Đó chỉ là cái cớ của anh thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đánh một giấc từ trưa cho tới chiều. 3h cũng là lúc tôi đi phục vụ tại một quán cà phê. Tôi rất thích uống và ngửi mùi vị của cà phê vì nó khiến tôi biết được vị đắng của tình yêu đem lại.

Lẽ ra 3h30 tôi mới đi làm, mà phải nghe lời nó nên đi sớm, lang thang trên con đường đến quán cà phê "1985" ánh nắng dịu của chiều đem lại cho tôi cảm giác ấm áp, sự nhộn nhịp của thành phố vẫn vậy, vẫn đông vui tấp nập, nhưng sao tôi thấy tôi cô đơn quá....

Khi tôi còn 10 tuổi, bà tôi từng kể tôi nghe chuyện tình của ông và bà:
  -Con biết sao ông bà có thể yêu lâu dài vậy không ?- nụ cười hiền hòa cùng với chất giọng mang nét yếu đi vì tuổi đã cao thốt lên
  -Thời của ông bà, đồ hư thì sửa..chứ không vứt đi- không đợi tôi trả lời thì bà đã nói
Kể từ đó, tôi đã có một ước muốn nhỏ nhoi là được như tình yêu của ông và bà.

Đi một hồi thì cũng tới quán, người đang quét dọn ở phía trước kia là Trần Kim Hùng, nó rất cao và gầy phải không? Gương mặt còn đẹp trai nữa. Nó và 2 người đang phục vụ cà phê là bạn thân nhau, và cũng là bạn thân của tôi.

-Anh-senpai à ~~~ Thiên và Minh đang chờ này ở trong đó kìa- ewww... Tôi thề là nhìn nó giống thụ vailon! Nghĩ sao kêu tôi với chất giọng đó, lại cười tươi như hoa nữa chứ ? Nunglon hả???
- Mày làm ơn dẹp cái giọng đó dùm tao! Ớn vãi- nói rồi tôi bỏ mặt đó và bước vào quán

Người đang tính tiền ở kia là Dương Nhất Minh, là tiền bối của tôi, cũng là con lai của Việt Nam và Trung Quốc, vì anh ấy theo mẹ nên về Việt Nam. Môi của anh ấy rất mỏng và đỏ tươi mà không cần son, da lại trắng nữa, góc nghiêng của anh ấy thì perfect rồi.

-À Nhật Anh! Hình như Thiên đang chờ em trong phòng đó- anh nhận biết rằng tôi bước vào nên nói giọng trầm ấm. Nhưng không ấm bằng Thiên...

- Em biết rồi - tôi nở nụ cười như thường. Anh Minh thường khen tôi là tôi có một giọng nói mềm mại và gương mặt trong giống con nít, cả thân hình nữa nên tôi khá giống loli. Nhưng...bề ngoài chưa xác định gì cả, bên trong tôi không được mềm mại hay con nít chỗ nào đâu. Trust me!

(Từ lúc này mình sẽ chuyển lời văn)
Cô bước vào phòng giành cho nhân viên thì thấy tối mù mịt, đi vào một chút thì có cản giác như có ai vừa mới đóng của.
- Chơi cái trò gì mất dạy vậy ??- nói xong câu đó thì cô ngồi bịch xuống cái ghế gần đó và lấy điện thoại lướt Instagram  như thường.
   *cạch*
- Happy Birthday to you 🎂
Happy birthday to you 🎂
......- ngọn nến vàng đã khiến cho cái bánh sinh nhật nổi bật lên trong bóng tối với dòng chữ trên bánh "Happy Birthday 1m55"
- Ai viết mấy dòng chữ này vậy?? Nể tình bữa nay ngày vui của Nhật Anh mình đây nên tao không chửi- trong lúc cô tức giận thì 3 người lại phì cười khi thấy bộ dạng như con nhím đang xù lông
- Thổi đèn cầy lẹ đi rồi làm việc, nay anh cho nghỉ sớm để tí đi ăn- Người con trai mang vẻ trưởng thành nhất đám lên tiếng

Vài phút sau thì mọi người đi ra ngoài làm việc hết chỉ còn cô với anh ở trong:
- Giờ thì ăn lẹ đi! Để còn có sức làm việc. Đừng hiểu lầm, mày bạn thân tao nên tao mới làm vậy "thật ra đó chỉ là cái cớ của anh thôi"- nói rồi anh đi nhanh ra ngoài để che giấu gương mặt đỏ đỏ của anh

Cô cũng hơi bất ngờ tới hàng động của anh, cô bắt đầu thưởng thức bữa ăn của mình vì trưa giờ cô chưa ăn cái gì cả.

Anh dừng lại ở cửa một chút rồi cười chua xót...

" anh thật sự yêu em, nhưng cái bức tường bạn thân đó khiến cho anh không giám phá vỡ, nhưng anh sẽ chờ đợi, chờ đợi em mấy năm nay cũng lâu rồi, giờ chờ đợi thêm cũng không sao. Hãy nhớ rằngphía sau anh luôn em...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro