#21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hay lắm! , Người em gái luôn miệng thì nói sẽ tác thành cho cô với anh, nhưng sau lưng lại cố tình dụ dỗ, níu giữ à?

Eunha kiềm chế tức giận, không lập tức chạy lại cho em gái thân yêu của cô một cái tát, mà lạnh lùng hỏi "Chơi cùng anh rể có vui không Soo Soo?"

Jisoo nghe Eunha nói vậy, nhíu mày trả lời khó chịu "Chị! Bây giờ anh ấy vẫn là chồng em!"

Đúng là cô đã hứa với chị sẽ buông tay anh, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, không phải sao? Sao chị lại có thể ghen mù quáng mà nói như vậy?

Eunha nghe Jisoo nói thế, thì không thể bình tĩnh được nữa, nhưng vì có Taehyung ở đây, nên ráng nhẹ giọng "Làm như vậy sẽ khiến em dễ chịu hơn sao, Soo Soo?!"

Jisoo cũng nhẹ giọng "Em chỉ không muốn chị ghen vô cớ như vậy thôi!"

Eunha lại nhìn Jisoo chằm chằm, mọi chuyện rõ trước mắt, mà còn nói cô ghen vô cớ? Miệng lưỡi giỏi đấy Jisoo!

Taehyung thấy Eunha có vẻ bực bội, lúc này mới ho hai tiếng, nhìn sang Jisoo nói "Soo Soo, vào tắm trước đi!"

Cô gật đầu, rồi quay vào nhà.

Eunha nghe hắn nói thế, hai tay càng siết chặt, không biết Soo với hắn có hẹn ước gì? Nhưng từ ngày cô kêu nó buông tay, thì hắn lại đối xử với nó tốt hơn trước, lại còn đổi luôn cách gọi.

Hắn không biết, mỗi lần cô nghe thấy hắn gọi "Soo Soo, Soo Soo" là cô chỉ muốn lập tức bịt miệng hắn lại, cô ghét nhất chính là cách xưng hô này, như vậy có nghĩa hắn không còn ghét Jisoo nữa.

Taehyung thấy Jisoo đi vào nhà, nên nhìn Eunha có chút không vui nói "Em không nên như vậy!"

Bỗng nhiên chị ta chạy lại ôm lấy hắn, mặc kệ hắn có dính bùn đất, cô vẫn ôm chặt, vừa khóc vừa nói "Em xin lỗi! Vì em yêu anh, thật sự rất yêu anh"

Rồi ngước mắt lên nhìn "Taehyung! Có phải anh đã hết yêu em rồi không? Anh hứa chỉ yêu một mình em, điều là gạt em phải không?"

Taehyung thấy thế, đưa tay lên lau nước mắt cho"Anh chưa từng gạt em, anh đã hứa thì anh sẽ giữ lời, chỉ là anh không muốn em nói như vậy, sẽ làm cô ấy đau lòng, dù sao chỉ còn một tháng nữa thôi"

Người cô run lên, hắn sợ nó đau, vậy có sợ cô đau không? Từ khi nào hắn lại quan tâm tới Soo Soo như vậy?

Dẫu đang tức giận, nhưng Eunha vẫn mỉm cười "Em xin lỗi! Sau này sẽ không như vậy nữa!"

Taehyung cũng mỉm cười "Như vậy mới là Eunha hiểu chuyện của anh!"

Nói rồi hai người cùng vào nhà, lúc này Jisoo đã tắm xong ngồi ở phòng khách lướt điện thoại.

Thấy vậy hắn nhìn sang Eunha nói "Em lên lấy đồ Soo Soo thay đỡ đi" Nói rồi cũng đi lên lầu đi tắm.

Sau khi chị ta thay đồ xong đi xuống, thấy anh vẫn chưa xuống, nên đi lại ngồi bên cạnh Jisoo.

Eunha nhẹ nhàng nói "Soo Soo, bỏ điện thoại xuống đi, chị muốn nói chuyện với em!"

Jisoo thờ ơ, dù miệng nói nhưng vẫn lướt điện thoại "Nếu chị muốn nói em hãy tránh xa Taehyung ra, thì chị đừng nói, em đồng ý ly hôn, vì em thấy có lỗi với chị, nhưng tình cảm em đối với anh ấy thì không buông được"

Eunha tức giận nắm lấy cánh tay cô bóp chặt "Hôm đó mày còn khóc lóc xin lỗi tao? Bây giờ lại nói như vậy? Có phải đã hối hận không? Nhưng mà đã không kịp nữa rồi, chỉ còn một tháng nữa thôi, mày phải rời xa anh ấy"

Jisoo bị đau, nhíu chặt mày "Đừng có nói chuyện kiểu đó với tôi, mỗi lần chị nói như vậy, rất khó chịu"

Tại sao tình cảm chị em của họ lại ra nông nổi này cơ chứ?

Chị ta nghiến răng nói "Vậy thì mày đừng có làm tao tức giận!"

"Là chị tức giận vô cớ!".

Eunha càng siết chặt tay, khiến tay Jisoo càng đau, đưa tay đẩy cánh tay Eunha ra "Chị, tôi cũng biết đau"

Nhưng chị ta không quan tâm lời cô, siết càng chặt, nói giọng tức giận "Nếu mày cứ bám lấy anh ấy, tao còn khiến mày đau hơn như vậy nữa!"

Eunha liếc nhìn cầu thang thắng cái bóng Taehyung dội xuống, siết tay Jisoo chặt hơn, nói tiếp "Kim Jisoo, tao nhớ mẹ đâu có dạy mày bám lấy anh rể? Sao mày lại mặt dày như vậy?"

Jisoo tức giận nhìn

Vì muốn cô bỏ đi tình cảm của mình, mà ngay cả mẹ chị cũng dám lôi vào sao? Rốt cuộc có một giây phút nào, chị thật lòng xem cô là em gái của mình chưa?

Vì thế cô đẩy mạnh cánh tay ra, quát lớn "Chị đừng có quá đáng!"

Cánh tay Eunha bị Jisoo đẩy ra, trúng thẳng vô cạnh bàn, dù không đau nhiều nhưng chị ta vẫn rên rỉ "Soo Soo! Chị xin lỗi, nếu không được thì thôi!"

Quả nhiên như mong muốn của Eunha, Taehyung thật sự nhìn thấy cảnh tượng Jisoo hất tay ả đụng vào cạnh bàn và Eunha tội nghiệp đang xin lỗi cô.

"Lại có chuyện gì?" Taehyung bực bội nói.

Tại sao hai chị em họ đụng tới là cãi nhau như vậy? Nhưng lần nào cảnh tượng hắn nhìn thấy cũng là cô bắt nạt Eunha, rốt cuộc cô có muốn hắn đối xử tốt với cô không? Mà luôn để cho hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy?

Chị ta cúi đầu nói "Em chỉ muốn hàng ngày đến để ăn cơm cùng hai người, nhưng Soo Soo lại tức giận, không muốn em đến, nếu đã vậy em sẽ không đến!"

Taehyung đi lại cạnh Eunha, cầm bàn tay cô lên xem, thấy bị sưng đỏ, quay sang tức giận nhìn Jisoo "Có vậy mà em cũng tức giận? Để rồi làm chị hai em ra như vậy sao?"

"Chị diễn đạt lắm, hẳn là sau này tôi nên nói ba cho chị đi làm diễn viên chắc sẽ nổi tiếng lắm nhỉ?" Jisoo mặt bình thản nói, sau đó liền bỏ lên phòng. Cô biết cho dù có giải thích hắn cũng chẳng tin cô vậy thì giải thích làm gì?

"Kim Jisoo em..." Đang nói chuyện cô lại bỏ đi lên lầu không một lời xin lỗi khiến hắn tức điên lên

"Taehyung được rồi, em không sao đâu" Eunha thấy hôm nay Soo Soo rất kì lạ thường ngày cho dù là chuyện gì cũng giải thích cho ra lẽ nhưng hôm nay lại...

-------

Cô bước lên phòng gương mặt vẫn như lúc ở dưới, không một cảm xúc. Trong mắt hắn cô là người thủ đoạn, ngang ngược, còn chị cô lại hiền lành dịu dàng, cô sợ nhất không phải chị sẽ nói lời cay đắng với cô, mà chính là vở kịch của chị như lúc này, vì chị đủ biết, hắn chỉ tin chị.

Tại sao cô lại thích người như hắn chứ? không biết phân biệt phải trái, không cho người khác cơ hội giải thích, chỉ tin vào cách nghĩ của mình, nhưng tại sao cô vẫn không buông bỏ được tình cảm dành cho hắn.

Lần đầu tiên cô thấy hắn ở trường đại học, hắn tặng hoa cho cô, mỉm cười với cô, khiến trái tim cô loạn nhịp, cô thích cách hắn chăm chú làm việc, dù đang mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười với người bên cạnh, không tức giận vô cớ, tốt bụng thân thiện với mọi người xung quanh.

Cô nhớ lúc gặp hắn ở ngoài cổng công ty, hắn vô tình thấy một đứa bé phát tờ rơi, ăn mặt tả tơi, cậu bé đó nói bà mình bị bệnh, phải nhanh phát hết số tờ rơi này, để có tiền mua thuốc cho bà.

Hắn hứa giúp cậu bé đó, nên muốn mua hết số tờ rơi bằng số tiền gấp hai của ông chủ cậu bé, nhưng không ngờ cậu bé lại là một người có lòng tự trọng quá cao, không muốn vô cớ nhận tiền của khác, muốn tự mình làm lấy.

Vì thấy cậu bé cố chấp, nhưng vì muốn giữ lời giúp nó, nên hắn bất chấp thân phận khác biệt, đứng phát từng tờ rơi cùng đứa bé, mặc kệ ban ngày nắng nóng, vẫn không quan tâm.

Từ giây phút đó, cô đã thật sự rung động, cô thích tính cách giữ lời của hắn, thích sự cố chấp của hắn, nhưng điều đáng buồn cười nhất là sự cố chấp của hắn, lại khiến cô đau khổ như bây giờ.

PS: Hôm qua tại mới chích mũi 2 nên ra ít nay ra lại bù,mng thông cảm nhaaa❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro