Quyển 2 - Chương 45 đến 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Không sai biệt lắm cứ như vậy đi, đừng đem Sở đại tiểu thư giết chết, cô ta còn có chỗ hữu dụng (*có ích)." Mặc dù hiện tại Sở Thanh cũng chưa có ý định thu hồi lại, nhưng cô ta còn có thể khai triển một số thứ, mặc dù không có xác thực được kết quả, nhưng cô lại đoán Sở Nghiên còn có chỗ cho mình xài, hơn nữa không bao lâu cô ta có thể thể hiện một chút giá trị của bản thân rồi.

Mặc dù không biết tại sao Sở Thanh lại nói như vậy, nhưng nếu như cậu ấy đã nói, dĩ nhiên Hoàng Á Lê sẽ nghe theo lời của cô ấy, bất quá là không giết chết thôi, không điên là được, cũng vẫn có biện pháp từ từ hành hạ Sở Nghiên nha, hơn nữa đợi sau khi dùng hết giá trị của cô ta, cô tuyệt đối sẽ cho Sở Nghiên nếm thử cảm giác lâm vào cơn ác mộng vĩnh viễn.

Mà trong một căn phòng khác, cơn ác mộng của Sở Nghiên vẫn chưa kết thúc, bất quá tương đối ôn hòa hơn cơn ác mộng lúc trước rất nhiều, nhưng mặc dù ôn hòa một chút, nhưng lại là đả kích lớn đối với Sở Nghiên, bởi vì cô mơ thấy Lục Trạch bỏ đi.

Bây giờ trong mắt của Sở Nghiên, người có thể tín nhiệm duy nhất trên thế giới này cũng chỉ có Lục Trạch, mà khi Lục Trạch vứt bỏ cô rời đi, cô cảm thấy tính mạng của mình không có chút giá trị nào.

Cuối cùng, sau một tiếng hét chói tai, Sở Nghiên phát hiện mình đã tỉnh lại, nhưng lần này cô lại không có động tác gì, cẩn thận co mình lại thành một đoàn, trải qua một đêm 'mộng trong mộng', hiện tại cô đã không có cách nào phân biệt tột cùng cái gì là thật, cái gì là ảo.

"Nghiên Nhi, mở cửa, là ba ba, con làm sao vậy?" Mặc dù Sở ba không có nghe thấy tiếng hét trước đó, nhưng âm thanh thét lên chói tai cuối cùng kia, ông là nghe thấy được, cho nên liền vọt ra khỏi phòng của mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ cửa phòng Sở Nghiên.

Mà Sở Nghiên nghe tiếng gọi cửa bên ngoài, lại nhớ lại ác mộng ngày hôm qua, sau đó rùng mình một cái, không nhúc nhích, cô không biết âm thanh mình đang nghe đến tột cùng là thật, hay tiếp tục là ác mộng.

Rốt cuộc sau nửa giờ, Sở Nghiên quyết định mở cửa, thấy ba ba rất bình thường đứng bên ngoài, sợ hãi cả đêm cũng biến thành nước mắt, cô khóc lớn nhào vào ngực Sở ba.

"Ba ba, con thấy ác mộng." Làm cho cô nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại trong mộng, lần đầu tiên, Sở Nghiên cảm thấy, thì ra ngủ cũng có thể trở nên đáng sợ như vậy.

Rồi sau khi Sở ba trấn an Sở Nghiên xong, thì mang theo cô xuống lầu ăn điểm tâm, nghĩ đến Sở Nghiên bị giày vò đau khổ rất lâu, cho nên Sở ba kêu Lục Trạch chuẩn bị nhiều thức ăn ngon một chút, mà điểm này làm cho trong lòng Lục Trạch sinh ra bất mãn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Trước kia anh còn không cảm thấy, nhưng theo thời gian chung đụng (*sống chung) ngày càng dài, Lục Trạch phát hiện, bất kể là Sở ba hay là Sở Nghiên, đều không giống như trong ấn tượng của anh, hơn nữa thật sự là Sở ba quá mức thiên vị, lúc Sở Thanh gặp nguy hiểm, cho tới giờ ông cũng chẳng thèm quan tâm hay lo lắng gì, nhưng Sở Nghiên bất quá chỉ gặp ác mộng mà thôi, ông liền coi như bảo bối, một dạng giống như hắc lam (?) bị vứt bỏ vậy.

  Mấy người Sở Thanh thấy một màn như vậy thì vội vàng rời đi, các cô cũng không có thời gian lãng phí ở đây nhìn một đôi cha con thân tình.

Sở Nghiên thấy Sở Thanh muốn rời khỏi, vội vàng bỏ thức ăn trong tay xuống, bởi vì ảnh hưởng của cơn ác mộng ngày hôm qua, hiện tại Sở Nghiên thật sự rất sợ tang thi, nếu như Sở Thanh đi rồi, các cô gặp phải tang thi thì phải làm sao đây.

Mà Sở ba thấy như vậy, sắc mặt âm trầm, tức giận khiển trách Sở Thanh: "A Thanh, mày không thấy chị hai của mày đang suy yếu sao, chờ chị hai mày ăn xong điểm tâm đã!" (@Nuy: Muốn ngay lập tức xách đao chém ổng quá (๑'^'๑) )

Sở ba nói như là chuyện đương nhiên, tất nhiên lại một lần nữa quên mất Sở Thanh đã vạch rõ giới hạn với ông, không có biện pháp, bởi vì trong lòng Sở ba, Sở Thanh là con gái của mình, nhưng vậy nó nên nghe lời của mình, vốn ông cũng có mấy phần áy náy với Sở Thanh, nhưng sau mấy lần Sở Thanh không nghe lời ông, ngay cả phần áy náy kia cũng biến mất.

"Sở tiên sinh, trong đầu của ông đều là tương hồ hay sao? Hay nói thật ra thì ông là óc heo?" Đối với thứ người như vậy, Sở Thanh đã nhẫn nhịn tới cực hạn: "Tôi đã nói qua, cô ta không phải chị hai của tôi, mà ông cũng không phải ba ba của tôi, cũng không có tư cách làm ba của tôi, dĩ nhiên, nếu như ông không nghe hiểu tiếng người, tôi cũng không còn cách nào ╭(╯^╰)╮."

Trước kia có lẽ Sở Thanh không có cách nào cảm giác được, nhưng khi nguyên thần đã khôi phục, thực lực lớn mạnh, Sở Thanh rõ ràng cảm giác được giữa mình và người đàn ông này cũng không có cảm giác huyết mạch liên thông, chẳng qua ông ta và mình là hai người không có quan hệ với nhau mà thôi!

Mà lời này lại hung hăng làm Sở ba nghẹn họng, như thế nào ông cũng không nghĩ tới con gái của mình sẽ nói ra những lời như vậy.

"Nghịch nữ (*), mày là nghịch nữ, nếu sớm biết hôm nay mày sẽ biến thành như vậy, lúc mày ra đời, tao...." Âm thanh đột nhiên im bặt, Sở ba phát hiện không biết cái gì đó, sau khi xuất hiện trước mặt mình, trong tay còn cầm một cây chủy thủ, mũi nhọn của chủy thủ đã đâm vào trong da thịt, cổ của ông chảy ra một tia máu đỏ tươi.

(*) nghịch nữ: giống như chữ "bất hiếu" ấy, Nuy thấy để "nghịch nữ" dễ nghe hơn một chút, không nặng như 'đồ bất hiếu' :}}

"Tốt nhất là ông câm miệng, tôi ghét nhất là người khác quơ tay múa chân với tôi, hơn nữa sau khi giết ông, tôi sẽ hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi giết ba, bởi vì ông không xứng làm ba, chẳng qua ông chỉ là súc sinh cùng với con gái yêu dấu của mình tính kế với một người con gái khác của ông mà thôi!" Đầu nhọn chủy thủ lại đâm sâu thêm mấy phần, huyết dịch (*máu) chảy xuôi càng thêm khoan khoái (*vui vẻ), trong mắt Sở Thanh nhiễm thêm mấy phần huyết hồng (*máu đỏ), mùi máu tươi làm cho cô như muốn mất khống chế, thật sự rất muốn hung hăng đâm chủy thủ trong tay vào cổ họng kia.

Mà Sở ba bị Sở Thanh dọa sợ, cái gì cũng không dám nói, lần đầu tiên ông nhìn thẳng con gái nhỏ này của mình, trước kia ông chỉ biết cô là một đứa nhỏ bốc đồng (*thất thường), nhưng bây giờ, lần đầu tiên ông mới hiểu được, vốn ông cho là một đứa con gái sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình lại trở nên đáng sợ như vậy.

"Nhớ, không muốn chết thì ngoan ngoãn câm miệng, tôi không có nghĩa vụ mang theo các người, chị hai? Ba ba? A, ở trong khoảnh khắc các người muốn tôi chết kia, các người cũng chỉ là một người xa lại." Mặc dù người đàn ông trước mặt này không phải là ba ba của cô, nhưng lại có một phần hôn duyến (*) với thân thể này, nếu như không chấm dứt phần hôn duyến này, sẽ trở thành trở ngại không nhỏ đối với tu vi của cô trong tương lai, cho nên cô mới không thể không hạ thủ lưu tình đối với họ.

(*) hôn duyến: đại khái là nói về quan hệ huyết thống, ở đây là chỉ phần quan hệ ba - con gái

Nhưng cô không ra tay cũng không có nghĩa là cô sẽ mặc cho người ta lấn tới!

Sở ba gật đầu một cái, cái gì cũng không dám nói, ông có dự cảm, nếu như ông tiếp tục làm chuyện không nên làm, Sở Thanh tuyệt đối sẽ nói được làm được, sẽ lấy ngay tính mạng của ông!

Mà Sở Nghiên thấy một màn này, cũng cảm giác được lòng tràn đầy sợ hãi, trước kia, mặc dù Sở Thanh không có đối xử tốt với mình lắm, nhưng cho tới tận bây giờ cũng sẽ không làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của cô, cô biết đây hết thảy là vì ba ba, mà bây giờ ngay cả ba ba cô cũng bị đối xử như vậy, mình còn có đường sống sao?

Cứ như vậy, dưới tình huống mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, đoàn người từ từ rời khỏi nơi này, bất kể là Sở Nghiên, hay là Sở ba, cũng không có can đảm gây chuyện vào lúc này, nói đùa, bây giờ bọn họ xác định nếu làm chuyện không nên làm, coi như là Sở Thanh không muốn lấy mạng của mình (Sở ba, Sở Nghiên), nhưng sẽ hành hạ thảm mình nha  

  Lộ trình sau đó, bởi vì Sở Nghiên và Sở ba không còn làm cái gì thiêu thân nữa, cho nên bình yên rất nhiều, không còn xảy ra chuyện không nên xảy ra nữa, vì vậy đoàn người xem như thuận lợi, gặp phải mấy con tang thi kia, dĩ nhiên là do Sở Thanh một người ra tay.

Cô cũng không có làm gì, chẳng qua là mỉm cười nhìn tang thi xuất hiện, đầu ngón tay phát ra một tia lửa điện lập lòe, trực tiếp bắn ra, bắn thẳng vào óc tang thi, sau đó đầu con tang thi như hoa nở, mọi người thấy một màn như vậy đều dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó sờ sờ mi tâm của mình, lực phá hủy kinh khủng như vậy, người nào thấy mà không sợ chứ!

"A Thanh, cậu thật lợi hại!" Trong khoảng thời gian này, Sở Thanh và Bạch Vãn Tình đã thân quen thêm, cho nên nói chuyện tùy tiện hơn nhiều, mà sau lần gặp phải tang thi loại chỉ huy kia, người tiểu đội Tật Phong càng thêm đặc biệt bội phục Sở Thanh, mấy người đó cũng thân thiết với bốn người Sở Thanh hơn.

"Khá tốt, là vì hệ Lôi." Mặc dù công phu của Sở Thanh đích thật là không tệ, nhưng cô tuyệt đối không kiêu ngạo, nói chuyện rất khách quan, cô có thể đơn giản giết chết nhiều tang thi như vậy, chủ yếu là bởi vì mình là hệ Lôi.

Lôi quang phá ma (*), mặc dù nói tang thi không phải là ma, nhưng trên người mang theo âm khí lại không sai biệt lắm với bổn nguyên (**) của tu ma giả (*người tu ma), cho nên người dị năng hệ Lôi có khắc chế không nhỏ đối với bản thân tang thi, hơn nữa trong lôi quang còn có ma khí đặc biệt trên người Sở Thanh, trong nháy mắt lôi quang quấn thân, tang thi không có cách nào động.

(*) lôi quang phá ma: 'lôi quang' là sấm, ý nói dùng sấm sét diệt ma quỷ

(**) bổn nguyên: căn nguyên, nguồn gốc, khởi điểm

"Vậy cậu cũng rất lợi hại rồi." Những người khác cũng sẽ không bởi vì Sở Thanh nói như vậy mà thật sự cho rằng Sở Thanh không có bản lĩnh.

"A Thanh, kế tiếp chúng ta định đi chỗ nào?" Nhìn hai cô gái ồn ào tán gẫu với nhau, Lục Thần hơi nhíu mày một cái, sau đó há miệng hỏi: "Hiện tại có hai con đường đi đến thành phố J, một là đường cao tốc, nhưng nguy hiểm sẽ lớn hơn một chút, dù sao hôm nay trên cao tốc cũng chận đầy xe, đến tột cùng có bao nhiêu tang thi, chúng ta cũng không có các nào kết luận, một đường khác chính là vào núi, dựa vào việc đi bộ, mặc dù tương đối an toàn, nhưng cũng đồng dạng phí thời gian nhiều một chút."

"Như vậy bất quá nửa tháng là có thể tới thành phố J." Hoàng Á Lê đi bên cạnh mở miệng nói, dù sau, mấy tháng sau thành phố J sẽ rất nguy hiểm, không quá nửa tháng mà nói cũng không có vấn đề gì.

"Vậy thì đi đường núi, đường cao tốc quá nguy hiểm." So sánh qua lại, tự nhiên Sở Thanh sẽ làm ra lựa chọn tốt nhất: "Hơn nữa đường cao tốc cũng không nhất định an toàn hơn đường núi, dù sao nói đó (rừng) cũng không có ai."

Cô đã nghe Hoàng Á Lê nói qua, hai tháng đầu ở mạt thế căn bản sẽ không xuất hiện động vật biến dị và thực vật biến dị, nếu như vậy, tính ra rừng rậm sẽ an toàn rất nhiều, dù sao coi như có tang thi, bất quá cũng là mấy người đạp thanh (*), người ở đây dọn dẹp mấy con tang thi tuyệt đối sẽ không có vấn đề, nhưng nếu như trên đường cao tốc gặp phải từng bầy tang thi, hay thi triều, hệ số nguy hiểm quá lớn, nhất là tiểu đội Tật Phong còn phải bảo vệ mấy tên không có vũ lực trong người.

(*) đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh ~> Ý của tác giả là mấy người Sở Thanh diệt tang thi như đi dạo xuân :)))

Những người khác tự nhiên là đồng ý với ý kiến của Sở Thanh, dù sao đây cũng là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà mấy người Lạc Vũ Vy lại bất đồng, nếu như đi đường cao tốc, bọn họ còn có thể ngồi xe hưởng phúc, nhưng một khi đi đường núi, các cô cũng không thể nào để cho người khác cõng mình nha, mà coi như các cô nguyện ý, đối phương cũng sẽ không nguyện ý mở đường (@ý nói sẽ không đồng ý cõng mấy ẻm á :]] )

"Không được, chúng tôi tuyệt đối không đồng ý, nhất định phải đi đường cao tốc, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian hơn, còn có, xe có thể thay chân." Người nói lên ý kiến tất nhiên là Lạc Vũ Vy, cô cảm thấy mình nói không có sai: "Hơn nữa, hiện tại ở trong núi sâu cũng không an toàn, có thể sẽ gặp phải động vật tang thi, như cũng cũng rất nguy hiểm!"

Sở Thanh nhìn cô ta một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Nếu như muốn đi đường cao tốc, tự mình đi, sẽ không có ai cùng cô đi chịu chết."

Trên cao tốc có cái gì nguy hiểm, coi như không cần nhìn, Sở Thanh cũng có thể đại khái đoán được, cô không có hứng thú đi mạo hiểm vì một đám râu ria, cũng không có nghĩa vụ đó, cô đã nhắc nhở qua có nguy hiểm, nếu như các cô không nghe, tự nhiên cũng không có bất kỳ quan hệ gì với cô.

Mà sau khi Lạc Vũ Vy nghe cô nói xong, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, đã không chỉ một lần, cái tên Sở Thanh này vẫn không nể mặt cô ta như vậy, chờ tới lúc hắn (Sở Thanh) yêu mình, nhất định phải để cho hắn hối hận!

Chơ tới bây giờ, Lạc Vũ Vy vẫn như cũ còn làm giấc mộng xuân thu của cô, cứ cho rằng Sở Thanh là vị hôn phu của cô, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ yêu cô, nhưng cô lại quên mất, Sở Thanh ngay cả ba của mình cũng không chịu nhận, làm sao có thể tiếp nhận con gái của bạn bè ba chứ, quan trọng nhất là, Sở Thanh thật sự là một cô gái nha!

Cuối cùng đám người Lạc Vũ Vy không có lựa chọn nào khác đi theo Sở Thanh, hiện tại các cô đã hiểu, nếu như muốn giữ mạng trong khoảng thời gian này, như vậy tuyệt đối phải nghe theo lời Sở Thanh, bởi vì bây giờ đại đa số người đều coi Sở Thanh như thần.

Sau khi đi không bao lâu, Sở Thanh cảm thấy một cỗ năng lượng khủng lồ, năng lượng đó hết sức tinh thuần (*thuần chất), nhưng lại tạo cảm giác bạo ngược, làm cho Sở Thanh đồng thời bị năng lượng đó hấp dẫn, cũng mơ hồ cảm thấy bất an.

Nhưng bất kể như thế nào, các cô đều phải đối mặt với năng lượng khủng lồ đó, bởi vì nó ở ngay trên con đường các cô chọn.

Đại khái đi được khoảng nửa cây số, các cô thấy được một cái hồ xanh thẳm, màu xanh này cũng không phải là màu xanh của bầu trời, mà là bản thân của nước đã là màu xanh.

Lúc mọi người đều bị màu xanh xinh đẹp kia hấp dẫn, Sở Nghiên vẫn luôn đi theo cuối cùng cũng thét lên một tiếng kinh hãi: "Đây...Đây là năng lượng hồ!"

Chuyện năng lượng hồ là chuyện Sở Nghiên chỉ nghe nói qua ở kiếp trước, nghe nói tận trong núi sâu có một hồ nước màu xanh vô cùng xinh đẹp, mọi vật đều có thể uống được nước trong hồ, người uống nước sẽ kích phát dị năng, mà người có dị năng thì sẽ làm dị năng tăng mạnh lên rất nhiều!

Mà sau khi Hoàng Á Lê nghe Sở Nghiên thét lên, trong mắt cũng dần hiện ra nét kinh ngạc, bởi vì trước khi sống lại, cô cũng đã nghe qua năng lượng hồ, cái đó chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, đồng thời cũng là hồ nước nguy hiểm nhất.

Cô có một người bạn may mắn còn sống khi gặp phải năng lượng hồ, hắn cũng là người còn sống duy nhất, mặc dù thực lực tăng mạnh, nhưng lại trở thành thí sát (*kẻ cuồng giết người), cuối cùng bị người bên cạnh liên thủ tiêu diệt.

"Năng lượng hồ là cái gì?" Nghe thấy danh từ mà mình chưa bao giờ nghe qua, Lạc Vũ Vy sinh ra một tia nghi vấn.

"Năng lượng hồ chính là phúc âm (*) của người bình thường trong truyền thuyết, phàm người bình thường uống qua năng lượng hồ cũng có thể có được dị năng!" Sở Nghiên nói ra những gì mình biết, nhưng lại không làm người thứ nhất bước lên uống thử năng lượng hồ, không biết tại sao, nhìn thấy hồ nước xanh thẳm kia, trong lòng cô lại có cảm giác nguy hiểm, cho nên bây giờ để cho Lạc Vũ Vy thử trước là tốt nhất!

(*) phúc âm: tin mừng, tin vui

Quả nhiên, sau khi Lạc Vũ Vy nghe vậy, mắt liền sáng lên, có thể có được dị năng, như vậy sau này không phải cô cũng không bao giờ....sợ tiểu đội Tật Phong nữa sao!

Nhưng cô lại quên mất, trên thế giới này không có bữa cơm nào là bữa cơm chùa, muốn có thực lực, trừ phi trời cho, nếu không, không chịu bỏ ra cố gắng, thì nhất định sẽ phải trả một cái giá thật lớn!

  "Đều đứng yên!" Đang lúc Lạc Vũ Vy chuẩn bị đi thử năng lượng hồ có phải đúng như lời của Sở Nghiên nói hay không, thì đột nhiên một giọng nam vang lên, trong âm thanh rõ ràng mang theo tia dồn dập, hiển nhiên hiện giờ người đàn ông này vô cùng kích động, có thể thấy được hắn mới vừa nghe được mấy người nói chuyện.

NHìn súng lục trong tay người đàn ông, Sở Thanh vẫn không nhúc nhích, cô có dị năng, cho nên điều này làm cho cô không coi năng lượng hồ quan trọng chút nào, hơn nữa cô cũng không quá tin lời Sở Nghiên, dù sao Sở Nghiên cũng là người bình thường, nếu như năng lượng hồ này không có chút mờ ám nào, làm sao mà cô ta không tự mình đi vào, sau đó đạt được dị năng.

Sở Nghiên vẫn luôn là một người có dã tâm, điểm này Sở Thanh biết, thậm chí mọi người đều biết, hôm nay cái cơ hội có thể làm cho cô ta trở nên mạnh hơn, trở thành người có dị năng xuất hiện trước mặt cô ta, làm sao cô ta lại không có bất kỳ hành động nào, cho nên giải thích duy nhất là nước hồ này có vấn đề gì đó, hoặc là cái gì cũng không thể thiếu được sơ sót, Sở Nghiên cần có người thay cô ta đi thử nghiệm năng lượng hồ trước.

Mà sau khi người đàn ông kia nhìn thấy tất cả mọi người không động, đều hết sức hài lòng, cười cười, rồi sãi bước tới năng lượng hồ, chẳng qua trước khi bước vào hồ thì quay đầu lại nhìn mấy cô gái trong đội ngũ, trên mặt mang theo nụ cười thèm thuồng, sau đó mang ánh mắt nhất định phải có được mà từ từ đi xuống nước.

Một khắc khi hắn xuống nước kia, bên tai Sở Thanh truyền tới một tiếng thở dài rất nhỏ, làm cho Sở Thanh ngẩn ra, ngay sau đó nghĩ tới người thở dài là Murphys.

"Thế nào? Ông biết người đàn ông kia?" Từ sau khi nghe Hoàng Á Lê nói Murphys dùng toàn bộ tin tức kỹ thuật xuất hiện qua một lần, ông ta liền hiếm khi lên tiếng, giống như dùng quá nhiều năng lượng, cần dùng nhiều thời gian dài ngủ say mà bổ sung năng lượng, mà nay....

"Người đàn ông kia sẽ chết." Rốt cuộc, âm thanh Murphys cũng vang lên bên tai Sở Thanh, mang theo một tia bất đắc dĩ như có như không: "Nên nói năng lượng hồ cũng không đơn giản như lời cô gái kia nói...Sau đó cô sẽ hiểu."

Nghe được câu đáp lời của Murphys, ánh mắt Sở Thanh rơi vào mặt nước hồ, cũng không có phát hiện gì bất đồng, người đàn kia vẫn ở trong nước hồ màu xanh như cũ, trên mặt treo vẻ đắc ý làm người ta khó thể bỏ qua, nhưng sau một khắc (15 phút), vẻ đắc ý kia trở nên vặn vẹo, ánh mắt của hắn mang theo vẻ sợ hãi nhìn trong nước, giống như có cái gì đó rất đáng sợ như mãnh thú vậy.

"Không —— Không ——" Hắn kêu to, lảo đảo chạy lên bờ, trong mắt lại mang thẻ vẻ cầu xin: "Cứu....Cứu cứu tôi!"

Chạy được hai bước, người đàn ông giống như bị thứ gì đó bám chân, cả người ngã nhào vào nước, sau đó hét thảm một tiếng, hắn lại đứng lên một lần nữa, rốt cuộc người trên bờ cũng biết tại sao hắn lại thê thảm như vậy, bởi vì chỗ dính nước hồ lại rách ra những vết thương lớn nhỏ khác nhau, mà trong vết thương có không ít con cá nhỏ màu xanh đang chui vào thịt hắn.

Hắn cố gắng chạy lên bờ, nhưng một lần lại một lần ngã xuống nước, vết thương trên người ngày càng nhiều, mà có không ít cá nhỏ đã từ vết thương chui vào thịt, chỉ chừa cái đuôi nhỏ không ngừng lắc lư bên ngoài. (@Nuy: Nói thật khi edit đoạn này Nuy hơi dựng tóc gáy đóa Σ(°△°|||) Tác giả thiệt là ~@.@~)

Mà người trên bờ thấy một màn này, cũng lui về sau từng bước, Sở Nghiên thấy vậy, đã bị hù dọa rồi, chỉ có thể run rẩy không ngừng, sau đó chạy vọt tới cây phía sau cách đây không xa, dùng sức nôn mửa, trong vết thương kia, cá nhỏ không ngừng ngọa nguậy như giòi bọ, thật đáng sợ lại ghê tởm.

"Murphys, đây là...." Thấy như vậy, Sở Thanh cũng có một tia động dung.

"Có thể nói con cá màu xanh kia mới thật sự là năng lượng hồ." Murphys nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó tiếp tục nói: "Thật ra thì cũng không phải thật sự là cá, mà là một loại trùng tộc vũ trụ, gọi là trùng Lam Lưu, bọn chúng được người tộc Lan chăn nuôi, dùng để bồi dưỡng chiến nô."

Ở tinh hệ, trùng Lam Lưu đã vô cùng hiếm thấy, mà trùng Lam Lưu chỉ có người tộc Lan mới khống chế được, thậm chí từng có người hoài nghi trùng Lam Lưu là dựa vào máu người tộc Lan mà dưỡng thành.

Truyện được đăng tại nuylovevaio.wordpress.com

Đích xác mà nói, trùng Lam Lưu có tác dụng cường hóa thân thể, nhưng tác dụng phụ lại rõ ràng hơn, người bị trùng Lam Lưu ký sinh sẽ dần dần mất hết bản tính của bản thân, trở thành cơ khí (*vũ khí, máy móc) chỉ biết chém giết, mà người bị trùng Lam Lưu ký sinh sẽ mang theo đặc tính của nó —— Nghe theo lệnh người tộc Lan, vì vậy, phàm là bị trùng Lam Lưu ký sinh đều sẽ không ngoại lệ mà trở thành chiến nô của tộc Lan.

"Trên địa cầu có người tộc Lan?" Sau khi Sở Thanh nghe được đáp án thì nhướng mày, vật nguy hiểm như vậy, nếu như bị người lợi dụng, vậy cũng phiền toái nha.

"Không, trên địa cầu không có người tộc Lan, mà mấy con trùng Lam Lưu này...." Murphys nói tới đây, giọng cũng dừng lại một chút, mang theo mấy phần bất đắc dĩ và áy náy: "Mấy con trùng Lam Lưu này là do tôi bắt được từ trên người thích khách tộc Lan bị tôi bắt, vốn muốn nghiên cứu một chút, nhưng không nghĩ tới chưa kịp nghiên cứu, chiến hạm của tôi đã bị địch nhân mai phục phá hủy, mà trùng Lam Lưu lại cùng tôi rơi xuống địa cầu, không nghĩ tới mấy con trùng Lam Lưu này lại có thể thích ứng hoàn cảnh địa cầu, thậm chí còn bắt đầu sinh sối nẩy nở."

Nghe một loạt giải thích của Murphys, không biết tại sao Sở Thanh lại nghĩ tới "cổ", loại sinh vật cổ này cũng có khả năng cường hóa thân thể, có tác dụng không chế tâm trí, mặc dù cô chưa từng nghe qua tên trùng Lam Lưu này, nhưng tác dụng lại khá giống với cổ, thật sự chênh lệch cũng không nhiều.

"Đúng như cô nghĩ, trùng Lam Lưu này và cổ trùng mà cô biết, hình như cũng không nhau quá nhiều." Bởi vì Sở Thanh và Murphys đang tiến hành trao đổi tin tức, cho nên Murphys vẫn vô cùng hiểu rõ mấy thứ được khắc sâu trong Sở Thanh.

Hai người trao đổi một phen, ánh mắt Sở Thanh rơi vào người đàn ông kia, nhìn toàn thân hắn co quắp, miệng sùi bọt mép, bộ dáng kia hoàn toàn giống như trúng độc, thậm chí ánh mắt của hắn cũng dần biến thành màu xanh.

"Lòng hắn quá tham, nếu như hắn chỉ lựa chọn uống một hớp nước cũng sẽ không bỏ mình, thậm chí còn có cơ hội trở thành người dị năng." Trùng Lam Lưu có thể, cho nên mới được người tộc Lan nuôi dưỡng để tạo chiến nô, như vậy đại biểu nó có thể đề cao lực chiến đấu, nhưng người đàn ông kia có lòng tham quá cao, không nên để cả người ngâm vào nước.

"Đây mới là loài người, bản tính loài người chính là tham lam." Nếu không phải cảm nhận được nhân tính tham lam, đối với người nản lòng thoái chí buông tha cho thiện niệm, chỉ tin tưởng lấy giết chỉ giết, tại sao nàng đã từng tu tiên lại trở thành tu ma đây?

Mặc dù Sở Thanh không có nói gì khi thấy cảnh này, nhưng người khác lại rõ ràng không chịu nổi, nhất là có vài người biết những thứ đó có thể làm cho mình có dị năng, nhưng sau một khắc lại thất vọng, thực tế tàn khốc, vô luận thế nào đều không thể tiếp nhận.

"Tại sao lại như vậy, tại sao...." Ánh mắt Lạc Vũ Vy có chút tan rã, rốt cuộc, khi người đàn ông kia đoạn khí (*tắt thở), cô mới ngoan độc nhìn Sở Nghiên, sắc mặt âm trầm đến mức sắp nhỏ ra nước: "Sở Nghiên —— Bây giờ tôi mới hiểu tại sao chị lại nói cho tôi biết những thứ này, bởi vì chị cũng không biết hiệu quả thật sự của năng lượng hồ, chị là đem tôi thành vật thí nghiệm, để cho tôi đi chịu chết!!!"

  (*) tra nữ: nữ cặn bã

Nhìn Lạc Vũ Vy một cái, Sở Nghiên không có phủ nhận với chất vấn của cô ta, nhưng cũng không thừa nhận, coi như cô có ý định đó thì thế nào, dù sao đây cũng là Lạc Vũ Vy muốn, nếu như cô ta không có dị năng như mong muốn, tự nhiên là không thể trách cô.

"Vũ Vy, đó là không phải chị ép em, không phải sao, hơn nữa chính em cũng không phải là không cần sức mạnh." Sở Nghiên mỉm cười, từ từ đi tới chỗ Lạc Vũ Vy, mặc dù nói bây giờ Lạc Vũ Vy đã biết mục đích của cô, nhưng Sở Nghiên lại không có ý định hoàn toàn xé rách da mặt, không biết chừng sau này còn có chỗ cần dùng đến cô ta!

Nhìn Sở Nghiên từ từ đi tới chỗ mình, sau đó kéo đôi tay mình, trong mắt Lạc Vũ Vy lóe lên tia dữ tợn, nhưng cô trước lại không giãy giụa, mà thu hồi tâm tình, ngẩng đầu lên nhìn Sở Nghiên, hỏi từng chữ từng câu: "Chị Nghiên, thật sự chị không muốn em đi thử nước hồ kia đúng không? Còn nữa, thật sự chị không biết tác dụng của nước hồ kia."

Áp chế lửa giận ở đáy lòng, hiện tại Lạc Vũ Vy thật sự rất muốn xé rách vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của Sở Nghiên, bây giờ cô phát hiện, thì ra trong tất cả mọi người thì Sở Nghiên là đáng ghét nhất, cũng là người ghê tởm nhất!

"Thật ra chị Nghiên cũng không phải cố tình muốn hại em, chị Nghiên cũng chỉ nghe nói qua truyền thuyết về năng lượng hồ mà thôi." Trong mắt Sở Nghiên lóe lên tia áy náy, nhẹ nhàng vỗ vào tay Lạc Vũ Vy, dịu dàng an ủi cô.

Nếu như người khác thấy một màn như vậy, nhất định sẽ cho rằng quan hệ của hai người rất tốt, căn bản không thể tưởng tượng ra giữa hai người đã giương cung bạt kiếm, nhanh đến nổi đạt tới trình độ xé rách mặt.

"Chị Nghiên, vậy tại sao chị lại không tự mình đi thử một chút nhỉ? Chẳng lẽ chị không muốn có dị năng sao?" Nhìn ánh mắt ngày càng thân thiết của Sở Nghiên, Lạc Vũ Vy cảm thấy mình muốn nôn rồi, trên thế giới này lại có người không biết xấu hổ như vậy!

Nghe Lạc Vũ Vy hỏi ra vấn đề này, nụ cười Sở Nghiên cứng đờ, âm thầm hít một hơi sâu, từ từ trả lời: "Thật ra thì chị Nghiên cũng không nhất định phải có dị năng, bởi vì chị Nghiên đã có A Trạch bảo vệ." Nói xong lời này, trên mặt Sở Nghiên còn phối hợp xuất hiện một tia thẹn thùng, sau đó ánh mắt rơi vào người Lục Trạch, trong ánh mắt đó mang theo lưu luyến và dịu dàng, vừa nhìn đã biết cô có bao nhiêu thâm tình với Lục Trạch.

Ba ——

Một âm thanh bạt tay chấn đau màng nhĩ mọi người vang lên, Sở Nghiên bụm mặt, không thể tin nhìn Lạc Vũ Vy, mới vừa rồi không phải nó đang mỉm cười nói chuyện với mình sao, tại sao đảo mắt lại cho cô một bạt tay, cái này không đúng!

"Sở Nghiên, mày còn không biết xấu hổ, mày cho rằng lên đường cùng các người mà tao không có hỏi thăm qua sao? Không cần dị năng? Mày ở đây nói chuyện lừa quỷ đi, vậy thì mày thật sự coi tao là đứa ngốc hả!" Lạc Vũ Vy căm hận nhìn Sở Nghiên, hận không thể đi lên cho cô ta thêm mấy bạt tay: "Không phải mày vẫn luôn ghen tỵ với A Thanh, một lòng muốn đoạt vị trí lãnh đạo sao? Một khi không có dị năng, người bình thường như thế nào để lãnh đạo một đám người dị năng, chẳng lẽ mày nghĩ rằng chỉ cần mình có đầu óc sao? Sở Nghiên, mày quá đề cao chính mình rồi, mày nghĩ rằng kế hoạch của mình là thiên y vô phùng (*) sao? mày căn bản chính là một đứa ngu xuẩn!" (@Nuy: Ố la la, quá đã, chửi như vậy nghe sướng cả tai ~ Lần đầu tiên cho 1like ẻm Vy này ︿( ̄︶ ̄)︿ )  

(*) thiên y vô phùng: không chê vào đâu được

Lạc Vũ Vy nói chuyện nhưng một chút cũng không khách khí, nhớ tới mới vừa rồi sắp bị cô ta lừa cô đi tìm chết, cô đã muốn đánh chết con tiện nhân này!

Thân nhân cái gì, bạn bè cái gì, thân nhân bạn bè trong miệng Sở Nghiên đều là gạt người, cũng là vì muốn đối phương ngoan ngoãn để cho cô ta lợi dụng đi, hiện tại coi như cô đã nhìn rõ, khó trách tất cả mọi người không muốn thấy cô ta, không ngờ tới cô ta có thể cười nói rồi để cho người ta đi tìm chết thay mình, thứ người cặn bã như vậy, người nào sẽ muốn thấy cô ta chứ!

Mà Sở Nghiên liên tiếp bị mắng đã đổi sắc mặt, từ khi trở về từ mạt thế cho đến bây giờ, mặc dù nói tranh chấp với Sở Thanh nên không mấy vui vẻ gì, nhưng vẫn không có ai dám mắng cô một câu, hiện tại, Lạc Vũ Vy không biết từ đâu tới lại dám mắng cô như vậy, nghĩ cô dễ bị khi dễ sao?!

"Á, mày có tư cách gì nói tao, mày bất quá chỉ là con gái của một gia tộc nhỏ ở thành phố B, chẳng lẽ còn nghĩ rằng tao không biết tại sao mày lại xuất hiện ở đây sao? Không phải muốn câu đáp (*) A Thanh hả? Bất quá chỉ bằng tư sắc kia của mày, cùng tính tình đại tiểu thư của mày, đừng nói là A Thanh, phàm là người thuộc gia đình có chút mặt mũi cũng sẽ không nhìn đến, tiện nhân không biết xấu hổ!" Nếu đã xé rách da mặt, Sở Nghiên cũng không cần giả bộ hiền lành nữa, từ kiếp trước, có ai dám khi dễ cô á, hiện tại lại gây chuyện trước mặt cô? Nằm mơ!

(*) câu đáp: cấu kết, quyến rũ, dụ dỗ, cám dỗ

Hai người tranh cãi ầm ĩ đến khí thế ngất trời, người xung quanh thật sự bị dọa rồi, bình thường nhìn như hai thiên kim tiểu thư, hôm nay lại giống như hai người đàn bà chanh chua, hoàn toàn không có chút ý tứ lưu tình nào.

Mà bốn người Sở Thanh đứng bên cạnh lại đầy hứng thú xem náo nhiệt, các cô đã sớm biết bộ mặt thật của hai người kia, cho nên thấy một màn như vậy, một chút cũng không có giật mình, ngược lại lại cảm thấy đây là chuyện vô cùng bình thường.

"Ở mạt thế, mày còn cảm thấy gia tộc gì gì đó quan trọng sao? Nếu mày có cốt khí như vậy, thì trở về nhà cũ nhà họ Sở đi, sao lại còn muốn đến thành phố B? Còn không phải nghe nói chỗ đó có căn cứ sao?" Lạc Vũ Vỹ cũng không phải dạng hiền lành, bị khi dễ còn không hoàn thủ? Đó tuyệt đối là chuyện không thể nào, cô nhất định phải cho Sở Nghiên rớt một lớp da mặt.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, Sở Nghiên ngậm miệng, nhưng bộ mặt lại đỏ bừng bừng nhìn chằm chằm cô ta, cô rất muốn nói một câu không đi thành phố B, nhưng cô lại biết, hiện tại ý kiến của mình căn bản không có người tiếp thu, bởi vì đoàn người này đều chỉ nghe theo Sở Thanh, coi như cô là chị hai của Sở Thanh, cũng không có bất cứ quyền phát biểu gì ở đây.

"Im lặng." Đột nhiên Sở Thanh nhíu mày lại, giống như nghe được âm thanh yếu ớt, nhưng âm thanh náo loạn của hai người kia lại không thể nghe ra đến tột cùng là âm thanh gì.

"Mày có tư cách nào để cho tao câm miệng!" Hai người cãi nhau có chút mù quáng, nghe được âm thanh vang lên, phản ứng đầu tiên chính là hỏi ngược trở về, nhưng sau khi nhìn thấy người nói chuyện, sắc mặt cũng không quá tốt, hiện tại các cô cũng không có lá gan không nghe lời Sở Thanh, bởi vì....

"Hai lựa chọn, một, câm miệng, hai, cút!" Mắt Sở Thanh híp lại, giọng nói lạnh nhạt, cũng không có mạnh mẽ hay cứng rắn, nhưng hai người đều có thể nghe ra sự nghiêm túc của cô, nếu hai kẻ này không câm miệng, tuyệt đối sẽ bị Sở Thanh đuổi đi.

Hiển nhiên cả hai đều biết đạo lý này, sau khi nghe Sở Thanh nói xong, cùng trợn mắt với nhau một cái, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Sau khi hai người ngậm miệng, xung quanh yên tĩnh lại, gió thổi qua lá cây tạo ra âm thanh xào xạc, sau đó mọi người phát hiện, trừ âm thanh đó ra, còn có một âm thanh khác, đó là cái gì thì không nghe rõ lắm, nhưng lại có thể phân biệt ra được là có thứ gì đó đang đạp lên lá rụng mà phát ra tiếng, hiển nhiên có gì đó đang đến gần.

Tất cả mọi người đều cảnh giới lên, biết được xuất hiện vào lúc này, dù không phải là tang thi, cũng sẽ có nguy hiểm nhất định, bất kể là cái gì, các cô cũng cần phải cẩn thận cư xử, bởi vì ở mạt thế, chỉ một sơ xuất nhỏ, cũng có thể lấy mạng của họ!

  Nhìn sắc mặt khẩn trương của mọi người, mặc dù trong lòng Sở Nghiên và Lạc Vũ Vy vẫn còn rất bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không dám nói thêm cái gì, nếu hiện tại đã không thể gây phiền toái cho Sở Thanh, mọi người cũng không thể lấy mạng ra đùa giỡn, chỉ cần không phải đứa ngốc cũng sẽ không đi làm cái loại chuyện ngu xuẩn như thế.

Hiện tại bất kể là Sở Nghiên hay Lạc Vũ Vy, cũng đã làm cho mọi người cảm thấy khó chịu, nếu như người nào còn làm thêm chuyện gì, coi như không cần Sở Thanh mở miệng, đoán chừng cũng sẽ có người mở lời cấm tuyệt cho các cô ở lại, dù sao cũng không có gì quan trọng hơn mạng sống của mình.

Âm thanh từ xa đến gần, vốn chỉ là âm thanh rất nhỏ, nhưng từ từ cũng trở nên vô cùng rõ ràng, sau đó, sau âm thanh phát ra tiếng đạp lá, là một tràng hú dài của sói.

Bầy sói!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều biết âm thanh kia là thứ gì, hơn nữa còn làm cho bọn họ sợ hãi thêm, chính là hình như bầy sói biết sự hiện diện của các cô, chạy thẳng tới phía bọn họ, làm cho tất cả mọi người đứng ngay tại chỗ vô cùng sợ hãi.

"Xem ra là âm thanh cãi vã của hai người họ đã dẫn dụ bầy sói tới, mà số lượng bầy sói kia cũng không ít nha...." Trong bầy sói có bao nhiêu con cũng không thể xác định chính xác, nhưng Sở Thanh đoán bầy sói này ít nhất có bốn, năm trăm con đi, xem ra đầu lĩnh của bầy sói này chính là Lang Vương trong núi.

Ánh mắt nhìn Sở Nghiên và Lạc Vũ Vy mang theo vài phần lạnh lẽo, lần đầu tiên, trong lòng Sở Thanh thầm hối hận, tại sao mình lại phải mang theo hai ôn thần theo á.

Dù nói tình huống bây giờ ở trong núi cũng vô cùng an toàn, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, dù sao trong núi cũng có không ít động vật, mặc dù hiện tại động vật biến dị còn chưa xuất hiện, nhưng lại không có nghĩa là không có mãnh thú trong núi.

Quả nhiên, sau khi người ở đây nghe Sở Thanh nói xong, sắc mặt cũng trở nên khó coi, trong lòng thầm hận, hai người kia thành sự chưa đủ, bại sự có thừa, thật sự rất muốn hai người đó vào trong núi á.

Bất quá mặc dù mọi người có loại suy nghĩ này, nhưng dù sao bây giờ, đám người Sở Thanh và tiểu đội Tật Phong cũng không có tỏ thái độ gì, vì vậy những người khác không có quyền "tiễn" hai người đó đi, nhưng sau này nhất định họ sẽ không cho sắc mặt tốt với hai người!

"Muốn sống thì tự mình động thủ, số lượng bầy sói không ít, không có ai bảo vệ các người đâu." Những lời này của Sở Thanh đặc biệt nhấn mạnh về mạng của hai người kia, nếu các cô không ra tay giết sói, như vậy chỉ có thể táng thân (*chôn vùi) trong miệng sói thôi, bất kể là ai cũng sẽ không ra tay cứu giúp.

Lúc thoại âm Sở Thanh rơi xuống, thì tiếng hú dài của sói rơi vào tai mọi người, mà đáp lại âm thanh kia chính là một tiếng sói hú dài khác, nghe âm thanh đó, Sở Nghiên và Lạc Vũ Vy đều có loại cảm giác sợ hãi, các cô đã nghĩ tới sẽ có một ngày gặp phải nguy hiểm, nhưng lại không nghĩ tới lại gặp phải nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ các cô không chết trong tay tang thi, ngược lại lại chết trong miệng sói sao?

Mà mấy người kia thấy phản ứng của hai người, trên mặt mang theo vẻ khinh bỉ, tự mình tạo phiền toái lại biểu hiện như vậy, thật làm cho người ta chán ghét.

Truyện được đăng song song tại nuylovevaio.wordpress.com

Theo thời gian từng chút trôi qua, bầy sói màu xám tro giống như thủy triều vọt tới, nhưng lại không có công kích, chẳng qua là vây mọi người lại, sau đó giống như bị cái gì đó gọi về, bầy sói lại giống như thủy triều, chia làm hai, một con sói màu trắng bạc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Con sói này rõ ràng khác với hôi lang (*) kia, trước không nói bộ da lông màu bạc của nó, chính là thân thể thon dài, tứ chi (*bốn chân) có lực, không thể đánh đồng với những con hôi lang bình thường.

(*) hôi lang: sói có lông màu xám tro

Hơn nữa Sở Thanh rõ ràng cảm giác được điều chân chính khác nhau giữa nó và bầy sói bình thường là —— Nó đã mở ra linh trí. Hiện tại cũng không có xuất hiện động vật biến dị, nhưng sự thông minh của con Lang Vương này đã có thể so với con người, bởi vì trong nháy mắt cùng nó nhìn thẳng với nhau, Sở Thanh thấy được một tia giễu cợt trong mắt con Lang Vương kia.

Yêu tu!

Ngay lập tức Sở Thanh nghĩ ngay loại khả năng này, nhưng sau đó liền phủ nhận, bởi vì địa cầu khác với địa phương cô từng sống, trên tinh cầu này, linh khí quá mức mỏng manh, coi như là loài người được Thiên Đạo chiếu cố nhất cũng không có cách nào thành công tu luyện, huống chi là động vật, có thể tu thành yêu đã tính là quá ít.

Nhưng không thể không nói, Lang Vương này đích thật là bất đồng với người khác.

"A Thanh, bắt giặc phải bắt vua trước, cái đó, cái đó nhất định là Lang Vương, chỉ cần anh bắt được nó, nhất định....Chúng ta nhất định sẽ không sao!" Trong nháy mắt Lạc Vũ Vy nhìn thấy Lang Vương, thì đã hét lớn với Sở Thanh, âm thanh bén nhọn này làm cho bầy sói bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tất cả con sói đều dùng ánh mắt tàn bạo nhìn Lạc Vũ Vy.

"Ồ? Không sao? Đích thật là vậy, chỉ là..." Sở Thanh nhẹ giọng cười một tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào người Lạc Vũ Vy, mang theo mấy phần giễu cợt: "Tại sao cô lại chắc chắn tôi sẽ giúp cô đi bắt Lang Vương? Cô nên biết rằng thủ lĩnh bầy sói chính là linh hồn của tụi nó, nếu như tôi đi bắt đầu lang này, như vậy tất cả bầy sói nhất định sẽ công kích một mình tôi, có đúng hay không?"

Mặc dù Sở Thanh biết Lạc Vũ Vy nói không sai, nhưng tự nhiên cô cũng biết hậu quả nếu làm như vậy, dùng mạng của mình để đổi lại mạng của một đám người không quan hệ với mình? Xin lỗi, cô không phải thánh mẫu, không có lòng độ lượng đó nha.

Bị vạch trần, sắc mặt Lạc Vũ Vy lúc trắng lúc xanh, như thế nào cô cũng không nghĩ được Sở Thanh sẽ nói như vậy, nhưng hy sinh một mình cậu ta, mà giúp được tất cả mọi người ở đây, cái này có lỗi gì chứ!

Lạc Vũ Vy nghĩ vậy cũng không có sai, dùng hy sinh nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất, nhưng cô lại quên mất, cô không có thực lực đó, mà cũng không có đầu óc làm lãnh đạo, hơn nữa, lãnh đạo đám người kia chính là Sở Thanh, mà tất cả mọi chuyện bị nháo đến bây giờ đều là bởi vì âm thanh cãi nhau của cô và Sở Nghiên mới đưa bầy sói đến, cô có tư cách gì để Sở Thanh hy sinh bản thân.

"Lạc Vũ Vy, tại sao cô lại để cho A Thanh hy sinh bản thân mà đi cứu một phế vật lãng phí lương thực ở mạt thế như cô chứ? Thật vô lý!" Giọng nói của Hoàng Á Lê tràn đầy giễu cợt, rõ ràng ích kỷ như vậy lại nói như chuyện đương nhiên, cô ta có tư cách gì nói thế.

Mà trong lúc mọi người tranh cãi, Lang Vương và Sở Thanh luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương, nó có thể cảm giác được đám người kia không đơn giản, mà trong mắt nó, người này càng không đơn giản hơn, đến tột cùng là không đơn giản chỗ nào, nó không tài nào nói rõ được, nhưng lại cảm giác được trên người cô có một hơi thở làm cho nó cảm thấy sợ hãi.

Bạch Lang Vương đã sống rất lâu, thời gian cụ thể là bao lâu thì nó không nhớ rõ, nhưng lại biết thời gian rất dài, dần dần nó trở thành vương giả trên đỉnh núi này, theo thời gian từng chút trôi qua, nó bắt đầu có thể suy nghĩ, sau đó biết được thế giới này từ từ sụp đổ, mặc dù nó không biết tại sao lại thế.

Nó vẫn muốn rời đi nơi này, nhưng lại bị một loại lực lượng vô hình trói buộc ở đây, mà hôm nay, nó cảm giác được xuất hiện một cơ hội làm nó có thể rời khỏi đây, mà sao khi nó tìm đến thì thấy được một con người tạo cho nó cảm giác sợ hãi, làm cho nó muốn thuần phục con người này...

  Lang Vương hoàn toàn không thấy những người khác, ánh mắt vẫn nhìn theo Sở Thanh, mà nó cũng đã hoàn toàn xác định Sở Thanh chính là người nó muốn tìm, thấp giọng phát ra tiếng hầm hừ đặc trưng của loài sói, sau một khắc, tất cả con sói đều lộ ra răng nanh trắng như tuyết, bộ dạng kia giống như muốn đem hết tất cả người ở chỗ này xé thành mảnh vụn!

Lạc Vũ Vy chuẩn bị mở miệng nói chuyện thấy một màn như vậy, vội vàng trốn vào vị trí an toàn trong nhóm người, chỉ có như vậy cô mới có thể cảm giác an toàn một chút.

Ngay sau đó, bầy sói vốn an tĩnh đột nhiên xôn xao, một con nhào tới đám người Sở Thanh, mặc dù Lang Vương đã xác định Sở Thanh là người nó muốn tìm, nhưng lại không có nghĩa nó không có đi dò xét cái gì mà tùy tiện theo người này rời khỏi đây, nó thân là Lang Vương đầy kiêu ngạo đó nha!

Mà mặc dù Sở Thanh không biết ý định của Lang Vương, nhưng lúc nó gừ gừ thì Sở Thanh đã biết, đây chính là tín hiệu công kích, bầy sói vốn an tĩnh nghe được tiếng hầm hừ trầm thấp kia, thì đã bắt đầu xôn xao, công kích về phía bọn họ.

Sở Thanh nhìn một màn này, hơi nheo mắt lại, sau đó từ từ nói: "Tách ra, tự phòng thủ." Số lượng bầy sói quá mức khổng lồ, nếu như không bố trí vị trí phòng thủ tốt, rất có thể đến lúc cuối cùng, cô sẽ tổn thất nhân số nhiều hơn!

"Tốt!" Bạch Vãn Tình là người thông minh, sau khi Sở Thanh nói xong đã lập tức hiểu ý cô, mang theo một đám người thủ ở một hướng, mà Sở Thanh thì là một hướng khác, như vậy diện tích phòng ngự sẽ trở nên lớn hơn rất nhiều, cũng có thể đề phòng người bên cạnh bị thương ngoài ý muốn.

Lạc Vũ Vy trốn trong đám người, ánh mắt nham hiểm nhìn Hoàng Á Lê, từ lúc vừa mới bắt đầu, xú nữ nhân này đã không cho cô chút mặt mũi nào, làm cho cô mất hết thể diện ở trước mặt mọi người, rốt cục thì hiện tại cũng đã tới lúc cô trả thù!

Nếu như là Sở Thanh hay những người dị năng khác, Lạc Vũ Vy cũng không thể xác định mình có biện pháp thu thập, nhưng Hoàng Á Lê lại là vấn đều không nhất định, bởi vì cô biết Hoàng Á Lê này chỉ là một người bình thường mà thôi, căn bản không có lực lượng gì, dọc theo con đường này, tựa hồ còn cần phải được người khác bảo vệ!

Chẳng qua là cô ta không biết, thật ra Hoàng Á Lê là người trở về từ mạt thế, thậm chí cô còn có lực chiến đấu mạnh hơn Sở Nghiên rất nhiều!

Dĩ nhiên, điểm này không chỉ có Lạc Vũ Vy không nghĩ tới nổi, coi như là Sở Nghiên cũng không biết được, dù sao ở mạt thế, Hoàng Á Lê căn bản chính là một người bình thường, hoàn toàn không có danh tiếng gì.

Theo thời gian từng chút trôi qua, rốt cuộc mọi người cũng phát hiện có chỗ không đúng, đó chính là bên phía bốn người Sở Thanh, số lượng bầy sói cũng là số lượng nhiều hơn rất nhiều, những con sói kia giống như có cừu oán với Sở Thanh vậy, hoàn toàn vây cô lại.

Dần dần sói bị giết ngày càng nhiều, trên người Lục Thần và Mộ Hi ít nhiều cũng mang vài vết thương, mà hình tượng của Hoàng Á Lê càng hỏng bét hơn, mới vừa bị con sói đánh lén sau lưng, mặc dù đã trốn được, nhưng bên hông cô lại lộ ra một vết thương thật sâu, quần áo màu tối cũng bị máu thấm đỏ, làm cho người ta cảm giác nhìn thấy mà giật mình.

  Ánh mắt của Sở Thanh càng thêm thâm sâu hơn, cô mơ hồ cảm thấy thực lực của mấy con sói này cũng không có mạnh lắm, mà chúng nó lại liều chết công kích ba người Lục Thần, mục đích hình như là muốn...chọc cô tức giận?

Lúc Sở Thanh đang suy nghĩ rốt cuộc mục đích của bầy sói này là cái gì, thì Lạc Vũ Vy vẫn luôn núp trong bóng tối lại lộ ra sắc mặt ngoan độc, cô ta thừa dịp mọi người đều đặt chú ý trên bầy sói, lặng lẽ đến bên người Hoàng Á Lê, từ phía sau đẩy mạnh một cái, đẩy Hoàng Á Lê và bầy sói.

Sở Thanh nhìn thấy màn này, muốn xoay người kéo Hoàng Á Lê lại, nhưng lại bị Lang Vương đột nhiên xuất hiện bên cạnh ngăn cản, cứ như vậy mà thúc thủ vô sách (*bó tay không biện pháp) nhìn Hoàng Á Lê rơi vào bầy sói, có thể ngay lập tức bị chết trong miệng của sói!

Giống như bị cảnh này kích thích, đáy mắt Sở Thành tràn ngập huyết sắc (*màu máu), khí thế trên người càng ngày càng cường thịnh, mơ hồ ngưng kết thành thực chất, hóa thành phong bạo (*bão táp) đặc biệt to lớn cuốn hết thảy bầy sói bên cạnh, ngay cả đầu sói có ý ngăn cô cũng bị cô hung hăng bắn ra, mơ hồ trong bán kính hai thước lấy Sở Thanh làm trung tâm đã không có tồn tại của bất kỳ sinh vật nào.

Mà lúc này Lục Thần và Mộ Hi cũng vội vàng kéo Hoàng Á Lê trở lại, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lạc Vũ Vy, hiển nhiên hành động của nữ nhân này, ở đây ai cũng nhìn thấy.

"Thần phục, hoặc là, chết!" Nhìn Bạch Lang Vương bị ma khí nổ tung đánh cho bị thương, đáy mắt Sở Thanh nổi lên huyết sắc, một khi Bạch Lang Vương cự tuyệt thuần phục, như vậy cô nhất định sẽ ngay lập tức làm cho nó từ bạch lang biến thành tử lang! ([!] "tử" ở đây là "chết", chứ không phải là "màu tím")

Cho tới bây giờ Sở Thanh đều là người bao che khuyết điểm, chỉ cần người được cô thừa nhận sẽ được cô bảo vệ dưới cánh chim, mà bây giờ lại có kẻ muốn tổn thương bạn bè của cô, Sở Thanh đã bị tức giận làm cho mù quáng, mặc dù Bạch Lang Vương không phải chủ mưu, nhưng vẫn không thoát được trừng phạt của cô.

Bạch Lang cảm nhận được lửa giận hừng hực từ người của Sở Thanh, nó biết, nếu như hiện tại nó không chọn thần phục, như vậy chờ đợi với nó chỉ có chết!

Cho nên, dưới ánh mắt của mọi người, Bạch Lang Vương run rẩy bò dậy, giống như bị đánh cho phát hoảng mà đi tới chỗ Sở Thanh, trong mắt của nó đã không còn kiệt ngạo bất tuân, chỉ có thần phục, hiện tại nó đã hoàn toàn thần phục, coi như là Sở Thanh muốn giết nó, nó cũng không kháng cự.

Truyện được đăng song song tại nuylovevaoi.wordpress.com

Sở Thanh thấy vậy, vốn mơ hồ muốn bùng nổ cũng trấn tỉnh lại, nói: "Sau này tên của mày là Bạch Nha (*răng trắng) đi."

Sau khi Bạch Lang Vương nghe được Sở Thanh ban tên thì quơ quơ cái đuôi, bày tỏ sự vui mừng của mình, sau đó cọ cọ vào chân của Sở Thanh, càng thêm dịu ngoan liếm ngón tay của cô, thấy thế nào cũng không giống như một con sói, mà càng giống một con chó lớn hơn.

Chẳng qua là tất cả mọi người đều không thể nào quên được sự hung mãnh của Bạch Lang Vương, nói giỡn, các cô sẽ không thật sự cho rằng con này dịu ngoan với Sở Thanh sẽ thật sự là dịu ngoan nha!

Bởi vì Bạch Lang Vương đã thần phục, tất cả con sói cũng ngừng công kích lại, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Sở Thanh, khí thế mới vừa nổ tung khi nãy cũng đã làm không ít hôi lang bị thương, mặc dù trí khôn của bọn chúng thấp, nhưng lại biết thần phục với cường giả.

Lúc này Sở Thanh mới chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về Lạc Vũ Vy núp phía sau, trong khoảng thời gian này, nữ nhân này đã tạo cho cô không ít phiền toái, vốn là cô cũng không muốn đi so đo với thứ người như vậy, nhưng hôm nay làm tổn thương đến bạn bè của cô, chuyện sẽ không giải quyết đơn giản như vậy đâu.

Xách cổ áo Lạc Vũ Vy lên, trước khi cô ta kịp phản ứng đã ném cô ta vào bầy sói, không phải mới vừa rồi cô ta đã đẩy mạnh Hoàng Á Lê vào bầy sói sao, vậy hiện tại hãy để cho cô ta nếm thử cảm giác như vậy đi.

Nhẹ nhàng vỗ đầu Bạch Nha, khóe miệng Sở Thanh từ từ nhếch lên, lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhưng âm thanh lại vô cùng rét lạnh: "Bạch Nha, giáo huấn cho tốt nữ nhân này, chỉ cần không giết chết, tùy tiện cho bọn chúng chơi."

Sở Thanh dùng một chữ "chơi", nhưng chính một chữ này đã làm tất cả mọi người rùng mình, hiện tại các cô đã biết được Sở Thanh có bao nhiêu đáng sợ, có bao nhiêu máu lạnh, một mạng đối với cô mà nói cũng chỉ là chơi mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe