Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những âm thanh ồn ào to nhỏ cứ văng vẳng bên tai, Vân Li sợ nhất mấy tình huống kiểu này. Cô hốt hoảng ngước lên, vừa vặn chạm vào ánh nhìn bình thản của anh, vô thức giơ tay chạm vào vị trí tương ứng.

Cô bỗng nhiên hiểu được, nhưng không dám quá chắc chắn.

Tuy nhiên từ ánh mắt của anh ta, cô có thể cảm nhận được, anh chẳng có suy nghĩ nào khác.

Vân Li nghiêng người sang một bên, nhích lại gần.

Anh ta đồng thời xích tới, cách cô khoảng chừng ba centimet thì dừng lại.

Hơi thở như gần như xa, âm thanh đè xuống cực thấp: "Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát Nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách."(*)

(*) Dịch nghĩa:
Ngài Bồ Tát Quán Tự Tại khi thực hành thâm sâu về trí tuệ Bát Nhã Ba la mật, thì soi thấy năm uẩn đều là không, do đó vượt qua mọi khổ đau ách nạn.

Trích Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh.

Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh (Prajnaparamitahridaya Sutra) là một trong các kinh căn bản và phổ thông của Phật Giáo Đại Thừa. Bài kinh này là một trong các bài kinh của bộ Bát Nhã kết tập tại Ấn Độ qua bảy thế kỷ, từ năm 100 T.C.N. đến 600 C.N. Khi được truyền sang Trung Hoa.
"..."
Có lẽ muốn để cô nghe rõ, tốc độ nói của anh khá chậm rãi.

Nhưng Vân Li vẫn phải phụ ý tốt này rồi.

Bởi vì cô còn chẳng hiểu anh đang nói cái gì.

Nói một cách nghiêm túc.

Vân Li cảm thấy tình hình hiện tại chẳng khác gì so với việc không nghe được.
Đây… Là… Cái… Gì… Thế!!!

Kinh Phật à?

Vân Ly nghệt mặt ra.

Người bên cạnh đang chờ truyền lời, nhịn không được bật cười: "Nhìn biểu cảm của cô khó hiểu vậy?"
Cô không trả lời, cũng không dám chậm trễ.

Trước khi ký ức trở nên mơ hồ, Vân Ly vừa nhẩm lại, vừa đoán mò, mới miễn cưỡng ghép lại được thành một câu nghe có vẻ tương tự.

Đối diện với vẻ mặt mê man của của "Biết Chết Liền", tâm trạng của cô mới ổn định được phần nào.

Chắc cô cũng không phải "chướng ngại vật" trong trò chơi này.

Sau khi cơn bối rối qua đi, Vân Li mới có tâm trạng quan sát những người chơi khác.
Lúc này cô mới phát hiện, có vài người cũng dùng tai phải nghe. Bởi vì khi dùng hướng này để nghe đồng đội truyền tin, mặt sẽ tránh không hướng về phía đối thủ.

Do cô suy nghĩ quá nhiều, chuyện nghe bằng tai phải hay trái, những người khác vốn cũng không để ý tới. Họ đều không chú ý quá mức vào hành động này.

Cũng giống như việc bình thường đang yên đang lành chẳng ai chú ý người khác bước chân nào trước, chân nào sau.

Nghĩ đến đây, Vân Li lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Theo suy đoán của cô, thời điểm trải nghiệm hạng mục bungee jumping ảo, chắc anh đã phát hiện ra tai trái của cô có vấn đề.

Nhưng vì giữ thể diện cho cô, nên không nói ra.

Anh không để ý đến ánh mắt của cô, lặng lẽ cúi đầu chẳng chút hứng thú, một tay ấn ấn điện thoại chơi game để giết thời gian.

Tựa game là 2048, là một game có thể chơi offline.

Số tối đa hiện tại đã tổng hợp được là 1024.

Lúc này, lời đã truyền tới người cuối cùng. Là Hà Giai Mộng.

Trước ánh mắt kỳ vọng của cả team, cô ấy tràn đầy tự tin đáp: "Quan âm Bồ Tát muốn ăn mít."

"..."

Bỗng chốc cả căn phòng chìm trong câm lặng, sau đó một tràng cười lớn nổ ra.
Hà Giai Mộng vò đầu: "Sao vậy? Không phải à?"
"Tất nhiên là không phải, Tiểu Hà cô sao vậy, cái câu linh thiêng như thế, mà bị cô bóp méo thành như vậy?" Phí Thủy nín cười nói: "Nhưng tôi cảm thấy rất khó hiểu, sao vừa rồi mọi người truyền lời nhanh thế? Hại tôi còn cho rằng đó là một câu ngắn cơ, lúc nghe được tôi đã khựng lại mất mấy giây.”

Từ Thanh Tống cười trừ một tiếng, thản nhiên đáp: "Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ câu kia. Nên dứt khoát truyền lời lại đoạn đầu tiên của "Tâm Kinh", có thể qua được thì qua."

Mấy người theo thứ tự truyền lời sau anh ta đều nén cười hồi lâu, nhịn không được nữa vui vẻ hùa theo: “Tôi cũng thế.”

Tiếng cười như trò chơi domino lây từ người này sang người khác rồi tắt ngấm trên người anh chàng kiệm lời bên cạnh cô.
Ai cũng ngầm hiểu, mọi người cũng không dông dài với chủ đề này nữa.

Cả nhóm chỉ cho rằng anh học rộng, hiểu nhiều, huống hồ "Tâm Kinh" không quá dài, thuộc lòng đoạn mở đầu cũng chẳng có gì lạ.

Không bao lâu sau, đội bên kia cũng kết thúc việc truyền lời, nhờ đúng được hơn một chữ mà thắng cuộc với tỷ số sát sao.
Đám người trêu chọc nhau thêm vài câu thì bắt đầu thu dọn tư đồ đạc, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Vân Li vẫn rối rắm chuyện kia, lấy hết can đảm mở miệng chủ động hỏi anh: "Cái đó..."

Người đàn ông ngừng lại, nhàn nhạt nhìn sang cô.

Hàng lông mi mảnh dài, đôi mắt sâu thăm thẳm, đường hai mí rất mỏng, đuôi mắt trời sinh khẽ nhếch lên, tạo ra một thứ khí chất lạnh lùng, thờ ơ. Đáy mắt phẳng lặng, chẳng mang theo chút cảm xúc nào, khiến cho người đối diện không thể nắm bắt được.

"Lúc nãy anh có kêu tôi xích lại gần chỗ anh..." Vân Li thoáng hối hận, nhưng giờ muốn cũng chẳng dừng được nữa, "Có phải anh đã biết…"

…Biết tai trái tôi không nghe được, phải không?

Nói tiếp chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, may mắn cô dừng lại kịp, ngây ngốc nhìn anh.

Anh ta không đáp.

Vân Li lúng ta lúng túng: "Sao anh không nói gì?"

Người đàn ông nhìn cô, bình tĩnh nói: "Cô đã nói xong đâu.”

"..."

Vân Li đổi phương pháp hỏi: "Chỉ là, vừa rồi sao anh kêu tôi tới gần hơn?"

Bốn mắt nhìn nhau.

Xung quanh tiếng cười nói ồn ào, náo nhiệt, sự đối lập ấy càng khiến không khí giữa hai người lộ rõ vẻ tĩnh lặng lạ thường.

Giây tiếp theo, khoảnh khắc Vân Li tưởng chừng bí mật của mình chuẩn bị bị vạch trần, anh lại bình tĩnh cất điện thoại vào túi quần, tuỳ tiện đáp: “Quy tắc trò chơi.

Không để cho người thứ ba nghe thấy.”

-

Gần chỗ ăn vừa hay có một quán KTV.
Từ Thanh Tống có vẻ là khách VIP ở đây, vì thế không cần đặt chỗ trước, vừa vào đã có nhân viên phục vụ ra đón tận nơi đưa vào phòng. Không gian rất rộng, bậc tam cấp chia nơi này thành hai tầng, dù thêm mười người nữa vẫn thoải mái.

Trái cây và rượu được nhân viên nhanh chóng bưng lên.

Một số người cầm micro bắt đầu gào rống, màn hình chọn bài hát bị cánh mê hát hò chiếm đóng. Số còn lại tự chia thành từng nhóm nhỏ đánh bài, hoặc chơi xí ngầu.

Còn một số chẳng giống ai, điển hình như Vân Li, ngồi ở một bên tán gẫu và nghe hát.

Có bảy tám người ngồi ở bàn này, trong số đó có vài người cô còn không nhớ tên. Vị trí trung tâm là Từ Thanh Tống, anh ta đang mỉm cười cụng ly với người khác. Người đàn ông vừa mới nãy đi với anh ta cũng không thấy bóng dáng.

Cô nhìn xuống điện thoại, lại cố ý vô tình lướt quanh một vòng.

Đúng vào lúc này, có một người phụ nữ nửa đùa nửa thật: "Giám đốc Từ, anh chàng đẹp trai đi cùng anh giờ đâu rồi? Sao thua mà không tới đây thanh toán?"

Sự chú ý của cô bị dời đi.

Từ Thanh Tống bất đắc dĩ: "Sức khoẻ cậu ta không tốt, tha cho cậu ta một lần đi."

Người phụ nữ kia tên là Đỗ Cách Phi, nghe Hà Mộng Giai nói cô ta là nữ streamer trên nền tảng nào đó, hôm nay gần như đã thu thập được hết WeChat của những người đàn ông có mặt tại đây. Cô ta yểu điệu chống má, tiếp tục hỏi: "Bị bạn gái hỏi thăm rồi à?"

Từ Thanh Tống cười ẩn ý, không đáp.

Đỗ Cách Phi: "Tôi chưa kịp xin WeChat của anh ta."

Từ Thanh Tống như thể không nghe hiểu lời cô ta, khẽ than tiếc:"Thật đáng tiếc."

"..."

Đỗ Cách Phi nghẹn cứng.

Trên bàn có người cười khúc khích.

Vân Li mím môi cũng muốn xã giao cười một tiếng.

Nhưng sau đó, tâm trạng cô không hiểu sao lại vô duyên vô cớ ỉu xìu

Không rõ nguyên nhân của cảm xúc khó hiểu này, giống như cây mắc cỡ, ủ rũ héo hắt, chẳng còn chút sức sống.

Lại có chút giống như tâm trạng khi hăng hái ném đồng xu vào hồ ước nguyện nhưng lại thất bại.

Một lát sau, Hà Giai Mộng tiến đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: "Cô Nhàn Vân, cô muốn đi vệ sinh không? Tôi không muốn dùng phòng ở đây."

Vân Li hoàn hồn: "Có chứ. Tôi đi với."

Từ phòng đi ra, ánh đèn hành lang lờ mờ, giống như bị một lớp vải che đi. Cách đó vài bước có một nhà vệ sinh công cộng, sau khi bước vào, tấm vải cũng được mở ra.

Giải quyết xong vấn đề, Vân Li ra rửa tay.

Hà Giai Mộng ở bên ngoài, đột nhiên hỏi: "Sao tai cô đỏ thế?"

Nghe vậy, Vân Li nhìn về phía gương.
Hà Mộng Giai quan sát, lại nói: "Hơn nữa chỉ đỏ bên phải."

"..." Vân Li cũng mới phát hiện, "Tôi không biết."

"Có phải…" Hà Giai Mộng cười ha ha, chọc ghẹo: "Vì lúc truyền lời cho cô, anh chàng đẹp trai kia cách cô hơi gần không?"

Vân Li nhanh chóng phủ nhận: "Không phải."

Hà Giai Mộng không tin, tiếp tục nói: "Anh chàng đó như tảng băng vậy, người khác có chủ động bắt chuyện với anh ta cũng chẳng nói với được vài câu. Không ngờ người như thế mà cũng chủ động thả thính.”

Vân Li chịu thua, đành phải chuyển đề tài: "Cô quen anh ta không?"

"Không quen, trước giờ tôi công tác ở trụ sở chính là chủ yếu, không đến đây nhiều.” Hà Giai Mộng nói, "Tôi vừa nghe đồng nghiệp nói, sáng nay có thấy anh ta ở trong trung tâm."

"Ừ?"

"Hình như là bạn ông chủ, mấy hôm trước có tới đây hỗ trợ, sau đó công tác ở EAW." Hà Giai Mộng vui sướng nói: "Phải nói số tôi được tổ đẹp trai. Vừa được nhìn thấy anh ta tháo khẩu trang, vừa được ngồi bên cạnh ông chủ ngồi, tôi cứ tưởng bản thân đang ở trên thiên đường vậy.”

"..."

"Nhưng thành thật mà nói, tôi có hơi lo lắng."

"Vì?"

"Cô không cảm thấy anh giai kia nhìn có vẻ rất khó làm việc cùng à? Kiểu đi cửa sau. Làm việc hay không đều chẳng sao.” Hà Giai Mộng nói thêm: “Hơn nữa người gì mà lầm lầm lì lì, chẳng biết đang nghĩ gì, hơi đáng sợ.”

Vân Li vô thức bênh vực anh: "Không phải giám đốc Từ nói anh ta đang bệnh sao? Có lẽ mệt nên không muốn nói chuyện."

Hà Giai Mộng: "Ờ ha, tôi quên mất."

...

Hầu hết chuyến bay của mọi người đều được lên lịch vào ngày mai, cho nên tăng hai không lâu cho lắm.

Trở lại khách sạn, Vân Li tắm rửa xong cũng đã hơn mười hai giờ. Cô mệt mỏi nằm xuống giường, thỏa mãn ôm lấy chăn, chỉ muốn đánh một giấc.

Quả nhiên xã giao thật sự mệt mỏi.

Chẳng hiểu sao mọi người cứ thích đi KTV.
Qua một lúc lâu, Vân Li mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, đột nhiên đưa tay sờ lên tai bên phải.

Không nóng.
-

Hôm sau tỉnh giấc, Vân Li nói với Hà Giai Mộng về chuyện trong khoảng thời tới đây cô dự định ở lại Nam Vu, dặn cô ấy không cần đặt vé về cho mình.

Hà Giai Mộng tỏ vẻ đã biết, sau đó gia hạn phòng của cô thêm một tuần.

Hôm nay Vân Li không bận việc gì, nằm trên giường làm biếng hồi lâu mới chịu dậy, gọi đồ ăn.

Nghĩ ngợi một chút, cô nhắn tin cho Đặng Sơ Kỳ, hỏi cô nàng khi nào rảnh thì đi
ăn chung một bữa.

Một giây sau, Đặng Sơ Kỳ đã gọi điện thoại đến: "Tớ đang ăn cơm, lười nhắn tin nên gọi cậu luôn.Chừng nào về Tây Phục?"

"Chắc là tớ không về."

"Hả? Sao thế?" Đặng Sơ Kỳ hoang mang, "Cuối tháng mới đến báo danh mà?"

Bỏ nhà đi bụi thật sự mất mặt, Vân Li ngượng ngùng kiếm cớ: "Dù sao trở về cũng không có việc gì làm, chẳng bằng ở đây làm quen với môi trường trước.”

"Rồi rồi, vậy cậu muốn tới nhà tớ ở không?" Đặng Sơ Kỳ nói: "Bạn cùng phòng của tớ rất tốt, chỉ là phòng tớ hơi nhỏ."

Vân Li: "Không cần, một tuần nữa tớ mới phải trả phòng khách sạn. Hơn nữa tớ định thuê một căn để ở, mấy hôm nay rảnh rỗi có kiếm vài căn cho thuê. Tớ nhắm được một chỗ khá ổn rồi. Đến lúc đó cậu đi với tớ nhá?”

Đặng Sơ Kỳ: "Ok! Cuối tuần được không? Cuối tuần tớ rảnh."

Vân Li cong môi: "Ok."

Đặng Sơ Kỳ lại hỏi: "Nhưng cậu không muốn qua ở với tớ thật hả?"
Vân Li: "Không phải nhưng thỉnh thoảng tớ phải quay video, nên mới kiếm chỗ mới. Sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng của cậu.”

Hai người tám chuyện trên trời dưới bể một lát mới cúp máy. Vân Li kiếm một bộ phim truyền hình cũ vừa ăn trưa vừa thong thả xem.

Xem xong thì cũng đã gần tối.

Mặt trời vừa lặn, Vân Ly nhận được tin nhắn của Hà Giai Mộng, nói là các hạng mục mà cô chơi hôm qua đã được gửi đến hộp thư của cô.

Vân Ly trả lời "Được".

Nếu muốn thuê nhà, có lẽ khoảng thời gian kế tiếp sẽ rất bận rộn.

Vân Li dự định chỉnh video trước. Cô rút thẻ SD của máy ảnh, kết nối với máy tính. Cô xem qua các clip đã quay trước đây, nhìn thấy đoạn chơi bungee thì dừng lại.

Sau khi hạng mục kết thúc, Vân Li còn để giá ba chân của camera ở đó, đi được nửa đường mới sực nhớ. Đoạn video này còn ghi lại khoảnh khắc cô rời đi

Đỗ Cách Phi có tới bắt chuyện với anh chàng kiệm lời kia: "Tôi cũng muốn chơi thử trò này, trò này chơi như thế vậy?"

Vẻ mặt anh hờ hững, thể hiện rõ vẻ bất cần, nhìn chằm chằm VR trong tay, hờ hững đáp: "Cô có thể tìm nhân viên hỗ trợ."

Ngay sau đó, vì Vân Li đi đến để lấy camera, cho nên Đỗ Cách Phi cũng không nhiều lời, trực tiếp rời đi

"..."

Điều này quả thực giống với Hà Giai Mộng nói, đi cửa sau nên căn bản không cần quan tâm đến hiệu suất và chất lượng công việc.

Không hiểu ma xui quỷ khiến làm sao, Vân Li lại tua lại, lẳng lặng xem đoạn người đàn ông cài dây an toàn cho mình. Mặc dù biết anh ta chỉ làm cho có theo chỉ đạo của sếp, nhưng cô vẫn cảm thấy dường như ở một khía cạnh nào đó, mình được đối xử đặc biệt hơn cô gái khác.

Lát sau, Vân Li tự lay bản thân khỏi sự mơ mộng, cố trấn định tinh thần, mở hòm thư ra tải nén file Hà Giai Mộng đã gửi.

Đợi một lúc, file giải nén đã được mở

Những video này, mỗi cái đều có ghi chú tên hạng mục, rất thuận tiện cho cô tìm kiếm video tương ứng. Trong lúc vô tình cô liếc thấy ảnh thu nhỏ của một video, Vân Li dừng lại.

Không biết có phải Hà Giai Mộng run tay bỏ nhầm vào không, cái này không phải là clip hạng mục cô chơi.

Mà là khuôn mặt của người đàn ông cô vừa mới nhìn chằm chằm một hồi lâu.

Không đeo khẩu trang.

Vân Li liếm môi dưới, click mở.

Hình như anh không cẩn thận ấn nút ghi hình, cho nên không nhìn vào ống kính.
Trong tay anh cầm điều khiển từ xa, thoạt nhìn như là thử điều chỉnh, lại giống như đang chậm rãi tiêu khiển

Hình ảnh lúc cao lúc thấp.

Vừa truyền tới vị trí cao mấy mét, gần sát trần nhà, có thể nhìn thấy rõ những hạng mục trò chơi ở chung quanh; rồi lại hạ xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy hoa văn trên sàn nhà.

Vân Li đột nhiên hiểu ra gì đó.

Đây hình như là máy bay không người lái mà hôm nay cô nhìn thấy ở câu lạc bộ.
Ở cuối video, có vẻ ai đó gọi anh ta, người đàn ông đột nhiên dừng động tác.
Vài giây sau, góc nhìn từ không trung trở lại mặt đất.

Đoạn video cũng dừng ở đây.

Bởi vì hành động này, dáng người đàn ông càng thêm quen mắt, ấn tượng ở trong đầu cô cũng càng thêm rõ ràng.

Một ý nghĩ bất chợt lóe qua, Vân Li đột nhiên hiểu ra, cô mở trạm E, lật một đoạn video đã lưu trước đó.

Đó là topic giao lưu xuất hiện ở trạm E sớm nhất, cuối cùng bị người ta chuyển đến khu video.

Là cuộc thi người máy của một khóa sinh viên đại học trước kia.

Video đã được cắt nối biên tập, làm nổi bật góc quay của nhân vật trung tâm.

Cậu thiếu niên điển trai, cay gầy, mặc đồng phục màu đen, trên tay còn đeo một chiếc huy hiệu hình mặt trăng. Phía sau lưng còn in logo trường Đại học Bách khoa Tây Phục, cùng với tên đội: Unique.

Tay cậu ta cầm điều khiển từ xa, chăm chú điều khiển con robot trước mặt. Khi công bố người chiến thắng, mấy người bên cạnh nhảy dựng lên hoan hô.

Dáng người cậu ta rất đẹp, có điều khuôn mặt quá mức lạnh lùng, ít nói ít cười, trầm tĩnh đứng một bên.

Khí chất ấm áp trong sáng, không u ám như bây giờ.

Sau đó, một người trong đó dùng sức ôm lấy cậu ta, cậu ta nhíu mày giãy giụa vài cái, cuối cùng không kìm được mà cười rộ lên.
Tuổi thiếu niên nhiệt huyết, độ tuổi mà không cần che giấu bất kỳ cảm xúc gì.

Trùng khớp với người đàn ông trong video kia, là cùng một người, nhưng lại không giống cùng một người.

Video này hot một khoảng thời gian ngắn trên mạng xã hội. Sau đó biết được cậu thiếu niên kia nhảy cóc lên đại học, thời điểm tham gia thi đấu chỉ mới mười lăm tuổi.

Vượt trội hơn người.

Có nhiều bình luận khác nhau dưới video vào thời điểm đó. Trong đó có một bình luận nổi nhất, là bởi vì huy hiệu mặt trăng mà cậu thiếu niên đeo, tạo thành câu nói đùa - Thì ra nhân gian cũng có mặt trăng.

Khi xem video này, Vân Li cũng mười lăm tuổi, mới học lớp 10.

Khi ấy thành tích của cô ở mức trung bình nhưng lại may mắn thi đậu trường cấp ba tốt nhất ở Tây Phục. Cô hướng nội, ít nói, chăm chỉ, cần cù nhưng năng lực có hạn, bị các bạn học thông minh, ưu tú cùng lớp ép tới mức thở không nổi.

Nhưng ai chẳng có khát vọng trong mình tồn tại tài năng thiên phú, trở thành một con người đặc biệt và phi thường.

Đúng lúc này, hình ảnh chàng trai kia lọt vào ống kính. Rồi trở thành sự tồn tại đặc biệt, người mà cô vừa sùng bái, vừa ngưỡng mộ trong một thời gian. Anh ta từng là người mà cô muốn trở thành tại thuở thiếu niên đầy hoài bão.

Nhiều năm trôi qua, độ hot trên internet sớm nở tối tàn, chỉ còn chút dấu vết mờ nhạt còn sót lại.

Vào gõ từ khóa trong khung tìm kiếm, Vân Li vẫn có thể tìm thấy bài phỏng vấn sau khi công bố thành tích đại học của cậu thiếu niên năm ấy. Bên cạnh đó kèm theo một bức ảnh thuận tay chụp.

Thiếu niên nhìn về phía ống kính, mặt mày ngây ngô, nhưng sở hữu khí chất chẳng thể đánh bại.

Bên dưới còn có dòng chú thích

Phó Thức Tắc, Thủ khoa Đại học khối Khoa học Tự nhiên Thành phố Nam Vu khoá 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro