Lễ Phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể cao lớn của jiyeon xoay qua chỗ khác, hyomin cho là nó muốn trở lại hội trường không để ý đến cô, sự hồi hợp trong lòng mới vơi bớt đi, nhưng tiếng khóa cửa lại truyền vào tai cô làm cho sự hồi hợp của cô mới vừa vơi bớt lại dâng lên. Nó muốn làm gì? Hyomin hồi hợp lo lắng nhìn bốn phía, không có bất kỳ một cánh cửa nào khác, lối duy nhất có thể tiếp xúc với bên ngoài trừ cánh cửa mà nó mới vừa khóa lại ra chính là cửa sổ sát đất bị cái rèm tơ màu đen che kín. Tại sao thoạt nhìn dường như nó rất tức giận? Hyomin nuốt một ngụm nước miếng, thân thể không tự chủ được lùi sát vào sofa, nhưng ghế sofa lớn như vậy cho dù cô lùi vào như thế nào vẫn vào đến tận cùng bên trong.

Cô còn muốn trốn đi đâu? Jiyeon từng bước một bước đến gần, cách ghế sofa nữa bước thì dừng lại, thân thể cao lớn cúi xuống, một tay đặt trên tay vịn sofa, một tay cưỡng bách cô ngẩng mặt lên. Hơi thở nong nóng mang theo hơi rượu phả vào trên mặt hyomin, làm cho trái tim đang lỗi nhịp của cô càng đập nhanh hơn, lễ phục vừa người làm triển lộ hoàn toàn những đường cong hoàn mỹ, mà lúc này bởi vì khẩn trương quá độ không tự chủ được trở nên phập phồng, làm nhói mắt người khác.


"e..m.. uống rượu......." hyomin mở miệng, giọng nói run rẩy hóa thành yếu ớt.

"Có uống một chút, nhưng không say đến nổi không nghe rõ người khác đối thoại." Tay jiyeon từ cằm cô vuốt ve khuôn mặt cô rất nhẹ, lại làm cô run rẩy không thôi.


Cô ta nghe được những gì? Trong lòng hyomin căng thẳng. Cô không có nói gì không phải sao? Cô nhìn thật sâu vào đôi mắt nó thuyết phục mình không nên hoảng hốt, có lẽ cô ta chỉ hù dọa cô mà thôi, không nên rơi vào cạm bẫy của cô ta. Nhưng bàn tay nắm chặt làn váy và lòng bàn tay đầy mồ hôi đã bán đứng cô.


"Muốn nói với tôi cô không có nói gì đúng không? Cô bé ngoan của tôi? Tự mở miệng nói cho tôi biết, tôi sẽ tin cô." Giọng nói như một ác ma dụ dỗ một tiểu thiên sứ ngu ngốc. Động tác vuốt ve cô của nó rất nhẹ, giống như là đang vuốt ve một bảo bối yêu thích vậy. Giọng nói cũng rất trầm nhẹ, thấp đến độ làm cho cô tưởng những gì nó nói là sự thật.


"Tôi không có nói gì hết." Thiên sứ thuần khiết vẫn rơi vào cạm bẫy của ác ma, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn đến độ bóp ra nước ở trước mắt nó khẽ đóng mở.


Khiến jiyeon hận không thể hung hăng áp lên nó, nhưng cái miệng nhỏ nhắn mê người này lại nói láo những chuyện không đâu. Jiyeon dời tay xuống một đầu ngón tay điểm lên môi cô, giọng điệu lại cực kỳ ác liệt: "Tên lừa gạt. Còn dám nói không có? Tôi sẽ để cho cô biết hậu quả của việc lừa tôi." jiyeon lấy sét đánh không kịp bưng tai kéo hyomin đang ngồi trên sofa, một tay vòng chắc hông cô, một tay từ phía sau đẩy cô đi tới trước cửa sổ, "Bá" một tiếng rèm cửa sổ bị kéo ra ánh đèn sáng ngời làm chói mắt hyomin làm cho cô nhất thời không kịp thích ứng mà nhắm nghiền hai mắt.


Jiyeon xoay thân thể cô lại, làm cho cả người cô dán sát vào phía trước cửa sổ sát đất, nó đè ở phía sau cô dùng giọng nói của một ác ma đang lẩm bẩm: "Mở mắt ra xem một chút !"


Hyomin mở mắt lại hận khôn thể chết ngay lập tức. Bên ngoài là đại sảnh đầy khách a! Chỉ cần là thoáng ngẩng đầu lên sẽ thấy bộ dáng hiện tại của bọn họ. Sao cô ta có thể vô sỉ như vậy? Muốn trách thoát người phía sau thật là lấy trứng chọi đá.


"Buông tôi ra buông tôi ra, tôi không muốn như vậy." hyomin không dám lớn tiếng sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy. Nhưng trong lòng lại sợ hãi đến cực hạn, bởi vì người ở phía sau đã hạnh kiểm xấu.


"Vậy bây giờ cô nói cho tôi biết, mới vừa rồi nói cái gì? Ừ?" jiyeon không tin anh hỏi không ra.


"Nếu còn không lên tiếng tôi sẽ ở chỗ này muốn cô!" Những lời này như tiếng sét giữa trời hoang hung hăng đánh vào trong cõi lòng đang sợ hãi không thôi của hyomin.


"Park đại ca, Park đại ca. Tôi mới vừa rồi gọi cô là Park đại ca. Sau này tôi sẽ không dám nữa, không dám nữa, xin cô thả tôi ra, dừng ở chỗ này." hyomin cảm giác mình sắp hỏng mất, khóc nức nở thành tiếng.


Rèm cửa sổ ở lúc cô thất thanh khóc rống đồng thời cũng đã được hạ xuống rồi, mà tân khách ở phía ngoài vẫn tự nhiên uống rượu nói chuyện, nếu quả thật có thể thấy thì đã sớm bạo động rồi, đáng tiếc ở lúc hyomin chưa kịp thời phát hiện thì rèm cửa sổ đã bị người ta che lại. Nó cũng không phải người có đặc thù thích cho người khác xem phim miễn phí?


"Xem ra, chính cô cũng tự biết a! Cần gì mạnh miệng? Bây giờ tôi sẽ lập tức cho cô hiểu rõ tôi rốt cuộc là gì của cô." Không đợi hyomin kịp phản ứng nó đã đem cô đẩy ngã trên sofa, làn váy rộng lớn giống như một đóa hoa nở rộ. Thân thể nặng nề cuồng nhiệt hôn mang theo nổi tức giận cùng tâm phiền ý loạn, như một cơn cuồng phong cuốn tới trong nháy mắt nuốt sống cô. Hyomin lúc này trừ tiếp nhận cái gì cũng không thể suy nghĩ.


Khi bão táp phủ xuống, một giọt máu đào như một đóa hoa nở rộ trên làn váy lễ phục trắng như tuyết, hyomin cho là mình bởi vì đau đớn mà chết đi rồi. Trừ đau ra vẫn chỉ là đau!


Từ lúc nó chính thức muốn cô bắt đầu cô đã hoàn toàn cáo biệt hyomin của hai mươi năm qua, cũng đã không thể quay đầu lại được. Khi nó không thể tự khống chế được lực đạo bên trong hyomin nhắm nghiền hai mắt, không dám mở mắt ra nhìn tất cả những chuyện này, cô cũng không thể chịu đựng được thống khổ như vậy.


"xinbo, xin lỗi, thật xin lỗi!" Hai hàng lệ trong suốt theo gò má chảy xuống.

"Nói cho tôi biết, tôi là ai?" jiyeon dù có tức giận như thế nào vẫn không nhẫn tâm làm cô bị thương, khuôn mặt trắng bệch của cô đã làm nó dừng lại. Nhưng, nó muốn cô biết rõ người đang đoạt lấy cô là ai!


"jiyeon, là jiyeon." hyomin không dám lại gọi sai, sợ hậu quả mình không thể gánh nổi.

"Đúng, tôi là jiyeon. Là người đầu tiên cũng là người đàn ông cuối cùng của cô. Hyomin, từ nay về sau thân thể của cô, tim của cô chỉ có thể là của một mình tôi mà thôi." Người bá đạo cuồng vọng tuyên thệ. Nó rốt cuộc lấy được cô, cô đã là của nó rồi!

Đáng tiếc, hyomin đã bởi vì đau đớn mà ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro