(TT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lấy giúp tôi một hộp Emergency contraceptives (thuốc ngừa thai khẩn cấp)” hyomin không xác định cô bán hàng ngọt ngào bên cạnh nghe có hiểu hay không, không thử một chút làm sao biết?


“OK.” Cô bán hàng chẳng qua là sửng sốt một chút mà thôi, sau đó vươn tay lấy hộp thuốc vừa đúng đặt bên cạnh quầy thu ngân bỏ vào trong giỏ xách, thím Trương cũng vừa đúng lúc cầm chai nước đi tới.

“Cám ơn cô!” hyomin rốt cuộc yên tâm.


“Đừng khách sáo.” Cô bán hàng nhìn ra được vị tiểu thư tới mua đồ này nhất định là có nguyên nhân bất khả kháng, cũng may mình là sinh viên y khoa chẳng qua là làm thêm giờ ở tiệm thuốc mà thôi, nếu không đổi lại một nhân viên mậu dịch bình thường thì không nhất định là sẽ nghe hiểu anh văn chuyên ngành như vậy. Vị tiểu thư này thật sự là cực kỳ thông minh.


“Đại thiếu gia, thiếu phu nhân đã tỉnh rồi đang trên đường trở về nhà.”


"Ừ, còn chưa tới, là thiếu phu nhân muốn mua một ít đồ."


"Không phải vậy, tôi vẫn luôn bên cạnh cô ấy. Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt.”

khi đang đi ra khỏi tiệm thuốc, thím Trương liền nhận được điện thoại của jiyeon. Nhưng hyomin bởi vì mua được thứ mình muốn mà tâm tình cảm thấy rất vui vẻ.


Từ hôm đó sau khi trở về khu nhà của jiyeon, hyomin mỗi ngày trừ ăn cơm ra chỉ có ngủ, những ngày sau đó đã nhàm chán đến cực độ rồi. Mà những dấu vết xanh tím ngày đó cũng vì được nghĩ ngơi thật tốt mà cũng đã từ từ tan biến, người đáng sợ đó! Cũng may, cũng may mấy ngày nay cô ta không có về, nhưng hyomin biết mỗi ngày thím Trương đều gọi điện thoại cho cô ta báo cáo tình trạng của cô. Cô bây giờ dự định sao đây? Làm con chim hoàng yến nuôi trong lồng sao? Hay là thứ chứ chỉ có cô ta được độc chiếm? Đa phần là cái thứ hai đi, hyomin kéo rèm cửa sổ ra tự giễu nói, hôm nay ánh sáng thật tươi sáng mà cô chỉ có thể hấp thụ một chút không khí nhỏ nhoi này sao? Không cam lòng.


Không biết phía trường học sao rồi? Còn xinbo có khỏe không? Ở dưới ánh mặt trời chói mắt hyomin vì nghĩ đến hai chuyện này mà nhíu mày, trong long giống như có một khối đá nặng nề đang đè ép đến không thở được, những ngón tay mảnh khảnh nắm rèm cửa sổ cũng nắm thật chặt, ngay cả móng tay đâm vào trong da thịt cũng không có chút cảm giác nào.


“Thiếu phu nhân cô đã thức! Bữa sáng đã chuẩn bị xong!” Là giọng nói ngàn năm không đổi của thím Trương, hyomin buông rèm cửa trong tay ra từ từ xoay người lại.


“Thím Trương, hôm nay tôi muốn về nhà một chuyến được không? Sách của tôi còn để bên đó chưa dời qua.” hyomin dưới ánh mắt nghi hoặc của thím Trương dùng giọng điệu bình thản đến không thể bình thản hơn được nữa nói ra lý do của cô. Cô đúng là muốn về nhà đem một ít sách đến đây bởi vì sách bày trong thư phòng nó đều là sách tra cứu về kinh doanh, buồn tẻ vô vị làm cho cô không xem nổi. Chẳng qua là khi nào cô ta mới quay lại cô thật muốn nói với cô ta chuyện đến trường đi học, khi đó không phải cô ta đã nói về sau sẽ thương lượng sao! Nhưng hyomin cũng thừa nhận là mình không có gan đi tìm cô ta nói.


“Thiếu phu nhân, cô ăn sáng trước đi rồi hãy nói!” Trên mặt thím Trương vẫn còn nụ cười nhưng hyomin biết ý nghĩa câu nói này của bà, bà còn phải xin phép chủ nhân của mình, xem chủ nhân của bà có đồng ý cho cô ra ngoài hóng mát một chút không. Người đáng chết đó thật sự đem cô giam lỏng đi?



Hyomin không dị nghị gì đi về hướng phòng rửa mặt. Cô cho là không có hi vọng rồi, nhưng khi cô ngồi xuống trước bàn ăn cầm bữa ăn sáng lên đang muốn ăn, thím Trương vẻ mặt vui mừng từ thư phòng đi ra: “Thiếu phu nhân, ăn sáng xong tôi sẽ đưa cô về nhà mẹ đẻ một chuyến!”

Hyomin ngừng lại động tác cắn bánh mì sandwitch. Có phải thím Trương nói hôm nay cô có thể ra ngoài hóng mát một chút không? Người đó dễ thuyết phục vậy sao? Hyomin vẫn chưa dám tin vào vận may của mình.


“Thiếu phu nhân, ăn nhanh một chút. Tôi đi dọn dẹp phòng bếp một chút trước.” Thím Trương vui vẻ phấn khởi đi vào phòng bếp. Thật ra thì mới vừa rồi bà không muốn gọi điện thoại cho đại thiếu gia nói chuyện thiếu phu nhân muốn về nhà, sợ bị cô ấy mắng. Nhưng lại không đành lòng nhìn bộ dáng cô đơn ủ dột mấy hôm nay của cô, bà vẫn cố lấy can đảm gọi điện thoại đi, không nghĩ đến thiếu gia thế nhưng lại dễ dàng đáp ứng như vậy, chẳng qua là dặn dò bà phải đi theo chăm sóc thiếu phu nhân cho thật tốt là được. Bà cho là thiếu gia sau khi kết hôn sẽ đem thiếu phu nhân vứt ở căn hộ này không quan tâm chắc là không thích thiếu phu nhân! Nhưng xem ra thím Trương sao lại cảm giác thật ra thiếu gia rất quan tâm thiếu phu nhân!


Buổi trưa hyomin trở về ngôi nhà quen thuộc, mẹ đã chuẩn bị sẵn đầy bàn thức ăn ngon chờ con gái sau khi kết hôn lần đầu trở về nhà. Ông Park Sun bởi vì công xưởng đang chỉnh sửa nên sáng sớm đã đến công ty, cho nên Park gia chỉ có một mình Kim Tea. Lúc ăn cơm thím Trương lại kiên trì không ngồi ăn cùng bàn với bọn họ nên hyomin có cơ hội ở riêng với mẹ.

“hyomin, jiyeon đối xử với con tốt không?” Dưới tình huống không có người ngoài Bà Kim vẫn không nhịn được hỏi tới cuộc sống hôn nhân của con gái. Nhìn sắc mặt của con dường như có chút tái nhợt, là ngủ không đủ sao?


“Mẹ, cô ấy đối xử với con rất tốt a!” hyomin không thể nói với mẹ kể từ sau hôn lễ cô và jiyeon căn bản không có gặp mặt. Nếu mẹ biết nhất định sẽ hỏi cho ra nguyên nhân, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao cô cũng ước gì cô ta không bao giờ trở lại, cô cũng vừa đúng không muốn gặp cô ta.

“vậy thì tốt! Hyomin, ăn nhiều một chút, xem sắc mặt của con kém như vậy, sức khỏe không tốt đến lúc sanh con thì làm sao a!” bà Park nghe con gái nói xong cũng yên lòng càng không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén cô. Trong suy nghĩ của bà, con gái tốt nhất sau khi kết hôn vì nhà chồng sớm sanh con để củng cố địa vị của mình, dù sao Park gia cũng là một đại gia tộc chuyện nối dõi tông đường mới là chuyện quan trọng nhất.


Lời nói của mẹ khiến đôi đũa đang gắp đồ ăn của hyomin khựng lại. Sao mẹ lại cho rằng cô muốn có con đây?

“hyomin, sao vậy? Chẳng lẽ con không muốn sanh con? Cái này không thể được, gia nghiệp của Park gia lớn như vậy con nhất định phải sanh thêm mấy đứa mới được. Như vậy đến lúc đó sản nghiệp của Park gia mới không rơi vào tay người khác!" bà Kim thấy con gái chợt dừng lại nghĩ là con gái không muốn sanh con.


“Mẹ, không phải vậy. Là jiyeon nói tuổi con còn trẻ nên để qua mấy năm rồi mới tính!” hyomin bất đắc dĩ đem người đó ra làm bia đỡ. Dù sao cô ta cũng không có ở đây, thím Trương cũng không ở đây sẽ không bị người khác biết.


“Ha ha. Thì ra là ý của jiyeon à! Không nhìn ra nó lại biết săn sóc như vậy. Hyomin, con phải nắm thật chặt người này .” Bà Kim vừa nghe là ý của jiyeon thái độ cũng lập tức thay đổi. Con gái của bà quả thật là đã tìm được một người chồng tốt a!


Giữ chặt cô ta? Trong lòng hyomin thầm nghĩ: con ước gì có thể nhanh chóng rời khỏi cô ta, không cần gặp lại cô ta nữa. Nhưng những lời này cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi, không bằng thừa cơ hội này đem chuyện muốn nhờ mẹ nói một chút?


“Mẹ, có chuyện này mẹ giúp con một chút được không?” hyomin ngẩng mặt tựa hồ dùng giọng điệu làm nũng nói với Pà Kim. Từ nhỏ đến lớn bởi vì ba mẹ rất bận nên hyomin rất ít khi làm nũng với mẹ như một cô bé, nhưng lần này là cực kỳ hưởng thụ .


“Con gái ngoan, sao lại khách sáo với mẹ như vậy? Có chuyện gì mẹ có thể giúp con.” Bà Park ước gì có cơ hội vì con gái làm một chút chuyện.

“Mấy ngày nữa con phải cùng jiyeon xuất ngoại, thuốc tránh thai của con đã hết. Mẹ đến bệnh viện giúp con mua một ít được không? Chờ sau khi về nước con sẽ đến lấy.” hyomin nói cực kỳ cẩn thận sợ mẹ nhìn ra sơ hở. Cô biết luôn sử dụng thuốc tránh thai khẩn cũng không tốt, cho nên chỉ có thể sử dụng thuốc thường dùng. Mặc dù mấy ngày nay cô ta cũng không có trở lại, nhưng hyomin cũng thừa nhận là cô ta không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Phòng họa trước vẫn tốt hơn! Mà cô cũng tin tưởng mẹ nhất định sẽ không đi tra xem cô có thật cùng jiyeon xuất ngoại hay không.


“Được rồi, ngày mai mẹ đến bệnh viện một chuyến. Đến khi nào con về mẹ sẽ đưa qua cho con đi!” Bà Kim đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của con gái, bởi vì con gái sẽ không có lý do gì lừa gạt bà.


“Mẹ còn không thể xác định được ngày về. Đến khi đó con sẽ về lấy!” hyomin rốt cuộc yên tâm, nhưng lại sợ mẹ thật sự đến đó chẳng phải là sẽ bị bại lộ sao? Nhưng cô không xác định đến lúc đó mình sẽ dùng lý do gì về nhà, cô ta sẽ đồng ý sao? Bất kể như thế nào, nhất định sẽ có cách.


"Được rồi!" Bà Park cũng không kiên trì nữa.


"Cám ơn mẹ." hyomin rốt cuộc lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro