Chương 5: Quan hệ đặc thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hề Phán nghe vậy như bị điện giật, ngồi dậy, cười giễu cợt: "Thoải mái cái rắm, tôi mới không nguyện ý ngồi."

"A?"

Người đàn ông khóe môi cười ngả ngớn: "Ai trước kia thà chết mà không muốn xuống?"

Lúc học cao trung, có những ngày rất lạnh, Hề Phán thích dán lên người Cố Viễn Triệt. Nam sinh người ấm áp, vào mùa đông chính là một cái lò sưởi di động. Thời điểm không có người, cô thích ngồi ở trên đùi anh, ôm cổ anh ngây ngô cười, không nguyện ý nhúc nhích, "Không nha...trên người anh ấm áp."

Khi đó Cố Viễn Triệt sẽ lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, lại không đẩy cô ra. Chỉ là mỗi lần trong lúc vô tình lắc lắc thân thể, mặt anh đỏ lên, bảo cô đừng có lộn xộn.

Lúc ấy cô còn đần độn hỏi có phải hay không tại vì mình quá nặng... Hề Phán từ hồi ức xấu hổ quay trở lại, cằm giơ lên:

"Ngại ngùng, đó là trước kia. Hiện tại làm gì có nữ nhân nào mà không muốn ngồi lên đùi Cố tổng cơ chứ? Nhưng tôi cảm thấy hoảng sợ."

Hề Phán vẫn như cũ nhanh mồm nhanh miệng, Cố Viễn Triệt dừng ở con mắt trong veo của cô. Trong bóng đêm không thấy rõ biểu cảm trên mặt của.

"Mở miệng ra là một tiếng Cố tổng, hai tiếng Cố tổng, cô ngược lại là gọi rất thuận miệng."Anh nói.

Cô cười cười: "Dù sao ở công ty, Cố tổng cũng không hi vọng quan hệ trước kia của chúng ta...bị người ngoài biết được chứ?"

"Quan hệ thế nào?" Anh hỏi lại.

Cô ngẩn ra một lát, "Ngài đang giả vờ ngốc sao."

Người đàn ông không đáp lại. Im lặng nhìn đèn sáng trên đỉnh đầu, ánh mắt trong veo. Hai người đều rời ánh mắt của mình, cảm giác như cuộc đối thoại trong bóng đêm cùng những cảm xúc mãnh liệt đó đều không tồn tại.

Hề Phán cúi người đem tờ giấy nháp trên mặt đất nhặt lên, cầm lấy túi nhìn anh nói: "Tôi đi trước."

Ai ngờ xoay người, anh lại gọi cô lại: "Chờ đã."

Mở khóa điện thoại, mở ra mã WeChat của mình, cầm điện thoại đưa đến trước mặt cô, "Kết bạn đi."

Thấy cô vẻ mặt khiếp sợ, biểu cảm lại vi diệu, anh vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng: " WeChat dùng để trao đổi trong công việc."

Hề Phán nhìn bộ lông mày nhíu lại trên gương mặt kia, phảng phất như đang nói【 ngươi đang suy nghĩ lung tung, tự mình đa tình cái rắm 】.

"..." Cô trong lòng trợn mắt, lấy điện thoại ra nhanh chóng quét, quay đầu rời đi.

-----------

"Cố Viễn Triệt chính là một thằng ngốc."

Hề Phán gặp gió lạnh hắt hơi một cái, kéo khóa áo lên, nhanh chóng bước đến bến tàu điện ngầm. Đầu bên kia điện thoại, Thân Sam Nguyệt nghe lời cô nói, còn cười không ngừng,

"Cậu nói cậu nhất định muốn vào làm việc ở Tầm Trí, phải bắt nạt được hắn sao? Hai người các ngươi như oan gia, tương ái tương sát."

Hề Phán: "... Sẽ không đâu, đừng dùng thành ngữ lung tung."

Yêu nhau cái rắm, cô hiện tại chỉ muốn cho anh bị khoa học chủ nghĩa xã hội đánh đập. "Cậu xem tính cách này của cậu thời điểm đối mặt với Cố Viễn Triệt, một bụng tức giận cũng không thể thoát ra."

Thân Sam Nguyệt cười lăn lộn trên ghế sô pha "Nếu không về sau cậu mỗi ngày nói cho tớ cậu cùng Cố Viễn Triệt oán giận nhau như thế nào đi? Tớ còn cảm thấy hai ngươi còn ngọt ngào thái quá."

"???"

Hề Phán không biết nói gì, "Đầu óc cậu không tốt, tớ hiện tại sẽ đăng ký cho cậu."

"A."

"Không nói nữa, tàu điện ngầm đến rồi."

Hề Phán tắt điện thoại, ngồi trên ghế, di động chợt rung lên, là tin tức mà bạn thân đã thông qua. Hề Phán nhìn ảnh đại diện của Cố Viễn Triệt, chỉ đơn giản là một màu đen. Cô vừa rời khỏi giao diện tin nhắn, Thân Sam Nguyệt liền gửi đến tin tức:

【 Đúng rồi Phán Phán, có chuyện này tớ phải nói cho cậu biết... 】

【? 】

【 Cha mẹ cậu có vẻ như đã về nước... Tối hôm qua chúng tớ ăn cơm, thời điểm tớ đăng WeChat quên chặn dì, dì...nhấn thích ảnh, sau đó gọi điện thoại cho tớ. 】

Hề Phán: 【...Cậu vừa rồi tại sao không nói? 】

【 Tớ sợ bị cậu mắng T_T. 】

Hề Phán nhíu mi, ra khỏi tàu điện ngầm ngoan ngoãn gọi một cuộc điện thoại. Đầu bên kia vừa nhận, cô cười ân cần thăm hỏi: "Mẹ buổi tối tốt lành."

"Ai đó, tôi không mua bảo hiểm."

"... Mẹ, mẹ đừng nóng giận."

Cổ Hạm Mai bật cười, "Cô còn biết tôi là mẹ cô ư? Tôi còn nghĩ rằng cô đã quên cái nhà này rồi."

"Người cùng cha đi du lịch khắp thế giới, con liền nghĩ không quấy rầy hai người mà..."

"Con đừng trốn tránh, chúng ta trở về đã được bao lâu? Từ chức, về nước, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết, dứt khoát ngày nào đó trực tiếp ôm cháu trai về đi."

Hề Phán sờ sờ mũi, "Việc này hợp ý hai người sao?"

Cổ Hạm Mai giận cô nói, "Hiện tại  đang ở đâu? Cũng không về nhà?"

"Con thuê chung cư ở gần công ty, yên tâm con cuối tuần này khẳng định sẽ về nhà, mang theo lễ vật cho người cùng cha."

"Cha con trước đó bị ngã, hiện tại vẫn còn đau."

"Cha bị thương từ khi nào??"

Cổ Hạm Mai: "Cha con nói chỉ cần con về nhà chân sẽ khỏi."

Hề Phán: "... Được."

Kết thúc cuộc nói chuyện, Thân Sam Nguyệt lại gọi tới, hỏi tình huống của cô. Hề Phán nói không có việc gì, cha mẹ cô từ nhỏ giáo dục cô rất thoải mái. Lúc trước cô đi du học, cha mẹ cũng rất yên tâm để cô một mình đi. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều là tự cô quyết định, cũng rất vui vẻ.

--------

Một bên khác, hơn chín giờ đêm, Cố Viễn Triệt về nhà. Từ phòng tắm đi ra, anh ngồi ở sofa trên tầng hai. Cửa phòng ngủ bên cạnh bị kéo ra, nam sinh đi ra nhìn Cố Viễn Triệt ngồi không động đậy, hắn đi qua, lên tiếng gọi: "Anh--"

Nam sinh nhìn đến ly rượu trong tay anh, lộ ra một hàm răng trắng, cầm lấy chai Whisky cũng tự rót cho mình, "Em cũng muốn uống một ly."

Hắn nhấp miệng, hỏi: "Anh, người có tâm sự?"

Cố Viễn Triệt chuyển con mắt nhìn hắn một cái, không mở miệng, Cố Lạc Tinh cũng biết mình nghe không được gì, tự mình nói: "Anh, em có bài luận văn tốt nghiệp, anh giúp em một chút đi? Em không làm được."

"Vậy thì đừng tốt nghiệp."

"Không phải, đề tài em nghiên cứu quá hạn hẹp, anh giúp em xem qua và cho em lời khuyên đi."

"Từ nhỏ đã không làm bài tập về nhà, viết luận văn còn muốn anh xem qua, có dọa người hay không?"

Cố Lạc Tinh cười đến ngốc nghếc: "Dù sao anh của em là thiên tài, em là học tra."

Cố Viễn Triệt quay đầu liếc hắn một chút, cuối cùng nói: "Ngày mai đem văn kiện gửi cho ta."

"Được!"

Cố Lạc Tinh quay đầu, mắt nhìn điện thoại trên bàn đang sáng, bước đến gần thoáng nhìn vào giao diện, kinh ngạc: "Anh, người từ lúc nào dùng WeChat vậy?! Không phải nói chưa bao giờ dùng sao?"

Cố Viễn Triệt không có thói quen xã giao. Trước đó Cố Lạc Tinh gửi cho anh tin nhắn, vì quá phiền khiến anh phải xóa WeChat. "Năm nay đã là năm 9102 [1], tất cả mọi người đều đang dùng WeChat?"

[1] ngôn ngữ mạng của Trung Quốc   năm 2019

Cố Viễn Triệt không download. Nhưng hôm nay hắn vậy mà thấy trong điện thoại của anh có WeChat?? Cố Viễn Triệt cầm lại điện thoại, tự nhiên tắt màn hình, Cố Lạc Tinh cảm khái:

"Quả nhiên lên làm tổng giám đốc bá đạo chính là việc tốt, em cũng muốn có thêm bạn tốt."

Hắn hưng trí bừng bừng đi lấy điện thoại, Cố Viễn Triệt đứng lên, lạnh lẽo nhìn hắn, để lại một câu: "Tin nhắn công việc."

Cố Lạc Tinh: "..."

Ha ha, cứ cho là tin nhắn của công việc đi.

-------

Cố Viễn Triệt trở lại phòng, mở màn hình điện thoại. WeChat chỉ có một khung chat với Hề Phán. Anh mặt trầm xuống mở ra, phát hiện đối phương vẫn không nhắn tin tới.

Một giờ đồng hồ trôi qua.

Anh đồng ý kết bạn đã được một giờ. Cô lúc này không nên chủ động tới tìm anh hỏi chuyện sao?

Chẳng lẽ cô cảm thấy không nên trò chuyện? Cô có thể hỏi một chút về công việc hoặc là việc thiết kế bản thảo, hoặc là cùng anh tùy tiện chào hỏi.

Hề Phán trước kia không phải yên tĩnh như vậy. Vậy là vì cô sợ hãi xấu hổ? Anh đã chủ động kết bạn với cô, thế mà cô không nhìn ra ý tứ của anh sao?Cố Viễn Triệt nhíu mày.

---------

Thật lâu sau, Hề Phán tắm rửa xong bò lên giường mắt nhìn điện thoại, phát hiện ba tin nhắn mới.

Cố Viễn Triệt: 【. 】 【. 】 【... 】

Cô mặt đầy mông lung, 【 Có chuyện gì? 】

Đầu bên kia được một lát rồi trả lời lại: 【 Không có gì. 】

Hề Phán: "..."

Người này có phải bị bệnh hay không. Hề Phán đang định rời khỏi khung chat, Cố Viễn Triệt lại gửi tin nhắn đến:【  Bản thảo thiết kế thứ hai gửi cho tôi. 】

Hề Phán trả lời: 【 Vậy ngài giục tôi đêm nay phải vẽ xong? 】

Cố Viễn Triệt: 【 Tôi muốn nhìn tỉ lệ bước đầu, có vấn đề gì không? 】

Hề Phán: "..."

Người là tổng giám đốc người nói có lý. 【 Tôi biết rồi. 】

Cô vội vàng trả lời, không đợi anh xem, cầm điện thoại ném tới đầu giường. Một bên khác, Cố Viễn Triệt nhìn tin nhắn của Hề Phán, đợi một lúc mà không có tin nhắn mới gửi đến.

Còn câu "Ngủ ngon" sao không có? Hề Phán trước kia đều sẽ gửi cho anh tin nhắn chúc ngủ. Anh trầm tư một lát, cầm điện thoại gọi cho Bùi Nam.

Bùi Nam thật vất vả mới về đến nhà, giờ phút này nhận được cuộc gọi của Cố Viễn Triệt. Còn tưởng công việc sảy ra vấn đề, lại bắt đầu lo lắng đề phòng, vội vàng tiếp nhận, ai ngờ lại nghe Boss thân yêu hỏi một câu như vậy:

"Ngươi trước lúc ngủ mà cùng người khác nói chuyện xong đều sẽ gửi cho đối phương tin nhắn 'Ngủ ngon' sao?"

Bùi Nam: Exceseme?? "Cố tổng tôi không hiểu ý của ngài..."

"Chính là ý trên mặt chữ."

Bùi Nam suy tư mở miệng: " Cũng tùy vào từng trường hợp, nếu như là đồng nghiệp hoặc là người không quen, thì sẽ không gửi. Nếu như là người thân quen hơn một chút, bình thường sẽ gửi một câu, nhưng mà cũng không nhất định."

Bùi Nam trong lòng nghi ngờ, đây là vấn đề gì nha? "Chắc có lẽ người đã bị coi là người xa lạ."

Cố Viễn triệt nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, thanh âm rất thấp: "Kia cô ấy vì cái gì mà không gửi cho ta."

Bọn họ rõ ràng là cùng một loại người. Bùi Nam sửng sốt vài giây, rốt cuộc đã phản ứng kịp "Cô ấy" trong miệng Cố Viễn Triệt là ai, hắn trấn an: "Cố tổng, ngài cùng Hề tiểu thư vừa khôi phục lại liên hệ, cô ấy có cảm giác xa lạ đối với ngài là bình thường, điều này cần chút thời gian."

Cố Viễn Triệt nhíu mi, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Còn cần bao lâu? Hắn đã cho cô sáu năm.

--------

Thời điểm cuối tuần Hề Phán trở về nhà, ai ngờ vừa về nhà, Cổ Hạm Mai liền bắt đầu lải nhải, "Ngươi nói xem từ nhỏ đến lớn ta đã quản ngươi cái gì chưa, công việc, học tập ta đều để ngươi tự mình quyết định. Hiện tại ta hy vọng ngươi yêu đương, suy xét đến hôn nhân của bản thân, như thế nào tại sao không thể đáp ứng ta?"

Hề Phán xem như biết không qua được cửa ải giục cưới này, cô nghe đến nỗi lỗ tai đều đắp kén. Cuối cùng chịu không nổi, dứt khoát bịa chuyện nói: "Mẹ mẹ con đã tìm được rồi! Vừa coi trọng một người."

"Thật sao! Con cũng không nói sớm, đứa bé trai kia như thế nào? Làm việc ở đâu, gia đình..."

Hề Phán vội vàng chặn lại: "Một người cao mét tám, là một người đàn ông tốt, tuyệt đối làm ngài vừa lòng."

Cổ Hạm Mai đầy mặt nghi ngờ: "Con có thể tìm người tốt như vậy sao?"

"..."

Đây là lời nói của người làm mẹ sao? Hề Phán vỗ vỗ tay người, "Yên tâm đi, con đã nắm giữ hắn trong tay sau đó sẽ đưa đến trước mặt người, đừng có gấp mà."

Hề Phán nhanh chóng ăn xong bữa cơm liền vội chạy trốn về chung cư, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ Cố Viễn Triệt giao cho. Ai ngờ cô ngủ quên, nhiễm lạnh, ngày hôm sau tỉnh lại cổ họng đau, triệu chứng cảm lạnh đột nhiên tăng thêm.

Một lúc sau, Hề Phán vẫn không xin phép nghỉ. Từ nhỏ đến lớn, cô bị bệnh bình thường cũng sẽ không xin phép, trừ phi thật sự không đi được.

Cô không mua bữa sáng, tính toán đến công ty ăn yến mạch. Ai ngờ đến công ty lại phát hiện gói yến mạch duy nhất trên mặt bàn đã không cánh mà bay, trên mặt bàn bản thảo bình thường bị cô vứt lung tung cũng đã có dấu vết bị thay đổi.

Cô đi hỏi Nhạc Dung, Nhạc Dung che miệng nói: "Hình như là Ân Nguyên Lăng lấy, vừa rồi cậu còn chưa tới, tớ nhìn thấy cô ta ở trên bàn cậu lục lọi gì đó. Lúc đi trong tay có cầm đồ..."

Hề Phán sắc mặt đen lại, lần trước tùy tiện cầm đồ cô đi, lúc này ngay cả bữa sáng cũng không thấy? Tâm trạng đủ buồn bực, Hề Phán lập tức lửa giận bùng cháy, đứng lên liền bị Nhạc Dung ngăn lại:

"Hay là thôi đi, nếu cậu không có bữa sáng tớ cho cậu một nửa bánh mì, sáng sớm tinh mơ đừng tìm cô ta so đo..."

Hề Phán thoát khỏi sự ngăn cản, hạ khóe miệng: "Tớ hôm nay liền đi đòi công bằng cho bản thân."

09/03/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro