Hôn chị cũng là cách em từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 - Có gì đâu...thì chị cũng thích em đấy thôi.

- Ý em muốn hỏi là thích theo kiểu nam và nữ kìa – Heeyeon đang bị tấn công bằng những câu hỏi.

- Hàhà...không thể nào – Heeyeon chỉ biết cười chẳng biết nên sử xự như thế nào với Junghwa.

- Em yêu chị, Heeyeon ! em không yêu chị như là bạn bè, hay là người thân hoặc là một người chị, trong mắt em chị là một cô gái và em yêu cô gái đó, cô gái đó chính là chị, Heeyeon à.

Heeyeon thật sự chết lặng vì câu nói này của Junghwa, cái câu hỏi mà cô không dám hỏi giờ đã có đáp án, cô phải làm sao đây, cô đang hoang mang không biết nên nói gì thì Junghwa lại nói tiếp.

- Em không biết chị giã vờ hay thật sự không biết tình cảm em dành cho chị, em chỉ muốn cho chị biết tình cảm thật sự em đối với chị, dù đã biết sự lựa chọn của chị là gì – khi nói câu nói này mắt Junghwa đang nhìn xa xăm một nơi nào đó, không phải nhìn Heeyeon nhưng cô vẫn thấy được nét u buồn trong đôi mắt đẹp kia của em.

- Chị xin lỗi, chị phải đi về lớp – Heeyeon liền đứng bật dậy sau câu nói ấy, đi được một bước thì có một bàn tay nắm tay cô lại và kéo về phía sau lưng mình, do lực kéo, Heeyeon đã té và lao về phía Junghwa đang ngồi, đích đến của cô chính là môi của em. Nói đúng hơn là em đã giữ lấy  cô và bắt đầu hôn.

Hình ảnh trước mắt Heeyeon lúc này, rất gần là hàng mi vừa dài vừa dầy của Junghw, nó cong lên rất đẹp và 1 làn da trắng mịn màng không một vết xẹo hay mụn nào cả, lần đầu tiên Heeyeon nhìn Junghwa ở cực ly gần đến như vậy, cứ lo nhìn mà cô quên rằng mình đang trong tình huống nào cho tới khi cô cảm nhận được cái gì đó đang len vào miệng mình. 

Nó luồn sâu vào khoan miệng và từ từ di chuyển như đang tìm cái gì đó, bây giờ thì Heeyeon đã biết đó chính là lưỡi của Junghwa khi nó chạm vào lưỡi cô, không thể tin được, em và cô đang hôn nhau mà còn là france kiss nữa, chân tay Heeyeon bắt đầu bủn rủn khi chiếc lưỡi ấy đang cố quấn lấy lưỡi cô. 

Không được rồi, nếu kéo dài thế này cô sẽ không thở được mất, Heeyeon muốn đẩy em ra nhưng vô phương vì một tay cô đã bị Junghwa kiềm chặt xuống cỏ và một tay vòng qua eo cô, ôm sát vào người, tôi thật sự bất lực nhưng dường như hiểu được điều đó, Junghwa dần buông cô ra.


Trông lúc này, Heeyeon thật sự thảm hại vô cùng, vừa lấy tay ôm ngực thở hổn hển vừa nói không thành tiếng:

- Em...em – Heeyeon thở giống như là sắp hết không khí vậy.

- Heeyeon...mặt chị đỏ hết rồi kìa dễ thương thật – Junghwa vừa nói vừa nhìn tôi cười.

- Em...sao lại cười...chẳng có gì đáng cười cả. Thật không công bằng- trong khi Heeyeon còn ngượng vì chuyện lúc nãy thì Junghwa lại thản nhiên như không.

- Đây là lần đầu chị hôn à ? em nghiêng đầu tinh nghịch nhìn cô hỏi.

- Em...sao lại biết – Heeyeon ấm ức hỏi lại thì Junghwa lại ngã người vào thân cây cười đáp.

- Hìhì... nếu chị biết cách thở trong khi hôn thì có lẽ...giờ này em đã không buông chị ra.

- Em...em đừng nghĩ là mình có kinh nghiệm rồi bắt nạt chị – Mặt Heeyeon từ chổ đỏ ửng chuyển sang tím tái vì uất ức lẫn xấu hổ, nụ hôn đầu tiên của cô thế là đi tông. Đột nhiên Junghwa ngồi dậy thôi không cười nhìn Heeyeon chăm chú và nói.

- Người ta nói...nụ hôn đầu tiên luôn là nụ hôn khó quên nhất...đây cũng là cách tốt nhất để chị không bao giờ quên em.

Heeyeon bất động vài giây vì câu nói này của em. Nó đã kéo cô về vấn đề chính và là nguyên nhân cho việc xảy ra nụ hôn vừa rồi, Junghwa lại nói tiếp.

- Chị biết không ? đây là lần đầu tiên em chủ động ôm hôn và muốn hôn nhiều đến thế. Mặc dù trước đó được nhiều người hôn nhưng chưa bao giờ em đáp lại.

Heeyeon bắt đầu tránh ánh nhìn của em, như hiểu được điều đó Junghwa thôi không nhìn cô nữa mà lại dựa lưng vào thân cây, mắt đăm đăm nhìn lên bầu trời xanh biếc.

- Trước đây khi em còn học bên Anh, có một bạn gái đến nói là yêu thích em nhưng cũng đồng thời nói là sẽ từ bỏ em nếu em hôn bạn ấy một lần,hay đó chứ chỉ cần một cái hôn thì có thể quên được một người và bây giờ em lại lặp lại điều đó,em sẽ chọn cách từ bỏ chị.

Nghe đến đây, Heeyeon liền nhìn về phía em, cô thấy hai cánh tay Junghwa lúc này đang đặt lên mắt, vì nắng chói mắt ư ? hay không phải vì nắng.

- Em...thật sự yêu chị ? – Heeyeon hỏi trong ấp úng.

- Phải, nhưng điều đó giờ không quan trọng nữa vì em đã biết sự lựa chọn của chị – đột nhiên Junghwa đứng dậy, nhìn cô nói tiếp 

- Dù thế nào đi nữa, cũng xin chị đừng quên em nhé!

 Nói xong câu đó Junghwa quay lưng đi ra khỏi vườn cây bỏ cô ngồi lại đó, cũng trong khoảnh khắc Junghwa nhìn cô vừa nãy, cô đã kịp nhận thấy mắt Junghwa đã đỏ tự bao giờ, đỏ từ khi nào ? hay từ lúc Junghwa nói là sẽ từ bỏ tôi, khó chịu quá, đây là cảm giác gì ? tự nhiên nói yêu cô rồi đột nhiên hôn cô và cũng nói sẽ từ bỏ cô.

Junghwa nói đã biết sự lựa chọn của cô, mà tôi đã lựa chọn cái gì ? 

Heeyeon  thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cô chỉ biết lúc này đây...tim cô đang đau nhói.


Màn đêm buông xuống, tại một nơi khác.

- Junghwa...em tính đi thật sao ? – Jackson hỏi trong lo lắng sau khi bước vào phòng của Junghwa.

- Anh cũng biết mà, ba mẹ chỉ có mình anh và em vì anh đã nhất quyết theo ngành y rồi thì bắt buộc em phải về lại bên đó phụ ba mẹ quản lý công ty.

- Nhưng em đã phải thuyết phục ba mẹ rất nhiều mới được trở lại đây.

- Em đã hứa với ba mẹ rồi. Dù thế nào em cũng phải quay lại đó, lần trở về này có lẽ em sẽ không quay về Hàn nữa.

- Anh không nghĩ rằng em yêu Heeyeon nhiều đến vậy ? – Jackson vừa nói vừa tiến lại phía Junghwa đang ngồi, nhẹ nhàng xoa đầu Junghwa như muốn an ủi.

- Em cũng không nghĩ rằng em yêu chị ấy nhiều đến thế, nhưng giờ không quan trọng nữa.

Trầm ngâm một hồi Jackson lên tiếng.

- Em chưa nói cho Heeyeon biết ?

- Không nói sẽ tốt hơn, đỡ phải làm chị ấy khó xử, hơn nữa không gặp lại là cách tốt nhất em có thể quên.

- Nhưng...anh, à không Heeyeon...em – không đợi Jackson nói hết câu Junghwa đã lên tiếng.

- Cuộc nói chuyện của anh và Heeyeon ngày hôm qua em đã nghe hết rồi, em tôn trọng quyết định và sự lựa chọn của chị ấy.

- Nhưng...đó chỉ là...

- Không nhưng nhị gì nữa, Heeyeon đã chọn anh, anh nhất định tốt để có thể làm chị ấy hạnh phúc.

- Junghwa...mọi chuyện không như em nghĩ...

- Thôi...em mệt rồi, mai em còn lên máy bay sớm nữa, em cần nghĩ ngơi sớm...anh về phòng đi.

- Nhưng Junghwa à...

- Được rồi...được rồi mà – Junghwa vừa nói vừa đẩy Jackson ra ngoài.

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Jackson vẫn còn đứng đó, miệng lẩm bẩm: 

- Heeyeon, cậu thật là ngốc, tớ đã để cho cậu tự nhận ra tình cảm của mình...".


Cũng ở cánh cửa đó nhưng là bên trong căn phòng, Junghwa đang ngồi im bất động trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn xuống nền gạch, chợt đưa tay sờ lên môi mình, khẽ nói : 

-  Nó không đủ, không đủ để em có thể từ bỏ chị .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro