#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tỉnh giấc, Kim Jisoo nhìn xung quanh không thấy ai, bỗng nhiên cô bật khóc thật lớn.

Tối hôm qua hắn dày vò cô, đến ngất lên ngất xuống, hắn vẫn không buông tha mà phát tiết trong thân thể cô.

Hắn là chủ tịch của công ty đá quý, cũng là đối tác làm ăn với ba cô, khi cô nhìn thấy hắn, là lúc cô múa ba lê ở trường đại học.

Lúc đó hắn đến để quyên góp tiền từ thiện, khi cô vừa kết thúc điệu nhảy của mình, thì hắn cầm một bó hoa, đi lên tặng cô.

Nụ cười hắn lúc đó đã làm cô khắc cốt ghi tâm, nhưng hắn lại không biết cô là ai, vì lúc đó cô dùng khăn che mặt, chỉ để lại cặp mắt to tròn nhìn hắn.

Khoảng thời gian một năm sau, hắn đến nhà cô cầu hôn, lúc đó cô rất vui mừng, nên đã làm nũng bắt ba phải đồng ý.

Nhưng vào trước khi bước vào lễ đường, chị gái cô từ Mỹ trở về, khóc cạn nước mắt trước mặt cô, tức giận nói "Em làm vậy là có ý gì Kim Jisoo đây...đây là anh rể của em"

Lúc đó thế giới trong cô như sụp đổ, nhưng cô không tin, cho tới khi bước vào lễ đường, hắn vừa quay đầu, nhìn thấy cô dâu là cô, giương mặt bỗng trắng bệch.

Hai tay hắn siết thành nấm đấm, ánh mắt oán hận nhìn cô, lúc đó cô mới thật sự tin, thật ra người hắn muốn cầu hôn không phải cô, mà là chị gái cô.

Chỉ cần nhớ lại, là lòng cô lại đau thắt.

Tại sao lại là chị gái cô?

Nếu cô biết hai người họ là một đôi, cô nhất định không chia rẽ, nhưng giờ đã không kịp nữa rồi.

Cô lết thân thể như sắp bị bẻ đôi của mình xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, để dòng nước ấm chảy trên người cô, khiến cô thấy nhẹ lòng một chút.

Nhìn thân thể trắng nõn của mình, bị hắn tra tấn, cô lại không kìm nổi lại bật khóc.

Kể từ ngày Kim Taehyung rời đi cũng đã ba ngày, hắn không hề quay về, Kim Jisoo đang tự làm đồ để ăn tối, cả ngày cô không có gì làm, nên ngủ nguyên một ngày.

Vì là nhà riêng, nên không có người làm, cô cũng không thích ồn ào, lại càng không thích có người chứng kiến cảnh cô và hắn.

Đột nhiên điện thoại cô run lên, là số của anh? Cô run rẩy bắt máy "Taehyung?"

Nhưng giọng bên kia truyền lại, lại không phải giọng hắn, mà là một giọng nói gấp gáp "Thiếu phu nhân, tôi là trợ lý của chủ tịch, chủ tịch đang đánh nhau với người ta ở quán bar, dù tôi có nói gì cũng không cản được"

Sau khi trợ lý nói cho cô biết địa điểm, cô đứng dậy thay quần áo lái xe đi ra ngoài, vừa bước quán bar, đã thấy một màn hổn loạn, năm sáu thanh niên nằm dưới đất kêu la.

Còn Kim Taehyung lại đứng thẳng người ngay chính giữa, ánh mắt hắn nhìn thẳng tên còn lại ở phía cửa, vì mặt hắn đối diện với cánh cưa quán, nên cô nhìn rất rõ.

Cô vội nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn qua bên trái gần cửa một chút, thì thấy một thanh niên, tay cầm dao đang khống chế cô gái.

Kim Jisoo nhìn kỷ cô gái, lúc này mới giật mình, đây chẳng phải chị gái cô sao?

Thì ra mấy ngày nay hắn ở cùng chị gái cô, phải rồi! Cũng chỉ có chị gái cô, mới khiến hắn để tâm mà giận dữ như vậy.

Giọng Kim Taehyung lạnh lùng "Buông cô ấy ra"

Chị gái cô vừa nghe giọng hắn, liền bật khóc "Taehyung, em sợ"

Ánh mắt Taehyung dịu dàng "Eunha, yên tâm, anh nhất định cứu em"

Ánh mắt đó sao lại dịu dàng đến vậy?

Nhưng đáng tiếc, nó chưa bao giờ dành cho cô, cô cười tự giễu, nếu không phải tại cô, thì họ có thể hạnh phúc ở bên nhau rồi, là cô chia rẽ họ, lại còn muốn hắn dịu dàng với cô? Cô đúng là ảo tưởng rồi.

Kim Jisoo thấy thế, dùng hết sức lực đẩy mạnh gã thanh niên, con dao trong tay hắn rớt xuống sàn, cô sẵn tiện đá nó ra xa.

Taehyung nhìn thấy cô thì kinh ngạc, cô đến từ lúc nào? Nhưng lúc này không phải để hắn suy nghĩ những chuyện khác.

Hắn vội chạy lại, kéo Eunha vào lòng, dịu dàng vuốt lưng cô "Eunha đừng sợ, không sao rồi"

Gã thanh niên bị đẩy ngã, lúc này tức giận ngồi dậy, vơ lấy một chai bia chọi thẳng vào người Eunha.

Kim Jisoo thấy thế la lên vội chạy lại "Chị à, cẩn thận"

Cô chỉ vừa lại gần, thì bị một sức mạnh đẩy ra, ngã xuống sàn, Kim Taehyung quay người lại, lấy lưng mình đỡ cho Eunha.

Ngay cả quyền quan tâm chị gái mà hắn cũng không cho cô sao? Hắn thà lấy lưng mình đỡ cho chị gái cô, cũng không muốn cô lại gần?

Eunha hoảng sợ nhìn chằm chằm Kim Taehyung"Kim...Tae! Anh không sao chứ?"

Tên thanh niên xe tiếng còi xe cảnh sát, vội bỏ chạy.

Kim Taehyung sờ nhẹ mặt Eunha "Không sao! Đừng lo lắng"

Vì bị đẩy ngã qua một bên, nên Kim Jisoo có thể nhìn thấy toàn cảnh diễn ra của hai người, trái tim cô bỗng thắt chặt, cố kìm nước mắt, không cho mình bật khóc.

Kim Taehyung nắm tay Eunha thản nhiên bước ra ngoài, đi ngang qua cô lạnh lùng để lại một câu "Em vợ thật quan tâm tới hai chúng ta nhỉ?"

Nước mắt cuối cùng không kìm được, vẫn cứ lặng lẽ rơi, hai chữ "Em vợ" đúng là đã đánh thẳng vào tim cô.

Khiến tim cô như ngừng đập.

Nhưng hai người họ lại không biết, thật sự từ trước tới ngày hôn lễ diễn ra, cô không biết họ là một đôi, tại sao họ không tra kỹ, mà dồn tất cả oán hận lên người cô cơ chứ?.

Chị gái cô oán hận cô, chồng cô cũng oán hận cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro