Chương 9: Ở chung phải tôn trọng nhau 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau chuyện này, oán giận của Đường Kiều đối với Đường Uyển hoàn toàn chấm dứt. Cũng may từ đó về sau, Đường Kiều chuyển hộ khẩu đến Thành phố S, chỉ có ngày lễ, ngày tết mới đi về Thành phố H thăm viếng một chút, Đường Uyển rất ít có cơ hội xỉa xói. Nhưng hễ mà chỉ cần có cơ hội, Đường Uyển liền xỉa xói, thuận tiện xỉa xói cả Chu Du, người ở bên cạnh cô. Đường Kiều lắc đầu một cái, đoán chừng cô và Đường Uyển kiếp trước là oan gia, cho nên kiếp này mới dây dưa không dứt. Lúc đầu không có lý do xỉa xói, sau đó lại kiếm cớ xỉa xói. Điện thoại của Đường Kiều rung lên hai lần nhưng Chu Chú lại thay cô xem tin nhắn trước. Cử động của Chu Chú thật khác thường, Đường Kiều có chút áo não, người này cũng quá không coi mình là người ngoài chút nào. "Chu Du hẹn cô xế chiều đi dạo phố". Chu Chú lắc lắc điện thoại của Đường Kiều trong tay, thay cô nhắn tin cho Chu Du. Chuyện Chu Du để sang một bên, Đường Kiều cảm thấy trước hết cô phải cùng Chu Chú trao đổi một chút về chuyện của hai người bọn họ. "Này, tôn trọng quyền của người khác một chút được không?" Đường Kiều đoạt lấy điện thoại di động, khuôn mặt vặn vẹo. Cô nhớ rõ ràng lúc cô mới vừa đến sống, đã cùng Chu Chú ký kết "38 thỏa thuận". Thỏa thuận lớn nhất là: hai người trong cuộc không được quấy nhiễu tự do cá nhân của nhau. Vấn đề rất rõ ràng bây giờ là Chu Chú đã vượt qua ranh giới 38 kia, con bà nó, Chu Chú cũng nhanh chóng phá vỡ ranh giới. "Chu Chú, lúc trước rõ ràng chúng ta đã thỏa thuận rồi mà" Đường Kiều có ý giành lại chủ quyền cho mình một chút, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu Chu Chú nghe hiểu được tiếng người. "Thỏa thuận cái gì?" Chu Chú giả bộ ngu, trước đó anh không đồng ý, đứa nhỏ này có thể đi vào trong hang sói của anh sao? Không thể không nói, mặc dù bình thường đầu óc của Ngu Châu chưa ra hình dáng gì nhưng lần này cho anh đề nghị này vẫn đủ đáng tin. Đường Kiều vuốt vuốt mái tóc, gần như muốn nổ tung. "Chu Chú, chúng ta nói chuyện một chút." Mắt lơ đãng quét qua lồng ngực trống trơn của Chu Chú, Đường Kiều khổ sở nhắm mắt lại, sau đó nâng mắt lên, chạm với ánh mắt người khác. Đáng tiếc, hành động này là sai lầm. "Tốt, cô nói đi" Người khác cười híp mắt, hớn hở tiếp nhận, trong đôi mắt hoàn toàn là nụ cười. Đường Kiều chợt có cảm giác, cô thật sự đang một mình chiến đấu. Không được, dù là một mình, cô cũng muốn tiếp tục chiến đấu. "Có phải cha của cậu gọi ông ngoại của tôi là sư trưởng hay không?" "Không sai." Không riêng gì cha của anh, mọi người trong khu nhà tập thể nhìn thấy ông ngoại Đường Kiều cô cũng phải gọi là sư trưởng. Lão sư trưởng nói một câu, không người nào dám nói chữ "không", cho dù là Đường Kiều cũng phải ngoan ngoãn nghe theo. "Tôi với chị của cậu có phải là bạn học hay không?" "Chị họ" Chu Chú nhấn mạnh, nếu như có thể, anh tuyệt không muốn thừa nhận cô gái kia là chị của anh. Trong chuyện này, nếu như nói Ngu Châu là một cơn gió giúp anh nắm lấy Đường Kiều, vậy thì Chu Du chính là một chướng ngại vật mà anh muốn bắt Đường Kiều. "Ở đây cũng không truy cứu cụ thể" Đường Kiều khổ sở muốn giật tóc. "Cho nên thế nào?" Hai người bọn họ đang làm gì, bấu víu quan hệ sao? "Cho nên, nhìn vào quan hệ này, có phải cậu cũng phải tôn trọng tôi một chút hay không?" "Tôi không tôn trọng cô lúc nào?" Bộ dáng Chu Chú ngạc nhiên, giống như đang tố cáo Đường Kiều muốn gán tội cho người khác. "Cậu thường vô cớ phá hư quan hệ bạn bè của tôi và bạn trai khác là tôn trọng tôi sao?" "Kiều Kiều, lời này của cô tôi không đồng ý rồi, tại sao lại là vô cớ, rõ ràng là có lý do" Đúng vậy, đúng là có lý do, vừa nói đến lý do này trên đỉnh đầu Đường Kiều lập tức một bày quạ đen bay qua."Đúng vậy! Cậu có lý do!" Lần trước cô đang ăn cơm với người ta, cậu ta bỗng nhiên xuất hiện trên bàn cơm, cậu ta nói đói bụng, sau đó đem đồ ăn trước mặt cô quét sạch, quét không còn một chút. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, lại gọi một đống món ăn giá cả xa xỉ, vô luận ăn thế nào cũng không đủ no, ngược lại cậu ta rất hào phóng trả tiền, từ đó về sau người bạn trai kia liền biến mất trong thế giới của cô. Lần trước, cô đang cùng một bạn trai ở trong rạp chiếu bóng xem phim, đến đoạn "Tình cảm mùi mẫn" Đường Kiều đang lo lắng có nên dựa đầu vào trên vai đối phương hay không, chợt từ phía sau mọc ra một cái tay, đem lấy đầu cô đang nghiêng qua, cứng rắn đẩy trở về vị trí cũ. "Cản trở tôi." Mặc dù Đường Kiều không có quay đầu nhìn xem là ai nhưng giọng nói này, tuyệt đối là Chu Chú, con mẹ nó Chu Chú, cậu ta giống như âm hồn đeo bám. Còn có lần trước nữa. . . . . . Còn có lần trước trước nữa. . . . . . Vô số lần. . . . . . Chuyện này đặc biệt muốn nói là những bạn trai này đều là Chu Du, chị của cậu ta giới thiệu cho. Chu Du vui vẻ giới thiệu, Chu Chú rất vui mừng phá hư, Chu Chú càng vui mừng phá hư, Chu Du càng vui vẻ giới thiệu . . . . . . Aiz, chị em bọn họ, chính là khắc tinh của cô. "Nhưng mỗi lần cậu cũng không có lý do nghiêm túc!" "Được, vậy lần sau tôi sẽ có lý do nghiêm túc" Ngược lại, Chu Chú thỏa hiệp rất nhanh, nhưng . . . . . Ách, đây là cô muốn sao? Điều này tạm thời để đó, Đường Kiều tiếp tục lên án. "Cậu chưa có sự đồng ý của tôi đã đi vào phòng tôi là tôn trọng tôi sao?" Đặc biệt là nửa đêm! Nam nữ khác biệt, cậu ta không biết sao? "Cô không khóa cửa." Cho nên là lỗi của cô? Hơn nữa. . . . . . "Tôi đã khóa rồi!" "Nào có?" Chu đại thiếu gia giả bộ mất trí nhớ. "Có!" Hàm răng Đường Kiều cũng muốn cắn nát. "A, thì có." Sau đó, anh dùng chìa khóa mở cửa ra. Mỗi gian phòng anh đều có chìa khóa, bao gồm phòng tắm. Ngu Châu nói rất đúng, đàn ông mà, phải học làm chủ được mình. "Chưa có sự đồng ý của tôi, cậu đã nhận điện thoại của tôi, xem tin nhắn chính là tôn trọng tôi sao?" "Đây cũng không phải là chuyện to tát gì" Chu Chú nhún nhún vai, dáng vẻ không muốn so đo. Lần thứ ba, Đường Kiều khổ sở nắm tóc, làm ơn, cô rất so đo có được hay không. "Cùng lắm thì cô cũng có thể nghe điện thoại của tôi, xem tin nhắn của tôi" Có qua có lại mà. Mẹ nó, cậu ta có đang tập trung nghe cô nói không? Cô không có chút hứng thú đối với điện thoại và tin nhắn của cậu ta có được hay không, cô cần chính là tôn trọng, tôn trọng! "Vậy lần sau, tôi nhận điện thoại hay xem tin nhắn của cô, sẽ nói trước với cô một tiếng?" Chu Chú đưa mặt rất gần cô, Đường Kiều cố kìm nén xúc động thật lớn không để bàn tay của mình tát lên gương mặt đẹp trai. Đường Kiều tức giận lui ra khỏi máy tính, thuận tiện đẩy Chu Chú ngăn ở trước mặt cô một cái, sau đó xoay người, nhào qua trên sô pha. Không thể không nói chính là làn da của Chu Chú không tệ. "Chủ nhật a, lãng phí thời gian đi dạo phố thật tốt, tôi cảm thấy đau lòng quá" Cùng Chu Chú tranh luận nửa ngày, rốt cuộc Đường Kiều nhớ tới tin nhắn của Chu Du. Chu Chú xoa xoa lồng ngực của mình, phát hiện mình thích chị này, thật đúng là có chút khuynh hướng bạo lực, trong một buổi sáng, đầu tiên là bị thúc vào một cái, sau đó là bị đạp một cái, hiện tại lại bị đẩy một cái, lồng ngực đáng thương của anh a, muốn làm lồng ngực của một người đàn ông thật đúng là không dễ dàng. Kinh nghiệm lịch sử chứng minh, cùng các cô gái đi dạo phố là một chuyện vô cùng không sáng suốt, nhất là khi đối tượng là Chu Du. "Đầu của cô, có bị hỏng không ?" Từ trước đến giờ, bạn học Chu Du không từ chối, điểm này rất giống Chu Chú, ai nói bọn họ không phải chị em hả ?

~ vote và cmt cho con mèo lười này có động lực post truyện sớm cho cả nhà nhé ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro