Chiec chia khoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHIẾC CHÌA KHOÁ.

Chap1

Part1

Trong một căn phòng,khói nghi ngút,Một người đàn ông cao lớn,trọc đầu ngồi chễm trệ trên một cái ghế xa lông bọc da báo.Hai tay ông ta ôm gọn ngang eo của hai cô gái,một cô tóc dài,cô còn lại tóc ngắn cũn cỡn. ông ta ngửa mặt lên trời,chậm rãi nhả ra những vòng tròn khói, điếu xì gà đã cháy hơn nửa, ông ta đang chờ đợi,chờ đợi........

-Đại ca,bọn em đã bắt đc nó rồi.

Ồ , điều mà hắn chờ đợi cuối cùng cũng đã tới.Hắn ngồi thẳng dậy trên ghế:

-Lôi nó vào đây.

Ngay lập tức,hai tên hộ pháp lôi theo một người chỉ to bằng một nửa người chúng vào phòng.Người đó bị trói chặt hai tay,bịt kín mắt,quần áo xộc xệch hết chỗ nói.

-Đc rồi ,hai đứa mày lui ra đi.

-Vâng thưa đại ca.

Hai thằng đàn em lùi ra ngoài,hắn cũng trở về tư thế ngồi ban đầu trên ghế,chỉ tay vào một trong hai cô gái và hất hàm vế phía người bị trói:

-Mở bịt mát ra cho nó,tao muốn xem nó là thằng nào mà lớn gan thế.

Cô tóc ngắn đứng dậy,cô tóc dài lấy thêm một diếu xì gà châm lửa và đưa cho hắn.

Tấm bịt mặt vừa rơi xuống,cô gái ko kìm đc bật ra một tiến kêu:

-Ôi...

Tiếng kêu tuy nhỏ nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý của tên đai ca:

-Chuyện gì thế?

-Ko,Ko có gì....Cô gái lúng túng.

-Tránh ra.Hắn gờm mắt.

-Vâng.Cô gái vội lách sang một bên nhường tầm nhìn lại cho hắn.

-Cái gì,chỉ là một thằng nhãi con.

Đúng thế trước mặt hắn bây giờ là một thanh niên tầm 18,19 tuổi. Ánh sang mờ mờ của căn phòng cũng đủ dể cho người ta nhận ra là anh rất điển trai.Mái tóc đen loà xoà trên trán, đôi mắt sang như phát ra những tia nhìn thách thức đang chiếu thẳng vào mắt hắn.Và điều đáng nói ở dây là anh đang cười. Đúng hơn là một cái nhếch mép đầy kiêu ngạo.Khuôn mặt của anh chẳng có chút xíu dấu vết nào của sự sợ hãi.

Tên trùm ngớ người ra nhìn anh.Lão đẩy cô gái bên mình ra một cách thô bạo,tiến lại gần và gằn giọng:

-Nói.Mày là ai?

-Cho tôi ngồi xuống cái đã.

-Hử?

-Tôi nói cho tôi ngồi xuống cái đã, đứng nãy giờ mỏi chân quá rồi.

-Đc, đc lắm.Gan của mày cũng ko nhỏ nhỉ.Lấy ghế cho nó.

Một tên đàn em đem ghế đến.Chàng trai lập tức ngồi xuống.

-Ko đc êm cho lắm,Thôi thì tạm chấp nhận vậy.

-bây giờ thì nói,mày là ai?

Tên đàn en gần đó ton hót:

-Đại ca,nó là Kyu...

Bốp.Một cái tát rất kêu,mà độ kêu thì tỉ lệ thuận với độ đau.Hắn gầm lên

-Tao ko hỏi mày,tao đang hỏi nó.

HẮn quay sang:

-Nói.

-Kyu hyun.Cựu đàn em của ông.

-Mày cũng là người Hàn Quốc.

-Chính xác.

-Mày làm việc cho ai?

-Trước đây thì là ông,bây giờ thì....

-Ai?

-Không nói đc?

-Chiếc chìa khoá đâu?

-Ko nói đc.

-Tao nhắc lại chiếc chìa khoá đâu?

-Tôi cũng nhắc lại là ko nói đc.

Bốp.

Part2

Tiếng bốp thứ hai này còn kêu hơn cái hồi nãy.

-Đừng có giỡn mặt với tao,tao ko có tính kiên nhẫn đâu.

CÁi tát làm Kyu hyun choáng váng,amh ngã xuống sàn.Một bên má đau rát,môi tứa máu.Thế nhưng anh nhanh chóng bật dậy và ngồi lại trên ghế,lấy mu bàn ty xoa xoa một bên má:

-Đau đấy.

Tên trùm sôi tiết thật sự,Hắn túm lấy cổ áo Kyu lôi anh dậy:

-Mày....

-Ông thử làm gì tôi lần nữa xem.......Kyu hét lên, đôi mắt sáng hồi nãy bây giờ tối sầm,sắc bén,giận giữ và bao trùm một thứ sát khí vô hình làm cho người đứng trc mặt anh phải rùng mình.Hắn buông tay.

Kyu sưả lại cổ áo của mình bằng đôi tay bị trói:

-Tôi nói cho ông biết,trên người tôi có máy nghe lén và đồng bọn của tôi đang giữ chìa khoá.Tôi có một vết xước thì chìa khoá cũng có một vết xước.Tôi bị thương thế nào thì chìa khoá bị mẻ thế ấy,thế nên...( Anh liếc hắn)...Giả sử tôi mà bị gãy một ngón tay thôi thì.....ông hiểu chứ....

Tên tùm chột dạ:"Ko ngờ thằng nhóc này cũng ghe gớm vậy",chợt hắn vỗ đâù đánh bộp một cái:"Kẻ đã giám hớt tay trên của mình thì tất nhiên ko thể tầm thường, đc đc,cương ko đc thì ta nhu".

Nghĩ vậy,hắn cố lấy cho mình 1 gương mặt thiện cảm nhất có thể ( Điều nà thật vô ích,chỉ riêng cái đầu trọc......à mà thôi chỉ cần biết là hắn đã gắng hết sức rồi đấy) nhìn anh và nói:

-Đc rồi cậu Kyu,tôi cũng đã hơi nóng nảy,cậu biết đấy...tôi đã vất vả thế nào để gình đc nó.

-Đừng có diễn cái trò hề ấy trc mặt tôi,vất vả hả,ha ha ha ha , đơn giản là giết hai mẹ con vô tội,cướp lấy chìa khoá và vứt xác họ xuống song làm mồi cho cá chư gì.

-Cậu.....Hắn nhăn mặt,thẳng lỏi con này còn trên cả mức tưởng tượng.

-Muốn người ta ko biết thì trừ khi mình đừng làm.Tôi lấy làm tiếc về hai cái chết oan đó,họ đã ko tin lời tôi khi tôi cảnh báo họ nên bỏ trốn.....

Kyu đứng lên và tiến sát hắn:

-Ông đừng nói với tôi là bây giờ ông đang hối hận đấy nhé.Ha Ha ha ..

Hắn gằn giọng:

-Vậy bây giờ cậu muốn gì đây?Tiền?gái đẹp?...

-Ha ha ha....Đến bao giờ thì ông mới chịu khôn ra một chút hả Lee hoo. Ông nghĩ vì mấy thứ rác rưởi đó mà tôi liều mạng đánh cắp chìa khoá chắc.(Kyu đi vòng quanh người hắn).Nói cho ông hay,tiền tôi ko thiếu,gái đẹp thì tôi ko hứng....

-Vậy......

-Một người,tôi chỉ muốn một người. Ông chỉ cần giao người đó cho tôi,chìa khoá sẽ là của ông.

Hết chap1.Mọi người cùng đoán xem Kyu đòi ai nào.Chắc ai cũng dễ dàng đoán ra nhỉ.

Hwaiting!

Chap mứi đêy...

CHAP 2

-Một người,tôi chỉ muốn một người. Ông chỉ cần giao người đó cho tôi,chìa khoá sẽ là của ông.

-Ai?

-Sungmin.Lee Sungmin,con trai của ông đó ông trùm.

-Không thể đc.(Lee hoo hét tướng lên.) Tại sao lại là nó,nó là con trai của ta,nó sẽ là người kế thừa xuất sắc của ta.

-Vậy thì....(Kyu lại ngồi xuống ghế)...Giao dịch kết thúc tại đây. Ông cứ giết tôi nếu ông muốn.Và kho báu của Jack sẽ một lần nữa chìm trong lãng quên.Ha ha.

Câu nói cuối cùng của Kyu tác động đến hắn mạnh mẽ. Đúng thế,kho báu của Jack,kho báu của tên cướp biển huyền thoại một tời làm chấn động cả châu Âu và châu Á.Hắn chết đi để lại một đống của cải khổng lồ. Đống của cải đó đang đc chôn dấu tại một hòn đảo hoang,trong một căn hầm bí mật cực kì vững chãi sâu trong núi đá. Để mở đc căn phòng đó nhất thiết phải đáp ứng đc hai điều kiện: MẬT MÃ VÀ CHÌA KHOÁ.

Lúc đầu hắn cũng cho rằng đây chỉ là một câu chuyện truyền thuyết do ngườ đời dựng lên,nhưng trong một lần lục lọi bàn thờ cụ tổ để tìm kho báu của dòng họ,hắn tình cờ tìm thấy một bản chép tay,nội dung của nó là gì thì mọi người cũng biết rồi đấy.Từ đó hắn đã ko ngừng tìm kiếm,5 năm,10 năm,trời ko phụ long người bao giờ,hắn đã tìm đc,cả mật mã và chìa khoá.

Thế nhưng lúc hắn tưởng chừng như đã nắm chắc kho báu trong tay thì cái tên nhãi ranh đang đứng trước mặt lão lại hớt tay trên của hắn,nó đã đánh cắp chìa khoá.Một lần nữa hắn đã huy động lực lượng đông đảo trong tay mình ra hết để lùng bắt.Chỉ sau 20 tiếng đồng hồ,nó đã lọt vào tay hắn,giờ đây nó đang đứng trước mặt lão thản nhiên ra điều kiện cho hắn,thật là một chuyên hết sức nực cười mà ko ai (ngoài Kyu)cười nổi.

Nhưng ko sao.Hay dở gì thì hắn củng là một tên xã hội đen có tiếng chớ bộ,chút sỉ nhục này có là gì,khi xưa chẳng phải Hàn Tín cũng chịu cái nhục chui háng giữa chợ đó sao.Hắn cố kiềm nén cơn giận của mình:

-Cậu Kyu ,con trai tôi có quan hệ thế nào với cậu ?

-Không phải việc của ông.

"Thằng quỷ này thật biết cách chọc tức người ta quá",những mạch máu hai bên thái dương hắn nổi phập phồng,hắn kiềm chế đc đến mức này quả là giỏi. Đường đường là một đại ca khét tiếng giang hồ vậy mà bị một thằng nhóc đáng tuổi con mình quay như dế thì ai mà chịu nổi.

Về phần Kyu,anh ko hề sợ hãi.Anh biết rõ hơn ai hétt mình đang ở trong tình huống nào.Anh biết lão Hoo đã khao khát kho báu đó , đã tìm kiếm nó ra sao nên anh dám chắc hắn sẽ ko dễ dàng từ bỏ nó.Vấn đề bây giờ là cán cân sẽ lệch về bên nào đây: Sungmin hay chìa khoá kho báu.

Anh cũng biết,Sungmin là đứa con trai duy nhất của lão Hoo,là duy nhất vì nghe nói lão đã ko còn cái khả năng ấy nữa vì bị thương tại vùng cấm địa sau một trận giao tranh địa bàn giữa các bang phái.

Từ khi Sungmin còn bé lão đã nhồi nhét vào đầu cậu rất nhiều tư tưởng xấu.Bề ngoài Sungmin ko phản đối gì nhưng sau lưng cậu luôn tìm cách hốn lại và bỏ trốn.Cậu chịu ảnh hưởng rất lớn từ người mẹ hiền từ của mình,dù mẹ cậu đã mất từ năm cậu mười tuổi.Cậu sẽ ko bao giờ quên sự cô đơn của mẹ trong những phút cuối đời,khi mà hắn đang du hí ở đâu đó với mấy cô bồ của hắn.Cậu biết giữa hắn và mẹ ko hề có tình yêu,với hắn mẹ chẳng khác gì mấy cô gái làng chơi kia,xài chán thì bỏ.Nhưng mẹ lại có đc cậu nên hắn đã ban cho mẹ chức bang chủ phu nhân-một chức vị hữu danh vô thực.

Mẹ đã sống như một cái bong cho đén lúc trút hơi thở cuối cùng,niềm vui duy nhất của mẹ ,niềm an ủi dyu nhất của mẹ là cậu.Mẹ đã cố gắng,rất cố gắng bảo bọc ,bảo vệ cho tâm hồn của cậu luôn trong ,luôn sang như mặt nc mùa thu.Cho đến lời trăn trối cuối cùng,mẹ cũng chỉ ước mong cậu có thể thoát ra khỏi cái vũng bùn này.

Sungmin ko chỉ dc thừa hưởng tính cách mà cậu còn nhận đc tất cả vẻ đẹp thuần khiết như thiên thần từ mẹ. Đôi mắt to,hang mi dài,làn da trắng và đôi môi đỏ hồng,cậu là một bản sao hoàn hảo của người mẹ quá cố.

Lee Hoo giữ cậu như giữ một báu vật.Vệ sĩ,camera,máy nghe lén...hắn làm tất cả mọi thứ để đảm bảo là cậu luôn nằm trong tầm tay của hắn.Sungmin bị hạn chế tiếp xúc với thế giới bên ngoài,mọi bc đi của cậu đều bị theo dõi.Bỏ trốn quả là chuyên ko tưởng.

Ai đọc chùa hk com, thiên lôi dòm ngó người đó...

E cám ưng pà kon cô pác đã ủng hộ fic này...

E xyn post típ chap 3 cho mọi người thưởng thức nha...

Chap3

May mắn thay,trong một cuộc họp mặt các bang phái lớn,cậu đc hắn đem theo để giới thiệu với tư cách là người kế thừa tương lai của hắn.Lợi dụng sự nhốn nháo của bữa tiệc,Sungmin đã lẻn ra ngoài .Ko có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi niềm vui của cậu khi thoát ra khỏi cái hội trường đầy những người mặc đồ vest đen đấy.

Cậu chạy khắp nơi trong nhiều tiếng đồng hồ,và hệ quả tất yếu là:lạc đường.Sungmin mất phương hướng và dần dần ko biết mình đang ở đâu nữa.Với một đứa trẻ luôn ra ngoài với bốn vệ sĩ và xe hơi bọc thép như cậu thì những dòng người qua lại tấp nập,xe bus,quán kem.....đều quá xa lạ.Sự vui thích ban đấu dần nhường chỗ cho sự sợ hãi.Mắc cậu cay lên,cậu sắp khóc. "Ko đc khóc,nước mắt sẽ làm cản trở tầm nhìn" bài học hôm nào vang lên trong đầu cậu nhưng......

-Em bị lạc hả? Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.

-Ư...ơ...cậu quay mặt lại.Một cậu bé,có lẽ bằng hoặc lớn hơn Sungmin một vài tuổi gì đấy...

-Em nói sao? Cậu bé đó dịu dàng.

-Tôi ...ko....tôi .. ư...ơ...

Cậu bé kia dặt một bàn tay lên vai cậu vỗ về:

-Anh là Kyuhyun,Cho Kyuhyun,nhưng em cứ gọi là Kyu cho gọn.Em tên là gì?

-Sungmin,Lee Sungmin.

-Em bao nhiêu tuổi?

-13

-13.Vậy là ít hơn anh hai tuổi.Vậy nhà em ở khu nào,anh sẽ dần em về.

-Tôi...tôi..ko rõ nữa....

Kyu cau mày:

-Không phải tôi,phải xưng là em.

-Ư..em..

-Đúng rồi. ( Kyu mỉn cười ) .Em thật là một cậu bé kì lạ.

-Tôi...à...em ko có kì lạ....ọc ọc ọc...

Mặt Sungmin đỏ bừng lên.Từ lúc bỏ trốn đến giờ cậu chưa ăn gì cả.

-Em đói hả? Đi theo anh ,anh sẽ mua Hamburger cho em.

-A...cảm...cảm ơn...em nhất định sẽ báo đáp...

"Cốc" Sungmin bị Kyu gõ cho một cái đau điếng:

-Con nít đừng có nói đến chuyện đó. Đi thôi.

Nói rồi cậu lôi Sungmin đi theo mình.Qua một dãy phố,hai đứa trẻ dừng lại trước một cửa hang lớn.

-Bánh ở cửa hang này vừa rẻ vừa ngon.

Kyu nói và đẩy cửa bc vào.Cậu cười tươi với người bán hang:

-Bác Jang,cho cháu một cái bánh cỡ lớn đi,nhiều thịt vào nhé.

-Đc rồi cậu Cho, ủa..cậu bé xinh xắn này là ai đây?

"Xinh xắn" Sungmin nhăn mặt" đây ko phải là một từ để nói về con trai"

Chẳng hề để ý đến khuôn mặt nhăn nhó của Sungmin,Kyu vẫn thản nhiên:

-Bạn mới của cháu đấy,rất dễ thương phải ko,vậy bác hãy them cho bọn cháu ít thịt nữa đi....Hi Hi...

Người bán cười lớn:

-Cậu thật là một thằng bé láu cá. Đây của cậu đây,khách hang nào mà cũng như cậu thì chắc tôi sập tiệm mất...ha ha...

-Hi Hi,khi đó bác đến làm đầu bếp rieng cho cháu cũng đc mà.Kyu mỉn cười tinh quái.

-Tôi chịu thua cậu luôn.

Kyu kéo tay Sungmin:

-Chào bác,hẹn gặp lại bác sau.

Rồi cậu lôi xềnh xệch Sungmin theo mình:

-Chúng ta sẽ ra công viên. Ở đó có xích đu và cầu trượt..

Công viên vắng người,Kyu bảo Sungmin ngồi vào một cái xích đu ,mình tự ngồi vào cái còn lại và đưa cái bánh cho cậu:

-Em đói lắm rồi phải ko,mau ăn đi.

Sungmin nhìn anh rồi lại nhìn cái bánh."Không đc ăn bất cứ thứ gì người lạ đưa" một tiéng nói vang lên trong đầu,"hừ",Sungmin há miệng và cắn một miếng to.Hai má cậu lập tức phùng ra,cái miệng nhỏ nhắn chu chu . "Dễ thương quá" Kyu ko ngăn nổi ý nghĩ này hiện lên trong đầu mình.Cậu rời chiếc xích du .vòng ra sau lưng Sungmin,nhẹ nhàng kéo hai dây xích.Bất ngờ,Sungmin ngã ngửa ra sau, đầu cậu tựa lên bụng Kyu.Cậu ngửa mặt lên và bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Kyu đang nhìn mình,môi cậu lập tức dãn ra thành một nụ cười.Chiếc xích đu đưa qua đưa lại trong tiéng cười trong sang của trẻ thơ.

Kyu đưa Sungmin đi rất nhiều nơi:khu vui chơi,sân bong,trường học....đến đau Sungmin cũng tròn mắt ra nhìn.Kyu càng lúc càng cảm thấy cậu bé này rất kì lạ nhưng cậu tuyệt nhiên ko hỏi gì mà chỉ chăm chú trả lời các câu hỏi ngô nghê của Sungmin,nhiều lúc những có những câu hỏi ngố đến mức cậu phải bò lăn ra mà cười.( Câu hỏi như thế nào thì các bạn tự nhgĩ ra chứ tui ko cùng trình độ với Sungmin oppa nên ko viết ra đc he he he).

Mùa thu ở hàn quốc,màn đêm buông xuống rất nhanh.

-Đến lúc anh phải về rồi,em....

-Đừng lo ,em nghĩ người nhà em cũng sắp đến đây rồi.Anh cứ về đi.

-Em chắc chứ? Kyu nói với vẻ nghi ngại.

-Ko sao đâu. Sungmin cố tỏ ra cứng rắn.

-Vậy anh đi nhé.

Kyu bc đi mà ko ngớt quay đầu lại nhìn.Sungmin nhón chân vẫy tay cho đến khi bong anh khuất hẳn.

Hu...Cậu nấc lên ....hu hu...ư...hu hu...Sungmin ngồi thụp xuống, ư ...ư cậu cố nén lại nhưng....hu hu hu...Kyu đi rồi,sự ấm áp yên tâm cũng theo anh đi luôn,bây giờ phải làm sao đây...ư...hu hu hu....tiếng khóc mỗi lúc một to hơn,bao nỗi lo sợ bất an lo lắng theo dòng nc mắt traò hết ra ngoài.

Bỗng một bàn tay ,một bàn tay quen quen đặt lên đầu cậu:

-Thằng nhóc này ,sợ thì phải nói ra chứ....

-Kyu.

Cậu đứng bật dậy và nhào vào long anh khóc oà lên.Vòng tay anh thật ấm, ấm như vòng tay của mẹ vậy.

-Về nhà anh ko?

-Nhưng ....

-Ko sao,nhà anh chỉ có anh , ông quản gia và một vài người giúp việc thôi., đừng ngại.

-Vậy bố mẹ anh...

-Mất từ khi anh còn bé xíu vầy nè. Kyu đưa bàn tay phải lên làm một động tác minh hoạ cho câu nói của mình.Sungmin phì cười:

-Chuyên đó mà anh cũng nói đùa dc,vậy hôm nay em làm phiền anh nhé.

-Lại khách sáo nữa rồi. Đi nào. post fic mứ đêy...

Chap4

Sungmin ngoan ngoãn đi theo Kyu như một chú cún con.

'Một căn nhà kiếu châu Âu cổ" đó là ấn tượng đầu tiên của Sungmin khi đứng trước nhà Kyu.Chuông cửa vang lên hai lần,một lão quản gia trung tuổi chạy ra:

-Cậu chủ,cậu đã về,cậu làm lão lo quá,cậu đã đi đâu cả ngày hôm nay vậy, ơ... ủa....ai đây?

-Một con thỏ con lạc mẹ.

Sungmin co rúm người trước cói nhìn dò xét của ông quản gia,nhưng bất chợt ông mỉn cười hiền hậu:

-Ra vậy,thế thì chú thỏ con hãy ở tạm nhà của sóc cho đến khi tìm lại đc mẹ nhé.

Cơm tối nhanh chóng đc dọn ra.Sungmin ăn rất nhiều,cậu chưa bao giờ ăn ngon miệng như vậy từ ngày mẹ mất.Cậu thoải mái cười đùa với Kyu mà ko cần phải nghĩ gì đến những nguyên tắc ,những phép lịch sự mà cậu đã đc dạy.

9h tối tại phòng Kyu.

Kyu nhẹ nhàng đắp chăn cho Sungmin:

-Ngủ đi thỏ con.

-Kyu.....Sungmin ngập ngừng.

-Gì vậy? Kyu dịu dàng đặt một tay lên trán cậu,khẽ gạt những lọn tóc loà xoà sang một bên.

-Anh....có thích em ko?

Kyu sững người.Quả là một câu hỏi bất ngờ.Mặt Kyu nóng lên,cậu cúi xuống giả vờ sửa lại cái chăn để che dấu điều đó:

-Sao em lại hỏi như vậy?

-Thì anh cứ trả lời đi đã.

Kyu ngước mặt dậy nhìn thẳng vào cặp mắt trong veo của Sungmin:

-Anh rất thích em.

Đôi mắt của Sungmin dịu xuống,cậu túm chặt lấy cái chăn:

-Em cũng thích anh, ở bên anh em cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu.

Kyu mỉn cười,ko che dấu đc sự vui sướng hiện lên trong ánh mắt.

-Kyu....

-Hả...

-Dù thế nào anh cũng vẫn thích em chứ?

-Tất nhiên rồi.

-Dù ...dù em là người của xã hội đen cũng vậy phải ko?

Lần thứ hai trong cùng một buổi tối,Kyu sững người ra nhìn Sungmin.Cậu bàng hoàng thiếu nước đưa tay lên véo má mình một cái.Từ đầu Kyu đã cảm thấy Sungmin thật kì lạ,nhưng đến thế này thì ko ngờ......Trong lúc đó đôi mắt to tròn kia vẫn nhìn cậu chăm chú,chờ đợi câu trả lời.

-Sungmin à, (Kyu trầm giọng) ,dù ngay bây giờ em có kề dao vào cổ anh thì anh cũng vẫn thích em.Hiểu ko?

Sungmin thấy mắt mình cay cay.Cậu đã chuẩn bị tâm lí để bị anh xua đuổi,bị anh ghét,vậy mà anh lại nói...anh đã nói...

-Em có thể nói rõ hơn đc ko?Kyu hỏi nhỏ.

Sungmin gật đầu và kể cho Kyu nghe tất cả...Cậu trút hết mọi nỗi niềm của mình như trút bỏ một gánh nặng.Kyu chăm chú lắng nghe,thỉnh thoảng đưa tay gạt những giọt nc mắt lăn trên má Sungmin.

Cậu chuyên kết thúc trong sự yên lặng của cả hai người.Sungmin cảm thấy ngột ngạt trc sự trầm mặc của Kyu,cậu bắt đầu hối hận:"Anh ấy sẽ ko ghét mình chứ,rồi anh ấy sẽ nghĩ gì về mình đây.......". Thình lình,Kyu kéo cậu vào long ôm chặt,rất chặt.Cái ôm nói lên tất cả,nói hết tình cảm của Kyu và Sungmin hiểu,cậu yên tâm nhắm mắt lại thiếp đi trong vòng tay ấm áp đó.

4h sang trước cửa nhà họ Choi.

-mày chắc là ngôi nhà này chứ.

-Vâng thưa anh.Lão chủ quán bánh đã ghi rõ địa chỉ này mà.

-Bấm chuông đi.

-Vâng.

"Kinh cong,kinh cong", đèn trong nhà bật sang.5s sau ông quản gia đã đứng sau song cửa:

-các người là......

-Chúng tôi đến tìm một cậu bé...

-Tên cậu ấy là LeeSungmin...Một tên khác tiếp lời.

-Ồ,ra là người nhà của thỏ con,xin mời vào.

"thỏ con,lão ta đang nói cái quái gì vậy" cả đám người đồng suy nghĩ "hay là nhầm người,nhưng đúng tên là Sungmin mà".

-Các người chờ ở đây,cậu ấy đang ngủ,tôi sẽ gọi....

"Pặc",cái cổ nhỏ bé của ông quản gia nằm gọn trong tay một tên hộ pháp,hắn gằn giọng:

-Mi nói cậu ấy đang ngủ ư? đừng có nói láo,cậu ấy ko thể ngủ trong nhà người lạ.

-Tại sao chứ? Ông quản gia vòng một tay ra sau lưng.

-Tại vì cậu ấy đã đc dạy như thế.

Bộp.một chiếc dép phi thẳng vào mặt hắn đồng thời một giọng nói giận dữ cất lên:

-Buông tay, đồ vô lễ.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn rồi lại vội vàng cúi mặt xuống,cái cổ của ông quản gia cũng dc giải phóng cùng lúc đó.

-Cậu chủ.

Bọn đàn em theo sau cũng cúi đầu:

-Chúng tôi đến đón cậu.

Kyu bấm tay Sungmin một cái,Sungmin quay lại,Kyu lập tức thì thào vào tai cậu:

-Bảo họ ra ngoài chờ đi.

Sungmin gật đầu:

-Ra ngoài,tat hay quần áo rồi sẽ ran gay.

-Nhưng...

-Ta bảo ra. Sungmin hét lớn.

Cả 5 tên đòng loạt quay lưng nhưng tên đứng đầu vẫn cố đá thêm một câu:

-Xin cậu nhanh lên cho.

Chúng vừa ra,akyu nắm tay Sungmin kéo lên lầu.Cậu dẫn Sungmin đi dọc theo một hành lang và bc vào một căn phòng lớn.Kyu mở một ngưn tủ,rút ra moth con thỏ bong màu hồng:

-Sungmin,em giữ lấy cái này...

-để làm gì?

-Liên lạc với anh.

-Con thỏ này á?

-Ừ.

Kyu lật mắt và mũi của con thỏ lên:

-Mũi là micro,2 mắt là hai tai nghe.Ko ai phát hiện ra đâu.Em chỉ việc làm thế này...thế này....

-Hiểu rồi.

-........

-Vậy,em đi nhé.

-Sungmin...

-Ừm....

-Nhớ anh nhé...

-Ừm....

Kyu ôm cậu thêm lần nữa và dẫn cậu xuống dưới nhà.Sungmin chào bác quản gia và đc nhận thêm một cái xoa đầu từ bác.Trước lúc vào xe,cậu cố ngoái đầu nhìn lại để lưu hình ảnh ngôi nhà vào trong tâm trí.Cánh cửa xe và cánh cổng ngôi nhà đồng thời sập lại.

................................................� �................................................� ��.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kyumin