Cao thủ❤Master(tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiệp hai - Fight two

"Thi đọc thuộc sách?"

Tại khi phòng học tổng hợp, Hạ Vũ Khê nghịch ngợm chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười tươi rói nhìn Tạ Mạch Khắc - tổ trưởng tổ học tập đang kinh ngạc vì lời đề nghị so tài của cô bé.

"Chắc cậu không quên tôi là tổ trưởng tổ học tập chứ hả?" Mặc dù vài phút trước đó, tổ trưởng tổ học tập Tạ Mạch Khắc vừa tận mắt chứng kiến người anh em của mình - tổ trưởng tổ thể thao A Tường ôm hận chịu thất bại như thế nào, nhưng khi nghe thấy lời đề nghị "khiếm nhã", khóe môi cậu ta vẫn nhếch lên kiêu ngạo, "Hạ Vũ Khê, tôi báo trước cho cậu biết, tổ trưởng tổ học tập này không phải cái loại chỉ có hư danh đâu! Các loại từ điển như Từ Hải, Oxford, Tân Hoa tôi đều học thuộc nằm lòng rồi! Hừ, lại dám thi đọc thuộc với tôi?"

Hạ Vũ Khê "hừ" một tiếng, tỏ vẻ không đồng tình, cô lôi từ phía sau hai cuốn tạp chí Thời trang học đường giống hệt nhau rồi cười

tinh quái, "Đi vào vấn đề chính! Đây là số tạp chí mới nhất, ai đọc thuộc nhiều nhất trong thời gian ngắn nhất thì người đó sẽ thắng."

Tạ Mạch Khắc không chờ đợi thêm giây phút nào, lập tức giằng lấy cuốn tạp chí, vội vàng mở ra xem.

Tích tắc... tích tắc... tích tắc...

Hai phút lặng lẽ trôi qua...

"Tông màu trang điểm thịnh hành của nữ sinh mùa này là màu tím bí ẩn kết hợp với tông màu nude... Những người đi tiên phong trong trào lưu thời trang học đường xin lưu ý với bạn, quần jeans chính là must-have item (**) của năm nay."

Những khái niệm lạ hoắc liên hoàn được liệt kê ra khiến tổ trưởng tổ học tập bối rối không biết phải xử trí thế nào. Sắc mặt cậu ta chuyển từ trắng bệnh sang đỏ lừ, rồi dần tái mét và đen bầm vì tức giận... Đám đông xung quanh cũng hoa mắt chóng mặt, len lén trao đổi nhau ánh nhìn khó đoán.

"Hạ Vũ Khê 2 phút, 15 trang. Tạ Mạch Khắc 2 phút... 10 trang !" Trọng tài sau một hồi lẩm nhẩm tính toán kĩ lưỡng, lau vội mồ hôi trên trán rồi thông báo kết quả chung cuộc.

Tạ Mạch Khắc loạng choạng hồi lâu, khó khăn lắm mới trụ vững được tấm thân đang lảo đảo muốn ngã, miệng lẩm bẩm, "Mình... mình mà lại thua à... "

"Hi hi!" Hạ Vũ Khê hả hê ném cuốn tạp chí lên mặt bàn và nhìn Tạ Mạch Khắc bằng thái độ khinh khi.

Tổ trưởng tổ học tập gì chứ quả nhiên là giống y như mình nghĩ, chỉ biết học thuộc như con vẹt, hoàn toàn chẳng hiểu biết gì về tin tức thời trang và đời sống cả, nhìn cái kiểu mắt tròn mắt dẹt dán chặt vào tạp chí của cậu ta, làm sao có thể là đối thủ của Hạ Vũ Khê này được chứ ? Xì! K.O! Mình lại thắng rồi ! Hai trận liên tiếp !

Cứ như thế, màn so tài giữa Hạ Vũ Khê và lục đại tài từ diễn ra hừng hực khí thế, những người đứng xem càng ngày càng đông, ngoài học sinh trường Kha Lâm, rất nhiều giáo viên cũng theo dõi cuộc so tài kì lạ chưa từng có kể từ khi trường thành lập đến nay....
Đối thủ thứ ba của Hạ Vũ Khê là cán sự đời sống, một tên mập có biệt hiệu là "vua dạ dày", địa điểm thi đấu ở căng tin trường.

Người sao tên vậy, cậu nam sinh có thân hình béo tốt và vẻ ngoài hung hăng này nổi tiếng nhờ cái dạ dày khổng lồ có thể chứa được cả "tấn thức ăn". Cậu ta được mệnh danh là "ông thân ăn" nổi tiếng khắp trường Kha Lâm. Theo đúng luật thi đấu, Hạ Vũ Khê chọn sở trường của đối thủ để khiêu chiến.

Kết quả chung cuộc là "vua dạ dày" hùng dũng không chỉ thảm bại mà còn phải đi bệnh viện cấp cứu vì bị shock tạm thời giữa cuộc thi.

Trận thứ tư, trận thứ năm,... hết trận này đến trận khác, năm trong số Lục đại tài tử lần lượt ngã ngựa trước Hạ Vũ Khê, cuối cùng chỉ còn lại Tổng tư lệnh - hội trưởng Hội học sinh.

Nhìn mấy tên tàn binh bại tướng bên cạnh, hội trưởng nghẹn họng, nói chuyên run run, "Sao... sao lại thế này?"

"Hừ ! Đã biết sự lợi hại của Hạ Vũ Khê rồi chứ ? Thế nào, hội trưởng đại nhân, cậu có muốn tỉ thí với tôi một trận không ?" Hạ Vũ Khê đắc ý vỗ tay tiến lại gần, dùng ánh mắt sắc lạnh để uy hiếp khiến hội trưởng Hội học sinh liên tục lùi về phía sau.

Đột nhiên, Hạ Vũ Khê tiến đến, áp sát tai của hội trưởng và khẽ đề nghị, "Hội trưởng, là một tấm gương mẫu mực cho học sinh toàn trường Kha Lâm noi theo, chắc cậu không muốn bị mất mặt trước mọi người chứ hả ? Năm tên dưới trướng cậu cũng... thì cái uy hội học sinh trường Kha Lâm, đặc biệt là uy tín của cậu chẳng phải đi tong rồi sao. So với danh tiếng thì mái tóc của Hạ Vũ Khê tôi chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt ấy mà ! Đó gọi là "lùi một bước thấy biển rộng trời cao", hội trưởng đại nhân, tôi thấy chuyện này nên giải quyết trong hòa bình thì hơn."

"Ừm... tôi biết rồi ! Tôi tuyên bố, học sinh mới của khối lớp 10 Hạ Vũ Khê được tự do giữ hình ảnh của mình, không cần theo quy định của nhà trường!"

"Oh, yeah !" Dựa vào cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo của mình, Hạ Vũ Khê đã nhẹ nhàng xử lí xong hội trưởng Hội học sinh, cô phấn khích reo lên rồi nhảy cẫng lên cao, xoay một vòng 360 độ cực đẹp !

Bịch !

"Á..."

Cùng với màn tiếp đất hoàn mĩ của Hạ Vũ Khê là một tiếng kêu thất thanh vang lên sau lưng cô. Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Hạ Vũ Khê, cô chầm chậm ngoái nhìn lại...

"Hi... hi... hic... Bạch Tuộc... Ấy nhầm ! Thầy Mã giám thị ! Em xin lỗi, em giẫm phải chân thầy ạ ?!"

"Hạ-Vũ-Khê!!" Gương mặt của thấy giám thị lúc này trông thật khó coi sau khi bị hành hạ bởi cái giẫm chân đau điếng của Hạ Vũ Khê, mặt thầy đỏ gay, tức giận, trừng mắt nhìn cô bé. Hạ Vũ Khê đặt biệt hiệu cho thầy Mã là "bạch tuộc" cũng vì những lúc tức giận, trông thầy nhăn nhó giống một chú bạch tuộc khó tính.

"Mỗi lần trong trường có chuyện xảy ra là y như rằng em là nhân vật nữ chính ! Lần này em lại làm trò gì thế hả ?!"

"Thưa thầy, lần này thầy hiểu nhầm rồi, em chỉ đang giao lưu, học hỏi với các anh lớp trên trong hội học sinh về vấn đề rèn luyện thân thể thôi mà... hehe... " Hạ Vũ Khê nhìn thầy giám thị và nở nụ cười xu nịnh.

"Giao lưu, học hỏi kinh nghiệm rèn luyện ?" thầy "bạch tuộc" nhanh như chớp quay sang nhìn hội trưởng Hội học sinh với ánh nhìn dò xét và lập tức hiểu được chuyển gì vừa xảy ra, "Nếu em đã thích rèn luyện thân thể như thế, tôi sẽ đưa em đến một chỗ cho em rèn luyện đã đời thì thôi !"

"Í? Không, không cần đâu ạ ! Thầy ơi, thế thì làm phiền thầy quá ! Hay là để khi khác đi ạ? Hôm nay em bận rồi !"

"Ít lời thôi ! Đi theo tôi !"

"A a a a ! Cứu tôi với !"
(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro