Chung Cư (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Chào chị em là nhân viên mới và ngày mai em sẽ chính thức chở thành nhân viên của chị rất mong được sự giúp đỡ.

Giọng nói vui vẻ và hai lúm đồng tiền của Heeyeon  làm cho khuôn mặt lạnh lùng của Junghwa cũng phải giãn ra nhường chỗ cho một nụ cười.

- Là em sao. Bất ngờ nhỉ em lại làm cho công ty này

- Hihi em cũng rất ngạc nhiên khi gặp chị, càng ngạc nhiên hơn khi được làm cấp dưới của chị, rất mong chị giúp đỡ- Heeyeon cười rất tươi đôi mắt lấp lánh sau gọng kính trắng.

- Giúp đỡ à. Chị không giúp không công đâu nha.

- Ok vậy sếp muốn trả công gì nào? Em mời sếp đi ăn nha!

- Thôi chị đùa em thôi mà không cần thiết đâu.

- Thật sự là em muốn mời chị mà, em muốn xin lỗi chị chuyện hồi sáng- Heeyeon khẽ liếc nhìn xuống phần ngực của Junghwa, rồi ngước lên bắt gặp ánh mắt Junghwa cả hai bất giác ngại ngùng.

Heeyeon cúi mặt xuống bối rối vân vê tà áo, nhìn điệu bộ đó của Heeyeon như thế làm Junghwa phải phì cười

-Trông em kìa giống trẻ con mắc lỗi quá, được rồi chị nhận lời đi ăn với em, nhưng với điều kiện là để chị mời ok.

- Sao thế được em muốn mời chị mà

- Chỉ là một bữa ăn thôi mà, mai chị mới chính thức nhận chức và làm sếp của em, vậy coi như chị khao nhận chức đi.

- Vậy cũng được nhưng lần sau là để em mời nha- Heeyeon gật gù đồng ý

-Vậy hẹn nhau mấy giờ đây?

- 7 giờ tối được không chị?

- Được rồi, giờ em về trước đi, khi nào làm việc xong chị về. Em qua nhà rồi đón chị luôn nha.

- Vậy em về trước, bye chị nha

-Bye em.

Heeyeon bước ra khỏi phòng. Junghwa vẫn còn mỉm cười lắc đầu. Rồi cô trợt nhận ra mình hôm nay thật lạ hôm nay cô nói hơi nhiều thì phải, chưa bao giờ cô cười thoải mái như thế với bạn bè mình,huống chi một người mới quen như Heeyeon vươn hai tay rồi ngả đầu ra phía sau ghế cô xoay ghế một vòng tròn tự hát vu vơ một câu gì đấy rồi thấy mình tự nhiên hơi có vấn đề tâm lý cô cười tủm tỉm rồi lại vùi đầu vào đống hồ sơ và màn hình vi tính.

Đường phố Seoul về tối thật tấp nập trên một góc của nhà hàng mang cái tên thật lạ " MƠ" bên bức tường kính trong suốt nhìn xuống dưới từ tầng thứ 25 con người và xe cộ như những đàn kiến vội vã xô bồ chạy đua với cuộc sống, trái ngược hoàn toàn với cái không khí tĩnh lặng nhẹ nhàng của hai con người phía trên này.

- Em thích nơi này chứ- Junghwa hỏi rồi nâng ly rượu vang nhấp một ngụm rồi lơ đãng nhìn ra khoảng không bên ngoài.

- Chị có vẻ rất thích độ cao đúng không nhỉ!

- Sao em hỏi vậy, có lẽ thế chị cũng không chắc nữa nhưng ở những chỗ như thế này cho chị cảm giác bình yên.

- Và cả tự do nữa- Heeyeon nhìn thẳng vào mắt Junghwa, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa một cái gì đó làm cho cô cảm thấy mình bé nhỏ, bé nhỏ trong cả một biển trời tâm trạng.

- Tự do! sao em nghĩ vậy? - Junghwa khẽ mỉm cười rồi lại quay đầu nhìn ra phía ngoài.

- À em chỉ cảm thấy thôi, khi em nhìn thấy chị ở phía ngoài ban công. Em cũng không rõ nữa lúc đó em thấy chị dường như có rất nhiều tâm trạng.

Junghwa không trả lời chỉ nhẹ nhàng nhấp những ngụm rượu vang và im lặng, cô cảm thấy Heeyeon có nhiều điều thật thú vị, không ngờ nhìn Heeyeon vô tư như vậy mà cũng rất sâu sắc,trong ánh đèn lung linh của nhà hàng cô bỗng phát hiện ra Heeyeon thật đẹp.

Hừng lông mi cong vút gương mặt hoàn hảo với chiếc cằm V- line, má lúm đồng tiền, mắt cười tinh nghịch,  mái tóc ánh đỏ. Hôm nay Heeyeon mặc áo thun trắng cộc tay, quần Jean đen rách gối,và khoác ngoài áo da đen,nhìn rất ngầu và soái.

Thấy Heeyeon không trả lời vẻ mặt suy tư trầm ngâm,  Heeyeon cũng không nói gì cả, cả hai tôn trọng những giây phút riêng tư của nhau, đôi lúc Heeyeon ngước lên nhìn vào ánh mắt Junghwa bắt gặp cô cũng đang nhìn mình, nở một nụ cười rất nhẹ nhàng, nó làm tim Heeyeon xao xuyến một cảm giác thật lạ lùng má cô khẽ ửng hồng trong ánh đèn.

Hôm nay Junghwa mặc váy trắng ôm sát thân người làm tôn lên dáng chuẩn của cô, một vẻ đẹp cổ điển và quý phái, ngồi trước chị Heeyeon cảm thấy mình như một đứa trẻ con vậy, Heeyeon thấy Junghwa cũng thật đẹp cái vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ trưởng thành.

Và cô thích nhất chính là cái vẻ măt lạnh lùng trầm tư của Junghwa, nó có một sức mạnh kỳ lạ nào đấy làm cho cô có cảm giác muốn khám phá, muốn làm cho khuôn mặt ấy cười, muốn xoa dịu tâm hồn đầy nỗi buồn kia.

- Em thấy đồ ăn ở đây thế nào - Câu hỏi của Junghwa đưa Heeyeon ra khỏi những suy nghĩ miên man.

- Rất tuyệt ạ, em rất thích nơi này, cảm ơn chị đã cho em biết một nơi thú vị như thế vậy.

- ừh không cần khách sáo như vậy đâu, em thích là đươc rồi, em không đeo kính nhìn em rất đẹp và năng động đó- Junghwa nháy mắt với thương rồi tủm tỉm cười.

- Heeyeon lè lưỡi ra tinh ngịch vậy đeo kính em không xinh à.- điệu bộ hờn dỗi đó của Heeyeon làm cho Junghwa phải bật cười.

- Không ý chị không phải thế mà.

- Vậy ý chị là em đeo kính hay không đeo kính cũng rất xinh đúng không- Heeyeon nheo mắt nhìn Junghwa  chờ câu trả lời.

- Được rồi, được rồi em kiểu gì cũng xinh hết.

- Phải thế chứ nhưng chị cũng đẹp lắm mà, thât sự chị rất đẹp- Heeyeon nhìn thẳng vào mắt Junghwa và bắt gặp ánh mắt ấy cũng đang nhìn mình, bất giác Junghwađỏ mặt giả vờ lơ đãng nhìn ra của sổ.

- Chị cũng đâu có nói chị không đẹp đâu, không cần phải khen chị như thế đâu- Junghwa nhìn điệu bộ đó của Heeyeon khẽ bật cười.

Câu chuyện giữa hai người cứ thế tiếp diễn,không đầu không cuối nhưng cả 2 đều cảm thấy vui vẻ, một bữa tối tuyệt vời với những niềm vui nhẹ nhàng cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro