Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm đó hoàn toàn là một cơn ác mộng. Nó không phải xấu nhất cũng không phải tốt nhất kiểu như cuối cùng thì mặt Mina đã đỏ như cà chua. Vì một lý do nào đó, sau khi nàng bảo Chaeyoung tránh xa nàng ra thì cô ấy bắt đầu tỏ ra thân thiện.

Mina khinh thường cách mà cô nhóc trêu chọc nàng, chọc phá thức ăn của nàng hoặc giật điện thoại khỏi tay nàng. Trong mắt Mina, Chaeyoung cư xử như một đứa nhóc 5 tuổi không biết làm gì ngoài ngồi chọc tức bạn bè.

Cũng có những lúc mà Chaeyoung nổi hứng tán tỉnh Mina, người không thể chịu đựng được giọng điệu của hổ con. Nó khàn khàn, khô ráp đến mức mà Mina cảm thấy đỏ mặt và xấu hổ.

Có lẽ đó là điều mà Mina ghét ở Chaeyoung. Thực tế thì cô nhóc khá dễ tự ái và thích tán tỉnh người khác. Thậm chí không có một khoảnh khắc nào mà Chaeyoung cư xử như một người tốt bụng, điều đó khiến Mina càng ghét hơn.

Trước khi ra về, Mina bước đến gần Chaeyoung, nhìn vào mắt cô ấy, "Tránh xa tôi ra." Đó là tất cả những gì Mina muốn nói.

"Tại sao chứ? Nếu như tôi muốn làm bạn với cô thì sao?" Chaeyoung cười khúc khích, nhún vai trước thái độ hung hăng.
Hai tay Mina nắm lại, đầu quay về phía cô.

"Tôi thì không. Nếu thích cô có thể đi trêu chọc người khác." Hy vọng điều đó khiến Chaeyoung im lặng. Ngược lại, người sau nhanh nắm lấy cổ tay nàng.

"Nhưng nếu như tôi chỉ muốn trêu chọc cô thì sao? Ý tôi là thật vui khi được thấy khuôn mặt xinh đẹp-" Theo quan điểm của Chaeyoung, cô cũng không thích Mina. Nhưng cô lại thích trêu chọc nàng, điều ấy khá là thú vị. Chaeyoung nhìn lên khuôn mặt nàng, gương mặt này thực sự rất đẹp khiến cô mất mấy giây để thưởng thức.

Mina thật sự rất xinh, đôi mắt nàng phản chiếu ánh trăng sáng. Chaeyoung nói không nên lời và cũng không biết phải nói gì, ngay cả ý nghĩ trêu chọc cũng theo đó mà biến mất. Trước khi cô trở về thực tại, một bàn tay đã quất vào mặt cô." Cô bị điên à, nó còn đau hơn cái tát trước, thậm chí lần này tôi còn không làm gì cả!".

"Ánh mắt của cô, đó là điều cô đã làm." Mina xù lông, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

"Chà, tôi xin lỗi tôi chỉ muốn giao tiếp bằng ánh mắt với cô. Còn cô, đó là cách cô nói chuyện với người khác à!" Chaeyoung cao giọng nói. Một số người nhìn chằm chằm họ sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

"Giao tiếp bằng ánh mắt? Cô thậm chí còn không nhìn vào mắt tôi! Cô nhìn vào thứ khác! Cô đúng là một tên biến thái chết tiệt!" Mina thật sự tức giận và Chaeyoung nhận thêm một cú tát đau điếng người nữa.

Chaeyoung thô bạo buông cổ tay của Mina ra." Biến thái? Tôi không phải biến thái! Tôi không có nhìn chằm chằm cô theo kiểu đó! Cô biết không, sao cũng được." Cô rên rỉ đau đớn quay đi.

Mina thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt đỏ bừng tức giận. Lâu lắm rồi Mina mới tức giận như vậy, cô không thể kìm nén được. Tâm trạng tồi tệ, Mina càng đi nhanh hơn, muốn về nhà nghỉ ngơi.

~

"Biến thái. Chậc, thật là một người kỳ quặc. Mình thầm chí còn không nhìn cô ấy như thế." Chaeoung càu nhàu, đưa tay chạm vào má đã đỏ ứng do hứng chịu cái tát kia."

"Chị mới đi có một chút mà trên má của em đã đỏ như vậy rồi, em bị ăn tát à?" Một giọng nói xen vào, thêm một giọng cười khúc khích theo sau. Chaeyoung nhìn lên hai người mẹ của cô, đó à cách gọi mà Nayeon tự đặt.

Cả hai người Nayeon và Jeongyeon như hai người mẹ đối với Chaeyoung. Hai người đã chăm sóc cô trước khi họ đi Mỹ, họ thậm chí cư xử như cha mẹ khi mà Chaeyoung làm điều gì đó hấp tấp. Nói một cách khác, hổ con có thể dựa vào hai người, những người mà cô ấy có thể thoải mái nói chuyện.

"Tác phẩm của cô nàng cánh cụt đó." Chaeyoung chế giễu, tay không ngừng xoa xoa. Nayeon nhướng mày, buông cánh tay Jeongyeon ra.(Điều mà jeongyeon mừng thầm vì tay cô đã đau nãy giờ khi mà Nayeon cứ bám chặt cánh tay của cô).

"Ý em à Mina? Em ấy rất tốt tại sao lại tát em?" Nayeon thắc mắc, tay nhẹ xoa đầu chaeyoung.

Jeonyeon đứng kế không khỏi cười." Em đã làm phiền em ấy đúng không? Chị để ý trong bữa tối, em ấy khá là tức giận với em. Chị đây sẽ không bất ngờ nếu em ấy tát em." Nghe Jeongyeon nói cô không khỏi bực tức nhưng cũng hiểu.

Cô đã khiến nàng khó chịu, Chaeyoung đã nhìn ra vấn đề nhưng cô đã hy vọng rằng Mina sẽ không tát cô lần thứ hai, "Được rồi, em nhận lỗi nhưng cô ấy không cần phải tát em như vậy. Đau quá!" Hổ con lại rên rỉ.

Nayeon nhún vai," Là lỗi của em", bước vào xe của Jeongyeon, Chaeyoung cũng đi theo sau. Cặp đôi đã nói chuyện về chuyện ở trường đại học trong thời gian họ ở Mỹ nên Chaeyoung sẽ không tham gia.

Mình có nên xin lỗi khi gặp lại cô ấy không nhỉ?

Nhưng cô ấy đã tát mình và thậm chí mình không nhìn theo cô ấy như một kẻ biến thái.

Ah, sao cũng được, mình sẽ xin lỗi cô ấy vào lần tới.

"Đã quyết định rồi sao?" Giọng Nayeon vang cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Cô chỉ thở dài, nhún vai trước câu hỏi của Nayeon.

"Em sẽ xin lỗi, dù sao cũng không có gì to tát." Chaeyoung lẩm bẩm, vùi mặt vào lòng bàn tay. Nayeon luôn cảm thấy Chaeyoung rất dễ thương khi cô xấu hổ, vì hiếm khi cô như vậy. Chaeyoung luôn tỏ ra cứng rắn và kiêu ngạo đối với một số người.

Jeongyeon cười khúc khích, "Đối với bọn chị thì nó không có gì to tát nhưng với em thì khác. Em đã làm phiền Mina cả bữa tối, chị sẽ không ngạc nhiên nếu như em bắt đầu có tình cảm với em ấy đâu." Nghe Jeongyeon nói Nayeon không khỏi bật cười theo.

Mắt Chaeyoung mở to, lập tức xù lông phản bác." Em làm phiền cô ấy vì cô ấy đã làm phiền em!  Gương mặt đó cũng khiến em bực mình! Và còn nữa-" đột nhiên Chaeyoung nâng cao giọng mình lên.

"-Không đời nào em sẽ yêu cô ấy!."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro