn mày, thậm chítù tội. Thứ ba, là phải chịu được nỗi cô đơn”.
“Thế vì sao
em
còn đồng ý lấy
anh
lt
?”
Tịch Nhan nhìn thẳng vào mắt
anh
lt
: “Bởi
em
nhận thấy, cả ba điều kiện đó, bản cônương đây đều có đủ”.
Trác Th
anh
lt
Liên ngây
lt
người
nhìn Tịch Nhan, trong mắt ngời lên ánh sáng lạthường. Đây chính là
lt
người
phụ nữ
anh
lt
vất vả theo đuổi, dành trọn tình yêuthương, quả nhiên là
anh
lt
không nhìn lầm
lt
người
. Một thứ cảm xúc vô cùng đặcbiệt, cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực.
Anh run run ôm chặt Tịch Nhan vào lòng, xúc động: “Có được
lt
người
vợ thế này,
lt
người
làm chồng
lt
anh
lt
còn cầu gì hơn nữa?”
Tịch Nhan vòng tay dịu dàng ôm lấy
anh
lt
, mi mắt khép hờ, khóe môi mỉmcười.
Kiều Dật,
em
yêu
anh
lt
. Vì
anh
lt
,
em
có thể làm nhiều hơn thế nữa.
Chương 37: Anh sao có thể không yêu
em
được
Tịch Nhan lên mạng thường hay gặp “Nhất Diệp Quy Hàng”, lần nào cũng vậy, chỉcần thấy cô trực tuyến, đối phương ngay lập tức vào tìm cô nói chuyện. Nhữngbuổi tối Trác Th
anh
aM
Liên vắng nhà, Tịch Nhan thật sự có chút cô đơn, nói chuyệncùng “Nhất Diệp Quy Hàng”, giúp cô “giết” không ít thời gian.
Nhưng trong cái thế giới mạng hư ảo ấy, Tịch Nhan không vì thế mà mê mẩn quáđà.
Chức ký trên QQ của cô có viết một câu: “Cuộc sống yên bình, tháng năm tĩnhlặng, còn mong gì hơn?”
Hôn lễ lùi lại, Tịch Nhan đâm ra nhàn rỗi. Gọi điện định rủ Tống Anh cùng đidạo phố, thì nhận được câu trả lời rằng: “Không có thời gian, bản cô nương đanggặp vận, đề nghị không làm phiền!”
Tối hôm Tịch Nhan đính hôn, Tống Anh và
anh
aM
chàng Tiết Giang đưa cô về nhà hômđó
aM
rơm gặp lửa, bùng cháy dữ dội, không sao dập nổi.
“Anh ta đưa tớ về nhà, còn rót nước pha trà, chăm sóc cho tớ cả đêm, sáng hômsau mới về, thế là tớ bỗng thấy có cảm tình với
anh
aM
ta”.
Con
aM
người
ta trong lúc yếu đuối, rất dễ nảy sinh tình cảm với
aM
người
khác. Hơnnữa, Tiết Giang cũng là một
anh
aM
chàng tử tế. Dần dà, cảm tình thành ra thích,thích lâu rồi, hóa thành yêu.
Tịch Nhan cười: “Tống Anh, chẳng phải cậu từng nói không tin vào tình yêu,không tin tưởng đàn ông hay sao? Vừa đó mà đã yêu
aM
người
ta luôn là sao?”
“Bởi vì, tớ vẫn luôn luôn hy vọng vào tình yêu”, Tống Anh thật thà chia sẻ quađiện thoại, “Dù cho có bị thương thêm lần nữa, tớ vẫn sẽ đứng dậy. Vết thươnglành rồi sẽ quên đau. Tớ sẽ lại kiếm tìm tình yêu, toàn tâm toàn ý, không quantâm sau này ra sao!”
Đúng vậy, họ đều là
những
rhmkKb
cô gái
aM
thế, miệng thì bảo chỉ có kẻ ngốc mới đitin vào tình yêu, sau cùng vẫn tình nguyện làm kẻ ngốc tin vào tình yêuđó.
Nhờ có Trác Th
anh
aM
Liên mà vết thương Tịch Nhan
những
rhmkKb
tưởng không bao giờ lànhmiệng ấy không còn đau nữa, cô một lần nữa mắc vào lưới tình, không nao núng,mạnh dạn dấn thân.
Chỉ có điều lần này, cô tin rằng,
anh
aM
chính là
aM
người
đàn ông của đờimình.
Đêm trước đêm Giáng sinh, Tịch Nhan nhận được một cuộc điện thoại lạ, đầu dâybên kia cởi mở bắt chuyện: “Bạn cũ, còn nhớ mình không? Mình là Diệp Quânđây!”
Cô sao mà quên được? Diệp Quân, lớp trưởng lớp cấp hai, hồi đó vì chuyện của TôHàng mà hai
aM
người
từng có chút xích mích với nhau. Có điều, hai
aM
người
vốn đãthuộc hai thế giới khác nhau, cũng chẳng mấy khi chuyện trò, nên từ sau khi tốtnghiệp cấp hai, gần
aM
hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Tịch Nhan còn đang thắc mắclàm thế nào mà cô bạn này biết được số di động của mình.
“Cậu giờ thành
aM
người
nổi tiếng ở cái thành phố C này rồi, ai mà không biết cơchứ? Thiếu phu nhân tương lai nhà họ Trác, là nàng lọ l
em
sắp bước vào tòa lâuđài… Hồi học cấp hai, mình đã cảm thấy cậu có cái gì đó khác
aM
người
, quả nhiênkhông sai!”
Cái gì mà khác
aM
người
, chẳng qua là con vịt xấu xí, giữa đám đông, nhát gan sợsệt, bị
aM
người
ta xa lánh, x
em
thường, thời gian qua đi “vận đổi sao dời”, vịtcon xấu xí chớp mắt hóa thành thiên nga xinh đẹp, lộng lẫy, điều này e DiệpQuân có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi.
“Đêm Giáng sinh này, lớp cấp hai chúng ta tổ chức họp lớp. Các bạn hiện đang cưtrú tại thành phố C đều phải tham gia. Tịch Nhan, cậu cũng nể mặt mình một chútchứ?”. Diệp Quân vẫn
aM
ngày nào, hùng hùng hổ hổ, nh
anh
aM
mồm nh
anh
aM
miệng.
“Ok, mình nhất định sẽ tới”. Những ngày mùa đông mưa gió liên miên thế này,Tịch Nhan ở nhà mãi đến phát chán lên rồi, cũng muốn ra ngoài thay đổi khôngkhí một chút.
Tối hôm đó, Trác Th
anh
aM
Liên hiếm hoi lắm mới về nhà đúng giờ. Bước vào cửa,thấy Tịch Nhan đang đeo tạp dề, bận bịu trong bếp. Anh rón ra rón rén bước vào,choàng tay ôm chặt eo cô. Tịch Nhan được một phen đứng tim, quay lại trách yêu:“Anh làm cái gì thế? Làm
aM
người
ta hết cả hồn!”
Trác Th
anh
aM
Liên giành lấy xẻng xúc thức ăn trong tay cô: “Vợ
anh
aM
vất vả rồi.Hôm nay để
anh
aM
giúp một tay!”
Tịch Nhan thấy rõ, ánh mắt
anh
aM
ánh lên niềm vui,
những
rhmkKb
lo lắng thời gian quabiến mất không còn dấu vết.
Trác Th
anh
aM
Liên xào nấu mấy món sở trường, còn mở một chai rượu vang. Ngồi bênbàn ăn, cô cười hỏi
anh
aM
: “Sao rồi
anh
aM
? Nghiệm thu xong rồi đúng không?”
“Chuyên viên của tỉnh hôm qua mới tới, sao nh
anh
aM
vậy được?”. Anh gắp một miếngthịt bò đút cho cô, “Em nếm thử x
em
, x
em
tay nghề của ông xã
em
thế nào?”
Trác Th
anh
aM
Liên vốn không thích ăn thịt bò,
aM
ng để chiều theo Tịch Nhan,
anh
aM
thay đổi khẩu vị, còn cất công học x
em
thịt bò nấu sao cho ngon.
“Ngon lắm”, Tịch Nhan khen ngợi, “Màu sắc, mùi vị đều rất tuyệt, ngang ngửa vớiđầu bếp cấp cao trong cao ốc Liên Y rồi”.
Nghe cô nhắc đến cao ốc Liên Y, Trác Th
anh
aM
Liên chợt nhớ tới một chuyện. Anhbuông đũa xuống: “Đêm Giáng sinh, Trác thị mở tiệc cuối năm tại cao ốc Liên Y,yêu cầu phải mang vợ con theo”.
Tịch Nhan chau mày: “Vừa hay, lớp cấp hai của
em
cũng tổ chức họp mặt vào hômấy”.
“Không đi không được sao?” Trác Th
anh
aM
Liên nhìn cô chăm chăm.
“Ấy,
em
đã nhận lời rồi, giờ thất hứa sao tiện”.
“Hay là thế này”. Anh rót rượu vào ly trước mặt cô, “Em cứ đi họp lớp với cácbạn trước, tan họp rồi lại về dự tiệc của Trác Thị, thế là vẹn cả đôiđường”.
Tuy không thể ngày ngày kề cận bên cô, song cô lúc nào cũng chiếm một vị trí ấmáp, êm ái nhất trong tim
anh
aM
. Anh không chuyên quyền độc đoán, bất cứ việc gìcũng nghĩ cho cô, chưa khi nào khiến cô phải khó xử. Sự chu đáo, quan tâm tới
những
rhmkKb
điều nhỏ nhặt nhất của
anh
aM
, khiến Tịch Nhan cảm thấy vô cùng dễchịu.
Cô nâng ly rượu lên: “Cảm ơn
anh
aM
, ông xã!”
Dạo gần đây, Tịch Nhan chịu ảnh hưởng từ Trác Th
anh
aM
Liên, đã dần biết uống rượuvang, không còn bị dị ứng nữa, thậm chí còn thấy thích cái cảm giác chuếnhchoáng hơi men ấy.
Nếu đ
em
tình yêu so sánh với rượu vang, họ chẳng qua chỉ mới nếm trải mùi vịngọt thơm ban đầu mà thôi, vị nồng đậm lúc sau và dư vị còn đọng lại, đáng đểhọc dùng cả cuộc đời thưởng thức.
Đêm Giáng sinh, trời lất phất mưa bụi, nhiệt độ giảm đột ngột, rét têtái.
Mặc dù thời tiết không ủng hộ,
aM
ng khí thế của mọi
aM
người
không vì thế mà giảmsút. Những con phố lung linh ánh đèn, từng dòng
aM
người
và xe qua lại tấp nập,
những
rhmkKb
chiếc ô đủ màu sắc sặc sỡ xuôi ngược không ngừng, bất chấp thời tiết khắcnghiệt.
Trác Th
anh
aM
Liên lái xe đưa Tịch Nhan đến địa điểm họp lớp, không quên đặt lêntrán cô một nụ hôn: “Em lên mau đi. Đúng tám giờ,
anh
aM
ở dưới lầu đợi
em
”.
“Anh phải làm MC cho buổi tiệc mà, không cần đón
em
đâu,
em
có thể bắt taxiđược mà”.
“Thế sao được?”. Trác Th
anh
aM
Liên vén mớ tóc mai lòa xòa trước trán cô, ánh mắtchan chứa yêu thương, “Anh không thể vì chuyện công ty, mà đối xử lạnh nhạt vớivợ mình được. Tịch Nhan, đối với
anh
aM
,
em
mãi mãi là quan trọng nhất!”
Anh chàng này thật khéo ăn khéo nói, từng câu nói ra đều chạm tới tận đáy lòngcô. Trước mặt
aM
người
ngoài, Tịch Nhan đoan trang, dè dặt, duy chỉ có trước
anh
aM
,cô
aM
một đứa trẻ được nuông chiều dung túng. Anh không nỡ để cô bị tủi thân,chăm sóc từng li từng tí, bất cứ mọi chuyện dù lớn dù nhỏ, đều được xử lý cẩnthận, thỏa đáng.
Thứ cảm giác này, ấm áp vô cùng, đến nỗi khiến
aM
người
ta quên đi mùa động mưagió đang thét gào lúc ấy.
Tịch Nhan nhìn
anh
aM
, đôi mắt long l
anh
aM
aM
nước, rồi rừ từ
aM
ớn cằm lên, khẽhôn đôi môi
anh
aM
.
Trác Th
anh
aM
Liên ánh mắt mơ màng, ham muốn nụ hôn nóng bỏng hơn nữa. Nhưng cô đãnh
anh
aM
chóng mở cửa xe, dặn lại một câu: “Lúc nào tới thì gọi điện cho
em
!”
Nhìn theo bóng dáng gầy gầy, mỏng m
anh
aM
của cô mất hút sau màn mưa tối,
anh
aM
bấtgiác thở dài, không biết vì thỏa mãn hay bởi không biết làm thế nào.
Tịch Nhan, Tịch Nhan, bảo
anh
aM
làm sao mà không yêu
em
cho được?
Tịch Nhan bước vào phòng VIP của khách sạn, đã có không ít bạn bè có mặt.
Từ 16 đến 26, chớp mắt đã 10 năm trôi qua,
những
rhmkKb
cậu thiếu niên bồng bột,
những
rhmkKb
cô thiếu nữ ngây ngô ngày nào, đều đã trưởng thành, từ lâu đã không còn là
những
rhmkKb
cô bé, cậu bé khi xưa nữa. Tuy đều ở trong cùng một thành phố,
aM
ng đạiđa số không gặp lại nhau để từ khi tốt nghiệp, chuyện trò rôm rả khôngdứt.
“Tịch Nhan!”, có
aM
người
gọi tên cô, Tịch Nhan nhìn theo hướng đó, trong góc dướiánh đèn lù mù, Diệp Quân ngồi trên sofa đang vẫy tay gọi cô. Cô bạn thay đổikhông nhiều, mái tóc ngắn gọn gàng, hoạt bát, vẫn nguyên hình tượng một cô nàngtomboy[1].
[1] Tomboy: chỉ
những
rhmkKb
cô nàng có cá tính mạnh mẽ, tác phong ăn mặc, nói nănggiống con trai.
Tịch Nhan bước tới, Diệp Quân kéo tay cô, nhiệt tình: “Cậu đến được thế này, tớthật sự rất vui”.
Trong lớp cấp hai, ngoài Tô Hàng ra,
aM
người
tiếp xúc nhiều nhất với Tịch Nhanchính là Diệp Quân,
aM
ng đương nhiên là toàn là để mách lẻo Tịch Nhan thế này,thế nọ, bắt cô chép phạt, ghi tên cô đến muộn, trốn học, ngủ gật tronglớp.
Không ai nghĩ rằng, có một ngày nọ họ cùng ngồi với nhau, tay nắm tay tròchuyện chân thành. Diệp Quân công tác trong một cơ quan nhà nước, năng nổ đượcviệc, khiến đường công d
anh
aM
của cô một bước lên mây, giờ đã là phó phòngrồi.
Có
aM
người
cười hì hì đứng ra tổng kết: “Trong các bạn học cũ ngồi đây, làm quanchức lớn, Diệp Quân là nhất, kể đến tiền bạc, Đỗ Tịch Nhan đứng đầu, còn xét vềhọc lực, Tô Hàng nhất định chiếm đầu bảng rồi, tiến sỹ từ nước ngoài về cơmà!”
Nghe tới cái tên Tô Hàng, Tịch Nhan thoáng kinh ngạc: “Tiến sỹ từ nước ngoàivề? Anh ấy về nước từ khi nào vậy?”
“Cậu vẫn chưa biết sao?” Người kia cũng ngạc nhiên không kém, “Cậu ta về nướcđược hơn hai tháng rồi, nhập hộ khẩu thành phố, được phân vào làm ở phòng nàođó thuộc sở xây dựng của tỉnh. Tối nay chính là cậu ta tới đây công tác, nênmời cơm các bạn học cũ ở thành phố C đó”.
Ra là vậy! Trống ngực Tịch Nhan đập thình thịch, không phân biệt nổi là cảm xúcgì. Cô cắn môi, nhìn sang Diệp Quân: “Là
anh
aM
ta bảo cậu gọi điện cho tớ?”
“Chia tay rồi, thì vẫn là bạn mà”. Diệp Quân rõ ràng hiểu rõ mối quan hệ củahai
aM
người
họ, “Hơn nữa hai cậu còn ngồi cùng bàn, hồi đó thân thiết
aM
thế!”
Tịch Nhan mạch tư tưởng rối loạn, không biết nói gì hơn.
Đúng lúc cô đang do dự x
em
nên đi hay ở, thì cánh cửa mở ra, có tiếng
aM
người
kêulên: “Tiến sỹ Tô đến rồi!”
Tịch Nhan ngẩng đầu lên, Tô Hàng đứng ngay cửa, mặc áo khoác lông cừu màu đen,cao lớn rắn rỏi, gương mặt sáng sủa rạng rỡ.
Giữa đám đông vây qu
anh
aM
,
anh
aM
nhìn cô cười khoe hàm răng trắng, ánh mắt longl
anh
aM
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro