CHAP 1: JUNG TỔNG LẦN ĐẦU NHẬM CHỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc cốc!

Vào đi - Jaehyun giọng băng lãnh đáp vọng ra khi nghe có tiếng gõ cửa

Cạch! Tiếng xoay tay nắm mở cửa khẽ vang lên. Đằng sau cánh cửa là một cậu trai cao một mét bảy tám bước vào cùng với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhưng vẫn không che nổi nét xinh đẹp "động lòng người" của cậu chàng.

Chào Jung Tổng - Doyoung nhẹ giọng cúi đầu chào người đàn ông đang ngồi trên chiếc bàn trước mặt anh

Ngay sau khi bước vào căn phòng này, Doyoung vẫn giữ tư thế đứng cúi mặt và sẵn sàng chờ đợi chỉ thị từ cậu Boss. Có lẽ, vì chất giọng trầm thấp băng lãnh của Jung Tổng kia mà Doyoung của hiện tại đang thực sự căng thẳng. Qua chất giọng ấy, anh có thể đoán được Boss Tổng này hẳn là còn trẻ tuổi, thậm chí là cùng lứa với anh chăng!? Nhưng mà, khí chất đang lan tỏa ngút ngàn trong căn phòng này, nên là anh vẫn không nên nhìn trực diện. Nếu như vậy có lẽ là thất lễ chăng!?

Cùng lúc Doyoung đang bận rộn với mớ suy luận trong tiềm thức, thì phía đối diện Jaehyun đã thu nạp hết thảy hình dáng của người con trai đang đứng trước mặt vào tầm mắt của cậu. Đặc biệt, thanh âm nhẹ nhàng vừa nãy cũng đã đánh động đến cảm xúc của cậu.

Thư ký Kim. KIM DONGYOUNG - Jaehyun bất ngờ lên tiếng nhấn mạnh

N...ae... A... anh là... - Doyoung vì bất ngờ khi nghe giọng Jaehyun nên đã ngẩng mặt lên nhìn thì lại càng ngỡ ngàng hơn

Jaehyun nhíu mày ý tứ nói rằng "chúng ta đã gặp nhau?". Ánh mắt cậu vẫn kiên định mà dính chặt vào người Doyoung

Vừa nãy, ở dưới tầng hầm công ty... nhưng mà anh đi nhanh nên tôi chưa kịp gửi lời xin lỗi và cũng không thể nhìn được khuôn mặt anh - Doyoung từ tốn giải đáp sự thắc mắc trong ánh nhìn của Jaehyun

/

30 phút trước...

Hôm nay, Doyoung được tự lái xe đi làm nên hiện tại anh cảm thấy thích thú lắm. Dù Doyoung đã sở hữu cho mình một chiếc bằng lái xịn xò từ lâu rồi. Khi anh chạm đến độ tuổi được phép lái xe, anh đã rất hào hứng mà đăng kí hồ sơ thi lấy bằng lái. Nhưng vì là tiểu thiếu gia của Kim Thị, là cậu út mà mẹ Kim luôn yêu thương cưng chiều. Chính mẹ Kim không đành lòng để cậu út vất vả nên là tiểu thiếu gia nhà ta vẫn được tài xế đưa đón mọi nơi mọi lúc.

Trong thời gian này, bố mẹ Kim đều đã đi du lịch không có ở nhà, Doyoung cũng đã năn nỉ làm nũng các kiểu với Gong Myung hiong và chú tài xế cùng bà quản gia. Vì vậy, hôm nay, anh mới được ngồi ở vị trí chiếc ghế vô lăng như bây giờ. Trên đời này, đúng thật là có nhiều chân lý không thể thay đổi được. Đúng vậy. Con người chúng ta là vậy, những việc làm được lặp đi lặp lại, được tuần hoàn đều đặn, chắc chắn sẽ trở nên thành thạo hơn. Ngược lại, nếu chúng ta không làm thường xuyên thì ngày càng trở nên cứng ngắc và vẫn bị bỡ ngỡ như từ lúc mới bắt đầu vậy. Trong trường hợp này rất phù hợp với Doyoung, vì chính xác đã lâu rồi anh không thường xuyên trau dồi kỹ năng lái xe, nên hiện tại anh đang vô cùng lúng túng. Doyoung đang gặp rắc rối với kỹ năng lùi xe và đậu xe đúng nơi quy định. Hiện tại, xe của anh đang rất sát vào xe của người ta nên là rất hoảng sợ và rất lúng túng để xử lý. Nhưng thật may, chiếc xe ấy đã được dịch chuyển sang một bên. Nhờ vậy mà cửa xe bên ghế lái của Doyoung mới được mở ra. Doyoung đã nhanh chóng vội vàng bước ra để xin lỗi và cùng cảm ơn người nọ. Nhưng thật đáng tiếc, người đàn ông ấy bước thật nhanh, Doyoung chỉ kịp nhìn vội hình dáng phía sau mà thôi. Thực sự chỉ kịp ghi nhớ bộ suit lịch lãm của người đàn ông ấy cùng chiều cao ngưỡng mộ càng khiến Doyoung cảm thán hơn.

Doyoung cũng đang tò mò về người đàn ông ấy. Người ấy là ai? Tại sao Doyoung chưa thấy người giống như vậy bao giờ?

/

Quay trở về với hiện tại...

[Ờ ha. Mình lại quên bén luôn vụ "Jung Tổng mới" nhậm chức hôm nay. "Người ấy" là Jung Tổng?] Doyoung vẫn đang lan man liên miên trôi dạt trong dòng cảm xúc của bản thân.

Nhìn Doyoung đứng im lìm không phản ứng gì cả, Jaehyun đã bất giác rời khỏi chiếc ghế của Jung Tổng dần tiến tới chỗ Doyoung.

KIM. DONG. YOUNG - Jaehyun lên tiếng gọi ba chữ trong cái tên của Doyoung một cách thật trân trọng bằng chất giọng trầm thấp nhưng lại mang đậm nét dịu dàng và chất chứa ngọt ngào

N...ae?... Jung Tổng? - Doyoung bị làm cho bất ngờ ngước nhìn theo tiếng gọi của người đang đứng rất sát vào anh

Doyoung đã mở to đôi mắt sáng long lanh mang thương hiệu của mình mà nhìn thẳng sâu vào ánh mắt chan chứa yêu chiều của Jaehyun. Anh không hiểu ánh mắt ấy mang tầng ý gì, cũng không hiểu trái tim anh tại sao hiện tại này lại rộn ràng lệch nhịp. Vừa một chút bồi hồi, xao xuyến và vừa một chút đau xót nơi lồng ngực trái.

Ngày sinh của anh là... "mồng một tháng Hai năm một chín chín sáu"? - Jaehyun cũng lại tiếp tục bất ngờ lên tiếng vẫn giữ ánh nhìn vào Doyoung

À... Nae...! - Doyoung hơi nhíu mày nhìn lại Jaehyun

DO. DO. THỎ. BÉ - Jaehyun nhấn mạnh từng chữ ôn nhu nhìn vào đôi mắt sáng to tròn đen láy của Doyoung

JUNG... TỔNG...? - Doyoung với đôi mắt mở to hết cỡ ngỡ ngàng lắp ba lắp bắp

Anh... anh là không còn nhớ nữa sao? - Jaehyun hơi hụt hẫng

Lúc đầu, khi nghe tiếng gõ cửa, Jaehyun cảm thấy một chút không thoải mái vì bị làm phiền. Nhưng nghĩ lại, chắc là thư ký Kim nên đã hơi thẻ lỏng một chút, nhưng chất giọng lạnh lùng băng lãnh thì không bao giờ mất đi. Bất ngờ, sau khi nghe đến chất giọng ấy của Doyoung thì trong thâm tâm Jaehyun tự dưng xuất hiện một cỗ quen thuộc lạ lùng. Cũng thật nhanh chóng ngước lên nhìn rồi lại nhanh chóng cúi xuống che đậy bối rối của bản thân.

Chất giọng ấy đã luôn và sẽ ám ảnh Jaehyun không bao giờ có thể xóa nhòa. Kỳ lạ nhỉ. Tại sao chất giọng ấy vẫn giữ được? Ấy vậy, gương mặt ấy lại quá đỗi xa lạ mà nhỉ. Có lẽ, chất giọng ấy thôi thì chưa đủ. Nhưng hiện tại, nụ cười ấy, đặc biệt chính là chiếc răng thỏ đặc trưng thương hiệu ấy. Người đang hiện diện trước mặt cậu đây, đang nở nụ cười ấy với cậu. Không thể nhầm lẫn với ai khác được mà chính là "Do Do Thỏ Bé" của cậu đây mà. Chính là Kim Dongyoung của Jung Yoonoh.

DO DO THỎ BÉ... Dongyoungie hiongie! - Jaehyun lay động Doyoung bằng chất giọng trầm ấm nam tính ngay bên tai anh

Hử...? - Doyoung giật mình quay sang thì khuôn mặt điển trai như tạc tượng của Jaehyun phóng đại trước mắt anh

A... anh đã quên em rồi? - Jaehyun với đôi mắt hụt hẫng nhìn chăm chú vào Doyoung

Jaehyun sợ hãi, ngỡ đâu chớp mắt một cái, ngỡ đâu anh Dongyoung của cậu sẽ lại tan biến thì sao. Jaehyun muốn được nhìn thật rõ, khắc thật sâu bóng hình người cậu yêu vào tâm mà cất giấu. Nội tâm Jaehyun như đang gào thét, muốn gọi thật nhiều tên anh, muốn ngắm cho đã anh của cậu. Anh Dongyoung của cậu trưởng thành quá là xinh đẹp, quá là hoàn mỹ. Chính cậu đây quá là chịu không nổi nữa rồi.

Jung Tổng? Lẽ nào...? - Doyoung vẫn đang rất kinh ngạc

Anh vẫn còn nhớ? - Jaehyun kiên nhẫn đối với Doyoung

Trong ký ức của tôi, chỉ có duy nhất một người mới được gọi tôi như vậy thôi. Nickname ấy thực sự đặc biệt, thực sự rất ý nghĩa đối với tôi - Doyoung mỉm cười

Anh vẫn còn nhớ này. Em vẫn còn là đặc biệt trong anh? - Jaehyun thật lòng rất muốn nghe anh người yêu của cậu nói ra những câu từ "có cánh bay bổng" hướng đến cậu. Cậu thực sự mong chờ lắm! Và rất thích nữa...

Jung... Tổng... à là ĐÀO NHỎ của anh chứ nhỉ - Doyoung đang rất nghẹn ngào

Em chính là ĐÀO NHỎ của THỎ BÉ anh đây mà - Jaehyun cười hạnh phúc vòng tay ôm cả thân hình Doyoung áp sát vào mình

Em thực sự là ĐÀO NHỎ của anh!? - Doyoung hỏi nhưng lại không phải là hỏi mà chính là khẳng định với bản thân. Bỗng trên khuôn mặt xinh đẹp của Doyoung lăn dài dòng nước mắt của hạnh phúc, của trùng phùng. "Đào Nhỏ" của anh xa cách anh bao lâu rồi nhỉ? Là quá lâu rồi nhỉ? Từ cái thời thơ ấu kéo dài đến mùa trưởng thành xa xôi này đây.

Thơ ấu đôi ta bên nhau, gắn kết thâm tình. Rồi... bỏ lỡ nhau, cùng bước ra cuộc đời nhau. Trưởng thành trở lại bên nhau. Sau này, một bước cũng không được để lạc mất đôi tay của nhau nhé!

Anh trưởng thành quá đỗi là hoàn mỹ đi ạ - Jaehyun vẫn vừa ôm Doyoung vừa ngắm nhìn anh của cậu

Em chẳng phải là đang ở Mỹ sao? Vậy... tại sao giờ lại về đây? Bây giờ còn là Boss Tổng của anh nữa chứ - Doyoung đưa đôi mắt to sáng ánh lên nụ cười

Em hiện tại cũng không thể tin được. Không thể tin... bây giờ, em lại có thể lần nữa được ôm anh trong vòng tay thế này - Jaehyun siết chặt vòng ôm

Em của ngày xưa ấy, bây giờ, anh không thể nhận ra... xin lỗi - Doyoung ánh mắt buồn nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ắp ký ức của Jaehyun

DoDo Thỏ Bé à, ngày trước là chính em rời anh đi đến nơi xa xôi ấy, là chính em buông đôi tay ấm áp của anh. Em phải nên xin lỗi anh mới phải - Jaehyun ánh mắt tội lỗi chan chứa nhìn Doyoung

Hừ... đâu phải lỗi của em - Đào Nhỏ của anh chứ - Doyoung vòng tay ôm quàng sau cổ Jaehyun và tựa cằm vào bờ vai vững chãi. Là điểm tựa luôn an ủi vỗ về anh những lúc anh cảm giác mệt mỏi và yếu đuối.

Jaehyun - cậu rất hạnh phúc khi được anh DoDo thỏ bé ôm như này. Cậu rất thuận tiện đưa bàn tay đang yên ổn ở chiếc eo thon mảnh của ang người yêu dần tiến lên chiếc gáy mà xoa nắn thật nhẹ nhàng.

Đặc biệt hơn, tự nhiên hơn, khuôn mặt của cậu Đào Nhỏ là đang dí sát vào chiếc cổ cám dỗ thương hiệu của anh người yêu mà hít hà cho thỏa nỗi nhớ nhung kéo dài bao lâu nay. Cậu nhớ "cục đàn ông" trên chiếc cổ của anh. Cậu nhớ "xương quai hàm" sắc mảnh của anh. Và cậu còn nhớ cả chiếc miệng hay "quét lưỡi liếm môi" của anh nữa. Thực sự là điểm nhấn ưu tiên của anh mà cậu đã đang rồi sẽ khắc cốt ghi tâm mãi mãi.

Anh! Bàn làm việc của anh ở đâu sao em không nhìn thấy - Jaehyun chợt lên tiếng với đôi mày nhíu lại

Jung Tổng! Đây là đâu? - Doyoung hơi bất ngờ nhưng cũng đã kiên nhẫn đáp trả câu hỏi của cậu Jung Tổng

Phòng của em - Jaehyun đáp gọn cười dịu dàng với anh

Ừ thì đúng rồi. Phòng của Jung Tổng. Phòng của Tổng Giám Đốc. Thì làm sao em thấy được bàn làm việc của anh đúng không? - Doyoung cặn kẽ lý giải

Anh là Thỏ Bé của em. Tại sao lại không ở trong phòng em? - Jaehyun cố tình lý sự

Vâng. Đây là công ty đấy! Thưa Jung Tổng - Doyoung cười bất lực trước vẻ trẻ con của Jaehyun

Em không quan tâm - Jaehyun xoay người bấm nút gọi phòng thư ký. Thư ký Min nhanh chóng chuyển bàn làm việc của thư ký Kim vào phòng của tôi

Này em làm gì vậy? Anh ở bàn làm việc của anh, nếu em cần gì hay chỉ thị gì thì gọi anh là anh liền có mặt nhận việc ngay mà sẽ không làm châm trễ công việc đâu - Doyoung nói liền mạch

Em muốn được nhìn ngắm anh. Em muốn anh trong tầm mắt của em tất cả thời gian. Em không muốn lãng phí và bỏ lỡ nữa đâu - Jaehyun mỉm cười chân thành

Nhưng mà ở công ty sẽ không tiện đâu - Doyoung ngại ngùng mỉm cười

Anh vẫn là ngây thơ hay ngại ngùng như vậy, vẫn là DoDo thỏ bé của em - Jaehyun nhéo má mềm pha chút hồng xinh của Doyoung

Này, anh trưởng thành rồi đấy. Anh hai mươi hai rồi đấy. Anh hơn Jung Tổng một tuổi đấy nhá - Doyoung chu môi hồng hờn dỗi

Hành động cứ ngỡ vô tình ấy của anh DoDo thỏ bé lại nghiễm nhiên tình cờ chà sát vào con tim đóng băng đã rất lâu của cậu Đào Nhỏ nào đó.

DoDo thỏ bé. Xin phép cho em "bobo" môi anh nhé! - Jaehyun chớp mắt "chụt" một cái thật nhanh kẻo sợ anh người yêu của cậu sẽ từ chối mất

Em... nít quỷ - Doyoung không biết phản ứng lại hành động nhanh như chớp ấy của cậu người thương như thế nào nên là hậm hực một chút

Bỗng!

Cốc cốc!

Em mau thả anh ra. Em nhanh trở lại ghế Tổng Giám Đốc của em đi. Chắc thư ký Min đấy! - Doyoung vỗ nhẹ vào lưng Jaehyun nhắc nhở.

Jaehyun mặc dù có chút không can tâm nhưng vẫn theo ý anh người yêu trở về với bàn làm việc của mình.

Mời vào - Doyoung lên tiếng

Thưa Jung Tổng. Bàn làm việc của thư ký Kim đã chuẩn bị xong. Bây giờ bố trí ở đâu trong phòng ạ? - Thư ký Min kính cẩn cúi đầu báo cáo

Được. Đặt ở đây! - Jaehyun hướng tay chỉ về phía bên cạnh bàn làm việc của cậu

Vâng - Thư ký Min nhận lệnh

Để anh. Làm phiền em rồi. Thật ngại! - Doyoung cười ngại với thư ký Min

Không sao ạ. Có hai anh trợ lý giúp em mà - Thư ký Min cười

Cảm ơn em nhé! - Doyoung cũng cười đáp lại

END CHAP 1

[Chiếc fic đầu tiên về đôi Đào Nọng (JAEHONEY) & Đô Thỏ (DOYOCHI) của bà noona già vẫn còn hứng đu zai bé. Hy vọng được đón nhận ủng hộ. À các ace cứ bắt lỗi thoải mái nà. Tui sẽ ghi nhận và cố gắng cho những chap tiếp theo]

고마워🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro