V - Prédateurs (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng rên rỉ của Alpha không ngọt ngào uyển chuyển giống như Omega, nhưng mà người khiến cho sư tử cao ngạo phát ra những âm thanh này là hắn, Tiêu Chiến rất hài lòng.

Mỗi một âm tiết đều tỏ rõ Vương Nhất Bác đang vui vẻ hưởng thụ.

Tiêu Chiến xuất thần mấy giây, người trong ngực tựa hồ đối với hành động này cực kỳ bất mãn. Chỉ thấy Vương Nhất Bác đặt hai tay lên xương vai hắn, một phát đẩy ngã xuống giường.

Côn thịt không có rút ra, bởi vì tư thế có chút biến hoá mà thâm nhập càng chặt chẽ.

Vương Nhất Bác cau mày kêu khẽ một tiếng, tình triều nồng đậm còn chưa rút đi, cái cằm hơi hếch, con mắt nửa híp nhìn xuống người nằm dưới thân, tư thái bễ nghễ cao ngạo giống như muốn nói: Nhớ kỹ, là tôi dùng chỗ này để chơi anh.

Rõ ràng là nhân vật bị xâm phạm, đầu mày đuôi mắt lại tràn ngập tính xâm lược.

Tuy nhiên động tác của Vương Nhất Bác còn chưa thuần thục, chỉ tuỳ tiện ngồi trên thân hắn vặn vẹo eo, thoạt nhìn có vẻ vụng về, cái mông nhấp nhổm nâng lên hạ xuống để dương cụ vào càng sâu.

Hắn thích người này, Tiêu Chiến nghĩ.

Không ai có thể không thích Vương Nhất Bác.

Trong bất cứ trường hợp nào cũng sẽ không để cho bản thân quá chật vật, vừa chủ động lại có tính công kích cao, dạng người này xác thực rất khó chơi, nhưng như thế chỉ càng làm cho Tiêu Chiến càng khát khao muốn chinh phục.

Có lẽ bản chất của bọn họ giống nhau, trong mắt căn bản không chứa được vật tầm thường.

Hắn ôm Vương Nhất Bác, hai tay nhào nặn mông thịt săn chắc, xương hông phối hợp với chuyển động của người bên trên, đưa hạ thân vào đến đỉnh, mỗi một cái đều mạnh mẽ dứt khoát.

Hai mắt Vương Nhất Bác khép hờ, mái tóc đen đã bị mồ hôi làm ướt, thấm đẫm dán ở trên trán, khuôn miệng xinh xắn phun ra từng tiếng thở dốc, giống như là đã say mê trong đó, lại giống như không.

"Anh...làm nghề gì?"

Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi, hai mắt chăm chú mở ra nhìn xuống Tiêu Chiến, thần sắc loé lên nguy hiểm.

"Học giả."

Tiêu Chiến dùng sức cong eo, chỉ nghe thấy Vương Nhất Bác "A" lên một tiếng.

"Học giả?...ha..."

Đối phương dâm loạn thở hào hển, có thể coi như phóng đãng, nhưng vừa mở miệng lại là một câu khiêu khích

"Học giả...trên tay, hmm...sẽ có vết chai?"

Tiêu Chiến lập tức hiểu ra, bởi vì hiện tại hắn đang nắm vuốt mông Vương Nhất Bác, cho nên người kia mới có thể cảm giác được.

Tiêu Chiến cười, đưa ra đáp án "Học giả, có đôi khi cần phải...."

Hắn nâng tay lên, trùng điệp vỗ vào hai cánh mông tuyết trắng, đánh xong lại dùng sức nhào nặn, chờ cho đến khi hai hàng lông mày của Vương Nhất Bác đều vặn xoắn lại với nhau mới thong thả nói

"Cần phải giải phẫu một vài con vật nhỏ."

Lúc nói lời này, ánh mắt Tiêu Chiến giống như dã thú đang nhìn con mồi, Vương Nhất Bác cảm thấy "con vật nhỏ" bên trong câu nói của hắn chính là mình, cảm giác rất không thoải mái, cho nên lập tức nhắm nghiền hai mắt.

Tiêu Chiến uốn lưng ngồi lên, một tay đỡ eo, một tay vịn gáy, vận sức xoay người trở Vương Nhất Bác nằm lại xuống giường, sau đó tăng nhanh tốc độ.

Vừa đổi vị trí, người dưới thân cơ hồ bị hắn làm đến tắt thở, thanh âm phát ra đã vỡ vụn không thành câu, cả người lay động giống như con thuyền nhỏ phiêu diêu trong bão tố.

Là thừa nhận, đồng thời cũng phát tiết toàn bộ dục vọng của một nam nhân.

-

"Anh là Alpha dị năng giả."

Vương Nhất Bác nằm lì ở trên giường, thở không ra hơi, côn thịt vừa mới rút ra cho nên hai đùi còn chưa thể khép, đầu gối cong cong giơ lên, cửa huyệt sưng đỏ lộ ra bên ngoài. Thế nhưng con ngươi mông lung vừa tụ, thần sắc trên mặt lập tức khôi phục dáng vẻ xa cách.

Tiêu Chiến nhìn thấy cánh môi bị cắn đến sưng đỏ mê người mấp máy phun ra một câu lạnh nhạt

"Anh biết thôi miên."

Ồ, đã nhìn ra.

Nhưng bằng sự nhạy cảm của Vương Nhất Bác, nhất định có thể nhìn ra, Tiêu Chiến chưa từng hoài nghi điểm ấy. Chỉ là dáng vẻ nằm trên giường mà nói ra những điều này của Vương Nhất Bác khiến cho hắn có chút xao động.

"Khống chế tinh thần mà thôi."

Tiêu Chiến khiêm tốn nở nụ cười, thoạt nhìn rất khách sáo.

Vương Nhất Bác có chút không được cao hứng, lại nói không rõ nguyên nhân, có điều chỉ cần bước xuống giường thì bọn họ chính là hai người xa lạ, như thế này cũng rất tốt.

Vương Nhất Bác miễn cưỡng ngồi dậy, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, Tiêu Chiến có thể đưa tay ra đỡ nhưng hắn lại không.

Hắn biết điểm mấu chốt của nam nhân này ở đâu, giữ gìn tự tôn cho Vương Nhất Bác mới là cách quan tâm tốt nhất.

Hắn yên lặng quan sát, thấy đối phương khó khăn lắm mới có thể đứng vững vàng, bởi vì chân không kẹp kín cho nên chất lỏng bắt đầu thuận đùi chảy xuống.

Vương Nhất Bác nhặt quần áo dưới đất lên, mặc vào từng món một.

Bộ âu phục đắt đỏ đã nhăn nhúm đến khó coi, nhưng khi khoác lên trên người Vương Nhất Bác vẫn không có cảm giác không thoả đáng, thậm chí còn rất đẹp.

Vẻ đẹp tuỳ ý, phóng đãng, bị chà đạp.

Nếu như không phải nhìn thấy tận mắt, tự tay tạo thành, hắn thật sự không tin trên đời này còn có thể tồn tại dạng người như Vương Nhất Bác.

Chờ sau khi Vương Nhất Bác mặc quần áo tử tế, Tiêu Chiến mới đưa một tấm danh thiếp sang.

Đối phương đáng lẽ nên trực tiếp ném trở về, nhưng không ngờ lại nhận lấy, nhìn lướt qua, lúc này mới đem danh thiếp trả lại cho hắn.

"Không có lần sau." Vương Nhất Bác lãnh đạm nói.

"Được thôi." Tiêu Chiến cười.

Chờ sau khi Vương Nhất Bác bước đi không vững ra đến cửa phòng, hắn mới lại thong thả nói tiếp

"Người có thể phục vụ một Alpha bằng cách này không có nhiều, chỉ sợ về sau không tìm thấy tôi, Vương tổng sẽ sốt ruột."

Vương Nhất Bác đột ngột quay đầu, hung tợn nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, qua nửa ngày mới thấp giọng gằn từng tiếng

"Tốt nhất là anh lập tức cút khỏi đây cho tôi!"

Đốt ngón tay siết lấy tay nắm cửa dần dần trắng bệch, cuối cùng, Vương Nhất Bác thô bạo đạp lên giày da đi thẳng ra ngoài, nửa cái bóng lưng cũng không chừa lại cho Tiêu Chiến.

"Bảo tôi cút, kết quả lại tự mình chạy trối chết..."

Tiêu Chiến ngả người trở lại giường, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi. Mấy phút trước, Vương Nhất Bác đã từng hôn qua nơi này, khí lực khá lớn, cắn hắn đến đổ máu, nhưng mà sờ vào vẫn cảm nhận được nhiệt độ quyến luyến nóng hổi.

Thật sự là đáng yêu.

Tiêu Chiến bật cười, đầu lưỡi nhẹ nhàng sát qua môi.

——Con sư tử này, rốt cuộc đã bị hắn bắt tới.

***
end.

XIII: trên cơ bản là end, nhưng các chị thích phiên ngoại hong?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro