CHƯƠNG 27: Tiêu Chiến muốn giảm cân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mở ra kho chứa hàng, ngày đó sinh nhật cậu, Vương Nhất Bác đã tặng một xe hoa hồng giờ đây chúng đa phần đều đã khô héo, Tiêu Chiến vẫn không nỡ vứt, tiện tay lấy một thanh sô cô la chất thành đống rồi rời khỏi gian phòng, mục tiêu của cậu là phải thanh lý hết mớ này trước khi hết hạn sử dụng, vì thế Tiêu Chiến cầm sô cô la lột vỏ bỏ vào miệng, trên đường về cậu đi qua một mặt gương, sau đó liền chạy ngược trở lại. Trên đầu vết thương do mặt kính làm vỡ da đã khép lại, cậu lại kéo áo lên nhìn vào bụng, xoa xoa lớp thịt dày phúng phính. Một lát sau cậu liền vọt vào thư phòng đứng trước mặt Vương Nhất Bác: ” Anh nhìn xem có phải em đã béo lên rồi không?”

Vương Nhất Bác ngẩng lên chút rồi hạ xuống: “Hình như là vậy.”

Tiêu Chiến sốt ruột đến dậm chân: “Anh chán ghét em, nhất định anh đang chê em mập, nếu không sao vừa rồi ngay cả một ánh mắt ngay cả nhìn cũng không nhìn em.”

“Ánh mắt anh có bao nhiêu lần nhìn thẳng em đâu.” Thản nhiên nói ra sự thật.

“Em là bàn tử, cuộc sống bi kịch một bàn tử sắp bắt đầu, đầu tiên sẽ bị người ta ghét bỏ rồi bị quẳng đi, cuối cùng lưu lạc đầu đường phải đốt que diêm, sau đó, sau đó chết thảm a.” Tiêu Chiến nâng cả người nhào đến trên bàn.

Vương Nhất Bác kéo chiếc cằm Tiêu Chiến đặt trên bàn nâng cao: “Em rốt cuộc còn bao nhiêu tình cảnh chưa diễn? Thế em muốn anh nói gì? Chẳng lẽ bảo anh trái lương tâm nói em không mập?”

Tiêu Chiến nằm trên bàn như cá trên thớt không ngừng giãy giụa: ” Cuộc sống bi kịch của một bàn tử sắp bắt đầu, đầu tiên sẽ bị ngươi ta ghét bỏ rồi bị quẳng đi, cuối cùng lưu lạc đầu đường phải đốt que diêm, sau đó, sau đó chết thảm a.”

“Mấy ngày qua em ăn những gì?”

“Không phải mỗi ngày đều ăn bình thường đó sao, rảnh rỗi em sẽ ăn chút sô cô la để giết thời gian.” Tiêu Chiến cố gắng nhớ lại mấy thứ mình đã ăn lại không phát hiện ra thứ gì có thể làm cho mình béo lên cả. Cậu chợt kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ thân thể em muốn nói cho em biết, sau 20 tuổi thì nó sẽ trở thành bàn tử?”

“Thời gian còn lại thì thế nào?” Vương Nhất Bác xem nhẹ hỏi thêm lần nữa.

“Ăn xong bữa ăn sáng, anh không có ở đây thì em xem ti vi, đọc sách, ăn sô cô la, đi nhà vệ sinh.”

Vương Nhất Bác rất rất cố ý giả vờ không nghe thấy từ cuối cùng: “Mẹ nó, sao em không nói bất cứ lúc nào em cũng có thể ăn? Như vậy còn hỏi tại sao không mập?”

“Làm sao bây giờ, em còn chưa ăn hết trước khi chúng nó hết hạn sử dụng, là anh hại em.”

“Em muốn ăn hay muốn gầy?”

Trong lòng Tiêu Chiến bắt đầu gảy bàn tính, nếu như béo lên Vương Nhất Bác nhất định sẽ bỏ cậu, ăn nhiều sô cô la cũng đâu nghĩa lý gì. Thôi thì ráng nhịn một chút, chờ gầy xuống rồi ăn tiếp cũng không muộn.

“Em muốn giảm cân! ! !” Tiêu Chiến tràn đầy ý chí chiến đấu giơ tay.

“A, em cứ giảm đi, ra ngoài nhớ đóng cửa.” Vương Nhất Bác rốt cục không nhịn được đem Tiêu Chiến đuổi ra ngoài.

“Nhưng không có anh bên cạnh em không có động lực.”

Vương Nhất Bác nghe thấy lời này liền ngẩng đẩu, đập vào mắt là biểu tình tha thiết trông mong của Tiêu Chiến, chẳng hiểu tại sao hắn lại có dự cảm xấu: “Em muốn anh đi cùng?”

Tiêu Chiến liều mạng gật đầu: “Được không?”

“Không được!”

“Được không?”

“Không được!”

“Được không?”

“Không được!”

Một canh giờ sau, Vương Nhất Bác rốt cục thỏa hiệp đồng ý ngày mai đưa cậu theo chạy bộ. Sáng hôm sau, Tiêu Chiến mang theo tâm trạng vui sướng dậy thật sớm còn kéo theo Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác từ trong ga-ra ném ra một chiếc xe đạp đã lâu không chạy, Tiêu Chiến không hài lòng hỏi: “Anh muốn chạy xe đạp, không phải trước đó anh nói muốn cùng em chạy bộ?”

“Đó đã là giới hạn thấp nhất của anh, nếu em không hài lòng anh trở về ngủ.”

“Đừng, anh nhìn anh xem ngay cả người trong nhà cũng keo kiệt, nói anh hai câu anh liền không vui.”

Vương Nhất Bác ngồi lên xe đạp, chống chân xuống đất: “Đi thôi”

“Chúng ta chạy đi đâu?”

“Đến nhà em.”

“Tại sao chứ, thật xa.”

“Em muốn anh đi cùng không phải để cho em thêm động lực à? Nếu như anh đến nhà em trước, anh sẽ đem chuyện thi gian lận bị bắt nói với bố em.” Nói xong liền đạp xe vọt ra khỏi nhà.

Tiêu Chiến ở phía sau liều mạng đuổi theo Vương Nhất Bác, gào khàn cả giọng: “Có việc gì chúng ta từ từ ngồi xuống thương lượng, anh đừng kích động như vậy a.”

Vương Nhất Bác không muốn nghe thêm, đem MP3 nhét vào lỗ tai, tiếp tục đạp xe như bay.

Khi Tiêu Chiến chạy đến nhà mình đã thở không ra hơi, cầm nước trên bàn một hơi cạn sạch, tê liệt ngã người lên ghế sa lon. Vương Nhất Bác nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon xem tivi, mẹ Tiêu vui vẻ bưng đĩa trái cây đi đến: “Thằng nhóc con lại giở chứng đúng không, Vương Nhất Bác đã nói con đừng nhiều chuyện đòi giảm cân này nọ con lại không nghe, cả người con đều là xương có thể mập bao nhiêu chứ hả?”

Tiêu Chiến thở không ra hơi: “Mẹ, mẹ không hiểu đừng đưa ra những kết luận không liên quan.”

“Con dám nói thế với mẹ à, nhanh đi tắm, cả người đều là mùi mồ hôi.”

Tiêu Chiến giống như đống bùn ngồi phịch trên ghế sa lon: “Cho con nghỉ ngơi chốc lát, mệt quá.”

“Không được làm bẩn ghế, đi nhanh.”

Mẹ Tiêu đem Tiêu Chiến đẩy tới nhà tắm, sau đó cười hì hì ngồi đối diện Vương Nhất Bác: “Ăn trái cây đi cháu, Chiến Chiến nhà dì đã làm phiền cháu nhiều rồi, nghỉ hè còn phải phiền cháu giúp nó ôn tập.”

“Dì à, không sao, giúp các học sinh khác là nhiệm vụ của học sinh giỏi chúng con.”

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lglbbv