50. Thương tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày sáu tháng sáu là sinh nhật Điền Chính Quốc, đây là sinh nhật đầu tiên khi Điền Chính Quốc làm hoàng quý quân. Kim Thái Hanh bày yến hội ở trong cung để tổ chức sinh nhật cho ngoan bảo, Điền Chính Quốc mặc một bộ y phục quý quân màu minh hoàng ngồi bên cạnh Kim Thái Hanh đang mặc long bào màu hoàng kim, tiếp nhận lời chúc mừng từ hậu cung, đại thần trong triều cùng các mệnh phụ.

Thái thượng hoàng cùng thái hậu nương nương ban cho rất nhiều quà, cộng với hạ lễ mà những người khác đưa tới, tư khố của Điền Chính Quốc lại có thể mở rộng . Hai năm nay, trong tư khố của Điền Chính Quốc có vô số bảo bối vô giá, nhưng trong số các lễ vật thu được, thứ Điền Chính Quốc thích nhất vẫn là con dấu mà tướng công tự tay khắc cho y, không biết hôm nay tướng công sẽ đưa lễ vật sinh nhật gì nữa? Điền Chính Quốc âm thầm chờ mong ...

Yến hội kết thúc, trong màn đêm pháo hoa nở rộ, Điền Chính Quốc nhìn chăm chú màu sắc rực rỡ đến loá mắt kia, giống như là một đóa hoa nở rộ, tản ra vô vàng tia sáng nhỏ màu vàng rực, sau đó lại có pháo hoa hình hoa cúc, tất cả như là những ngọn đèn chói mắt chiếu sáng lên khuôn mặt của mọi người trong trời đêm.

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Điền Chính Quốc, người Điền gia cũng được mời tham dự. Y nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người trong nhà, sau đó quay đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh bên cạnh, còn có Đôn Đôn trong ngực thái hậu nương nương. Giờ khắc này, y cảm thấy mình thật hạnh phúc! Y chẳng những có người nhà yêu thương của mình, có phụ hoàng cùng mẫu hậu luôn ân sủng y, có tình cảm chân thành của tướng công cùng nhi tử. Hết thảy đều quá mức tốt đẹp ...

Mười ngón tay của Kim Thái Hanh cùng ngoan bảo đan vào nhau, hắn biết ngoan bảo yêu nhất là nhìn pháo hoa. Hoa hỏa muôn hồng nghìn tía, lướt qua trong giây lát giống như phù dung sớm nở tối tàn, trong phút chốc hóa thành vĩnh hằng. Kim Thái Hanh cảm thấy có một thứ càng tốt đẹp so với vĩnh hằng, đó chính là hiện tại.

Trở lại Bình Nhạc uyển, Điền Chính Quốc có chút say, trên mặt giống như thoa son, người có chút nhẹ nhàng, cứ xoay xung quanh cái bàn.

Kim Thái Hanh đã biết ngoan bảo khi say sẽ có thói quen xoay vòng quanh cho nên hắn cứ mặc kệ y, để cho đối phương hết vây quanh cái bàn rồi đến cây ...cho đến khi nào làm y chóng mặt mới thôi.

"Hảo, ngoan bảo, đừng xoay nữa ... Một hồi ngươi lại choáng váng đầu." Kim Thái Hanh ôm lấy ngoan bảo, không cho y tiếp tục chuyển động.

"Dạ." Điền Chính Quốc đứng yên không động, ngoan ngoãn gật đầu.

"Đến... Ngoan bảo chúng ta đi tắm rửa đi..." Kim Thái Hanh ôm lấy y đi đến phòng tắm bên cạnh tẩm điện.

"Dạ." Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu như trước.

...

Kim Thái Hanh ôm ngoan bảo cả người vô lực đến trên giường, xx qua đi, Điền Chính Quốc cũng ít say hơn một chút. Mặc dù là người đã sinh hài tử, Lâm Gia Bảo vẫn còn thực thẹn thùng, lúc này trên người đều là màu phấn hồng. Tướng công lại thừa lúc y say mà làm như vậy lại như vậy , Điền Chính Quốc chu cái miệng nhỏ nhắn, thắt lưng của y rất đau a

"Tướng công..." Chính Quốc đánh bạo hỏi Kim Thái Hanh: "Tướng công... lễ vật sinh nhật của ta đâu?"

Kim Thái Hanh cười đứng dậy, "Tướng công sao có thể quên được."

Kim Thái Hanh rất nhanh trở về, trên tay Điền Chính Quốc chợt lạnh, tập trung nhìn vào, trên cổ tay nhiều hơn một chuỗi hạt châu. Vòng tay là từ khối hạt châu xuyến thành, từng khối hạt châu có độ lớn nhỏ đều giống nhau, bị mài đến vô cùng bóng loáng, còn tản ra mùi thơm nhè nhẹ.

"Đây là thạch trắng. Ngoan bảo có thích?" Thạch trắng là cực phẩm trong các loại trầm hương, Kim Thái Hanh phái người tìm rất lâu mới có được, sau đó hắn lại tự tay mài thành hạt châu lớn nhỏ giống nhau, xuyến thành vòng tay, xác thực mất rất nhiều công phu.

"Thích!"

Điền Chính Quốc vòng tay trầm hương xảo, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bắt lấy hai tay tướng công. Khi Điền Chính Quốc đụng đến vết chai mỏng trên ngón tay Kim Thái Hanh, hốc mắt chợt dâng đầy nước mắt.

"Thích, ta thật sự rất thích!" Điền Chính Quốc nói xong hôn hôn đầu ngón tay Kim Thái Hanh.

Hàng năm tự tay chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho ngoan bảo đã thành thói quen cũng như thành lạc thú của Kim Thái Hanh.

"Ngoan bảo..." Ngay khi Điền Chính Quốc hôn lên lòng bàn tay của, ánh mắt Kim Thái Hanh tối lại, mãnh liệt xoay người đem ngoan bảo đặt ở dưới thân.

Sau khi Điền Chính Quốc được vòng tay trầm hương mà tướng công tỉ mỉ làm cho thì mỗi ngày đềm mang trên cổ tay. Trầm hương tay thông đồng vận cao nhã, hương vị như có như không, thấm vào ruột gan, Điền Chính Quốc phi thường yêu thích lễ vật sinh nhật này.

Một ngày, khi Điền Chính Quốc đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an thái hậu nương nương thì bị Ôn Văn Thiến mắt sắc phát hiện, nàng có chút thất thố hỏi:

"Đây chính là thạch trắng!?"

Thanh âm Ôn Văn Thiến có chút đột ngột, lập tức làm thái hậu cùng các thái phi chú ý.

"Đây là Hoàng Thượng đưa, nói là thạch trắng." Điền Chính Quốc hồi đáp.

Ôn Văn Thiến thấy mọi người đều nhìn nàng, tự giác giải thích cho chút thất thố vừa rồi:

"Vừa rồi thấy chiếc vòng trầm hương trên tay hoàng quý quân phi thường xinh đẹp nên đã cẩn thận lưu ý một chút, mới phát hiện là thạch trắng."

Đối với những người có gia thế như các nàng, trầm hương cũng không phải là hiếm lạ gì, nhưng thạch trắng thật sự trân quý vô cùng, rất khó có được.

Ôn Văn Thiến tiếp tục khoe khoang tri thức nàng hiểu biết, tự nhiên hào phóng nói:

"Thạch trắng, là một loại trầm hương, là cực phẩm trong cực phẩm của trầm hương, so với trầm hương thì càng thêm ôn nhuyễn. Bình thường trong một khối trầm hương cực phẩm, cũng chỉ có thể có một phần rất nhỏ được coi là thạch trắng, cực kỳ trân quý."

Ôn Văn Thiến thấy vài thái phi lộ vẻ tò mò cùng chút ghen tị, tiếp tục nói:

"Có câu cách ngôn nói như thế này, phải tích âm đức ba đời mới có thể ngửi được mùi của thạch trắng, phải tu luyện phúc khí tám đời mới có được thạch trắng! Hoàng quý quân thật đúng là được hoàng thượng yêu thích a!"

Mọi người nghe Dực vương phi nói xong, đều hâm mộ nhìn chằm chằm vòng trầm hương trên cổ tay Điền Chính Quốc, chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

"Dực vương phi khen trật rồi, ngươi hiểu được cũng thật nhiều, ta vốn còn không biết mấy chuyện này."

Điền Chính Quốc biết vòng trầm hương này nhất định thực trân quý, không nghĩ tới sẽ trân quý như thế. Hơn nữa đây chính là Kim Thái Hanh tự tay mài cho y, thật có thể nói là vật báu vô giá!

"Ta cũng là thích nhìn chút sách giải trí thôi. Thạch trắng mang trong mình trăm ngàn năm linh khí, thường ngữi mùi trầm hương này, chẳng những có thể khỏe mạnh còn có thể kéo dài tuổi thọ nữa. Con dâu cũng từng nghĩ tìm đến kính hiến cho thái hậu nương nương... Nhưng một mảnh trầm hương cực phẩm loại này là vạn kim, lại còn khả ngộ bất khả cầu. Đến nay không thể như nguyện." Ôn Văn Thiến tâm tư xoay chuyển, nói với thái hậu nương nương.

Mọi người ở đây cũng không phải ngốc tử, các thái phi có thể ngồi lên được vị trí hiện tại tất nhiên đều nghe rõ ám chỉ trong lời nói của Dực vương phi. Thạch trắng trân quý như vậy, Hoàng Thượng tìm được mà không hiếu kính thái hậu nương nương, lại đưa cho hoàng quý quân. Đây không phải đang nói Hoàng Thượng bất hiếu, trong mắt hoàng quý quân cũng không có thái hậu nương nương đi. Không hổ là đích nữ thế gia, lời nói thật đúng là lợi hại a!

Thái hậu làm sao không nghe ra ý tứ của nàng, không nghĩ tới Ôn Văn Thiến này là một kẻ có tâm tư như thế, nháy mắt liền thu liễm ý cười.

" Ôn gia các ngươi không phải là thế gia trăm năm sao, còn có đồ vật mà các ngươi tìm không sao?"

Ôn Văn Thiến không nghĩ tới thái hậu nương nương sẽ nói như vậy, khuôn mặt cười đến đỏ bừng.

"Mẫu hậu..." Điền Chính Quốc muốn nói lại thôi, y đương nhiên cũng nghe hiểu ý tứ của Dực vương phi.

" Chính Quốc muốn nói cái gì?" Thái hậu nhìn Điền Chính Quốc muốn nói cái gì đó, liền ôn hòa hỏi.

"Hồi mẫu hậu, Hoàng Thượng cũng có chuẩn bị cho mẫu hậu. Lần này tìm thấy thạch trắng, trừ bỏ làm thành vòng tay cho ta thì cũng cố ý chuẩn bị cho mẫu hậu một chuỗi phật châu, là từ hạt châu trầm hương xuyến thành. Hoàng Thượng nghĩ chờ đến ngày sinh của mẫu hậu thì sẽ cho mẫu hậu một kinh hỉ." Điền Chính Quốc chậm rãi nói, y không thể để mọi người cảm thấy Kim Thái Hanh bất hiếu, đành phải tiết lộ chuyện mà tướng công nói cho y biết.

"Hoàng Thượng thật sự là thuần hiếu a!" Các thái phi nghe hoàng quý quân nói xong, sôi nổi khen.

Thái hậu nghe xong tất nhiên là thật cao hứng, nàng đứng đầu một cung nhiều năm như vậy, thứ tốt gì mà không có, kỳ thật nàng cũng không thèm để ý này đó. Nhưng khi nghe đại nhi tử vẫn luôn nghĩ đến nàng như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng vui mừng.

"Mẫu hậu, ngài coi như là không biết chuyện được không, Hoàng Thượng nghĩ cho ngài một kinh hỉ." Điền Chính Quốc làm nũng nói với thái hậu.

"Hảo! Mẫu hậu coi như là không biết gì hết." Thái hậu nghe xong cười đến thập phần thoải mái, sau đó căn dặn các thái phi."Các ngươi cũng không được loạn truyền."

"Dạ." Các thái phi đồng loạt lên tiếng trả lời.

Lúc này Ôn Văn Thiến cúi đầu thật thấp, hận không thể có cái hầm ngầm để mà chui xuống. Nàng đánh giá thấp địa vị của Điền Chính Quốc trong lòng thái hậu nương nương, hôm nay có chút nóng vội.

Ra khỏi Vĩnh Thọ cung, Ôn Văn Thiến nhanh chóng đuổi theo bước liễn của Điền Chính Quốc.

"Hoàng quý quân, lời nói hôm nay của ta là không có ý tứ nào khác, chỉ muốn nói loại trầm hương này rất tốt đối với thân mình của thái hậu nương nương, cũng không có ý tứ gì khác. Thỉnh hoàng quý quân chớ để ở trong lòng, nếu bởi vì chuyện này mà chọc ngài không vui thì đó là lỗi của ta, thỉnh ngài đừng trách tội."

Điền Chính Quốc thản nhiên nói: "Ta không sinh khí, Dực vương phi quá lo lắng. Thời gian cũng không còn sớm, ta về Bình Nhạc uyển trước."

Điền Chính Quốc không biết Dực vương phi đến tột cùng là có ý hay vô ý, nhưng nếu muốn tổn hại danh dự của tướng công, vậy thì y không thuận theo.

Ôn Văn Thiến đành phải nhìn bước liễn nâng Điền Chính Quốc rời đi, y thân là hoàng quý quân nên cũng phô trương hơn trước, số lượng cung nữ, thái giám đi theo phía sau cũng rất nhiều. Vô luận là địa vị cao thượng, hay là được hoàng thượng sủng ái, thậm chí được thái hậu nương nương thiên vị, hết thảy mọi thứ của y đều làm cho nàng đỏ mắt không thôi.

Một đêm khuya cuối tháng sáu, thanh âm đầy lo lắng của Nguyên Phúc vang lên bên ngoài tẩm điện.

"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!"

"Vào đi." Kim Thái Hanh giựt mình tỉnh lại."Chuyện gì?"

"Hoàng Thượng, thái thượng hoàng sắp không được... Thái hậu nương nương phái người lại đây, thỉnh ngài nhanh đi qua!" Nguyên Phúc bẩm báo.

Hiên Vìên Hãn Thừa nghe xong lập tức đứng dậy thay quần áo, xoay qua nói với Điền Chính Quốc vốn cũng vừa tỉnh táo:

"Ta đi trước, ngươi mang theo Đôn Đôn đến sau, trên đường phải cẩn thận." Sau đó lại phân phó Nguyên Phúc vài câu.

Khi Điền Chính Quốc đến, đại đa số người đã đến. Trừ bỏ các hoàng tử, công chúa, các thái phi, các tần phi....thì một ít trọng thần trong triều cũng đều đến. Điền Chính Quốc ôm Đôn Đôn bị tuyên đến trước giường thái thượng hoàng, lúc này Kim Hoàng đang hấp hối.

Dực vương cùng Dực vương phi cũng từ ngoài cung tới rồi."Phụ hoàng! Phụ hoàng!" Kim Khải lớn tiếng mà gọi phụ hoàng.

Kim Hoàng lờ mờ tỉnh lại, con mắt thong thả chuyển động, mắt hắn nhìn hoàng hậu, lại nhìn nhìn các con của hắn, sau lại thấy được Đôn Đôn trong tay Điền Chính Quốc. Ngón tay hơi hơi giơ lên chỉ về hướng Đôn Đôn, miệng giống như là muốn nói cái gì đó.

Kim Thái Hanh hiểu được ý tứ của phụ hoàng, vội vàng trầm giọng nói:

"Phụ hoàng ngài yên tâm, nhi thần nhất định sẽ làm cho giang sơn của Kim vương triều sẽ được truyền thừa đi xuống!"

"Tốt..."

Kim Hoàng cố hết sức mà phun ra một chữ tốt, lộ ra một nụ cười vui mừng, lập tức liền buông tay mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro