Chương 94 - Phiên ngoại La Thiếu Hằng VS Thẩm Mạc Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A ..." La Thiếu Hằng tỉnh lại lúc đầu trướng đau, cậu khẽ than một tiếng, vươn tay cố sức xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, một tay chống đỡ mình dựa vào lưng giường ngồi dậy, đầu phát trướng khiến cậu cảm giác có chút vô lực, từ từ nhắm hai mắt lại dựa vào lưng giường chậm rãi một lúc mới khá hơn được một chút. Hôm qua cậu trở về từ khu mộ, cậu cảm thấy trong lòng trống rỗng lợi hại, như là có cái tay đào đồ vật trong lòng ra vậy, khiến cho cậu kinh hoảng lại không có cách nào ngăn cản, sau cùng vì để xua đi cảm giác này, lúc cậu trở lại làng du lịch liền đến quán bar, vốn chỉ là muốn uống chút rượu để cho mình đi vào giấc ngủ sớm một chút không cần lại miên man suy nghĩ, lại không nghĩ rằng ngay cả cồn cũng vô pháp tê dại trống rỗng nơi nội tâm, trái lại khiến cho cậu sinh ra ảo giác, cho là mình gặp được Thẩm Mạc Thành.

La Thiếu Hằng nhếch khóe miệng cười cười, cảm giác tối qua mình thật sự là đã quá say rồi, thậm chí ngay cả ảo giác đều cảm thấy chân thực không gì sánh được, trong ấn tượng trước khi mình còn chưa quá say là Vương Tiểu Tuyền mang mình rời đi, thế nào cũng không có khả năng liên hệ với Thẩm Mạc Thành, rõ ràng hôm qua mới đến ngôi mộ của người kia.

Quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường trên giá sách, kim đồng hồ phía trên biểu hiện bây giờ là mười rưỡi sáng, bình thường cậu đều là khoảng tám giờ thì thức dậy, khó có được hôm nay vậy mà ngủ trễ như thế, xem ra cồn vẫn là có tác dụng rất lớn. Cậu xốc lên tấm chăn mỏng đắp bên hông mình xuống giường, đường nhìn rơi vào trên DV đặt ở trong hộc tủ đầu giường, nhớ tới hôm qua mình ra cửa quên cất chúng nó, album bị lật mở đúng lúc là tấm hình của cậu và Thẩm Mạc Thành chụp chung, Thẩm Mạc Thành ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí, cậu đứng ở ở sau lưng một tay vòng quanh cổ Thẩm Mạc Thành, một tay cầm điện thoại chụp ảnh.

Cũng không biết tối qua lúc Vương Tiểu Tuyền đưa mình về có thấy những tấm hình này hay không nữa. La Thiếu Hằng đóng cuốn album lại, kể cả DV bên cạnh cũng gom lại đặt vào trong ngăn kéo tủ, nghĩ thầm thấy liền thấy đi, cũng không phải chuyện gì mà người ta không thể thấy được, ở trong lòng của cậu, cho dù người bên ngoài hỏi tới cậu cũng sẽ dám thừa nhận mối quan hệ với Thẩm Mạc Thành. Sau khi cất album, cậu lột xuống drap giường, chuẩn bị một hồi sẽ bảo người đưa đi phòng giặt quần áo, tối qua uống rượu ngủ cả đêm cậu cảm giác khắp giường đều là mùi rượu, sau khi thu dọn xong drap giường cậu thuận tiện lấy đồ thay trong tủ quần áo đi tắm.

Sau khi tắm xong La Thiếu Hằng đến nhà hàng của làng du lịch ăn sáng, chuẩn bị tìm tài vụ thẩm tra đối chiếu tài khoản tháng trước, ra khỏi nhà hàng liền đụng trúng nhân viên tiếp tân, nhân viên tiếp tân nhìn thấy cậu lộ ra nụ cười vui vẻ, "Anh Hằng anh ở nơi này a, vừa đi đến chỗ anh ở tìm anh mà không gặp, còn tưởng rằng anh đã đi rồi."

"Làm sao vậy?" La Thiếu Hằng hỏi cô, thấy cô hô hấp có chút gấp, đoán chừng là tìm cậu đến vội vàng, liền hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, là cậu chủ nhỏ Sở Tô tới rồi." Nhân viên tiếp tân nói, "Cậu ấy dẫn theo bạn đi dạo quanh sân phía trước, em tới báo với anh trước một tiếng."

"Tiểu Quai tới rồi?" La Thiếu Hằng vừa nghe nở nụ cười, nói, "Anh đây lập tức đi tới, em bận việc em đi."

"Dạ." Nhân viên tiếp tân gật đầu.

Hôm qua La Thiếu Hằng mới vừa nghe La Quỳnh Thư nói chuyện của Sở Tô, không nghĩ tới hôm nay Sở Tô lại tới, còn dẫn theo bạn lại đây. Nhắc tới lâu như vậy ngoại trừ Lộ Dương và Lâm Tưởng Thất, cậu chưa từng thấy Sở Tô dẫn theo người bạn nào khác đến, lẽ nào lần này nó dẫn tới là bạn trai của nó? Trong lòng La Thiếu Hằng nghĩ như vậy, không khỏi bước nhanh hơn đi về phía sân trước.

Sân trước ở phía trước sảnh tiếp đón khách, lúc đi ngang qua quầy tiếp tân La Thiếu Hằng bị người gọi lại, lúc này đây người gọi lại cậu là Vương Tiểu Tuyền.

"Anh Hằng anh Hằng!!" Vương Tiểu Tuyền đang ở trước quầy tiếp tân thẩm tra đối chiếu thông tin hộ khách, ngẩng đầu liền thấy La Thiếu Hằng đi tới, vội vã cất cao giọng gọi cậu lại, hướng cậu ngoắc ngoắc gọi cậu đi qua.

La Thiếu Hằng nghe thấy thanh âm của cậu ta dừng lại bước chân một chút, chỗ trước quầy tiếp tân chỉ có một mình Vương Tiểu Tuyền, những nhân viên tiếp tân khác phỏng chừng bị cậu ta điều đi làm những chuyện khác rồi, cậu xoay người hướng bên Vương Tiểu Tuyền đi tới, đến phía trước quầy tiếp tân ngừng lại, hỏi, "Làm sao vậy?"

Vậy mà Vương Tiểu Tuyền đầu tiên là nhìn về phía cậu trái xem phải xem trên xem dưới xem nhìn một hồi lâu, mới mang theo giọng điệu vi diệu hỏi, "Anh Hằng, tối qua anh không có sao chứ?"

"Hả?" La Thiếu Hằng sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp tối qua chuyện uống rượu, cho là cậu ta hỏi mình xảy ra chuyện gì, nhân tiện nói, "Không có chuyện gì, không cần lo lắng."

"Vậy là tốt rồi." Vương Tiểu Tuyền gật đầu, kỳ thực tối qua lúc cậu ta trở về tra xem thông tin của đối phương đúng là Thẩm Mạc Thành còn chưa phải quá yên tâm, len lén chạy đến Đào Lý Cư mà Thẩm Mạc Thành ở, phát hiện đối phương không có ở trong đó, lại đi đến sân của La Thiếu Hằng, thấy đèn bên trong còn sáng mới hơi chút yên lòng, canh giữ ở cửa sau một lúc vẫn không nhịn được đi gõ cửa một cái, lúc xác nhận La Thiếu Hằng không có việc gì mới rời đi.

"Hôm qua làm phiền cậu rồi." La Thiếu Hằng cười nói, nghĩ cậu ta đưa mình trở về, "Lúc đó anh uống hơi nhiều, cực khổ cậu đưa anh trở về."

"Không khổ cực a." Vương Tiểu Tuyền nói, "Cũng không phải là em đưa anh trở về, anh Hằng anh không nhớ sao?"

"Không phải cậu sao?" La Thiếu Hằng nhíu mi lại, "Vậy là ai?"

"Thẩm Mạc Thành a" Vương Tiểu Tuyền nói, nhớ tới tối qua lúc Thẩm Mạc Thành tới cậu đã say, liền giải thích, "Là hắn ta đưa anh trở về, lúc đó anh uống say có thể không nhớ được. Đúng rồi, anh Hằng, lần trước anh nói làng du lịch của chúng ta còn có một người ông chủ gọi là Thẩm Mạc Thành em nhớ không lầm đi? Là cái người gọi Thẩm Mạc Thành mà buổi tối em nhìn thấy kia sao? Hắn ta ..." Cậu ta tự nói, khi nhìn thấy biểu tình trên mặt của La Thiếu Hằng thì ngừng lại, "Anh Hằng, anh làm sao vậy?"

".... Cậu nói ai?" La Thiếu Hằng ngốc lăng nhìn cậu ta, "Cậu vừa rồi, là đang nói tới ai?"

"Thẩm Mạc Thành a, anh Hằng, chúng ta nói là cùng một người sao?" Vương Tiểu Tuyền không rõ cho nên lập lại một lần, có chút không giải thích được nói, "Thế nhưng hôm qua lúc em nghe anh gọi cái tên này hắn ta cũng trả lời anh a, còn có khách hàng hôm qua vào ở trong Đào Lý Cư, người vào ở chính là Thẩm Mạc Thành ..."

"Cậu lập lại lần nữa, ở Đào Lý Cư là ai?" La Thiếu Hằng vội vàng cắt ngang lời của cậu ta, thanh âm có chút run rẩy, không chỉ có như vậy, ngay cả hai tay cậu buông xuống bên người đều đang run rẩy, cậu hít một hơi thật sâu, muốn để cho mình trấn định lại, nhưng tựa hồ không làm được chuyện gì, cậu gắt gao nhìn chằm chằm Vương Tiểu Tuyền, hai mắt thừa nhận áp lực thiếu chút nữa khiến Vương Tiểu Tuyền không chịu nổi, cậu ta há há miệng trả lời La Thiếu Hằng, "Thẩm Mạc Thành."

Thẩm Mạc Thành.

Ba chữ này giống như là một tảng đá nặng đè xuống, La Thiếu Hằng ngược lại hít một hơi, lui về sau một chút, khuôn mặt thất thố, "Tôi không tin."

"Thực sự, em không có lừa anh." Vương Tiểu Tuyền thấy dáng vẻ của cậu có chút không thích hợp, nhưng cũng không biết là nguyên nhân gì, liền nói, "Không tin anh tới xem, thông tin hôm qua đăng ký, bên trên biểu hiện chính là hắn ta." Cậu ta vừa nói vừa chỉnh chỉnh máy vi tính ở quầy tiếp tân dùng để đăng ký thông tin, tra ra thông tin khách hàng vào ở cho La Thiếu Hằng xem.

La Thiếu Hằng vừa nghe cậu ta nói như vậy bước đến bên trong quầy tiếp tân, đứng ở bên cạnh cậu ta nhìn về phía màn hình máy vi tính. Khi nhìn thấy ảnh chụp ở trên màn hình thì cả người cậu đều ngây dại.

ảnh chụp trên giấy chứng minh cũng không lớn, thế nhưng người vẫn tương đối rõ ràng. Người phía trên ảnh chụp đối với cậu mà nói quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn được nữa, thậm chí cậu nhắm mắt lại cũng có thể ở trong lòng miêu tả ra bộ dáng của người này, mà cái tên trên giấy chứng minh qua nhiều năm như vậy càng làm cho cậu khắc sâu vào trong lòng.

Cậu ngốc lăng nhìn ảnh người trên màn hình, chậm rãi vươn tay run run, muốn đi chạm vào gương mặt từ trước đây thật lâu tới nay chỉ có thê xuất hiện ở trong mộng của mình, lại bị Vương Tiểu Tuyền cắt ngang, "Anh Hằng, anh làm sao vậy?"

Ngón tay rơi vào trong hình, La Thiếu Hằng bị thanh âm của Vương Tiểu Tuyền làm giật mình tỉnh táo lại, cậu liếc mắt nhìn người trong hình, bỗng nhiên thu tay về, xoay người chạy. Vương Tiểu Tuyền bị động tác động nhiên của cậu làm cho càng bị hoảng sợ, vội vàng lên tiếng gọi cậu, "Anh Hằng anh đi đâu?!!"

Vừa lúc đó Sở Tô trùng hợp cùng Tiếu Thần trở lại sảnh tiếp đón khách, vừa đi vào liền thấy La Thiếu Hằng chạy qua trước mắt, Sở Tô cũng cùng hô theo, "Chú nhỏ!"

Nhưng La Thiếu Hằng lúc này đã nghe không thấy được bất kỳ thanh âm nào rồi, ở trong lòng của cậu chỉ có một ý nghĩ, đi tìm Thẩm Mạc Thành! Phải đi tìm Thẩm Mạc Thành! Hiện tại! Lập tức!

Cậu vô pháp biểu đạt được lúc chính mình nhìn thấy thông tin đăng ký trong lòng là ý nghĩ gì, cậu chỉ biết là cậu muốn gặp Thẩm Mạc Thành, cậu muốn xác nhận một việc, xác nhận hắn có còn sống hay không.

Để đảm bảo hoàn cảnh an tĩnh, sân sau Đào Lý Cư được xây dựng cách phòng tiếp tân khá xa, La Thiếu Hằng một đường chạy đến sân sau, lúc càng tiếp cận mục đích trái tim của cậu nhảy đến càng nhanh hơn, cái loại cảm giác này như là trái tim lập tức muốn nhảy ra khỏi thân thể mình tựa như không bị khống chế. Rốt cuộc đi tới trước cửa Đào Lý Cư, cậu thậm chí đã quên mất có loại chuông cửa này, dừng lại một cái liền giơ tay lên đi gõ cánh cửa gỗ thiệt lớn đang đóng chặt, hướng bên trong hô, "Thẩm Mạc Thành anh có ở bên trong không?!!" Lúc gọi đi ra cậu mới phát hiện cổ họng mình khàn đến lợi hại, nhưng cậu căn bản không có tâm tư đi để ý tới cái này, chỉ lo một lòng gõ cửa, "Thẩm Mạc Thành là anh sao?! Anh mở cửa a! Anh còn sống đúng hay không?! Thẩm Mạc Thành!!"

Lúc Sở Tô và Tiếu Thần đi theo đến Đào Lý Cư liền thấy hình ảnh như vậy, La Thiếu Hằng ngơ ngác đứng ở trước cửa lớn, mắt không chớp nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, một tay cậu còn để ở trên cửa, bởi vì dùng sức quá độ bàn tay đã đỏ đến lợi hại, trong miệng còn lẩm bẩm nói, "Vì sao không gặp em đâu?"

"Chú nhỏ." Sở Tô đi tới sau lưng cậu, nhẹ giọng gọi cậu một tiếng.

Cánh tay trên cửa của La Thiếu Hằng vô lực rũ xuống, cậu lẳng lặng đứng một hồi, chậm rãi xoay người nhìn về Sở Tô ở phía sau mình, lộ ra nụ cười khổ, "Tiểu Quai, con nói hắn nếu đã tới, vì sao không muốn gặp chú a?"

Sở Tô nhìn cậu hơi lộ ra sắc mặt tái nhợt, có chút bất đắc dĩ thở dài, "Không phải là hắn không bằng lòng gặp chú, chỉ là hắn không muốn lấy bộ dáng hiện tại cuất hiện trước mặt chú."

"Con có ý gì?" La Thiếu Hằng không hiểu được.

"Lần trước con đến B thành từng gặp Thẩm Mạc Thành một lần." Sở Tô dừng lại một chút, nhìn cậu lộ ra biểu tình giật mình, từng chữ từng câu nói, "Hắn mất trí nhớ."

*

Sau khi trở lại trong sân của La Thiếu Hằng Sở Tô đem chuyện lần trước gặp mặt cùng Thẩm Mạc Thành, đem chuyện biết được Thẩm Mạc Thành bởi vì tai nạn xe biến thành người sống đời sống thực vật ngủ mê man mấy năm, sau khi tỉnh lại mất trí nhớ tỉ mỉ nói với La Thiếu Hằng một lần. Trong quá trình nghe cậu nói La Thiếu Hằng vẫn gắt gao nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

"Chờ anh trở lại, anh sẽ lấy một Thẩm Mạc Thành hoàn chỉnh bồi ở bên cạnh em, chờ anh."

Trong đầu đột nhiên vang lên một câu nói mà lúc sáng nay trong lúc nửa mê nửa tỉnh cậu nghe thấy này, La Thiếu Hằng thật sâu nhắm hai mắt, nguyên lai đó cũng không phải là mình đang nằm mơ, Thẩm Mạc Thành thực sự từng xuất hiện qua, cũng không phải là ở trong mộng của cậu, càng không phải là chỉ ở trong trí nhớ của cậu, mà là chân thật đã trở về. Cậu giơ tay lên che mai mắt chua xót của mình, rất sợ không cẩn thận mà rơi lệ.

"Hắn nói hắn sẽ quay về tìm chú, khi hắn tìm về tất cả trí nhớ thuộc về chú." Sở Tô nói.

La Thiếu Hằng hít một hơi thật sâu, cưỡng bức nước mắt hầu như muốn xông ra, thấp giọng trả lời, "A."

Lúc này di động của cậu vang lên, cậu thu liễm tâm tình một chút, nhận điện thoại. Người gọi chính là Vương Tiểu Tuyền, Vương Tiểu Tuyền báo cho cậu biết nhân viên tiếp tân nói sáng sớm nay liền thấy Thẩm Mạc Thành rời khỏi làng du lịch rồi.

Sau khi cúp điện thoại La Thiếu Hằng vỗ vỗ mặt mình, khiến cho tâm tình của mình xoa dịu rất nhiều, nói với Sở Tô, "Thẩm Mạc Thành đã đi rồi."

"Vậy chú muốn đi tìm hắn ta sao, con biết hắn ở nơi nào." Sở Tô nói.

"Không." La Thiếu Hằng lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, "Chính như là lời con nói hắn cũng không muốn chú gặp hắn trong bộ dáng bây giờ, hiện tại chú cũng có chuyện cần làm, chú chuẩn bị trở về La gia một chuyến."

"Về nhà?" Sở Tô sửng sốt một chút, "Là nhà chính sao?"

"Ừ." La Thiếu Hằng nói, "Hôm qua chú gặp được mẹ con, chị ấy nói với chú rất nhiều chuyện trong nhà, lại nói tiếp chú thực sự là bất hiếu." Cậu tự giễu lắc đầu nói, "Mặc dù biết cha mẹ đều rất khỏe mạnh, thế nhưng qua nhiều năm như vậy chú thủy chung không có thái độ tẫn một chút nghĩa vụ người làm con."

"Đừng suy nghĩ nhiều, đó cũng không phải chủ ý của chú." Sở Tô an ủi, "Thân thể của mọi người cũng khỏe, chú đừng lo lắng."

"Ừ." La Thiếu Hằng gật đầu, "Chú muốn trở về thăm cha mẹ sau đó sẽ đi tìm Thẩm Mạc Thành, mặc kệ hắn có nhớ chú hay không, chú đều muốn đi tìm hắn."

Sở Tô gật đầu, như vậy cũng tốt, hai người bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, cũng không nên lại tiếp tục chia lìa.

"Đúng rồi." La Thiếu Hằng nhớ tới chuyện hôm qua La Quỳnh Thư nói với cậu, nói, "Mẹ con còn nói với chú chuyện của con, cái người bên ngoài kia là bạn trai của con sao?" Cậu đưa tay chỉ Tiếu Thần ở bên ngoài phòng khách.

Sở Tô: "..." Mẹ nói quá nhiều rồi!

*

Lúc La Thiếu Hằng trở về La gia sau khi ở lại La gia ba ngày, ngày thứ tư liền cùng Sở Tô còn có Tiếu Thần ba người ngồi máy bay đi B thành. Lúc tới B thành Sở Tô gọi số điện thoại mà Thẩm Mạc Thành lúc trước lưu lại cho Sở Tô, lại phát hiện số của đối phương trong trạng thái tắt máy, cho nên bọn họ gọi cho Thâm Vân lúc đến làng du lịch có lưu lại.

Lúc Thẩm Vân nhận được điện thoại của bọn họ có chút kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc lại mang theo kinh hỉ và vội vàng khiến cho bọn họ không hiểu, biết bọn họ đã đến B thành rồi liền nói thẳng hy vọng La Thiếu Hằng cùng mình đi một chuyến. La Thiếu Hằng không biết hắn ta là có ý gì, thế nhưng trong lòng đã có loại bất an không rõ khuếch tán.

Thẩm Vân tại chỗ đã hẹn gặp ba người bọn họ, La Thiếu Hằng vừa thấy hắn ta liền không nhịn được lên tiếng hỏi, "Thẩm Mạc Thành đâu?"

Ngoại trừ tìm người điều tra tư liệu ra, đây là lần đầu tiên Thẩm Vân nhìn thấy chính chủ La Thiếu Hằng, hắn ta nhìn La Thiếu Hằng trên mặt không che giấu được sốt ruột, đột nhiên không biết thế nào đối cậu mở miệng nói rõ tình huống. Kể từ sau khi quá khứ của La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành, ở trong lòng của hắn ta đã đem La Thiếu Hằng trở thành người của ông chủ mình, cho nên lúc này hắn ta đối với gương mặt mong đợi của La Thiếu Hằng có chút không đành lòng nói ra tình huống hiện tại của Thẩm Mạc Thành.

La Thiếu Hằng không có nghe thấy câu trả lời của hắn ta, lại từ vẻ mặt của hắn ta đoán được chuyện gì không tốt, cậu hỏi lại lần nữa, thanh âm cẩn cẩn thận thận không tự chủ sinh ra chút sợ hãi bị chính mình đoán đúng, "Thẩm Mạc Thành người đâu?"

"Boss còn chưa có tỉnh lại, hiện tại tôi đến đón cậu đi gặp anh ấy." Thẩm Vân nói, lời của hắn ta khiến ba người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

"Cậu nói cái gì?" La Thiếu Hằng sợ run hai giây, thanh âm dần dần trở nên có chút kinh hoảng, bật thốt lên hỏi, "Chưa tỉnh lại là có ý gì? Hắn làm sao vậy?!"

"Ngày hôm trước Boss vừa mới làm xong phẫu thuật, bây giờ còn chưa có tỉnh lại."

"Phẫu thuật gì?!" La Thiếu Hằng run giọng hỏi.

"Phẫu thuật sọ." Thanh âm Thẩm Vân có chút trầm, giọng nói trầm trọng.

Chỉ hai chữ khiến sắc mặt La Thiếu Hằng càng trắng bệch, vô pháp tin tưởng nhìn hắn ta.

Lúc ngồi trên xe trở lại, Thẩm Vân đem chuyện sau khi hắn và Thẩm Mạc Thành trở về ngày ấy, cuộc nói chuyện hoàn chỉnh giữa Thẩm Mạc Thành và bác sĩ Thái Bá đều cùng La Thiếu Hằng nói một lần.

"Hai năm trước lúc Boss tỉnh lại thân thể vẫn không phải quá tốt, bởi vì tai nạn xe cộ năm đó, khí quan trong cơ thể nhiều chỗ bị hao tổn, lưu lại số lớn di chứng, một năm kia tỉnh lại hầu như mỗi ngày buổi tối anh ấy đều không ngủ được, không để ý thậm chí còn sẽ dẫn phát bệnh biến chứng." Thẩm Vân trầm giọng nói, "Cuộc phẫu thuật lúc này người mổ chính là bác sĩ Thái Bá, mấy năm này vẫn luôn là ông ấy điều trị thân thể cho Boss, thế nhưng ông ấy cũng nói, cuộc phẫu thuật này phiêu lưu rất lớn, ngay cả chính ông ấy cũng không có biện pháp bảo đảm chắc chắn, cho nên ông ấy càng không ủng hộ Boss mổ."

"Nhưng thái độ của Boss rất cứng rắn, ở trong chúng tôi căn bản không có người có thể cãi lời anh ấy, cũng không thể cãi lời anh ấy." Thẩm Vân nói, "Anh ấy nói đây là chuyện mà anh ấy phải làm, anh ấy muốn đem tất cả chuyện về hai người đều nhớ lại, đó là quá khứ thuộc về hai người các anh, anh ấy không nên quên. Anh ấy muốn sau khi nhớ lại nói với cậu một tiếng xin lỗi, anh ấy không phải cố ý rời khỏi cậu lâu như vậy." Thanh âm Thẩm Vân nói có chút khàn, lúc Thẩm Mạc Thành nói những lời này thì trong thanh âm bao gồm tình cảm, mà hắn ta làm người ngoài cuộc cũng không có biện pháp không động dung vì những lời đó.

La Thiếu Hằng ngồi ở phía sau an tĩnh nghe hắn ta nói, cậu không có mở miệng, chỉ là cúi đầu đem mặt vùi vào trong tay mình, thế nhưng Sở Tô ngồi ở bên cạnh cậu lại có thể cảm thụ được bờ vai cậu đang run rất nhỏ.

"Hiện tại hắn thế nào rồi?" Sau khi trầm mặc một lúc, La Thiếu Hằng khàn giọng mở miệng hỏi.

"Bác sĩ Thái Bá nói không có nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng ý thức của Boss vẫn chưa có tỉnh táo lại."

"Vậy là tốt rồi." La Thiếu Hằng lẩm bẩm nói, không có nguy hiểm tính mạng, vậy là tốt rồi.

Thẩm Mạc Thành không có ở tại bệnh viện công lập, hắn là ở phòng khám tư nhân của bác sĩ Thái Bá làm phẫu thuật, lúc này đang ở trong phòng bệnh đặc biệt. Sau khi La Thiếu Hằng đứng ở cửa phòng bệnh thấy người nằm trên giường bệnh, hai chân đột nhiên mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ rạp ở dưới đất, may là Thẩm Vân ở bên cạnh đúng lúc đỡ lấy cậu.

" ... Cảm ơn." La Thiếu Hằng thấp giọng nói tiếng cám ơn với hắn ta, giãy ra khỏi tay hắn liền từng bước một hướng người trên giường bệnh đi đến, cậu đi cực kỳ thong thả, cước bộ rất nhẹ nhàng, như là sợ quấy rầy người đang nằm trên giường. Thẩm Vân và hai người Sở Tô thấy thế đều an tĩnh lui ra ngoài, nhẹ đóng cửa lại, lưu lại không gian cho bọn họ.

La Thiếu Hằng chậm rãi đi tới bên giường ngừng lại, cúi đầu nhìn người đang hôn mê trên giường, chỉ liếc mắt một cái nước mắt của cậu liền lạch cạch rơi xuống. Cậu vươn tay chạm đến gương mặt mà luôn tồn tại trong giấc mơ của mình mười năm, cảm thụ được xúc cảm ấm áp trên mặt, sau khi xác định không phải là một thi thể lạnh như băng trong nhà xác lúc trước nước mắt không cầm được rơi xuống, "Thẩm Mạc Thành, Thẩm Mạc Thành ...."

*

Thẩm Mạc Thành cảm giác mình ở trong bóng tối đi thật lâu, nơi này không có những người khác, chỉ có một mảnh bóng tối. Hắn không mục đích mà đi tới, không biết là mình muốn đi đâu, càng nghĩ không ra chính mình là từ đâu tới đây, hắn cảm giác cả người mình đều trống rỗng đến đáng sợ, thế nhưng không ai có thể kéo hắn một phen. Bóng tối vẫn như vậy duy trì liên tục đến khi người kia xuất hiện, cảnh vật bên người cũng theo đó sáng lên.

"Ôi chao, anh không chết đi, này này..."

Thẩm Mạc Thành đứng ở trong lối vào hẻm nhỏ tối đen, nhìn thiếu niên trước mắt xuất hiện, thiếu niên đem một người cả người đều là máu cõng ở trên lưng mình trở về phòng trọ của cậu, không sợ chết tìm bác sĩ tư nhân thay mình đem vết thương trên người đều xử lý một lần, lúc sau còn canh giữ ở bên cạnh mình chăm sóc một đêm. Nhìn gương mặt thiếu niên trẻ tuổi hắn vậy mà cảm thấy có quen thuộc không rõ, thế nhưng hắn nghĩ không ra thiếu niên kia là ai, chỉ cảm thấy trong lòng muốn thân cận cậu, muốn ở bên cạnh cậu, hắn đứng ở bên cạnh nhìn thiếu niên liên tục giúp mình đang hôn mê đổi khăn lông ướt hạ nhiệt độ, sau cùng chính mình hạ nhiệt độ xuống, thiếu niên cũng mệt tựa ở trên giường ngủ.

Nhìn mặt mày thiếu niên ngủ say, Thẩm Mạc Thành nhịn không được đi tới muốn chạm vào, nhưng là tay của hắn thẳng tắp xuyên qua gương mặt của thiếu niên. Hắn thu tay về sau khi nhìn thấy tay mình, cúi người ôm thiếu niên, mặc dù không có thật sự ôm được, hắn lại cảm nhận được thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Thiếu niên ngày đêm chăm sóc mình hôn mê hai ngày, lúc mình tỉnh lại lộ ra nụ cười vui mừng, bộ dáng tươi cười sáng sủa thuần túy này không hề có điềm báo trước chạm vào trong lòng hắn, Thẩm Mạc Thành đứng ở bên cạnh nghe thấy mình khàn giọng hỏi, "Cậu là ai?"

"Tôi?" Thiếu niên chỉ chỉ chính mình, nói, "Tôi là La Thiếu Hằng."

La Thiếu Hằng.

Thẩm Mạc Thành giơ tay lên đè lại trái tim mình bởi vì ba chữ này mà kịch liệt nhảy, trong tim tựa như là đột nhiên bị đẩy ra, có chút gọi là ký ức gì đó từ dưới đất nứt ra mọc lên.

Hắn một đường cùng thiếu niên gọi là La Thiếu Hằng này cùng mình lúc còn trẻ, nhìn bọn họ chậm rãi quen biết nhau, hiểu nhau đến yêu nhau. Hắn thấy La Thiếu Hằng qùy gối trước mặt mẹ mình cầu xin bọn họ buông tha mình, thấy cái tát của mẹ La không hề báo động trước mà đánh ở trên mặt La Thiếu Hằng, lúc mẹ La tát xuống hắn theo bản năng che ở trước mặt La Thiếu Hằng, nhưng cái tát lại xuyên qua thân thể hắn đánh vào trên mặt La Thiếu Hằng. La Thiếu Hằng ở cửa lớn La gia quỳ một ngày đêm, trên mặt sưng đỏ còn có hổ thẹn đối với cha mẹ, hắn vô pháp xoa xoa gương mặt bị thương của La Thiếu Hằng, chỉ có thể tại chỗ La Thiếu Hằng không thấy được cùng cậu quỳ ở trước cửa.

Hắn nhìn thấy sau khi mình gặp chuyện không may bộ dạng La Thiếu Hằng hỏng mất đứng ở trong phòng nhận xác, tim của hắn cũng vô pháp ức chế đau đớn đang trổi lên, hắn muốn đi qua ôm cậu, muốn nói cho cậu biết mình không có việc gì, bảo cậu đừng khóc. Nhưng là tay của hắn lần lượt xuyên qua thân thể La Thiếu Hằng, hắn phát hiện mặc kệ có cố gắng thế nào hắn cũng vô pháp ôm được người thiếu niên mà hắn yêu nhất.

Hắn nhìn La Thiếu Hằng vào trại an dưỡng, nhìn cậu đi ra từ bên trong, nhìn một mình cậu đi thực hiện chuyện năm đó mình và cậu hứa hẹn, nhìn cậu một lần một lần ở trước bia mộ của mình hỏi mình có khỏe không, nhìn dáng dấp thiếu niên năm đó tươi trẻ trưởng thành đến bộ dáng thành thục hiện tại.

Cảnh tượng đến nơi này đột nhiên ngừng lại, tình cảnh và người ở xung quanh thối lui cực nhanh, thế nhưng trong trí nhớ lại như nước thủy triều vụt tới. Thẩm Mạc Thành đứng ở trước bia mộ của mình, nhìn tấm hình còn trẻ của mình, mặc cho thủy triều ký ức từng chút từng chút bổ đầu đầu óc mình.

Cảnh tượng trong mộng vốn đến khi hắn xảy ra tai nạn xe nên cắt đứt, thế nhưng hắn lại vẫn như cũ rõ ràng vẫn tiếp nhận tiếp. Có lẽ là dung hợp với chuyện lúc trước Sở Tô nói cho hắn biết về La Thiếu Hằng, cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân từng điều tra mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì, chuyện này rõ ràng không có tự mình trải qua, bây giờ ở trong mơ lại là từng chút từng chút tái hiện lại.

"Anh đã trở về." Thẩm Mạc Thành nhìn bia mộ nhẹ giọng nói.

*

La Thiếu Hằng dựa vào bên cạnh giường bệnh đang ngủ, cậu ngủ rất nông, mơ hồ cảm giác được có người đang sờ tóc của mình, liền giật mình mở mắt, trong nháy mắt liền đối mặt với một đôi mắt bao hàm thâm tình, trong lúc nhất thời cậu vậy mà ngây dại, thẳng tắp đối mặt với người nằm trên giường.

"Đánh thức em sao?" Thẩm Mạc Thành thu hồi cái tay đặt trên đầu cậu, ngược lại đặt trên mặt cậu, "Anh có phải đã ngủ thật lâu rồi hay không?"

Nghe thấy thanh âm của hắn La Thiếu Hằng mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cậu theo bản năng nắm chặt lấy tay người trên giường, có chút không quá tin tưởng hỏi một câu, "Thẩm Mạc Thành?"

"Là anh." Thẩm Mạc Thành có chút cố hết sức nở nụ cười, cầm ngược lại tay cậu, "Anh đã trở về."

Một câu nói của hắn khiến La Thiếu Hằng đỏ vành mắt, gắt gao nhìn hắn, nói không ra lời, thế nhưng tay nắm lấy nhau rõ ràng đang run rẩy.

"Đừng khóc." Thẩm Mạc Thành đau lòng nói, muốn dùng tay đi chạm vào ánh mắt của cậu, cái chạm nhẹ này khiến cho La Thiếu Hằng nhớ tới cái tay kia của hắn vẫn còn đang truyền nước biển, vội ngăn hắn lại, "Đừng nhúc nhích, còn đang truyền dịch đâu."

"Không có việc gì." Thẩm Mạc Thành không thèm để ý chút nào, hắn nhìn La Thiếu Hằng nhẹ giọng gọi một câu, "Thiếu Hằng."

"Em ở đây." La Thiếu Hằng thấp giọng đáp lại hắn.

"Anh muốn ôm em một cái." Thẩm Mạc Thành nhìn cậu, trong mắt là không chút nào che giấu tình yêu, "Anh đã thật lâu thật lâu không có ôm em rồi."

La Thiếu Hằng nở nụ cười, buông tay hắn ra, cúi người ôm hắn, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, "Hoan nghênh anh trở về, Thẩm Mạc Thành."

"A." Thẩm Mạc Thành nghiêng nghiêng gò má mình, đem môi mình ấn ở trên mặt La Thiếu Hằng, "Anh yêu em.'

PHIÊN NGOẠI HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei