VIII. Hoắc Bách Phong x Hoa Tự x Vi Trí Viễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giam cầm, song tính, nước tiểu play, tra thụ, NP (1vs2)

***

"Cậu chỉ đang nhầm lẫn giữa thích và yêu mà thôi"

Hoa Tự chấp tay ngồi trên ghế xoay trong văn phòng, bộ âu phục công tố đen nhánh vừa vặn tôn lên đường cong mỹ lệ cân đối, đôi mắt to tròn nhưng không hề toát lên vẻ thơ ngây, thay vào đó lại sắc bén ranh mãnh một cách đầy quyến rũ.

Vi Trí Viễn bối rối cạy ngón tay mình, Hoa Tự là tình đầu của hắn suốt mười hai năm thanh xuân. Cậu trai ngày nào vẫn luôn một lòng đơn phương anh, bao đêm nằm mộng chỉ dám tơ tưởng được nắm lấy đôi bàn tay kia, được thơm nhẹ lên gò má trắng mềm nọ, được nhìn thấy anh cười, thấy anh hạnh phúc.

Nhưng chưa từng nếm trải qua hương vị của cuộc tình nào, hắn vừa vội vừa hoảng, không biết phải giải thích với anh tình cảm chân thành của mình ra sao nữa.

"Anh, từ tận đáy lòng em thật sự rất thích- không, yêu, em rất yêu anh. Xin anh hãy tin em mà-"

"Đáng tiếc, tôi lại chẳng cảm nhận được chút tình yêu gì từ cậu cả."

Hoa Tự híp mắt, anh xoa nhẹ đôi bàn tay xinh đẹp tinh tế, mỉm cười:

"Trừ phi... Cậu thể hiện lòng thành cho tôi thấy, rằng cậu yêu tôi nhiều đến mức nào..."

Hoa Tự, Vi Trí Viễn cùng Hoắc Bách Phong quen biết nhau từ khi còn bé.

Nếu Hoắc Bách Phong lớn hơn anh hai tuổi, tài giỏi, mưu mô và âm trầm khó đoán thì so với Vi Trí Viễn nhỏ nhất tính cách ngây ngô, tỏa sáng, tất cả suy nghĩ đều thể hiện trên mặt lại trái ngược hoàn toàn.

Khi còn nhỏ ăn chung một cái tô uống chung một ly nước, nhưng rồi đến một khoảng thời gian nào đó ai cũng sẽ phải có cuộc sống của riêng mình. Hoắc Bách Phong là con một phải thay mặt bố để tiếp quản sản nghiệp của gia đình, Hoa Tự dấn thân theo con đường luật pháp, còn Vi Trí Viễn tới nước Nga xa xôi để du học. Dần dần tình cảm cũng đã bị héo mòn, chôn vùi vĩnh viễn để rồi thứ còn sót lại duy nhất chính là những kỷ niệm cũ xưa.

Thời gian tan làm, đã mười hai giờ rưỡi khuya, bầu trời bên ngoài tối đen tịch mịch, Hoa Tự mệt mỏi cả một ngày chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi cho lại sức thôi. Anh ngồi trên ghế đệm tra chìa khóa dự tính khởi động xe, thì lúc này cửa kính lại vang lên:

"Cốc cốc"

Một người đàn ông mặc bộ âu phục xám màu sang trọng, khoác hờ trên vai chiếc áo măng tô đen tuyền đắt giá thể hiện uy quyền. Người nọ rất cao, có thể nói là một chín một mười so với Vi Trí Viễn. Gã cúi người lộ ra khuôn mặt anh tuấn sắc sảo, tuy cửa xe là kính một chiều, nhưng đôi mắt đen láy âm u của gã như có thể nhìn thẳng vào bên trong, khóa chết Hoa Tự không rời.

Anh chán ghét khi phải đối mặt với Hoắc Bách Phong.

Gã vẫn luôn luôn như thế, nở một nụ cười êm dịu giả tạo, mà mấy ai biết được sâu bên trong thân tâm con người ấy lại vô cùng đáng kinh tởm. Có thể ví Hoắc Bách Phong như một chiếc hộp Pandora vậy, bí ẩn hấp dẫn bản tính tò mò nhưng lại ẩn chứa vô vàn điều xấu xa bên trong.

Hoa Tự dù không muốn nhưng vẫn phải miễn cưỡng kéo cửa kính xuống theo ý gã, Hoắc Bách Phong đút tay vào túi áo cười cười:

"Đi nào, hôm nay tôi đưa em về."

Dù không muốn, anh vẫn bất mãn chậm chạp đổi sang ghế phụ nhường tay lái cho Hoắc Bách Phong, rõ ràng chủ nhân của chiếc xe này là anh, hơn hết nữa anh còn chưa hề mở miệng mời hắn bước chân vào.

Xe ô tô đánh tay lái vòng ra khỏi bãi đỗ, lăng bánh trên con đường vắng tanh hiu hắt. Hoa Tự chống cằm lên cửa kính nhìn ánh đèn thủ đô lập lòe, chẳng thèm đánh cho Hoắc Bách Phong một ánh mắt. Cả hai vẫn luôn im ắng như vậy cho đến khi gần đến khu chung cư. Gã dừng xe chờ đèn đỏ, lúc này Hoắc Bách Phong mới lên tiếng:

"Tôi nghe nói Vi Trí Viễn vừa về nước?"

Hoa Tự đã lườn trước được câu hỏi này, anh chỉ không mặn không nhạt đáp lời qua loa: "Ồ"

Ngón tay Hoắc Bách Phong gõ gõ vô lăng xe trông rất mất kiên nhẫn, không biết là vì đèn đỏ hay là vì Hoa Tự. Giọng gã vẫn đều đều như thường ngày, thật khó khăn để có thể biết được người này đang nghĩ gì trong đầu.

"Chắc hẳn em gặp được tên đó rồi nhỉ?"

"Không có."

Anh lướt mắt qua đèn đỏ đếm ngược, còn 4 giây.

3

2

1

"Rầm"

Hoắc Bách Phong đột nhiên đấm mạnh vào cửa kính xe, lực tác động lên không hề nhỏ khiến tấm kính nứt thành từng vết loang lổ xấu xí. Cú vừa rồi làm Hoa Tự giật mình, anh hoảng sợ dựa sát lưng vào thành ghế không dám động đậy xíu nào.

Xương khớp tên tay Hoắc Bách Phong sưng đỏ hiện lên tơ máu rất rợn người, nhưng gã chẳng cảm thấy đau. Khuôn mặt điển trai vẫn điềm tĩnh như ngày nào, chỉ có cặp mắt hàm chứa sát ý đáng sợ là đang tố cáo chủ nhân.

Hoắc Bách Phong rút tay về, đánh vô lăng đi tiếp, gã nói:

"Dối trá"

Thứ mà Hoa Tự ghét ở Hoắc Bách Phong không chỉ có con người gã, mà còn ghét cả khi gã làm tình.

Vừa về đến nhà, Hoắc Bách Phong đã cởi áo khoác ngoài rồi đè anh lên cửa hôn ngấu nghiến như con sói đói. Bàn tay đầy gân xanh lần mò vào vạt áo sơ mi trắng chơi đùa hai nụ hoa trước ngực Hoa Tự, hết nhéo rồi lại cấu. Rất nhanh ngực anh đã nhanh chóng đỏ hồng lên một mảng, dựng thẳng sau lớp vải vốn mỏng manh.

Sức lực của Hoắc Bách Phong rất lớn, gã dễ dàng ghìm chặt cổ tay của anh lên cửa chỉ bằng một tay duy nhất. Đầu cúi thấp xuống bú mút ngực Hoa Tự cách áo sơ mi trắng, đầu lưỡi gãy lên rồi xoay tròn lung tung, có lắm lúc còn ác ý cắn mạnh lên nữa. Hơi thở hắn nóng phừng như lửa đốt, chà xát vào ngực anh vồ vập ngấu nghiến. Hoa Tự bị kích thích không chịu được, xấu hổ rên rỉ nhỏ trong cổ họng:

"Ưm, a-"

Đôi chân anh mềm nhũn dựa hẳn vào cửa gỗ, Hoa Tự giãy giụa muốn kéo đầu Hoắc Bách Phong khỏi ngực mình nhưng tay đang bị khống chế không thể làm gì được hơn ngoài buộc chịu đựng, hô hấp thì trì trệ gian nan.

Hoa Tự càng phản kháng, Hoắc Bách Phong càng điên cuồng. Anh không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn thuận theo gã như bé mèo nũng nịu xin được đối xử dịu dàng hơn.

Đêm sẽ còn rất dài.

Hôm sau, Hoa Tự hiếm có đi làm muộn hơn thường ngày.

Anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen ở trong, mệt mỏi tiều tụy mất đi sức sống, giọng nói thì khản đặc như sắp vụn vỡ tới nơi. May mắn thay bây giờ đã là mùa đông nên cũng chẳng ai chú ý nhiều đến, chỉ ân cần nhắc nhở anh nhớ chăm lo cho sức khỏe mà thôi.

Bảy giờ tối còn có hẹn với cựu thư ký từ tòa án tối cao khó khăn lắm mới nhờ quan hệ của Hoắc Bách Phong hẹn được, anh không thể để lộ bất kỳ sơ suất không nên có nào.

Mặc kệ cơ thể đau nhức ê ẩm, Hoa Tự vẫn gượng sức hoàn thành nốt công văn được giao tới trong ngày. Ngoài trời buốt giá phủ nhẹ lớp sương mù mờ mịt, không tia nắng nào có thể rọi đến, lạnh thấu xương như tố cáo chính tâm tư của anh.

Làm việc được giữa chừng, Hoa Tự nâng tách cà phê nhấp môi một ít, cà phê đắng ngọt, nóng ấm xoa dịu cơn đau rát trong cổ họng. Anh thỏa mãn híp hàng mi cong dài xinh đẹp, ngã người lười biếng dựa lên ghế sô pha nghỉ ngơi.

Nhưng chưa được bao lâu bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa khiến anh cau mày mở mắt ra. Là trợ lí của Hoa Tự:

"Công tố, có người tìm anh"

Anh ngồi dậy sửa lại cổ áo chỉnh tề, xoa nhẹ hai bên thái dương rồi ho vài tiếng nói:

"Cô gọi vào giúp tôi"

Ít lâu sau cửa lại mở, Vi Trí Viễn bước vào. Trên người hắn nhiễm theo không khí lạnh giá bên ngoài, có vẻ như cậu trai đi rất vội, khăn choàng đỏ rực trên cổ cũng đeo lỏng lẻo cho có, bị lệch sang một bên nhìn vô cùng buồn cười.

"Anh..."

Hoa Tự chậm rãi vòng qua bàn làm việc tiến tới gần Vi Trí Viễn đứng trước cửa. Vì chênh lệch chiều cao, anh phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng được mặt hắn. Hoa Tự nhẹ nhàng áp lòng bàn tay còn sót lại chút hơi ấm vừa ôm tách cà phê nóng lên má hắn, cười rằng:

"Đừng vội, không cần gấp như vậy làm gì."

Chẳng thể phủ nhận sự xinh đẹp của Hoa Tự, nước da trắng ngần tinh khiết, cặp mắt long lanh sáng bừng hút hồn, hạt lệ chí đỏ tươi tô điểm trên cánh môi dưới đều đặn xinh xắn, có thể khiến bao trái tim rung động thổn thức sẵn sàng lao vào biển lửa chỉ bằng một nụ cười nhẹ dịu dàng.

Vi Trí Viễn đỏ bừng cả mặt như cà chua đến mùa thu hoạch, hắn lắp ba lắp bắp không rõ chữ nghĩa đưa cho Hoa Tự một tệp tài liệu được bọc cẩn thận bằng giấy bìa màu nâu:

"Anh, em....Em đã tìm được hồ sơ vụ án anh cần rồi..."

Hoa Tự rời tay khỏi Vi Trí Viễn, xúc cảm êm ái rời đi làm hắn có đôi chút mất mát. Hắn muốn níu anh lại, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không dám làm.

Gương mặt của Hoa Tự thay đổi rõ rệt, đôi mắt tinh ranh lóe sáng đầy vẻ phần khích trông mong, anh vội mở tệp tài liệu ra xem.

Hoa Tự cười, rực rỡ như đóa hoa bừng nở chốn băng giá vĩnh hằng. Vi Trí Viễn chưa bao giờ thấy anh cười tươi như vậy. Hắn đứng ngây như phỗng trong chốc lát chăm chú nhìn anh. Lúc này Hoa Tự đột nhiên cất bước, tiến lên nắm lấy tay hắn kéo đi.

Giữa trời tuyết lạnh lẽo, dưới lò sưởi ấm áp, hai con người một cao một thấp khiêu vũ vòng quanh căn phòng nhỏ. Hoa Tự không biết nhảy, nhưng vẫn nhịp nhàng dẫn dắt Vi Trí Viễn ngơ ngác lung tung không có mục đích, anh ngâm nga đoạn bài hát du dương từng nghe được từ đĩa nhạc của mẹ, mềm mại và dịu êm.

Chỉ đáng tiếc, lời bài hát du dương ấy lại đang lột trần sự thật giả dối trong tình yêu.

Khi đã bắt đầu mệt nhoài, Hoa Tự choàng tay qua cổ hắn kéo xuống ghế sô pha làm bằng lông thú mềm mại, Vi Trí Viễn bất ngờ mất đà ngã đè trên anh, hắn tay nhanh mắt lẹ phản ứng kịp thời chống trên ghế nệm để không làm đau người mình thương.

Hoa Tự nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng nhạt của Vi Trí Viễn, rướn cổ hôn phớt qua đôi môi khô khốc của hắn, cười rộ lên:

"Thì ra là vậy"

"Cậu thật sự rất yêu tôi..."

Sau đó, hắn không còn tìm được Hoa Tự nữa.

Chung cư đang ở đã dọn đi, trống không hiu quạnh, chuyển cả cơ quan làm việc, gọi điện thoại thì không ai bắt máy, tất cả tài khoản mạng xã hội cũng không còn.

Anh đã biến mất khỏi thế giới này một cách âm thầm như chưa từng tồn tại.

Anh đã bỏ rơi tình cảm của cậu trai tương tư mình suốt mười hai năm thanh xuân.

Vi Trí Viễn hoảng loạn, dù cho sự thật đã ở rành rành trước mắt, nhưng tình yêu vẫn khiến cậu trai nọ mù quáng đặt niềm tin ở anh.

Nhỡ đâu anh bị hại, bị bắt cóc hay đang gặp nạn ở đâu đó thì hắn biết phải làm sao đây. Mấy ngày điên cuồng tìm kiếm khắp mọi nơi, ăn không ngon ngủ không yên, con ngươi bừng sáng ánh sao trời tràn trề sức sống của tuổi trẻ nay bị sự ảm đạm mệt mỏi càng quét đi mất tăm. Để rồi hắn nhận ra rằng mình chưa từng thật sự hiểu được Hoa Tự.

Anh mang quá nhiều bí mật, còn Vi Trí Viễn hắn chỉ đơn giản là nhân vật phụ trong bản tình ca buồn bi thảm.

Cho tới một ngày, hắn bắt gặp Hoắc Bách Phong bước ra khỏi căn hộ của anh. Vi Trí Viễn vốn không ưa gì Hoắc Bách Phong, hắn biết gã thương anh tới nhường nào mà. Khi còn bé hắn luôn đánh nhau với Hoắc Bách Phong chỉ vì ghen tuông nhỏ nhặt, và cũng vì tình cảm sâu đậm của gã dành cho Hoa Tự. Hay phải nói là, sâu đậm đến điên rồ.

Cơn nóng giận thoáng chốc bừng lên như lửa đổ thêm dầu, Vi Trí Viễn đột nhiên lao đến, mạnh mẽ dùng tay bắt lấy cổ áo của Hoắc Bách Phong, tay còn lại nắm thành quyền dồn sức đấm một cú thật đau vào gương mặt tuấn tú của gã.

Hoắc Bách Phong chưa rõ chuyện gì ngã đập lưng vào cạnh ghế băng công cứng cáp ngoài sân chung cư. Gã định thần lại chậm rãi đứng lên, phong thái trầm tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng Vi Trí Viễn biết, khi gã càng bình tĩnh bao nhiêu, tức là gã càng điên bấy nhiêu.

Hắn đứng như trời trồng nhìn Hoắc Bách Phong, cú vừa nãy không hề nhẹ, vết trầy xước bầm tím chói mắt hiện rõ trên làn da trắng nhợt nhạt, lạnh lẽo bệnh trạng. Đôi mắt hằn đỏ tơ máu nâng cơn giận lên đến đỉnh điểm. Vi Trí Viễn cũng không thua kém gì, điên tiết gằng giọng:

"Đồ chó, anh đã đem Hoa Tự đi đâu?"

Mái tóc được vuốt lên gọn gàng của gã giờ đã toán loạn che khuất đi gương mặt điển trai khó ai có được, Hoắc Bách Phong lấy tay quệt đi máu ở miệng, lao vào đấm trả Vi Trí Viễn, cười nhạo đầy khinh bỉ:

"Ngây thơ như vậy..."

"Cả đời cậu cũng đừng mơ tưởng được em ấy để mắt đến."

Hoắc Bách Phong tính đá thêm một cú vào bụng Vi Trí Viễn nhưng lại bị bàn tay cơ bắp bắt chặt lấy cổ chân kéo ngã xuống, Vi Trí Viễn thuận thế hất cả người gã vào tường. Trận chiến cân sức không ai nhường ai, đợi khi cả hai mệt nhoài, cơ thể bầm dập vết thương khắp nơi phải dừng lại chốc lát vì kiệt sức.

Hoắc Bách Phong bị rách khóe miệng và gò má nơi gần vị trí mắt, tay chân bầm tím đau nhức. Vi Trí Viễn còn thảm hơn như vậy, vừa nãy gã ra tay quá ác liệt, liên tục nhắm vào những nơi chí mạng mà dồn hắn vào tường đánh đấm. Vi Trí Viễn cảm thấy như xương cốt của mình như sắp tan nát thành tro bụi đến nơi, trong miệng nồng nặc mùi máu tươi tanh tưởi kinh tởm.

Vi Trí Viễn hay Hoắc Bách Phong đều hiểu rằng sẽ không một ai chấp nhận lùi bước.

Thứ tình cảm này đã mãnh liệt tới mức không thể nào đơn giản nói buông tay là buông tay.

"Em ấy chưa từng yêu cậu" Hoắc Bách Phong mỉm cười châm biếm, nhưng sâu bên trong lại chất chứa nỗi u sầu man mác không tên.

"Và cũng chưa bao giờ yêu anh"

Vi Trí Viễn trầm mặt đáp trả, nhà họ Hoắc lẫn nhà họ Vi từ xưa đã là những "anh em chí cốt" của nhau, hợp tác hùng mạnh xưng vương xưng bá càng quét thị trường chứng khoáng lẫn doanh nghiệp.

Kẻ tám lạng, người nửa cân, nếu xảy ra xung đột e rằng khó lòng phân được thắng bại, huống hồ đó sẽ là miếng mồi béo bở để các đối thủ tranh chấp khác nhân cơ hội nhúng tay đâm sau lưng lúc nào mà không hay

"Cậu cũng biết, chúng ta cắn xé lẫn nhau sẽ chẳng dẫn đến kết cục gì tốt đẹp"

Hoắc Bách Phong cắn chặt răng, dù cho ý niệm muốn chiếm giữ Hoa Tự làm của riêng, cất giấu anh đi để không ai có thể nhìn ngắm được như khắc ghi vào từng mạch máu của gã, nhưng câu chuyện đã bị đưa tới nước đường cùng, tiến thoái lưỡng nan không còn đường lui nữa.

Gã phải chấp nhận đánh đổi mọi thứ, vì tình yêu.

"Em ấy đặt vé máy bay đến Anh vào sáng sớm hai ngày tới"

Nghe được gã nói, Vi Trí Viễn phải mất hơn nửa phút mới có thể tiêu hóa hết. Hắn đau khổ lấy tay che mặt cười to, một nụ cười buồn bã xót xa, đắng chát cắt xẻ ruột gan. Hoa Tự quả là một kẻ không tim không phổi, chỉ bởi vì công danh mà thứ gì cũng dám làm, ngay cả có là lợi dụng người đã thật tâm yêu thương mình nhất...

Bốn giờ sáng, bầu trời tối đen u ám lạnh lẽo, biết bao nhiêu con người đang say giấc nồng trong chăn ấm nệm êm, mà Hoa Tự đã phải tự lết thân vác người, vác cả hành lý đến sân bay.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài tay màu xanh rêu nhạt, lông thú được lót theo viền cổ áo, xù xù bông bông, trên bàn tay tế gầy cầm theo ly cà phê đang uống dở một nửa vừa mua được ở cửa hàng tiện lợi.

Mùa đông lạnh đến mức có thể thở ra khói, Hoa Tự đút tay vào túi áo, vùi đầu dưới lớp áo khoác tìm kiếm chút hơi ấm ít ỏi. Anh nhìn qua màn hình điện tử của sân bay đang chiếu tin tức làm rầm rộ dư luận những ngày qua:

"Và sau đây là bản tin mới nhất của kênh thời sự truyền hình quốc gia"

"Thẩm phán kỳ cựu của tòa án tối cao được quốc hội tiến cử đã bị khởi tố về tội danh lạm dụng quyền hạn trong khi thi hành công vụ, trốn thuế và nhận hối lộ ở các phiên tòa lớn. Hiện nay hội đồng xét xử đang rà soát lại các cá nhân và tổ chức có liên quan tới sự việc. Chức vụ thẩm phán tòa án tối cao hiện đã được thư ký tòa án của quốc hội đảm nhiệm..."

Hoa Tự nhếch môi cười khẩy, không những Trương Vĩ mà con gái của ông ta cũng bị buộc danh là kẻ bắt nạt, bị tẩy chay tại trường, cô vợ chung thủy thì ngoại tình với tên đàn ông khác. Tán gia bại sản tan nhà nát cửa. Hiển nhiên, đều là do chính anh cấu kết, chung tay chủ mưu lột trần bộ mặt nhơ nhuốc của đám người ấy. Không phải vì lòng tốt hay công lý, mà chỉ đơn là vì danh vọng và quyền lực của bản thân.

Anh sẽ có được chức vụ cao hơn cái công việc công tố bạc bẽo hiện tại, là một kẻ tham lam. Hoa Tự luôn muốn nhiều hơn, không, phải nói rằng anh luôn xứng đáng có được nhiều hơn.

Hoa Tự quay đầu không để tâm nữa, anh nhanh chóng xách hành lý qua cổng từ an ninh sân bay để hoàn thành các thủ tục cần thiết khác.

Khi đang lơ đãng xếp hàng ở cổng soát, bỗng dưng cơn lạnh buốt từ phía sau truyền đến như thể có một con thú đói nào đó đang nhìn chằm chằm anh, ý đồ muốn ăn tươi nuốt sống anh vào bụng. Hoa Tự rùng mình xoay người tìm kiếm nguồn cơn của sự lo lắng, bỗng dưng, một thân ảnh cao lớn quen thuộc đập thẳng vào mắt anh.

Là Hoắc Bách Phong, chính là gã.

Ngoại hình của Hoắc Bách Phong nổi bật trong đám người đi đi lại lại, gã đang cách anh tầm ba mét, kỳ lạ là chỉ đứng im đó hệt một bức tượng đá được điêu khắc hoàn mỹ, nhìn chằm chằm anh mà không hề làm ra bất cứ hành động nào khác.

Hoa Tự hoảng loạn thiếu chút nữa đã bỏ của chạy lấy người, anh bấu chặt lòng bàn tay lại an ủi bản thân rằng sẽ không sao đâu, Hoắc Bách Phong không có vé máy bay, gã sẽ chẳng thể làm gì anh được.

Trong suốt quảng thời gian ký giấy thủ tục, Hoa Tự cứ liên tục nơm nớp lo đứng ngồi không yên, ngẫng đầu lên xuống nhìn trộm gã.

Sau khi hoàn thành, anh gấp rút xoay người nhìn Hoắc Bách Phong một lần cuối cùng thì ngay lúc này, đôi môi đang cười của gã mới chậm rãi mở ra.

Dù đứng cách xa, nhưng Hoa Tự vẫn có thể hiểu được.

Gã đã nói:

Em

Trốn

Không

Thoát.

Tim anh gõ trống liên hồi, thình thịch thình thịch gào thét muốn chui ra khỏi lồng ngực. Hoa Tự vội vã đi mà như chạy càng xa càng tốt khỏi Hoắc Bách Phong, anh thở dốc dựa cả cơ thể trên ghế ngồi. Còn 2 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, và rồi anh sẽ được tự do.

Thời gian điểm 4 giờ 30, bất ngờ thay, loa phát thanh thông báo tin khẩn phải hoãn chuyến bay đột ngột vì lý do nhân sự. Dự cảm không lành ập tới khiến Hoa Tự lo lắng ngó nghiêng xung quanh, sau một hồi vẫn không thấy gì mới thở phào nhẹ nhõm thả lỏng dây thần kinh căng chặt như dây đàn đang muốn đứt ra tới nơi.

Bỗng dưng một bàn tay lạnh băng nắm chặt lấy vai anh. Vi Trí Viễn cúi đầu nhìn Hoa Tự, mái tóc màu nâu đậm che lấp đi gương mặt làm tăng thêm vẻ âm u kinh dị không thể tả.

"Chơi đủ rồi"

"Về nhà thôi nào, Hoa Tự của em..."

Chiều tối, Hoắc Bách Phong tan làm, gần đây công việc của gã thật sự rất bận rộn. Họp, họp và họp, nhàm chán liên tục lặp đi lặp lại trở thành một vòng tuần hoàn không hồi kết. Tuy vậy, gã vẫn luôn tìm cách về nhà sớm nhất có thể, chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống này nhạt nhẽo vô vị, bởi lẽ, ở nhà có tình yêu của gã đang chờ.

Tình yêu của gã, là một người mang vẻ đẹp đảo điên trời đất.

Tình yêu của gã, là một kẻ mang trái tim tệ bạc vô tình.

"Cạch". Hoắc Bách Phong vươn tay nắm lấy cửa phòng ngủ được giấu kín ở cuối góc hành lang dài tối tăm. Chỉ mới vừa bước vào, một cổ hương vị tanh tưởi dâm đãng trộn lẫn mùi hoa hồng quen thuộc trong không khí quanh quẩn ngay cánh mũi, lôi kéo cơn khát tình của Hoắc Bách Phong trỗi dậy, dụ dỗ gã tiến đến gần hơn.

Ánh đèn mập mờ không rõ tầm nhìn, nhưng Hoắc Bách Phong vẫn thấy được toàn bộ khung cảnh bên trong.

Một thanh niên trẻ tuổi đang ở trên giường trắng êm ái, hai tay bị xích sắt cứng cáp đóng chặt trên đầu giường trói lấy, ngay cả đầu gối cũng bị ép buộc kéo lên thành hình chữ M để lộ nơi tư mật kín đáo mặc người quan sát. Nếu lắng nghe thật kỹ, sẽ có thể nhận ra âm thanh rè rè điên cuồng của máy móc vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.

Hoắc Bách Phong dịu dàng cười nhẹ, trong con ngươi bạch kim lộ ra tia sáng yêu chiều cùng bệnh hoạn đáng sợ. Gã lấy từ trong túi áo một chiếc điều khiển nho nhỏ, nhấn một cái, người trên giường bỗng dưng bắt đầu co giật rên rỉ thảm thương.

Cả người Hoa Tự ướt đẫm như vừa mới vớt từ dưới nước lên, miệng bị bịt chặt không được phát ra bất kỳ lời cầu xin nào, chỉ có thể vô vọng cảm nhận tình yêu độc đoán của kẻ khác.

Dương vật dưới thân của gã đã sớm cương cứng khó nhịn, Hoắc Bách Phong cởi cà vạt cùng lớp áo sơ mi đen vướng víu lộ ra cơ thể lực lưỡng cường tráng khác xa so với gương mặt nhợt nhạt lạnh lẽo trắng bệch rồi tiến tới bên giường. Do một thời gian bị giam cầm ngay cả một chút sáng cũng không thấy, Hoa Tự khi nghe được tiếng động sợ sệt co rút cơ thể, run lẩy bẩy hệt một con thú nhỏ tội nghiệp đáng thương.

Hoắc Bách Phong cúi người hôn lên vùng ngực trắng nõn rải dài dấu vết bầm tím cắn xé, đầu vú nhỏ xinh đỏ thẫm dựng thẳng trong không khí, bị cưỡng chế xỏ khuyên bạc được khắc tên "Bách Phong" và "Trí Viễn" hòng tuyên bố đánh dấu chủ quyền. Nụ hôn nóng bỏng đốt người của gã lướt dần đến cần cổ thiên nha kiều diễm xinh đẹp.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra. Vi Trí Viễn bước vào phòng cùng chiếc khăn tắm quấn quanh vòng eo săn chắc lộ rõ tuyến nhân ngư lẫn gân xanh ở vùng thân dưới, hắn nói:

"Đừng trêu chọc Hoa Tự, anh ấy vẫn còn đang bị phạt"

Phải, ba ngày trước Hoa Tự còn chưa biết ngoan, tìm cách trốn thoát khỏi địa ngục đáng sợ này, anh chẳng bao giờ muốn bị nhốt ở nơi đây như chú chim gãy cánh bị nhốt trong lồng giam. Vô dụng ngày ngày phải mở chân đụ địt, chịu đựng dục vọng điên rồ.

Tất cả cửa ra vào đều bị khóa chặt không thể trốn, chỉ trừ bỏ cửa sổ, Hoa Tự dùng ghế gỗ đập vỡ cửa kính tầng trệt sau đó trèo ra ngoài. Cứ tưởng mọi chuyện đơn giản như vậy là xong nhưng đáng tiếc rằng anh vẫn chưa hiểu rõ về độ điên tình của hai gã nọ.

Vừa đặt chân xuống đất, bỗng dưng chiếc vòng màu đen ôm chặt trên cổ anh phát ra một dòng điện chạy dọc oanh tạc khắp cơ thể gầy yếu, trứng rung và dương vật giả đồng thời hoạt động điên cuồng đánh vào vách thịt co chặt mẫn cảm kích thích. Cường độ không mạnh nhưng đủ để khiến một người trưởng thành đánh mất lý trí chỉ trong phút chốc, anh ngã dưới đất điên cuồng xoay loạn lung tung hét thảm, tay với tới vòng cổ cố gắng kéo ra nhưng bất thành. Cuối cùng qua năm phút đồng hồ, Hoa Tự nằm co giật trên đất trợn trắng mắt, nước tiểu lẫn tinh dịch vương vãi khắp nơi vô cùng dâm mỹ, mà tất thảy cảnh đẹp ấy đều bị camera quay lại để Vi Trí Viễn và Hoắc Bách Phong chiêm ngưỡng, thưởng thức.

Dĩ nhiên vẫn chưa kết thúc hình phạt, sau đó Hoa Tự còn bị cưỡng ép xỏ khuyên có thể giật điện ở đầu vú, bị dây xích khóa chặt trên tường mở chân trở thành bồn chứa tinh, chứa nước tiểu của hai người.

Ngay cả việc bài tiết cũng bị kiểm soát chặt chẽ, anh không được bắn tinh hay dù là nước tiểu nếu không có sự cho phép của Vi Trí Viễn và Hoắc Bách Phong, dương vật nhỏ xinh bị một cây que niệu đạo lấp kín trông trừng gắt gao không thể nào phát tiết. Bụng nhỏ đã phồng lớn nay còn phải hàm chứa nước tiểu và tinh dịch của hai gã chống cho tròn vo.

Dần dần anh bắt đầu sợ khi phài uống nước hơn. Nhưng Vi Trí Viễn thì cứ liên tục ép anh uống thật nhiều nước .

Hắn lấy một cốc nước từ máy lọc đặt ở cạnh giường, mở bịt miệng ra đút cho Hoa Tự. Anh yếu ớt lắc đầu tránh thoát khiến nước trong ly rơi tung tóe, dùng tông giọng vỡ vụn cầu xin:

"Không...Không mà..."

Hoắc Bách Phong rất không hài lòng về thái độ phản kháng hư hỏng này, gã lục lọi tìm trong ngăn kéo một ống dây nhỏ nối liền với đầu của một cái phễu kim loại, lấy ra que niệu đạo từ dương vật của Hoa Tự sau đó thay thế bằng đầu ống còn lại, gã từ tốn nói:

"Nếu miệng không muốn uống nước, thế thì để nơi này làm thay"

Hoa Tự kinh hoảng trợn to con ngươi, nước mắt to tròn nóng hổi do sợ hãi rơi từng giọt từng giọt lăn dài xuống gò má. Anh hỏng mất xoay đầu khóc kêu cầu xin chút thương xót.

"Đừng mà... Đừng, Hoắc Bách Phong, xin anh, hức- aaaa"

Sắc mặt Vi Trí Viễn trầm xuống, vặn vẹo một cách khó coi. Ghen ghét lẫn tức giận trào dâng như sóng thần cuồn cuộn, hắn đã cam tâm tình nguyện hiến dâng cho anh mọi thứ, ngay cả tính mạng cũng sẵn sàng bỏ ra chỉ để được anh để tâm đến. Nhưng sau tất cả Hoa Tự vẫn chỉ luôn hướng mắt về Hoắc Bách Phong, anh không biết rằng nếu chỉ cần ngoan ngoãn với hắn hơn một chút, yêu thương hắn hơn một chút. Vi Trí Viễn sẽ lập tức mềm lòng thả anh ra âu yếm trong lòng ngực ngay. Bởi lẽ, hắn chưa từng muốn tổn thương đến Hoa Tự.

Dòng nước lạnh băng trượt thẳng từ niệu đạo xâm nhập vào trong bàng quang vốn đã căng trướng chứa đầy nước tiểu, áp lực mạnh mẽ nhanh chóng khiến cái bụng trắng mềm phồng to như phụ nữ mang thai 3 tháng. Anh khộng còn có thể nói được gì nữa, cảm giác căng tức muốn bài tiết càng quét xung quanh đại não đánh thẳng lên dây thần kinh yếu ớt.

Hoắc Bách Phong mở ra xích tay, chỉ chừa lại một cái trên chân để dễ dàng hoạt động, gã ôm anh ngồi trên người vuốt ve gương mặt được che phủ bởi lớp mồ hôi tinh mịn, Hoắc Bách Phong kéo khóa quần lấy ra dương vật thô to đáng sợ, cọ xát mép lồn đỏ tươi bất kham do bị sử dụng quá độ rồi nhanh chóng đâm thẳng vào bên trong. Vi Trí Viễn cũng cùng lúc tiến lại gần đỡ tay lấy cặp mông trắng mềm mại, đút con cặc mang kích thước khác xa so với người bình thường vào hậu huyệt đang co bóp đóng mở nhả tinh.

Hoa Tự khóc lóc rên rỉ thảm thiết lấy tay ôm bụng che lại theo bản năng tìm kiếm sự an toàn. Dương vật của hai người quá to, cách thành thịt mẫn cảm đâm rút liên tục không ngừng không ai nhường ai, ác ý đánh vào bàng quang trướng to chứa đầy nước nâng cảm giác chua xót bén nhọn càng thêm kịch liệt.

Vi Trí Viễn dùng một tay giữ chặt lấy hai tay anh không cho che bụng nữa, đâm thọc liên hồi vào lỗ thịt ấm áp. Hoa Tự hoảng hốt như mèo con nhỏ bị kéo ra khỏi nơi trú ẩn, anh mở miệng cầu xin lung tung không biết là đang nói với ai:

"Hức... Xót quá, thương tôi với, tha tôi đi mà, huhu- Áaaa"

Vách thịt co rút quá chặt làm Vi Trí Viễn lẫn Hoắc Bách Phong cũng phải nhíu mày. Cả hai sung sướng đâm một cú lút cán đến tận cùng ở bên trong bắn tinh, để Hoa Tự đuối sức mỏi mệt gục đầu trên vai Vi Trí Viễn, cùng nhau bắt đầu vòng làm tình vô độ như thú hoang đang giao phối hết lần này tới lần khác mà không có điểm dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro