Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thư kí Lâm về Tiêu thị sớm hơn dự định, nhìn thấy thư kí Lâm, Tiêu Chiến liền hỏi:” Cậu ta ăn nhanh như vậy à?”.

” Dạ đâu có, bác sĩ Tiêu bảo sẽ lo phần còn lại nên tôi…” Thư kí Lâm đáp.

Nghe đến đây, Tiêu Chiến bắt đầu đen mặt lại, tên Tiêu Thiên Tuấn này đang muốn chăm vợ anh giúp anh à?

Ai mượn đâu chứ?

Tiêu Chiến bất ngờ đứng dậy, anh đập bàn một cái dọa thư kí Lâm phát sợ. Không phải lúc nãy anh còn vui vẻ lắm sao, sao bây giờ lại…

Tiêu Chiến chỉnh lại quần áo chỉnh tề, anh cầm áo vest lên sau đó tiến ra cửa, thư kí Lâm thấy vậy liền hỏi:” Sếp…sếp…anh đi đâu vậy?”.

” Đi thăm vợ “.

Nói xong anh đóng cửa cái rầm, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi Tiêu thị.

Thư kí Lâm đứng đơ ra đó, sếp vừa nói cái gì vậy? Đi thăm vợ?

Người đàn ông hôm nay nhất định không phải Tiêu Chiến, cũng không phải sếp của cậu.

” Tôi không hiểu, tôi không hiểu “.

Tiêu Chiến lái xe đến bệnh viện mà cứ ngỡ anh đi đua xe, còn chơi lớn vượt đèn đỏ để đến bệnh viện nhanh và sớm nhất, đến phòng bệnh Nhất Bác, thấy cậu ngồi đó, Tiêu Thiên Tuấn đã rời đi lúc nào không hay.

Thấy anh cậu liền giật mình, hôm qua trước khi ngất đi, cậu nghe rõ được anh không muốn đưa mình đến bệnh viện vì sợ bẩn xe của anh. Đừng nói hôm nay anh đến để…

Tiêu Chiến hầm hực đi đến bên giường, anh kéo ghế ngồi xuống, gương mặt đầy căng thẳng làm cậu cũng căng theo.

Anh nhìn cậu, Nhất Bác liền như cún con, sợ hãi kéo mền lên.

” Đã ăn chưa?” Tiêu Chiến hỏi, giọng nói có hơi…

Dọa người.

Nhất Bác đơ người ra khi nghe anh hỏi, Tiêu Chiến lại nhìn chằm chằm vào cậu:” Sao không đáp? Cậu không thích nói chuyện với tôi à?”.

Nói xong câu này, anh nhận ra mình đang tự vả vào mặt mình một cái tát thật mạnh.
Tiêu Chiến hầm hực đến quên mất rằng Nhất Bác không thể nói, cậu tròn xoe mắt nhìn anh, anh liền cúi mặt ho vài cái.

” Khụ..tôi quên mất ” Anh ngại ngùng nói.

Không ngờ Tiêu Chiến anh lại nói ra điều ngớ ngẩn như vậy.

Nhất Bác chớp chớp mắt nhìn anh, cậu bỗng đưa tay ra, kéo lấy tay anh.

Cậu đặt ngón tay mình vào, viết cái gì đó vào tay anh. Tiêu Chiến là người thông mình, anh đoán được cậu đang viết chữ gì.

[ Tôi ]

[ Ăn ]

[ Rồi ]

Cậu viết từng chữ lần lượt, sau đó liền buông tay anh ra, bởi vì cậu biết cả hai là bất đồng ngôn ngữ, chỉ có Tiêu Thiên Tuấn mới hiểu động tác cậu đang muốn nói gì, còn Tiêu Chiến thì.

” Còn đau không?” Anh lại hỏi.

Nhất Bác nhìn anh lần nữa, ánh mắt tràn ngập bất ngờ.

Cậu lắc đầu, rồi kéo tay anh lần nữa.

[ Xin ]

[ Lỗi ]

” Tại sao phải xin lỗi?” Tiêu Chiến nắm chặt tay cậu, anh hỏi.

Bây giờ mới nhận ra rõ, tay của Nhất Bác thật sự rất nhỏ.

Tiêu Thiên Tuấn lúc này ất ơ xuất hiện lần nữa, thấy Tiêu Chiến đang nắm tay Nhất Bác liền đứng hình như bị lag vậy.

” Ố là la ” Tiêu Thiên Tuấn lên tiếng.

Nghe giọng nói của tên bạn khốn nạn của mình, Tiêu Chiến vội buông tay cậu ra, quay sang nhìn Tiêu Thiên Tuấn.

” Sao lại buông tay rồi? Không phải lúc nãy còn nắm chặt vậy sao?” Tiêu Thiên Tuấn liền trêu chọc, trên tay còn cầm theo một cái ví.

Đây là ví của cậu, tên cướp kia sau khi giật lấy thì phát hiện ra bên trong không có bao nhiêu tiền, hắn ta liền quăng tất cả không có giá trị vào bãi rác gần đó, cảnh sát tìm thấy nên đã báo cho Tiêu Thiên Tuấn. Vì anh đã liên hệ với cảnh sát, phải bắt được tên ác ôn đó, không thể để cho hắn lộng hành được, rồi còn đi hại người nữa.

Nhất Bác thấy ví của mình, cậu bất ngờ.

” Ví của ai vậy?” Tiêu Chiến hỏi.

” Của vợ cậu đấy ” Tiêu Thiên Tuấn tiến lên, anh đưa túi xách cho Nhất Bác.

” Tiền mặt bên trong tên cướp đã lấy rồi, còn mấy thứ khác có vẻ hắn không cần ” Anh dịu dàng nói.

Nhất Bác đưa tay nhận lấy, cậu vui mừng, may quá…đồ của cậu vẫn còn.

Nhìn thấy cậu cầm điện thoại lên, Tiêu Chiến bất ngờ đưa tay ra, giành lấy điện thoại của Nhất Bác.

Anh bấm bấm chọt chot gì bên trong, sau đó đưa lại cho cậu.

Nhất Bác đứng hình vài giây, Tiêu Chiến không nói gì, anh đứng dậy.

” Đi đâu đấy?” Tiêu Thiên Tuấn hỏi.

” Về tập đoàn “.

Nhất Bác nhìn vào màng hình, thì ra Tiêu Chiến lưu số của anh vào cho máy cậu, anh còn tự đặt tên là Tiêu Tán .

Nhất Bác bất giác bật cười, Tiêu Thiên Tuấn  nhìn thấy liền tò mò, anh nhìn vào.

” Ôi trời ” Tiêu Thiên Tuấn thốt lên.

Tên Tiêu Chiến này thật sự bị ngã đau lắm đây nên mới như vậy, tên này…

Đang có ý gì đây không biết?

” Xem ra cậu rất vui nhỉ?” Tiêu Thiên Tuấn nói.

Nhất Bác gật đầu. Một tháng kết hôn vừa qua, cậu không nghĩ anh sẽ chủ động cho cậu số điện thoại của mình.

” Có thể cho tôi mượn được không?” Anh hỏi.

Nhất Bác nhìn Tiêu Thiên Tuấn, cậu đưa máy cho anh.

Tiêu Thiên Tuấn cũng gõ gõ bấm bấm rất nhanh, sau đó trả lại điện thoại cho Nhất Bác.

” Sau này nếu có chuyện gì, tên Tiêu Chiến không liên lạc được hãy gọi cho Tiêu Thiên Tuấn tôi, tôi sẽ đến bảo vệ cậu “.

” Đừng lo, tôi sẽ làm người hùng của cậu, không để ai ức hiếp cậu đâu “.



Tiêu Chiến phải tham gia cuộc họp quan trọng. Cả người đầy mệt mỏi rời khỏi công ty, bây giờ đã tối, cũng quá trễ rồi.

Anh về nhà, đèn đóm vẫn tối om, dĩ nhiên rồi…

Cậu đang ở bệnh viện cơ mà.

Tiêu Chiến về phòng tắm rửa để giảm mệt mỏi, sau đó liền đến bệnh viện.

Nhất Bác lúc này còn ở trong phòng bệnh, cả ngày hôm nay cậu cũng không ra ngoài. Tiêu Thiên Tuấn đã chu đáo chuyển cậu đến phòng VIP, cả đời này cậu chưa từng nghĩ mình sẽ được ở trong phòng bệnh sịn xò thế này.

Trước kia cậu bị sốt hay bệnh đều chỉ lẻ loi một mình, thuốc cũng không dám uống trực tiếp mà phải uống lén. Có lần sốt cao đến mức nóng như bỏng da bỏng thịt, Vương lão gia sợ cậu mất mạng nên mới cho bác sĩ đến khám cho cậu.

Nghĩ lại…

Cậu cảm thấy ở cùng Tiêu Chiến, tuy anh hơi cục súc và lạnh nhạt với cậu, ít nhất anh cho cậu chỗ ngủ ấm áp, không đánh đập cậu.

Nước mắt Nhất Bác bất giác rơi lã chã, cậu vội đưa tay lau đi.

Tiêu Chiến lúc này đi vào, thấy cậu đang ngồi đó khóc, anh tiến đến:” Làm sao mà khóc?”.

Nhất Bác thấy anh liền vội lau nhanh nước mắt đi. Cậu lắc đầu ý muốn nói không sao.

Tiêu Chiến nhìn cậu, Nhất Bác có vẻ luôn giữ khoảng cách với anh.

À mà khoan…

Người giữ khoản cách và tuyên bố đừng đến gần là anh cơ mà?

Nhất Bác nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, không biết có chuyện gì hôm nay anh lại tận đây hai lần.

Tiêu Chiến đang muốn nói cậu đền xe mới cho anh sao?

Cái đó cậu không đền được đâu, cậu làm gì có tiền mua xe mới cho anh chứ?

” Bây giờ đã trễ rồi, cậu không ngủ sớm đi?”.

Tiêu Chiến hỏi.

Nhất Bác nhìn anh, cậu cứ chằm chằm vào người Tiêu Chiến khiến anh căng thẳng hơn.

” Cậu là bệnh nhân, cậu nên ngủ sớm đi chứ “.

” Còn nữa, việc nhà còn đang đợi cậu về làm kìa, không lẽ cậu muốn ở đây để trốn việc à?”.

Tiêu Chiến nói.

Thật ra anh đang tìm đường để cậu nằm xuống nghỉ ngơi thôi.

Thấy anh đang nhắc nhở về bổn phận của mình, cậu đành nằm xuống, đầy miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Tiêu Thiên Tuấn lúc này đứng ở cửa, ra hiệu cho Tiêu Chiến.

Anh dĩ nhiên nhìn thấy người anh em tốt nhất hệ mặt trời này rồi, thấy cậu đã ngoan ngoãn nằm xuống, anh xoay lưng ra khỏi phòng để cậu ngủ.

Nghe tiếng đóng cửa, Nhất Bác liền mở mắt ra, Tiêu Chiến đi rồi?

Phòng làm việc của Tiêu Thiên Tuấn, Tiêu Chiến đầy tùy tiện ngồi xuống sofa, ngã người nằm xuống.


” Hôm nay ai xuôi khiến cậu đến đây tận hai lần vậy?”.
Tiêu Thiên Tuấn hỏi.

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro