Rối Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô ấy rốt cuộc thế nào?" jiyeon nhận được Thím Trương điện thoại liền vứt cái dự án đang thảo luận chạy về nhà. Vừa rồi ở trong điện thoại nói không rõ ràng lắm, jiyeon vừa về tới gia đình nhà lập tức chạy đi hỏi.

"Tôi cũng không biết thiếu phu nhân rốt cuộc thế nào. Buổi trưa vốn còn đang nghỉ ngơi, sau đó có một người đưa thư tới, thiếu phu nhân lấy được đồ liền khóa mình trong phòng. Gọi sao cũng không mở cửa." Thím Trương đứng ở ngoài cửa, trong tay còn đang cầm điểm tâm nhỏ hyomin đều muốn ăn mỗi xế chiều. Bà mới vừa rồi cho là thiếu phu nhân ngủ rồi nên cũng không có gõ cửa, nhưng là đã hơn nửa giờ, điểm tâm cùng đồ ngọt đều muốn lạnh, bà đi lên lần nữa, vẫn không có đáp lại, nắm tay cầm cửa mới biết cửa đã khóa lại. Thím Trương lo lắng cô ở bên trong có chuyện gì, dán lỗ tai vào trên ván cửa nghe, giống như nghe được bên trong có tiếng khóc nhỏ! Khóc sao? Hiện tại thiếu phu nhân đang mang thai, ngộ nhỡ có việc không hay xảy ra thì biết làm sao? Cho nên Thím Trương sau khi liên tục gõ cửa không có trả lời, quyết tâm gọi điện thoại cho tiểu thư.

"Chuyển phát?" jiyeon đang lên lầu thì dừng bước chân lại, xoay người nhìn Thím Trương. Làm sao có thể có người đưa thư cho cô ấy? Hơn nữa số điện thoại của cô chỉ có một mình jiyeon biết, người khác tra không được. Chuyển phát tới thật là kỳ lạ! Xem ra lần này jiyeon thật phải điều tra một chút là chuyện gì xảy ra!

"Đúng vậy, một kiện hàng nhỏ." Thím Trương cùng với hyomin đi xuống lầu lấy, nhưng không nhìn thấy bên trong là thứ gì. Mà thiếu phu nhân sau khi lấy được kiện hàng, đầu tiên là vẻ mặt không thể tin nổi sau đó trên mặt giống như dáng vẻ đau lòng, cũng không nói lời nào liền lên lầu khóa mình lại. Điều này bà không dám nói cho thiếu gia, chỉ sợ bị trách cứ nói quá muộn! Rõ ràng thì có thấy cô không vui còn không nói sớm một chút đó không phải là cảm kích không báo đáp thì là cái gì? Nhưng Thím Trương lúc ấy cũng không có để ở trong lòng, cho là đồ là bạn bè hay bạn học cô đưa tới, cô nhìn thấy người cũ gì đó có thể có chút thương cảm mà thôi. Không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế. Ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì! Thím Trương ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, xem ra tiểu thư để cho bà nhất định phải để ý hành động thiếu phu nhân là chính xác.

"Từ nơi nào gửi tới?" jiyeon nhắm mắt lại nghĩ những chuyện có khả năng, có thể để cho cô ấy có hành động mất khống chế thế này, người hay chuyện chỉ có một. Chỉ mong mọi thứ không như jiyeon nghĩ.

"Cái này tôi không có thấy!" Vẻ mặt Thím Trương buồn rầu.

"Thôi, con hỏi cô ấy!" Lúc này, jiyeon không có tâm tình đi trách cứ Thím Trương.

"hyomin, mở cửa." Ở trên lầu jiyeon kéo tay cầm cửa. Nhưng bên trong một chút đáp lại cũng không có.

"Có chuyện gì chờ em đi vào lại nói được không?" Bị giam ở bên ngoài, jiyeon lại không biết tình hình của cô, chỉ biết càng ngày càng lo lắng. Nhưng đáp lại jiyeon còn là một mảnh yên lặng.

"Thím Trương, đi lấy chìa khóa lên!" jiyeon phiền não mở miệng. Mấy ngày nay jiyeon bề bộn nhiều việc, mấy chi nhánh công ty nước ngoài thành lập có mấy đại đơn đặt hàng cần anh xử lý, mỗi ngày bận rộn ngay cả thở cũng tạm bợ.

"Thiếu gia, tôi đã thử qua, không mở được!" Thím Trương cẩn thận mở miệng nói. Vừa rồi sau khi gọi điện thoại cho thiếu gia, Thím Trương vẫn không yên lòng, cho nên đã cầm cái chìa khóa đi lên, nhưng không biết làm sao mở không ra!

"Park Hyomin, mở cửa! Nếu như mà em đếm tới ba unnie không mở, em lập tức gọi phòng an ninh đem máy ghi hình lên." Quả đấm nặng nề đánh vào trên vách tường, tia máu nhạt rỉ ra từ trên tay jiyeon, thế mà jiyeon lại không cảm giác được đau đớn. Không thấy được tình hình của cô làm cho lòng của jiyeon rất loạn, đã không còn bận tâm đi lo đau đớn trên thân thể.

"Một, hai. . . . . ." Chữ "Ba" còn chưa nói, cửa đột nhiên mở ra, hyomin xuất hiện ở trước mặt jiyeon, trên mặt tái nhợt mà tiều tụy, hơn nữa mắt của cô cũng sưng đỏ, jiyeon biết cô nhất định là khóc cả buổi chiều, jiyeon giật mình, trong mắt cô rõ ràng có lạnh nhạt cùng xa cách, giống như còn mang theo hận thù.

"Nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" jiyeon ý bảo Thím Trương lui ra sau đó, ôm cô đóng cửa phòng lại.

"Không nên đụng tôi!" Cô hung hăng nhìn chằm chằm tay của jiyeon, giống như sự đụng chạm của jiyeon là không thể chấp nhận. Cô cũng không biết làm sao, sau khi nhận được vật kia đột nhiên cảm giác khó chịu, rất là khó chịu! Khó chịu đến mức không muốn nhìn thấy cô ta! Cũng không muốn cùng cô ta sống chung một phòng.

"Park Hyomin, sự kiên nhẫn của em có hạn, unnie rốt cuộc muốn nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không?" jiyeon lần đầu tiên cảm thấy nhức đầu. Người phụ nữ này, đừng xem hình dáng nhỏ yếu của cô lúc nào cũng có thể bị gió thổi, nhưng là tình tình ngang ngược trong xương tủy không thể thua kém với bất kỳ ai. Nếu như không phải là nhìn thân thể cô bây giờ, nó thật muốn tàn nhẫn mở đầu óc cô ra, xem thử rốt cuộc bên trong đang chứa cái gì.

"em có thể tránh ra, chuyện không liên quan đến em. Lấy bàn tay bẩn thỉu của cô ra khỏi người tôi." Cảm giác chua xót trong mắt khiến cô như mất khống chế, thét lên rồi dùng sức vung mạnh cổ tay bị jiyeon nắm ra.

"Chuyện không liên quan đến em?" Tính tình của jiyeon lần nữa bị kích động, ôm cô áp trên cửa phòng, bắp đùi có lực cũng đè ép cô thật chặt không để cho cô giãy giụa nữa, sợ sẽ động đến đứa nhỏ trong bụng.

"Đúng! Chuyện chính là không liên quan cô." Cô ghét jiyeon luôn cậy mạnh như vậy. Mặc dù trước đó đã nhiều ngày, cô không chọc cô ta. Nhưng hôm nay, sau khi cô nhận được quà sinh nhật từ một người ở quốc gia xa xôi gửi tới, cô đột nhiên cảm giác lòng mình bị thứ gì đó đâm vào, đau đến nói không ra lời. Thì ra cho là vết thương đã tốt hơn, mặt ngoài đã lành lặn, nhưng bên trong vẫn là vết thương lòng thối rữa không chịu nổi. Cô không thể quên anh ấy, tất cả chẳng qua là đang lừa gạt mình!

"Tốt, chuyện không liên quan đến em đúng không?" Nâng cằm nhỏ ngang ngược của cô lên, dùng sức chặn lên môi của cô, ở môi cô dùng sức đè ép, liếm láp, đầu lưỡi thô bạo thăm dò vào trong miệng cô mạnh mẽ cuốn đầu lưỡi của cô lên, ngang ngược đòi hỏi .

Nụ hôn này tràn đầy bạo lực, thô bạo cùng tức giận, khiến cô cảm thấy khó chịu tột cùng! Không chút nghĩ ngợi, dùng sức cắn đầu lưỡi ở trong môi cô, mùi máu tươi mặn tràn ra trong miệng hai người. jiyeon đau hừ một tiếng, rốt cuộc buông kiềm chế với cô ra, đưa tay quẹt qua khóe miệng, máu đỏ tươi chảy xuống. Người phụ nữ này thật là độc ác, lại dùng thêm chút sức nữa sẽ cắn đứt lưỡi jiyeon sao? Đây đã là cô lần thứ hai cắn nó, lần đầu tiên là ở bệnh viện, jiyeon thừa nhận là jiyeon có chút quá đáng, nhưng lần này, người sai hình như là cô chứ? Trở về cũng không nói lời nào bày cái sắc mặt này với jiyeon. Xem ra jiyeon thật sự là nuông chiều cô quá lâu, lâu đến mức cô quên mất jiyeon là gì của cô rồi.

"Chuyện không liên tới em sao? Hả? em là gì của unnie, không phải là unnie muốn em nhắc lại chút chứ?" Giọng nói của jiyeon lạnh lẽo, nhưng lúc vuốt cái bụng tròn vo của cô lại cực kỳ dịu dàng.

hyomin nhắm mắt lại không nhìn jiyeon, cũng không muốn nhìn. Vừa nhìn thấy jiyeon, căm giận trong lòng cô sẽ không nhịn được phát tiết ra với jiyeon. Cô khổ sở, cô rối rắm, cô không biết làm sao nên nói thế nào mới phải! Chính cô đều không phân rõ rồi, huống chi người khác! Cho nên, cô chỉ có thể đè nén ở trong lòng.

Lại nữa rồi! Cô nhắm mắt lại cảm giác giống như là muốn jiyeon ngăn cách bởi bên ngoài khiến jiyeon cảm giác đầu mình bốc lửa. Rốt cuộc lại vì chuyện gì mà ầm ĩ với nó đây? Đột nhiên buông cô ra, con mắt sắc bén nhanh chóng nhìn một vòng gian phòng, trừ cái gối KIT¬TY bị ném xuống đất kia ..., còn có. . . . . .

Rất nhanh jiyeon liền phát hiện kia trên ghế sa lon trước mặt bàn thấp nhỏ chính là một bình rượu KIT¬TY thủy tinh màu hồng số lượng có hạn, tinh xảo đến lòng người sinh ra trìu mến cùng mấy tờ giấy viết thư tinh tế giống nhau nằm rải rác. Đúng rồi, chính là nó! Cất bước tiến lên, nhặt trang giấy đầy chữ kia lên.

"Không được!" hyomin thật nhanh xông tới muốn cướp bức thư về, là cô sơ sót, lúc mở cửa cho jiyeon đi vào quên cất xong đồ. Chẳng qua cô là đối thủ của jiyeon sao? jiyeon một tay cũng đã chế trụ được cô.

Mỗi ngày phê duyệt văn kiện đã sớm luyện thành bản lĩnh đọc nhanh như gió, mấy trang giấy khi jiyeon trên tay rất nhanh đã đọc xong, sự việc cũng lập tức sáng tỏ.

Khinh thường ném tờ giấy xuống, jiyeon lạnh lùng khẽ hừ: "Xem ra xinbo đối với unnie còn chưa hết hi vọng! Đối với một người đã là phụ nữ của unnie hai mình còn dành nhiều tình cảm như vậy, thật là cảm động! Đáng tiếc, nó yêu lầm người rồi!"

"Chuyện đó không liên quan cô." hyomin cúi người muốn lấy lại đồ, nhưng có người nhanh hơn cô một bước.

"Đàng hoàng cho tôi một chút. Park Hyomin, unnie không phải sẽ quên thỏa thuận chúng ta ký kết ban đầu chứ? Hả? Điều thứ nhất là cái gì? unnie nói cho tôi nghe đi!" Dùng sức kéo thân thể của cô xuống, để cho cô ngồi ở trên ghế sa lon lại không thương tổn được cô, còn jiyeon thì nửa quỳ trước người của cô, một đôi mắt thật sâu nguy hiểm híp lại. Người phụ nữ này, thật sự là càng ngày càng không đem jiyeon để trong mắt, cô gái nhỏ ó khuôn mặt ngây thơ mà luống cuống lúc đầu đi đâu rồi?

"anh ấy chỉ là viết tin cho tôi mà thôi, giữa chúng tôi thì có gì chứ? cô rốt cuộc muốn thế nào?" Nước mắt uất ức cũng nhịn không được nữa, chảy xuống một giọt lại một giọt. Đúng vậy, chỉ là một phong thư mà thôi, chỉ là một món quà sinh nhật nho nhỏ mà thôi. hyomin không nghĩ tới xinbo còn có thể nhớ sinh nhật của cô, còn có thể nhớ thực hiện lời hứa năm đó anh nói, hàng năm cũng sẽ tặng cô một con Hello Kitty mà cô thích nhất, đợi đến khi bọn họ về già, sau khi con cái của bọn họ lớn lên, bọn họ có thể kiêu ngạo mà nói cho các con, năm đó ba mẹ của chúng yêu nhau cỡ nào. Lời thề khi đó dường như vẫn còn vang bên tai, nhưng mà ông trời vô tình như vậy, cô đã không còn là công chúa của anh, anh cũng không nữa là hoàng tử của cô, thì ra là truyện cổ tích đều là gạt người, công chúa cùng hoàng tử căn bản là không thể ở chung một chỗ, công chúa bị ác ma vây hãm, cũng không trốn thoát được.

Cô chỉ là khó chịu, khó chịu xinbo một mình ở bên ngoài chịu đựng những khổ sở, còn cô thì sao? Ở chỗ này hưởng thụ cuộc sống thiếu phu nhân giàu sang quyền thế, không biết nhân gian khó khăn. Cô thật không biết, thì ra cô ở trong mắt anh còn là thiếu nữ trong sạch đó, anh lại muốn cô chăm sóc thật tốt Bảo Bối trong bụng. Giữa các câu chữ dài như vậy, không có một câu là trách cứ cô..., cho nên cô mới có cảm giác mình thật sự rất có lỗi với anh, sự tốt đẹp của anh ấy, tất cả cô không cách nào hồi báo. xinbo,kiếp sau chúng ta nhất định phải ở chung một chỗ, được không? Đời này chúng ta bỏ qua quá nhiều, làm sao quay lại đây?

"Tôi muốn như thế nào? Những lời này là tôi hỏi unnie mới đúng chứ? Ban đầu người muốn kết hôn là unnie, hiện tại người muốn đổi ý của cũng là unnie! Sao? Vừa nhìn thấy tin tức tù tình nhân cũ là muốn đem tôi hất ra đúng không? Park Hyomin, unnie nói đi, tôi là người tùy ý để người khác bỏ rơi như vậy sao? Kết hôn là unnie nói ra, thỏa thuận cũng là unnie ký tên đúng không? Các người tự hỏi lòng đi, tôi có ép unnie không? Xin hỏi unnie có ý thức hiện tại unnie là vợ tôi không? Ở trước mặt của tôi đau lòng bảo vệ tình nhân cũ như vậy? unnie nói xem, rốt cuộc là tôi muốn như thế nào? Vậy thì unnie muốn thế nào?" Đối cô tốt cũng không được, đối với cô xấu cũng không được, cô cuối cùng muốn em làm sao làm mới hài lòng? Nếu như nói muốn hài lòng, vậy chỉ có một, chính là để cô rời đi, nhưng đó là chuyện không thể nào.

"Tôi không muốn nhìn thấy cô, tôi muốn cô tránh ra được không?" Lời của jiyeon từng chữ từng câu đem toàn bộ lỗi đổ trên đầu cô, khiến hyomin cảm thấy vô cùng uất ức. Cái gì đều là lỗi của cô, vậy cô ta không có sao? cô ta tại sao có thể quá đáng như vậy?

"Không thể. Tôi tránh ra để unnie tiếp tục nhớ thương người yêu cũ có phải hay không? Tôi cảnh cáo unnie lần nữa, đừng để cho tôi phát hiện còn có chuyện như vậy xảy ra." jiyeon buông cô ra, xoay người lại nắm đống thư rải rác lên, ngọn lửa zip¬po màu lam nhạt sáng lên.

"Không được, không được. . . . . ." cô ta rất quá đáng, lại muốn đốt đồ của cô. Nhưng cô ta một tay đã giữ vững cô lại, khiến cô chỉ có thể trơ mắt nhìn những tư niệm (nhớ thương) tràn đầy tình cảm của xinbo với cô thành tro bụi.

"Còn có vật này cũng không thể giữ lại!" Ầm một tiếng, bình rượu KIT¬TY thủy tinh đáng yêu đó đã chia năm xẻ bảy ra trên mặt đất.

"jiyeon, cô thật là quá đáng! Thật sự rất là quá đáng!" Con rối nhỏ dễ thương vỡ tan tành ngay trước mắt, nước mắt hyomin cũng ngăn không được, cứ vậy mà chảy xuống đất, loại đau lòng giống như dao đâm vào.

"Tôi quá đáng? unnie tốt nhất làm rõ ràng, unnie bây giờ là vợ của tôi, về sau ít cùng những tên đàn ông không minh bạch qua lại đi." Cho đến khi ngọn lửa nhỏ trên mặt đất đã tắt, jiyeon mới thả tay cô ra. Đoán chừng thảm cao cấp cũng bị đốt rụi, nhưng điều này thì có là quái gì?

"xinbo không phải là đàn ông không minh bạch, anh ấy là em trai cô. Hơn nữa chúng tôi cũng không có liên lạc, anh ấy chỉ là gửi quà tặng cho tôi mà thôi." Chưa tới hai ngày chính là sinh nhật 26 tuổi của cô rồi, nếu như không phải là hôm nay nhận được đồ xinbo gửi tới, chính cô đều không nghĩ ra.

"unnie dám ở trước mặt tôi nhắc tên hắn, ngươi chính là thử nhìn một chút?" Đôi tay nâng gương mặt của cô lên, ép cô nhìn thẳng jiyeon.

"Tôi hận cô! Tôi hận cô! Tôi không muốn nhìn thấy cô!" jiyeon trừ uy hiếp cô, jiyeon còn biết cái gì khác sao! Nhưng hyomin lại cảm thấy uất ức vô cùng.

"hyomin, unnie vẫn nói tôi quá đáng, vẫn nói hận tôi! Thật ra thì đến bây giờ tôi mới phát hiện, unnie quá đáng so với tôi không kém chút nào. Ít nhất tôi ở bên unnie là muốn cho unnie cuộc sống vui vẻ, nhưng unnie ngoại trừ một mực cự tuyệt tôi, đẩy tôi ra, chán ghét tôi, trong lòng unnie, trong mắt unnie căn bản không nguyện ý nhớ tới tôi một chút nào cả! Hận? Lúc này, tôi cảm thấy được bản thân mình cũng hận unnie! Hận không đến muốn nhìn unnie." Biết rất rõ ràng cô lúc này không thể chịu kích thích, nhưng cái cảm giác đó làm tim jiyeon khó chịu đến chết, rất khó chịu. Có lẽ lúc này hai người tạm thời tách ra sẽ tốt hơn! Cô mất khống chế, mà jiyeon cũng vậy.

Cửa phòng dày cộm bị đóng lại nặng nề, jiyeon cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, bên trong phòng yên tĩnh lại như trước.

hyomin nhìn bãi chiến trường trên đất, lại nhào vào bên giường đau khóc thành tiếng. Đúng vậy, cô ta nói cô ta cũng hận cô, vậy thì hận đi! cô ta hận thêm chút nữa sẽ để cô rời đi đúng không?

Rời đi? Đi sao đây? Bảo Bối trong bụng dường như cảm thấy tâm tình bất an của mẹ từ buổi chiều tới nay, không ngừng tạo phản, đạp liên tục! Chẳng lẽ Bảo Bối đang trách cô sao? Là cô không tốt, biết rất rõ ràng đã có con còn mặc cho tâm tình của mình cỏ dại lan tràn, nước tràn thành lụt. Thật xin lỗi, Bảo Bối, mẹ đừng khóc, mẹ đứng lên đây!

hyomin đỡ mép giường muốn ngồi dậy, chợt cảm thấy người mất thăng bằng, thấy hoa mắt, cả người mềm nhũn mà nằm trên mặt đất ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro