38. Hành cung (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tin tức Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc rơi xuống sông mất tích rất nhanh truyền đến kinh thành, Hoàng Thượng thấy tấu chương thỉnh tội của Tào Nghiêm, giận dữ.

" Kim Hồng không phải chết rồi sao! Thật sự là âm hồn không tiêu tan!"

Thái tử của hắn, thái tử của Kim vương triều ... Hoàng Thượng một trận hỏa công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, liền ngất đi.

"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng ngài làm sao vậy." Triệu Dung tiến lên đỡ lấy Hoàng Thượng. "Nhanh truyền thái y!"

Hoàng Thượng bị bệnh, không khí trong Càn Thanh cung đê mê, hoàng hậu ngồi ở bên giường âm thầm rơi lệ. Phu quân của nàng hôn mê trên giường, đại nhi tử của nàng lại chưa biết sống chết. Thế giới của nàng đều sụp đổ...Nhị hoàng tử làm bạn ở một bên, trong lòng cực kỳ tự trách. Rõ ràng đã xác nhận Lệ Vương chết, hắn đã từng đắc chí vì công tích của mình, ai!... Không nghĩ tới chính là như vậy, hắn tương đương gián tiếp hại Thái tử đại ca.

Hoàng Thượng từ hôn mê tỉnh lại, ngữ khí suy yếu nói với hoàng hậu: "Phong tỏa tin tức Thái tử mất tích, truyền ý chỉ của trẫm cho Tổng đốc Lưỡng Giang lặng lẽ tiến đến tìm kiếm, cần phải... cần phải tìm được Thái tử."

Tin tức này đối hoàng thượng đả kích quá lớn, quá đột nhiên... Kim Khải đỏ vành mắt, quỳ xuống.

"Phụ hoàng, nhi thần có tội, đều là nhi thần sai."

Hoàng Thượng khoát tay, "Không trách ngươi...".

Hắn hiện tại không có lực trách cứ bất luận kẻ nào, ở trong lòng tự hỏi nếu Thái tử thực sự gặp bất trắc, vậy hắn nên như thế nào... Trong lúc nhất thời suy nghĩ bay tán loạn...

Cũng may trải qua hai ngày lo lắng chờ đợi, từ Giang Châu lại truyền đến tin tức tìm được Thái tử, biết được Thái tử chỉ là bị thương, hắn cùng Lâm Trắc quân hai người đều bình an vô sự. Hoàng Thượng cùng hoàng hậu lúc này mới thả lỏng, thật là sợ bóng sợ gió một hồi a, thân mình hoàng thượng cũng không thuốc mà khỏi.

Kim Thái Hanh biết được phụ hoàng bởi vì tin tức hắn mất tích mà hộc máu hôn mê, trong lòng tự trách, ảo não không thôi. Lần này sơ suất của hắn chẳng những làm hắn cùng ngoan bảo lâm vào hiểm cảnh, còn mệt đến phụ hoàng bởi vì hắn mà bị bệnh, cũng may phụ hoàng đã không có gì trở ngại. Kim Thái Hanh nhìn khoái mã đưa tới chỉ thị của phụ hoàng, phụ hoàng biết được hắn bị thương, phi thường quan tâm. Đặc biệt bảo hắn đi đến Ly châu hành cung tĩnh dưỡng cho khỏe trước rồi mới hồi cung.

Ly châu hành cung cách Giang Châu không xa, ngồi thuyền có khoảng bốn năm ngày. Ly châu hành cung phong cảnh di người, khí hậu thực thích hợp tĩnh dưỡng. Kim Thái Hanh chuẩn bị trụ một đoạn thời gian tại Ly châu hành cung, chính mình tĩnh dưỡng đồng thời cũng phải điều dưỡng cho ngoan bảo một chút, lần này là lần đầu tiên ngoan bảo bơi trong sông lâu như vậy, sau lại mệt nhọc làm công kiếm tiền, thật sự là khổ y. Hắn phải đem ngoan bảo dưỡng béo lên mới được!

Buổi tối, ở trong phòng ngủ trên thuyền, Kim Thái Hanh nói cùng ngoan bảo, bọn họ sắp sửa đi Ly châu hành cung ở mấy ngày.

"Ly châu hành cung thực đẹp, ngoan bảo nhất định sẽ thích, nơi ấy còn có ôn tuyền nữa, đối với thân mình của ngươi cũng rất tốt."

Điền Chíng Quốc nghe xong thật cao hứng, ôm Kim Thái Hanh làm nũng.

"Thật tốt! Thật tốt! Thật vui vẻ nha! Ôn tuyền a... Ta còn chưa từng thấy qua đâu!"

Kim Thái Hanh yêu đến chết bộ dáng sáng sủa hoạt bát lúc này của ngoan bảo, cúi đầu hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn thơm ngọt kia. Điền Chính Quốc thực tự nhiên mở miệng đáp lại hắn, một bộ dáng nhu thuận mặc người xâm lược. Kim Thái Hanh ôm ngoan bảo, bàn tay đặt sau lưng y không ngừng vuốt ve, chậm rãi dời xuống, vuốt ve kiều đồn của ngoan bảo. Kéo sát y vào trong người mình, để ngoan bảo cảm thụ lửa nóng của hắn. Điền Chính Quốc cảm giác tướng công hôm nay bất đồng, không giống ôn nhu như ngày thường, hôm nay, hôn môi giống như là mưa rền gió dữ, hôn đến y không kịp thở dốc.

"Ân... Tướng công."

Kim Thái Hanh ôm lấy ngoan bảo, nhẹ nhàng đặt y ở trên giường. Nhìn ánh mắt tín nhiệm ỷ lại của ngoan bảo,

"Ngoan bảo... Chúng ta không đợi đến sinh nhật được không?"

Trải qua nhiều ngày gian khổ, hắn thật sự nhịn không được, thân thể cùng tâm linh kêu gào muốn đem ngoan bảo chiếm hữu triệt để, chỉ có để cho ngoan bảo thực sự trở thành người của hắn, hắn mới an tâm.

Chính Quốc cảm giác được lửa nóng cứng rắn của tướng công, y hiểu được tướng công vẫn luôn vì y nhẫn nhịn rất vất vả.

"Hảo..."

Chữ vừa nói xong, Kim Thái Hanh đã cúi đầu dùng sức hôn ngoan bảo. Hắn dùng đầu lưỡi linh hoạt cùng ngoan bảo trao đổi khí tức lẫn nhau, hương vị ngọt ngào kia làm hắn trầm luân.

Kim Thái Hanh cởi bỏ áo lót của ngoan bảo, ở trên chiếc cổ non mịn kia lưu lại từng miếng từng miếng hồng ấn. Sau lại tới đến xương quai xanh, hắn cũng lưu lại từng điểm ấn ký như vậy. Thân mình trắng nõn của ngoan bảo bại lộ ở trước mắt Kim Thái Hanh, hắn một đường hôn xuống hai khối đậu đỏ kiều diễm ướt át trước ngực kia, hắn vừa khẽ cắn, liếm, hôn một vìên, vừa dùng tay xoa nắn một khối đậu đỏ khác,

"Ân... Nha..."

Thân mình Điền Chính Quốc vốn mẫn cảm, cho nên làm sao có thể cầm cự được, sớm đã là thân _ ngâm liên tục .

Kim Thái Hanh tận tình yêu thương hai khối đậu đỏ này, khiến cho chúng nó ánh lên màu trong suốt, làm cho hắn nhịn không được nên hết nếm rồi lại nếm, sau đó kéo dài đến cái rốn nhỏ của ngoan bảo thì dừng lại, hai tay của hắn tiến vào bên trong chiếc đùi của ngoan bảo, vuốt ve da thịt nhẵn nhụi kia.

"Ân..."

Điền Chíng Quốc cảm thấy rất nóng, toàn bộ không khí trong phòng ngủ đều trở nên cực nóng. Kim Thái Hanh một đường hôn xuống da thịt trên người ngoan bảo, nhìn ngắm đóa hoa nhỏ màu thiển kim trên bụng ngoan bảo, đây là cái bớt tượng trưng cho song nhi.

Kim Thái Hanh nắm lấy non nớt của ngoan bảo vỗ về chơi đùa, bộ phận nam tính của song nhi phát dục không được đầy đủ, ngoan bảo so với nam nhân khác thì nhỏ hơn một chút, nhưng Kim Thái Hanh cho rằng như vậy mới đáng yêu. Chậm rãi tách hai chân ngoan bảo ra, Kim Thái Hanh đem đầu chôn nhập vào trong đó liếm _ lộng lên Ngoan bảo là lần đầu tiên,Kim Thái Hanh muốn dùng đến sự ôn nhu nhất của mình để yêu thương y, để ngoan bảo có thể có một trãi nghiệm tốt đẹp nhất cho lần đầu tiên.

"A! Tướng công ngươi đừng ..."

Chính Quốc ngại ngùng hơi hơi giãy dụa. Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên,

"Ngoan bảo, ngươi là lần đầu tiên, tướng công không muốn thương tổn đến ngươi."

Kim Thái Hanh tham nhập một lóng tay, cảm nhận trong cơ thể ngoan bảo vừa nóng vừa khẩn trương, nhẹ nhàng mà co rúm ngón tay.

"Ngô..."

Chính Quốc cảm giác trong cơ thể khác thường, có chút khẩn trương cương thân mình, hai đùi đều run rẩy.

"Ngoan bảo đừng sợ... Thả lỏng..."

Cũng may ngoan bảo là song nhi cho nên trong cơ thể đã chậm rãi tiết ra dịch trơn. Bởi vì trong cơ thể ngoan bảo ướt át, Kim Thái Hanh lại gia nhập thêm một lóng tay, tiếp tục khuếch trương cho ngoan bảo. Điền Chính Quốc dần dần cảm thấy trong cơ thể dâng lên một loại cảm giác tê dại nói không nên lời, thân thể cũng chậm rãi mà trầm tĩnh lại. Vô ý thức mà há mồm gọi:

"Ân... Tướng công..."

Kim Thái Hanh thấy thời cơ đã đến, lấy một cái gối chêm vào dưới thắt lưng của ngoan. Đem hai chân của ngoan bảo mở rộng ra, áp đi lên, chậm rãi đem thân thể trầm xuống, tiến nhập vào trong cơ thể ngoan bảo.

"A! Đau... Tướng công... Đau quá."

Tiếng gào của Điền Chính Quốc mang theo âm thanh khóc nức nở, y cảm giác mình sắp bị chém thành hai nửa. Hảo trướng, hảo nhiệt! Điền Chính Quốc cảm thấy hô hấp cũng đều đau...

"Hảo, hảo ... Ngoan bảo... Ngươi nhẫn một chút, lập tức sẽ không đau."

Kim Thái Hanh không dám động, không ngừng hôn môi ngoan bảo. Hôn vào má lúm đồng của y, mút vào vành tai mẫn cảm của ngoan bảo, kiềm chế xúc động đâm trái đâm phải, chờ ngoan bảo chậm rãi thích ứng.

Rốt cục thấy mày của ngoan bảo giãn ra, Kim Thái Hanh lúc này mới nhẹ nhàng mà luật động. Quá mỹ diệu, trong cơ thể ngoan bảo vừa ẩm ướt lại vừa chặt, làm hắn giống như đưa thân vào tiên cảnh, không so cùng ngoan bảo cá nước giao hoan càng xinh đẹp sự.

"Ngoan bảo... Bảo bối của ta..."

Kim Thái Hanh dần dần động nhanh hơn, Chính Quốc cảm giác được theo từng luật động của tướng công, từng trận khoái cảm đánh úp vào y, đây là cảm giác mà trước nay y chưa từng có.

"A... Tướng công... Ân ân..."

Chính Quốc phát ra thanh âm ngọt nị, hai tay ôm ấp lưng tướng công, thừa nhận tướng công chiếm hữu y.

"Ngoan bảo, thoải mái sao? Tướng công có làm ngươi thoải mái không?"

Mồ hôi nóng bỏng trên người Kim Thái Hanh rớt xuống, nghe thanh âm êm tai của, càng dốc sức trừu _ cắm.

"Thoải mái... Ân... Thật thoải mái..."

Chính Quốc thành thực trả lời, thân mình đã hóa thành một bãi xuân thủy. Kim Thái Hanh cùng ngoan bảo hôn sâu, mạnh mẽ chuyển động một hồi lâu, rốt cục phóng xuất ra túy của mình.

"Ngoan bảo ta yêu ngươi!"

Chính Quốc vừa mới hồi lại thần, thân mình nhịn không được run rẩy, cũng lớn tiếng đáp lại:

"Tướng công ta cũng yêu ngươi."

Kim Thái Hanh vẫn còn ở bên trong cơ thể ngoan bảo không chịu rời khỏi, vừa nghe ngoan bảo lớn tiếng đáp lại, dục niệm lại bắt đầu trở lại, dục vọng của Kim Thái Hanh lại chậm rãi ngẩng đầu, ôm ngoan bảo đứng lên, để ngoan bảo ngồi ở trên người của hắn.

"Ân... sâu quá ... Ân..."

Điền Chính Quốc cảm giác dục vọng trong cơ thể mình lại trướng lên. Kim Thái Hanh nhịn không được muốn ngoan bảo một lần, vốn nghĩ sẽ khắc chế bản thân, cố gắng ôn nhu, nhưng cuối cùng vẫn làm cho ngoan bảo hôn mê.

Kim Thái Hanh nhìn gương mặt đang ngủ của ngoan bảo, trong lòng dị thường thỏa mãn. Rốt cục ăn vào miệng, tư vị so với trong tưởng tượng của hắn còn tốt đẹp hơn gấp trăm lần.

Dù Kim Thái Hanh cố gắng mà khắc chế, lại cố gắng ôn nhu, thậm chí chỉ muốn bảo bối hai lần, nhưng vẫn làm cho Điền Chính Quốc nằm ở trên giường hai ngày.Chờ thuyền tới Ly châu, chân Điền Chính Quốc còn như nhũn ra, nên được Kim Thái Hanh ôm rời thuyền. Điền Chính Quốc thực ngại ngùng, đỏ mặt, vẫn luôn đem đầu chôn ở cần cổ Kim Thái Hanh không chịu ngẩng lên. Bọn quan vìên chờ đợi ở cảng Ly châu, chỉ thấy Thái tử điện hạ ôm một người rời thuyền, chỉ biết vị này nhất định chính là người trong lời đồn được Thái tử điện hạ rất yêu thích: Điền Trắc quân.

Kim Thái Hanh đi lên xe ngựa tới đón bọn họ, một đường tiến đến Ly châu hành cung. Xuống xe ngựa, Kim Thái Hanh vẫn tiếp tục ôm Chính Quốc đi.

"Không cần ôm ta nha, ta có thể chính mình đi." Điền Chính Quốc nhỏ giọng mà nói.

"Hai ngày này, ngoan bảo cần nghỉ ngơi tốt, buổi tối tướng công mới có thể hảo hảo yêu ngươi a."

Kim Thái Hanh vẫn ngồi ôm ngoan bảo, ghé vào lỗ tai y mà nói, nghe xong khiến Chính Quốc đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Ly châu hành cung nằm ở phía bắc Ly châu, là một tòa cung điện theo phong cách Giang Nam. Lấy tự nhiên sơn thủy làm chủ đạo, Giang Nam các loại lâm vìên đặc sắc. Đình đài lầu các bên trong hành cung vô cùng hoa mỹ, còn có hồ nước lớn nhỏ, thủy tạ kiến với hồ cùng hồ chi gian, khóa thủy vì kiều, mặt trên liệt đình tạ sổ tòa. Tạ tại trong nước, hai bên không gian rộng lớn, bích dập dờn bồng bềnh dạng, chung quanh đều thành họa cảnh, thật có "Phi sừng cao khiên, hư diêm động lãng, cao thấp ánh mặt trời, ảnh thất bại tế" ý thơ.

Kim Thái Hanh ôm ngoan bảo đi quanh hành cung một lần để thưởng thức cảnh sắc bên trong hành cung.

"Chúng ta sẽ ở tại hành cung này một thời gian, về sau ngoan bảo có thể hảo hảo ngao du."

Nhóm cung nhân hầu hạ bên trong hành cung thấy tình hình như vậy, đều thập phần kinh ngạc. Thái tử điện hạ không phải lần đầu tiên tới hành cung, nhưng lần nào cụng mang bộ dáng lãnh khốc mặt không đổi sắc. Mà hiện giờ Thái tử điện hạ cỡ nào sủng ái Điền Trắc quân a, đi đường cũng đều không muốn để cho Điền Trắc quân tự đi. Hôm nay bọn họ mới nhìn thấy được bộ dáng Thái tử điện hạ coi trọng Điền Trắc quân, trong lòng âm thầm quyết định phải hảo hảo hầu hạ Điền Trắc quân này, không dám có chút nào chậm trễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro