Phiên ngoại - Ligoté (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến không nói dối, hắn xác thực chính là một học giả.

Từ dòng chữ Holonomic Brain Theory & Neuroscience nổi bật trên bản báo cáo trước mặt cho tới đủ loại tài liệu, sách báo, thiết bị trong gian phòng, hết thảy đều chứng minh rõ ràng thân phận của đối phương, nhưng tới bây giờ Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy khó thể tin được.

Bởi vì dầu cho người kia không nói dối, việc hắn đồng ý phối hợp thực hiện thí nghiệm này vẫn là một chuyện hết sức hoang đường.

Lúc cổ tay truyền đến cảm giác trói buộc không thể tránh thoát, Vương Nhất Bác mới đau đầu nghĩ, mình thật sự là quá bất cẩn.

Sự tình còn phải nói từ vài ngày trước, sau khi Tiêu Chiến giúp hắn giải vây ở yến hội.

-

"Như vậy, Vương tổng định trả ơn tôi như thế nào?"

Có trong nháy mắt, Vương Nhất Bác cảm thấy hơi thất vọng.

Hắn cũng không biết khởi nguồn của suy nghĩ này là từ đâu, dù sao, mới vài phút trước hắn đã thật sự cảm kích Tiêu Chiến.

"Anh muốn báo đáp ra sao? Tôi đều có thể đáp ứng."

Nghe được thanh âm đột ngột lạnh xuống mấy phần của Vương Nhất Bác, biểu lộ trên mặt Tiêu Chiến có chút vi diệu, đuôi mày khẽ giương, nếu không chú ý sẽ không phát hiện.

"Vậy thật sự cảm ơn Vương tổng."

Tiêu Chiến bỗng dưng bật cười "Nhưng đó chỉ là lời nói đùa mà thôi. Chuyện cần giải quyết chúng ta đã giải quyết, lần trước là tôi thất lễ, xem như hiện giờ không ai nợ ai. Ngại quá, tôi còn có việc phải đi về trước."

Không hiểu sao, đối phương khéo léo cự tuyệt thế này lại khiến cho Vương Nhất Bác càng thêm phiền não.

Nói thực ra, từ tình huống bọn họ gặp nhau, Vương Nhất Bác đối với người này không có bao nhiêu hảo cảm.

Không ai có thể có ấn tượng tốt với kẻ thừa dịp mình gặp nạn rồi đục nước béo cò.

Nhưng ngoại trừ cái đó ra, Vương Nhất Bác phát giác mỗi lúc Tiêu Chiến đối diện với hắn, ánh mắt cực kỳ bằng phẳng sạch sẽ, không kiêu không nịnh, vừa đủ tôn trọng lại không yếu thế.

Vương Nhất Bác nghĩ, cảm giác được người khác đối xử bình đẳng như thế này rất đặc biệt, so với đám người thích xu nịnh lấy lòng ở trên thương trường, thái độ của Tiêu Chiến thật sự là hiếm có.

Khách quan mà nói, Tiêu Chiến là một đối tượng kết giao tiệm cận hoàn mỹ, khuyết điểm duy nhất đại khái chính là nụ cười liên miên bất tận treo trên khuôn mặt, hắn nhìn không thấu.

Đây là nhân tố khiến Vương Nhất Bác cảm thấy bất an.

Nhưng hắn lại nghĩ, có lẽ bởi vì thân phận của mình đặc thù, gặp người gặp việc quá nhiều, mức độ đa nghi so với người thường cũng có chút không hợp lý.

"Khoan đi đã!"

Tiêu Chiến đã chạm vào tay nắm cửa, nghe thấy tiếng gọi liền ngoái đầu lại nhìn xem, trong đáy mắt mang theo một chút ngạc nhiên cùng dò xét.

"Tôi không muốn thiếu nợ ân tình người khác. Nói đi, anh cần gì? Tuỳ tiện đưa ra một yêu cầu cũng được."

Vương Nhất Bác nói xong, chỉ thấy đối phương trầm mặc hồi lâu, ngón tay thon dài vô thức gõ nhẹ lên tay nắm cửa, tiếng vang quanh quẩn phóng đại truyền khắp căn phòng.

Sắc mặt Vương Nhất Bác càng ngày càng khó coi, vừa lúc hắn định mở miệng nói tiếp thì thứ âm thanh phiền lòng kia chợt dừng lại.

"Tôi muốn trói em năm phút."

Tiêu Chiến nói.

-

Biểu tình trên mặt của người đối diện tương đối xuất sắc.

Có phẫn nộ, có xấu hổ, có hoài nghi, cũng có một chút...chờ mong.

Nếu như không phải sợ chọc giận con sư tử chuẩn bị dựng bờm trước mặt, Tiêu Chiến thật sự muốn xem cơ mặt của Vương Nhất Bác còn có thể biến hoá đến mức nào.

"Vương tổng chớ có nóng vội."

Tiêu Chiến ngoắc ngoắc môi, phải miễn cưỡng nắm tay lại thành quyền rồi đem che ở trước miệng mới ngăn không cho bản thân bật cười thành tiếng.

"Gần đây tôi đang thực hiện một đề tài, nội dung là lấy kết quả đo lường F-wave hệ thần kinh ngoại vi trong tình trạng hoạt động cơ thể và giác quan bị hạn chế. Các nhóm đối tượng khác tương đối dễ tìm, vừa vặn chỉ thiếu một Alpha có tố chất tâm lý cao như Vương tổng."

Vương Nhất Bác mất gần nửa phút mới tiêu hoá hết lượng thông tin mà hắn đưa ra, ngoài ý muốn, biểu tình dường như còn đặc sắc hơn ban nãy.

Hầu kết nhấp nhô lên xuống, Vương Nhất Bác khó có thể tin mà xác nhận lại lần nữa.

"Cho nên, anh muốn trói tôi là để làm thí nghiệm?"

Tiêu Chiến cười hỏi "Tôi còn có thể làm gì khác sao?"

Kỳ thực hắn có thể lý giải, đối với người vừa ưu tú vừa kiêu ngạo như Vương Nhất Bác, chỉ số hấp dẫn của bản thân bị bác bỏ xác thực là một chuyện rất đả kích. Thế nhưng Tiêu Chiến không nghĩ đối phương còn có thể bối rối thành cái dạng này.

Hắn vốn tưởng Vương Nhất Bác rất bài xích mình, nhưng thái độ kia xem ra cũng không nhất định.

Chỉ có điều, cần đối tượng để hoàn thành đề tài là sự thật, Tiêu Chiến cũng không ôm kỳ vọng gì nhiều. Nếu Vương Nhất Bác cứ khăng khăng muốn báo đáp, vậy hắn thử đề nghị thôi, đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng không sao.

Về sau còn nhiều thời gian, hắn cũng không kém gì một dịp này.

Chế tạo cơ hội trước nay vẫn luôn là sở trường của Tiêu Chiến.

"Vương tổng?"

Vương Nhất Bác giật mình hồi hồn, nhận ra vừa rồi mình im lặng quá lâu, bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.

Bất quá Vương tổng vẫn là Vương tổng, tinh anh của giới tài chính tuyệt đối không phải hư danh.

Ngay sau đó, Tiêu Chiến trông thấy người đối diện khôi phục dáng vẻ uy nghi thường ngày chỉ trong nháy mắt, nhàn nhạt mở miệng.

"Được thôi."

***
tbc.

Chú thích của 13
•Holonomic brain theory & Neuroscience: lý thuyết não toàn diện & khoa học thần kinh

•F-wave: (sóng F) xung điện truyền trong sợi thần kinh theo hai chiều

XIII: à, tên fic này nghĩa là Thú săn mồi, phiên ngoại tên Điệu vũ với Trói buộc các chị ạ. Các chị có thít trói buộc hơm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro