Ngu ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta từng nghĩ rằng ta thật hiểu em, đến một ngày chính bản thân ta tự phát hiện.

Ta vốn chẳng thể hiểu nổi em.

Em cũng từng nghĩ rằng người thật hiểu em, đến một ngày em tự mình thức tỉnh.

Người vốn chưa từng muốn hiểu em.

Người luôn cho rằng em mãi mãi là ngôi sao giữa thiên hà.

Cùng toả ra ánh sáng với tỉ tỉ vạn ngôi sao khác.

Nhưng khi màn đêm buông xuống,
Người mãi không gặp được em.

Người luôn cho rằng người thật hiểu em,
Đến một ngày người nhận ra hoá ra người chẳng thể nào hiểu nổi em.

Ánh sáng của em rực rỡ biết bao nhiêu,
Chỉ có người cho rằng đó là tia sáng như những ngôi sao nhỏ bé tầm thường.

Em to lớn biết bao nhiêu,
Chỉ có người bảo rằng chẳng thể nào tìm thấy được em trong tỉ tỉ vạn ngôi sao.

Người mãi vẫn không thể nhìn thấy,
Người mãi vẫn không thể thấu hiểu.
Người đối với em chỉ là cái nhìn vô cùng tịch mịch đầy tâm tối.

Còn em,
Tịch mịch không phải là cái nhìn.
Mà là sự cô độc,
Tịch mịch khi hoàng hôn chợt tới.

Khi không thể hiểu nổi,
Ta cho rằng em thực tâm tối,
Nên ta mới mãi vẫn không thấy em giữa thiên hà.
Em chẳng thể nào là ngôi sao lấp lánh,
Phát ra ánh sáng của riêng mình giữa bầu trời đen to lớn ấy.
Thực tối tăm,
Cũng có thể thật nhem nhuốc và dơ bẩn.
Nên ta mới thực thấu không nổi.

Em từng cho rằng người thật hiểu em,
Đến một ngày em tự mình thức tỉnh,
Người vốn chưa từng muốn hiểu em.

Em thật không xuất hiện giữa bầu trời đêm,
Thiên hà này tăm tối như vậy,
Em là vẫn luôn rực rỡ,
Chỉ mỗi người cho rằng em thật dơ bẩn và nhem nhuốc.
Em thật không thể phát sáng vào đêm tối,
Bởi ánh sáng của em vĩnh viễn không thể tắt đi.
Em không khả năng tắt ánh sáng của chính mình,
Để mở nó vào ban đêm.

Ta thật ngu ngốc!

Phải người thật ngu ngốc!

Đến khi em như bông hoa đỏ rực đầy diễm lệ,
Thực quỷ dị xuất hiện trước mắt người.

Người cũng thà tin rằng em là đang giả vờ,
Để che lắp đi tâm tư xấu xí của mình.

Người tin rằng nụ cười gắng gượng của em là sự thật,
Cũng không tin em là tự mình thổ huyết.

Thật lạnh, thật thoải mái,
Em thật mệt,
Em buồn ngủ rồi.

Dù trước mắt em chính là bóng lưng của người,
Nhưng vẫn không thể nào khiến em tỉnh táo,
Không thể nào xoa dịu cơn buồn ngủ đang kéo tới.

Đôi mắt của em,
Cứ thế.
Càng ngày càng khép lại,
Nhắm chặt lại.
Tâm mạch cũng chẳng còn mạnh mẽ.
Em thật mệt,
Chỉ muốn thiếp đi một giấc thôi.
Em chẳng còn nhiều sức lực,
Để mấp máy môi,
Cố gọi người?
Không, em chỉ còn lại chút sức lực cuối cùng,
Để kéo dài hơi thở của chính mình.
Em tự cười chính mình,
Đây cũng gọi là tàn dư đi.

Em giả vờ thật giống,
Như thế cũng có thể ngủ thiếp đi.
Bố cục thế này như ý nguyện của em rồi nhỉ?
Lay người cũng chẳng động đậy,
Em thật là lọai diễn viên xuất sắc không ai sánh bằng.
Là đỉnh cao mà cô gái trong lòng ta không tài nào học theo em nổi.
Cô ấy từng làm y như em bây giờ,
Em thật nghĩ ta không thể thấu em sao?
Viễn cảnh này cô ấy diễn thật nhiều lần.
Chỉ là lúc nào cũng bị ta nắm thóp,
Buộc tỉnh dậy và mỉm cười với ta.
Em thật cao tay hơn,
Một lúc cũng không tỉnh dậy.
Mặc cho ta ngày càng quát lớn tiếng,
Khi dễ em nhiều hơn,
Càng sỉ nhục em nhiều hơn.

Em vẫn là trung thành nhắm nghiền đôi mắt,
Thật đáng chết!
Ta là tức giận,
Túm lấy em đứng dậy.
Ta buộc em đứng vững,
Nhưng em diễn thật tốt.
Ta cũng thật bất ngờ,
Khi em vẫn không chịu mở mắt.
Em vẫn là diễn thật tốt,
Khi buông thả cơ thể mình rơi xuống mặt đất.
Em thật không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Ngay cả chính mình cũng có thể lợi dụng,
Ta thật không tài nào có thể hiểu nổi em.

Sự tức giận đến tột điểm,
Hoá điên,
Lại túm em chẳng khác gì một thứ đồ đáng nguyền rủa mà ném vào không trung.
Lần này em buộc không thể không tỉnh lại rồi,
Ta cười thật quỷ dị,
Tâm ma bộc phát.
Ta nghe thứ mùi thật quen thuộc,
Cũng thật xa lạ.
Thật kích thích tâm tính giấu nhẹm của ta.

Em,
Vẫn là không cử động,
Bay vô cực vào khoảng không.
Từ khoảng không,
Va mạnh vào mặt đất.
Chỉ nhìn thôi đã thấy đau thấu xướng.
Ta bước tới,
Em,
Vẫn không cử động,
Dù là nhẹ nhàng,
Hay khổ sở vì đau đớn,
Đôi mi ấy,
Vẫn không cử động,
Vẫn cứ yên yên ổn ổn nhắm nghiền.

Trông em bây giờ cùng bỉ ngạn hoa thật giống nhau.
Đỏ rực,
Diễm lệ,
Và một lòng hướng mình về Minh giới.

Minh giới?
Vì sao ta là có thể liên tưởng đến Minh giới?
Vì sao lại là bỉ ngạn mà không phải là bách hợp?
Tim ta nhói lên, đây là cảm giác gì?
Đôi mày nhíu chặt lại,
Ta đây là có dự cảm không đúng.
Ta lần nữa túm em đang nằm trên mặt đất đứng dậy.
Thứ ta chứng kiến trước mắt là gì đây.
Ta là từ trên người em ngửi thấy mùi máu tanh thân thuộc,
Ta càng kích thích hơn.
Cánh tay ta run rẩy,
Ta tự chính mình bất ngờ vì ta run rẩy như thế này.
Để xem em còn dám giả vờ bao lâu nữa,
Đôi mắt chết tiệt ấy,
Vẫn không mở,
Cộng hưởng của máu tanh chảy đầy trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Diễm lệ!
Ta cảm giác được chính mình đang đau đớn,
Cơ thể ta thật đau khi thấy em trong bộ dạng giả vờ ấy,
Bất giác ta ôm chầm lấy cơ thể em như bản năng.
Chỉ là,
Lúc ấy,
Ta không cảm nhận được sức nóng từ thân thể  em truyền đến bên tai.
Ta giận dữ nắm chặt phía sau đầu của em,
Nhưng em vẫn không nhăn mặt mếu máo.
Thật nóng,
Thật ướt.
Bàn tay ta được nhuộm bởi thứ máu tanh của ai?
Cả người em thật ẩm ướt, thật tanh,
Em là tự đổ vào,
Trông thật giống.
Nhưng ta tự cảm thấy thứ đó vẫn không ngừng từ thân thể em mà tuôn trào ra.

Tỉnh dậy cho ta,
Đùa như thế này quá lắm rồi!
Thật lạnh, cơ thể em thật lạnh,
Mùi thật tanh.
Ta thật nể em,
Là em cao tay hơn cô ấy,
Diễn xuất xuất chúng hơn cô ấy,
Như thế này cũng thật giống đi.
Nhưng vì sao cơ thể ta không ngừng run rẩy,
Không ngừng tìm kiếm hơi thở của em.
Ta thật sợ hãi khi không cảm nhận được,
Ta,
Thua em rồi, ta sợ rồi.
Đừng chơi nữa được không?
Em mở mắt ra có được không?
Em vẫn là nhắm nghiền,
Máu là đang từ khoé môi tuôn ra.
Tâm ta như chết lặng khi nhìn thấy,
Khi bàn tay ta cảm nhận được vết cắt,
Những vết va đập, xô xát trên thân thể em,
Máu tanh vẫn không ngừng tuôn ra.
Thật sâu, vết cắt thật sâu,
Ta cố gắng bịt kín lại cho thứ chất lỏng ấy đừng tuôn ra nữa.
Ta lần nữa tìm kiếm tàn dư hơi thở của em.
Thật may,
Vì em vẫn còn thở.
Thật đáng sợ,
Vì nó quá yếu ớt đi.
Ta lần đầu cảm thấy sợ hãi,
Ta cảm thấy ta như sắp mất đi thứ gì đó.
Cả đời không thể bù đắp được.
Ta ôm lấy em thật chặt,
Ta sợ chỉ cần buông lỏng thì em có thể rời bỏ ta bất cứ lúc nào.
Ta không cho phép điều đó được xảy ra.

Lúc ấy, vì sao lại liều mạng ngồi lên người ta?
Vì sao lại cố tình ôm chặt che chắn cho ta?
Còn có thể nói rằng em không sao,
Ta lén nhìn thấy rõ em đau đớn,
Miệng thổ huyết,
Ta rõ nhìn thấy em cố ý lau hết đi những vết máu trên mặt,
Dù đôi tay em chẳng còn tí sức lực nào.
Nhưng vì sao ta vẫn không chịu tin đó là sự thật?
Vì sao ta thà tin vào nụ cười đầy giả dối kia của em cơ chứ.
Ta,
Đối với em thật nhẫn tâm.
Rõ biết em thật thổ huyết,
Thấy rõ cả cơ thể em máu chảy đỏ rực như bỉ ngạn.
Nhưng vẫn tự dối mình,
Cho rằng em là không từ thủ đoạn.
Hết lần này đến lần khác đả thương em.

Chiếc máy vẫn phát ra tiếng tích tích,
Điện tâm đồ em vẫn chạy.
Chỉ là em vẫn nhắm nghiền đôi mắt,
Chưa chịu tỉnh dậy nhìn ta suốt nhiều ngày.
Ta nhìn rõ những vết thương trên cơ thể em,
Ta bây giờ thật hận chính mình.
Em những lúc đấy,
Mỉm cười đầy đau thương như vậy,
Ta thà tin vào lời nói giả dối của em.
Ta lại không tin vào ánh mắt em.
Cảm giác thật sợ hãi đeo bám ta mỗi ngày khi em vẫn say giấc.
Ta sợ mất đi em,
Ta là hận chính mình.
Người ta yêu duy nhất là em,
Em có thể tỉnh dậy được chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#solitary