Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bằng lúc này đi đến, trên tay cầm một li rượu vang.

Nhất Bác giật mình quay đầu lại, đúng là không thể né tránh được con người này mà.

" Nhờ ơn nhờ phước của tao, mày Tiêu Chiến hạnh phúc chứ nhỉ?" Nhất Bằng tiến đến gần, cậu ta hỏi.

Nhất Bác không thèm ngó ngàng đến cậu ta. Coi như Nhất Bằng chỉ là một làn gió thoảng qua thôi.

Thấy mình bị làm ngơ, Nhất Bằng đi đến, xô Nhất Bác ngã vào lan can, sau đó đưa tay lên đổ li rượu vào người Nhất Bác.

" Thằng câm này, mày nghĩ mày là ai?".

Nhất Bằng bóp lấy mặt cậu, hung hăng nói.

" Mày đừng có ngang ngược với tao ".

" Thứ con hoang như mày, mãi mãi không ngốc đầu lên nổi đâu!"

Nhất Bằng bất ngờ xông đến, cậu ta nắm lấy bả vai của Nhất Bác, liên tục trợn mắt nhìn lấy cậu.

Nhất Bác đang bị ép vào đường cùng, bên dưới là biển, nếu như sơ xuất là cậu sẽ bị đẩy xuống đó mất.

" Một đứa như mày, dựa vào đâu mà được hạnh phúc chứ?" Nhất Bằng tức giận hỏi, người đàn ông ta không muốn kết hôn, nổi tiếng là tên lập dị, tính tình thì không ai chịu nổi thế mà lại đi yêu một thằng câm như vậy sao? Lý lẽ này đúng là nuốt không trôi rồi.

Nhất Bằng đúng như một thằng điên, luôn luôn vô cớ gây sự với cậu, Nhất Bác đang im lặng quan sát, làm sao để đẩy cậu ta ra khỏi mình,nếu Nhất Bằng dùng sức một chút nữa, cậu sẽ ngã nhào xuống dưới đó mất.

" Mày cũng chỉ là đứa con hoang, tao không tin đứa như mày sẽ có hạnh phúc " Nhất Bằng phát ngôn mà không suy nghĩ trước, cậu ta trước giờ là vậy, cứ tự cho mình đúng, cứ muốn làm Nhất Bác đau khổ đến cùng.

Nhất Bác định đẩy Nhất Bằng ra, cuối cùng chưa kịp đẩy ra nữa thì...

" Chết đi!".

Nhất Bằng thốt lên, sau đó xô đẩy Nhất Bác qua rào chắn, để Nhất Bác rơi mình xuống dòng nước sâu và đen tối đó.

Nhất Bác cảm thấy cả người mình bị hất ra xa, sau đó liền rơi xuống nước.

Nhất Bằng đắc ý nhìn phía trên, khoanh tay nhìn Nhất Bác đang chật vật bên dưới.

" Cậu làm gì vậy hả?".

Một người đàn ông lạ đâu ra xuất hiện, anh vội chạy đến chỗ Nhất Bằng, nhìn thấy bên dưới có người đang không ngừng vớ tay lên.

Anh ta không suy nghĩ, liền nhảy xuống cứu lấy Nhất Bác.

" Thiếu gia...".

Một vị quản gia chạy đến, thấy thiếu gia nhà mình vừa nhảy xuống đó, gấp gáp chạy đi gọi người đến chi viện giúp đỡ.

Bên dưới, Nhất Bác mất sức lực, cậu không biết bơi...

Người đàn ông xa lạ đó bơi đến, anh ôm lấy Nhất Bác:" Cố lên, đừng có mà ngủ ".

Đây là về đêm, nước biển dĩ nhiên rất lạnh, chỉ vừa mới nhảy xuống thật lạnh đến thấu xương.

" Bên trên mau kéo chúng tôi lên đi " Anh ngẩn đầu lên, la lớn.

Nhất Bằng hoảng sợ, cậu ta vội chạy đi, nếu ở lại thì chỉ có mà toang vãi cả lúa thôi...

Người được gọi đến cũng đã đến, bọn họ tìm cách đưa người đàn ông đó cùng Nhất Bác lên.

Nhất Bác đã đuối nước, cậu được đưa lên với tình trạng không biết gì, đã ngất đi rồi.

Lúc này mọi người liền chú ý đến, vây thành đám đông, Tiêu Chiến và Tiêu Phong bên trong tiến ra.

Nhất Bác được đặt xuống, người đã ướt sủng cả rồi.

" Cố lên...cố lên ".

Người đàn ông cứu Nhất Bác nhanh chóng đưa tay lên ngực của Nhất Bác, không ngừng nhấn mạnh xuống.

Tiêu Chiến tiến đến, nhìn thấy cậu nằm đó anh liền lao đến.

" Đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Chiến hốt hoảng xuống, tại sao cả người cô đều ướt hết thế này?

" Cậu ấy bị đẩy xuống biển, tôi chỉ vừa mới đưa cậu ấy lên thôi " Người đàn ông đấy đáp.

Tiêu Chiến nhìn lấy cậu, sau đó đẩy người cứu cậu ra, bản thân tự cứu lấy Nhất Bác.

Anh bắt đầu sơ cứu cho cậu, nhưng có vẻ như không có hiệu quả. Tiêu Chiến liền hít thật sâu, sau đó cúi xuống hô hấp nhân tạo cho Nhất Bác.

" Khụ...khụ...".

Nhất Bác ho lên, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.

" Nhất Bác..." Tiêu Chiến vội đỡ cậu ngồi lên, về đêm ngoài biển rất lạnh, cả người Nhất Bác đều run lên cả rồi.

Một nhân viên phục vụ vội đem một cái khăn bông lớn đến, Tiêu Chiến liền đưa tay lấy chiếc khăn ấy, quấn Nhất Bác vào bên trong.

Bạch Ngôn bị đẩy sang một bên, anh cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Tiêu Chiến khẩn trương ôm cậu rời đi, Nhất Bác đang rất lạnh, anh nên đưa cậu đi thay bộ đồ này ra trước đã, nếu không sẽ bị bệnh mất.

Đám đông dần dần giải tán, Vương lão gia cũng không dám tiến ra, vì ông biết chuyện này là ai làm ra rồi.

Bạch Ngôn nhìn ngang nhìn dọc, anh đang tìm Nhất Bằng, cậu ta lúc nãy đứng nhìn cậu ấy kia bị đuối nước bên dưới, chắc chắn là cậu ta đã đẩy cậu ấy đó xuống.

" Bạch Ngôn ".

Tiêu Phong đi đến, nắm lấy tay Bạch Ngôn, kéo anh đến một góc vắng vẻ.

Bạch Ngôn nhìn thấy Tiêu Phong liền sợ hãi, thôi xong rồi...

Bị phát hiện rồi!

" Tại sao em lại ở đây? Không phải em..." Tiêu Phong nhìn Bạch Ngôn, không phải bảo bối của anh đang ở bên đấy đợi anh sao? Sao lại bất thình lình trở về đây thế này? Còn xuất hiện trên chiếc du thuyền này nữa.

Bạch Ngôn có chút run vì lạnh, nhìn Tiêu Phong đầy ủy khuất.

" Bảo bối, có phải lạnh lắm không?" Tiêu Phong vội lấy khăn tay ra, lau mặt cho Bạch Ngôn, bảo bối nhỏ này bình thường nhút nhát, hôm nay gan dạ đến mức nhảy xuống biển cứu người, còn là em dâu của anh nữa cơ chứ.

Bạch Ngôn vội nắm lấy tay Tiêu Phong, anh lắc đầu:" Tiêu Phong,em không lạnh...".

Bạch Ngôn ôm lấy Tiêu Phong, sau đó nói:" Tiêu Phong, em xin lỗi, em đã về nước rồi ".

Tiêu Phong thấy cả người Bạch Ngôn ướt sũng, anh cũng không dám mắng lấy bảo bối nhỏ của mình, thở dài một cái, anh lên tiếng nói:" Em đã về đây bao lâu rồi?".

" Em có biết nếu để bị người ngoài phát hiện, em và anh sẽ không thể ở bên cạnh nhau không?".

Tiêu gia có rất nhiều người kỳ vọng vào anh, nhưng cuối cùng họ đâu nghĩ rằng, đứa con trai họ xem trọng và đề cao lại.... Họ còn không chấp nhận chuyện Tiêu Chiến Nhất Bác huống chi anh là con trai trưởng họ Tiêu .

Nếu như ba và mẹ anh biết, nhất định sẽ không đồng ý chuyện này, còn có thể động tay đến Bạch Ngôn, từ trước đến đây ba mẹ anh là người luôn giữ hình tượng mà. Anh chỉ là đang âm thầm bảo về bảo bối của mình thôi.

" Em mặc kệ, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi ".

Bí mật thì cũng có ngày lộ ra thôi.

Nhân viên phục vụ dẫn Tiêu Chiến đến phòng nghỉ, anh đặt Nhất Bác lên giường, sau đó lau khô người cho cậu.

" Tôi sẽ đi chuẩn bị bộ đồ mới cho cậu ấy " Nữ phục vụ lên tiếng, sau đó ra khỏi phòng.

Tiêu Chiến gấp gáp cởi đồ của Nhất Bác ra, anh tìm khăn rồi lau người cho cậu, khi không cậu lại rơi xuống biển như vậy, nếu không được cứu kịp thời thì sao đây?

" Để em xa anh chút là gặp chuyện mà " Tiêu Chiến lẩm bẩm, đỡ cậu lên rồi tiếp tục lau khô người cho Nhất Bác.

Nhất Bác còn tỉnh táo, lúc này rơi xuống nước như vậy thật sự đáng sợ lắm, cậu cứ nghĩ mình đã bị chìm xuống đó mãi mãi rồi.

"Không sao rồi, không sao rồi " Tiêu Chiến thấy cậu liên tục run rẩy, anh vội trấn an cậu.

Phục vụ lúc này mang đến cho anh một bộ đồ mới, Tiêu Chiến nhận lấy rồi giúp cậu thay đồ nốt luôn.

Nhất Bác vẫn run vì lạnh lẫn sợ hãi, Tiêu Chiến cũng hết cách, anh chỉ biết ôm cậu như vậy thôi.

" Nói anh nghe, làm sao em rơi xuống nước thế hả?".

Nhất Bác không bất cẩn đến mức mà tự rơi xuống nước như vậy đâu. À mà khoan...đây là bữa tiệc của Vương gia, nhất định là có...

" Là Nhất Bằng đẩy em?" Tiêu Chiến gấp gáp hỏi.

Nhất Bác dùng sức gật đầu.

Nghe đến đây, máu điên trong người anh nổi lên, anh đặt Nhất Bác nằm xuống, kéo mền lên đắp cho cậu.

" Em ở đây đợi anh, anh giải quyết xong sẽ về liền ".

Anh nói, sau đó ra ngoài, gọi phục vụ vào xem chừng Nhất Bác giúp mình.

Tiêu Chiến đi thẳng đến phòng Vương lão gia, không cần lịch sử phép tắt cm gì hết, đạp cửa mà đi vô thôi.

Rầm

Tiêu Chiến đạp hư cái cửa, anh tiến vào, đứng nhìn Vương lão gia và Nhất Bằng đang ngồi đó.

" Con...con rể..." Vương lão gia sợ hãi, ông run lên, có phải Tiêu Chiến đã biết chuyện rồi không?

Tiêu Chiến tiến đến chỗ Nhất Bằng, cậu ta cảm nhận được sát khí của anh hết sức đáng sợ, đang sợ cả xanh mặt ra cả rồi.

"Ư...".

Tiêu Chiến đưa tay bóp lấy cổ Nhất Bằng, anh hung hăng nhìn cậu ta.

" Là cậu đã đẩy Nhất Bác xuống biển?" Anh hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro