Chương 1: Đại Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở Tô đã từng là một thiếu niên văn nghệ, năm đó đối với văn nghệ cống hiến một bầu nhiệt huyết liền góc 45° đều nhanh khóc, mà hiện nay cậu lại ở trên con đường trở thành ngu* ngốc* đáng* khinh càng chạy càng xa. (Góc 45°: fan não tàn, cuồng quá mức cho phép)

Ở cái thành phố C thị này, hầu như chỉ có hai mùa đông hạ, mới trung tuần tháng tư này nhiệt độ đã vượt qua 30 độ, sau ngày mưa ngắn ngủi đại dương nóng rực nướng cả vùng đất C thị, nhìn ngoài cửa sổ mặt trời rực rỡ chiếu rọi bầu trời, Sở Tô đứng ở phòng điều hòa có thể cảm nhận được mặt đất bốc lên hơi nóng.

Nếu như đánh vỡ quả trứng gà ở phía trên, mấy phút sẽ chín ni? Sở Tô yên lặng nghĩ, bỏ đi ý nghĩ ra ngoài kiếm ăn, trở lại phòng khách đem số điện thoại tiệm cơm bên ngoài phụ cận tìm ra, gọi một phần cơm.

Sau khi gọi xong, Sở Tô lấy từ tủ lạnh ra một hộp ly giả thành hộp kem trở lại trước máy vi tính, phát hiện QQ lấp lánh không ngại phiền, nhắc nhỡ có tin nhắn mới nhận, mở ra hộp kem cầm cái muỗng đào một muỗng lớn bỏ vào trong miệng, vị lạnh lẽo ở trong miệng tản ra, trong đầu Sở Tô trong nháy mắt hiện lên lời kịch quảng cáo "Lạnh thấu tim, mới phấn khỏi".

Nếu như có chai nước từ trên đỉnh đầu đổ xuống liền tốt rồi, cậu suy nghĩ chuyện không đâu vào đâu, tiếp tục đào muỗng hộp kem, ngay sau đó ngậm cái muỗng mở nhóm QQ vẫn một mực nhảy lên. (Khi chơi QQ, có ai đó gửi tin nhắn cho bạn biểu tượng hình chim cánh cụt sẽ nhấp nháy sáng a sáng kèm theo tiếng tít tít.)

Trong nhóm "Là văn nghệ không phải là đáng khinh" lúc này đang tưng bừng nhộn nhịp, lịch sử tin nhắn không ngừng xoát tin mới.

Thất Ma Ma: Gào khóc, có máu mới rót vào, tao * niên tao * các bạn nữ đứng lên, xếp hàng dâm tân~

Là Dưa Ca Không Phải Tiểu Cúc: Dâm tân.

Quần Lót Của Ngươi: Dâm tân +1

Không, Là Quần Lót Của Ngươi: Dâm tân +2

Văn Ý Tô: Dâm tân +3

Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Cúc Hoa: A a a a, lão đại xuất hiện, cầu ôm đùi!!! Cầu bạo cúc hoa!!!

Văn Ý Tô: Đến đây đi, cho ngươi khắp nơi trên đất đều là cúc hoa tàn.

Sở Tô mặt không đổi sắc gõ xuống những lời này, đem cửa sổ nhóm sụp xuống, hộp kem trên tay rất nhanh giải quyết hết.

Tại sau khi Sở Tô đánh câu "Cho ngươi khắp nơi trên đất đều là cúc hoa tàn" kia, trong nhóm nháy mắt an tĩnh.

Là Dưa Ca Không Phải Tiểu Cúc: Lão đại hôm nay cậu lại ăn mất tiết tháo rồi?

Trăng Hôm Nay Thật Tròn: Lầu trên cậu đang trêu chọc tôi? Lão đại từng có thứ tiết tháo này sao?

Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Cúc Hoa: Đối tượng là lão đại, khắp nên trên đất đều là máu cúc hoa tôi cũng vui lòng, cầu bạo (*/w\*).

Thất Ma Ma: Cô nương, xin theo đuổi được không?

Quần Lót Của Ngươi: Tôi đến bây giờ theo đuổi chính là lão đại!

Không, Là Quần Lót Của Ngươi: Đáng tiếc đại đại theo đuổi là một thần thoại, thân ái quay đầu là bờ.

"Là văn nghệ không phải đáng khinh" nhóm độc giả Thất Ma Ma giúp Sở Tô xây, Sở Tô chính là cây bút chuyên mục trong trang web đam mỹ, bút danh Văn Ý Tô, chủ đạo văn cổ phong, khác biệt với đường lối tiểu thuyết chủ đạo tình cảm, chủ văn của cậu lấy tình tiết là chính tình cảm là phụ, sườn văn chương khổng lồ tình tiết trắc trở phập phồng, tình tiết một vòng tiếp một vòng, khiến độc giả sau khi mở ra liền không nhịn được đi theo tình tiết, trừ cái đó ra thỉnh thoảng còn viết một hai bài đoản văn vui vẻ.

Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Cúc Hoa: Nói về Ma Ma không phải nói có dâm tân sao? Cầu dâm tân trấn an trái tim nhỏ bị thương của ta~

Là Dưa Ca Không Phải Tiểu Cúc: Cùng cầu

Ngươi Muội Là Người Tốt: Cùng cầu + 13838380438

Sama Hiện Thân: ........ Ngươi Muội tự trọng

Ngươi Muội Là Người Tốt: Ngươi Muội là ai?

Thất Ma Ma: A, tôi đùa các cậu.

Là Dưa Ca Không Phải Tiểu Cúc: ..........

Quần Lót Của Ngươi: ........

Không, LÀ Quần Lót Của Ngươi:........

Văn Ý Tô: ........

Lầu Trên Cúc Hoa Rơi: ............

Ánh Trăng Hôn Nay Thật Tròn: Đậu, cúc hoa tên của cậu từ trước đến giờ chưa từng sáng như vậy.

Lầu Trên Cúc Hoa Rơi: Lão đại, tôi đợi hôm nay đợi thật lâu, nhặt được cúc hoa cậu còn cần không?

Văn Ý Tô: Đưa cho cậu.

Là Dưa Ca Không Phải Tiểu Cúc: Lão đại tôi cũng muốn!

Văn Ý Tô: Cậu có hai cái?

Là Dưa Ca Không Phải Tiểu Cúc:....

Thất Ma Ma:........

Thất Ma Ma: Đậu, trả lại cho tôi Tô Tiểu Quai văn nghệ trong sáng năm đó!!

Trăng Đêm Nay Thật Tròn: Văn nghệ trong sáng? Bao nhiêu năm trước?

Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Cúc Hoa: Ma Ma đừng đùa, văn nghệ cái gì, tôi ban đầu là mắt bị mù.

Văn Ý Tô: Tiểu Quai đã từng đơn thuần tốt đẹp đã chết tìm không ra dấu vết ở cái mùa hè kia.

Quần Lót Của Ngươi: .... Đại đại cậu bị hack acc rồi sao?

Lầu Trên Cúc Hoa Rơi: Quần Lót chân tướng.

Văn Ý Tô: Lầu trên cậu rơi không phải là hoa cúc là quần lót.

Quần Lót Của Ngươi: ..... Tôi nói, đại đại cậu thực sự đã từng văn nghệ sao? Thật sự có sao?

Thất Ma Ma: 凸, cậu còn tiếp tục đáng khinh tiếp nữa đi, văn nghệ cái gì tổn thương không dậy nổi.

Văn Ý Tô: [Biểu tình buông tay]

QQ lóe lên một cái, Sở Tô mở ra cửa sổ là Thất Ma Ma inbox riêng cậu.

Tiểu Thất: Tiểu Quai, Tiểu Quai, thấy được mời thở một tiếng~

Thở em gái cô.

Sở Tô oán thầm, trả lời qua một câu: Ừ.

Tiểu Thất: Không phải là a sao?

Văn Ý Tô: Kéo cô vào liSở Tô đen

Tiểu Thất: ..... Tiểu bạch nhãn lang, thanh mai trúc mã hứa hẹn ni, cậu liền như vậy đối với tôi?

Khóe miệng Sở Tô gần như không thể nhận ra cong xuống, tại trước khi chưa có chuyển nhà mới cậu và Thất Ma Ma, cũng chính là Lâm Tưởng Thất ở một tiểu khu, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khi còn bé hai người làm không ít chuyện xấu, mỗi lần thời điểm bị bại lộ, cô luôn luôn che ở trước mặt cậu một bước đem chuyện đều thừa nhận, năm đó Sở Tô viết tiểu thuyết chỉ nói cho một mình cô, sau khi biết đề tài cậu viết Lâm Tưởng Thất cũng chỉ là sững sốt một chút, cái gì cũng không nói ủng hộ cậu.

Tiểu Thất: Aiz, Tiểu Quai, Hội Thanh xã đoàn hiện tại mỗi ngày tìm tôi a

Văn Ý Tô: ?

Tiểu Thất: Gần đây chuẩn bị Di Nhạc mỗi ngày đúng giờ đến tìm tôi, cô ấy mong muốn được trao quyền kịch truyền thanh, nói ở tiểu thuyết nhắn lại không liên lạc được với cậu liền tìm đến hậu viện độc giả, bị tôi cự tuyệt mấy lần, cậu thấy thế nào?

Hội Thanh chế tác xã đoàn, là xã đoàn năm đó đại thần lưu lại.

Sở Tô lẳng lặng nhìn màn hình, yên lặng hỏi một câu.

Văn Ý Tô: ... Đại thần trở lại rồi sao?

Tiểu Thất: .... Không có.

Văn Ý Tô: Ác.

Tuy rằng tâm biết không có khả năng, nhưng nghe được đáp án, trong lòng Sở Tô vẫn là thất vọng tiếp rồi, ngón tay nhỏ dài gõ vài cái.

Văn Ý Tô: Coi như xong đi.

Đối phương yên tĩnh mấy phút mới trả lời tin nhắn, từ trong chữ Sở Tô cũng có thể tưởng tượng Lâm Tưởng Thất một bộ biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tiểu Thất: Anh ta không trở lại cậu liền một cái trao quyền cũng không cho? Mặc dù đại thần lui giới rồi, cũng còn có những CV khác có thực lực trong giới a! Cậu cứ như vậy tuyệt vọng?

Văn Ý Tô: Ừ.

Sở Tô mặt không thay đổi đánh ra một chữ, làm cho Lâm Tưởng Thất ở một chỗ khác nguyên bản bốc lửa trong nháy mắt bị giội triệt để, chữ đánh đến một nữa dừng lại toàn bộ xóa bỏ, tức giận trả lời qua một câu, Kỳ thực cô để ý cũng không phải chuyện có cho trao quyền hay không, cô là bị Sở Tô chọc tức bởi cái loại đợi chờ không hề có hy vọng căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Tiểu Thất: Ngu ngốc, tôi đi giúp cậu cự tuyệt.

Văn Ý Tô: Ừ.

Sở Tô cũng không phải không hiểu ý tứ của Lâm Tưởng Thất, chỉ là từ ba năm trước viết lách đến nay, cậu kiên trì cũng chỉ có một việc, chính là mong muốn người kia có thể chủ dịch một bộ tiểu thuyết cậu viết, cho dù chỉ có một bộ cũng được, cũng không phải nói là cậu không thích viết văn, chỉ là điều kiện tiên quyết để cậu bắt đầu chuyện này là bởi vì người kia mới bắt đầu.

Được rồi, về đại thần trong lòng Tô Tiểu Quai, nơi này phổ cập chút tin tức liên quan.

Trầm Tiêu, trong giới CV tuyệt đối là đại thần, dùng "Chỉ có viết không ra được văn, không có kịch anh ta phối không được" để hình dung anh ta cũng không quá đáng, Trầm Tiêu cũng không phải CV chuyên nghiệp, phối âm với anh ta mà nói chỉ có thể coi như là hứng thú nghiệp dư, tại vào giới mấy năm chỉ phối qua bốn bộ kịch, vừa vặn thuyết minh bốn cái thuộc tính ôn nhu, quỷ súc, phúc hắc, băng sơn, thanh âm trầm thấp từ tính lại đa dạng mang theo tia không thể kháng cự mê hoặc, được các fan xưng là tổng công đại nhân trong giới CV. Chỉ là từ hơn ba năm trước bắt đầu chẳng bởi vì nguyên nhân gì Trầm Tiêu không lại nhận thêm kịch, đến nay bị vây trạng thái thần ẩn, mặc dù không có tuyên bố chính thức lui giới, bất quá chờ đợi thời gian dài không có hy vọng làm cho mọi người cũng đều thầm chấp nhận khả năng này, mà số lượng bốn bộ kịch không nhiều của Trầm Tiêu ở trong giới đã trở thành kịch kinh điển.

-- Tiêu ca kịch không nhiều, bộ bộ đều là hàng tốt, thế nhưng không nên mê luyến Tiêu Ca, đây chẳng qua là một truyền thuyết.

Đây là cảm thán của một fan, lời nói được khảm trong tâm mọi người rồi, đã từng khiến cho weibo một trận sóng triều điên cuồng, Tiêu ca a, đây tuyệt đối là một truyền thuyết, ngoại trừ phối kịch ngoài ra bất kể là trong nhóm hay là YY cơ bản nhìn không thấy bóng dáng của anh ấy, trên weibo chỉ có ít ỏi trích dẫn thông báo tuyên truyền xã đoàn, đừng nói chi là ca hội a phỏng vấn nhỏ vân vân, ngay cả ảnh đều không có.

Mà Sở Tô chính là một trong vô số fan, còn là một tiểu trong suốt (không có danh tiếng), ở trong nhóm fan Trầm Tiêu đảng vạn năm lặn xuống nước, ngay cả phao cũng chưa từng thả lên (ý nói fan không bao giờ lên tiếng), chỉ là một lòng nằm vùng ở trong nhóm thu thập tin tức có liên quan đến đại thần, vô cùng may mắn chính là cậu lặn sâu dưới mặt nước không có bị nhân viên quản lý đá ra nhóm, mà bởi vì Sở Tô quá mức khiêm tốn, các em gái trong nhóm càng thêm không biết trong nhóm ẩn nấp một *tác giả đại thần*

Đúng vậy, đại thần.

Hơn ba năm, Sở Tô ở trong giới viết văn là có thể nói xưng là đại thần, nhắc đến tác giả đại thần trước mắt cái tên Văn Ý Tô này chắc chắc thượng bảng (kiểu đứng top ý), Sở Tô bản lĩnh hành văn vững chắc, tiểu thuyết kết cấu mới mẻ độc đáo mà nội dung lại trôi chảy tình tiết khó bề phân biệt, tiểu thuyết đầu tiên《Như Ảnh Tùy Hình》của cậu là huyền nghi giang hồ văn, tình tiết nhịp nhàng ăn khớp, mỗi một phân đoạn nhìn như không hề liên quan nhau rồi lại che đậy nối tiếp, độc giả suy đoán lẫn nhau tình tiết hướng đi, sau cùng chân tướng vạch trần lại ngoài dự đoán của mọi người, khiến mọi người nhử ở trong mộng mới tỉnh, thời điểm mới phát hiện nguyên lai mọi người đều nhập diễn, chỉ có tác giả một người thanh tỉnh.

Có vài người trời sinh so với cậu ưu tú hơn người, có thể nói bộ tiểu thuyết đầu tiên liền thiết lập xác định con đường sáng tác sau này của Sở Tô.

Nói đến năm đó cậu nghĩa vô phản cố dấn thân tiến vào sáng tác văn học, chính là vì một ngày kia có thể viết ra tiểu thuyết Trầm Tiêu nguyện ý chủ dịch, ai biết quyển đầu tiên còn chưa có viết đến phân nữa, Trầm Tiêu liền không nhận kịch rồi. (Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không trùng bước)

Như vậy cũng tốt so với làm xong áo cưới, cô dâu nói không kết hôn vậy, có lẽ thời điểm động phòng, cô dâu nói dì cả tôi đến rồi (Dì cả: Kinh nguyệt ). Vì vậy chú rễ liệt rồi, nói thế nào đều là nước mắt.

Sở Tô lúc đó chán nản một đoạn thời gian, cuối cùng vẫn là tiếp tục viết tiếp, tại sau khi kết thúc quyển tiểu thuyết thứ hai, Lâm Tưởng Thất từng cùng cậu đề cập qua có mấy người Thanh Ưu chế tác đoàn kịch đều mong muốn trao quyền tiểu thuyết, nhưng cậu không chút do dự cự tuyệt, chính là trong tiềm thức vẫn là kỳ vọng đến ngày nào đó Trầm Tiêu trở về giới CV, sau đó mình có thể có dũng khí mời anh ấy phối kịch.

Được rồi, nói trắng ra là Sở Tô chính là một cái fan thầm mến điên cuồng, còn là ngay cả đối phương là tròn hay dẹp, người thầm mến là cao phú suất vẫn là lùn nghèo xấu đều không biết.

Cái loại ngay cả người mình thích cũng không biết là bộ dáng như thế nào, sự việc đơn giản là ngược (vui) thân (nghe) ngược (vui) tâm (gặp)!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei