Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Vân Hàng nhảy dựng lên một cái, mày cau chặt, hỏi lại: "Có ý gì?"

Đường Trường Ngôn nôn nóng nói: "Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, đội trị an phái người đến đây, lúc này bọn tôi đang lấy tư liệu ký hợp đồng của Thương Nguyệt, vừa rồi bọn họ đã xuất phát rồi, chỗ quản lý phi nhân loại cũng dẫn theo vài người, phỏng chừng không bao lâu sẽ đến, báo cho cậu chuẩn bị đấy."

Vân Hàng còn muốn tiếp tục dò hỏi, lại nghe thấy từ thiết bị quang não bên kia có tiếng nói chuyện vọng lại, tựa hồ là đang gọi "0300", sau đó điện thoại bị cúp ngang.

Hẳn là Đường Trường Ngôn lạng lẽ tìm cơ hội thông báo cho cậu.

Thương Nguyệt vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, ngời ở bên cạnh bể bơi nhìn cậu.

Vài giây sau hắn nhào vào nước, duỗi tay kéo Vân hàng, muốn dẫn cậu đi chơi cùng, này đã là hoạt động cố định của bọn họ mỗi ngày.

Nhưng mà hôm nay Vân Hàng không chơi cùng hắn, ở trên bờ bắt lấy tay hắn, gọi: "Thương Nguyệt."

Kỳ thật Đường Trường ngôn lén mật báo cho cậu chuyện này có thể nhìn ra được rất nhiều vấn đề.

Tỷ như Đường Trường Ngôn làm sao biết được chuyện ngày hôm qua bọn họ đến trung tâm thương mại ở khu A, tỷ như Đường Trường Ngôn thật sự muốn Thương Nguyệt chết, vậy thì tại sao hắn ta lại cố y gọi điện thoại cho thông tri cho cậu, hắn ta hình như cũng lo lắng chuyện Thương Nguyệt bị thương giống như mình.

Hay là hắn ta đã biết cái gì

Trong lòng Vân Hàng không đoán được, chính phủ phái người đến làm cái gì cậu cũng không rõ, cậu đang do dự xem có nên gọi điện thoại cho Vân Giang hay không, nhưng mà nên dùng lý do gì đây?

Cậu vẫn luôn bất an, Thương Nguyệt đứng ở bên cạnh cũng có thể nhận ra, vươn tay nắm lấy tay cậu: "Hàng Hàng."

Trong không khí quanh quẩn mang theo hơi nước ẩm ướt đầu quen thuộc.

Vân Hàng trấn định lại, cảm xúc cũng dần trở nên bình tĩnh.

Cậu khá hưởng thụ năng lượng khiến mình yên tâm này, quay đầu hỏi hắn: "Đây là thiên phú của anh à?"

Thương Nguyệt cũng không hiểu, hắn chỉ là theo bản năng trấn an Vân Hàng mà thôi, tận sâu trong xương cốt bảo hắn có thể làm như vậy.

Thương Nguyệt hỏi: "Không thích sao?"

Vân Hàng nói: "Thích."

Cậu nhích lại gần Thương Nguyệt một chút, hơi nước ẩm ướt lại càng thêm dày đặc, Vân Hàng giống như đang nằm ở giữa đám mây, từ đầu tóc đến ngon chân đều cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cậu nhịn không được mà chôn đầu trước mặt của Thương Nguyệt, hít sâu một hơi, hận không thể vĩnh viễn ngâm mình trong bầu hơi thở thanh mát này.

Vân Hàng chủ động làm ra động tác thân mật khiến Thương Nguyệt hưng phấn không thôi, hắn muốn thân mật thêm nữa với Hàng Hàng, thân cận chút nữa, ôm người trong lòng ngực mình, dùng đuôi quấn lấy, hai người sẽ khắng khít thân mật dán sát bên nhau, vô luận hắn ôm hay cọ cọ một cái Vân Hàng cũng sẽ không trốn thoát.

Hắn muốn mang Hàng Hàng quay về trong biển, trốn vào sào huyệt của bản thân, không cho ai nhìn thấy.

Vảy bạc sau cổ ẩn hiện, nhĩ kỷ cũng trở nên mỏng manh trong suốt hơn, thân hình hắn bắt đầu xao động, ngay cả hai chân cũng có xu thế mơ hồ biến thành đuôi cá.

Vân Hàng cảm giác được sự bất đồng trong không khí, nhưng không có cảm thấy bản thân có gì không khỏe, cậu nghĩ hình như mình nghiện thứ này rồi, rõ ràng biết sao vào là không tốt, nhưng bản thân cậu lại không muốn rời đi.

Đáng tiếc cậu không thể hưởng thụ quá lâu, chú Trương đã gõ cửa ở bên ngoài: "Tiểu thiếu gia, người của chính phủ đến."

Vân Hàng lưu luyến ở trong lòng ngực của Thương Nguyệt một lúc, cuối cùng đứng lên nói: "Đi thôi."

Trong lòng ngực trống rỗng, Thương Nguyệt cảm thấy rất bất mãn, cảm xúc của hắn có chút nôn nóng, vốn là hắn không có chút hảo cảm nào với chính phủ, hiện giờ lại còn ghét hơn, âm thầm ghi hận.

Vân Hàng dẫn hắn đi xuống lầu.

Lần này chính phủ đến không ít người, ngoài cửa còn có mấy chiếc xe lớn, từ bên ngoài đến phòng khách, cứ vài bước chân sẽ có một người của đội bảo vệ đứng canh gác.

Một người đàn ông râu quai nón đứng ra chủ động chào hỏi: "Vân nhị thiếu gia, tôi là đại đội trưởng của đội trị an, Mạch Khách, lần này đến đây là theo lệnh của chính phủ dẫn tôi tớ của cậu đi, mong cậu phối hợp.

Vân hàng mím chặt môi, theo bản năng che chở Thương Nguyệt, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: "Tôi cần một lý do."

Về thiên phú của Thương Nguyên, Vân Hàng cũng không tin mấy chuyện đồn đãi trong miệng của người khác, cậu là người xuyên đến, thừa biết Thương Nguyệt có thực lực đáng sợ đến nhường nào, ngày hôm qua lúc ở trung tâm thương mại cậu sớm đã nhìn ra mạnh mối.

Không biết chính phủ có phải cũng chú ý đến hay không, vậy nên hôm nay mới gióng trống khua chiên đến nhà cậu đòi người như thế.

Sắc mặt của Mạch Khách rất lạnh nhạt: "Nhân ngư của cậu vào hôm qua, trong trung tâm thương mại khu A đã tập kích một người thuộc Ngân Miêu tộc, cố chủ của đối phương đã báo án với đội trị an, người quản lý của trung tâm thương mại cũng đưa ra yêu cầu bồi thường, chúng tôi cần phải mang giao nhân này điều tra tỉ mỉ."

"..." Vân Hàng nghĩ đến rất nhiều khả năng, thấm chí còn nghĩ đến có lẽ chính phủ muốn giam Thương Nguyệt lại.

Nhưng cuối cùng đối phương lại nói với cậu, do người cá của cậu đánh nhau với con mèo kia, chủ nhân của con mèo đó đến tính sổ, chủ đầu tư cũng tìm đến đòi tiền, phải nhanh chóng giao người để bọn họ đi làm báo cáo kết quả công tác.

Cậu có chút không kịp phản ứng, theo bản năng nói: "Chỉ vì cái này thôi à?"

"Đúng vậy."

Vân Hàng không xác định lắm: "Không còn lý do khác à?" Mạch Khách cho rằng cậu không muốn phối hợp, mặt mày gã có chút không vui, ngữ khí cũng có chút cường ngạnh hơn: "Xin mời phối hợp!"

Vân Hàng: "..."

Nhân lúc mọi người không chú ý, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Có thể." Vân Hàng thẳng lưng, đưa ra yêu cầu: "Tôi muốn theo sát toàn bộ quá trình này."

Nếu nhưng bọn họ không đồng ý thì cậu sẽ tìm Vân Giang.

Nhưng mà Mạch Khách chỉ nhìn một cái ra phía sau cậu rồi không chút do dự nói: "Được."

Tôi tớ phạm tội, cố chủ muốn đi cùng để quan sát quá trình điều tra cũng chẳng phải là yêu cầu gì quá đáng.

Nhưng mà vị Vân nhị thiếu gia này, gã từng nghe thanh danh rồi, cũng chẳng phải kẻ quan tâm tôi tớ, hồ sơ ngược đãi thỏ cụp tai vẫn còn nằm trong quang não của gã kia kìa.

Nghĩ đến đây, Mạch Khách không khỏi lộ ra chút khinh thường.

Vân Hàng chú ý đến ánh mắt của gã, biết tám phần mười là đối phương lại đang nghĩ đến mớ lịch sử đen tối kia của mình rồi.

Thương Nguyệt không muốn ngồi xe của chính phủ, Vân Hàng bèn gọi tài xế đến, tự bọn họ sẽ lái xe đi, đổi bảo vệ thì chạy trước sau đuôi xe, cũng không lo lắng trên đường bọn họ sẽ bỏ trốn.

Trên đường đi, Vân Hàng gửi tin nhắn cho Vân Giang.

Nếu chỉ là vì chuyện đánh nhau vậy thì cũng không có gì cần phải lo lắng, tuy là hắn có sai nhưng La Khắc cũng chẳng sạch sẽ gì, cuối cũng vẫn phải nhờ người trong nhà đến xử lý.

Còn không phải so xem gia trưởng trong nhà thế nào sao, Vân nhị thiếu cậu đây còn sợ à?

Hy vọng Vân Giang sẽ nể tình phần qua lần trước mà cậu tặng, nhanh chóng ra roi thúc ngựa chạy đến bảo hộ đứa em trai này một chốc.

Quả nhiên, sau khi cậu gửi tin nhắn đi thì Vân Giang hỏi lại một câu: "Em lại bày trò gì đó?"

Nhưng ngay sau đó, không đợi cậu trả lời thì anh đã nói thêm: "Đã sắp xếp người đi qua."

Vân Hàng cảm thấy anh cậu còn có tâm hơn cậu nghĩ.

Nguyên chủ có người yêu thương như vậy mà vẫn đi tìm đường chết, đúng là đầu óc có bệnh.

Thương Nguyệt không nhìn thấy nội dung bên trên quang não của Vân Hàng, chỉ có thể từ vẻ mặt đoán ra tâm trạng của cậu không tệ, mà bản thân hắn thì lại bị xem nhẹ, thế nên hắn cảm thấy không vui, ngồi rũ đầu ở một góc.

Đợi hai giây, cũng không thấy Vân Hàng đến dỗ mình, hắn nhăn nhăn mày, giọng nói có chút thấp thỏm bất an: "Hàng Hàng, có phải tôi phạm phải lỗi gì không?"

Vân Hàng cho rằng hắn sợ, nên mới an ủi vỗ vỗ mặt hắn: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là một chút chuyện nhỏ, sẽ giải quyết tốt thôi."

Thương Nguyệt nói được, nhưng mà biểu tình vẫn cứ co quắp bất an.

Vân Hàng nhìn mà đau lòng, chủ động nắm lấy tay hắn, dùng tay mình bao lấy.

Sau khi đến cửa tòa nhà chính phủ, Mạch Khách chủ động dẫn bọn họ, trực tiếp đi vào văn phòng trên tầng cao nhất, La Khắc đã chờ sẵn ở kia, đội bảo tiêu sau lưng nhiều lên gấp hai, gấp ba lần.

Anh ta bị thương, tay phải bó thạch cao treo ngay trước ngực, lúc nhìn thấy Vân Hàng thì vô cùng phẩn nộ, đứng rầm dậy, nhưng chớ đến khi anh ta nhìn thấy Thương Nguyệt ngay phía sau thì sắc mặt dần trắng bệch, ngồi lại trên ghế.

Vân Hàng cố nén cười, tùy tài kéo ghế dựa rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nói: "Nói thẳng điều kiện đi."

"Tôi sẽ không tha thứ cho anh ta, trực tiếp làm theo trình tự thư pháp đi." La Khắc kéo ghế tránh xa khỏi Vân Hàng, toàn bộ quá trình, ánh mắt anh ta chẳng dám nhìn Thương Nguyệt, dù cho giao nhân kia từ lúc bước vào văn phòng đến giờ đều mang bộ dáng kinh hồn táng đảm.

La Khắc sẽ không bị hắn lừa gạt đâu.

Arnold giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, nhà họ La mời giáo sư Kha đến, đích thân toạ trấn, nhưng tình huống của Arnold cũng chẳng lạc quan hơn là bao, thân thể tổn thương thì không nói, cũng coi như dễ chữa trị, nhưng cái đó không quan trọng.

Quan trọng là Arnold mất đi năng lực nhanh nhẹn đặc biệt của mình.

Đó là thiên phú đầy tự hào của Ngân Miêu tộc, không biết tên giao nhân xấu xí kia sao lại làm được như thế, giáo sư Kha nói là do tinh thần lực đã bị thương, khi nào hồi phục hoàn toàn thì vẫn chưa biết được.

Chuyện này không chỉ có mẫu thuẫn của hai người trẻ tuổi nửa mà còn là vấn đề mặt mũi của gia tộc, cái giao nhân kia khiến La gia mất mặt.

La Khắc không muốn tới, bản thân lại anh ta sợ hãi Thương Nguyệt, nhưng không tới không được, toàn bộ La gia đều đang ở sau lưng anh ta.

Vẻ mặt này của anh ta, Vân Hàng thu vào trong mắt, trong lòng cũng vững hơn, hất cằm nói: "Muốn anh tha thứ? Đùa cái gì vậy!"

Cậu hừ lạnh một tiếng: "Là Ngân Miêu kia của anh sử dụng thiên phú áp sát vào người tôi, còn lôi lôi kéo kéo tôi, Thương Nguyệt nhà tôi do nóng lòng bảo vệ chủ, dưới tình thế cấp bách mới phải ra tay mà thôi, nếu không có trời mới biết liệu Ngân Miêu kia của anh có đánh tôi hay không."

Nói đến đây, Vân Hàng bày vẻ vô cùng đau lòng: "Thương Nguyệt nhà tôi vốn rất nhát gan, nhìn xem, hắn bị mấy người dọa thành cái dạng gì rồi, hắn không có thiên phú, lần này vì bảo hộ tôi mà suýt nữa sinh bệnh, tôi còn chưa đi tìm nhà mấy người đòi bồi thường, mấy người đã không biết xấu hổ muốn tôi xin lỗi?"

Vân Hàng: "Nằm mơ đi!"  La Khắc bị sự không biết xấu hổ của cậu làm cho ngây người.

Tuy rằng trước kia anh ta đã sớm biết Vân Hàng cũng chẳng phải là tên chủ nhân dễ chọc, nhưng không nghĩ đến người này còn trả đũa lại??

Arnold bị đánh thành ra như vậy, còn muốn La gia bồi thường?

"Cậu nói bậy! Rõ ràng là giao nhân của cậu động thủ trước!"

"Đi xem camera của trung tâm thương mại xem, anh dám không? Xem thử coi ai động thủ trước?" Vân Hàng cười lạnh: "Khẳng định là anh sớm đã không vừa mắt tôi thế này lần này mới muốn đẩy tôi vào chỗ chết!"

La Khắc hất bàn, không nhịn được nói: "Mẹ nó! Tôi chỉ bảo Arnold đến hỏi cậu có muốn dẫn cậu ta đi hay không, tôi đâu có điên mà muốn giết cậu! Đừng có vu oan giá họa, ngậm máu phun người!"

"À..." Vân Hàng kéo dài giọng nói của mình: "Anh đây là đang thừa hận có mưu đồ gây rối tôi?"

La Khắc: "..."

Mẹ nó, thất sách rồi!

Bọn họ cãi nhau, Mạch Khách cũng chẳng ngăn cả chỉ đứng ở bên cạnh mở sổ ra ghi chép lại.

Cửa văn phòng bị người ta gõ vang, nhân viên công tác ngoài cửa nói: "Đội trưởng Mạch Khách, người của Vân gia đến, mời anh cùng với Vân nhị thiếu gia xuống lầu một chuyến."

Mạch Khánh ách tắt quang não đi, đứng lên nói: "Đến ngay đây."

Sau đó lại quay đầu nhìn Vân Hàng: "Đi thôi."

Vân Hàng vừa mới đứng lên, thần sắc của Thương Nguyệt đã trở nên sợ hãi, túm chặt tay của cậu. ánh mắt trong mong không muốn để cho cậu rời đi.

Vân Hàng xoa xoa mặt của hắn, nói: "Đừng sợ, tôi đi một chút sẽ về."

Sau đó cậu nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn La Khác: "Tôi không ở đây, anh thử bắt nạt anh ấy xem."

La Khắc:...

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây?

Anh ta quan sát biểu tình của Thương Nguyệt, tấy bộ dáng tình cảm chân thành kia khiến anh ta không khỏi hoài nghi, cái kia thật sự chỉ là bản năng dưới tình thế cấp bách thôi à?

Người trong phòng đi hơn phân nửa, cửa của văn phòng cũng đóng lại.

Thương Nguyệt quay đầu lại thì đụng phải ánh mắt đánh giá của La Khắc.

La Khắc giật mình một cái, nhìn về phía bảo tiêu sau lưng mình, trong lòng mới an tâm một chút.

Anh ta ho khan một tiếng, ngồi thẳng lưng lên, nổ lực tạo cho mình chút dũng khí để mở miệng nói: "Thương Nguyệt đúng không? Tôi tên là La Khắc."

Mặc kệ có phải là thực lực của Thương Nguyệt thật hay không, hay chỉ là bản năng của hắn, đều khiến cho La Khắc cảm thấy sợ hãi.

Nhưng nếu nhưng cổ sức mạnh kia thuộc về tay mình thì nó lại là chuyện hoàn toàn khác.

Giao nhân kia lại chẳng có phản ứng, bộ dáng cúi đầu đầy sợ sệt.

La Khắc bỗng nhiên có chút niềm tin.

"Anh đả thương Ngân Miêu tộc nhà tôi, dựa trên luật bảo hộ chủng tộc phi nhân loại của đại lục Hai Chi, kết cục của anh chẳng tốt đẹp gì đâu, dù sao thì đại vị của tộc Ngân Miêu và giao nhân cách nhau quá xa."

"Không bằng anh theo tôi về La gia, chúng tôi sẽ hủy bỏ tố tụng đối với anh, còn cho anh đãi ngộ tốt nhất, Vân gia sẽ chẳng vì một tên giao nhân mà đắc tôi chính phủ."

Nghĩ đến lịch sử đen tối kia của Vân hàng, La Khắc cười một tiếng, nhắc nhở: "Chủ nhân hiện tại của anh cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, sau này ngược đãi anh thế nào cũng chẳng thế nói được..."

Trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh.

Giao nhân lúc trước còn xa cách với anh ta giờ lại chầm chậm ngẩng đầu lên, con ngươi bên trong hốc mắt sâu thẩm kia như bóng trăng phản chiếu.

---Đó là ánh trăng giấu tận sâu bên trong đại dương.

Một đôi mắt âm u đến tận cùng.

La Khắc chẳng phát ra chút âm thanh nào.

Giây tiếp theo, hơi thở mang theo sự ẩm ướt lãnh lẽo của sóng biển càn quét khắp căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro