Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không nghĩ rằng Phó Thức Tắc sẽ phối hợp như vậy, Vân Li khá vui vẻ, mỉm cười rồi tiếp tục xem trận đấu.

So với lần đầu tiên khi động băng ngồi kế bên cô thì bây giờ Vân Li cảm thấy xung quanh mình ấm lên rất nhiều. Phó Thức Tắc dựa vào ghế, thỉnh thoảng cầm tấm xốp cổ vũ lên vẫy vẫy.

Ngay khi Vân Li nhìn lén Phó Thức Tắc, bầu không khí của hiện trường lại nóng lên, Vân Li vội đi theo cổ động viên đội áo trắng và vẫy tấm xốp cổ vũ, âm lượng của người dẫn chương chương trình càng ngày càng lớ: "Trận đấu đã bước vào trạng thái gây cấn, chỉ cần họ có thể ghi thêm một bàn thắng, chỉ cần ghi thêm một bàn nữa thì chiến thắng sẽ được đảm bảo, bây giờ chúng ta có thể nhìn thấy tiền đạo của đội áo trắng phá hàng phòng thủ, đây là......"

Người dẫn chương nói càng lúc càng nhanh, sau đó là những tràng pháo tay cùng với tiếng thét chói tai. Vân Li không hiểu bóng đá, nhưng cũng có thể hiểu hàm nghĩa của tỉ số "2-0" trong sân.

Camera trực tiếp phóng to các cầu thủ, màn hình lớn trên sân bóng cùng với màn hình LCD trong khán phòng nhanh chóng chuyển đổi đến các cầu thủ đang vui mừng ôm nhau, sau đó chuyển đến các cổ động viên áo trắng gần như đang điên cuồng. Những cổ động viên được quay đến thì reo hò trước màn ảnh.

Người dẫn chương trình vẫn đang say sưa giải thích, Vân Li nhìn về phía Phó Thức Tắc, anh chán nản dựa vào ghế, chậm rãi vãy tấm xốp cổ vũ hai lần.

Cho đến khi ống kính dừng trên cả hai người.

Trước sự chứng kiến của hàng nghìn người xem, tấm xốp cổ vũ của Vân Li ban đầu đang đong đưa bỗng dừng lại, thu lại nụ cười, buông tấm xốp cổ vũ xuống. Phó Thức Tắc bên cạnh cũng di chuyển, khoanh tay lại, nhìn thẳng vào ống kính một cách thờ ơ.

Camera giống như bị hỏng, không có dấu hiệu di chuyển.

Lúc này người dẫn chương trình mới giải thích trước ống kính: "Thật không thể tin được, vì bàn thắng mà các cổ động viên đã kích động đến đứng hình......"

"......"

Cũng may tình huống này không lâu, sau khi ống kính dời đi, Vân Li cảm giác bản thân như được sống lại.

Nhận ra bản thân vừa rồi biểu hiện ở trước ống kính, Vân Li hiểu được, thuộc tính tẻ nhạt của mình được nâng lên một cấp độ mới.

Trong vài phút tiếp theo, Vân Li đều ngây người.

Để ý thấy người bên cạnh đột nhiên im lặng, Phó Thức Tắc nhìn cô một cái, Vân Li mở to hai mắt nhìn chằm chằm món đồ trong tay, giống như cà tím héo.

Phó Thức Tắc quay lại nhìn sân bóng. Anh di chuyển, chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi người về phía trước, trong tay nắm đồ chơi vỗ tay. Cứ một lúc, như thể hạ quyết tâm sau khi vượt qua nhiều chướng ngại vật, đột nhiên vỗ vỗ vài cái.

Nghe thấy âm thanh từ bên cạnh, Vân Li có chút ngạc nhiên nhìn qua.

Phó Thức Tắc nhìn cô một cái: "Cái đó không là một bàn thắng rồi sao?"

Vân Li ngạc nhiên, không chú ý tới ghi thêm bàn thắng vào lúc nào, cũng vỗ theo Phó Thức Tắc, nói: "Đội này hay thật." Rồi sau đó nhìn thoáng qua chỗ ngồi của đội đen, mỉm cười gửi một tin nhắn cho Phó Chính Sơ.

[Phó Chính Sơ, em nên đổi đội để cổ vũ đi.]

Homestay tranh thủ nâng ly: 【đm, hu hu hu, em tức quá.]

Vân Li trở lại trạng thái ban đầu, vẫy theo những cổ động viên đội trắng, giống như đứa trẻ không cần bận tâm suy nghĩ đến chuyện khác

Thấy thế, Phó Thức Tắc dụi đôi mắt buồn ngủ, lại ngả người ra ghế.

......

Mười phút sau, trận đấu kết thúc, đội trắng thắng với tỷ số 3-1. Tất cả những cổ động viên chung quanh Vân Li đều phấn khích đến mức ôm nhau, reo hò cho chức vô địch đầu tiên trong những năm gần đây.

Bầu không khí này đã làm cho Vân Li cảm động. Có lẽ đây là niềm tự hào khi có thứ mình thích giành được chiến thắng vinh dự.

Đến khi tầm mắt một lần nữa chuyển lên người Phó Thức Tắc.

Nhìn anh có chút buồn ngủ.

Vân Li lập tức tỉnh lại, ho nhẹ hai tiếng giấu đi lúc "quên mình" vừa rồi.

Phó Thức Tắc ngồi sườn ngoài, đứng dậy đầu tiên, theo sau đám đông. Nhìn từ phía Vân Li, dáng người anh thon thả tựa một cán bút, tay đút vào túi quần, chỉ lộ ra xương cổ tay rõ ràng.

Từ nhỏ đến lớn, Vân Li thuộc nhóm người da trắng.

Nhưng so với cô thì anh lại trắng như bị bệnh mà lại diêm dúa. Chiếc áo khoác trắng lớn, chỉ cần đẩy thôi là anh có thể té.

Khoan đã.

Cô đang nghĩ, đẩy anh xuống sao?

Đập tan những suy nghĩ lộn xộn của mình, Vân Li có tật giật mình mà duy trì khoảnh cách khoảng cách với Phó Thức Tắc.

Những người phía sau cô không cho cơ hội, vừa kết thúc trận đấu thì vội vàng chen nhau ra ngoài. Vân Li một không giữ được thăng bằng, trán đụng vào xương bả vai của Phó Thức Tắc.

Sự mảnh khảnh khiến xương của anh như một lớp vỏ cứng trên mặt đất, khiến Vân Li đau chết đi được.

Đau đến nước mắt rớt ra.

Thấy Phó Thức Tắc quay đầu lại nhìn cô, tưởng là bởi vì đụng vào anh, Vân Li còn nhịn đau xin lỗi.

Vân Li lấy tay ôm đầu, cảm thấy những người ở phía sau đang cố đẩy cô, Phó Thức Tắc không mang cảm xúc gì, giơ tay đẩy người đằng trước ra sau.

"Lui lại phía sau đi."

"Cậu làm gì vậy!" Người đang ông bị đẩy phản xạ có điều kiện mà la lớn lên.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Phó Thức Tắc thì tắt nắng.

Rõ ràng người trước mặt tuy cao gầy nhưng không lực lưỡng, khi cất lời cũng không mang tính đe dọa, nhưng không hiểu sao lại khiến ông ta run sợ. Người đàn ông phía trước bẹp miệng, chỉ dám lui về phía sau một bước.

Phó Thức Tắc cụp mắt xuống, nghiêng người, ra hiệu cho Vân Li đi trước anh.

Khi ngồi ở vị trí ban đầu, Vân Li quá mãi mê theo dõi trận đấu đến nỗi không quên giữ lại một khoảng trống, tránh tình huống giữa hai người xảy ra xô xát.

Lối đi nhỏ hẹp, khi cô đi tới bên cạnh anh, cho dù cô gắng nhích ra bên ngoài, thì việc đụng chạm với anh là điều khó tránh khỏi.

Quần áo chạm vào như đá lửa cọ xát với nhau.

Vân Li cúi đầu, giả vờ không chú ý bất cứ điều gì.

Sau khi Vân Li đến trước mặt, Phó Thức Tắc giữ khoảng cách một bước với cô. So với những người ồn ào xung quanh sau trận đấu, Phó Thức Tắc yên lặng đến mức anh không tồn tại.

Vân Li từ nhỏ đã không thích người lạ chạm vào mình.

Cho dù cấp một đến cấp ba, hay những chàng trai cô quen biết từ thời đại học, cũng không ít người muốn làm quen cô, có người trực tiếp lấy tai nghe cô đang đeo, người thì dùng tay vỗ vai cô, hoặc là trực tiếp nắm quần áo khi gọi cô.

Những hành động này ít nhiều đều làm cô sợ hãi.

Nhưng kể từ khi biết Phó Thức Tắc, anh vẫn luôn lịch sự và đứng đắn, có ý thức tránh đụng chạm tay chân với người khác.

Những chi tiết nhỏ này, Vân Li có thể nói rằng anh là người được gia đình giáo dục rất tốt, không tức giận và cũng không vượt quá giới hạn.

Ngoại trừ việc không thích nói chuyện.

Cũng không thích cười.

Ra ngoài sân vận động, Phó Chính Sơ đã đợi sẵn ở cửa, cậu ta đã cởi áo khoác đen, chỉ để lại áo ngắn tay của trường.

Phó Thức Tắc hỏi: "Áo đâu?"

Phó Chính Sơ rên rỉ hai tiếng: "Vứt rồi." Cậu ta than vãn hai tiếng, "Sau này con không bao giờ yêu nữa."

Tâm trạng không vui cũng chỉ diễn ra trong vài phút rồi biến mất. Khi anh đang định trở về, thì một vài chàng trai có dáng người bình thường ở cửa sân vận động chào hỏi cậu ta.

Phó Chính Sơ nói câu rồi về: "Đã lâu không gặp bọn họ, chúng ta chơi bóng rồi hẳn về."

Vân Li nhìn Phó Thức  Tắc: "Anh muốn đi không?"

Phó Chí Tắc không ngại mà thừa nhận: "Tôi không biết."

"Vậy anh thích... " Vân Li lại cảm thấy không ổn khi nhất thời buột miệng nói ra. Có thể Phó Thức Tắc không chơi bóng đá, cô lập tức sửa miệng: "Anh không thích chơi bóng đá sao?"

Phó Thức Tắc bị Phó Chính Sơ nhét thanh Snickers, trả lời thay anh: "Cậu út không chơi bóng đá, chỉ chơi cầu lông thôi. Em là toàn năng, lần sau chơi cầu lông chung nha chị Li Li."

"À, được." Vân Li liếc nhìn Phó Thức Tắc, anh không nói chuyện, Phó Chính Sơ bất mãn mà dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh, "Cậu út, chị Li Li hỏi cậu kìa."

Vân Li: "?"

Phó Chính Sơ: "Chị Li Li hỏi cậu muốn đá bóng chung không."

Vân Li lập tức thấy xấu hổ, may mà Phó Thức Tắc cũng không để ý, chỉ gật đầu.

Bạn bè ở cửa đang thúc giục, Phó Chính Sơ chào 2 người xong liền đi qua đó.

Vân Li đi theo Phó Thức Tắc đến bãi đỗ xe, suốt đường đi cả hai đều im lặng.

Nếu mọi thứ không xảy ra một cách tự nhiên như vậy, Vân Li thậm chí còn nghi ngờ Phó Chính Sơ được ông trời phái xuống để giúp đỡ.

Bây giờ là mùa thu, gió ở Nam Vu càng lạnh lẽo. Vài ngọn đèn công suất thấp được treo trong bãi đậu xe, bóng người và tiếng thì thầm chìm trong bóng tối.

Phó Thức Tắc mở cửa ghế phụ cho Vân Li.

"Vào trước đi."

Sau khi cô ngồi vào chỗ rồi đóng cửa, Phó Thứ  Tắc không lập tức quay lại ghế lái, mà là dựa vào bên trái phía trước xe.Vân Li thấy bả vai anh nghiêng đi, sờ soạng trong túi một lúc.

Anh cúi đầu, một tia sáng nhàn nhạt, trong không khí đầy mây mù xám trắng.

Điếu thuốc đầu tiên không kết thúc.

Hình bóng cô đơn như chìm vào trong bóng tối, ánh lửa yếu ớt chính là liều thuốc giải cho đêm dài đằng đẵng.

Khi Phó Thức Tắc trở lại, anh hạ cửa kính xuống, làn gió buổi tối mang theo cả mùi thuốc lá xông thẳng vào mũi Vân Li. Anh khởi động xe, dựa vào trí nhớ của anh rồi lái về phía Thất Lý Hương Đô.

Trên đường Phó Chính Sơ còn gửi một tin nhắn thoại, Phó Thức Tắc liếc mắt, tiếp tục bẻ lái.

Ô tô vừa lúc chạy đến một đoạn khuất, Phó Thức Tắc bật đèn pha, mắt vẫn nhìn về con đường phía trước. Anh nhẹ giọng nói: "Giúp tôi nhìn một chút."

Đây là câu đầu tiên hai người họ nói sau khi lên xe. Giọng nói Phó Thức Tắc dường như lọt vào tai Vân Li, thật dịu dàng. Vân Li cảm thấy có chút quyến rũ. Cô cầm điện thoại di động của Phó Chí Tắc, mở khóa rồi nhấn vào WeChat.

Không nghĩ tới anh sẽ cho phép cô sử dụng điện thoại của anh.

Có một vài cửa sổ trò chuyện trên WeChat. Vân Li không muốn nhìn lén, nhưng không thể tránh khỏi những cửa sổ chat có thể nhìn thấy, cửa sổ thứ hai có ghi chú là "Lâm Vãn Âm" và hơn 100 tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn gần đây viết [A Tắc, mẹ em có làm một vài cái bánh chưng cho anh, kêu em đưa cho anh].

Vân Li không nhìn thấy tin nhắn phía sau, nhưng cô có thể đoán ra, đây là tên một cô gái.

Không biết tại sao, nhưng trong lòng có chút không thoải mái.

Click vào cửa sổ Phó Chính Sơ, mở nhắn thoại. Trong xe đang yên tĩnh vang lên tiếng thở hổn hển của Phó Chính Sơ, chắc là đá nửa trận mới gửi tin nhắn.

"Trễ thế này, cậu út đưa Li Li về dưới lầu. Nhớ nha," Phó Chính Sơ tăng thêm ngữ khí, "Không thể lên lầu."

Mặt Vân Li đỏ lên, đặt điện thoại xuống.

Phía sau có xe vượt qua, Phó Thức Tắc nhìn vào gương sau xe, nói một cách thờ ơ: "Đừng quan tâm đến nó, nó ồn ào vậy đó."

"Ừ......" Vân Li nhỏ giọng mà đáp lại, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô hỏi: "À, Hạ Hạ và Phó Chính Sơ là chị em ruột sao? Họ của hai người không giống."

"Phó Chính Sơ theo họ của chị tôi."

"À."

Không tiện hỏi thêm, Vân Li đáp lại một tiếng, không nói nữa.

Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua như thác nước, tưởng rằng suốt dọc đường còn lại chỉ có sự yên lặng, Phó Thức Tắc lại chủ động nói trước: "Vốn dĩ tôi định để Hạ Tòng Thanh theo họ của chị tôi"

Vân Li chậm rãi ồ một tiếng, hỏi: "Vậy ban đầu là Phó Chính Sơ theo họ của ba sao?"

"Không phải, anh rể khá sợ chị của tôi."

Vân Li tự nhiên hỏi: "Vậy anh cũng sợ à?"

Không khí lập tức yên tĩnh trở lại.

Vân Li lấy lại tinh thần, giải thích: "Ý tôi là anh có sợ chị không? Chứ không phải hỏi có sợ......ờ, vợ không......"

Lần này yên lặng đến mức ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy.

......

Quãng đường không dài. Mười phút sau, xe dừng ở cửa tiểu khu. Vân Li cảm ơn Phó Thức Tắc như thường lệ. Khi mở cửa xe, hơi ấm và hơi lạnh bên ngoài va vào nhau, Vân Li kéo chặt cổ áo.

"Tôi đây đi trước, anh lái xe cẩn thận nhé."

"Đợi chút."

Vân Li ngừng đóng cửa, cúi xuống, Phó Chí Tắc nghiêng người, gật đầu túi đồ ăn vặt ở ghế sau.

"Đem về ăn đi."

Khác với đêm đó, thân xe nhanh chóng nén thành một điểm nhỏ trong bóng tối, vẽ một đường thẳng, chỉ còn hai ánh sáng đỏ ở phần dưới.

Sau khi vào nhà, Vân Li đặt túi đồ ăn vặt trong tay lên bàn. Lấy vài cái bánh quy từ trong túi, mùi bơ tỏa ra khắp nơi.

Nghĩ đến bóng lưng của Phó Thức Tắc xếp hàng vào buổi chiều, ranh giới giữa đường nét và hoàng hôn đều trở nên mờ nhạt.

Đổ bánh quy vào lọ thủy tinh, Vân Li đóng nắp rồi đặt ở góc bàn máy tính.

Bật máy tính lên, gõ ba chữ "Phó Thức Tắc" vào thanh tìm kiếm, rất nhanh thông tin liên quan đến anh hiện lên trên trang web.
Không ngoài dự đoán, vài dày đặc những thông báo tin về thưởng khi anh còn đi học, từ tiểu học cho đến tiến sĩ, không đếm xuể.

Đoạn video về máy bay không người lái trước đó đã xuất hiện trên bản tin vài năm trước. Thông tin gần đây nhất là tháng 3 năm ngoái. Nói về tạp chí hàng đầu được xuất bản bởi nhóm nghiên cứu của anh, tạo ra một bước đột phá quan trọng trong một lĩnh vực nào đó.

"Nghiên cứu đã được tiến hành bởi nhóm của giáo sư Sử Hướng Triết, tác giả đầu tiên của văn bản là Phó Thức Tắc một nghiên cứu sinh tiến sĩ cấp 12 của trường chúng ta......"

Vân Li đọc thầm đoạn văn bản này ở trong lòng. Hôm nay là ngày 10 tháng 10 năm 2016, nghiên cứu sinh tiến sĩ là hệ 5 năm, trên nguyên tắc còn 8 tháng, Phó Thức Tắc sẽ tốt nghiệp bằng tiến sĩ.

Trong một thời gian dài, Vân Li cho rằng anh đã tốt nghiệp. Nhưng bây giờ nhìn lại thì mọi chuyện không như cô nghĩ. Hôm nay ở cửa hàng tiện lợi Phó Chính Sơ cũng nói, Phó Chí Tắc vẫn luôn ở Nam Vu.

Một tay di chuyển con chuột trên bàn, hàng loạt thông tin của trang web hiển thị trên võng mạc của cô, đó là những bức ảnh của Phó Thức Tắc vào những thời điểm khác nhau.

Đầu óc Vân Li trống rỗng.

Dù anh ở khoảng thời gian nào, thì không phải là anh của hiện tại... sống phía dưới ánh mặt trời, lại tối tăm và u á.

Trong lòng cô có một vài suy đoán, có lẽ mấy năm nay một điều gì đó không tốt đã xảy ra. Nghĩ vậy, Vân Li cảm thấy ngực nặng trĩu.

Vân Li tắm rửa xong, đã là 12 giờ rưỡi.
Thanh thông báo của điện thoại hiển thị một tin nhắn từ "homestay nhanh tay nâng cốc", là hai tấm ảnh.

Click vào tấm ảnh đầu tiên, đó là một bức ảnh chụp chung của Phó Thức Tắc và cô vào bức ảnh đầu tiên, cả hai trong ảnh đang ngồi thẳng lưng, ống kính vừa lúc chụp cô đang đặt hai tay trên đùi, ngơ ngác mà nhìn phía trước. Phó Thức Tắc bên cạnh cô lại ngạo nghễ, khoanh tay trước ngực, khóe môi mím chặt, ánh mắt hướng về phía cô.

Hai người đều không có hề có biểu cảm nào trên mặt, nhìn không khác gì là một cặp đôi mới vừa cãi nhau.

Thứ hai là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa Phó Chính Sơ cùng Phó Thức Tắc. Phó Chính Sơ hỏi anh: [cậu út à, sao cậu nhìn lén chị Li Li.]

Sau 30 phút Phó Thức Tắc mới nhắn lại, ngay cả dấu chấm câu cũng bỏ qua: [nhìn công khai]

Vân Li nuốt nước miếng, có vẻ như không thích hợp để giải thích cho câu này từ bất kỳ góc độ nào. Cô sờ khuôn mặt mình, đã rất nóng rồi. Phó Chính Sơ cũng gửi cho cô một tin nhắn: [Chị Li Li, chị nhìn cậu út xem!! Có phải giống biến thái không!! ]

Vân Li cong cong khóe miệng, Phó Chính Sơ có tính cách khá tốt. Gửi cho cậu ta một icon, Vân Li phóng to tấm đầu tiên, chỉ còn lại hai người bọn họ trong bức ảnh.

Đây là tấm ảnh đầu tiên bọn họ chụp cùng nhau.

Thích thật.

Có tin nhắn khác từ Hà Giai Mộng, thông báo cô nhận được offer của EAW.

Từ ngữ rất uyển chuyển, cho thấy bộ phận kỹ thuật đã phỏng vấn rất nhiều người trước đó, vì vậy thật đáng tiếc khi cô không lọt vào vòng phỏng vấn thứ hai. Nếu cô đồng ý có thể đến bộ phận nhân sự để thực tập, không cần phỏng vấn vòng hai, mỗi tuần công tác bên ngoài ba ngày, mong cô cô nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

Không ngờ có kết quả nhanh như vậy.

Thần kinh căng thẳng của Vân Li cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, nằm trên giường đặt cái cằm lên thú nhồi bông hình mèo Natsume Yuujinchou. Cô gửi tin nhắn WeChat cho Đặng Sơ Kỳ: [EAW chính thức gửi cho tớ một offer nè! Sắp xếp tớ bên nhân sự.]

Đặng Sơ Kỳ: [Còn không nhận?]

Vân Li: [Tớ có chút băn khoăn qaq ban đầu tớ nộp bên bộ phận kỹ thuật, nhưng bị chuyển đi, cái này không hợp với chuyên ngành của tớ.]

Đặng Sơ Kỳ: [Vậy cậu còn tìm chỗ khác không?]

Vân Li: [Các chỗ khác đều từ chối tớ...]

Nhìn từ phương diện phát triển cá nhân, vị trí do EAW đưa ra cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhưng EAW quả thực có một nền tảng khá tốt, dù sao thì ông chủ đằng sau là khoa học kỹ thuật Ưu Thánh.

Đặng Sơ Kỳ trêu chọc cô: [Nhưng EAW có cậu út của Hạ Hạ, không phải rất tuyệt sao?]

Cô nàng nói thêm: [Khai thật đi, cậu thuê nhà gần như vậy, có phải có ý định ngay từ đầu? ]

Tuy rằng cô cũng không làm những điều này vì Phó Thức Tắc, nhưng Vân Li giống như bị nói trúng tim đen, cách khoảng không thẹn quá thành giận.

Vứt điện thoại rồi chuẩn bị ngủ.

Sau khi lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu, Vân Li thở dài, đứng dậy trực tiếp nhắn tin cho Phương Ngữ Ninh.

[Được, ngày mốt tôi có thể đi làm ^_^】

-
Vừa đến công ty, Vân Li tình cờ gặp được Hà Giai Mộng tới hỗ trợ bên bộ phận nhân sự.

Cô ta bận rộn mang Vân Li để làm quen với môi trường của công ty, tỉ mỉ giới thiệu tình hình từng bộ phận cho cô.

Trung tâm khoa học kỹ thuật EAW là công ty con của khoa học kỹ thuật Ưu Thánh, chủ yếu kinh doanh về VR với các thiết bị phần cứng liên quan, được đặt làm theo yêu cầu và bán lẻ. Sản phẩm được phát triển bởi Ưu Thánh khoa học kỹ thuật trong giai đoạn đầu, vì vậy các nhân viên ở đây thường gọi tổng công ty Ưu Thánh khoa học kỹ thuật là trụ sở chính.

Giám đốc bộ phận nhân sự và hành chính nơi Vân Li làm việc là giám khảo Phương Ngữ Ninh phỏng vấn cô. EAW chỉ thành lập mấy tháng, hiện tại nhân viên chính thức cả khâu cộng với Phương Ngữ Ninh, tổng cộng chỉ có sáu người.

"Cô Nhàn Vân, không ngờ cô sẽ đến công ty của chúng tôi." Hà Giai Mộng nhìn rất vui vẻ, ra vẻ bí ẩn hỏi cô: "Có phải ông chủ chúng tôi có sức hấp dẫn quá lớn nên cô Nhàn Vân không thể từ chối phải không?

Vẫn như cũ, nói về người đẹp trai đó.

Vân Li mỉm cười ngượng ngùng. Lần đầu tiên đến, lại gặp Hà Giai Mộng, khiến cô cảm thấy sự hồi hộp của ngày đầu tiên đi làm tan biến đi rất nhiều.

Sau khi Hà Giai Mộng giới thiệu ngắn gọn tình hình chính của EAW với cô, liền dẫn cô đến chỗ làm việc, lau sạch giấy gói nhựa còn lại trên bàn.

Là một nhân viên mới, Vân Li muốn tỏ ra tích cực nhất có thể, liền chủ động hỏi: "Chị Giai Mộng, hiện tại tôi sẽ làm gì vậy?"

Hà Giai Mộng trầm ngâm một lúc, như gặp được một vấn đề không nhỏ, "Cô Nhàn Vân, thực ra cô là thực tập sinh đầu tiên mà chúng ta tuyển. Cho nên, tôi không rõ lắm."

"Vậy tôi có nên đi hỏi người phỏng vấn lần trước không?"

"Ừm...Cô ấy cũng không rõ lắm. Khả năng chính là làm những việc lặt vặt."

Vân Li nháy mắt cảm giác bản thân bước vào một hố khác.

Nhận thấy sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt của cô, Hà Giai Mộng cố gắng  trấn an cô, "Đừng quá lo lắng, cô nhớ người họ hàng của ông chủ không? Phó Thức Tắc ấy, nghe nói sẽ đến phần quan trọng của bộ phận nghiên cứu phát minh, không biết sao anh ta đến đây. Làm nhân viên này......"

Nhận thấy cách nói của mình không đúng, cô ta lập tức sửa lại: "Không, nhân viên bảo trì thiết bị."

"Ông chủ sắp xếp cho anh ta đến hội trường nghien cứu bên kia, nhưng bên kia đều là máy móc mới, nói chung sẽ không có vấn đề gì. Cho nên ngày thường anh ta cũng làm những việc lặt vặt xung quanh, cũng không có gì không tốt."

"Nhưng tôi nghe nói trình độ học vấn của anh ta cao, chắc là rất giỏi." Vân Li vô thức bảo vệ cho Phó Thức Tắc.

"Nói như vậy, chủ yếu là do khó hợp tác trong công việc." lông mày Giai Mộng nhăn lại, "Anh ta nói chuyện với ai đều dùng khuôn mặt lạnh, ngay cả tôi cũng không chịu nổi, cũng chỉ có ông chủ chúng tôi có thể chịu đựng tính tình của anh ta."

Nhắc tới Từ Thanh Tống, biểu cảm Hà Giai Mộng thay đổi 180 độ, đầy sự ngưỡng mộ, "Anh ta cũng rất nghe lời ông chủ."

"Chị Ngữ Ninh vẫn đang phỏng vấn, sáng nay hẳn là không có việc gì khác, cô tự làm quen với môi trường nha." Hà Giai Mộng nhìn thời gian.

"Được rồi, tôi đây đi xem tài liệu."

"Công ty không có nhà ăn, chúng tôi đều đặt cơm hộp, nhưng cơm hộp chỉ có thể giao đến cửa, để chúng ta đi lấy. Đừng nói có chuyện tốt tôi không nghĩ tới cô, vừa khéo tôi phải sắp xếp người đi lấy cơm hộp, mỗi lần là đi hai người." Hà Giai Mộng vừa mỉm cười vừa nhìn chằm chằm Vân Li, nhìn thế nào đều cảm thấy không có ý tốt.

"Thế nào, có muốn chọn ứng cử viên nào không?"

Vân Li suy nghĩ một hồi, mới nói: "Không có."

Hà Giai Mộng nói rõ hơn một chút: "Phó Thức Tắc thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro