12. Chuyên sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giữa trưa trở lại Bình Nhạc uyển, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc đồng thời dùng ngọ thiện. Kim Thái Hanh không ngừng uy đồ ăn cho Chính Quốc, thẳng đến khi Điền Chính Quốc rốt cuộc ăn không vô , mới dừng tay. Kim Thái Hanh muốn đem bảo bối dưỡng béo một chút. Một hai năm này giúp bảo bối bồi dưỡng thân thể, sau đó có thể ăn một ngụm . Nghĩ đến ngày đó, hắn liền tâm viên ý mã. Về sau hắn còn muốn cùng Chính Quốc dựng dục hài tử, thân thể của Chính Quốc mà tốt thì tương lai cũng có thể an toàn một ít.

Dùng xong cơm trưa, Kim Thái Hanh lôi kéo Điền Chính Quốc đi ngự hoa viên vận động tiêu thực. Kim Thái Hanh biết Điền Chính Quốc đã đến trong cung được hai năm , nhưng lại không có tới ngự hoa viên. Quy củ trong cung nghiêm khắc, không cho phép cung nhân đi loạn, có cung nhân vào cung mười mấy năm cũng chưa từng đi ra khỏi cung điện mà mình ở.

Kim Thái Hanh mang theo Chính Quốc ngắm nhìn cảnh trí trong ngự hoa viên, Điền Chính Quốc có vẻ thực hưng phấn và vui vẻ, dọc theo đường đi cứ đông nhìn tây nhìn. Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc cao hứng như thế,nói:

"Chờ mùa xuân năm sau, cảnh sắc nơi này còn đẹp hơn, có rất nhiều loại hoa cỏ hiếm quý khoe sắc, sắc màu rực rỡ."

"Ân, ân! Thật sự thật xinh đẹp... Nha! Bên này còn có một cái tiểu đình tử nữa!" Điền Chính Quốc chỉ vào cách đó không xa, một cái chòi nghỉ mát nói.

Kim Thái Hanh nhìn cái đình kia, dừng cước bộ. Đây là địa phương đời trước hắn lần đầu tiên gặp Chính Quốc. Ở kiếp trước, hắn từng vô số lần đến chỗ này mà hồi ức. Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc chạy đến cái đình, sau đó quay đầu nói với hắn:

"Thái tử điện hạ, chúng ta vào trong đình ngồi một chút đi."

Kim Thái Hanh nhìn bộ dáng Điền Chính Quốc cười nhạt, trong lòng một trận hoảng hốt. Kim Thái Hanh bước nhanh vào trong đình, đem Điền Chính Quốc ôm lấy, hôn y thật sâu, thẳng đến khi Chính Quốc thở không nổi mới buông y ra. Điền Chính Quốc cảm thấy cái hôn vừa rồi cùng ngày xưa bất đồng, hắn giống như có thể cảm giác được Thái tử điện hạ bất an. Nhìn trong ánh mắt của Thái tử điện hạ có một chút gì đó khiến hắn không hiểu được, việc này khiến cho hắn cảm thấy rầu rĩ .

"Tướng công..." Điền Chính Quốc đem đầu chôn ở trước ngực Thái tử điện hạ, nhẹ nhàng gọi .

Thanh âm Điền Chính Quốc gọi tuy rằng rất nhẹ, nhưng Kim Thái Hanh vẫn nghe thấy , tâm tình nháy mắt thư sướng. Kim Thái Hanh dắt Kim Thái Hanh đi ra khỏi đình:

"Bảo bối chúng ta trở về ngủ trưa trong chốc lát..."

"Hảo."

Kim Thái Hanh đã dưỡng thành thói quen ngủ trưa, nên khi Thái tử điện hạ vừa nói hắn liền cảm thấy có chút mệt nhọc.

Sau khi trở lại Bình Nhạc uyển, Kim Thái Hanh cho Điền Chính Quốc uống một ly sữa bò, tiếp theo ôm y cùng tiến lên giường ngủ trưa. Chỉ chốc lát sau, hô hấp của Điền Chính Quốc đã đều đều. Kim Thái Hanh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có ngủ. Ôm người yêu cùng nhau nghỉ tạm, Kim Thái Hanh tham luyến mà nhìn dung nhan ngủ say của Điền Chính Quốc, trong lòng dị thường thỏa mãn. Kim Thái Hanh nhìn một hồi lâu, mới lặng lẽ đứng dậy đi thư phòng xử lý sự vụ.

Hai ngày này Kim Thái Hanh đang xem xét sổ sách về lũ mùa xuân ở Lạc hà. Lũ mùa xuân xưng là lũ xuân, thường xảy ra từ những con sông ở Lạc thành, Lịch thành, Hồ Châu trong Kim đế quốc, *Giang Châu chờ khúc sông*, vào tháng hai tháng ba mùa xuân, bởi vì băng tan mà hình thành hồng thủy. Khi dòng nước này chảy xuống hạ du, vào đúng mùa hoa đào nở rộ, nên gọi là lũ mùa xuân.

Thời điểm mùa xuân, khắp núi khắp nơi hoa cây đào núi nở rộ, băng trên sông tan rã, có khi nối thành một mảnh ở vài khúc sông, như cự long hiên lãng. Lúc này dân chúng ở hạ du chính là ngập đầu trong tai ương, rất nhiều dân chúng sẽ trôi dạt khắp nơi. Tuy rằng hàng năm triều đình đều sẽ trùng tu đê đập, nhưng để chống lại hồng thủy thì hiệu quả trước mặt là quá nhỏ.

Kim Thái Hanh chuẩn bị phê chuẩn xây dựng mấy đoạn đê đập trong năm nay, phân lưu con sông, tưới đồng ruộng, bên cạnh đó còn mở ra hai cái kênh đào, như vậy sẽ giảm bớt lực cản, còn có thể thuận lợi cho vận chuyển đường thủy.

Đời trước Kim Thái Hanh cũng làm như vậy , nhưng là sau khi hắn chấp chính được mười mấy năm. Ở đời trước, chủ ý này là do công bộ thị lang Đới Hằng đề xuất, người này đối với các công trình thuỷ lợi rất có thiên phú kiến giải, chính hắn cũng rất thưởng thức. Đáng tiếc, tuy rằng lúc Đới Hằng còn trẻ thì đã có ý tưởng, nhưng công bộ thượng thư lúc ấy là người tương đối bảo thủ, nên không tiếp thu. Đới Hằng đầy ngập khát vọng không được thực hiện, nhưng hắn không buông tha, mà càng cẩn thận nghiên cứu tình huống của các khúc sông hay gây lũ, tìm kiếm địa phương thích hợp nhất để đấp đập, phân lưu. Rốt cục sau khi Đới Hằng thăng chức lên công bộ thị lang, liền trình tấu lên Hoàng Thượng. Sau khi Kim Thái Hanh chuẩn tấu, cuối cùng sau ba năm mới hoàn thành công trình. Sau khi công trình hoàn thành, bách tính không còn bị lũ mùa xuân uy hiếp, mà hai đại kênh đào mới mở càng ảnh hưởng sâu xa đối với Kim  đế quốc. Ý nghĩa vận chuyển đường thủy của hai con kênh đào lộ thì không cần phải nói, thậm chí cuộc sống hai bên bờ sông ngày càng là phồn vinh náo nhiệt không thôi.

Kim thế, Kim Thái Hanh muốn hoàn thành việc này trước tiên, việc này không chỉ đối với dân chúng chung quanh Lạc hà hữu ích, càng có tác dụng mấu chốt giúp hắn đối phó với Lịch vương.

Viết xong tấu chương, Kim Thái Hanh chuẩn bị ngày mai lại cùng tâm phúc của hắn thương nghị một chút chi tiết. Nghĩ đến bảo bối của hắn chắc là đã tỉnh, Kim Thái Hanh đứng dậy trở về.

Thời điểm Kim Thái Hanh trở lại Bình Nhạc uyển, Điền Chính Quốc mới vừa thức dậy, đang dùng điểm tâm nhẹ thì nhìn thấy Thái tử điện hạ tới:

"Thái tử điện hạ không ngủ trưa nha?"

Điền Chính Quốc tỉnh lại không nhìn thấy Thái tử điện hạ, có chút mất mát. Nghe Thư Nhã nói Thái tử điện hạ đi thư phòng, nên không thể quấy rầy.

"Ngủ trong chốc lát, ta không có thói quen ngủ trưa. Bất quá về sau sẽ chậm rãi dưỡng thành ."

Kim Thái Hanh lôi kéo tay Điền Chính Quốc, đem một nửa điểm tâm trên tay y ăn vào trong miệng, còn liếm liếm đầu ngón tay của y. Điền Chính Quốc bị động tác của Kim Thái Hanh làm cho ngại ngùng:

"Nơi này còn có...toàn cho ngài ăn." Nói xong đem chén đĩa đưa đến trước mặt Thái tử điện hạ.Kim Thái Hanh nhướng mày:

"Trên tay bảo bối ăn càng ngon hơn."

Trong phòng khách còn có Thư Nhã ,Thư Cầm, Nguyên Phúc cùng Nguyên Khánh nhìn thấy Thái tử điện hạ cư nhiên còn có bộ dạng này, trong lòng đều thực giật mình kinh ngạc. Này...đây là Thái tử điện hạ mà ngày thường luôn nghiêm túc trầm ổn, hỉ giận đều không thay đổi sắc mặt đó sao? Kim Thái Hanh cũng không để ý tới biểu tình của các cung nhân, tiếp tục đùa Điền Chính Quốc. Bình tĩnh lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Chính Quốc, buộc hắn uy điểm tâm cho mình. Sau khi ăn xong điểm tâm còn liếm sạch ngón tay của Chính Quốc. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Chính Quốc đã đỏ giống như bị nướng chín.

Là một lão nhân luôn đi theo bên cạnh Thái tử điện hạ, Nguyên Phúc đều cảm thấy Thái tử điện hạ thật sự là...hắn cũng không dám nghĩ ( biến thái ) a...Thư Cầm cũng nghĩ thầm trong lòng rằng Thái tử điện hạ thật đáng sợ, ánh mắt nhìn Điền tiểu chủ giống như là muốn đem tiểu chủ ăn vào trong bụng. Thư Cầm đột nhiên nhớ đến lời đồn rằng Thái tử điện hạ thích ăn thịt người, vô thức rùng mình một cái.

Kim Thái Hanh lôi kéo Điền Chính Quốc đi ra khỏi phòng khách, đi tới một tiểu thư phòng trong Bình Nhạc uyển:

"Đây là tiểu thư phòng của ngươi, thích không?"

"Ta ? Thư phòng của ta? Thật vậy chăng?"

Kim Thái Hanh vui vẻ nhìn tiểu thư phòng được bố trí tinh xảo, trên giá sách còn có rất nhiều rất nhiều thư [sách], trên bàn có đầy đủ mọi thứ văn phòng tứ bảo.

"Thích! Rất thích !"

Điền Chính Quốc cao hứng trả lời. Hắn từ nhỏ đã thích đọc sách học tập, bởi vì là song nhi nên không thể đi tư thục đọc sách. Hoàn hảo có đại ca dạy hắn biết chữ, cũng để cho hắn lật xem thư ở nhà . Trước khi tiến cung, đại ca có dạy thêm cho hắn một chút, hắn cũng học bằng cách nhớ ghi nhớ thêm một số kiến thức. Có được một thư phòng như vậy, Chính Quốc nằm mơ cũng không dám mơ đến.

"Ngươi thích thì tốt rồi, về sau ta tìm cho ngươi một vị phu tử, từ từ dạy ngươi đọc sách viết chữ thi họa." Kim Thái Hanh thâm nghĩ, vị phu tử này hắn nhất định phải lựa chọn cẩn thận.

"Cám ơn Thái tử điện hạ, ta sẽ hảo hảo học ."

Điền Chính Quốc đối với Thái tử điện hạ tràn ngập cảm kích, ngoài người nhà của hắn thì Thái tử điện hạ là người đối xửa với hắn tốt nhất . Hắn nhất định hảo hảo học tập, không để cho Thái tử điện hạ thất vọng. Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc:

"Ngươi vừa mới gọi ta là cái gì... Ân..."

Điền Chính Quốc nhìn nhìn Nguyên Phúc cùng Nguyên Khánh ở xung quanh đang cúi đầu trầm mặc, hắn liền hướng Thái tử điện hạ nhẹ lay động đầu, mắt to tròn trìa trịa nhìn đối phương giống như đang nói rằng hiện tại có người khác đang ở đây, gọi theo kiểu kia là không phù hợp quy củ.

Kim Thái Hanh biết Điền Chính Quốc thực tuân thủ quy củ , đành phải phất tay để Nguyên Phúc cùng Nguyên Khánh đi xuống.

"Nơi này không cần các ngươi hầu hạ , đều đi xuống bên ngoài hầu đi."

Chờ bọn hắn đều đi rồi, Điền Chính Quốc nhìn trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

"Bảo bối chỉ còn lại có hai người chúng ta ..."

"Cám ơn tướng công..." Điền Chính Quốc ôm lấy thắt lưng Kim Thái Hanh , nâng đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.

"Đến... Bảo bối, hôm nay ta dạy ngươi trước." Kim Thái Hanh lôi kéo Điền Chính Quốc đi vào trước bàn.

"Hảo nha, ta đến mài mực."

Điền Chính Quốc bắt đầu mài mực. Việc này trước kia hắn thường xuyên giúp đại ca làm nên rất thuần thục, chỉ chốc lát sau liền mài tốt lắm .

Trong mắt Kim Thái Hanh tràn đầy ý cười, xem ra về sau còn có thể hưởng thụ lạc thú *hồng tụ thiêm hương*.

"Sẽ viết chữ sao? Viết cho ta xem?" Kim Thái Hanh đem bút lông dính mực nước đưa cho Chính Quốc, dạy hắn cách cầm.

Điền Chính Quốc nắm bút, hơi hơi có chút không xong, *nhất bút một hoa* mà viết ba chữ Điền Chính Quốc. Chữ viết thực lớn, cũng có chút xiêu xiêu vẹo vẹo .

Kim Thái Hanh xoay người từ phía sau vây quanh Chính Quốc, nắm chặt tay y, cũng tại trên cùng mảnh giấy Tuyên Thành đó viết xuống ba chữ Điền Chính Quốc.

"Chữ thật là dễ nhìn."

Chữ của Kim Thái Hanh cứng cáp hữu lực, rầm rộ, Điền Chính Quốc tuy rằng không hiểu về chữ viết nhưng cũng nhìn ra chữ của Thái tử điện hạ so với hắn tốt hơn nhiều. Sau đó Kim Thái Hanh lại viết thêm bốn chữ tên của mình tại ngay trên cùng mảnh giấy Tuyên Thành có tên Điền Chính Quốc kia.

"Tên của ta."

Điền Chính Quốc chiếu theo chữ viết của Kim Thái Hanh mà nghiêm túc tập viết . Viết xong bốn chữ to.

"Xem ta viết hảo ... tên của tướng công."

Bốn chữ này có thật nhiều nét bút, cũng thật khó viết, Điền Chính Quốc quay đầu lại, môi vô ý đụng chạm đến khuôn mặt của Kim Thái Hanh.

"Viết thực giỏi, để tướng công thân thân[hôn hôn].

Kim Thái Hanh tự nhiên sẽ không bỏ qua cho đối phương, liền hôn lên khuôn mặt của Chính Quốc. Bắt đầu từ chân mày, một đường hôn đến chiếc mũi nhỏ, mãi cho đến cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia. Kim Thái Hanh dùng miệng lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi của bảo bối, môi Điền Chính Quốc bị liếm đến ướt át bóng loáng , không tự giác khẽ nhếch mở ra. Kim Thái Hanh nhân cơ hội tham nhập vào trong miệng Chính Quốc, mút vào cái lưỡi thơm tho của bảo bối.

"Ân..." .

Hai tay Kim Thái Hanh vuốt ve trên người Điền Chính Quốc, hai tay dần dần vuốt ve xuống kiều đồn [mông] phía dưới của y. Điền Chính Quốc cảm giác đầu lưỡi bị hút đến ma ma , nhịn không được .Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc đến trên bàn, nhìn hai má Điền Chính Quốc ửng hồng, lại từ má lúm đồng tiền nho nhỏ bắt đầu lưu luyến.

"Bảo bối, tướng công thân ngươi, ngươi có thoải mái không? Có thích hay không?" Tiếp lại hôn vào chiếc cổ non mịn của bảo bối nhà mình, lưu lại từng đốm hồng hồng, Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân được hôn thật thoải mái, cảm giác như được phủng trong lòng bàn tay. Hai tay Điền Chính Quốc choàng quanh cổ Kim Thái Hanh.

"Thoải mái... Thích... , tướng công... Ta rất thích ngươi hôn ta."

Kim Thái Hanh nghe được lời nói nhuyễn nhuyễn nhu nhu của Điền Chính Quốc liền cảm thấy trong người nóng lên, hắn chỉ có thể hút khí thật sâu, ôm Điền Chính Quốc chậm rãi bình ổn.

"Bảo bối mau chóng lớn lên đi."

Ở đời này, Kim Thái Hanh để Điền Chính Quốc đi tới bên cạnh hắn từ rất sớm, nhưng cứ nhìn mà ăn không được cũng là một loại tra tấn ngọt ngào a...

Ngày thứ hai, sau khi Điền Chính Quốc hạ triều liền cùng Lưu Trạch Kỳ, Trịnh Gia cùng Đới Hằng thương nghị nội dung tấu chương bên trong thư phòng.

"Diệu a... Thật sự là diệu... Thái tử điện hạ, nếu công trình này hoàn thành, đây chính là chuyện hợp tác tốt đẹp giữa quan và dân nga." Trịnh Gia tán thưởng.

Lưu Trạch Kỳ cũng khen Đới Hằng: " Đới đại nhân thật sự là tài hoa hơn người, Lưu mỗ bội phục."

Lưu Trạch Kỳ tuy rằng không hiểu công sự, nhưng nhìn đại công trình có thể chống đỡ Lạc hà lũ mùa xuân, ngay cả kẻ đa mưu túc trí như Trịnh Gia đều cho là tốt, như vậy chắc sẽ không tệ.

"Không dám, không dám... Đảm đương không nổi Lưu đại nhân khách khí như thế, tất cả đều nhờ Thái tử điện hạ nhắc nhở. Nếu không có như thế Đới mỗ cũng thực khó hoàn thành chuyện này." Đới Hằng đứng dậy hướng Lưu Trạch Kỳ đáp lễ.

Đới Hằng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hắn có thể ngồi cùng với Thái tử Đông Cung và thân tín của ngài. Mang Hằng nguyên là một chủ sự nho nhỏ ở công bộ, hắn đối với công trình thuỷ lợi là thập phần nhiệt tình yêu thương. Đối với Lạc hà lũ mùa xuân hắn có rất nhiều ý tưởng, hắn cũng từng đề cập qua với công bộ thượng thư về ý tưởng xây dựng đê, phân lưu, mở kênh đào. Nhưng thượng thư đại nhân là một người bảo thủ, cho rằng công trình to lớn như thế thì thật quá mức lớn mật, nên không có tiếp thu ý kiến của hắn. Đới Hằng đầy ngập khát vọng không thể thực hiện, rất là thất vọng. Ông trời rủ lòng thương để cho hắn có một lần vô tình gặp được Thái tử điện hạ.

Thái tử điện hạ cũng không giống như tin đồn là lãnh khốc vô tình, ngược lại thực bình dị gần gũi, cùng hắn tán gẫu về chuyện ở công bộ, ngay lúc nói đến công trình thuỷ lợi, Đới Hằng đánh bạo đem ý tưởng của hắn về việc chống lũ ở Lạc hà nói ra. Thật không ngờ, Thái tử điện hạ rất đồng ý với ý tưởng của hắn, còn cùng hắn xâm nhập tham thảo. Thái tử điện hạ tri thức uyên bác, thỉnh thoảng đưa ra cho hắn một vài gợi ý nhỏ liền khiến hắn hiểu ra rất nhiều điều, những hoang mang lâu ngày trước đó đều có thể giải quyết hết. Sau đó, Thái tử điện hạ phái hắn đi đến thực địa thăm dò, Đới Hằng mất gần một năm mới có thể thăm dò hết. Sau khi Đới Hằng hồi kinh, tỉ mỉ viết sổ con giao cho Thái tử điện hạ, mà Thái tử điện hạ cũng rất xem trọng, bọn họ trải qua nhiều lần thương nghị, mới có thể viết ra số sổ con này trình lên cho Thái tử điện hạ xem. Đới Hằng có một loại cảm giác giống như là tìm được một tri kỷ.

" Đới Hằng cũng không cần khiêm tốn, chỉ dựa vào ta nhắc nhở là không đủ , trong đó đều có tâm huyết cùng dụng tâm của ngươi, tương lai với công trạng này, ngươi chính là một đại công thần." Kim Thái Hanh từ chủ vị đi xuống đến vỗ vỗ bả vai Đới Hằng.

"Thái tử điện hạ, công trình lần này rất to lớn, thời gian thi công cũng sẽ rất lâu, cần rất nhiều nhân thủ. Xem ra là cần có nhiều lao dịch, đây đối với dân chúng sẽ là gánh nặng khá lớn." Trịnh Gia phân tích.

"Ân, quang chinh lao dịch nhất định là không đủ , ta nghĩ để cho cả quân dân đều phải tham gia. Nếu chỉ bắt dân chúng làm hết, chỉ sợ sẽ bỏ bê việc đồng án, như vậy mất nhiều hơn được ." Kim Thái Hanh nói.

"Dụng binh đến tu bổ đê đập?" Lưu Trạch Kỳ cũng hứng thú.

"Ha ha, thật tốt quá, đang lo không thể lấy cớ phái quân đội đến Lạc thành đây." Trịnh Gia có chút hiểu ý tưởng của Thái tử điện hạ.

"Nhanh nói cho ta nghe. Xảy ra chuyện gì?" Lưu Trạch Kỳ vẫn chưa hiểu lắm.

"Ta nghĩ ý của Thái tử điện hạ là phái binh sĩ đi Lạc thành đóng quân để xây dựng đê. Như vậy vừa có thể xây dựng đê có lợi cho dân, lại có thể phòng Lịch vương, càng có thể mượn cơ hội đó thăm dò tình huống ở Lịch thành." Trịnh Gia phân tích.

"Trịnh Gia nói không sai, binh sĩ sẽ trú tại Lịch thành, cũng sẽ hạ lệnh cho Lịch vương phái quân đội đến xây dựng đê, mở kênh đào. Cứ như vậy, Lịch vương trong vòng thời gian ngắn sẽ không thể nắm quân đội của mình." Kim Thái Hanh nói, trong tay Lịch vương không có quân đội, sẽ như lão hổ không có răng.

Tròng mắt Trịnh Gia xoay chuyển, "Trong lúc xây dựng đê cùng mở kênh đào thì sẽ đánh tan quân đội ở Lịch thành, như vậy Lịch vương sẽ không có điều kiện thuận lợi để phát triển ."

"Ha ha, công trình thuỷ lợi ở Lạc hà thật sự là nhất cử lưỡng tiện a." Lưu Trạch Kỳ cuối cùng suy nghĩ cẩn thận .

"Trạch Kỳ, lần này ta sẽ khải tấu phụ hoàng phái ngươi đi. Đới Hằng ngươi cũng vậy, trở về hảo hảo chuẩn bị một chút, ngày mai lâm triều liền sẽ tuyên chỉ ." Kim Thái Hanh nói với bọn họ.

"Dạ. Ta nhất định không phụ sứ mệnh." Lưu Trạch Kỳ cùng Đới Hằng lên tiếng.

"Thời điểm không còn sớm, hai người các ngươi trở về chuẩn bị đi." Kim Thái Hanh chuẩn bị đi dùng cơm trưa với bảo bối của hắn."Tất cả giải tán đi."

Kim Thái Hanh về Bình Nhạc uyển cùng Điền Chính Quốc dùng cơm trưa, hưởng thụ lạc thú uy thực cho nhau, bầu không khí ngọt ngào này làm bọn cung nhân cũng không dám nhìn nhau.

Sau đó, Kim Thái Hanh lại cùng Điền Chính Quốc ngủ trưa. Kim Thái Hanh chỉ ngủ một lát, liền nhẹ giọng nhẹ chân mà đứng dậy. Mang theo tấu chương đi ngự thư phòng, Kim Thái Hanh thương lượng cùng phụ hoàng ở ngự thư phòng suốt một buổi chiều.

Ngày thứ ba lâm triều, Thái tử khải tấu việc xây dựng phân đoạn đê ở Lạc hà và mở kênh đào, dự phòng Lạc hà lũ mùa xuân. Hoàng Thượng đương triều tuyên bố rằng ngoài số lượng lớn lao dịch từ hộ bộ, Lạc thành, Lịch thành, Giang Châu, Hồ Châu , các nơi khác phải phái quân đội các nơi đi tập kết đóng quân tại Lạc thành, cùng cộng đồng dân cư xây dựng đê, mở kênh đào. Phong Lưu Trạch Kỳ là Binh Bộ Thị Lang, dẫn hai vạn sĩ binh đi trước, Lưu Trạch Kỳ thống lĩnh quân đội phân công đến Lịch thành. Phong cho Đới Hằng là công bộ thị lang chủ lý công trình trị thuỷ ở Lạc thành.

Lưu Trạch Kỳ, Đới Hằng tiến lên thụ phong, trong đó Đới Hằng là kích động nhất, công bộ thị lang, hắn cư nhiên thăng hai cấp. Cảm giác được ánh mắt chung quanh nhìn về phía hắn là hâm mộ cùng ghen tị, Đới Hằng phát thệ nhất định sẽ hảo hảo làm việc, không phụ thưởng thức mà Hoàng Thượng cùng Thái tử đã dành cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro