chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mommy, Đô Đô khó chịu...."Hài tử yếu ớt thanh âm vang lên, dù cả người sốt bừng bừng, nhập nhèm đôi mắt uỷ khuất khóc.

"Đô Đô ngoan, một chút nữa là đến bệnh viện..." Cố Dịch nhìn nữ nhi phát sốt đỏ cả người liền đau lòng không thôi, Nàng hôm nay cũng chú ý đến nữ nhi không khoẻ cảm uống thuốc hạ sốt, nhưng là không nghĩ đến đêm lại đột nhiên phát sốt, càng là không hạ.

Cố Dịch nhanh chóng bế nữ nhi xuống gara khởi động xe, chỉ là xe tựa hồ như khắc nàng, không nổ máy. Cố Dịch chỉ có thể phủ ôm lấy nữ nhi chạy bộ ra khỏi biệt thự, may mắn là Nàng chạy một đoạn gặp được Taxi, liền nhanh chóng lên đến bệnh viện.

Bác sĩ nhanh chóng giúp Đô Đô kiểm tra, may mắn Cố Dịch phát hiện kịp, Đô Đô là ở bị nhiễm siêu vi, nhìn qua tưởng cảm thường, dùng thuốc hết tác dụng lại phát sốt, bình thường hai đến ba ngày mới phát hiện, nhưng là Cố Dịch chính là trong vòng một ngày liền phát hiện nên cũng xem may mắn.

Bác sĩ khám, lại dùng thuốc cùng truyền dịch, Đô Đô rốt cuộc cùng ngủ rồi, Cố Dịch lúc này mới buông lỏng tâm thần, Nàng vừa rồi chạy đi căn bản không đem theo gì ngoài bóp tiền cùng điện thoại.

"Vi vi, Ngươi đến Ta gia giúp chuẩn bị đồ dùng cho Đô Đô một ít, Ta đang ở bệnh viện..." Cố Dịch gọi cho Nàng bằng hữu tốt là Khả Vi, Nàng không yên tâm để Đô Đô ở lại, nên mới phiền đến Khả Vi.

"A Dịch, Đô Đô không sao đi..." Khả Vi đến Cố Dịch gia, giúp Cố Dịch thu thập tốt Đô Đô đồ dùng, liền nhanh chóng đi bệnh viện. Nàng nhìn Cố Dịch mặt trắng bệch có chút hoảng hốt hỏi.

"Ân, thật xin lỗi...Đã khuya còn làm phiền Ngươi..."

"Ta và Ngươi còn nói phiền gì nữa, đây là đồ Ngươi cần..." Khả Vi đem đồ để vào tủ, Cố Dịch là chọn phòng vip bệnh, vì vậy mà bên trong sopha còn có giường lớn, nhìn giống khách sạn hơn là bệnh viện. Khả Vi lại chú ý đến Cố Dịch chân không khỏi hốt hoảng. " A Dịch, Ngươi chân...Ta đi gọi y tá giúp Ngươi..." Khả Vi không đợi Cố Dịch nói liền nhanh chóng rời đi bên ngoài.

Cố Dịch nhìn lại bàn chân vẫn còn ướt huyết, lòng bàn chân bị cắt hoa không ích, Đô Đô bị sốt Nàng liền rấp rút cả dép cũng không mang ,Nàng vừa rồi một đường ôm Đô Đô chạy một đoạn chân hiển nhiên bị đã cắt qua không ít, chỉ là Nàng không thấy đau, Nàng là đau nữ nhi chịu khổ vì bệnh.

Y tá giúp Cố Dịch xử lý vết thương nơi chân, nhìn nơi chân huyết vẫn còn không khỏi cảm thấy Cố Dịch đúng mẫu đại ái, bản thân vì nữ nhi mà chân cũng không lo. Y tá giúp Cố Dịch xử lý vết thương, suốt cả quá trình Khả Vi mi không khỏi nhăn, Nàng tưởng Cố Dịch sẽ rất đau, vì cồn sát khuẩn tư vị thật không dễ chịu, nhưng là suốt quá trình Cố Dịch vẫn là không có nữa điểm đau đớn, nếu không phải Cố Dịch nơi trang thấm thấm mồ hôi kia hiện Nàng còn cho rằng Cố Dịch thật không đau đâu.

"Cũng khuya rồi, Ngươi trở về nghỉ ngơi đi..." Cố Dịch nhìn thời gian đã 11h điểm, nghĩ Khả Vi không thể chịu khổ bồi Nàng liền nói.

"Ta cùng Ngươi đi, một mình Ngươi lo không xong, đợi lát nữa Đô Đô thức còn là cấp Đô Đô điểm ít pha sữa bột hay cháo dinh dưỡng, Ngươi nếu muốn đi vệ sinh cũng có Ta thay phiên trông chừng."

"Vậy...Được rồi..." Cố Dịch cũng không nói nữa, Nàng nhìn nhìn nữ nhi ngủ nhan, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu.

"Ngươi không cấp Thẩm ảnh hậu gọi điện thoại sao?." Khả Vi nghi hoặc hỏi, Nàng là biết Cố Dịch cùng Thẩm Mạn Khanh là ẩn hôn, nhưng không thể nói Nàng là không thích Thẩm Mạn Khanh, Nàng cùng Cố Dịch quen biết cũng thời học đại học, đến Cố Dịch đeo đuổi lại chết sống mới có thể kết hôn kia nữ thần, sau đó Nàng cũng chỉ thấy qua Thẩm Mạn Khanh một lần mặt là trong hôn lễ, còn có lúc Thẩm Mạn Khanh hạ sinh Đô Đô là Nàng đến chúc mừng, sau đó thì Nàng còn không có thấy qua người. Mọi việc cùng Đô Đô chỉ có duy Cố Dịch một thân lo, Nàng nếu không phải biết còn cho rằng Cố Dịch là đơn thân mụ mụ đâu.

"Nàng bận...Ta không nghĩ phiền.." Nghe Khả Vi nhắc đến Thẩm Mạn Khanh, Cố Dịch đáy mắt không khỏi toát lên đau lòng.

"Nàng bận đến nổi nữ nhi bệnh cũng là không dành chút thời gian sao?..." Khả Vi muốn nói thêm lại thấy trên giường Đô Đô hồi tỉnh.

"Mommy, Đô Đô muốn mụ mụ...Muốn mụ mụ..." Đô Đô mắt nhập nhèm nước mắt, Nàng miệng nhỏ chu chu hảo đáng thương.

"A Dịch, Ngươi gọi video cho Nàng cũng được mà, hài tử muốn gặp mụ mụ không lẽ Thẩm ảnh hậu không dành được chút thời gian." Khả Vi nhìn Đô Đô hảo đau lòng, không phải Nàng nữ nhi nhưng là càng làm Nàng yêu thương thêm, Đô Đô càng là một bộ như búp bê tây dương xinh đẹp, nhất là hắc đồng thấy triệt long lanh, vô cũng linh động. Nhìn kia ba quang nước mắt bao lấy càng làm người sinh luyến tiếc.

"Hảo, Ta gọi điện thoại trước được sao..."

"Ân...Đô Đô muốn gặp Mụ Mụ..." Đô Đô khuôn mặt nhỏ lúc này mới cười lên, má bánh bao phồng phồng ẩn hiện kia má lum đồng tiền xinh đẹp.

Cố Dịch nhấn lấy số Thẩm Mạn Khanh gọi, chuông đổ đến gần kết thúc, Nàng định tắt đi máy, chỉ lấy thấy nữ nhi ánh mắt trông mong cũng chỉ có thể lần nữa đánh lại, ngay khi nghe bắt máy Cố Dịch tâm có chút nhắc lên nói. "Mạn Khanh..."

"Cho hỏi Ngươi là..."

Cố Dịch nghe đầu dây bên kia giọng xa lạ nữ nhân, Nàng tâm như dừng lại một lúc, lại nhìn nữ nhi trông chờ ánh mắt, Nàng lần nữa lên tiếng. "Cho hỏi Thẩm Mạn Khanh có ở sao?"

"Khanh Khanh nàng đang tắm, Ngươi có việc gì sao?" Nữ nhân xa lạ giọng lại vang lên nói.

"Ngươi là...." Cố Dịch họng nhấc lên, Nàng hiện tại mãn mãn đầu óc đều là nữ nhân nói Nàng thê tử đang tẩy.

"Tạ lão sư, thức ăn Ngươi gọi..."

"Ngươi để lên bàn đi..." Nữ nhân lại lần nữa nói lên. "Ngươi là ai?...Gặp Khanh khanh có chuyện gì sao?"

Cố Dịch đã không còn nghe được gì nữa, Nàng biết cái gọi kia đem đồ ăn là giọng Tiền Nam trợ lý của Thẩm Mạn Khanh, mà bị Nàng một tiếng gọi Tạ lão sư kia là Tạ Tranh. Cố Dịch hôm nay buổi sáng có từng nhắn tin cho Thẩm Mạn Khanh, nói Nàng nữ nhi nhớ Thẩm Mạn Khanh, cũng đã nửa tháng không gặp. Chỉ là không nghĩ đối phương không hồi âm, nay lại gọi điện không nghĩ đến lại nghe được còn hơn cả thấy tận mắt. Nàng thê tử cùng Nàng tình đầu bên nhau...Cố Dịch tắt đi máy, Nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhìn nữ nhi từ vui vẻ chờ mong đến hụt hẫn.

"Đô Đô ngoan, Ngươi mụ mụ hiện tại ở quay phim đâu, đợi Ngươi mụ mụ trở lại thì sẽ đến gặp Ngươi..." Cố Dịch cố gắng để bản thân trấn tỉnh, Nàng thậm chí dùng tay kháp chính mình đùi, làm cho đau đớn giúp Nàng giữ phần nào bình tĩnh.

"Mụ mụ sẽ sớm về sao?." Đô Đô là thất vọng, nhưng cũng không có nhõng nhẽo đòi.

"Ân, Mụ mụ quay chụp xong sớm sẽ về thăm Đô Đô, Đô Đô ngoan ngoãn, Đô Đô hết bệnh thì Ngươi mụ mụ mới không lo lắng hảo sao."

"Ân, Đô Đô sẽ ngoan, sẽ nhanh hết bệnh...Để Mụ mụ không lo lắng...Mommy, Đô Đô muốn nghe Mommy hát ru..." Đô Đô ngoan ngoãn nằm nói.

"Hảo..." Cố Dịch nhẹ cất giọng hát, Nàng dỗ một lúc Đô Đô liền lần nữa hô hô ngủ, Cố Dịch lúc này dịch hảo chăn lại nhìn một chút Nàng nữ nhi.

"A Dịch, Ngươi không gì đi..." Khả Vi từ đầu tới cuối quan sát Cố Dịch điện thoại, hiển nhiên Nàng là phát hiện được bất thường. Lại nhìn thấy Cố Dịch sắc mặt vô cùng kém không khỏi lo lắng.

"Ta không sao...Vi vi, nhờ Ngươi xem chừng Nàng, Ta ra bên ngoài mua một ít đồ ăn, Ngươi hẳn là chưa ăn đi."

"Hảo..." Khả Vi biết Cố Dịch có chuyện, liền thuận Cố Dịch rời đi mua đồ.

Cố Dịch đi đến bên cửa thoát hiểm thang bộ, Nàng lúc này mới gục người xuống, hai tay vịnh lấy lan can cầu thang thượng, xoành xoạch nước mắt kìm nén rốt cuộc cũng thoát ly, Nàng lòng là hỗn loạn, tâm là đau đớn. Nàng đã từng nghĩ chỉ cần cùng Thẩm Mạn Khanh bên nhau thì sớm muộn cũng có ngày Thẩm Mạn Khanh sẽ hướng đến Nàng. nghĩ như vậy Nàng càng cảm thấy cho dù Thẩm Mạn Khanh kia cùng Tạ Tranh có từng giai thoại kia cũng chẳng sao, chỉ là năm năm bên nhau mãi mãi Thẩm Mạn Khanh đối với Nàng sở hữu đều là lạnh nhạt, kể cả ân ái dù có nồng liệt bao nhiêu trong đêm đen, thì sáng hôm sau cũng như người xa lạ.

Nhưng khi Thẩm Mạn Khanh nói muốn có hài tử, Nàng còn cho rằng có hài tử rồi thì Nàng cùng Thẩm Mạn Khanh sẽ thay đổi trạng thái, có thể Thẩm Mạn Khanh sẽ động tâm một chút, một năm kia Thẩm Mạn Khanh mang thai đến hạ sinh Đô Đô khi, sau đó liền bắt đầu trở lại công việc. Một mình Nàng mang Đô Đô, Thẩm Mạn Khanh vẫn là lạnh nhạt, chỉ là một tuần thỉnh thoảng về mấy ngày nhìn một lúc lại đi. Nghĩ đến vừa rồi một đoạn hội thoại, Nàng đau lòng cho bản thân, Nàng cũng là trách bản thân ngu ngốc.

Chỉ vì Nàng ái Thẩm Mạn Khanh, nên nghĩ đến khi Thẩm Mạn Khanh cũng cùng Tạ Tranh kia thân mật cá nước, Nàng vốn dĩ nên biết bản thân dù cố gắng cách mấy cũng không thể nào chiếm được ái. Cố Dịch khóc đến không phân rõ phía trước mặt mông lung, Nàng ngã gục xuống nền tựa vào lan can, tâm như bị người bóp nghẹn. Nàng trước đây có thể dùng mọi lý do để biện hộ cho bản thân là sẽ có ngày Thẩm Mạn Khanh sẽ ái Nàng, nhưng là hiện tại Nàng lại nhìn thẳng vào sự thật.

"Tạ Tranh về nước, Thầm Mạn Khanh sẽ lại không cùng Nàng." Nàng ngồi bệch dưới nên gạch, qua chừng một giờ mới có thể bình tĩnh lại, Nàng lau đi khoé mắt, lại lấy điện thoại cấp Thẩm Mạn Khanh nhắn tin. Nàng hiện tại cảm giác tâm lạnh đi, Nàng hiện tại chỉ có Đô Đô là quan trọng chi nhất, Thẩm Mạn Khanh đến nữ nhi còn không để tâm đến, nữ nhi bệnh còn có thể cùng tình đầu ân ái, Nàng Cố Dịch cho dù thế nào cũng không thể tiếp tục ái một người mù quáng. Nàng từ giờ chỉ vì Đô Đô, còn Thẩm Mạn Khanh...Nàng không nghĩ hi vọng gì nữa, theo đuổi mệt mỏi rồi, Nàng không nghĩ tinh thần thượng sẽ lại nghĩ đến.

Cố Dịch nhìn màn hình điện thoại, cũng không có trả lời. Nhưng đối với Nàng cũng không sao cả, Nàng hiện tại đã hạ quyết tâm, đoạn tình cảm này cũng nên buông xuống.

Khả Vi nhìn Cố Dịch mắt ửng đỏ còn chút sưng, hiển nhiên là khóc đến tàn nhẫn, Nàng cũng không hỏi gì, chỉ lẵng lặng nhận lấy Cố Dịch mua đồ ăn, lại chầm chậm nhấm nuốt.

"Mommy, Mụ mụ khi nào về..." Đô Đô lúc nào cũng nhắc Thẩm Mạn Khanh, Cố Dịch cũng không biết phải nói cùng hài tử thế nào, Đô Đô nằm viện đã ba ngày, mà Thẩm Mạn Khanh cũng chẳng thấy một cuộc gọi đến, dù Nàng đã nhắn kia tin nhắn.

Đô Đô ở bệnh viện hồi phục nhanh chóng,bác sĩ kiểm tra tốt liền cho xuất viện. Cố Dịch trở lại gia, Đô Đô về nhà liền ríu rít cười nói, hài tử bệnh đến nhanh đi cũng nhanh. Cố Dịch bảo Đô Đô đi chơi, còn Nàng trở vào bếp chuẩn bị chút đồ ăn. Cố Dịch vừa dọn một chút nhà liền nhận được Thẩm Liên điện thoại.

"Tiểu Dịch, hôm nay ngày nghĩ Ngươi đưa Đô Đô đến đây đi, nữa tháng không gặp Ta là nhớ Ta cháu ngoại bảo bối..."

"Mẹ, Ngươi hôm nay không cần Mụ mụ ra ngoài chơi sao?."

"Không có, Ngươi cùng Tiểu Khanh có phải có gì sự không...Nếu có cấp Mẹ nói, Mẹ xử lý giúp Ngươi..."

"Mẹ, Ta cùng Mạn Khanh không có gì...Ngươi đừng nghĩ nhiều..." Cố Dịch không rõ Thẩm Liên đột nhiên sao lại hỏi như vậy, Nàng cùng Thẩm Mạn Khanh tình cảm vốn dĩ Thẩm Liên là hiểu rõ, trong chuyện này chỉ có mình Nàng duy trì ái, vì vậy nếu nói có gì cũng không lạ.

"Tiểu Dịch, Mẹ xem những cái đó trên mạng tin tức, Ngươi đừng có tin tưởng, Mẹ sẽ gọi hỏi cho rõ xú nha đầu kia...Ngươi hôm nay nhớ đem Đô Đô trở về, Mẹ cùng Ngươi mụ mụ nấu đồ ăn ngon, còn có điểm tâm Ngươi thích."

"Hảo...Ta sẽ..."

Cắt đứt điện thoại cùng Thẩm Liên, Cố Dịch như rõ chuyện gì, mấy ngày này chăm sóc Đô Đô, Nàng cũng không có tâm trí quan tâm bát quái, hiển nhiên vừa rồi Thẩm Liên gọi là có nguyên do, xem chừng trên mạng có gì. Cố Dịch nghĩ vẫn là mở xem một chút. Hiển nhiên vừa xoát tin tức liền thấy đầu hotsearch.

@Thẩm ảnh hậu cùng Tạ ảnh hậu nữa đêm khách sạn đến sáng hôm sau mới ra@

@Thẩm ảnh hậu cùng Tạ ảnh hậu hẹn hò@

@Tạ ảnh hậu trở về cùng Thẩm ảnh hậu nối lại tình xưa@

Cố Dịch xem xong những cái đó tin tức, ngược lại Nàng cũng không có cảm thấy quá khó chịu, Nàng cảm giác ghê tởm đến rồi, dạ dày muốn nôn khan. Cứ nghĩ đến Nàng ái nữ nhân cùng nữ nhân khác liền cảm thấy một tởm đi. Rõ ràng các Nàng còn chưa ly hôn, nhưng Thẩm Mạn Khanh lại công khai như vậy, nghĩ đến mấy hôm trước điện thoại, Cố Dịch chỉ có thể nói tâm hoàn toàn lạnh tro tàn.

Cố Dịch nhận điện thoại của Thẩm Liên, vì vậy đưa Đô Đô theo trở về Thẩm Gia, Thẩm Mạn Khanh đối với Nàng lạnh nhạt, nhưng Thẩm gia người nhà đều là tốt với Nàng. Thẩm Thị có thể nói là sinh ý lớn nhất nước, còn là có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, so với các tập đoàn khác Thẩm Thị chính là đầu rồng đi đầu. Thẩm Liên cùng Lâm Mạn hiện tại giao lại Thẩm thị cho Thẩm Mạn Khanh ca ca là Thẩm Mạn Hằng quản lý, còn Thẩm Mạn Khanh tiếp quản công ty giải trí từ Lâm Mạn, là Thiên Nghê. Thẩm Mạn Khanh vừa là diễn viên cũng vừa là chủ, mấy năm nay Thiên Nghê dẫn đầu danh sách các công ty giải trí phát triển, thu về rất nhiều tiền.

Còn Cố gia thì không có làm sinh ý, mà là Cố Toàn Mẹ cùng Dịch Lam Mụ mụ của Cố Dịch đều là nhà khoa học gia, làm việc cho chính phủ. Có thể nói Cố Dịch gia cảnh so Thẩm Gia về tiền tài không bằng.

Cố Dịch sau khi học đại học cùng Thẩm Mạn Khanh kết giao, sau đó thì Nàng tham gia vào Thiên Nghê, chỉ là khi cũng Thẩm Mạn Khanh kết hôn thì Nàng cũng không có xuất đạo, hôn sau Thẩm Mạn Khanh mang hài tử Nàng liền giải ước cùng công ty, lui về hậu phương chăm lo cho hài tử. Nói ra Nàng năm nay đã hai mươi lăm, mà Thẩm Mạn Khanh kia lớn hơn Nàng một tuổi, Nàng xem ra đã vùi lấp đi mộng tưởng cùng ước mơ của bản thân để theo đuổi tình ái, đến nay nhìn lại Nàng rốt cuộc cũng chẳng có ái nhân một cái ngoảnh đầu. Tuy vậy Nàng cũng không hối hận, bởi vì Nàng có Đô Đô, chí ích Đô Đô hiện tại là Nàng lẽ sống.

"Mommy, hôm nay về gặp bà ngoại... Mụ mụ sẽ về sau?." Đô Đô ngồi phía sau ghế trẻ nhỏ, vừa cằm chơi gấu bông vừa hỏi.

"Mụ mụ của Ngươi rất bận, Đô Đô không phải có Mommy bồi không được sao?."

"Nhưng là Đô Đô nhớ Mụ mụ nha..." Đô Đô uỷ khuất ba ba mắt ẩm ướt.

"Đô Đô ngoan, Mụ mụ bận việc nên Đô Đô phải thông cảm cho Mụ mụ biết không, Đô Đô chẳng phải nói muốn đi viện hải dương sao?...Ngày mai Mommy bồi Ngươi đi hảo sao..."

"Đi viện hải dương, có cá voi cá voi to...Mommy thích cá voi to..."

"Ân, Mommy cũng đã lâu không có đi...Ngày mai chúng ta cùng đi...Đi thuỷ cung..."

"Đô Đô thích cá đủ màu....Còn có cá mập đáng sợ..."

Hài tử nghe được đi viện hải dương, được nhìn thấy cá liền vui vẻ cười, Đô Đô liên tục kể tên đủ loại cá, Cố Dịch nhìn thấy nữ nhi dễ hống cũng là nhẹ thư một hơi, Nàng thật không nghĩ làm Đô Đô thương tâm, chỉ là Thẩm Mạn Khanh chung quy đối với Đô Đô căn bản là không tròn chức trách, Nàng làm Mẹ vì vậy luôn chỉ có thể cố gắng bù đắp Đô Đô thiếu hụt kia phân cảm tình, nếu một khi Nàng cùng Thẩm Mạn Khanh phân ra cũng không đến nỗi làm Đô Đô thương tâm.

"Bà Ngoại..." Đô Đô vừa xuống xe liền hai chân nhỏ chạy đến trước mặt trung niên nữ nhân.

Thẩm Liên nhìn đến tiểu cháu gái đột nhiên bước chân ngắn nhỏ chạy hướng chính mình, mặt đôi mắt cười đến đều mau nhìn không tới, tiểu hài tử đặc thù mềm mại thanh âm, còn mang theo một cổ thơm ngào ngạt mùi sữa, tuy rằng Đô Đô mau năm tuổi, nhưng là vẫn là mang theo mùi sữa. Thẩm Liên nhìn tiểu cháu gái ôm nàng chân, mắt to nhấp nháy nhấp nháy nhìn nàng, mềm lòng!

Bế lên Đô Đô lại nhìn Cố Dịch, Nàng nhìn thấy Cố Dịch tinh thần cũng không tồi, nghĩ vẫn là gọi Nàng nữ nhi nhanh chóng trở lại giải thích. "Tiểu Dịch mau vào đi..."

"Ân.."

Thẩm Liên vừa bế Đô Đô vào nhà ngồi trên sopha, cùng Đô Đô đùa vài câu, liền thấy Lâm Mạn đi đến, Đô Đô liền nhanh chóng đưa tay muốn Lâm Mạn ôm ôm. Cố Dịch cũng là vào trong nhà, Nàng tiến vào trong bếp tự nhiên lấy nước uống.

"Đô Đô bị bệnh sao?..." Thẩm Liên hỏi chuyện mới biết Đô Đô mấy ngày này nằm viện sự, liền lo lắng không thôi.

"Đô Đô đã khỏi bệnh...bà ngoại, khi nào Mụ mụ về nha...Đô Đô nhớ Mụ mụ..." Đô Đô dựa vào Lâm Mạn buồn buồn mặt.

"Mommy Ngươi có gọi nói cùng Mụ mụ biết sao?" Lâm Mạn thấy Đô Đô ỉu xìu liền hỏi.

"Mommy có gọi, nhưng là Mụ mụ bận...Đô Đô cũng không sao nha..." Đô Đô lo lắng hai bà ngoại sẽ la Mụ mụ liền nói.

Thẩm Liên mặt có chút đen, Nàng nữ nhi mấy ngày này lên hotsearch kia chỉ sợ lo cái kia hồ ly tinh mà bỏ Nàng cháu gái không lo, Thẩm Liên lại nhìn Cố Dịch, không thấy Cố Dịch có chút phản ứng gì liền hơi lo lắng.

Thẩm Liên nhìn Cố Dịch cầm ly nước ấm ngồi xuống sopha, liền hỏi. "Tiểu Dịch, Ngươi có gọi cho Tiểu Khanh sao?."

"Ân, Ta có gọi đến...Nhưng Mạn Khanh bận nên không về được..."Cố Dịch bình thản trả lời.

"Mấy cái bài báo lá cải đó Ngươi đừng tin tưởng, Tiểu Khanh không phải hạn người như vậy...Nếu mà cái nha đầu thúi kia dám phản bội Ngươi thì Mẹ thay Ngươi giáo huấn." Thẩm Liên chính là luôn yêu thích Cố Dịch, vừa hiểu chuyện lại luôn quan tâm Nàng nữ nhi thực lòng, Nàng cũng không rõ vì cái gì mà Nàng nữ nhi trước nay luôn lạnh nhạt.

"Mẹ, Ta biết Ngươi quan tâm...Ta không để tâm, Ngươi cũng đừng lo lắng..." Cố Dịch biết Thẩm Liên nói sẽ làm, sẽ vì Nàng xuất đầu, chỉ là Nàng Cố Dịch hiện tại đã không nghĩ sẽ vì Thẩm Mạn Khanh mà đau lòng, hai vị trưởng bối đối với Nàng rất tốt, Nàng cũng không nghĩ làm họ thất vọng, chỉ là Nàng cũng không thể tiếp tục cùng Thẩm Mạn Khanh bên nhau, Nàng thất vọng quá nhiều lần, cũng đã chịu đựng đủ.

"Ngươi đừng sinh Tiểu Khanh khí, tính Tiểu Khanh từ nhỏ Mẹ đều hiểu, ngoài không hiểu phong tình ra thì chính là cuồng công việc."

"Ân, Ta biết..."

"A Liên, Tiểu Dịch...Vào ăn cơm thôi..." Lâm Mạn từ phòng bếp hô lớn.

"Vào ăn cơm thôi, hôm nay ngươi mụ mụ nấu toàn món Ngươi thích.." Thẩm Liên vỗ vỗ Cố Dịch vai tiến vào trong.

"Ân...Hôm nay Ta lại có lộc ăn." Cố Dịch cũng bài trừ một nụ cười theo Thẩm Liên vào bàn ăn.

Ba người lớn một trẻ nhỏ trên bàn ăn vô cùng sôi nổi, Đô Đô trên bàn ăn vô cùng ngoan ngoãn ăn, không có làm rơi vãi hột cơm nào, càng là không kén ăn.Nhìn tiểu cháu gái ăn ngon miệng, làm cho Thẩm Liên cùng Lâm Mạn thoả mãn cười.

"Tiểu Dịch, đêm nay ở lại đây đi...Ngươi cùng Đô Đô đêm nay đừng trở về..." Lâm Mạn nhìn Cố Dịch lại sủng nịnh nhìn tiểu cháu gái nói.

"Này..." Cố Dịch có chút khó xử, Nàng tuy là cùng Thẩm Mạn Khanh kết hôn, nhưng là rất ít khi trở lại Thẩm Gia ở, nhất là sau khi Thẩm Mạn Khanh hạ sinh Đô Đô càng là không nghĩ qua đêm, Nàng cũng không muốn ở lại Thẩm Mạn Khanh phòng.

"Mommy ở lại đi mà, ngày mai Đô Đô không có đi nhà trẻ...Còn có Mommy hứa dắt Đô Đô đi công viên hải dương nha..." Đô Đô vừa nhai cà rốt như thỏ miệng phồng phồng nói.

"Đô Đô muốn đi công viên hải dương sao?...Được nha, ngày mai cả nhà chúng ta cùng đi Đô Đô thích sao?." Thẩm Liên quyết nhất định giữ Cố Dịch lại, vì Nàng sáng sớm đã cấp Nàng nữ nhi gọi điện thoại, nữ nhi tối nay sẽ trở về, Nàng hi vọng nữ nhi lần này nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện với kia hồ ly tinh. Có Nàng chống lưng Cố Dịch sẽ không uỷ khuất.

"Vậy đêm nay ở lại..." Cố Dịch nhìn hai vị mẫu thân đang nhìn Nàng chằm chằm, Nàng cũng không nghĩ từ chối, bọn hắn là rất cưng Đô Đô, vì vậy để Đô Đô nhiều nhiều bồi.

"Hoan hô Mommy..." Đô Đô lại gắp một miếng bông cải xanh nhai vừa cười.

Đô Đô cả một ngày đều bồi Thẩm Liên cùng Lâm Mạn đi tản bộ, lại cùng kể chuyện ở lớp, còn là chơi đồ chơi. Chọc cho Thẩm Liên cùng Lâm Mạn vui vẻ không ngớt.

"Buồn ngủ rồi..." Cố Dịch nhìn Đô Đô được Nàng bế lên, Đô Đô hai tay phục ôm cổ Cố Dịch, đầu gục vào Cố Dịch vai, hai mắt nhập nhèn lệ,hiển nhiên là chơi đùa mệt mỏi.

"Đưa Đô Đô đi ngủ đi thôi, Tiểu Dịch cũng mệt mỏi cũng đi nghĩ ngơi đi..." Lâm Mạn nhìn Cố Dịch nhẹ nói nhỏ, sợ đánh thức Đô Đô.

"Ân, Mẹ cùng Mụ mụ ngủ ngon..."

Cố Dịch bế Đô Đô chầm chậm lên lầu vào phòng Đô Đô, nhẹ nhàng đặt nữ nhi vào giường công chúa. Căn phòng toàn màu hồng, hiển nhiên trước khi có Đô Đô hai vị mẫu thân đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng. Cố Dịch nhẹ dịch chăn đắp lên Đô Đô, Cố Dịch chỉnh điều hoà thích hợp liền trở lại phòng ngủ.

Nàng nhìn Thẩm Mạn Khanh phòng, nếu là trước đây Nàng sẽ cảm thấy rất cao hứng, nhưng hiện tại Nàng nhìn nơi này chỉ thấy lạnh lẽo vô cùng. Cố Dịch tự cười giễu bản thân, Nàng lại nghĩ đến Thẩm Mạn Khanh, xem ra muốn quên cần thiết tránh xa. Cố Dịch không có đem theo y phục, Nàng lại không nghĩ dùng Thẩm Mạn Khanh đồ dùng, liền chỉ có thể tẩy xong liền mặc vào áo choàng tắm dài, còn y phục lại quăng vào máy giặc sấy.

___________________

"Mạn Khanh, hôm nay có nghĩ cùng Ta đi chơi một chút sao?...Ta có mua vé xem phim...Ngươi..."

"Cũng đã trễ rồi...Ta về trước..." Thẩm Mạn Khanh mệt mỏi có chút không kiên nhẫn muốn lên xe, Nàng mặc Tạ Tranh muốn nói liền bước vào xe đi rồi.

"Khanh tỷ, Ngươi hiện tại muốn trở lại biệt thự sao?" Tiền Na nhìn Thẩm Mạn Khanh mặt lạnh có chút lo sợ hỏi.

"Ta trở về gia, đến Thuỷ Khu lộ..." Thẩm Mạn Khanh mấy ngày nay bị lịch trình bức đến mệt mỏi, Nàng đã hơn nữa tháng không cùng Cố Dịch liên lạc, còn có thăm Nàng hài tử. Hôm nay nghe Nàng mẹ gọi đến mắng xối xã một trận làm Nàng khó chịu. Từ trung tâm thành phố đến Thuỷ khu mất một giờ đồng hồ, Thẩm Mạn Khanh có chút không được thoải mái. Nàng nghĩ đến Nàng mẹ nói đến Cố Dịch, Nàng cùng Cố Dịch ẩn hôn cũng đã năm năm, hài tử cũng có, tuy nói Nàng đối với Cố Dịch không có ái nhưng là Nàng tự nhận không bạc đãi quá Nàng. Chỉ vì mấy cái tin hotsearch kia làm cho Nàng mẹ gọi đến mắng Nàng, làm Nàng có khí, Nàng nghĩ có phải Cố Dịch có hay không lại tố cái gì khổ.

Thẩm Mạn Khanh trở lại gia đã là 12h khuya, Nàng ấn dấu vân tay liền tiến vào nhà, bên trong đèn tự động sáng lên. Thẩm Mạn Khanh cởi ra giày cao gót, liền chầm chậm tiến lên lầu trở về phòng. Nàng nhìn cửa phòng sáng đèn, hiển nhiên là biết ai bên trong. Thẩm Mạn Khanh đẩy cửa vào liền nhìn thấy Cố Dịch ngồi ở Sopha.

Cố Dịch vốn dĩ chính là ngủ không được, Nàng mở ra ipad xem Nàng một chút kênh, Cố Dịch từ lúc cùng kết hôn đến nay đều không có đi làm, Nàng ở nhà lại tự lập phòng phát sóng, sau đó đăng bản thân bài hát cùng xướng lên, từ trang wed thu được lượng lớn fan, còn là thu được số tiền không nhỏ, mấy ngày nay Nàng chăm sóc Đô Đô vì vậy không có thời gian đăng clip mới, nhìn bên trong fan kêu grào làm Nàng bớt một chút không vui.

"Ngươi vẫn chưa ngủ..." Thầm Mạn Khanh vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Cố Dịch một thân áo tắm dài, bắt chéo chân lộ ra đùi trắng nõn, tóc tuỳ ý xoã tung trông vô cùng mỹ lệ, còn có kia cười như không cười, tay xinh đẹp cầm lấy ipad.

Cố Dịch nghe Thẩm Mạn Khanh nói liền hồi thần, nhìn Thẩm Mạn Khanh mặc bộ bạch sắc đuôi cá váy lấp lánh, đem Nàng trước ngực xẽ một chút,cùng xương quai xanh mượt mà lãnh bạch như ngọc đầu vai đều lộ ra,Nàng tuy trang dung cực đạm nhưng mặt mày tinh xảo như hoạ, tinh tế da thịt ở ánh đèn chiếu rọi hạ càng thêm không tì vết trong sáng. Nàng dáng người cao gầy, mảnh khảnh hợp. Tuyết da tóc đen, xứng vơi đỏ bừng moi, mỹ dường như mê hoặc nhân tâm yêu tinh giống nhau, làm người đắm chìm trong đó vô pháp kìm chế.

Chỉ là xinh đẹp như vậy, nhưng là ánh mắt luôn là lạnh căm căm nhìn Cố Dịch, hay nói đúng hơn Thẩm Mạn Khanh chỉ duy đối với Cố Dịch lạnh nhạt, Cố Dịch hồi thần không nhìn thêm Thẩm Mạn Khanh, tuy nói Nàng đã hạ quyết tâm từ bỏ đoạn này cảm tình, chỉ là mỗi lần gặp Thẩm Mạn Khanh đều sẽ cảm thấy tâm lại rung động.

"Ngươi cùng Mẹ nói gì sao?" Thẩm Mạn Khanh không để ý Cố Dịch kì lạ biểu hiện, liền đưa ra chất vấn.

"Nói gì..." Cố Dịch không rõ ý hỏi lại, sau Nàng lại hiểu Thẩm Mạn Khanh ngụ ý hỏi liền không khỏi cảm thấy châm chọc, đây là vì nữ nhân kia chất vấn Nàng. "Ngươi là cái kia hotsearch đi...Ngươi cho rằng Ta nói..." Cố Dịch lạnh giọng nói.

Thẩm Mạn Khanh có chút ngạc nhiên, Nàng trước nay chưa từng thấy Cố Dịch đối với Nàng lạnh giọng còn là hỏi ngược lại Nàng như ý chất vấn. Thẩm Mạn Khanh uống chút rượu nên tâm trạng có chút táo, Nàng nhìn Cố Dịch như là ở giọng thẩm tra liền tức giận nói. "Ngươi nói hay không tự Ngươi rõ ràng... Ngươi không phải không biết Ta công việc bận rộn, đừng có gây thêm phiền phức..."

"Ta gây cho Ngươi phiền phức, Thẩm Mạn Khanh...Ngươi cho rằng Ta nói để Ngươi bị Mẹ mắng, vậy Ngươi có tự hỏi lại bản thân Ngươi rốt cuộc là thế nào hay không, những cái đó trên hotsearch còn giả sao?...Ngươi là ngược lại chất vấn Ta...Thẩm Mạn Khanh, Ngươi nếu muốn cùng Tạ Tranh lăn giường thì xin Ngươi trước hết cùng Ta phân rõ quan hệ, dù không có ái thì chúng ta cũng có hôn thú hợp pháp."

"Ngươi nói cái gì..." Thẩm Mạn Khanh nghe Cố Dịch nói trong lòng càng là khí cực đỉnh. Nàng trước nay nhìn thấy Cố Dịch một bộ luôn ngoan ngoãn nghe Nàng, hôm nay Cố Dịch mỗi một câu thốt ra liền chất vấn Nàng.Thẩm Mạn Khanh hôn hôn đầu óc vì rượu càng là bị khí, Nàng liền trước nay ôn tồn lễ độ cũng từ bỏ, liền nói xả ra lời nói. "Ta cùng Tạ Tranh thì thế nào?"

"Ngươi rõ ràng nhất chẳng phải sao..."

"Cố Dịch, hôm nay Ngươi là bị điên sao..." Thẩm Mạn Khanh nhìn Cố Dịch ánh mắt, trong ánh mắt kia tràn đầy oán hận, Nàng không khỏi cảm giác Cố Dịch hôm nay khác thường.

"Thẩm Mạn Khanh, Ta đúng là điên...cũng vì Ngươi mà bị bức điên. Ngươi nói cho Ta biết Ngươi nếu không ai Ta vì cái gì đồng ý cùng Ta có hài tử, Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào?"

"Ta không nghĩ cùng Ngươi tiếp tục tranh luận..." Thẩm Mạn Khanh nhéo nhéo ấn đường, Nàng không nghĩ hôm nay Cố Dịch bạo tính tình.

"Ngươi không nói cũng không sao, chỉ là hi vọng Ngươi tận chức trách đối với hài tử, Ngươi có thể không thích Ta, nhưng Đô Đô là Ngươi mang nặng đẻ đau, Ngươi chí ích cũng nên quan tâm Nàng..."

"Ta công việc không phải Ngươi không biết..."

"Hảo đi...Vậy Ngươi đã chuẩn bị rồi sao?."

"Ngươi là nói gì?." Thẩm Mạn Khanh cảm thấy hôm nay uống quá chén hay không,cảm thấy Cố Dịch lời nói hôm nay đặc biệt làm Nàng không hiểu.

"Ngươi không nhận được Ta tin nhắn..." Cố Dịch lại chầm chậm nói.

"Điện thoại của Ta vừa bị rơi hỏng nên không nhận được Ngươi tin nhắn.." Thẩm Mạn Khanh không rõ Cố Dịch rốt cuộc làm sao vậy.

"Thẩm Mạn Khanh, chúng ta ly hôn đi..." Cố Dịch không nhanh không chậm nói. Mỗi một chữ đều là nện vào Nàng tim, lần này Nàng thật sự đã không nghĩ lùi bước.

"Cố Dịch, Ngươi hôm nay có phải hay không uống say, nếu uống say thì đi ngủ đi..." Thẩm Mạn Khanh không để ý Cố Dịch liền bước đến tủ đồ chuẩn bị lấy y phục tẩy rửa.

"Ta không say, lời Ta nói ra đều rất tỉnh táo...Chúng ta ly hôn đi, Ngươi chuẩn bị thủ tục, Ta chỉ cần Đô Đô...còn những thứ khác đều không cần." Cố Dịch lần nữa nói đến.

"Ngươi thật muốn ly hôn.." Thẩm Mạn Khanh dừng lại động tác, Nàng không rõ ngay khi nghe Cố Dịch nói đến lời kia liền cảm giác vô cùng khó chịu, trong lòng như có búa nệnh vào, vô cùng nặng nề.

"Phải...Chúng ta phân ra chẳng phải là Ngươi luôn muốn sao?"

"Hảo..." Thẩm Mạn Khanh trả lời liền xoay người vào phòng tắm, Cố Dịch nghe bên trong tiếng vòi hoa sen, Nàng cũng xoay người rời khỏi phòng tiến đến phong Đô Đô ngủ.

Thẩm Mạn Khanh bên trong phòng tắm, nước ấm dội vào người làm Nàng thanh tỉnh hẳn, Nàng nghĩ đến vừa rồi Cố Dịch lời nói kia không khỏi cảm giác khó chịu dâng, Nàng cùng Cố Dịch kết giao đến kết hôn chỉ là nghĩ Cố Dịch ái Nàng, mà Nàng đối với Cố Dịch cũng không chán ghét liền thành. Chỉ là không nghĩ nhiều năm như vậy, người nói ra câu ly hôn là Cố Dịch. Nàng nào có sai, thành gia lập thất, có hài tử...Cùng nhau sinh hoạt bình thản trôi qua, dù không có ái thì đối với Nàng sinh hoạt nhật tử như vậy cũng không tồi.

Vì cái gì hôm nay Cố Dịch lại quyết tuyệt nói ra ly hôn, Nàng nghĩ vừa rồi bản thân chất vấn Cố Dịch là Nàng không đúng, nhưng Nàng trước này tính tình Cố Dịch không phải rõ ràng sao. Thẩm Mạn Khanh tẩy xong một thân liền thay tơ tằm áo ngủ dài bước ra, Nàng nhìn trong phòng không người, hiển nhiên Cố Dịch đã rời đi. Thẩm Mạn Khanh ngã người vào giường, Nàng không biết có phải hay không rượu quá nặng, nên Nàng dù mệt mỏi nhưng hiện tại ngủ không được, trong đầu vừa rồi cùng Cố Dịch đối thoại như ẩn hiện, nhiều năm Nàng thói quen Cố Dịch si mê ánh mắt, nhưng vừa rồi chú ý Cố Dịch ánh mắt lạnh băng mà cùng Nàng đối thoại, làm cho Thẩm Mạn Khanh cảm giác như có gì đó thoát khỏi khống chế, cảm giác đó khó chịu, nơi tim cũng ẩn ẩn đau.

Cố Dịch nằm cạnh Đô Đô, nhìn nữ nhi ngủ nhan. Nàng lúc này nước mắt lẳng lặng rơi. Cố gắng nén tiếng khóc không thành tiếng, Nàng hiện tại phải mạnh mẽ, Nàng muốn bảo hộ Nàng nữ nhi trưởng thành,Cố Dịch một đêm vô miên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro