48. Đôn đôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gia Văn cứ theo lẽ thường đi Quốc Tử Giám đọc sách, vào cửa liền đưa tới rất nhiều tầm mắt chú mục của mọi người.

" Gia Văn ngươi đã tới, thật không nghĩ tới a! Nguyên lai ngươi là huynh trưởng của Điền Quý Quân." mấy người Tiền Thanh Côn thấy Gia Văn đến vội vàng tiếp đón hắn.

"Đúng vậy, thật sự là xin lỗi! Điền Quý Quân là nhị đệ của ta, ta cũng không phải cố ý giấu diếm, thỉnh các vị thứ lỗi." Gia Văn giải thích với vài vị cùng trường.

"Thì ra là thế, ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi, lúc ấy đã nghe ngươi nói có một đệ đệ làm cung thị trong cung của Hoàng hậu nương nương, không nghĩ tới đệ đệ của ngươi lại thần kỳ như vậy, hiện tại đã thành quý quân!" Tiền Thanh Côn chúc mừng Điền Gia Văn.

" Điền huynh, ngươi cùng Điền Quý Quân là huyết thống gần sao? bộ dạng của ngươi cùng Điền Quý Quân có giống nhau không?" Một vị cùng trường tò mò hỏi Gia Văn.

Mọi người rất là tò mò tướng mạo của Điền Quý Quân mà Hoàng Thượng độc sủng, nhưng nhìn bề ngoài của Gia Văn thật sự khó tưởng tượng ra. Lúc này người chung quanh cũng rất ngạc nhiên, mọi người lúc này đều dựng lỗ tai lên.

"Kia đương nhiên! Ta cùng Điền Quý Quân là một mẹ sinh ra, chính là một khuôn mẫu khắc ra." Gia Văn thấy biểu tình của bọn họ đều cổ quái, lập tức ha ha cười nói: "Ta lớn lên giống cha ta, mà đệ đệ giống mẫu thân, xinh đẹp hơn ta nhiều."

"Ha ha, Điền huynh ngươi thật khôi hài!" Mọi người nghe xong đều ha ha nở nụ cười.

Tính cách Gia Văn trong sáng nên rất được mọi người hảo cảm, trừ bỏ rất nhiều hàn môn đệ tử, cũng có một ít đệ tử có gia thế bối cảnh cùng hắn giao hảo. Đương nhiên cũng không bài trừ có vài người có chút tâm tư, nhưng Gia Văn luôn luôn lấy chân thành đối người, lâu ngày cũng có được một vài người bạn tốt cùng chí hướng.

Một buổi sáng tháng ba, trời trong nắng ấm, Chính Quốc thuận lợi sinh ra một tiểu hoàng tử, trong Bình Nhạc uyển một mảnh vui mừng.

Sinh sản lần này, Kim Thái Hanh vẫn luôn có mặt bên cạnh ngoan bảo, hắn mặc kệ mẫu hậu cùng các ma ma khuyên can, cố ý bồi bên người Điền Chính Quốc.

Thời điểm sinh sản của Điền Chính Quốc coi như thuận lợi, y thực ngoan phối hợp với các ma ma, cũng không kêu đau, làm cho Kim Thái Hanh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, suýt nữa ngất.

Kim Thái Hanh nhìn ngoan bảo chảy ra rất nhiều máu, cực kỳ đau lòng, cả người hắn đều có chút phát run. Điền Chính Quốc mất khoảng hai canh giờ mới sinh được hài tử, Kim Thái Hanh nhìn thấy nhi tử mang huyết mạch của hắn cùng ngoan bảo, hốc mắt ướt át, liền nói với ngoan bảo vốn đang mệt cực kỳ cũng sắp mê man:

"Bảo bối, vất vả ngươi!"

Chính Quốc cảm thấy không hề vất vả, có tướng công làm bạn cùng cổ vũ, trong lòng y vẫn luôn thực yên ổn, tuyệt không sợ hãi. Ngay khi y nghe được âm thanh khóc nỉ non của hài tử, trong nháy mắt cảm thấy hết thảy đau đớn đều tiêu thất. Nghe xong lời nói ôn nhu của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nặng nề mà ngủ.

Sau khi Tiền thái y xác nhận ngoan bảo bình an vô sự, lúc này Kim Thái Hanh mới ôm nhi tử đã được lau sạch sẽ đi ra ngoài. Bên ngoài điện, Thái hậu lo lắng mà chờ, vừa thấy Hoàng Thượng bế hài tử đi ra, lập tức tiến lên đón.

"Mẫu hậu, trẫm có nhi tử! Ha ha ha!" Kim Thái Hanh mang vẻ mặt tươi cười báo tin vui cùng mẫu hậu.

"Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Thái hậu cẩn thận mà tiếp nhận hoàng tôn của nàng, vui sướng vạn phần."Nhanh đi báo tin vui cho phụ hoàng của ngươi đi, phụ hoàng của ngươi biết nhất định thật cao hứng."

"Nhi thần đã phái Nguyên Phúc đi!" Ngay khi Kim Thái Hanh nhận được nhi tử, liền để Nguyên Phúc đi báo tin vui cho phụ hoàng, hắn biết đây là thời khắc mà phụ hoàng luôn nhớ mong.

"Ngoan tôn của bổn cung a! Bộ dạng thật là tốt a, ân... Lớn lên giống hoàng nhi. Cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn giống hệt hoàng nhi a." Thái hậu ôm tiểu bảo bảo đã ngủ vì khóc mệt, nhìn sao cũng thấy thích.

"Ha ha, ta coi ánh mắt kia vừa lớn lại vừa tròn, ngược lại rất giống ngoan bảo đâu." Kim Thái Hanh cười nói. Hài tử tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng nhìn hình dáng mơ hồ có thể đoán ra.

Thái thượng hoàng được tin vui, kích động mà nói liên tục ba cái chữ tốt. Kim Hoàng vẫn luôn lo lắng vấn đề con nối dòng của hoàng thượng, giờ rốt cục giải quyết dễ dàng, nhất thời hắn cảm thấy gánh nặng trong lòng liền được giải khai, thần cũng hảo rất nhiều.

Hôm nay miễn lâm triều, trong triều các đại thần cũng biết Điền Quý Quân được Hoàng Thượng độc sủng đang sinh, khi tin tức Điền Quý Quân bình an sinh hạ hoàng tử truyền đến. Trong ngoài triều đình một mảnh sôi trào, hoàng trưởng tử được sinh ra có ý nghĩa phi phàm. Tương lai của Điền Quý Quân kia chắc chắn càng quý, tối nay là một đêm định trước có rất nhiều người không ngủ.

Tin tức hoàng trưởng tử sinh ra thực nhanh được lan truyền khắp nơi, truyền khắp bên trong và bên ngoài hoàng thành.

Ôn Văn Thiến vuốt ve chiếc bụng đến nay còn không có tin tức, hít một hơi. Điền Quý Quân này cũng thật là tốt số ...

"Hoàng trưởng tử! Hoàng trưởng tử! Ta ngược lại muốn nhìn hắn có mệnh làm hoàng trưởng tử hay không!" Du tần nhớ tới nhi tử mất sớm của nàng, gần như điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Đại cung nữ Bích Ảnh bên người Du tần quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, lạnh run, hoàn hảo lúc này trong phòng chỉ có nàng cùng Du chủ tử. Lời này nếu để cho người khác nghe, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi a.

Điền Chính Quốc mệt cực kỳ, chỉnh chỉnh mê man một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại đã là buổi tối.

"Ngoan bảo ngươi tỉnh." Điền Chính Quốc có chút động tĩnh, Kim Thái Hanh liền tỉnh.

Kim Thái Hanh từ tháp thượng đứng lên, đi đến bên giường hỏi: "Cảm thấy trong người như thế nào? Còn đau không?"

Sau khi Điền Chính Quốc mê man, hắn bảo cung nhân đưa đến một cái giường đặt cạnh giường của ngoan bảo để thủ y. Thái hậu khuyên hắn nói, Chính Quốc phải làm trong tháng, để y dọn đến biệt cung. Kim Thái Hanh làm sao có thể vui lòng, vẫn làm theo ý mình, Quế ma ma thấy Hoàng Thượng như thế cũng không có cách nào.

"Không đau, bảo bảo đâu?" tầm mắt Điền Chính Quốc tìm tòi một chút không phát hiện bảo bảo.

"Ở chỗ bà vú, được chiếu cố rất tốt, ngoan bảo đừng lo."

Từ khi ngoan bảo có thai, Kim Thái Hanh bắt đầu xem xét chọn lựa bà vú. Ngoan bảo thân là song nhi nên sẽ không có sữa, sau khi trải qua ám vệ cẩn thận tra xét cùng nghiêm khắc chọn lựa, Kim Thái Hanh tuyển ba bà vú tới chiếu cố hài tử.

"Ta muốn thấy bảo bảo." Sau khi Điền Chính Quốc sinh xong, chỉ liếc nhìn hài tử được một cái liền mê man đi, y còn không có hảo hảo nhìn hài tử đâu.

"Hảo. Trong chốc lát bảo các nàng ôm tới cho ngươi xem, ngoan bảo, trước ăn một chút gì đi. Đói bụng đi?" Điền Chính Quốc đỡ ngoan bảo ngồi dậy, lại tự tay giúp y chỉnh lại quần áo.

Kim Thái Hanh phân phó Thư Nhã mang chút thức ăn tiến vào, sau lại phân phó nàng lui ra, chính mình uy ngoan bảo ăn cháo nấm hương thịt băm.

Điền Chính Quốc há mồm nuốt cháo vào, có chút hàm hồ nói: "Ta có thể tự mình ăn."

"Tướng công muốn uy ngươi ăn, hôm nay ngoan bảo vất vả, tướng công yêu ngươi!"

Kim Thái Hanh thâm tình nói lời yêu thương với ngoan bảo, hôm nay hắn thật lòng cảm tạ trời xanh ban cho hắn cơ hội trọng sinh lại. Nói xong, Kim Thái Hanh lại uy ngoan bảo uống một chén lớn canh gà bổ dưỡng.

"Ta cũng yêu tướng công!" Điền Chính Quốc mỉm cười ngọt ngào, cảm giác canh gà trong miệng nhẹ cũng có chút vị ngọt nhè nhẹ.

Bà vú bế tiểu hoàng tử tiến vào, Điền Chính Quốc thấy hài tử thực kích động.

"Nhanh, đến cho ta ôm một cái."

Điền Chính Quốc vươn tay cẩn thận tiếp nhận bảo bảo từ trong ngực bà vú. Cảm nhận được bảo bảo trong tay thật là nhỏ và mềm mại, trên người còn mang theo mùi sữa.

Tư thế ôm hài tử của Điền Chính Quốc thực tiêu chuẩn, khi còn bé y liền ôm qua đệ đệ muội muội nên hiểu được phải ôm hài tử như thế nào.

Kim Thái Hanh phất tay để bà vú lui xuống trước, cười nói: "Ngoan bảo ôm bảo bảo thực thuần thục, dáng vẻ không giống như ta, đều bị mẫu hậu giễu cợt."

Kim Thái Hanh tuy rằng kiếp trước từng có hài tử, nhưng cũng chưa từng ôm qua. Hắn cảm thấy thân mình nhi tử mềm nhũn như là không xương cốt, cảm giác giống như chỉ cần hắn dùng một chút lực liền nát, tư thế mà hắn ôm hài tử, thật không khác gì là phủng. Lúc ấy thái hậu nhìn bộ dáng Kim Thái Hanh kia ôm hài tử gian nan không được tự nhiên, cảm thấy rất vui vẻ.

"Trước kia ta có hỗ trợ chiếu cố đệ đệ muội muội, đương nhiên sẽ biết ôm nha. Bảo bảo thật đáng yêu!"
Điền Chính Quốc nhìn bộ dáng bảo bảo đã không còn nhăn nhăn như khi mới vừa sinh ra, tuy rằng làn da còn có chút ửng đỏ, nhưng thoạt nhìn đã là phấn nộn nộn. Bảo bảo cũng thực ngoan không khóc nháo, tròng mắt cứ di chuyển, bởi vì mới vừa uống sữa xong, miệng còn hộc ra một ít bọt sữa. Nhìn bộ dáng khả ái của bảo bảo, Điền Chính Quốc cảm thấy tâm tư của mình đều mềm nhũng.

"Ngoan bảo bảo, để phụ thân thân thân..."

Kim Thái Hanh nhìn ngoan bảo thân thiết với hài tử, nháy mắt có chút đố kỵ. Ai... Về sau hắn sợ là cùng với hài tử tranh sủng đi.

"Bảo bảo có tên chưa?" Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh.

"Đại danh thì phụ hoàng sẽ lấy, nhũ danh thì ... ngoan bảo ngươi đặt cho bảo bảo một cái nhũ danh đi." Kim Thái Hanh nói với ngoan bảo.

"Ta đặt? Ta có thể chứ?" Hoàng gia không giống như gia đình bình thường a, y có thể đặt tên cho hoàng tử sao?

"Đương nhiên, ngoan bảo ngươi là phụ thân của bảo bảo, đặt nhũ danh cho bảo bảo mà thôi. Không phải đại sự gì, ngoan bảo muốn gọi cái gì đều được."

Kim Thái Hanh ngồi ở bên giường, nhìn ngoan bảo cùng nhi tử ấm áp hỗ động, trong lòng dị thường thỏa mãn. Đối với nhũ danh của nhi tử hắn chỉ cần ngoan bảo thích là được.

"Tên gọi là gì mới tốt đây?"

Điền Chính Quốc nghiêm túc suy nghĩ, trước kia ở Điền gia thôn đều sẽ đặt cho hài tử một cái tên bình thường vì như vậy cảm thấy hài tử sẽ dễ nuôi sống. Nhìn bảo bảo phấn nộn trắng noãn mập mạp, y lại không muốn đặt cho bảo bảo một cái tên rất khó nghe.

"Tướng công, chúng ta gọi hắn là Đôn Đôn thế nào? Hy vọng bảo bảo vẫn luôn chắc nịch bình an, có thể vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên." Điền Chính Quốc suy nghĩ kỹ.

"Đôn Đôn không tồi! Bảo bảo về sau liền kêu Đôn Đôn, tiểu béo Đôn của ta cùng ngoan bảo. Ha ha!" Kim Thái Hanh vươn tay đùa nhi tử."Đôn Đôn, cha ngươi suy nghĩ một nhũ danh dễ nghe như vậy đặt cho ngươi, có vui hay không!"

Tay nhỏ bé của Đôn Đôn gãi gãi ngón tay của Kim Thái Hanh, miệng phát ra tiếng kêu a a, chơi trong chốc lát, Đôn Đôn liền ngáp một cái, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

"Tướng công, ta nghĩ ngủ cùng với Đôn Đôn." Điền Chính Quốc chờ đợi nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh chỗ nào chịu nổi ánh mắt chờ đợi vô tội của ngoan bảo, "Hảo đi, hôm nay để Đôn Đôn ngủ cùng ngươi, ta để các bà vú bên ngoài điện trực đêm. Nhưng ngoan bảo ngươi còn tại trong tháng đâu, ban đêm Đôn Đôn sẽ chọc đến ngươi. Trong khoảng thời gian này, buổi tối hãy để cho các bà vú mang theo Đôn Đôn ở tại thiên điện bên cạnh chúng ta đi."

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh cũng vì tốt cho y, mà y cũng không có sữa, ban đêm Đôn Đôn có các bà vú chiếu cố sẽ càng tốt.

Ban đêm Kim Thái Hanh nhìn chăm chú thân ảnh một lớn một nhỏ ngủ say trên giường, thật sự là nhìn hoài không chán. Tuy rằng nhi tử chiếm cứ vị trí thuộc về hắn, nhưng hắn khi nằm ngủ ở tháp thượng vẫn vui vẻ chịu đựng như cũ. Tiền thái y đã nói với hắn, lần này ngoan bảo sinh sản thực thuận lợi, tương lai cũng còn có khả năng dựng dục hài tử. Chờ sau này hắn lại cho Đôn Đôn thêm đệ đệ muội muội thì tốt rồi, như vậy khi Đôn Đôn có đệ đệ muội muội làm bạn, hẳn là sẽ không cùng hắn đoạt ngoan bảo đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro