Tôi nhớ như in cái ngày hôm đó . Ba tôi vừa cầm chổi ra rồi quýnh vừa đuổi má tôi đi . Ông đem hết đồ của má ra rồi đốt đi , cho dù tráng má tôi chảy máu nhiều thế nào đi nữa ba tôi , ông cũng không dừng lại , mặc cho tao van xin ông thế nào đi nữa ông vẫn không ngừng đánh . Má tôi gục mặt xuống đất và cầu xin ông cũng chả ít gì , cho đến hơi thở cuối cùng của bà ấy , bà ấy chỉ nói đừng đánh hai anh em t 😞😞
T yếu đuối chả làm được gì đk m.n
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro