Chương 9 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9:

Cô vừa dứt lời, bốn năm người trong phòng đều dừng công việc trong tay lại, đồng loạt nhìn sang cô. Cao Kiến Hồng trưng cái vẻ mặt đang nghẹn cười, Liễu Tư Tư thì bĩu môi, tất cả đều yên lặng theo dõi diễn biến câu chuyện.

Lý Tuân vẫn nhóp nhép nhai kẹo cao su, gương mặt chẳng tỏ rõ cảm xúc gì. Chu Vận thầm thẳng lưng lên. Lẽ nào cậu đã quên lúc trước chính cậu mời tôi tham gia sao? Đừng có mà ở đấy giả vờ giả vịt nữa.

Sau giây lát đọ mắt, Lý Tuân bèn gập laptop lại, nói: "Được thôi."

Được cái gì cơ?

Lý Tuân khẽ hít vào rồi đứng dậy, một tay chống hông, quay lại nhìn tất cả mọi người một lượt.

Chu Vận vừa thấy được vẻ mặt kia của cậu, theo bản năng cô liền linh cảm được sẽ có chuyện không hay rồi.

Cái quái quỷ gì thế? Cậu ta định làm gì đây?

Lý Tuân gõ gõ mặt bàn: "Nào, mọi người dừng lại đã!"

Chu Vận chợt thấy căng thẳng. Lý Tuân giơ tay lên, thờ ơ giới thiệu: "Vị này..." Cậu chỉ sang Chu Vận, "... là công chúa mà chúng ta đã mời đến."

Chu Vận nghẹn lời. Cao Kiến Hồng phì cười, Liễu Tư Tư cũng che miệng lại. Mấy bạn học kia thì ngơ ngơ ngác ngác, cuối cùng cũng vỗ tay lốp bốp hưởng ứng. May mà Chu Vận đã được tôi luyện nhiều năm, nên ngoài mặt vẫn có thể điềm tĩnh vững như núi Thái Sơn trong trường hợp như thế này.

Lý Tuân xem đồng hồ: "Lát nữa tôi mời, chúng ta mở tiệc chiêu đãi công chúa, ai muốn đi cùng cũng được."

Chu Vận cố nhịn xuống nỗi căm phẫn và ước muốn vò nát cái đám tóc kia, nói với Lý Tuân: "Cảm ơn, không cần đâu."

Lý Tuân nhìn cô: "Đừng, dù sao cô cũng được mời đến cơ mà, khiến ai ấm ức cũng được nhưng không thể để cho công chúa điện hạ phải ấm ức."

Kiếp trước tôi đã giết cả nhà cậu cho nên kiếp này mới phải chịu quả báo thế này đấy hả?

Lúc này Liễu Tư Tư mừng rỡ ôm chặt Lý Tuân: "Đi đâu thế? Em đi cùng với."

Lý Tuân nói tên một quán KTV ngay gần trường học. Liễu Tư Tư cun cút đi gọi điện thoại đặt phòng.

Nói gì thêm nữa cũng vô ích, Chu Vận đành ngồi lại, chờ mọi người làm xong việc rồi mở "tiệc chiêu đãi" cho cô.

Hơn bảy giờ, cả nhóm sáu người xuất phát. Chu Vận không biết hóa ra KTV bên ngoài trường học lại náo nhiệt đến vậy. Tối thứ sáu, toàn bộ các phòng đã được đặt kín, cũng may nhờ có Liễu Tư Tư quen với quản lý nên mới lấy được một phòng ở đây.

KTV này trang trí khá bắt mắt, nhưng hiệu quả cách âm thì rất tệ. Chu Vận bị tiếng hát như vịt đực của phòng kế bên làm váng cả đầu.

Liễu Tư Tư chọn bài xong liền cầm micro lên sân khấu hát luôn. Không hổ danh xuất thân từ khoa nghệ thuật, cô ta hát rất hay, lại còn lắc lư theo đúng điệu nhạc, nhìn chuyên nghiệp y như đám ngôi sao hạng ba.

Tuy vụ tiệc tùng này mang danh là để "chào đón" Chu Vận, nhưng đến khi họ uống hết cả két bia rồi, cô vẫn không cảm nhận được mình là "nhân vật chính" của ngày hôm nay, đành quay ra tự giải trí bằng cách cố gắng lọc ra giọng của Liễu Tư Tư giữa đám tạp âm này.

Trong lúc cô còn đang lơ đễnh, chợt thấy một bóng dáng cao ráo cầm theo hai chai bia đi đến gần mình. Góc này hơi chật, Lý Tuân vừa đặt mông xuống đã ngồi cả lên góc áo của Chu Vận.

Cậu đưa cho cô một chai bia. Chu Vận lắc đầu: "Tôi không uống bia."

Lý Tuân cũng không ép, đặt một chai bia lên bàn, cầm chai còn lại tự uống.

Chu Vận len lén liếc nhìn Lý Tuân. Tuy nơi này rất ồn ào nhưng nói chung không khí rất thoải mái, vả lại hình như lúc này có vẻ Lý Tuân cũng đã uống hơi nhiều, trông cậu vô cùng thư thái. Cô cảm thấy đây là cơ hội tốt để tranh thủ nói chuyện với Lý Tuân về vấn đề chung sống trong tương lai của mình ở Hội.

"Về việc kia ấy Lý Tuân..."

Xung quanh quá ồn ào, Lý Tuân không nghe thấy. Chu Vận hơi do dự trong chốc lát rồi kề vào tai cậu gào to lên: "Lý Tuân!"

Lý Tuân đột nhiên bị hét thẳng vào tai, giật mình nên sặc bia, mắng to: "Muốn chết à?"

"..."

Chu Vận quyết định khoan hẵng xin lỗi vội, nói chuyện quan trọng của mình trước cái đã.

"Lần sau cậu tự làm bài tập cho chị ta đi!"

Lý Tuân nhìn cô.

Chu Vận nói tiếp: "Làm bài tập cho bạn gái mình là việc đương nhiên mà."

Lý Tuân cười, nói câu gì đó nhưng Chu Vận lại không nghe rõ.

"Cậu nói gì cơ?"

Lý Tuân nói lại lần nữa, Chu Vận vẫn không nghe ra được.

"Cậu nói lớn lên một chút..."

Một giây sau đó, cổ áo Chu Vận căng ra, cả người cô bị kéo hẳn sang bên cạnh. Lồng ngực Lý Tuân có mùi hương thoang thoảng. Thử hỏi xem có lạ hay không? Cậu ta nào là hút thuốc, nào là uống bia, lại còn nhuộm tóc, lối sống rất buông thả nhưng mùi hương trên người lại luôn thanh khiết.

Giọng nói ngang ngược của sếp Lý dội thẳng vào tai cô: "Nghe lời tôi mới là lẽ đương nhiên kìa."

Cậu tưởng mình là ông trời chắc? Chu Vận lẳng lặng thẳng người lên, nhưng đúng vào lúc cô nhỏm dậy lại bất cẩn trượt tay vịn vào đùi Lý Tuân.

Ớ...

Chu Vận trố mắt. Lý Tuân vẫn điềm nhiên ngồi trên sô pha nhìn cô, hoàn toàn không có ý định cử động.

Đèn màu trong phòng chớp nháy xoay vòng, soi lên mái tóc vàng của cậu vô cùng rực rỡ và lòe loẹt. Chu Vận nhìn cậu đăm đăm, nghĩ thầm nếu bây giờ mà có tổ công an chống tệ nạn nào đến mà thấy cảnh này, chắc sẽ không cần xét hỏi mà bắt cậu đi luôn đấy nhỉ.

Lý Tuân: "Nhìn gì vậy?"

Giọng cậu rất nhỏ, nhưng Chu Vận lúc này chỉ cần nhìn vào môi cậu liền đoán được ngay cậu đang nói gì rồi. Cô lắc đầu, giọng cũng bất chợt khẽ khàng theo: "Không có gì."

Lý Tuân kề sát lại, đôi mắt dài một mí khiến cho thần thái gương mặt cậu trông rất sắc sảo.

"Thẳng thắn một chút thì bọn con trai mới thích."

"..."

Lý Tuân quay đầu lại, cợt nhả nói với mấy người khác trong phòng: "Này, tôi hỏi bọn cậu nhé, có phải con gái ngốc một chút mới tốt không?"

Tất cả đều đã uống khá nhiều, nghe thấy câu hỏi của Lý Tuân, Cao Kiến Hồng là người đầu tiên lờ đờ giơ tay lên.

"Phải đấy!"

Mấy người khác cũng rối rít bày tỏ sự đồng tình. Cuối cùng, ngay cả Liễu Tư Tư kia cũng giơ tay lên, vui vẻ gào vào micro: "Đúng vậy! Con gái ngốc là tốt nhất! Cô ngốc vạn tuế!..."

Đám này điên hết rồi. Chu Vận không thể ở lại thêm được nữa, đứng dậy tạm biệt: "Tôi về trước, mọi người cứ chơi vui vẻ nhé."

Cô phải suy nghĩ lại một lần nữa xem có nên ở lại Hội hay không. Chu Vận mặc áo khoác xong liền nghe thấy giọng nói hờ hững của Lý Tuân vang lên: "Lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi đấy."

Không hề nhá, tôi suy nghĩ hoàn toàn có căn cứ.

Lý Tuân ngoắc tay. Chu Vận đấu tranh nội tâm quyết liệt mất mười giây mới quyết định nhịn cậu lần cuối cùng, ghé đến.

Giọng nói lười nhác của Lý Tuân vang lên: "Về rồi xem hộp thư đi nhé."

Gì?

Lý Tuân dứt lời thì không thèm đếm xỉa đến Chu Vận nữa, quay sang chơi đổ xúc xắc với Cao Kiến Hồng.

Chu Vận ngơ ngác trở về ký túc xá, mở máy tính ra, đăng nhập vào mail. Có một lá thư mới, tiêu đề là "Thân gửi công chúa điện hạ".

Dây thần kinh của Chu Vận căng ra, nghiến răng nghiến lợi mở thư, sau đó thì thảng thốt. Nội dung là thư rất quen thuộc với cô, đó chính là chức năng "đề cử sản phẩm liên quan" mà cô đã viết giúp Phương Thư Miêu. Nhưng cụ thể thì không giống với cái ban đầu cô viết ra cho lắm, đây là bản đã được sửa lại.

So với hình tượng lạnh lùng khó đoán của Lý Tuân, những dòng lệnh của cậu lại tối ưu cao và vô cùng dễ hiểu. Mỗi chỗ sửa đổi cậu đều ghi thêm các chú thích và cách triển khai rất cặn kẽ, hệt như sách giáo khoa. Chu Vận chỉ tham khảo vài ba chỗ rồi quay ra tra tìm tài liệu, tự mình làm nốt phần còn lại một cách dễ dàng, xong hết tất cả chỉ mất có nửa tiếng.

Nhìn cách lập trình của cậu ta cũng giống như đang nói chuyện trực tiếp với cậu ta vậy. Chỉ cần nhắm mắt lại thì mọi ý đồ, suy nghĩ, thậm chí là gương mặt ngang ngạnh bất cần đáng ghét kia lại hiện lên rõ mồn một. Hàm lệnh của Lý Tuân không rườm rà phức tạp, nó giống hệt với tính cách của cậu, luôn thẳng thắn rõ ràng, không buồn che đậy, cứ bày ra cho cô thấy.

Chu Vận rót một tách cà phê, nhìn thấy thời gian thư được gửi đến là vào bảy giờ tối hôm nay. Bảy giờ... khi đó chẳng phải là ngay trước khi họ rời khỏi văn phòng sao? Vậy cả buổi chiều cậu đã ngồi sửa lại phần lập trình cho cô ư? Không đúng! Làm sao cậu ta biết được chức năng này là cô viết? Mà cậu ta biết khi nào vậy kìa?

Mang theo một bụng đầy nghi vấn, Chu Vận hồi tưởng lại khuôn mặt cười nhạt của Lý Tuân, và cả cái dáng vẻ ngồi trên ghế gõ bàn phím của cậu. Cuối cùng cô gục đầu, nằm nhoài ra bàn. Tóm lại, đành tạm gác chuyện rút khỏi Hội sang một bên vậy.

Hôm sau là thứ bảy, Chu Vận thức dậy thật sớm, ăn sáng qua loa rồi đi đến văn phòng Hội. Vẫn còn khá sớm, cô vốn cho rằng mình sẽ là người đầu tiên đến văn phòng, không ngờ tới nơi đã thấy Lý Tuân đang nằm ngủ trên hai chiếc ghế nối vào với nhau.

Cả phòng nồng nặc mùi bia. Chu Vận mở cửa sổ ra cho thoáng, khi quay lại mới để ý thấy áo của Lý Tuân bị nhăn nhúm lại khi ngủ, làm lộ ra cả vòng eo. Một tay cậu gác lên che mắt, một tay đặt trên bụng.

Hai chiếc ghế không vững cho lắm nên nhìn tư thế cậu ngủ có vẻ không được chắc chắn. Còn cái bụng kia nữa, mở cửa sổ để gió thổi thẳng vào bụng như vậy có khi nào sẽ bị tiêu chảy không nhỉ?

Chu Vận lén nhìn ra bên ngoài. Sáng thứ bảy, sân trường yên lặng như tờ, tất cả đều đang ngủ say như Lý Tuân. Cô rón ra rón rén lại gần, hai tay nắm lấy vạt áo của cậu, định kéo xuống giúp.

Có khi nào đúng lúc này sẽ xảy ra vấn đề gì không nhỉ? Trên phim, mỗi lần đến tình tiết này đều có chuyện xảy ra cả.

Chu Vận cố gắng thật nhẹ tay, khẽ kéo vạt áo cậu xuống. Kéo được giữa chừng thì Lý Tuân cử động, có thể do lớp vải cọ vào bàn tay khiến cậu thấy ngứa, thế nên cậu đưa tay kia xuống khẽ gãi, sau đó nữa thì tỉnh lại luôn.

Chu Vận rụt phắt hai tay về, điềm tĩnh nhìn Lý Tuân, lòng chợt thở dài. Đã bảo cứ đến tình tiết kiểu này thì nhất định sẽ có vấn đề xảy ra mà.

Thế nhưng cũng không có gì to tát cả, vì rõ ràng lúc này Lý Tuân vẫn còn đang mơ màng, vẻ mặt cau có như bị táo bón. Cậu ngồi dậy, mái tóc dựng đứng cả lên như Siêu Xayda, lông mày cau chặt lại đến mức có thể kẹp chết cả con ruồi. Tuy còn ngái ngủ, nhưng việc đầu tiên sau khi cậu thức dậy là mở laptop ra, ấn nút mở máy.

Có cần phải bán mạng như thế không? Cậu ta không sợ bị đột tử luôn à?

Vẻ mặt Lý Tuân thật sự rất kém, Chu Vận quyết định không chọc vào tổ ong vò vẽ này làm gì, quay người trở về chỗ ngồi của mình.

Lý Tuân vỗ thật mạnh vào mặt mình, vì thiếu ngủ và say xỉn nên mắt cậu hơi sưng, dụi thế nào cũng không tỉnh táo lên nổi. Cậu lảo đảo đi đến nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh. Lúc quay lại dáng vẻ không còn quá khủng bố như trước nữa. Cậu kéo vạt áo lên lau mặt, nhưng không lau sạch hết được, cả gương mặt và áo đều ướt.

Quay lại chỗ ngồi, Lý Tuân khom lưng, khẽ nói: "Bật lửa."

Chu Vận ném chiếc bật lửa đang để trên bàn cho Lý Tuân châm thuốc.

"Kể chuyện cười đi!"

Giọng cậu khản đặc đến lạ. Nhưng mà... kể chuyện cười á?

Chu Vận quay lại, thấy Lý Tuân vừa hút thuốc vừa day day huyệt thái dương.

"Để cho tôi có tinh thần một chút."

Sáng sớm sân trường vẫn vắng tanh, mặt trời còn chưa lên cao nên trong phòng hơi tối, không khí trong phòng có vẻ ôn hòa.

Chu Vận nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: "Tòa nhà thí nghiệm không cho phép hút thuốc lá."

Lý Tuân chuyển ánh mắt khỏi ngón tay thon dài. Chu Vận phát hiện cơn mỏi mệt đã khiến cho đôi mắt cậu tạm thời biến thành hai mí. Loại người mắt một mí thật sự là một giống loài thần kỳ mà.

Khóe miệng cậu cong lên: "Quả thật là chuyện cười."

------------------------------

Chương 10:

Kể được chuyện cười khiến ông chủ Lý cao hứng nên hôm nay Chu Vận đã vô cùng may mắn được trông thấy dự án chính thức. Nhận tờ danh sách thật dài, Chu Vận liền cắm cúi xem.

Lý Tuân đứng tựa vào cạnh bàn: "Làm việc ở chỗ tôi có thể được cộng thêm điểm học phần ngoại khóa ở hai mức. Dự án bình thường là 0,2, dự án đặc biệt là 0,4."

Chu Vận ngẩng đầu: "Đặc biệt là thế nào?"

"Loại kiếm ra tiền ấy."

"..."

Ông chủ Lý đứng quá gần, cô phải ngửa đầu mới thấy rõ mặt cậu. Thức đêm như cú mà sao da dẻ vẫn mịn màng vậy nhỉ?

Lý Tuân vẫn nhăn mày hút thuốc, có vẻ đã mệt đến độ không mở nổi mắt nữa rồi.

Chu Vận hỏi tiếp: "Vậy số tiền mà Hội kiếm được sẽ chia cho cả nhóm đúng không?"

"Cô nằm mơ đi nhé!" Vì say rượu nên giọng cậu khàn khàn, cậu hơi nghiêng người, nhìn cô. Dưới lớp áo ướt, sườn cậu hằn lên vài nếp nhẹ, "Có biết trung tâm hợp tác của trường với các doanh nghiệp không?"

Căn phòng yên ắng như công viên vào buổi sáng sớm, ánh nắng còn chưa đến quấy rầy. Chu Vận thấy lạ là sao họ có thể tự nhiên cùng nhau trò chuyện giết thời gian giống như một đôi bạn già thế này nhỉ.

"Biết." Chu Vận nói, "Mỗi trường đại học đều có sự liên kết, hợp tác với các doanh nghiệp bên ngoài."

"Ừ, nói cho cùng những việc này đều có cơ hội kiếm được tiền, nhưng đa phần là không được bao nhiêu cả, khi đến tay trường học cũng không còn nhiều, lại phải trích ra một ít nộp phí quản lý và phí giới thiệu nữa."

"Nên Hội kiếm được tiền cũng phải nộp hết cho trường học à?"

"Cũng không phải, có được chia."

"Chia bao nhiêu?"

Lý Tuân không đáp, búng tàn thuốc vào một tờ giấy trắng: "Sao vậy, cũng muốn kiếm tiền à?"

"..." Tôi đến đây chỉ vì chút tiền cỏn con kia sao?

Chu Vận nói khách sáo: "Không, không, tôi hỏi chơi thôi."

Lý Tuân ngồi lên mép bàn, đôi chân dài duỗi thẳng chạm xuống đất, lười nhác nói: "Lại bắt đầu rồi đấy, cứ giả bộ làm gì, muốn gì thì cứ nói thẳng ra."

Chu Vận vốn đang đầy một bụng tức giận, bị Lý Tuân đả kích một câu liền buột miệng chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa: "Nhắc đến tiền một cái là tỏ vẻ phòng bị, con người của cậu quả thật dung tục hệt như màu tóc của cậu vậy."

Cô vừa dứt lời, cả hai người đều ngỡ ngàng.

Lý Tuân líu cả lưỡi: "Cô nói lại xem nào?"

"..."

"Thưa cô Chu thoát tục, cô vừa nói gì, xin lặp lại lần nữa đi."

Đúng là một bước sa chân, ôm hận nghìn đời. Ai đến cứu cô với!

"Hiểu lầm thôi." Chu Vận nói với âm lượng không thể thấp hơn được nữa, "Tôi đi vệ sinh cái đã."

Lý Tuân vươn tay tóm lấy cổ áo phía sau Chu Vận kéo lại. Chu Vận suýt nữa thì tắt thở.

"Chạy đi đâu?" Giọng Lý Tuân vang lên sau lưng cô.

Chu Vận cảm thấy vào những lúc thế này, quả thật là đàn ông thì hết sức mạnh mẽ, còn phụ nữ thì vô cùng yểu điệu, ý cô là về thể lực ấy. Chu Vận không tài nào vùng ra được, bàn tay to lớn của Lý Tuân nắm lấy cổ cô, buộc cô phải quay lại.

Bây giờ mắt cậu ta đã trở lại thành một mí. Ôi mẹ ơi, cậu ta là siêu nhân biến hình ư!

"Con người tôi thế nào? Màu tóc tôi thì sao?"

Chu Vận chối đây đẩy: "Rất tốt, đều tốt cả... Mới vừa rồi tôi nói lung tung thôi. Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà!"

Từ ngoài hành lang truyền đến âm thanh, Chu Vận hoảng hốt, nhỏ giọng nói: "Có người đến đấy! Cậu mau buông tôi ra đi."

Lý Tuân cười khẩy: "Tôi sợ bị thấy hay cô mới là người sợ bị thấy hả?"

Tay của cậu vững như bàn thạch, cậu cứ ung dung không buồn để ý đến tiếng động bên ngoài đang càng lúc càng gần. Ngay tích tắc trước khi cửa bị mở ra, Chu Vận đẩy phắt cậu ra, vọt thẳng về chỗ của mình, cúi gằm đầu nhìn tờ chi tiết dự án.

Ngô Mạnh Hưng đi vào, nhìn thấy Chu Vận và Lý Tuân thì giơ tay lên chào hỏi một tiếng, sau đó rất tự giác cầm chổi đi quét dọn. Lý Tuân vẫn ngồi bên cạnh ngáp dài rồi nói với Chu Vận: "Đừng chọn nữa, lát nữa ôm đồ sang đây ngồi, cô sẽ làm chung phần dự án với tôi."

Chu Vận lí nhí ừ một tiếng, khép tờ chi tiết dự án trong tay lại.

Lại có vài người lục đục đến, vẻ mặt Cao Kiến Hồng cũng đầy mệt mỏi, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì đã bị Lý Tuân vỗ vai bảo đứng dậy, gọi cả Chu Vận đến họp.

Cuối cùng Chu Vận cũng đã được diện kiến chân dung laptop của Lý Tuân rồi. Giao diện desktop rất sạch sẽ, đừng nói là trò chơi, ngay cả ứng dụng mạng xã hội cơ bản cũng không hề có. Chu Vận nghi ngờ chắc hẳn trong máy tính của cậu toàn trình biên dịch và plug-in (1) thôi.

(1) Plug-in: Trong kỹ thuật máy tính, plug-in, trình cắm, hay phần bổ trợ là một bộ phần mềm hỗ trợ mà thêm những tính năng cụ thể cho một phần mềm ứng dụng lớn hơn. Nếu được hỗ trợ, plug-in cho phép tùy biến các chức năng của một ứng dụng. Ví dụ, plug-in thường được sử dụng trong các trình duyệt web để chơi video, quét virus, và hiển thị các loại tập tin mới. Ví dụ hai plug-in được biết đến rộng rãi bao gồm Adobe Flash Player và QuickTime. Add-on thường được coi là thuật ngữ chung dùng cho các snap-in, plug-in, các phần mở rộng, và các chủ đề.

Chu Vận đã đọc chi tiết dự án là của công ty Lam Quan kia, Lý Tuân cho cô xem tiến độ hiện tại.

"Hai người có thể thiết kế sơ qua các chức năng, không cần quá chi tiết rõ ràng, cứ xác định ý tưởng trước đã, đến cuối tuần khi công ty họ quyết định thì mới làm chi tiết hơn."

Chu Vận liếc Lý Tuân: "Họ vẫn còn chưa quyết định à?"

Cao Kiến Hồng: "Vẫn chưa, thế nhưng tôi đã tìm hiểu đối thủ cạnh tranh mạnh nhất lần này của chúng ta rồi, trình độ cũng thường thôi, chúng ta chắc chắn có thể nhận được dự án này về tay." Cậu ta cười đẩy Lý Tuân, "Trưởng nhóm lập trình, toàn bộ đều dựa vào cậu đấy."

Chu Vận nhìn sang, thủ khoa Lý cười thản nhiên. Lúc trở về chỗ ngồi của mình, cô chợt nghĩ ra một vấn đề, hiện giờ cô đã trở thành hội viên của tổ nòng cốt rồi sao?

***

Mấy ngày tiếp theo, Lý Tuân vô cùng chú tâm trong việc xây dựng hệ thống, Chu Vận và Cao Kiến Hồng thì bắt tay vào thiết kế cấu trúc cơ bản của web. Chồng sách đặt trên bàn Chu Vận càng lúc càng cao lên, người cũng càng ngày càng ngủ muộn, nhưng tinh thần thì ngày càng phấn khởi.

Thấm thoắt đã đến thứ tư, Lý Tuân xin phép cho cả ba người nghỉ học, kéo Chu Vận và Cao Kiến Hồng cùng đến công ty Lam Quan.

Xí nghiệp thực phẩm Lam Quan nằm ở vùng ngoại ô. Trước khi đi Chu Vận đã cẩn thận tra tìm tuyến đường giao thông công cộng rắc rối. Kết quả hôm sau đại thiếu gia Lý lại gọi luôn một chiếc taxi ven đường, bao xe cả ngày với giá năm trăm tệ.

Bảy giờ sáng họ xuất phát, sau khi xe chạy lòng vòng trên đường cao tốc hai lượt mới lái vào một con đường nhỏ. Con đường này đang thi công sửa chữa, mấy người họ giống như phải ngồi trên con thuyền dập dềnh trên biển suốt hơn một giờ. Chu Vận sợ cả ngày sẽ bận tối mặt, nên trước khi đi đã ăn hẳn hai cái bánh bao lót dạ, kết quả là ngồi trên xe được nửa đường thì đã nôn sạch sành sanh. May mà tài xế dừng lại kịp thời cô mới không nôn hết trên xe.

Cao Kiến Hồng ngồi bên cạnh Chu Vận lo lắng: "Không sao chứ, sao lại nôn thê thảm như vậy?"

Chu Vận mặt mày xanh mét: "Không, không sao đâu."

Lý Tuân chỉ khoanh tay đứng xa xa xem cuộc vui: "Căng thẳng quá đây mà."

Chu Vận nôn nhiều nên hai mắt đỏ gay, ngẩng đầu lên lườm cậu một cái.

Lý Tuân: "Xem bộ dạng của cô kìa."

Cao Kiến Hồng không nhịn được nói: "Cậu bớt cạnh khóe đi có được không? Cậu không thấy cô ấy bị nôn thốc nôn tháo thế kia à!"

Chu Vận thở hổn hển, may là cô đã nôn sạch cả rồi, nếu không thật sự muốn mửa luôn vào mặt cậu ta một trận nữa.

Lý Tuân đưa một bình nước tới: "Nôn nhanh lên còn đi tiếp."

Quay lại xe, dạ dày Chu Vận lúc này đã thấy dễ chịu hơn hẳn, vừa ngước mắt lên đã thấy Lý Tuân ngồi bên tài xế ngáp dài ngáp ngắn. Cô hít sâu, thầm nghĩ coi như lần này cậu nói đúng đi, thật sự cô cũng hơi hồi hộp thật.

Khoảng tám giờ rưỡi, rốt cuộc cũng đến nơi. Họ xuống xe, tầm nhìn xung quanh khá thoáng đãng, cả xí nghiệp to lớn gồm ba khu, khu đầu tiên là một tòa nhà cao tầng, trông như văn phòng. Tuy nhà máy lớn nhưng dường như lại không có tác phong làm việc chuyên nghiệp cho lắm, công nhân đi lại lề mà lề mề, hệt như đang dạo phố vậy.

Sau khi xuống xe, Lý Tuân gọi một cuộc điện thoại, chốc lát sau có một nhân viên chạy đến nơi, quan sát ba người họ: "Mọi người đã đến cả rồi sao anh chị lại chậm chạp thế?"

Cao Kiến Hồng vội nói: "Xin lỗi, do đường đang sửa ạ."

Gã nhân viên: "Mọi người chờ cũng đã lâu rồi, mau vào đi!" Gã dẫn ba người đến tòa nhà ở phía trong cùng, bên trong trống trải, vừa bước vào đã thấy hơi lành lạnh. Đứng trên lối vào hành lang, phóng tầm mắt ra xung quanh chỉ thấy bụi đang bay mù mịt trong ánh mặt trời. Đây mà cũng được gọi là nhà máy thực phẩm ư?

Lên đến tầng ba, cuối cùng đã có chút hơi người. Hai bên cầu thang bày chậu cảnh, đều là cây phát tài đã héo rũ. Họ nhẹ bước đi vào phòng họp từ cửa sau, thấy bên trong đang có người đứng trình bày gì đó. Phòng họp có hai mươi mấy người, hàng trước là bốn người mang giày tây, chính là ông chủ và nhóm kỹ sư cao cấp của Lam Quan; đám người phía sau là nhân viên của các công ty phần mềm máy tính khác.

Gã nhân viên đưa họ vào tới nơi rồi rời đi luôn. Chu Vận tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu lắng nghe người phía trên giải thích. Sau khi trấn định lại tâm trạng lo âu ban đầu, cô dần dần phát hiện ra vấn đề.

Ông anh trên bục đang trình bày về giao diện UI (2) thật bảnh chọe, phân tích đủ ưu điểm của chức năng cũng như vẽ ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp.

(2) Giao diện UI hay còn gọi là User Interface (giao diện người dùng) là một thuật ngữ trong ngành công nghiệp máy tính. Đó là một cách giao tiếp với máy tính hay các thiết bị điện tử bằng hình ảnh và chữ viết thay vì chỉ là các dòng lệnh đơn thuần.

Nhưng mà...

Cái người ta cần chính là lập trình gia công phần mềm, từ đầu đến cuối anh ta diễn thuyết bằng hình ảnh PPT làm gì nhỉ? Tài liệu kia đều tải từ trên mạng xuống, chức năng cũng chỉ tương tự như mấy trang web khác, viễn cảnh tương lai lại chẳng có gì cụ thể.

Chu Vận cau mày nhìn ông anh phát ngôn hăng say, văng nước bọt tung tóe này, rốt cuộc, cô thấy ngay cả ý tưởng cơ bản nhất anh ta cũng chưa có, thế mà còn dám đi lên phát biểu rõ hùng hồn.

Bên tai bỗng phà đến một hơi nóng, Chu Vận quay sang, thấy Quái Thú Lông Vàng vốn ngồi bên phải cô, lúc này đang khoanh tay, vươn người về phía cô.

Cô hạ giọng: "Cậu làm cái gì thế?"

Với khoảng cách gần như vậy, Chu Vận phát hiện mắt của Lý Tuân cũng không hẳn là mắt một mí, phần đuôi mí mắt có đường nét hơi tách ra, mảnh khảnh rất đẹp. Lúc tâm trạng ôn hòa thì hiền lành như đuôi chim yến, khi trở nên dữ tợn thì lại như lưỡi kéo đang mở ra.

Cậu cười hỏi cô: "Còn hồi hộp nữa không?"

Hình như không còn nữa thật! Chu Vận càng nghe người ta thuyết trình lại càng thấy nhẹ nhõm, bởi vì cô đã xem tổng quan chương trình của Lý Tuân rồi.

Rốt cuộc cũng đến lượt họ, thủ khoa Lý lấy laptop từ trong túi ra, đứng lên, bước chân nhẹ nhàng và thoăn thoắt. Chu Vận còn chưa kịp nói với cậu một câu "cố lên".

Cậu đứng trình bày trên bục, âm lượng giọng nói vừa phải, mang theo vẻ thư thái, khiến người nghe bên dưới rất thoải mái. Chu Vận nghe được một lát thì dần dần sao lãng nội dung cậu đang nói, chỉ biết ngây ra, nhìn cậu chăm chú.

Mấy đêm cậu không ngủ rồi nhỉ? Nhiều lần lúc Chu Vận rời khỏi văn phòng Hội vào giờ đóng cổng, đều thấy Lý Tuân còn ở lại, thật ra cũng đúng với lời cậu đã nói: "Hội không có thời gian hoạt động cụ thể, rảnh thì đến. Lúc nào tôi cũng ở đấy."

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, màu tóc là nơi chói sáng nhất trên người cậu. Vóc dáng cậu dong dỏng cao, giống như cây tre non, nhưng hiếm khi thấy cậu thẳng lưng ưỡn ngực, khi ngồi cậu thường hay co ro trên ghế, lúc đứng cũng hơi khòm lưng xuống.

Chu Vận nhìn một hồi, bèn lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, chụp lại một tấm.

Cao Kiến Hồng nhìn cô: "Cậu làm gì vậy?"

Chu Vận buông điện thoại xuống: "Không có gì, chỉ cảm thấy... rất đáng để lưu lại làm kỷ niệm thôi."

Cao Kiến Hồng cười xòa, quay đầu nhìn tiếp lên phía bục: "Đúng thế!"

Ngoại trừ lúc cậu mới lên bục, mái tóc kia vẫn khiến nhóm lãnh đạo nhà máy khẽ xì xầm vài câu thì bài diễn thuyết của Lý Tuân nói chung diễn ra vô cùng thuận lợi. Thời gian trình bày ý tưởng của nhóm họ là ngắn nhất, nhưng lại được nhóm kỹ sư cao cấp đặt câu hỏi thêm nhiều nhất. Ý tưởng của Lý Tuân rất rõ ràng, bố cục logic, nên tất cả vấn đề được hỏi cậu đều trả lời rành mạch.

Ông chủ nhà máy vốn không hiểu về lập trình lắm, cau mày nói một câu: "Giao diện web của cậu trông không được bắt mắt cho lắm."

Nhóm kỹ sư cao cấp vội vàng kề vào tai ông ta nói vài câu, ông lại nhăn mày gật đầu.

Lý Tuân cầm laptop quay về chỗ, Chu Vận giơ ngón tay cái lên tỏ ý tán dương cậu. Khóe môi cậu khẽ cong, trông hết sức kiêu căng.

Họ là nhóm cuối cùng, liền sau đó là ông chủ nhà máy lên phát biểu tổng kết. Ngồi nhịn cũng đã lâu, cuối cùng ông ta đã có thể chứng tỏ oai thế của bên A, nghiêm túc nói một hồi, sau đó mới bảo mọi người cứ trở về, chờ thông báo kết quả sau.

Nhóm Chu Vận đi theo dòng người ra bên ngoài, cô bất chợt chú ý đến một người, là cậu thanh niên gầy nhom đi gần bên cạnh họ. Cổ áo cô thình lình lại bị kéo căng, Lý Tuân vừa kéo cô lại.

"Đi tiếp là đập mặt vào tường đấy!"

Chu Vận khẽ hỏi Lý Tuân và Cao Kiến Hồng: "Hai cậu nhìn người kia đi." Cô lén lút chỉ người thanh niên kia, "Hai cậu có thấy anh ta trông quen quen không?"

Cao Kiến Hồng lắc đầu: "Mình không biết người đó."

Chu Vận nhíu mày: "Sao mình lại có cảm giác đã gặp anh ta ở đâu rồi nhỉ?"

Lý Tuân: "Thích thì cứ mạnh dạn đến mà làm quen, ánh mắt kém quá đi mất."

"..."

Lúc đi đến ngã rẽ, đầu óc Chu Vận chợt lóe sáng, đột ngột dừng bước: "Mình nhớ ra rồi!"

Lý Tuân lườm cô một cái. Chu Vận nói: "Lúc trước có lần mình đến đón Phương Thư Miêu tan họp đã từng gặp anh ta. Anh ta là nghiên cứu sinh của khoa chúng ta đấy."

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro