Phần 2 ( Chương 5 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng giày da vang nặng nề trong căn nhà rộng lớn , không khí ngập cô đơn , vắng lặng không bóng người. Chẳng có chút hơi của sự sống , như một phiên bản hẹp của âm ti. Xa hoa lộng lẫy nhưng thiếu đi ánh sáng, à quên mất đây là nơi ngự trị của chủ nhân bóng tối. Người phụ nữ nhỏ gục trên tay Tử Thiên tựa như một luồng trắng ngoại đoạn xâm nhập , khẽ khàng từng hơi , thiên thần nhỏ bị bẻ gãy cánh , nương nhờ đôi cánh của quỷ. 
Mở cánh cửa gỗ lim trơn bóng, tiếng kêu của nó khiến người ta có cảm giác nó đã hiện diện ở đây từ rất lâu về trước. Vẫn là bóng tối , mọi thứ đều màu đen , bí bách tới nỗi khiến người bước vào có cảm giác bị cầm tù. Tử Thiên dịu dàng đặt Tịnh Kỳ lên giường lớn , ánh nhìn như xoáy sâu vào khuôn mặt anh hằng mong nhớ. Ngón tay dài có chút thô ráp mơn trớn từng chút trên mặt Tịnh Kỳ , mập mạp hơn xưa rồi , cũng không còn vẻ đau khổ luôn thường trực xô ra nữa.
Sống tốt chứ ? Em hẳn là sống tốt , tại sao em dám rời khỏi tôi khi chưa được phép. Em vui vẻ bên người đàn ông khác trong khi tôi như tội đồ sống dằn vặt từng giây từng phút , vì nhớ nhung em. Về rồi , em phải về chứ , vị trí của em là bên cạnh tôi , dù có bao lâu trốn đi đâu , tôi cũng đoạt em về. Tử Thiên miên man trong dòng suy nghĩ của bản thân , sự nổi trội của bản chất hung hăng , cuồng ngạo như người bệnh từ chối thuốc. Dữ dội và dịu êm , không lường trước được khi
Hôn nhẹ lên hàng lông mày đang nhíu chặt của Tịnh Kỳ , Tử Thiên lướt nhẹ qua sống mũi cao , dừng lửng lơ trên đôi môi hồng he hé. Khiêu gợi đầy mời gọi , anh cứ dừng mãi như thế , chầm chậm chứa đầy nguy hại.
******
Những áng mây trắng bị thay thế bời nền đen của trời đêm , mưa ngừng rồi nhưng dãy Âu Dương càng âm u kỳ dị.  Tịnh Kỳ  từ từ mở đôi mắt đẹp  , chùm đèn trần lạ lẫm đập vào mắt cô , cổ họng khô khốc khó phát ra tiếng. Khó nhọc ngồi dậy , đưa tay day nhẹ hai bên thái dương. Đây là đâu ? Dù là nơi nào cô cũng không thích sự lạnh giá đang ùa vào cơ thể mình lúc này.
- Ngủ ngon chứ ? _ Tiếng nam nhân trầm ổn vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng , cùng lúc đó điểm xuyết thêm một tiếng sấm toang nền trời. Ánh sáng tỏa ra sau lưng khiến thân ảnh Tử Thiên hiện lên càng đáng sợ , Tịnh Kỳ giật bắn mình , mắt đẹp mở to đầy kinh sợ , vội lùi vào góc giường.
- Anh ...anh _ Lắp bắp nhìn người đàn ông ngồi phía xa kia , ý thức được mùi hiểm nguy đang tràn ngập. Cô nhảy xuống giường , chạy nhanh về phía cửa , tia hy vọng , cô bỏ trốn như bị ma quỷ đuổi theo. Ánh mắt rợn người đầy sắc bén vẫn dõi theo từng hành động của Tịnh Kỳ.
Khóa , cửa khóa rồi , Tịnh Kỳ vẫn không tin , thử vặn thêm đôi ba vòng rồi bất lực khụy xuống. Đầu dựa vào cánh cửa , gục ngã trước cửa thiên đường là sự thật nhưng cô quên mất mình đang ở địa ngục , ở chiếc lồng không có cửa. Đình Sinh bị bắn , lòng Tịnh Kỳ trở nên hỗn loạn , hình ảnh cuối ở tiệm hoa làm cô lo sợ. Xin lỗi , cô muốn kêu cứu nhưng không thể , tay vô lực đập lên cánh cửa cứng rắn.

- Sao thế? Đúng là không ngoan  _ Anh đưa chiếc ly chứa chất lỏng sóng sánh đỏ rực như máu tươi , ưu nhã đặt lên môi bạc. Nhấm nháp , thưởng thức từng chút một , vẫn không rời mắt khỏi biểu tình của cô. Hệt như quỷ vương đang dùng bữa ăn nhẹ , ngắm nhìn trò tiêu khiển của sự tuyệt vọng , sợ hãi của loài người.
Le lói chút hy vọng , hít một hơi thật sâu , cô lấy hết can đảm nhìn Tử Thiên với ánh mắt cầu khiến.
- Tôi không biết anh cũng không biết chúng tôi nợ gì anh nhưng chồng tôi đang bị thương , yêu cầu anh để tôi về.
Anh nhướn mày nhìn cô đầy thú vị , bật một tràng cười dài sệt như tiếng quỷ réo trong đêm.
- Lý do tôi phải thả em ?_ Anh lắc nhẹ ly rượu trong tay , tinh tế cảm nhận mùi thoang thoảng của thứ đồ uống ngọt ngào chết người.
- Tôi...tôi không biết ! Nhưng bắt cóc là bất hợp pháp_ Tịnh Kỳ hơi to tiếng ,  ánh mắt không ngần ngại nhìn thẳng vào anh. Động tác của anh ngừng lại , đặt ly rượu lên chiếc bàn gần đó. Nhẹ nhàng , khoan thai như loài báo tiến tới chiến lợi phẩm sau ngày đi săn , đồng tử hổ phách sáng sắc trong bóng đen của căn phòng. Nhanh gọn kéo lấy eo ngọc , ôm chặt cô vào lồng ngực mình , nâng khuôn mặt mỹ lệ của cô lên , không kiêng dè mà cợt nhả trêu đùa một chút trên môi mọng. Chậm rãi nhả từng từ bên tai Tịnh Kỳ , hơi thở của Tử Thiên bao phủ khiến Tịnh Kỳ run rẩy.
- Em yêu , em nghĩ luật pháp là gì với tôi ?
--------------
#Tôi sẽ nhấn chìm em trong bóng tối #

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro