Chương 1: Đã lâu không gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 12, nhiệt độ Lâm Thành chợt giảm xuống. Chạng vạng, màu trời tối rất nhanh, bên ngoài gió lạnh từ phía nam thổi tới.

"Đinh đông —— "

Chuông ngoài cửa phòng khách sạn vang lên vài tiếng.

Thật lâu, đầu Hề Phán mới từ trong ổ chăn lộ ra, cô từ từ mở hai mắt vén chăn lên, nhanh chóng cầm lấy áo ngủ, vừa mặc vừa xuống giường, đi tới cửa.

Mở cửa, cô quay đầu đi trở về, toàn bộ thân thể lại nhào lên trên giường, theo phía sau đi vào Thân Sam Nguyệt bất đắc dĩ "Sách" một tiếng, đem túi lớn túi nhỏ đồ vật đặt lên trên bàn, hắng giọng: "Bé yêu, sao giờ còn chưa dậy?"

Hề Phán hơi mở mắt, vừa định mở miệng, chóp mũi đột nhiên ngứa, liền hắt xì hai cái.

Cô ngoan ngoãn lùi về trong chăn, nửa người tựa vào đầu giường, xoa lên chóp mũi đã bị đỏ.

"Ai, cậu nói cậu về nước liền bị cảm, " Thân Sam Nguyệt cầm bình nấu nước đến phòng tắm, âm thanh không ngừng truyền tới, "Tớ mua cho cậu thức ăn cùng thuốc, mau đứng lên, đợi lát nữa cùng tớ đi Wedding Tú, lễ phục ở trên bàn, màu đen trong hộp to..."

Hề Phán chậm rãi đi vào phòng tắm, nhìn mặt của cô bạn thân trong gương, "Cái gì Wedding Tú?"

" 'Tầm Trí' mùa đông rất lạnh a, cậu không phải nói cậu từ chức ở Tầm Trí tựa như bản thân vươn ra cành oliu? Buổi tối vừa lúc có việc, tớ lợi dụng chức quyền giúp cậu lấy được tấm thiệp mời." Thân Sam Nguyệt là biên tập nổi tiếng của tạp chí thời thượng, mà trong miệng cô "Tầm Trí" là nhãn hiệu thời trang xa hoa, năm nay mới bắt đầu tiến quân vào lĩnh vực áo cưới.

Hề Phán "Ừ" một tiếng, buộc mái tóc lên, bắt đầu rửa mặt. Ánh đèn màu vàng chiếu vào cái gáy thiên nga trắng nõn, hơi lộ ra cảnh xuân trước ngực.

Thân Sam Nguyệt nhìn cô, đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc đó Hề Phán mặc áo cưới do chính mình thiết kế ra, khí chất tự nhiên cũng liền bỏ qua, khuôn mặt còn sinh ra cảm giác thiếu nữ, vừa thanh thuần lại gợi cảm.

Hề Phán chú ý tới ánh mắt của cô, nhổ ra nước súc miệng, lên tiếng: "Mình biết mình rất đẹp, đừng nhìn nữa."

"..." Thân Sam Nguyệt cười, "Đẹp chết người."

"Ra ngoài, mình cần tắm rửa."

Nửa giờ sau, Hề Phán từ phòng tắm đi ra, Thân Sam Nguyệt thúc giục cô nhanh chóng lại đây ăn mì, cô ngồi vào sô pha, hỏi: "Là căn nhà phía đông con phố kia sao?"

"Đại tiểu thư, công ty tớ cách nới này đi nửa giờ, cậu đừng từ chối nha, còn cho tớ chút mặt mũi nữa chứ."

Hề Phán nhìn ánh mắt cô khẩn thiết cầu xin, đành phải tiếp nhận chiếc đũa, ăn mấy miếng liền ngừng lại, xoa xoa mũi, "Hương vị không tốt."

Thân Sam Nguyệt nhớ tới hồi đó Hề Phán cũng như vậy, chỉ cần không hợp khẩu vị, tình nguyện bị đói cũng không ăn. Cô gõ nhẹ vào trán Hề Phán, "Cậu đó, cái tật xấu từ bé này khi nào mới có thể bỏ đây."

"Ai nha còn không phải là có người cưng chiều mình nha."

Trong tay được nhét vào cốc sứ ấm áp đem Hề Phán từ trong hồi ức trở về.

"Đừng sững sờ nữa mau mau uống thuốc, biết cậu bị sổ mũi, tớ còn mua thêm thuốc cho cậu, còn lãng phí thêm thời gian của tớ..."

Nước ấm chảy xuống cổ họng, Hề Phán cưỡng chế bản thân, đứng dậy đi trang điểm, đổi lễ phục.

Thời điểm nên lưu loát Hề Phán cũng không dong dài, rất nhanh đã chuẩn bị xong, hai người đi xuống lầu đến bãi đỗ xe.

Ở trên xe, Thân Sam Nguyệt vừa lái xe, vừa hỏi người ngồi trên ghế phó lái: "Lần này trở về có còn đi nữa không?"

Cô âm thanh lười biếng: "Tìm được công việc đương nhiên sẽ không đi ."

Thân Sam Nguyệt cười, "Ở lại đây đừng đi, bạn bè đều ở đây, một mình ở nước ngoài làm thiết kế rất cô đơn nha."

Hề Phán nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ bao phủ ngã tư đường quen thuộc lại xa lạ, có chút giật mình.

"Đương nhiên cô đơn ." cô cười cười: "Nhưng mà không có việc gì lớn, mình mỗi ngày đều có mỹ nam quay xung quanh."

"Cắt, cậu không phải là đều không coi trọng ..." Thân Sam Nguyệt lải nhải cô, đột nhiên nhớ tới sự việc ở Tầm Trí, trôi chảy nhắc tới: "Mấy ngày hôm trước Tầm Trí vừa thay CEO mới, cha truyền con nối, nghe nói tổng giám đốc điều hành tuổi trẻ lại còn đẹp trai, nếu may mắn đêm nay chúng ta có thể nhìn thấy hắn, cậu không có cảm giác hứng thú?"

Hề Phán môi đỏ mọng xinh đẹp.

"Mình tương đối cảm thấy hứng thú nếu hắn phát cho mình tiền lương một năm."

Đêm nay Tầm Trí tổ chức Wedding Tú, từ lúc công bố ra ngoài tới nay liền nhận được rất nhiều sự chú ý. Tại nhãn hiệu thời trang xa xỉ có lịch sử truyền thống hàng trăm năm, trong năm nay đột nhiên tuyên bố muốn tiến quân vào lĩnh vực áo cưới, sản phẩm mới được công bố làm cho người ta kinh diễm. Đặc biệt đêm nay tổng giám đốc điều hành mới tổ chức show diễn thời trang này, càng làm cho mọi người chờ mong.

Thời điểm Hề Phán cùng Thân Sam Nguyệt đến, truyền thông phóng viên đã tới rất nhiều, Hề Phán xuống xe, nhấc nhẹ làn váy, đi vào trong.

Cô hôm nay mặc là bộ màu rượu vang cổ chữ V, váy dài, phía trên được đính những mảnh sáng, làm làn da so với tuyết còn trắng hơn, lối đi vào show thời trang làm cho mấy người qua lại phóng ra ánh mắt lưu luyến. May mà cô không phải doanh nhân hay ngôi sao, cảm giác tồn tại cũng không cao.

Tìm đến chỗ phía bên phải sân khấu chữ T ngồi xuống, đêm nay Thân Sam Nguyệt có việc đi trước tìm cộng sự, show thời trang bắt đầu diễn ra mới trở về.

Cô đến sát bên tai Hề Phán nói: "Tin tức xác thật, tổng giám đốc điều hành mới đêm nay thật sẽ tham dự."

Vừa vặn lúc này, ngay ngoài hành lang truyền đến một trận rối loạn.

Bồi bàn cung kính mở ra cửa chỗ hành lang, người đàn ông bị mọi người vây quanh đi tới, phóng viên truyền thông cầm máy quay phim dồn dập ấn shutter, có thật nhiều khách quý cười tiến lên chào hỏi, bất giác trở thành tiêu điểm toàn hội trường.

Hề Phán nhìn theo ánh mắt của mọi người hướng tới chỗ người đàn ông vừa rơi đi, trái tim đột nhiên đập dồn dập.

Cố Viễn Triệt cười nhạt cùng mọi người, bắt tay nhỏ nói "Cám ơn", giơ tay nhấc chân đều rất thanh tao.

Hề Phán sắc mặt trắng bệch, ánh mắt luôn dõi theo anh.

Người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, thân hình thon dài cao ngất, sắc mặt mang ý cười, nhưng lại lạnh lùng mà xa cách. Ngọn đèn dừng trên đôi mắt sắc bén của anh, đi xuống là mũi thẳng môi mỏng, như được đao khắc mà ra.

Sáu năm, vẫn như cũ không thay đổi .

Sau lưng vang lên vô số tiếng bàn luận xôn xao: "Đó là CEO mới của Tầm Trí sao?"

"Đúng vậy..."

"Còn trẻ như vậy đã được quản lý công ty? Ôi trời ơi! "

Cố Viễn Triệt tốt nghiệp tại một trường danh giáo trong nước, sau đó ra nước ngoài du học, vài năm nay cha anh thân thể không tốt, nội bộ thế lực công ty sóng ngầm mãnh liệt, đều nói Cố Viễn Triệt tư chất còn thấp, ai ngờ Cố Viễn Triệt trực tiếp bị cha tiến cử vào chiếc ghế CEO này.

Người đàn ông bị mang ra nơi đầu sóng ngọn gió, ngồi trên cao thu hút hết sự chú ý, hôm nay lần đầu công khai lộ diện, tự nhiên hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Hề Phán nghe người phía sau phổ cập khoa học về anh xong, trái tim nhanh chóng nhảy lên, theo bản năng liền muốn cất bước bỏ chạy, đáy lòng lại có âm thanh gọi lại: Sợ cái gì, mình lại không có lỗi với hắn!

Anh tới chiếc ghế đối diện sân khấu chữ T ngồi xuống, hai chân vắt chéo lại. Ngọn đèn dừng ở đỉnh đầu, đến hầu kết, cuối cùng dừng ở đôi bàn tay tùy ý đặt lên trên đùi. Vẫn như cũ có rất nhiều người vây quanh, ngay cả khách quý đặc biệt đêm nay, ngôi sao nữ đang nổi, người phát ngôn đặc biệt của Tầm Chí cũng nhấc làn váy, cười duyên dáng tiến lên.

Anh lại đột nhiên hướng ánh mắt tới chỗ cô đang ngôi, như là tùy ý liếc, lại rất nhanh dời đi.

Hề Phán cúi đầu, hít sâu, lòng bàn tay dần dần thả lỏng, đem đại não diễn thử vô số lần gặp lại, phản ứng mây trôi nước chảy sao chép đi ra.

Thân Sam Nguyệt vẫn chưa từ khiếp sợ trở lại bình thường, "Ôi trời, Cố, Cố Viễn Triệt vậy mà là Tầm Trí ..." cô nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, môi hơi động, "Phán Phán, cậu..."

"Làm gì nhìn mình như vậy." Giọng nói của cô khôi phục bình thường.

"Cậu sẽ không phải là hôm nay mới biết được thân phận của anh ta đi?"

Hề Phán chua xót nhấc lên khóe miệng.

Lúc ấy cô sẽ không cảm thấy hứng thú, không hỏi nhiều, anh đương nhiên cũng sẽ không nói với cô.

Bằng không cô đêm nay căn bản sẽ không tới.

Wedding Tú thuận lợi cử hành, đêm nay chủ đề là "Tưởng niệm", áo cưới được trưng bày lại làm cho người ta trước mắt phát sáng, Hề Phán nguyên bản có thể thật tốt mà hưởng thụ show thời trang lần này, lại bởi vì sự cố ngoài ý muốn, không yên lòng, vài lần nghĩ nên sớm rời đi, lý trí lại đem cô trở về.

Có cái gì xấu hổ, có thể...

Anh đã quên cô.

Sau khi kết thúc, Thân Sam Nguyệt đi tìm cộng sự gần đó, hoàn thành công tác, Hề Phán đứng ở hành lang bên cạnh chờ cô, cô nhìn thấy nơi xa Cố Viễn Triệt lần nữa bị phóng viên vây quanh phỏng vấn, nhớ tới trước đó hắn chính là như vậy mà thu hút được mọi người.

Cô bước đi mấy bước, nhét tai nghe nghe nhạc, lại quay đầu thì đám người đã đi, tiêu điểm đêm nay cũng đã không thấy.

Cô thở dài, cúi đầu đang muốn gọi điện thoại, đột nhiên có một sức mạnh cầm cánh tay của cô, kéo sang bên cạnh.

Người nhiếp ảnh đang khiêng thiết bị từ bên cạnh cô nhanh chóng đi thoáng qua, cô ngẩng đầu liền đâm vào Cố Viễn Triệt mang theo ánh mắt không hề có nhiệt độ.

Anh rút tay về, lông mày hơi nhíu. Hề Phán giật mình, không có phản ứng kịp anh lúc nào xuất hiện ở sau lưng cô...

Hai người còn chưa mở miệng, bên cạnh lại vang lên giọng nam: "Nha, Cố tổng —— "

Người đàn ông đi tới gần Cố Viễn Triệt sau khi bắt tay, ánh mắt chuyển hướng đến Hề Phán, có một chút kinh ngạc: "Cô là Hề Phán?"

"Ừ."

"Ta là « Vân MI » chủ biên tạp chí xã hội; trước đó tại tuần lễ thời trang Paris, chúng ta có cùng nhau ăn cơm, ngươi còn nhớ không?"

Người đàn ông cười nói, giọng điệu thân thiện.

"Nhớ ra rồi."

Cô mỉm cười cùng hắn bắt tay.

"Không nghĩ đến cô trở về nước..."

Người đàn ông nói vài câu, nhìn hai người bọn họ cuối cùng hỏi:

"Cố tổng, Hề tiểu thư, hai người các ngươi quen biết nhau sao?"

Cô còn chưa trả lời, Cố Viễn Triệt càng thêm lãnh đạm mở miệng, tiếng nói rất trầm:

"Không quen biết."

Dứt lời, hắn trực tiếp rời đi.

Hề Phán sợ run, trên mặt vẫn treo nụ cười.

Người đàn ông ngẩn người, thu hồi ánh mắt: "Hề tiểu thư, chúng ta lưu lại phương thức liên lạc, như thế nào? Về sau trên phương diện thiết kế áo cưới chúng ta có thể trao đổi."

"Có thể."

Sau đó hắn rời đi, Thân Sam Nguyệt gọi điện tới, cô vội vàng xin lỗi, nói bản thảo tạp chí xã hội ngày mai cần nộp xảy ra vấn đề, cô cần sửa đổi gấp.

Hề Phán động viên nói không việc gì, tự cô thuê xe trở về.

Đi tới cửa, gió lạnh chợt thổi, cô ôm chặt hai tay, mũi lại bắt đầu ngứa.

Hề Phán đứng ở ven đường chờ đợi xe taxi, cúi đầu nhìn mũi chân, dường như có chút cô đơn, bộ dáng đó bị người trong xe Maybach thu hết vào trong mắt.

Hề Phán nhớ lại sự việc phát sinh đêm nay, còn có câu nói "Không biết" của Cố Viễn Triệt.

Còn chưa tới kịp nghĩ nhiều, bên tai đột nhiên vang lên tiếng "Ầm"

Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc xe gắn máy bị đụng đổ ở ven đường, trên xe người lăn ra xa mấy mét, tài xế xe hơi gây ra vụ tai nạn đạp lên chân ga, cố hết sức mà trốn.

Hề Phán mở lớn mắt, sửng sốt vài giây liền hướng tới người ngã xuống đất mà chạy như bay.

Cô chạy đến trước mặt hắn, ngồi xổm ở bên cạnh, nhẹ lay động hắn, "Này, ngươi mau tỉnh lại..."

Người này không phản ứng chút nào, đã hôn mê bất tỉnh, Hề Phán nhìn thấy phía sau đầu hắn chảy ra một vũng máu, cảm giác hoa mắt chóng mặt lập tức ập tới.

Cô có chứng sợ máu rất nghiêm trọng.

Hề Phán lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho 120, tay lại run đến mức lợi hại, trong khoảnh khắc, thân thể cô bị người khác kéo, sau lưng đâm vào cái ôm ấm áp.

Hắn ôm chặt cô từ phía sau lưng, nâng tay che tầm mắt của cô.

Hề Phán theo bản năng phản kháng, liền nghe được âm thanh Cố Viễn Triệt trầm thấp mà kiên định:

"Là ta."

"Nhắm mắt."

23/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro