CHƯƠNG 22: Huấn luyện kháng cự đả kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tiêu Chiến ở trong phòng làm việc Vương Nhất Bác dây dưa ân ái, Trình Tiêu ở bên ngoài nổi tính đùa giai cất giọng hô: “Tiêu Chiến, mẹ cậu tới a.”

Nghe được, Tiêu Chiến sợ đến lập tức đứng dậy khỏi đùi Vương Nhất Bác, chạy đến một nơi thật xa, cuống quýt kéo lại quần áo: “Mẹ, con thật sự không biết người này là ai, con không biết hắn tại sao mặt dày mày dạn ôm con, con cũng không biết bản thân sao lại ở chỗ này?” Lúc ngẩng đầu lên một bóng người cũng không có, cậu mới biết mình bị Trình Tiêu chơi khăm. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh nheo lại đôi mắt lóe ra tia sắc bén: “Em có gan lặp lại mấy lời ban nãy thêm một lần nữa coi?”

“Hà hà em chỉ giỡn thôi mà” Tiêu Chiến bỏ ngoài tai những lời đó tiếp tục chạy trở lại bên người Vương Nhất Bác.

“Mới vừa nghe mẹ đến đã sợ đến anh là ai cũng không nhớ? Tiêu Chiến, nếu bố mẹ em thật phát hiện quan hệ của chúng ta, anh thấy người bỏ chạy nhanh nhất chắc là em rồi?”

Tiêu Chiến vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Anh xem anh nói em thành hạng người gì rồi, ở chung đã lâu anh vẫn còn chưa hiểu rõ con người em?”

“Bởi vì rất rõ con người em anh mới nói.” Vương Nhất Bác đứng lên đi tới chỗ Tiêu Chiến đang đứng.

Tiêu Chiến sợ hãi thụt lùi về sau, Vương Nhất Bác từng bước ép sát: “Em có nghĩ tới chuyện sau này chưa? Em không thể lừa gạt bố mẹ cả đời, hay là….?” Vương Nhất Bác nắm cằm Tiêu Chiến nâng cao: “Em cảm thấy hai người đàn ông ở cùng một chỗ là chuyện mất thể diện?”

“Hiểu lầm, hiểu lầm thật lớn, anh nghĩ quá nhiều rồi, em nói cho anh biết nếu bố mẹ biết chuyện chúng ta, người đầu tiên đứng ra anh dũng đối mặt chính là em. !” Tiêu Chiến nắm chặt ống tay áo Vương Nhất Bác, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương theo dõi hắn.

“Thật không?”

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn môi Tiêu Chiến, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm phía sau Tiêu Chiến, giọng nói căng thẳng: “Tiêu Chiến, mẹ em đang đứng phía sau kìa.”

Tiêu Chiến lại một lần nữa đem Vương Nhất Bác đẩy ra xa vạn dặm: “Mẹ, con thật sự không biết người này là ai, con không biết hắn tại sao mặt dày mày dạn ôm con, con cũng không biết bản thân sao lại ở chỗ này?” Mới vừa dứt câu, quay đầu lại phát hiện phía sau không một bóng người, cả gian phòng chỉ còn lại ánh mắt muốn giết người của Vương Nhất Bác.

“A, hà hà, anh bị em lừa lần hai rồi nha, em chỉ giỡn như ban nãy thôi.” Tiêu Chiến kiên nhẫn giải thích.

“Năm ngày, nhất định phải đến đây, trường học nghỉ vài ngày cũng không sao.”

Đối mặt với Vương Nhất Bác đột nhiên đưa ra vấn đề khó hiểu, Tiêu Chiến không giải thích được nhưng vẫn nghiêm túc đáp ứng: “5 ngày, cộng với thứ bảy, chủ nhật, vừa vặn một tuần.”

“Vậy em đến chỗ anh đi, định đợi em tốt nghiệp mới thực hành không ngờ em ép anh phải đẩy nhanh tiến độ.”

“Làm gì?” Tiêu Chiến nghĩ tới chuyện làm cho người ta đỏ mặt tim đập, tim đập bang bang như nai con đi loạn.

“Huấn – luyện – kháng – cự – đả – kích!”

“Hả”

Ngày hôm nay Tiêu Chiến từ phòng ngủ chuyển đến nhà Vương Nhất Bác, theo lời hắn tham gia huấn luyện kháng cự đả kích, để Tiêu Chiến biết nếu không may chuyện bọn họ bị bố mẹ phát hiện đến lúc đó phải có những hành động gì, nói thế nào mới thuyết phục. Tặng cho cậu ta một ngự phòng trâm, tránh đến khi đó xảy ra chuyện cậu cái gì cũng không cần.

Trong phòng khách, Vương Nhất Bác nằm trên ghế sa lon, một tay cầm điều khiển TV, một tay cầm lấy kịch bản gốc Trình Tiêu giúp hắn chuẩn bị, Tiêu Chiến thì dựng thẳng sống lưng đứng phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, vì sắp tham gia khảo nghiệm vĩ đại nhất mà thấp thỏm không yên.

“Em hiện tại phải nhớ ở trước mặt chính là bố mẹ của em!” Vương Nhất Bác miễn cưỡng nói

“Nhưng anh đặt tivi tinh thể lỏng ở đó, em rất dễ dàng phân tâm .” Tiêu Chiến chỉ chỉ tivi .

“Người tài giỏi sẽ không để ý mấy chuyện xung quanh.”

“Là em, là em!” Tiêu Chiến liều mạng gật đầu, sau đó nhắm mắt lại cố gắng dùng trí óc tưởng tượng.

Vương Nhất Bác vừa xem ti vi vừa chiếu vào kịch bản gốc bắt đầu đọc lời thoại: “Cái tên khốn kiếp này, bố đây dốc hết sức nuôi con khôn lớn con lại thích đàn ông, con nói đi mặt mũi Tiêu gia chúng ta biết để ở đâu? Con lập tức quỳ gối trước mặt liệt tổ liệt tông cho bố, nói con sẽ không cùng người đàn ông kia lui tới!” Thanh âm Vương Nhất Bác không hề trầm bồng du dương cũng chẳng có sức thuyết phục. Vậy mà Tiêu Chiến nghe thấy cộng thêm đầu óc tưởng tượng phong phú sợ đến nhũn cả chân, thoáng cái quỳ xuống trước mặt Vương Nhất Bác, ôm chân hắn, nói: “Bố, con sai rồi, bố đưa con về nhà sau này con không dám nữa.”

Vương Nhất Bác một cước đá văng Tiêu Chiến: “Con mẹ nó, em đầu hàng không khỏi quá nhanh đi.”

Tiêu Chiến chợt mở to mắt sửng sốt, sau đó vô cùng xấu hổ bắt chước động tác người Nhật Bản ngồi quỳ ngồi trên mặt đất, đem tay đặt ở trên đùi, cúi đầu thật thấp: “Đại tá, xin cho tôi thêm một cơ hội!”

Vương Nhất Bác lười phản ứng với mấy chiêu trò của cậu, phất tay một cái: “Làm lại!”

“Cám ơn đại tá.”

Tiêu Chiến lần nữa phấn chấn tinh thần đứng lên, nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng. Thật ra tưởng tượng đối với Tiêu Chiến mà nói quả thực là chuyện vô cùng dễ dàng, sau khi cậu cùng Vương Nhất Bác ở chung đã không ít lần cậu tự tưởng tượng đến một số cảnh trong phim thần tượng.

“Hai người các con đã làm gì? Kiếp trước tôi rốt cuộc tạo nghiệt gì a, con cút đi, mẹ thà rằng không có đứa con này cũng không muốn con làm xấu hổ cả dòng họ, con còn không đi? Mẹ đánh chết con, đánh chết con, làm người mà chẳng có tiến bộ….” Vương Nhất Bác còn chưa đọc xong, Tiêu Chiến lần nữa ngã sấp trên đùi hắn: “Mẹ, chuyện này là hắn ép con, không liên quan đến con, đừng có đánh con a oa oa.”

“Tiêu Chiến, em chuyển bánh lái cũng nhanh gớm.”

“Người mới vừa rồi không phải em, không thể nào là em đâu, trong lòng em muốn dũng cảm đứng ra nhưng dường như có một người khác ngăn cản không cho em nói, anh nói đi, có phải đây là điềm báo em bị chứng tâm thần phân liệt.”

“Em cũng rất có tài thêu dệt a, làm lại, lần này em mà không biểu hiện tốt thì đừng trách anh không cho em cơ hội.”

“Em nhất định sẽ không phụ tâm ý của anh, vì tương lai tốt đẹp của chúng ta dù có khổ sở hơn nữa em cũng nhịn, bố mẹ em chẳng sợ, ánh mắt của người khác em chẳng quan tâm, lần này em đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đến đây đi.” Lực chiến đấu tăng lên vùn vụt.

“Cậu có sinh con được không?”

Một quả bom vô hình nặng trịch ném tới, Tiêu Chiến bị nổ trúng đứng ngây ngốc ở tại nơi đó, cậu còn là một học sinh chưa nghĩ đến vấn đề uyên thâm như vậy, lẩm bẩm nói: “Có thể nhận nuôi một đứa.”

“Một đứa nhận nuôi cùng một đứa cốt nhục, tôi chỉ muốn ôm đứa cháu có quan hệ huyết thống với mình.”

Tiêu Chiến vẫn đang chống đở bỗng chốc ngồi liệt trên mặt đất: “Chú, con thật xin lỗi chú, con thật có lỗi với Vương gia các người, chú, tha thứ con đi!” Thì ra lần này Tiêu Chiến nghĩ tới là bố của Vương Nhất Bác.

“Anh thấy người em cần xin lỗi nhất là anh đây mới phải!” Vương Nhất Bác tắt tivi, rời khỏi ghế salon, đang muốn trở về phòng ngủ thì Tiêu Chiến nhào đầu về phía trước bắt lấy ống quần Vương Nhất Bác: “Đại tá, cho em thêm một cơ hội cuối cùng.” Vương Nhất Bác chân dùng sức tránh thoát, ống quần rời khỏi tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẫn gục trên mặt đất: “Đại tá, đại tá, đại tá, nể tình em đã góp bao nhiêu công sức cho đế quốc mà cho em thêm một lần cơ hội đi.”

Vương Nhất Bác nghiêng đầu: “Đao ở nơi đó, một mình em muốn làm sao thì làm.” Sau đó đi thẳng về hướng phòng ngủ, lúc đến cạnh cửa hắn chợt dừng lại: “Còn nữa, sáng sớm ngày mai anh không muốn nhìn thấy mấy cái DVD chiến tranh Nhật Bản nằm trên ghế salon, nếu em thích bắt chước như vậy, sáng mai anh sẽ giúp em chuẩn bị mấy DVD không mặc quần áo để em vui vẻ học hỏi.”

“Nhật Bản, đồ lưu manh!” Tiêu Chiến hướng về phía cánh cửa đóng kính trút giận.

Sau khi trải qua một tuần lễ huấn luyện nghiêm khắc cũng xem như có một chút thành tích. Tiêu Chiến đã có thể chống chọi những lời nói đơn giản, cả ngày cậu đều ôm lấy cuốn kịch bản gốc cảm nhận ý nghĩa bên trong, đồng thời đem đáp án viết vào quyển sổ riêng của cậu, sau đó nhét dưới lưng.

==============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lglbbv