2 phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76: Phiên Ngoại 1

Ta là nhị nữ nhi của khai quốc công thần Trấn Bắc tướng quân Đại Cảnh Tề Lệ, Nhược Nghiên là tên của ta, ta ta từng nói tên của ta có nghĩa là bình thản chịu đựng gian khổ, nghiên mài thêm diễm, tức là không những thân phận cao quý mà tư chất cũng hơn người, hy vọng ta là một nữ nhi dung mạo xinh đẹp, không có kế tục sự lỗ mẵng của ông.

Ta sinh ra cũng chính là lúc mẫu thân của ta qua đời, nhưng mà người không có vì vậy mà hận ta, thậm chí vì mẫu thân ta mất là lại càng sủng ái ta, nhất là cha ta, yêu ta hơn cả trời, lại còn có hoàng cô cô, theo như mọi người nói, ngày ta sinh ra hoàng cung đem đến không biết bao nhiêu là tặng phẩm quý giá.

Tỷ tỷ của ta tên là Tề Nhược Phinh, là con của cha ta và một thị thiếp sinh ra, nàng cũng rất thương ta, ấn tượng của ta về tỷ ấy đó là một người luôn luôn đứng lẳng lặng một bên mà mỉn cười, mỉn cươì nhìn ta được nhận hết tất cả tình yêu thương của người khác, không ngại ta cướp hết tình thương của nàng, không ngại ta không hiểu chuyện làm tổn thương nàng.

Nhớ lúc trước ta thường hay khóc loạn, vì phải uống rất là nhiều thứ thuốc với lại phải luôn nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể cùng tỷ tỷ ra bên ngoài chơi, chính vì vậy la luôn lẻn ra ngoài, làm khổ chính mình và làm cho các vị trưởng bối lo lắng, ta lúc đó còn bé không hiểu chuyện chỉ luôn hỏi, vì sao lại bắt ta uống thứ nước màu đen đó, vì sao không cho ta đi chơi…vì sao người bị bệnh là ta chứ không phải là tỷ tỷ….

Lúc ta 4 hay 5 tuổi có lần đã hất đổ cả bát thuốc vào người của tỷ tỷ vào gào khóc, tỷ tỷ chạy lại an ủi ta, ta đẩy nàng ra và la hét:“Ngươi tránh ra…… Vì sao sinh bệnh không phải tỷ tỷ……”

Hoàng cô cô một tay ôm lấy ta, một tay vỗ nhẹ vào lưng ta và ôn nhu dỗ nói:“Nghiên nhi không khóc, nghe hoàng cô cô nói , ngoan ngoãn phải uống hết thuốc đó, ngày mai thì bệnh sẽ chuyển hết sang người của Phinh nhi, lúc ấy Nghiên nhi của chúng ta sẽ không phải chịu khổ nữa nha ~”

“Thật vậy không? Làm cho tỷ tỷ sinh bệnh, làm cho tỷ tỷ đau đau, Nghiên nhi sẽ không bao giờ phải uống thuốc nữa …..”

“Đúng, làm cho tỷ tỷ sinh bệnh đau đau, Nghiên Nhi của chúng ta không đau nữa.”

“Muội muội, ngươi nghe hoàng cô cô nói rồi thì phải ngoan ngoãn mà uống hết thuốc đi nha, bệnh của ngươi tỷ tỷ sẽ mang giúp, giúp ngươi không đau nữa….”

“Phinh nhi, ngươi thật sự là đứa nhỏ tốt ……”

Hoàng cô cô thấy nàng nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó lại nhìn nàng ấy mà cười, kiến cho bọn thị nữ xung quanh vậy thấy mà tâm như gỡ bỏ được gánh nặng.

“Hoàng cô cô, ta muốn uống thuốc!” Lòng ta tự an ủi mình rằng, mình uống thuốc thì sẽ hết bệnh, tỷ tỷ sẽ bị bệnh thay ta.

Trước đây ta không hiểu vì sao ta và tỷ tỷ đều là cháu gái của cô cô nhưng mà cô cô chỉ có thương ta chứ không thương tỷ tỷ, vì sao cô cô lại đối sử với ta và tỷ tỷ lại hoàn toàn khác nhau.Do xuất thân khác nhau nên đãi ngộ khác nhau, ta chỉ nghĩ đơn giản là do tỷ tỷ do thị thiếp sinh nên chỉ có thể chịu thiệt thòi hơn so với ta. Nhưng mà nàng ấy không có tranh giành với ta, lúc nào cũng lẳng lặng chịu ủy khuất, nhu thuận mỉn cười với ta, cũng may là cha cũng rất thương nàng, nhưng mà không bằng một phần so với ta, ta thấy mỗi lần cha ôm ta vào lòng thì ánh mắt của tỷ ấy lại nhìn ta đầy ngưỡng mộ, ta thấy vậy thì lại càng cố ôm cha thật chặt, cảm giác như sợ cha sắp bị tỷ tỷ cướp mất.

Đầu mùa hạ, năm ta sáu tuổi, chiến sự tạm ổn, cha trở về cố đô tĩnh dưỡng, có đưa đến một công tủ dung mạo thanh tú, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Diễm ca ca, nhớ lúc đó ta rất ấn tượng với đôi mắt đen sáng như ánh sao, liền mỉn cười với hắn…

“Nghiên nhi, đây là công tử nhà Lâm thế bá , tên Diễm, tự Vân Sở, tạm thời sẽ ở nhà chúng ta một thời gian….”

Cha còn nói cái gì ta cũng không nghe nữa, chỉ có vội vàng đến bên cạnh hắn ánh mắt sáng ngời nói:“Diễm ca ca, Diễm ca ca, chúng ta đi hoa vieen chơi có được không?” Không biết vì sao ta lại muốn được chơi cùng hắn, muốn được nhìn thấy hắn cười.

Diễm ca ca ngẩng đầu nhìn cha ta một cái, cha gật đầu mỉm cười nói:“Đi đi! Nghiên nhi thân thể yếu đuối, đừng để cho anngf chạy và không được tới gần nước biết chưa ?”

“ Vâng, thế bá yên tâm, Vân Sở nhất định bảo vệ Nghiên nhi.” Diễm ca ca đối với cha khom người đáp lễ rồi cung ta đi hoa viên chơi.

Hắn quả nhiên “bảo vệ” Ta, không được ta chạy, không cho ta mệt, lôi ta đi dạo chậm rãi trong hoa viên, nhưng mà ta không vì thế mà cảm thấy nhàn chán, giống như chỉ cần có thể cùng hắn cùng một chỗ cũng rất vui vẻ, thật cao hứng……

Có lần ta cố tình đổ thuốc đi không chịu uống, vừa lúc đó Diễm ca ca đẩy cửa đi vào, thấy bộ dáng của ta mà hoảng sợ, vội chạy đến bên ta, lau nước mắt cho ta, tự tay bưng một bát thuốc khác đến bên ta và dỗ ta uống thuốc

“Ta không cần uống thuốc! Rõ ràng nói chỉ cần ta uống thuốc, bệnh của ta sẽ chuyển sang người tỷ tỷ, vì sao lại không có chuyển? Vì sao ta vẫn phải uống thuốc…… Diễm ca ca, bọn họ đều gạt ta…… Ô oa…… Tỷ tỷ cũng gạt ta……” Ta không uống thuốc, chính là cảm thấy bản thân bị lừa, ủy khuất khóc lớn, hy vọng hắn có thể giúp ta không phải uống thuốc, tố cáo cho hắn thấy ta bị tất cả mọi người gạt, nhất là tỷ tỷ.

“Nghiên nhi! Ngươi ở đó nói bậy bạ gì đó!” Cha khó chịu vì ta quát lớn .

Ta sợ tới mức không dám lại khóc, thút thít nghẹn nói:“Là tỷ tỷ nói muốn thay ta mang bệnh……”

Vì câu nói này mà lần đầu tiên cha to tiếng với ta, nói là chính mình vì chiều ta quá mức làm ta kiêu căng, bắt ta sau đó uống hết bát thuốc rồi phẩy áo ra đi.

Ta bị sợ hãi, ôm Diễm ca ca khóc một hồi lâu, vài ngày sau, Diễm ca ca lôi kéo ta đi tìm tỷ tỷ nói chuyện, nhưng mà buổi trưa không có người báo nên ta lẻn vào phòng tỷ tỷ thì nghe thấy âm thanh của tỷ tỷ đang nói:

“Thật sự ta hy vọng có thể mang bệnh thay cho muội muội, nếu là như vậy, cha có phải cũng sẽ ôm ta một cái hay không? Không biết khi được cha ôm thì sẽ như thế nào, nhìn thấy bộ dạng của muội muội hình như là rất thoải mái, ta cũng là nữ nhi của cha, ta cũng muốn được ôm…Ô ô…… Vì sao mọi người đều chỉ thương muội muội không thương ta? Vì sao cha cho tới bây giờ cũng không ôm ta một cái?…… Ta cũng thích muội muội, không muốn nàng ấy bị ốm …… Nếu người sinh bệnh đổi thành ta thì tốt rồi, ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó các vị trưởng bối yêu thương hẳn là sẽ cấp cho ta hơn một chút ……”

Tỷ tỷ đang khóc sao? Tỷ tỷ không phải là luôn mỉm cười sao?

Thì ra tỷ tỷ luôn chịu nhiều ủy khuất như vậy, thậm chí tình nguyện bị bệnh thay ta để ta được khỏe mạnh, tất cả chỉ để được thương hơn một chút…

“Tỷ tỷ, ngươi đừng khóc, ta nhất định bảo cha ôm tỷ tỷ một lần

“Muội muội……” Tỷ tỷ giật mình nhìn thấy ta đang đứng ở ngoài cửa,trên mặt còn rơi lệ,

Ta chán ghét nhìn thấy tỷ tỷ khóc, ta muốn làm cho tỷ tỷ cười!

Quay đầu thấy Diễm ca ca đang nhìn ta mỉm cười, trong mắt lóe ra tán dương ánh mắt, làm cho ta có chút lâng lâng.

Ta được ủng hộ, kéo tỷ tỷ bỏ chạy về hướng thư phòng của cha.

“Nghiên nhi, ngươi như thế nào lại chạy loạn vậy!” Cha thấy ta chạy, vừa tức giận lại vừa lo lắng.

“Cha, về sau người không thể chỉ ôm Nghiên nhi mà không ôm tỷ tỷ! Người hiện tại hãy mau ôm tỷ tỷ đi!” Ta không đầu không đuôi nói một mạch làm cho cha sửng sốt, tựa hồ một lúc sau mới hiểu liền tươi cười đến cạnh ta và tỷ tỷ, lấy tay áo lau đi mồ hôi trên trán ta, đem cả hai chúng ta ôm vào lòng mà nói:“Phinh nhi, Nghiên nhi, các con đều là con gái ngoan của cha !”

Chương 77: Phiên Ngoại 2

   

Lần đầu, ta thấy tỷ tỷ cười vui vẻ như vậy , tuy rằng khóe mắt của nàng còn c ó lệ……

Khi quốc gia chưa ổn định, cha theo Hoàng Thượng đi nam chinh bắc chiến, ta và tỷ tỷ được Hoàng cô cô đưa vào cung nuôi dưỡng, thậm chí nghĩ lại thì thấy thời gian chúng ta ở trong cung nhiều hơn ở phủ còn nhiều hơn nhiều

Hoàng cô cô là hoàng hậu, chỉ có một người con, danh chính ngôn thuận là thái tử điện hạ, cũng chính là biểu ca của ta, hoàng dượng rất tự hào về hắn, thường khen hắn trời phú thông minh, linh mẫn phi thường, tương lai nhất định là một minh quân, làm ta luôn ngóng chờ ngày hắn trương thánh sẽ thành người thế nào.

Thân là thái tử nên phải làm rất nhiều việc, phải học văn, phải luyện võ, phải học cả chiến lược trị quốc, quân sự binh pháp, đương nhiên nên không có thời gian rảnh cùng hai nha đầu chúng ta chơi đùa, nên dù ở trongcung nhiều ngày nhưng ta và tỷ tỷ rất ít khi gặp hắn, cho dù gặp cũng không nói gì nhiều quá vài câu.

Điều bất ngờ là Diễm ca ca thành thư đồng của hắn, bắt đầu làm bạn học cùng thái tử, mỗi lần ta trộm tới thăm diễm ca ca tất nhiên là sẽ thấy hắn, thế rồi dần dần hai người mới quen thân từ đó.

Thái tử biểu ca so với ta lớn năm tuổi, nhưng mà già hơn so với tuổi nhiều, hắn học nhiều nên cái gì cũng biết, ngoài ra rất khiêm tốn, không ỷ vào hoàng dượng kỳ vọng hắn mà làm cao, chính vì vậy mà văn võ bá quan trong triều rất kinh nể hắn.

Nhưng mà vì hắn mà Diễm ca ca không thể cùng bọn ta chơi đùa như trước. Huynh ấy phải cùng đọc sách với hắn, tập võ với hắn, thái tử tới đâu huynh ấy phải theo tới đó…..

Đáng ghét! Ta thấy ghét hắn vô cùng. Dù hắn là thái tử điện hạ dưới một người trên vạn người thì sao? Ta càng muốn chọc không cho hắn đọc sách, thời điểm hắn tập võ thì ta quấy rối, hắn mà làm sai điều gì thì lấy cớ đó chế giễu hắn, người khác sợ hắn nhưng mà ta không có sợ hắn! Có hoàng cô cô làm chỗ dựa cho ta , trong cung này ta không sợ bất kỳ ai!

Diễm ca ca thường xuyên đều bị ta phá rối không có cách nào khác, chỉ có nhăn mặt thể hiện không vừa ý, nhưng mà luôn chờ ta phá mệt rồi sai người mang trà cho ta giải khát, sai ngự thiện phong lấy bánh hoa quế cho ta ăn, sau đó tủm tỉm nhìn ta cười…

Ngự thư phòng cứ vậy thường xuất hiện là ba cái đứa nhỏ rất đáng yêu, ta bắt đầu buổi sáng đi theo bọn họ học bài, buổi chiều xem bọn hắn luyện võ, tóm lại chỉ cần có thể nhìn đến Diễm ca ca ta thấy rất vui vẻ, tuy rằng ghét không muốn nhìn thấy một người nhưng mà để cho Diễm ca ca khi lớn lên thành một người văn võ toàn tài thì dù có ghét ta cũng sẽ chịu đựng hết.

Vào một ngày mưa giông, ta lại bị bệnh, yếu ớt nằm ở trên giường, nghĩ đến mình bị bệnh như vậy mà Diễm ca ca cũng không ở trong cung cực thân đến khóc, hoàng cô cô cùng tỷ tỷ đều dỗ ta, ta càng khóc không ngừng, tỷ tỷ bắt đầu khóc theo ta, hoàng cô cô đau lòng ta, đem ta ôm vào trong ngực dỗ dành, kỳ thật cơ thể của ta cũng không phải quá khó chịu, chính là muốn khóc mà thôi, tại ta khi đó được cưng chiều quá mà luôn tuỳ hứng.

Lúc này của ta biểu ca — thái tử điện hạ, vội tới mẫu hậu hắn thỉnh an, gặp ta oa oa khóc ở trong lòng hoàng cô cô ,liền xung phong nhận việc dỗ ta, vì thế mà ta muốn nhân cơ hội đó trêu đùa hắn, thút thít nói:“Hoàng cô cô, tỷ tỷ, hai người mệt rồi, nhanh đi nghỉ đi! Để cho hãn ca ca giúp ta là tốt rồi.” Hãn ca ca này xưng hô kỳ thật là để che dấu chứ bình thường có đánh chết ta cũng không gọi hắn như vậy.

“Hãn nhi, ngươi nhất định phải chiếu cố nghiên nhi?” Hoàng cô cô hiển nhiên không tin người luôn được hầu hạ như hắn biết chiếu cố người khác

“Thỉnh mẫu hậu yên tâm, con nhất định.”

“Hoàng cô cô nhanh đi nghỉ ngơi đi! Có hãn ca ca chiếu cố ta thì tốt rồi mà!”

Không chịu nổi của ta làm nũng, hoàng cô cô rốt cục mang theo tỷ tỷ đi ra, ta một chút nước mắt, chỉ cao khí ngang hướng hắn hừ một tiếng nói:“Ngươi muốn như thế nào chiếu cố ta? Ta đây thế mà là rất khó hầu hạ nga!”

“Phải không?” Hắn cười tủm tỉm nhìn ta, hiển nhiên không đem của ta nói để ở trong lòng.

Nghe được cung nữ tỷ tỷ cười trộm thanh, ta xấu hổ giận, các nàng là biết hết nội tình a, ta tuyệt không khó hầu hạ, chỉ cần không sinh bệnh, một khối bánh hoa quế nho nhỏ cũng có thể dỗ ta vui vẻ.

“Các ngươi đều đi xuống đi!” Như thế nào có thể làm cho những người này ở lại trong phòng phá hư chuyện của ta đâu!

Cung nữ các tỷ tỷ che miệng lui xuống, ta giương lên mặt nói:“Ta muốn uống trà!”

Một ly độ ấm vừa phải nước trà được mang đến trước mặt của ta, ta cũng không kiêng kỵ liền với tay uống một ngụm rồi lại nói:“Ta muốn ăn chút điểm tâm !”

Ăn xong điểm tâm rồi ta lại đòi ôm lấy cánh tay hắn làm gối cho ta nằm, gió hiu thổi làm ta suýt ngủ quên, nhớ tới vậy ta liền bật dậy, buông tay hắn ra, liền yêu cầu hắn nói:“Ta muốn nghe hát mới có thể ngủ, hãn ca ca ca hát cho ta nghe đi!”

“Ta…… Sẽ không xướng……”

Ta nhãn tình sáng lên, đường đường thái tử nguyên lai cũng không phải cái gì đều biết a, ít nhất là hắn không biết hát.

“Không được, ta muốn nghe hát cơ! Ta muốn nghe hát cơ!” Ta làm bộ muốn khóc, nhìn lén hắn bị ta nháo mặt có chút đỏ lựng lên, không nhịn được suýt cười to lên.

“Vậy Nhược Nghiên trước dạy ta xướng chi ca, ta học được lại xướng cho ngươi nghe được không?” hắn tươi cười ấm áp, ấm lòng người nghe.

Như vậy a! Cũng tốt, có thể làm cho thái tử chưa từng hát cho ai mà lại hát cho ta ca hát thật sự là nhất kiện rất rất hay, về sau hắn nếu dám đắc tội ta, còn có thể lấy chuyện này mà cười hắn, không sai không sai, thực có lời!

“Vậy được rồi! Ta xướng nhất bài hát cho ngươi nghe, đây là cha ta dạy ta, xướng về một tướng quân độc thủ tây lạnh xuyên tú lam sơn không thể về nhà cùng thê tử đoàn tụ, ta chỉ xướng một lần, ngươi cần phải cẩn thận nghe cho kỹ!”

Tú lam sơn, tú lam sơn,

Khắp nơi tú sắc đều có thể cơm.

Tú lam nhất sơn có bốn mùa,

Tú lam mười dặm bất đồng thiên.

Tú lam sơn, tú lam sơn,

Băng thanh ngọc khiết giống như thiền quyên.

Tú lam phong tình trăm ngàn loại,

Nề hà độc thủ tây lạnh xuyên?

…………

Bởi vì khóc rất dài một đoạn thời gian, của ta thanh âm có điểm oa oa, đương nhiên xướng cũng không phải thực êm tai, nhưng là xướng ra vài phần từ khúc trung ưu tư là hơi khó, nghe không rõ, cũng hay cho hắn nghe không rõ, nếu mà xướng sai ta có cớ chỉnh hắn.

Hắn lại như tượng phật quan âm, sau khi ta sướng cho hắn nghe thì nhất định không chịu xướng cho ta nghe, làm thế nào hắn cũng không mở miệng.

“Hừ! Thân là thái tử lại nói nói lời không giữ lời, tương lai đăng cơ làm hoàng đế, quân vương như thế làm sao trị thiên hạ?? Không sợ bị người chê cười sao?” Ta tức giận trừng mắt hắn, hắn như trước tươi cười khả uý, ta lại càng tức giận, hắn gạt ta ca hắn nghe, ta như vậy chứ chưa từng ca cho ai nghe nha, ngay cả Diễm ca ca cũng chưa từng được nghe đâu.

“Nhược Nghiên đừng tức giận, về sau ta nhất định xướng cho ngươi nghe!” Ánh mắt và sự cười đùa của hắn có gì đó thần bí khác thường, khó hiểu, ta càng không hiểu, vì thế tức giận phì phì, quyết không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng mà chỉ một lúc sau là ta ngủ lúc nào không hay.

Thời thơ ấu như nước suối róc rách chảy đi không trở lại.

Tứ phương bình định, cha mang theo một số binh lính bị thương về kinh chữa trị, không cần ra ngoài chinh chiến, ta cùng tỷ tỷ được ở trong cung ngày càng ít đi rất nhiều, không thể thường thường thấy Diễm ca ca làm cho ta thấy khó chịu, nhưng có lần ta nghe lén cha và Lâm bá bá nói chuyện, chỉ thấy Lâm bá bá nói Lâm gia thật có diễm phúc mới có được người con dâu như ta, điều này làm lòng ta nhất thời vui như tết đến.

Ta bắt đầu ngóng trông ngóng ngày mau lớn lên, ngóng trông ngày trở thành một cô nương xinh đẹp nhất, được mặc áo hỷ gả vào Lâm gia, trở thành thê tử của Diễm ca ca, cùng hắn không rời nửa bước từng ngày…

Ta chỉ chân thành mong ngày ta lớn lên, nhưng mà ý trời lại không theo ý ta, ai có lường trước một ngày tự nhiên bao tai hoạ lại đổ lên đầu chúng ta như vậy?

Định đô không lâu có người tố cáo Hoa gia mưu phản, có chứng cứ xác thực, Hoa gia cả nhà trăm mạng đều bị xử trảm, liên luỵ đến cửu tộc, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, khai quốc tứ đại gia trừ bỏ Tề gia chúng ta ở ngoài, Lâm gia, Chu gia đều bị liên lụy trong đó, bị định tội thông đồng, cha mất bao công sức mới cứu được Diễm ca ca, nghe nói thái tử cũng ra một phần sức…..

Mấy ngày lo lắng hãi hùng lại làm cho ta ngã bệnh, bị bệnh rất lâu, gầy hốc mắt lõm xuống , Diễm ca ca đến thăm ta, ta khóc , , hắn không khóc cũng không cười, chính là gắt gao ôm ta trong lòng, ta có thể cảm thấy rõ ràng được hắn cả thân thể đều run run.

“Diễm ca ca, chờ ta trưởng thành làm tân nương của huynh …”

“Được! Chờ ta trở nên rất mạnh rất mạnh, mạnh đến độ có thể bảo hộ muội không chịu bất kỳ kẻ nào ức hiếp, ta sẽ cưới muội! Nghiên nhi, muội phải chờ ta, biết không?”

“Diễm ca ca, ta nhất định chờ huynhi!” thật vui vẻ, Diễm ca ca thông minh, cơ trí tuyệtn đại không bại dưới tay thái tử, hắn nhất định rất nhanh sẽ trở nên rất cường đại, sau đó hắn sẽ đến thú ta làm tân nương của hắn!

NHưng rồi hoàng dượng Băng hà, thái tử đăng cơ làm hoàng đế, hoàng cô cô thành Thái Hậu, một ngày tiến cung nhìn thấy Hãn ca ca đã là đế vương, mình mặc long bào làm nổi bật diện mạo hiên ngang của hắn, khí thế bất phàm,không nhận ra hắn là Hãn câc ta mới diễu cợt ngày nào, ta mất tự nhiên gọi hắn một tiếng Hoàng Thượng, hắn lại như cũ cười tủm tỉm và bảo ta cứ gọi hắn là làm Hãn ca ca như trước, chính là kia nụ cười thâm ý kia lại làm cho lòng ta có chút hốt hoảng, định hô một tiếng “Hãn ca ca”, liền vội vàng thôi ngay.

Năm tháng luôn bất chi bất giác trôi qua, cha thường xuyên đưa Diễm ca ca đến nhà, nhưng mà lần nào tới cũng lafbanf chuyện ở thư phòng thật lâu sau đó mới đi ra, ta sau đó đoán hắn cùng cha học binh pháp chiến lược nên không dám quấy rầy bọn họ, chỉ đứng ngoài cửa im lặng chờ, chỉ vì có thể thấy mặt hắn một lát, sau đó cùng hắn trò chuyện mà thôi……

Hãn ca ca biến hóa rất lớn, tựa hồ trở nên càng ngày trở lên âm trầm , ngôn ngữ thận trọng hơn, phong thái uy nghiêm của bậc đế vương trên người hắn càng tăng, nhưng mà khi nhìn thấy ta thì luôn cố mỉn cười, nhưng ta thấy khí thế của hắn không dám cùng hắn chơi đùa, dùng lễ tiết ứng phó với hắn cho qua.

Hãn ca ca bên người ngoài Diễm ca ca là bạn ra, còn có một thiếu niên tuấn mĩ trắng nõn bên cạnh, là hắn đệ đệ Tào Triệt, là một phi tử thất sủng trong cung sinh, nhớ lúc trước do hắn thấp bé, nhỏ tẹo nên hình như ta đã quên sự tồn tại của hăn.

Nhưng mà lúc này hắn cao lên không ít, không giống như trước đây luoone lệ thì nay trên mặt của hắn thường xuyên lộ vẻ cười, cười như là bất cần đời, cười như thể hết thảy mọi việc trên thế gian đều cùng hắn không quan hệ, ta không thích hắn vô cảm mà cười như vậy, đương nhiên là không bao giờ cùng hắn thân cận.

Ta luôn nghĩ duy chỉ có chờ ta và Diễm ca ca trưởng thành, ta sẽ gả cho huynh ấy, càng không bao giờ nghĩ lại có thể thay đổi đến vậy. Năm ta mười ba tuổi, tỷ tỷ đột nhiên biến mất, không tha ta kêu khóc, kháng nghị bắt ta mặc áo phượng, phủ khăn đỏ vào cung..thành hoàng hậu

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro