oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần sau là đến lễ giáng sinh. Vì vậy nên Tiêu Chiến phải sớm hoàn thành hết các lịch trình dày đặt của mình để được dịp nghỉ lễ thoải mái bên bảo bối của anh. Đây là cơ hội vô cùng tốt để ở cùng cậu, hình như hai người đã cả tháng không gặp nhau thì phải.

Nhắc đến tên nhóc Nhất Bác kia, mấy ngày nay, không chủ động liên lạc với anh, đã vậy nhắn tin xem mà không trả lời, điện thoại nói vài ba câu liền nói bận công việc mà tắt máy. Thật khó hiểu, vấn đề ở đây có phải cậu lại vô cớ giận anh chuyện gì rồi không, có nhiều lúc lịch trình khá nhiều cậu vẫn giành ít thời gian video call hay nhắn vài ba tin với anh đó thoi, lần này nhất định phải về sớm để xem đại bảo của anh lại lên cơn gì rồi.

Hôm nay, sau khi giải quyết hết công việc, anh vội vội vàng vàng phóng lên máy bay từ Hongkong bay về Bắc Kinh với cậu. Vừa xuống máy bay Tiêu Chiến không chần chừ đến thẳng công ty Nhất Bác. Vì hôm qua anh nói muốn cậu đến đón anh thì cậu bảo bận việc ở công ty nên anh đi thẳng đến đó tìm. Gặp được quản lý lại nói A Bác cũng được nghỉ phép rồi, hôm nay cậu còn nói sẽ ở nhà nghỉ ngơi.

-Vương Nhất Bác em thật biết làm người khác tức giận mà.- anh bỏ đi, mặc cho anh quản lý không hiểu chuyện đứng đó nhìn theo ngơ ngác.

...........

Về phía Nhất Bác, cậu đang sai giấc không biết trời trăng gì, cũng không biết tai họa sắp ập xuống đầu, trùm chăn ngủ ngon lành.

Tinggg tongggg..... Tinggg tonggggg.

-ưmmm......- cậu bực mình thức giấc, là tên điên nào sáng sớm đến phá mộng đẹp của cậu. Thật muốn đem đi chôn sống mà.

Tinggg tongggg

- đợi một chút!!!- sau một hồi lăn lộn, cậu vẫn phải ngồi dậy với tay lấy chiếc áo thun mặc vào đầu tóc bù xù mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài.

- Ai đến vậy.

Vừa mở cửa Nhất Bác bị làm cho hoảng hốt, cái con người mà cậu mới đòi chôn sống đang đứng khoanh tay trước mặt cậu, dùng ánh mắt giết người liếc nhìn cậu.

- Anh... Anh sao lại ở đây? - vừa hỏi xong cậu lập tức muốn tự vả vào mồm của mình. Chẳng phải hắn hôm qua nói sẽ về, vì không muốn gặp mặt nên việc cớ công việc mà từ chối rước hắn sau.

Tiêu Chiến mặt lạnh nghiêng người bước vào nhà mà không nói tiếng nào, để đồ sang một bên, anh bước thẳng đến sofa ngồi chéo chân nhìn cậu. Nhất bác vừa đóng cửa vừa nghĩ thầm, " lần này thì xong rồi".

- Lam nhị công tử, không phải hôm nay em nói bận việc ở công ty sao? Sao lại ở nhà thảnh thơi thế này. Hửmmm!?

Cậu bị tra khảo như vậy liền cắn cắn môi gãy đầu không biết trả lời anh như thế nào. Mặc dù đang giận anh nhưng lại không biết nói thế nào cho phải.

Chuyện là tuần trước cậu lướt tin tức thấy bài viết "nghi vấn Tiêu Chiến hẹn hò cùng đồng nghiệp nữ" cô gái đó chẳng phải là nữ chính trong bộ phim anh đóng sao. Lướt một hồi lại thấy một video được cắt từ bộ phim, là cảnh hôn của anh và cô gái đó a. Máu nóng của cậu dồn lên tới não rồi, hôn sâu đậm thế kia chắc là thích lắm chứ gì. Từ lúc đó cậu dỡ chứng giận hờn không thèm liên lạc với anh nữa.

- Sao em không trả lời? - Tiêu Chiến thấy cậu đứng mãi không lên tiếng mới đứng dậy đi lại gần cậu.

-Chẳng phải đều do anh hết sao?

Cậu lấy điện thoại bấm bấm gì đó rồi quăng luôn cho anh. Gương mặt uất ức bỏ vào phòng.

Tiêu Chiến vẫn chưa tiêu hóa được chuyện gì, cầm điện thoại lên xem. Thiên a~ thật đúng như anh nghĩ lại ghen tuông vô cớ rồi. Tiểu tử này phải dạy dỗ lại mới được.

Anh vừa mở cửa bước vào phòng đã thấy con người kia quấn chăn khắp người không chừa khe hở.

- Tiểu bảo bảo.

-............

- bảo bối à.

-...........

- Nhất Bác.

Vẫn là không có tiếng động gì.

- Vương Nhất Bác em có chui đầu ra không thì bảo.

- Khôngg!.

- Em được lắm, để xem anh trị em thế nào. Bây giờ anh đếm đến ba em không ra anh sẽ ra tay đấy.

-1......2.....

Cậu bực mình hất tung chăn ra ngồi dậy nhìn anh đầy căm phẫn.

- giờ anh muốn...

Chưa để cậu nói hết câu anh phóng lên giường đè cậu xuống hôn. Nụ hôn có phần mạnh bạo, là anh muốn trừng phạt cậu đây mà. Thấy cậu sắp hết dưỡng khí anh mới buông tha cho cậu.

- Nhóc con em chỉ vì mấy tin báo lá cải đó mà giận anh. Em cũng là một nghệ sĩ mà, em không biết suy nghĩ à.

- không phải tại vì lâu quá không gặp anh, thực sự rất nhớ anh nên...nên mới khó chịu khi thấy mấy chuyện đó.

Cậu xụ mặt quở trách anh. Anh chỉ biết lắc đầu ôm cậu vào lòng, bảo bối anh sao lại trẻ con thế này, nhưng mà  đáng yêu thật nha.

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm nay là giáng sinh. Mau thay đồ anh cùng em đi chơi.

- Được.

Anh hôn trán cậu. Rồi chuẩn bị đi hưởng thụ những ngày nghỉ vàng hiếm hoi.

Họ đi ăn, mua sắm rồi dạo quanh cả thành phố cũng đến tối, cả hai quyết định vào nhà hàng ăn tối. Tình cờ lại gặp người quen, là cô bạn thời đại học của Nhất Bác. Khó lắm mới gặp được bạn học cũ cậu rất thích thú mời cô cùng ăn tối. Hai người mãi mê nói chuyện mà quên mất con người đang đi cùng cậu sắc mặt không còn gì xấu hơn.

Trong lúc cô gái kia hỏi về quan hệ hai người thì cậu lại nói anh là bạn đồng nghiệp mới quen, vì hai người cùng thủ vai chính trong bộ phim mới. "Bạn đồng nghiệp mới quen!!!???" Tiêu Chiến nảy giờ ngồi im cho hai người họ vui vẻ đã là quá tốt bụng rồi. Bây giờ cậu còn nói anh chỉ là bạn sao? Nhất bác hôm nay em chết chắc rồi.

- Cô Mộc à, hình như bảo bối tôi không được khỏe lắm, nên hôm nay đành thất lễ rồi. Tôi chở em ấy đi trước.

Chưa để hai người kia kịp phản ứng anh trả tiền rồi nắm tay cậu kéo đi trong sự ngỡ ngàn của cô bạn đáng thương kia. Chả lẽ cô phải một mình xử lí hết mấy món vừa mới gọi này sao?.

Còn về phần Tiêu Chiến anh chở cậu về nhà mặc cho cậu phản đối, la lối. Đến nhà anh đẩy cậu xuống sofa làm cho cậu một trần nhừ tử. Sau một hồi thì lại lếch về phòng tiếp tục. Anh hành cậu đến gần sáng.

- để xem tôi trị em được không.

...........

Hoàn.
Huhu Vong Cơ ca ca thật đáng thương mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro